*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lạch cạch, lạch cạch..."
Khoảnh khắc bước lên cầu đá, Giang Yên cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh đều nhanh chóng cách xa cô, cầu đá im lặng treo lơ lửng trên không, bầu không khí yên tĩnh đến mức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hơi nặng nề của mình.
Đường cầu quá hẹp, Giang Yên bước đi cẩn thận từng li từng tí, sợ mình hơi mất tập trung chút xíu là ngã xuống ngay.
Lâu Tiêu không giỏi bói toán nhưng đạo pháp cao siêu, đi cùng hắn không chỉ không thể đi được con đường an toàn nhất, mà còn phải thường xuyên đề phòng bị hắn giành nổi bật, cho nên giờ phút này trên cây cầu đá thứ hai cũng chỉ có tổ hợp kỳ quái là hai người một quỷ một mèo bọn họ.
Cố Duy Sanh phân tán thực thể lơ lửng phía sau Lâu Tiêu, mặt mày nghiêm túc dùng quỷ đồng nhìn chằm chằm bóng tối không rõ dưới chân bọn họ.
Y chưa bao giờ dùng thực thể đi qua cầu đá, nên y không biết trên cây cầu đá này đến cùng có cái gì đang chờ đợi bọn họ.
Giang Yên nín thở thành thật đi theo sau nam thần, biểu tình bình tĩnh của đối phương và Lão Bạch ấm áp trên vai giúp xua tan căng thẳng của cô, cô cố gắng nhớ lại tình cảnh trong mơ, nỗ lực để mình phát huy được tác dụng chứ không phải làm một cục tạ vô dụng.
Nối liền với cây cầu đá thứ hai không phải là phòng của chủ mộ cũng không phải mật thất huyền bí, mặc dù trong mơ Cố Duy Sanh vội vàng lướt qua nơi này, nhưng Giang Yên vẫn nhớ rõ những bức tranh treo trên tường đá cùng những quyển sách cổ xếp gọn gàng trong rương.
Bởi vì không thể can thiệp vào giấc mơ của mình, nên Giang Yên cũng chỉ biết mấy quyển sách cổ ở phía trên ghi chép lại các thoại bản cổ quái của các kỳ nhân dị sự, về phần nội dung cụ thể trong đó, e rằng chỉ có lần này bọn họ tự tay lật xem mới có thể biết rõ.
Trong lúc Giang Yên đang nhớ lại giấc mơ như từng thước phim được chiếu lại của mình, cổ chân cô lại đột nhiên mát lạnh, sau đó chân cô giống như bị chiếc cân ngàn kí trói lại không thể bước đi được nữa.
Sau khi biết mình sẽ cùng nam thần xuống mộ, Giang Yên lập tức thay một bộ đồ bọc kín toàn thân, nhưng dù là như vậy, khí lạnh trên cổ chân cô vẫn xuyên thấu qua quần áo, liên tục tràn vào máu thịt, đồng thời mang đến từng cơn đau bén nhọn.
Không thể hoảng sợ, Giang Yên ổn định tinh thần muốn kêu cứu, nhưng môi cô run lên, lại chỉ phát ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Đau đớn từ từ trở nên tê dại, cơ thể Giang Yên xiêu vẹo, chỉ chút xíu nữa đã ngã xuống vực sâu không rõ bên dưới cây cầu đá.
"Vù——"
Gió nhẹ lướt qua, một đạo linh khí trong suốt đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo của Giang Yên, sau đó kim phù bay tới như dao găm đóng đinh móng vuốt đang giữ chặt cổ chân Giang Yên.
Đó là một bàn tay người xanh xao khô gầy, vài ngón tay thối rữa và hôi thối của nó đeo nhẫn ngọc hoặc nhẫn vàng, móng tay đen kịt thì lại xé rách quần áo rồi đâm vào da thịt trắng như tuyết của Giang Yên.
