DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 50: Gắp Thú



"Sao tự nhiên tuyết lại rơi rồi?" Diệp Niệm Ninh ôm máy tính đứng ở cửa nhà nghỉ, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày đặc, oán giận nói.

Từ sau hôm đi chơi cùng Hạ Từ Yên đến giờ, mấy ngày nay ngày nào cũng có tuyết lớn.

Mắt thấy cách ngày đóng cửa thành phố ngày càng gần, Diệp Niệm Ninh có hơi lo lắng.

Nếu như thành phố thật sự đóng cửa, có thể phải đến sang năm mới có tàu hoặc máy bay để về được, cậu vẫn còn phải làm nhiệm vụ đó!!
"Tôi đặt vé ngày mai rồi, ngày mai chúng ta đi Thâm Sơn Nguyệt đi." Thời Yến An đi đến bên cạnh cậu, giơ tay bỏ một viên kẹo vào miệng Diệp Niệm Ninh.

Bây giờ Diệp Niệm Ninh đã quen với việc được Thời Yến An đút như vậy, cũng không cảm thấy có gì lạ nữa.

Cậu vừa ăn kẹo vừa hỏi Thời Yến An: "Đặt được vé à? Hôm qua tôi xem thì thấy còn định dời thêm mấy ngày nữa mà!"
"Dự báo thời tiết nói ngày mai trời nhiều mây, nên bọn họ bắt đầu bán vé rồi, chắc cũng sợ tuyết lớn không đi được."
"À." Diệp Niệm Ninh đã hiểu gật đầu, "Đúng rồi, anh có mang theo quần áo mỏng không? Thâm Sơn Nguyệt hình như nóng lắm!"
"Tôi có mang theo, em thì sao?"
"Tôi mang được có mấy cái, qua bên đó nếu thiếu thì đi mua sau vậy."
"Ừm."
Thời Yến An lấy chiếc máy tính ra khỏi tay Diệp Niệm Ninh, sau đó lại thuận tay đưa cho cậu một cốc cà phê.


Diệp Niệm Ninh nhận lấy cà phê cười cười, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau, Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh chuẩn bị xong thì ra sân bay.

Đây là chuyến bay duy nhất trong ngày hôm nay, nếu bỏ lỡ họ chỉ có thể ngồi xe lửa.

Diệp Niệm Ninh không muốn đi xe lửa lần nữa đâu, không những thời gian quá dài mà còn ngủ không được yên giấc.

Cậu cảm thấy mình đúng là vẫn hợp với cuộc sống của cậu ấm được nuông chiều từ bé hơn, điều kiện hơi kém xíu là cậu sẽ khó chịu tới mấy ngày, cảm thấy như thể mình đang tự ngược đãi bản thân vậy.

"Hầy, may mà không trễ!"
Sao khi tìm được chỗ ngồi, Diệp Niệm Ninh mới nhẹ nhàng thở ra.

Thời Yến An buồn cười nhìn cậu, lại vươn tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh.

"Nè, tranh thủ máy bay chưa cất cánh anh chụp giúp tôi một tấm đi, xíu nữa tôi up Weibo."
Diệp Niệm Ninh đưa điện thoại của mình cho Thời Yến An, Thời Yến An gật đầu, thuần thục nhập mật khẩu sau đó mở camera chụp ảnh cho Diệp Niệm Ninh.


Sau khi chụp xong, Diệp Niệm Ninh mới tắt máy.

Chợt nghĩ lại, cậu mới cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng lắm, quay lại hỏi: "Sao anh lại biết mật khẩu điện thoại tôi thế?"
"Chính em nói với tôi mà, em không nhớ sao?" Câu sau Thời Yến An nhỏ giọng nói, nghe như lẩm bẩm một mình.

Diệp Niệm nhìn anh cúi đầu, đột nhiên có chút cảm giác áy náy.

"Ây da, vậy không phải chỉ cần anh nói cho tôi là tôi sẽ nhớ ra sao?"
Diệp Niệm Ninh ghé sát với Thời Yến An, nhấp môi, cúi đầu muốn nhìn vẻ mặt của Thời Yến An.

Thời Yến An thấy động tác và vẻ mặt đáng yêu này của cậu suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

"Tối mấy hôm trước, chúng ta uống rượu cùng nhau." Thời Yến An nhắc nhở cậu.

Diệp Niệm Ninh nghe được câu này mới nhớ tới, mấy hôm trước cậu nhận được một nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là uống rượu cùng Thời Yến An.

Vì vậy cậu mang rượu chạy đến phòng Thời Yến An đòi uống rượu cùng anh, sau đó vì nồng độ cồn quá cao nên cậu mới uống có hai ly đã say bét nhè.

Sau khi say xong thì cậu làm gì...!
Ôi má ơi!
Hình như là cậu nằng nặc đòi Thời Yến An chụp ảnh cho mình, mà hơn nữa còn là ảnh nude...!
Ôi đệt, mất mặt quá đi 〜(><)〜!
Sau khi từ từ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, Diệp Niệm Ninh chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình quá lẳng lơ quá rồi >".


Đọc truyện chữ Full