*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Niệm Ninh trợn mắt nhìn Diệp Thanh Lâm, "Chỉ là lâu rồi em chưa vận động thôi."
"Được rồi được rồi. Anh khởi động cái, sau đó chúng ta bắt đầu luôn."
Diệp Thanh Lâm nói cho có lệ mấy câu rồi cởϊ áσ khoác ra, nhận lấy quả bóng Thời Yến An ném qua, bắt đầu làm nóng người.
"Nghỉ mệt thì vẫn nên mặc áo, đừng để bị cảm lạnh." Thời Yến An bước tới ngồi xổm xuống cạnh Diệp Niệm Ninh, tròng áo khoác của mình lên người cậu.
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: "Tôi có áo khoác."
"Của em không dày bằng của anh."
Thời Yến An nói xong thì ngồi thẳng xuống nền đất.
"Tôi mặc áo của anh, vậy anh lấy gì mặc?"
Tuy Diệp Niệm Ninh nói với Thời Yến An, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào hai người Tống Tử Khiêm và Diệp Thanh Lâm.
Thời Yến An duỗi tay véo véo mặt Diệp Niệm Ninh, muốn dời sự chú ý của cậu lên người mình, "Anh không sao cả. Nếu thấy lạnh sẽ mặc áo của em."
Thời Yến An thấp giọng mỉm cười, tuy không trả lời nhưng vẫn nghe lời không động tay nữa, cứ để mặc Diệp Niệm Ninh nắm tay mình.
Đờ mờ! Sao đến cả tiếng cười cũng dễ nghe thế này!
Đây là cố tình phải không? Tại sao thanh âm lại trầm đến vậy chứ? A a a a a! Sắp chịu hết nổi rồi! Càng ngày càng muốn ngủ, làm sao bây giờ?
Diệp Niệm Ninh nghe thấy tiếng cười êm tai của Thời Yến An, vành tai lặng lẽ đỏ lên. Tuy đang mắng thầm trong lòng, nhưng mắt vẫn không chớp nhìn Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm.
Thật ra giữa Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm cũng chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí cả hai còn chưa nói với đối phương câu nào. Hơn nữa, từ lúc Diệp Thanh Lâm bắt đầu làm nóng người, Tống Tử Khiêm còn ngồi xuống ghế lướt điện thoại, hoàn toàn không hề ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Lâm dù chỉ một lần.
Diệp Thanh Lâm nhanh chóng khởi động, rồi đi tới trước mặt Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh, sau đó duỗi tay đập rớt hai bàn tay đang nắm lấy của bọn họ, tiện thể trừng mắt liếc nhìn Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cực kỳ đáng thương nhìn Diệp Thanh Lâm, nhỏ giọng nói: "Đau..."
"Đau cái rắm ấy! Ở trước mặt anh mà còn dám làm như vậy, lá gan lớn rồi ha." Diệp Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng.
Diệp Niệm Ninh bĩu môi, đứng lên chạy về phía Tống Tử Khiêm.
Kết quả mới vừa chạy tới trước mặt Tống Tử Khiêm thì điện thoại của cậu lập tức rung lên, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là nhắc nhở nhiệm vụ rồi.
"Cảnh cáo! Ký chủ cậu chỉ còn lại một cơ hội, xin hãy nắm lấy cơ hội lần thứ hai này thật tốt. Nếu thất bại lần nữa, lập tức trừ đi 35 năm tuổi thọ."
"Biết rồi biết rồi. Khi nào nhiệm vụ bắt đầu?"
"Mười phút sau."
"OK."
Diệp Thanh Lâm nhìn bóng lưng của Diệp Niệm Ninh, cũng không quan tâm xem phản ứng của Diệp Niệm Ninh thế nào, chỉ thấp giọng nói với Thời Yến An: "Cậu cũng an phận một chút cho tôi, đừng cứ trêu nó mãi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của Thời gia, tôi cảm thấy trọng tâm của cậu hẳn nên đặt trên người gia chủ đời kế tiếp."
Thời Yến An mím môi, không nóng không lạnh đáp: "Tôi và Thời gia không liên quan đến nhau."