Mặc dù đau đớn, nhưng bàn tay kia vẫn không buông cổ chân Giang Yên ra, nó yên lặng lăn lộn giãy dụa, một cái tay khác cũng nhân cơ hội bám lên cầu đá, dường như muốn mượn lực để cho mình hoàn toàn leo lên mặt cầu.
Cũng chính nhờ động tác này của quái vật, Giang Yên mới không tốn chút sức lực nhìn thấy rõ đối phương.
—— Tuy rằng khuôn mặt đã khô quắt đến mức không có cách nào nhận ra, nhưng từ quần áo đối khâm vạt ngắn kiểu Trung Quốc trên người đối phương, có thể thấy khi còn sống đối phương là một người bình thường thuộc thời kỳ Dân Quốc.
Đối khâm
Là kẻ trộm mộ gần trăm năm trước sao? Giang Yên vì đau đớn nên hai chân mềm nhũn quỵ trên mặt đất, nhưng lý trí vẫn còn tỉnh táo phân tích thân phận quái vật.
Không có sự dao động của linh khí, máu tươi nhỏ giọt ở cổ chân cũng không khác gì người thường, Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thoáng buông lỏng cảnh giác với Giang Yên.
Mùi máu tươi như đã kích thích bọn quái vật ẩn trong bóng tối, tuy rằng dưới cầu vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, nhưng Cố Duy Sanh vẫn cảm nhận được mấy đạo âm khí đang rục rà rục rịch.
Nghiệp hỏa đỏ tươi tràn ra từ lá bùa đóng đinh móng vuốt quỷ, con quái vật rốt cuộc cũng co quắp rồi thả lỏng móng vuốt, chỉ trong nháy mắt nó buông Giang Yên ra, nghiệp hỏa đã nhanh chóng đốt móng vuốt của nó thành tro bụi.
Tiểu thiên sư khống chế nghiệp hỏa đúng là càng ngày càng chuẩn, Cố Duy Sanh vừa giơ tay trái, quái vật thiếu mất một tay lập tức bị một nguồn sức mạnh vô hình xách lên cầu.
Linh khí hội tụ lên phù triện nhanh chóng chữa trị vết thương đang chảy máu của Giang Yên, chỉ trong chốc lát, đôi môi tím tái vì trúng thi độc của cô đã trở lại bình thường.
"Em có sao không?" Cố Duy Sanh giơ tay trái ra với Giang Yên, "Tôi chỉ là muốn xác nhận lại thân phận của em."
Thấy hai người dễ dàng chế phục quái vật như vậy, Giang Yên sao còn có thể không hiểu đây là hai người đang thăm dò cô, trong lòng cô vốn còn có chút khó chịu và oan ức, nhưng nhìn thấy Cố Duy Sanh thẳng thắn như vậy, cô lại hơi có chút dở khóc dở cười.
Thôi, ai bảo anh Sanh nhà cô là loại tính cách này chớ.
"Không sao ạ." Trước ánh mắt như dao của Lâu Tiêu, Giang Yên nắm tay nam thần nhà mình đứng dậy, "Chúng ta có mang theo nó không?"
Quái vật kia vẫn còn sinh long hoạt hổ đánh nhau với bàn tay to được ngưng tụ từ linh khí, Cố Duy Sanh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Qua cầu trước rồi nói."
Cây cầu nhìn có vẻ dài, nhưng nhóm Cố Duy Sanh đi cũng không chậm, sau khi bỏ đi ý định thăm dò Giang Yên, bọn họ rất nhanh đã tới bên kia cầu.
Quái vật giãy dụa cả đoạn đường bị linh khí tha đến cuối cầu, nhưng ngay khi cơ thể quái vật lướt qua cầu đá, nó đột ngột nổ thành từng mảnh như một quả bóng bị kim đâm thủng.
Cố Duy Sanh phất ống tay áo, linh khí tạo thành lá chắn bảo vệ mọi người chặt chẽ, đồ trang sức trên người quái vật leng keng leng keng rơi xuống, máu thịt của nó như bị cái gì đó hấp dẫn tiếp tục rơi vào bóng tối.
