*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Mê Trạch] lấy cảnh trong thành phố S, các cảnh quay tiếp theo của Cố Duy Sanh đều diễn ra suôn sẻ, còn Từ Thanh Sơn mất tinh thần nên không có ý đuổi tiến độ, cho nên vừa qua chín giờ tối, Cố Duy Sanh đã tẩy trang thay đồ chuẩn bị về nhà.
Không tệ, xem ra hôm nay y có thể ngủ một giấc thật ngon.
"Hôm nay Từ đạo sao vậy?" Phương Mộc nhét Cố Duy Sanh và mèo vào trong xe, "Hôm nay anh cứ cảm thấy ông ấy quái quái kiểu gì ấy, nhìn cũng không giống đang tức giận."
Cố Duy Sanh trải mình như cái bánh ngồi ở ghế sau xe: "Em cũng không biết, có thể vì trời nắng nóng nên bị say nắng."
"Cũng có thể," Phương Mộc gật gật đầu như là chấp nhận lời giải thích này, sau đó anh vui vẻ nói, "Nhưng mà biểu hiện hôm nay của cậu không tệ, đối diễn với Lâu ảnh đế nhưng không bị áp đảo, xem ra cậu vẫn dành chút thời gian để nghiên cứu kịch bản ha."
"Tiểu Phương Mộc con dụng tâm dẫn ba như vậy, ba kiếm chút mặt mũi cho con cũng là chuyện nên làm," Cố Duy Sanh ngáp một cái, "Lo lái xe đi, coi chừng bị cảnh sát giao thông hốt."
Phương Mộc: "...." Anh xem như đã rõ, Cố Duy Sanh người này không thể khen.
Nhưng mặc kệ nội tâm Phương Mộc có phát điên như thế nào, người đại diện tận tâm chuyên nghiệp như anh vẫn phải chở Cố Duy Sanh an toàn về dưới nhà, Phương Mộc vốn định như thường lệ đưa Cố Duy Sanh lên tới trước cửa nhà, nhưng không ngờ hôm nay Cố Duy Sanh lại phá lệ quan tâm.
"Không cần đưa lên đâu, tiểu khu này an ninh hạng nhất, paparazi không vào được."
Cố Duy Sanh đội mũ ôm mèo, chân dài bước về phía trước, nhưng lúc Phương Mộc chuẩn bị lái xe về nhà, Cố Duy Sanh lại đột nhiên quay lại.
"Tiểu Phương Tử, về nhà đi ngủ sớm chút." Cố Duy Sanh dịu dàng một cách khác thường vỗ vỗ vai Phương Mộc, Phương Mộc sợ tới mức giật mình, không biết tổ tông này lại muốn làm cái quỷ gì.
Cố Duy Sanh khẽ mỉm cười: "Sáng mai em muốn ăn xíu mại."
Xíu mại
Nghe thấy Phương Mộc bất đắc dĩ đáp ứng, lúc này Cố Duy Sanh mới hài lòng đi lên lầu, Lão Bạch trong lòng y không nhịn được meo một tiếng: [Linh khí anh rót vào cơ thể Phương Mộc cũng sắp tràn ra đến nơi, nhưng đáng tiếc thằng nhỏ ngốc này lại không hay biết gì.]
[Không biết là tốt nhất, anh cũng không muốn sau khi gặp quỷ hắn kêu cha gọi mẹ chạy tới tìm anh cầu an ủi,] Cố Duy Sanh tiến vào thang máy, vươn tay nhấn nút tầng 22, [căn nhà cũ kia về đêm âm khí rất nặng, Phương Mộc bát tự yếu, không nhanh rót linh khí giục hắn mau về nhà, sáng mai ai mua đồ ăn sáng tới?]
Lão Bạch cười hừ một tiếng: [Anh đó, đúng là mạnh miệng mềm lòng.]
"Đinh."
