DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 5: Bao Che Khuyết Điểm



Tuy dáng người Kỷ Lăng không cao bằng huân tước Richard, nhưng ánh mắt khinh miệt và dáng vẻ kiêu ngạo của cậu vẫn khiến cho người quý tộc trung niên cao lớn kia phải đỏ mặt.

Trong mắt ông ta bùng lên ánh lửa phẫn nộ như muốn ăn thịt người.
Nhưng Kỷ Lăng không hề sợ hãi, thậm chí còn hất cằm, nở một nụ cười khiêu khích chế nhạo.
Cũng chỉ là một huân tước không có thực quyền mà thôi, chỉ dám bắt nạt người dân thường, còn lúc ở trước mặt ba cậu căn bản ông ta chẳng là cái gì.

Cậu cũng đã đoán được đối phương sẽ không dám làm gì mình.

Với tính cách kiêu ngạo, ngang ngược càn rở, trước sau như một của nguyên chủ, nếu không có một núi dựa mạnh mẽ thì chắc chắn đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Đây chính là sự uy nghiêm đáng sợ của chế độ phân cấp bậc trong giới quý tộc ở Đế quốc này.
Gương mặt huân tước Richard hết đỏ rồi lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ, răng đã sắp nghiến nát ra tới nơi, rượu chảy tích tóc từ trên mặt ông ta xuống, vừa chật vật vừa nhục nhã vô cùng...!Nhưng cuối cùng ông ta vẫn phải nhịn xuống.
Ông ta không dám động vào Kỷ Lăng.
Không chỉ bởi vì Kỷ Lăng là con trai bảo bối độc nhất của Đại công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina, mà càng bởi vì một tin đồn gần đây được lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc Đế quốc, đó là ngài Đại công tước Carlos cũng cực kỳ sủng ái Kỷ Lăng.
Đồng thời được hai vị Đại Công tước nâng niu trong lòng bàn tay, một người trong đó còn là Đại công tước Carlo máu lạnh khủng bố...
Có cho một trăm lá gan ông ta cũng không dám tỏ ra bất mãn với Kỷ Lăng.

Những kẻ bình dân kia trong mắt ông ta là dân đen, nhưng ông ta trong mắt một người mang huyết thống quý tộc cao cấp như Kỷ Lăng...!chẳng lẽ không phải cũng là một “dân đen” theo một cách hiểu khác sao?
Sau một lúc lâu, huân tước Richard mới lộ ra một nụ cười méo xệch hèn mọn, khom người nói: “Xin lỗi cậu, tôi không biết cậu ta là người của cậu.”
Kỷ Lăng ‘hừ’ một tiếng, nhíu mày nói: “Bây giờ thì ông đã biết rồi đấy.”
Huân tước Richard nhục nhã cúi đầu, nói: “Đúng vậy, hôm nay là do tôi không đúng.

Xin cậu tha thứ cho hành vi mạo muội ngu ngốc của tôi.”
Kỷ Lăng liếc mắt nhìn ông ta, thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán huân tước Richard.
Nếu hôm nay ông ta không được Kỷ Lăng bỏ qua thì chỉ cần cậu tùy ý nói vài câu trước mặt Đại công tước Kỷ Đình hoặc Đại công tước Carlos, ông ta nhẹ thì bị dồn đến đường cùng, nặng thì chết không có chỗ chôn.
Kỷ Lăng nhìn cơ thể người đàn ông trung niên cao lớn đang phát run, mồ hôi tuôn như mưa, cuối cùng chán ghét xua tay nói: “Cút đi.”
Huân tước Richard như được đại xá.

Như vậy nghĩa là không có ý so đo với ông ta rồi.

Ông ta cung kính khom người cúi chào Kỷ Lăng rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến mình cảm thấy vô cùng nhục nhã này!
Kỷ Lăng nhìn theo bóng lưng hốt hoảng rời đi của ông ta, cười khẩy khinh thường.
Lại là một ngày ỷ thế hiếp người nữa...!Sướng thật.
Xử lý xong huân tước Richard, lúc này Kỷ Lăng mới dương dương tự đắc quay đầu lại.

Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Văn Ngạn, cậu đã bị nhiệt độ nóng bỏng người trong đôi mắt đen đó làm cho giật mình.
Người đàn ông này từ trước đến nay luôn thâm sâu khó dò, núi Thái Sơn có sụp đổ cũng không lộ ra biểu cảm gì, cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Vậy mà bây giờ ánh mắt anh nhìn cậu...!lại như đang ẩn chứa tâm trạng rất phức tạp, nồng nhiệt và cực kỳ sâu sắc khiến cho người ta phải hoảng hốt.
Kỷ Lăng: ?

Kiếp trước tôi cũng làm như vậy mà, hành vi của tôi chắc hẳn đã hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh rồi chứ.

Nhưng sao bây giờ anh lại tỏ vẻ cảm động khủng khiếp như vậy là cái quỷ gì?
Có cần thiết phải diễn thật đến vậy không?
Sau sự việc của Carlos, Kỷ Lăng cực kỳ nhạy cảm với những chuyện lạ thường xảy ra khác với kiếp trước, cậu cảnh giác nhìn Văn Ngạn.
Quyết định sớm hoàn thành xong nội dung cốt truyện rồi chuồn lẹ.
Vì vậy, Kỷ Lăng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lướt qua phương hướng huân tước Richard rời đi, phát ra một tiếng cười nhạo khinh miệt: “Đúng là một tên ngu xuẩn, đến cả đạo lý đơn giản là đánh chó phải ngó mặt chủ mà cũng không hiểu.”
Giọng điệu này, dáng vẻ này, tư thế này, trông thì có vẻ như đang nói huân tước Richard, nhưng trên thực tế là hoàn toàn không coi Văn Ngạn như một con người ngang hàng mà đối xử.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Văn Ngạn có thể lợi dụng nguyên chủ mà không có chút do dự nào.

Bởi vì nguyên chủ ra mặt cho anh đơn giản chỉ vì Văn Ngạn đã dỗ dành được cậu vui vẻ, còn thực chất cách nhìn nhận của cậu đối với Văn Ngạn cũng không khác gì những quý tộc khác.

Cậu ra mặt thay cho Văn Ngạn chỉ vì tâm lý ‘đánh chó phải ngó mặt chủ’ mà thôi.

Nhưng cậu lại không biết trong mắt Văn Ngạn mình mới là một con mồi đáng buồn cười.
Bản thân ngu xuẩn mà lại không biết.
Kỷ Lăng hoàn toàn làm theo thiết lập nhân vật của mình, sau khi làm xong việc tốt lại bắt đầu liều mạng kéo hận thù về cho mình...!Như vậy Văn Ngạn mới có thể dựa theo tiến trình phát triển của nội dung cốt truyện, tiếp theo sau sẽ trở thành bạn tốt của Ninh Ngọc.

Bề ngoài thì anh ấy lá mặt lá trái giả bộ giúp cậu đối phó với Ninh Ngọc, nhưng trên thực tế lại bằng mặt không bằng lòng, giúp đỡ Ninh Ngọc đối phó lại cậu.
Kỷ Lăng nói xong câu đó lại nhàn nhạt liếc nhìn Văn Ngạn, cảm thấy mình đã diễn rất tốt tinh túy của một nhân vật cậu ấm.
Bình thường, khi đối mặt với sự miệt thị sỉ nhục theo bản năng của cậu, từ trước đến nay Văn Ngạn chưa bao giờ tỏ ý không vui, vẫn trước sau như một cung kính rời đi.

Nguyên chủ chưa bao giờ nhận thấy có gì không ổn, nhưng Kỷ Lăng biết rõ, đây chính là một loại thái độ khinh thường xuất phát từ nội tâm.
Nhưng lần này Kỷ Lăng đã đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Văn Ngạn lên tiếng.
Trong lúc cậu còn đang mơ hồ không hiểu thì Văn Ngạn lại đột nhiên cung kính rời ánh mắt đi nơi khác, hơi cúi đầu nói: “Ngài nói rất đúng.”
Kỷ Lăng: “...!?”
Văn Ngạn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kiêu ngạo của chàng thiếu niên.

Đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp của cậu như có ánh sao lấp lánh, còn chói mắt gấp vô số lần những hằng tinh* vĩnh viễn không bị hủy diệt trong vũ trụ kia...! Cảm xúc sôi trào mãnh liệt trong nội tâm anh, anh cụp mắt xuống, che đi ánh mắt nóng rực tham lam gần như không thể che giấu nổi của mình vào lúc này.
(*: hành tinh tồn tại vĩnh hằng)
Kỷ Lăng vẫn tới đây.
Cũng giống như kiếp trước, cậu ấy như một thiên sứ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt anh.
Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại được cậu ấy nữa.
Đều tại anh ngày đó không ngăn cản cậu, nếu lúc đó kịp ngăn lại thì...!có phải kết quả sẽ khác đi không?
Văn Ngạn thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại sự việc xảy ra ở kiếp trước.

Khi anh vội vàng chạy tới vào lúc cuối cùng đó thì chỉ kịp nhìn thấy một thi thể lạnh lẽo băng giá, đôi mắt đẹp đẽ ấy đã không bao giờ có thể mở ra được nữa.
Trong suốt mười năm tiếp theo, anh chưa từng quên đi cảnh tượng ngày đó.
Trong vô vàn đêm tối, đều bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Thiếu niên kiêu căng, ngạo mạn, phá lên cười lớn, nổi giận...!Từng nét mặt lần lượt hiện lên rõ ràng như đã khắc sâu vào trong ký ức anh, không vì thời gian trôi qua mà phai nhòa.
Khi đó, cuối cùng anh mới ý thức được tình cảm của mình với cậu, không chỉ là ham muốn chiếm hữu thấp hèn, mà anh còn khát vọng cậu, nhớ mong cậu vô cùng...!Đơn giản chỉ vì anh đã vô thức yêu cậu từ lúc nào không hay.
Suốt cuộc đời anh luôn vắt sức tính kế, đùa giỡn lòng người, tự cho rằng mình có thể nhìn thấu hết thảy mọi chuyện, thực ra lại là người trong cuộc u mê… Đáng buồn cười thay, đến cả trái tim mình mà anh cũng không thể hiểu rõ.
Ngay cả lòng tốt của một thiếu niên ngây thơ cũng không nhìn ra.
Tuy ngoài miệng cậu luôn nói những lời không hay ho gì, nhưng Kỷ Lăng thật sự không giống những kẻ trong giới quý tộc xấu xí kia.

Chỉ vì từ nhỏ cậu đã sống trong một thế giới không tôn trọng người dân thường, không ai dạy cậu cách tôn trọng một người là thế nào.

Nhưng dù vậy cậu vẫn ra mặt thay anh hết lần này đến lần khác, vươn tay ra về phía anh...!Nếu cậu thật sự giống những quý tộc kia, thật sự xem thường anh từ tận đáy lòng thì cần gì phải làm đến mức này?
Cậu chỉ không hiểu được cách thể hiện lòng tốt của mình, dùng sự kiêu căng che giấu trái tim nhân hậu.
Cậu và những kẻ quý tộc kia thuộc về hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Dù được sinh ra trong một hoàn cảnh như vậy nhưng cậu lại chưa từng để trái tim trong sáng thuần khiết của mình bị thế giới xấu xa bẩn thỉu bên ngoài nhuốm bẩn.
Một đạo lý đơn giản như vậy mà đến tận sau khi cậu chết đi, anh phải dùng rất nhiều thời gian suy nghĩ mới hiểu được ra.
Lồng ngực Văn Ngạn hơi phập phồng, che giấu vẻ đau xót tự giễu dưới đáy mắt.

Anh hít thở một hơi thật sâu, rồi ngước mắt lên, trong đôi mắt đen chỉ còn lại màu sắc như bầu trời sao sâu thẳm, nói khẽ: “Để tôi đưa ngài về.”
Tuy Văn Ngạn đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình thường, nhưng Kỷ Lăng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của anh mà vẫn cảm thấy sợ hãi cả người, chỉ muốn sớm thoát thân khỏi đây.