"Không liên quan đến nhau? Nói dễ nghe ghê." Diệp Thanh Lâm cười nhạo, "Ông cụ vẫn luôn coi trọng cậu. Nếu ông ấy viết trên di chúc là đưa tất cả cổ phần cho cậu, để cậu làm gia chủ đời kế tiếp, vậy cậu còn có thể làm gì?"
"Không có đâu." Thời Yến An khẳng định.
"Chắc chắn tới vậy? Cậu xem di chúc của ông ấy rồi?"
Sở dĩ Diệp Thanh Lâm dám nói ra những lời này dù Thời Yến An không hề ngăn cản, đơn giản vì anh biết Thời Yến An hoàn toàn không có chút tình cảm nào với ông cụ. Nếu không, chắc chắn anh phải cân nhắc rất nhiều mới có thể đề cập đến chuyện này.
"Không. Nhưng tôi biết người kế thừa là ai."
Thời Yến An đứng lên tùy tiện lắc lắc chân, giọng anh rất nhỏ, Diệp Thanh Lâm phải tới rất gần anh mới nghe rõ được.
Diệp Thanh Lâm tò mò nhìn Thời Yến An, biết chuyện này liên quan đến bí mật, bèn nhỏ giọng hỏi, "Ai?"
"Ngọc Duy."
Thời Yến An cúi đầu nhìn quả bóng bên chân, cảm xúc trong lòng có hơi phức tạp.
Anh mới biết chuyện này sau khi hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Thời, hơn nữa còn là ông nội anh... Không, cũng không nên gọi là ông được, suy cho cùng từ lúc anh quyết tâm tách khỏi Thời gia, anh vẫn luôn nhắc bản thân nên gọi ông ấy là gia chủ.
Ừm... Là do chính miệng Thời gia chủ nói với anh.
Lúc ấy, Thời gia chủ hoàn toàn không có phản ứng gì đặc biệt đối với chuyện anh muốn tách khỏi Thời gia. Chẳng qua chỉ là khiếp sợ, giữ lại, buông lời tàn nhẫn, thỏa hiệp và tiếc hận, những phản ứng rất đỗi bình thường.
Anh vẫn còn nhớ lúc thu dọn đồ đạc của mình ở Thời gia xong, đang chuẩn bị rời đi. Thời gia chủ liền gọi anh vào sân vườn, chẳng hề để tâm mà nói với anh một câu: "Cháu đi rồi, nhà họ Thời sẽ là của Ngọc Duy."
Nói thật lúc ấy anh rất kinh ngạc, còn không thể hiểu nổi. Anh hiểu rõ người như Thời Ngọc Duy, nó cũng chỉ thích hợp làm một cậu ấm mà thôi, bảo nó quản lý cả Thời gia hoàn toàn là chuyện không thể.
So với Thời Ngọc Duy, nhân tài ở Thời gia có rất nhiều, ngoại trừ Thời Ngọc Duy ra, bất kể là ai anh đều sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lần này thật sự rất kỳ quái, còn cố tình là Thời Ngọc Duy.
"Cậu đừng có lừa tôi, sao có thể là Ngọc Duy được?"
Diệp Thanh Lâm dùng khuỷu tay đẩy đẩy Thời Yến An, vẻ mặt không tin.
"Không lừa cậu, thật sự là nó." Thời Yến An bất đắc dĩ nói.
"What? Nó..." Diệp Thanh Lâm bỗng không biết dùng từ gì để hình dung Thời Ngọc Duy, đành phải nhíu mày nói: "Không thể!"
"Không có gì là không thể. Có người ở trong tối giúp nó, bản thân nó nhất định cũng biết. Nếu nó không muốn làm gia chủ thì lúc này hẳn là nên tìm cách xử trí, nếu không, vị trí gia chủ tuyệt đối là của nó."
Thời Yến An nghĩ tới anh tra ra được người kia và những chuyện đó, khuôn mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Cậu sẽ giúp nó à?"
"Không. Tôi đã đi ra rồi, sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Thời gia cả. Hiện tại tôi chỉ có thể bo bo giữ mình."
Diệp Thanh Lâm hiểu ý Thời Yến An, đành thở dài, sau đó không hỏi tiếp nữa.