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 22, Cố Duy Sanh mở cửa vào nhà, Lão Bạch linh hoạt chạy tới mở tủ kéo một đống cá khô nhỏ và thức ăn mèo Whiskas ra, chờ lúc nó ăn uống no nê ngồi phịch ở cạnh ghế sô pha, Cố Duy Sanh đã tắm xong làm ổ ở trên giường nghịch điện thoại.
Lão Bạch giơ chân lên: [Lão Cố, em muốn xem tivi!]
"Tự mở đi." Cố Duy Sanh không ngẩng đầu lên trả lời, tuy fan của y hay đùa rằng y là con sen hốt shit tốt nhất của mèo, nhưng trên thực tế Lão Bạch cũng không phải mèo bình thường, y cũng không cần bận tâm đến những chuyện bình thường này.
Y đang dùng điện thoại tìm kiếm thông tin liên quan đến Lâu Tiêu, so với việc Từ Thanh Sơn rõ ràng giấu quỷ trong nhà và đang giấu diếm điều gì đó, Cố Duy Sanh hiển nhiên quan tâm đến bí mật của Lâu Tiêu hơn.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Đáng tiếc Cố Duy Sanh lên mạng tìm một vòng nhưng không thể tìm thấy bất kì thông tin nào liên quan đến thân thế của Lâu Tiêu, lướt toàn thấy tin tức tốt khiến Cố Duy Sanh tin chắc bối cảnh của tiểu thiên sư e là không nhỏ.
Ai bảo y là một con quỷ chỉ lo vùi đầu tu luyện chứ, Cố Duy Sanh nằm úp sấp lên giường, quỷ giới hay giới giải trí y còn biết được chút ít chứ giới thiên sư y bó tay một chút đầu mối cũng không biết.
Nhưng mà độ nổi tiếng của Lâu Tiêu thật sự rất cao, Cố Duy Sanh vào weibo của mình, tuy sức chiến đấu của fandom only C nhà y cũng không yếu, nhưng bây giờ top một hotsearch trên weibo vẫn là #Lâu Tiêu ở hiện trường khởi động máy [Mê Trạch], sức ảnh hưởng của cựu ảnh đế đúng thật không thể xem thường.
- - Mặc dù "Cựu ảnh đế" năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi.
Chờ lúc Cố Duy Sanh phục hồi tinh thần, y đã lướt weibo tin tức về Lâu Tiêu cả tiếng đồng hồ, phát hiện mình quá để ý đến Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh lắc đầu ném điện thoại sang bên, rồi đưa tay lấy kịch bản ra đọc.
[Mê Trạch] không chỉ đơn thuần là một bộ phim kinh dị, nó có đoạn mở đầu tốt đẹp, đoạn cao trào siêu máu chó, và cái kết bi kịch nhưng tích cực, so với phim ma truyền thống "hù người sợ hãi kêu to", [Mê Trạch] càng giống một bộ phim nghệ thuật về hóa giải ân oán giữa người và quỷ.
Đây cũng là một trong những lý do Cố Duy Sanh đồng ý nhận kịch bản này, y không có hứng thú với loại kịch bản một nhóm người muốn tìm đường chết nên đi thám hiểm dẫn đến đoàn diệt, trừ khi để y diễn boss cuối tiêu diệt hết đám người kia thì may ra, dù sao nhiều năm như vậy y vẫn chưa cảm thụ được cảm giác làm ác quỷ là như thế nào.
Nhưng quả thực có chút phiền phức, Cố Duy Sanh ở trên giường bất an trở mình, một đạo diễn bị quỷ quấn lấy, một nam chính bị ám ảnh bởi chuyện rủ quỷ ra ngoài ăn cơm, bộ phim này ổn không trời?
"Tạch."
Giữa lúc Cố Duy Sanh ôm kịch bản ở trên giường lật như bánh kếp, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm không rõ lý do, cuộc cãi vã giữa mẹ chồng và nàng dâu trong phòng khách đột nhiên dừng lại, Lão Bạch "liêu xiêu" từ ngoài phòng khách chạy vào phòng ngủ, toàn bộ lông mèo dựng lên.