Vì vậy cậu liền phẩy tay giả bộ như không thèm để ý, nói: “Không cần.”
Văn Ngạn lại cố chấp nhìn cậu, tiếp tục kiên quyết: “Xin hãy cho phép tôi đưa ngài về, để tôi được bày tỏ lòng biết ơn.”
Kỷ Lăng: “...”
Nếu còn từ chối nữa thì có vẻ như không hay lắm.
Kỷ Lăng đành phải thấp thỏm đi về, trên đường đi không dám nhìn người bên cạnh.

Khó khăn lắm mới trở lại được phòng ngủ của mình.

Nhưng cậu còn chưa kịp đuổi người thì Văn Ngạn đã trực tiếp đi theo vào bên trong.
Kỷ Lăng: “...”
Hôm nay anh không bận tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị của mình, cũng không vội đi nịnh nọt ba tôi, ngược lại lại bám theo tôi là nhiễm bệnh gì vậy? Không thấy lãng phí thời gian à? Con ngươi Kỷ Lăng đảo quanh một vòng, tiếp tục suy nghĩ biện pháp khác.

Cậu trực tiếp ngồi xuống giường, dùng giọng điệu lạnh lùng không kiên nhẫn nói: “Tôi cần nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài được rồi.”
Văn Ngạn mỉm cười, sau đó không hề báo trước...!anh chợt quỳ gối xuống trước mặt Kỷ Lăng với tư thế gần như là thần phục, cúi đầu, tiếng nói trầm khàn: “Để tôi phục vụ ngài.”
Kỷ Lăng: “!”
Văn Ngạn rủ lông mi mình xuống.
Kiếp trước tôi luôn cho rằng loại cảm giác này chỉ là ham muốn được chiếm hữu, tôi khát vọng chinh phục được con người đẹp đẽ, cao quý, kiêu ngạo là cậu.

Vì để có được cậu mà tôi không ngần ngại phản bội cậu, bán đứng cậu.

Chỉ muốn một ngày nào đó có thể kéo cậu xuống từ trên đài cao thần thánh đó, giẫm cậu dưới chân tôi, nhìn con người thần thánh bất khả xâm phạm bị thần phục dưới thân một tên dân đen bị cậu miệt thị.
Trái tim tôi xấu xí dơ bẩn đến thế, sự tự ti ghen ghét che mờ mắt tôi, khiến tôi không chịu nhận ra sự thật tôi đã yêu cậu...!Thiếu chút nữa tôi đã làm ra chuyện khiến mình phải hối hận cả đời.
Nếu không phải cậu chết đi thì có lẽ đến tận bây giờ tôi cũng chưa nhìn ra được tình cảm thật sự của mình.

Chờ đến khi tôi hiểu ra.
Thì đã không còn cơ hội để bù đắp nữa.
Sự thống khổ đó đã hành hạ tôi trọn vẹn mười năm trời...!Khi đó tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình cũng có thể có được cơ hội cứu rỗi này.
Có cơ hội làm lại, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
Ánh mắt Kỷ Lăng đờ đẫn nhìn người đàn ông tóc bạch kim đang quỳ trước mặt mình.

Lưng anh quỳ thẳng tắp, đầu hơi cúi thấp, hàng mi màu bạch kim rủ xuống hơi rung nhẹ, đôi môi mỏng nhạt màu mím lại.

Anh dịu dàng nâng chân cậu lên đặt trên đầu gối mình…
Anh thật sự giống như một nô bộc trung thành đang hầu hạ chủ nhân của mình.
Cho đến khi giày được cởi ra, đầu ngón tay mát lạnh của Văn Ngạn không cẩn thận lướt qua cổ chân cậu, Kỷ Lăng mới đột nhiên bừng tỉnh, tỉnh táo lại từ trong khung cảnh ảo giác cực kỳ có tính mê hoặc trước mắt! Ngay sau đó chính là cảm giác sợ hãi khiến cho da đầu phải tê dại!
Cho dù bây giờ tư thế của Văn Ngạn có cung kính, thuận theo đến mức nào đi chăng nữa thì Kỷ Lăng cũng sẽ không quên anh là một nhân vật phản diện đáng sợ như thế nào!
Bây giờ anh càng biểu hiện kính cẩn nghe theo thì trong lòng có lẽ càng ấp ủ kế hoạch trả thù tàn nhẫn hơn nữa.
Kỷ Lăng đã đọc hết quyển sách, hiểu rất rõ tâm tư người này thâm sâu tàn nhẫn đến mức nào.