Ngay cả một miếng thịt vụn cũng không rơi xuống.
Tận mắt trải nghiệm "bom người" thật sự quá sốc óc, nhẫn ngọc dương chi xoay vòng vòng rồi lăn tới bên chân Giang Yên, nhưng cô lại cảnh giác lui về sau một bước.
Trời mới biết sau khi đụng vào những thứ đồ này cô có trở nên giống con quái vật kia không chứ.
Giang Yên kiêng kị, Lão Bạch lại không quan tâm những thứ này, nó đạp vai Giang Yên nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa vặn rơi xuống bên cạnh chiếc nhẫn ngọc này.
[Đây là đồ của em.] Trên nhẫn dính không ít chất đen thui không rõ nguồn gốc, Lão Bạch duỗi móng vuốt đụng vào nó, giọng nói có vẻ không vui, [Gian mật thất kia đã bị người khác xông vào.]
Tại lúc này đây, nó bắt đầu cảm thấy may mắn vì cơ thể của nó đã rơi xuống lòng đất được bẫy rập che kín, so với việc bị người khác chơi đùa chà đạp, dường như bị tiêu hủy cũng biến thành một việc có thể khoan dung.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy," Cố Duy Sanh an ủi, "Anh đây lập tức dẫn em..."
"Grừ!"
Ba chữ "đi mật thất" Cố Duy Sanh còn chưa kịp nói ra, tiếng gầm gừ từ đằng sau bọn họ đã truyền đến càng lúc càng rõ hơn.
Bình đài rộng rãi, ánh nến đung đưa không biết mỏi mệt, bậc thềm đá uốn lượn dẫn tới cách cửa lớn khép hờ của một căn phòng đá, tiếng gào tựa như người điên truyền tới từ bên trong căn phòng đá kia.
"Số đỏ ghê, vừa đến đã đụng phải BOSS lớn." Đèn đuốc phát ra ánh sáng le lói, càng làm nổi bật vẻ điển trai của Lâu Tiêu, hắn tiện tay sửa sang lại kim phù trong tay, hứng thú dạt dào nói, "Đi tới nhìn chút không?"
Lâu Tiêu muốn đi, đương nhiên Cố Duy Sanh sẽ không cản, chẳng qua năm đó y dùng hồn thể nên bay qua nơi này cực kỳ thoải mái, bây giờ đổi thành người sống sờ sờ là tiểu thiên sư, chỉ sợ một trăm lẻ tám bậc thang này sẽ không dễ đi.
Sự thực chứng minh Cố Duy Sanh lo lắng quả nhiên không sai, ngay khi hai chân Lâu Tiêu vừa bước lên bậc thang đầu tiên, tiếng cơ quan hoạt động đã vang lên ầm ầm.
"Víu!"
Mũi tên lóe lên ánh sáng bạc xé gió mà đến, Lâu Tiêu hơi nghiêng người tránh mũi nhọn, ung dung bình thản bước tiếp bước thứ hai.
"Vèo..."
Mũi tên sắc bén gắt gao găm chặt vào vách đá bên cạnh chân nến, chỉ để lại thân phi tiêu và vài sợi lông trắng hơi hơi rung động, Giang Yên tỉnh táo lại hít sâu một hơi, yên lặng thu chân phải vừa mới chuẩn bị đuổi theo Lâu Tiêu.
Đồng ý là bởi vì cơ quan trên thềm đá đều dùng để đối phó người bình thường xông vào lăng mộ, và dù từng bước đều có các loại cạm bẫy khí độc, nhưng với trình độ của Lâu Tiêu ứng phó cũng không tính là quá mức vất vả.
Cố Duy Sanh thả lỏng tâm trạng, để tránh cho mình dùng quỷ tiên thể lúc lên cấp sẽ phát sinh biến số nào đó, hai chân y rơi xuống đất hóa thành thực thể, dẫn Giang Yên và Lão Bạch cùng đi lên.