Anh duỗi tay vỗ vỗ vai Thời Yến An, cầm quả bóng trên mặt đất, vừa đi vào giữa sân bóng, vừa gọi Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm đang nói chuyện phiếm: "Tới chơi bóng đi!"
Đang thảo luận xem tại sao Diệp Thanh Lâm và Thời Yến An lại chụm sát gần nhau như thế, cả hai đồng thanh trả lời, sau đó trao cho nhau một ánh mắt, rồi đều xụ mặt đi vào sân bóng.
Thời Yến An thấy vẻ mặt hai người đều không tốt lắm, khó hiểu hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Diệp Niệm Ninh hừ một tiếng, không vui hỏi: "Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Thời Yến An cắn cắn môi, có hơi chột dạ trả lời.
Diệp Thanh Lâm liếc liếc Thời Yến An một cái, duỗi tay vỗ đầu Diệp Niệm Ninh, tùy tiện nói: "Không có liên quan tới em. Chuyện của người lớn con nít như em đừng hỏi mãi."
Diệp Niệm Ninh bất mãn sờ đầu mình, "Năm nay em 22 rồi, không phải con nít!"
"Rắm ấy! Dù cho có trưởng thành thì ở trong mắt anh em vẫn chỉ là một thằng nhóc!" Diệp Thanh Lâm dứt lời, bỗng im lặng một lát, rồi nói tiếp: "Chia nhóm đi, chúng ta chơi oẳn tù tì* để quyết định."
*(Trò chơi này ở chỗ mình gọi là "Nhiều ra ít bị/Ít ra nhiều bị, còn có 1 số nơi gọi là oẳn tù tì kiểu 2😑, tay trắng tay đen.....)
"Được." Ba người còn lại phụ họa theo.
Chia nhóm hoàn toàn dựa vào sự ăn ý và duyên số định đoạt. Rất trùng hợp là, Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An được phân thành một nhóm, còn Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm hiển nhiên là nhóm còn lại.
"Yến An, lát nữa anh đừng chạy nhanh quá. Ở tôi gần chút nhé." Diệp Niệm Ninh lặng lẽ kéo kéo góc áo của Thời Yến An, nhỏ giọng dặn dò anh.
Tuy Thời Yến An không hiểu gì hết, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người không có nhiều thời gian để nói chuyện, mắt thấy Diệp Thanh Lâm đã dẫn bóng chạy tới, bọn họ lập tức tiến vào trạng thái.
Đương nhiên Diệp Thanh Lâm muốn lướt qua hai người họ ghi bàn, nhưng Thời Yến An lại chặn trước mặt anh. Anh buộc phải tạm thời cong eo, trước sau không ngừng vỗ bóng, muốn tìm cơ hội.
Thời Yến An thấy Diệp Thanh Lâm vỗ bóng tới thất thần, anh thầm trợn mắt, rồi bước tới đoạt lấy quả bóng từ trong tay của Diệp Thanh Lâm.
Diệp Thanh Lâm vừa thấy bóng bị đoạt mất, nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới chặn trước người Thời Yến An.
Thời Yến An không cho Diệp Thanh Lâm bất kỳ cơ hội nào chạm vàoi bóng, gọi một câu "Niệm Niệm!" Sau đó nhanh chóng chuyền bóng cho Diệp Niệm Ninh, còn chính anh thì kèm chặt trước mặt Diệp Thanh Lâm.
Thật ra Diệp Niệm Ninh chơi bóng rổ không giỏi lắm, nhưng một chút căn bản cậu vẫn hiểu. Lần này bóng vừa tới tay, cậu nhanh chóng lừa bóng, tránh trái tránh phải, tránh được sự truy cản của Tống Tử Khiêm, sau đó tăng tốc chạy tới bảng rổ. Lấy đà nhảy lên, dồn lực vào cổ tay, bóng vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trên không, rồi không nghiêng không lệch mà rơi vào trong rổ.
Mãi cho đến giờ khắc này, Diệp Niệm Ninh cuối cùng cũng hiểu tại sao những người thích chơi bóng rổ, lại cho rằng âm thanh bóng quét lưới là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.