Nghe nói, lúc đó sau khi anh tham gia tranh cử thành công thì đã có rất nhiều quý tộc dùng danh nghĩa kháng nghị yêu cầu phải tiến hành tuyển cử lại một lần nữa.

Dù sao cũng chỉ là một sự thỏa hiệp chính trị, để cho một số ít kẻ bình dân thấp kém gia nhập vào nghị viện đã là sự nhượng bộ lớn nhất của họ rồi.

Họ không thể tha thứ cho việc một tên bình dân hèn kém trở thành Nghị trưởng!
Nhưng không bao lâu sau, một số quý tộc lãnh đạo cuộc kháng nghị đã người chết, kẻ lưu vong, cuối cùng dưới sức mạnh của Đại công tước Carlos, cuộc tranh cãi này mới kết thúc.
Sau khi Văn Ngạn giành được ghế Nghị trưởng, anh lại tiếp tục phải đối mặt với vô số các loại tranh đấu gay gắt, âm mưu tính kế khác.

Nhưng anh không hề thua một lần nào.

Ở kiếp trước, cho đến trước khi Kỷ Lăng chết, Văn Ngạn vẫn sống rất tốt, thậm chí còn có thể nói là quyền thế ngập trời.
Với thân phận của một người bình dân mà cuối cùng lại có thể ép trên đầu vô số quý tộc của Đế quốc...!Trong sách chỉ có mấy lời miêu tả rải rác, nhưng trên thực tế lại là gió tanh mưa máu.
Hơn nữa, trong sách cũng miêu tả về Văn Ngạn khá thần bí.

Anh ấy đã là bạn tốt của Ninh Ngọc nhưng dường như vẫn âm thầm cấu kết với Carlos trong bóng tối.

Từ trước đến nay chưa từng có ai biết rõ điều anh ấy thực sự muốn là cái gì.
Nhưng tất cả những người ngăn cản anh ấy đều đã chết.
Kỷ Lăng tự thấy vì để diễn cho tròn vai, bản thân mình cũng đã liều cả cái mạng già rồi.

Ấy vậy mà lại để cho một nhân vật tàn nhẫn quỳ trước mặt cậu, cởi giày cho cậu.

Cho dù bây giờ cậu tỏ vẻ cao quý kiêu ngạo, nhưng phải đối mặt với một con mãnh thú lúc nào cũng có thể xông vào cắn người thế này khiến cậu có cảm giác chỉ một giây sau… mình sẽ lại bị đưa về “điểm hồi sinh”.
Cánh môi Kỷ Lăng run rẩy, cân nhắc đến hậu quả nghiêm trọng của việc toàn bộ thiết lập nhân vật sẽ sụp đổ nếu bây giờ mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, cậu đành phải chật vật chịu đựng ý lạnh làm mình sởn cả gai ốc, nhẹ nhàng đá vào vai Văn Ngạn, quay ánh mắt đi chỗ khác nói: “Được rồi, anh đi đi...”
Nhưng còn chưa kịp thu chân thì cậu đã bị Văn Ngạn giữ lại trong lòng bàn tay.
Thần sắc Kỷ Lăng cứng đờ, thầm nghĩ tôi cẩn thận lắm rồi, căn bản không dám đá thật mà anh đã không nhịn được rồi à!
Kết quả, ngay sau đó cậu lại nhìn thấy Văn Ngạn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân mình, vẻ mặt thành kính như đang hành lễ với vị thần thánh và tín ngưỡng duy nhất trong lòng mình, giọng nói dịu dàng khàn khàn: “Cẩn thận đừng làm chân bị thương.”
Kỷ Lăng: “?”
Hành động của Văn Ngạn đã hoàn toàn khiến cậu chết máy, hai mắt trân trân, nói không nên lời.
Văn Ngạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng ngây ngẩn mù mờ đáng yêu của Kỷ Lăng.

Trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, trong đôi mắt đen láy là sự quyến luyến sâu sắc.
Làm sao anh có thể hiểu lầm lòng tốt của cậu được nữa, ngoài những câu nói không dễ nghe thì đã bao giờ cậu thực sự nói những lời miệt thị, sỉ nhục anh đâu? Ví dụ như lúc này...!Ngay cả đến lúc cậu đã không kiên nhẫn được nữa, muốn đuổi anh đi mà cũng chỉ đạp nhẹ một cú.

Cử chỉ vừa kiêu ngạo vừa ngượng ngùng đáng yêu của cậu làm cho trái tim lạnh giá của anh cũng có thêm độ ấm.
Văn Ngạn chậm rãi buông tay ra, đứng lên: “Ngài nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước.”
Trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại thay Kỷ Lăng.
Sau đó, một mình anh đứng quay lưng về phía cửa, đưa tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cậu thiếu niên kia.
Trong khoảnh khắc chạm vào cậu, anh thực sự chỉ hận không thể cứ liều lĩnh ôm cậu vào trong ngực mình… rồi hôn lên đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cánh môi ấy.
Anh vẫn luôn cho rằng mình đủ khả năng kiềm chế, đủ khả năng nhẫn nhịn.
Nhưng vừa rồi anh biết nếu mình không kịp thời buông tay ra thì sợ là sẽ không có cách nào tự khống chế bản thân, làm ra những chuyện khiến cậu phải sợ hãi.
Cho nên anh đã dứt khoát rời đi.
Bây giờ còn chưa đến lúc, nếu giờ bộc lộ tình cảm của mình sẽ chỉ khiến cậu sợ hãi, chán ghét anh mà thôi, cuối cùng càng ngày càng rời xa anh.
Bàn tay đang buông thõng bên hông của Văn Ngạn từ từ siết chặt lại, sự cố chấp trong đáy mắt càng sâu hơn.
Vì một ngày trong tương lai có đủ tư cách đứng bên cạnh cậu...!tôi nhất định sẽ ngày càng tiến xa hơn.
Việc trở thành Nghị trưởng mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
...
Ban đêm, Kỷ Lăng mơ thấy cảnh Văn Ngạn quỳ xuống cởi giày cho mình, dáng vẻ tôn trọng, thành kính hôn lên mu bàn chân cậu.

Nhưng ngay sau đó anh lại ngẩng đầu lên, trong chớp mắt đã lộ ra một nụ cười âm trầm, lạnh lùng vô tình, nói với cậu: “Mỗi một kẻ đã từng đắc tội với tôi đều sẽ không có kết quả tốt.” Sau đó, Kỷ Lăng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy chỗ mu bàn chân vừa bị hôn vào bắt đầu nhanh chóng hư thối, lộ ra lớp xương trắng hếu.

Cậu lập tức phát ra những tiếng kêu hoảng sợ đầy thảm thiết ‘a a a a a’!
Kỷ Lăng mở choàng mắt ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người...!Chết tiệt, cơn ác mộng đáng sợ quá!
Đây có phải là ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ không?
Kỷ Lăng không ngủ được, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu nói với hệ thống: “Hệ thống, cậu nói xem, hôm nay anh ta nghĩ gì vậy?”
Hệ thống: “Không biết.”
Kỷ Lăng: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy câu trả lời của cậu quá qua loa rồi à?”
Hệ thống trả lời thành khẩn: “Tôi quả thực không biết anh ta nghĩ thế nào, nếu tôi có thể biết thì cũng chẳng cần kí chủ đến làm nhiệm vụ nữa.”
Kỷ Lăng: “…”
Qua một hồi lâu, cậu lại yếu ớt mở miệng nói một lần nữa: “Vậy cậu có biết lần này vì sao hành vi của anh ta lại không giống kiếp trước không? Chẳng lẽ lại là hiệu ứng cánh bướm nữa sao?”
Hệ thống trả lời: “Có khả năng.”
Hệ thống suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Không sao, cùng lắm thì làm lại từ đầu.”
Kỷ Lăng: “…”
Ha ha, cậu không nên ôm bất kỳ kỳ vọng gì với cái hệ thống củ chuối này mới phải!