[Lão Cố,] Lão Bạch từ trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, [có thứ gì đó vào được.]
Hương hoa đào phảng phất tràn ngập khắp phòng, Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch không nhanh không chậm xuống giường, y ngược lại muốn xem xem hậu bối nào lại không hiểu chuyện như vậy, nhà của Cố Duy Sanh y cũng dám xông vào.
Lão Bạch chỉ là một con mèo đen được khai linh trí, ngoại trừ tai thính mắt tinh sống thọ, Cố Duy Sanh cũng không cho rằng hàng này có gì lợi hại hơn những con mèo bình thường, y khép hai ngón tay vẽ lên trán Lão Bạch, một hình hoa văn đỏ tươi lập tức nổi lên, ánh sáng lưu chuyển sau đó không tiếng động biến mất.
Hương hoa đào ngày càng nồng, Cố Duy Sanh bước ra phòng khách nơi có hương hoa đào nồng nặc nhất, nhưng y vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ đã bị một bàn tay trắng bệch siết chặt mắt cá chân.
Hửm? Là công lực của hậu bối này quá yếu hay đối phương không muốn tổn thương y? Cố Duy Sanh dừng bước, cố ý làm ra vẻ bị vây khốn.
Nghĩ y là người bình thường?
Ngược lại y muốn xem xem hậu bối này muốn làm gì.
"Là thứ gì?" Giọng nói Cố Duy Sanh run rẩy nhìn bàn tay chỉ còn lại xương dưới mắt cá chân, giống như bị dị tượng bất thình lình này dọa mất mật.
Y run rẩy móc điện thoại ra giả vờ gọi điện cho Phương Mộc, lại phát hiện điện thoại mình lúc này nửa vạch tín hiệu cũng không có.
Còn có thể nhiễu từ trường, xem ra là hạ thủ lưu tình không thể nghi ngờ.
Dường như thưởng thức đủ vẻ khốn quẫn của Cố Duy Sanh, con quỷ trốn chỗ cửa sổ rốt cục cũng có hành động tiếp theo.
Màu đỏ tươi chói mắt từng chút từng chút lan ra khắp sàn nhà, cuối cùng ở trước mắt Cố Duy Sanh ngưng tụ thành ba chữ rồng bay phượng múa -- Tống Hòa An.
"Vù -- "
Tà phong nổi lên bốn phía, rèm cửa tung bay trong bóng đêm, Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, một bàn tay lạnh như băng lướt lên vai y, thứ đó nhẹ nhàng ghé vào tai y phả một hơi lạnh: "Không được diễn Tống Hòa An...!Nhớ kỹ chưa?"
Không thể nói đây là giọng nữ trầm thấp khủng khiếp, Cố Duy Sanh cau mày, luôn cảm thấy thanh âm này có chút bệnh.
Cố Duy Sanh giả vờ hoảng sợ: "Vì, vì sao?"
Bàn tay đặt trên vai Cố Duy Sanh tăng thêm lực, Cố Duy Sanh lại cứng rắn như bị ép ra tính khó ở: "Cô nhẹ chút coi!"
Sau đó y lại mềm giọng nói: "Đây là công việc của tôi, diễn nhân vật gì cũng không phải tôi có thể khống chế, cô giết tôi cũng vô dụng, không có tôi cũng sẽ có những người khác đến diễn nhân vật này."
"Lại nói," Cố Duy Sanh dừng một chút, "Tống Hòa An chỉ là một nhân vật hư cấu, có gì không thể diễn?"
Lời này giống như chọc trúng điểm mà con quỷ sau lưng Cố Duy Sanh để ý nhất, cô ta cười nhạo một tiếng, khàn giọng nói: "Hư cấu? Nhân vật? Từ Thanh Sơn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân bội bạc, vậy mà mấy người lại tâng gã như thần."
Xác định con quỷ sau lưng chỉ muốn hù dọa mình, Cố Duy Sanh liền thuận theo lời của đối phương hỏi: "Bội bạc? Cô biết Từ đạo?"