Cơ quan kích hoạt lần thứ hai mặc dù không giống lần trước, nhưng Cố Duy Sanh đã tìm ra quy luật ẩn trong đó, Khước Sương bỗng dưng bay lên, chính xác chém bay tất cả mũi tên bay tới.
"Em vẫn cảm thấy ngôi mộ này rất quỷ dị." Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung thành thạo điêu luyện của Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, Giang Yên cũng lấy hết can đảm nhỏ giọng nói, "Tất cả mọi thứ trong lăng mộ này đều không giống với bất kì triều đại nào trong lịch sử nước Z."
Không giống? Cố Duy Sanh vừa chợt nghĩ tới, y phất tay đánh rớt mấy cây phi tiêu tẩm độc: "Nói tiếp."
Tuy Cố Duy Sanh và Lão Bạch đã quen biết nhau mấy trăm năm, nhưng Cố Duy Sanh là người không nhớ được quá khứ không tò mò chuyện đời, Lão Bạch sau khi ra khỏi lăng mộ lại một lòng làm mèo, cho nên Cố Duy Sanh cũng không biết nhiều về lăng mộ này.
Nếu không phải kịch bản [Bảo Trai] đột nhiên xuất hiện trước mặt y, Cố Duy Sanh cũng sẽ không nhớ tới đoạn chuyện cũ đã qua mấy trăm năm này.
Nói đến phương diện mình am hiểu, Giang Yên nói chuyện cũng trôi chảy hơn: "Mặc dù trang phục và kiến trúc tổng thể khá giống với thẩm mỹ của nước Z, nhưng nếu so sánh kỹ lưỡng, chúng lại có phong cách riêng, không thuộc về bất kỳ triều đại nào của nước Z."
"Cho dù đó là cung điện khổng lồ dưới lòng đất hay vật bồi táng và quan tài chứa cơ thể Lão Bạch, tất cả đều cho thấy chủ sở hữu ngôi mộ này phải là một hoàng đế cuối cùng của một quốc gia cường thịnh, nhưng nếu trong lịch sử nước Z có hoàng đế phù hợp với điểm này, lăng mộ của họ đã sớm bị các nhà khảo cổ học đào lên từ lâu."
"Hoàng đế cuối cùng?" Nghe lời này, Lâu Tiêu ở phía trước mở đường không quay đầu lại hỏi, "Sao em lại biết được?"
"Bởi vì có khắc chữ," Giang Yên giải thích, "Trong quan tài Lão Bạch có khắc chữ, nhưng nó bị nát tan quá nhanh, em chỉ thấy sơ sơ một câu Bạch thị từ đó tuyệt mạch."
"Huống hồ nguyên thân Lão Bạch không ở chủ mộ, quần áo trên người lại là tứ trảo mãng bào, loại thêu đặc thù này bình thường chỉ thuộc về thái tử..."
Một đời hoàng đế chết rồi còn kéo theo thái tử tuẫn táng, cho dù không khắc mấy chữ kia, Giang Yên cũng sẽ cảm thấy hoàng đế này là đang quyết tâm muốn diệt vong quốc gia.
Tuy Cố Duy Sanh và Lão Bạch đều chưa từng cố ý tìm hiểu quá khứ của đối phương, nhưng Cố Duy Sanh cũng biết chủ nhân ngôi mộ này là hoàng thúc chứ không phải phụ hoàng của Lão Bạch.
Lúc này thấy Giang Yên nói nhiều như vậy mà Lão Bạch vẫn không phản bác, nên Cố Duy Sanh cảm thấy tò mò liếc nhìn đối phương một cái.
[Cô ấy nói không sai.] Lão Bạch thở dài một hơi, [Tứ trảo mãng bào quả thực thuộc về thái tử.]
[Nhưng nó cũng thuộc về vua Tịnh Kiên.].