Hôm sau, Kỷ Lăng thức dậy với hai quầng thâm trên mắt, ngay cả lúc ăn sáng cũng không tập trung, cầm cái muỗng chọc lên chọc xuống vào bát.
Phu nhân Marina thấy dáng vẻ này của Kỷ Lăng thì đau lòng nói: “Bảo bối à, con làm sao vậy?”
Kỷ Lăng nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Không có gì ạ.”
Nhưng phu nhân Marina vẫn vô cùng lo lắng.

Bà cảm giác Kỷ Lăng đang có tâm sự gì đó, nhưng đứa trẻ đã trưởng thành rồi, nếu con không muốn nói thì bà cũng không tiện ép hỏi, vì vậy liền nói tiếp: “Nếu có chuyện không vui thì nhất định phải nói với mẹ đấy, được không?”
Kỷ Lăng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn nhất quyết không nói gì.
Phu nhân Marina và Công tước Kỷ Đình liếc nhìn nhau, lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Kỷ Lăng không muốn bị ba mẹ dùng ánh mắt ân cần lo lắng nhìn mình, ăn xong bữa sáng cậu liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong lòng nhớ tới đám nhân vật lớn gần đây kẻ này so với kẻ khác càng khác thường hơn, cả một cõi lòng u sầu của cậu không có chỗ nào để thổ lộ ra cả.
Sao nói là lần hai sẽ dễ hơn lần một mà?
Sao nói là đã trải qua cốt truyện một lần thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ dễ như trở bàn tay mà?
Vì sao trùng sinh một lần lại cảm thấy mình còn mở ra hình thức chơi khó hơn nữa vậy?
Rột!
Kỷ Lăng đau buồn cầm đồ ăn vặt Carlos đưa tới bắt đầu ăn.

Những lúc thế này chỉ có ăn mới có thể hóa bi thương thành cơn thèm ăn thôi.
...
Hardy tuy xuất thân từ Đế Tinh, có thân phận quý tộc của Đế quốc, nhưng trong số lượng quý tộc khổng lồ của Đế quốc thì không phải người nào cũng được thừa kế tước vị và lãnh địa giàu có.
Trong Đế Tinh còn có rất nhiều người giống như Hardy, mặc dù nhìn có vẻ có xuất thân hơn người nhưng thực ra không hề có bất kỳ đặc quyền và vinh quang gia tộc gì.

Họ thuộc về tầng chót của giới quý tộc Đế quốc, điều kiện sống cũng không tốt hơn người dân thường là bao.
Đối với những quý tộc bình thường như Hardy thì có thể có cơ hội làm việc trong dinh thự Công tước đã coi như là một công việc khá tốt.
Bởi vì nhiều quý tộc cấp cao nắm quyền lực trong Đế quốc khinh thường việc sử dụng những thường dân thấp kém phục vụ mình, nên họ càng có khuynh hướng thuê những quý tộc có địa vị như Hardy.

Vì vậy, so với người bình dân thì bọn họ lại càng dễ có được cơ hội làm việc trong một gia đình giàu có, trở thành một người hầu tương đối có thể diện.
Hardy đã làm việc trong dinh thự Công tước được một thời gian dài.
Gần đây anh ta thường xuyên đến chỗ Kỷ Lăng, bởi vì hầu như mỗi ngày đều có quà của Đại công tước Carlos tặng cho cậu, Hardy luôn tự mình đưa đến cho cậu chủ.
Mỗi lần Hardy nhìn những món quà này, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thán, đều là quý tộc của Đế quốc nhưng giữa người này với người kia cũng có khác biệt đến tận trời như vậy...
Hôm nay anh ta lại lấy quà của Đại công tước Carlos phái người đưa tới từ chỗ thủ vệ ở cửa, đang chuẩn bị đưa qua cho cậu chủ.

Khi đi được nửa đường thì lại bị một người vóc dáng cao lớn, mái tóc màu bạch kim chặn lại giữa chừng.
Hardy nhận ra đối phương, trong mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng cũng rất phức tạp.

Văn Ngạn là một người tiến hóa cấp cao có xuất thân bình dân, chẳng những may mắn được gia nhập nghị viện, trở thành một nghị viên, mà trước mặt cậu chủ và ngài Công tước cũng có vài phần thể diện.