"Xoẹt..."
Con quỷ kia còn chưa dứt lời, Cố Duy Sanh đã thấy một tấm kim phù nhanh như tia chớp xuyên qua cửa sổ nhà mình, sau đó chuẩn xác bay về phía sau y.
"Xèo xèo!"
Mùi cháy khét khiến Cố Duy Sanh không nhịn được nhíu mày, y cũng chẳng lo đến chuyện chơi trò nhập vai gì đó nữa, y dùng sức nên dễ dàng khôi phục tự do.
Nhưng y vẫn chậm một bước, khí tức mạnh mẽ mà cuồng loạn không ngừng tới gần, kim phù không lửa tự cháy, nữ quỷ mặc sườn xám đỏ che mặt không ngừng né tránh kim phù đang không ngừng bén lửa lên người cô ta, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Cố Duy Sanh đưa tay muốn bắt, nhưng trong chớp mắt kim phù kia như có mắt bay tới chỗ y.
"Meo!" Tiếng mèo kêu vang vọng trong phong khách tối om, Cố Duy Sanh khẽ nâng tay phải lên, một thanh trường kiếm lạnh như nước mùa thu rơi vào tay y.
Ánh sáng lạnh loé lên, Cố Duy Sanh dùng kiếm chém về phía kim phù, nhưng kim phù lại rất có linh khí tránh được kiếm này, còn vui vẻ quấn lấy tay Cố Duy Sanh.
Nữ quỷ đẫm máu thừa dịp có sơ hở xoay người bỏ trốn, hương đào qua đi, trong phòng khách đã sáng trở lại.
Ngọn lửa trên kim phù bốc cháy không ngừng, ngay cả Lão Bạch đã được khắc ấn bảo vệ cũng không chịu được nhảy ra khỏi vòng tay của Cố Duy Sanh, nhưng Cố Duy Sanh lại không cảm giác được một chút nỗi đau nào khi bị lửa đốt.
Cố Duy Sanh nheo lại đôi mắt đào hoa: Lúc này nếu y còn không phát hiện chủ nhân của kim phù này ai, thì y đúng thật là một thằng ngu.
Cố Duy Sanh cầm kiếm đạp dép đi tới cửa sổ sát đất, đúng như dự đoán, ngoài cửa sổ là một người đàn ông vô cùng quen mắt đang lơ lửng.
Thời đại này, thiên sư cũng có thể dựa vào phù để bay sao?
"Soạt." Cố Duy Sanh không chút lưu tình kéo rèm cửa lại, tuy y biết Lâu Tiêu tám phần mười vì nữ quỷ kia mới đuổi tới đây, nhưng vậy cũng không có nghĩa y sẵn sàng phối hợp với hành động của đối phương.
Dựa theo tính cách của Lâu Tiêu, nếu y biểu thị từ chối rõ ràng như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không trực tiếp xông vào.
Nhưng ngựa có lúc mất vó người cũng có lúc mắc sai lầm, ngay giây phút Cố Duy Sanh xoay người lại, cửa sổ sát đất nhà y không tiếng động bị người đập vỡ.
"Nếu cậu muốn trốn tránh tôi, tôi cũng chỉ có thể không khách khí," Lâu Tiêu cong môi, đáy mắt lại chỉ có sự u ám mà Cố Duy Sanh mới chỉ thấy lần đầu, "Cố Duy Sanh, làm quỷ của tôi đi."
Mùi hương thanh lãnh xông vào mũi, xua tan hương hoa đào nhớp nháp trong phòng, Cố Duy Sanh xoay người, lập tức kề kiếm vào cổ Lâu Tiêu.
"Lâu Tiêu, trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì?"
- -----
Cách xưng hô của Sanh Sanh
Có người: Tôi - anh
Không có người: Tôi - cậu
Hỏi tại sao lại như vậy á? Đơn giản là vì Sanh Sanh "già" rồi =))) người ta là lão quỷ ngàn năm đếyyyyyyy.