Vì vậy mà thân phận địa vị của anh cũng nghiễm nhiên cao hơn loại quý tộc bình thường như anh ta.
Tuy trong lòng Hardy có ghen tỵ, nhưng vì từ trước đến nay Văn Ngạn rất biết cách cư xử và làm việc, ngày thường luôn đối xử nhã nhặn, lễ phép với họ, thỉnh thoảng còn chuẩn bị một ít quà để tặng cho mọi người, khiến cho lòng hư vinh của Hardy được thỏa mãn.

Vì vậy lúc này anh ta cũng sẵn lòng nhẫn nại, khách khí hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Ánh mắt Văn Ngạn đảo qua hộp quà trong tay anh ta, cười hỏi: “Đây là quà cho cậu chủ sao?”
Hardy trả lời: “Đúng vậy, đây là quà mà Đại công tước Carlos tặng cho cậu chủ.

Gần đây ngày nào ngài ấy cũng sai người đưa quà tới đây.”
Trong mắt Văn Ngạn lóe qua ánh sáng lạnh lẽo, lại hỏi: “Là quà của Đại công tước Carlos à? Lúc trước hình như cũng không thấy ngài ấy ân cần như vậy nhỉ?”
Hardy cười ha ha, nói: “Đúng vậy, ai biết sao đột nhiên ngài ấy lại để ý đến cậu chủ như vậy chứ? Lần trước trong lễ trưởng thành của cậu chủ ngài ấy còn tặng hành tinh Lam Hải đó! Sự kiện đó còn làm chấn động cả Đế Tinh nữa kìa.

Bây giờ có ai không biết ngài Carlos coi trọng cậu chủ đâu chứ...” Nói rồi anh ta lại hạ giọng: “Bên ngoài có không ít người nói là bởi vì ngài Carlos và ngài Kỷ Đình đã liên minh rồi, cũng không biết là thật hay giả.”
Văn Ngạn lộ vẻ trầm tư, một lát sau lại cười nói: “Thì ra là thế, dù là thật giả thế nào thì cũng không phải chuyện chúng ta có thể quan tâm...!Đúng lúc tôi cũng muốn đến chỗ cậu chủ, anh đưa đồ cho tôi đi, tôi tiện đường mang qua giúp anh.”
Hardy không nghi ngờ gì, cười giao đồ cho anh, nói: “Được rồi, vậy làm phiền anh nhé.”
Văn Ngạn mỉm cười: “Không có gì.”
Anh nhìn theo bóng Hardy rời đi, một lúc lâu sau mới áng chừng cái hộp trong tay, thần sắc trong mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Sau khi anh trùng sinh, ngựa không dừng vó vội vàng trở về từ bên ngoài, do dự không biết nên đối mặt với Kỷ Lăng thế nào, do vậy mà nhất thời còn chưa chú ý đến những chuyện khác.

Nhưng khi sáng nay bắt đầu điều tra anh mới phát hiện có nhiều chuyện trong Đế Tinh đã xảy ra theo hướng khác hoàn toàn với kiếp trước.
Carlos chẳng những xuất hiện trong lễ trưởng thành của Kỷ Lăng mà còn công khai tặng một món quà rất có giá trị.
Điều gì đã khiến anh ta thay đổi như vậy?
Nếu anh có thể sống lại thì những người khác...!vì sao lại không thể chứ?
Văn Ngạn dừng lại tại chỗ một lát, sau đó mới xoay người cầm chiếc hộp rời đi.
Nhưng hướng rời đi không phải là đến chỗ Kỷ Lăng, mà là lặng lẽ không tiếng động rời khỏi cửa sau dinh thự nhà họ Kỷ.

Nhớ tới tất cả những hành động kiếp trước của Carlos, cùng với những tổn thương và sự phản bội của người đó với Kỷ Lăng, trong đôi mắt phượng của Văn Ngạn chợt xẹt qua một ánh sáng lạnh, môi mỏng mím chặt, gằn từng chữ ra lệnh cho hệ thống điều hành của xe bay.
“Đến dinh thự Công tước Carlos.”
Edit by Lynn.


Đọc truyện chữ Full