*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Em yêu anh*.
(*Gốc là '撒狼黑': phiên âm tiếng Trung của 'saranghae')
"Đội trưởng......" Tiểu Lưu phụ trách tra biển số xe buông điện thoại xuống, trong ánh mắt có nét giật mình và một chút khó hiểu.
Người làm cảnh sát đều rất nhạy bén, cảnh sát Trương lập tức nhận thấy khác thường: "Tra được gì?"
Tiểu Lưu nói rất nhanh, tốc độ nói như bắn súng máy: "Căn cứ theo hình ảnh theo dõi được và dùng biện pháp loại trừ, lúc ấy chiếc xe trên đoạn đường kia có biển số lần lượt là....... Mấy chiếc xe này, thế mà ba bảng số xe căn bản không tồn tại, sáu biển số khác đều là giả."
Cảnh sát Trương nhướng mi: "Giả?"
"Đúng vậy." Tiểu Lưu nói: "Lúc chiếu theo thông tin của biển số được đăng ký gọi cho những chủ xe này, sáu chiếu xe này đều không có mặt ở Hán Vũ khi sự cố phát sinh. Em đã liên hệ với đồn công an gần chỗ bọn họ, bước đầu chứng minh họ cũng không nói dối."
"Nói cách khác, đây rất có thể là một kế hoạch được bố trí cẩn thận. Nói cách khác, không có cách nào trùng hợp như vậy." Trong đôi mắt ngập tràn tơ máu của cảnh sát Trương hiện lên sự cơ trí.
Nữ cảnh sát Tiểu Tưởng nói: "Thân phận của người bị thương cũng đã được tra rõ. Hà Kiến Dân, nam, 52 tuổi, người thôn Tam Sơn huyện Đại Cương thành phố Hán Vũ, đã xác định xưa nay chưa từng quen biết nhóm người Vệ Tây Lẫm."
"Vậy cũng có thể loại trừ khả năng Vệ Tây Lẫm lên kế hoạch tất cả nhằm cố ý đả thương người." Nếp nhăn giữa mày cảnh sát Trương ngày càng sâu: "Chẳng lẽ âm mưu này nhằm vào Vệ Tây Lẫm?" Nhưng vẫn là câu nói kia, đây tất cả chỉ là suy luận, hiện tại còn cần chứng cứ.
"Em còn tra được một chuyện khác." Tiểu Tưởng nhìn máy tính: "Vì con đường kia dẫn tới sân bay, thế nên trên đoạn đường xảy ra sự cố vốn có camera, nhưng ngay chiều hôm qua nơi đó cũng đã từng xảy ra một tai nạn nhỏ, một chiếc xe hơi nhỏ ngoài ý muốn tông phải cột gắn camera. Camera và cây cột đều đã bị nhân viên sửa chữa đến kéo đi, chưa kịp gắn lại. Không biết hai sự cố này là trùng hợp hay có liên quan gì nhau không."
Cảnh sát Trương nhìn cô khen ngợi: "Tiểu Tưởng rất tỉ mỉ, dù có liên quan hay không thì cũng là một hướng nghĩ." Ông hút một hơi thuốc: "Nếu đây thật sự là một âm mưu, người phía sau màn thật không đơn giản đây."
"Đội trưởng, sao lại nói vậy ạ?" Tiểu Lưu khiêm tốn học hỏi.
"Cậu nghĩ xem." Cảnh sát Trương nói: "Người phía sau cần phải bảo đảm lúc ấy chín chiếc xe kia đều cùng phe với hắn, hắn đã làm thế nào để những chiếc xe khác tránh đoạn đường này ngay lúc ấy?"
"Vậy phải điều khiển thế nào? Lúc đó người đến sân bay cũng không thể chỉ có mỗi bọn Vệ Tây Lẫm, chẳng lẽ người phía sau màn còn có thể ngăn hết những người khác muốn tới sân bay sao?" Tiểu Tưởng mờ mịt hỏi.
Cảnh sát Trương thoáng suy nghĩ, dập tắt điếu thuốc: "Tiểu Tưởng, em lập tức tra xem những chỗ đèn xanh đèn đỏ trên đoạn đường gần đó có gì khác lạ trong khoảng thời gian trước khi tai nạn xảy ra hay không."
"Vâng!"
"Ai có thể nghĩ đến chín chiếc xe kia đều có vấn đề, chỉ sợ hiện tại ngay cả tung tích của những chủ xe kia cũng không thể biết được, quá khó tra." Cảnh sát Trương chậc lưỡi một tiếng.
Tiểu Lưu đã nhanh chóng gọi điện xong: "Đội trưởng, tra được. Trong năm cuộn băng theo dõi lưu lại trước khi sự cố phát sinh quả có thấy đèn xanh đèn đỏ gần đó xuất hiện đôi chỗ khác thường, bên giao thông tưởng hệ thống máy tính bị trục trặc, xong hết lại trở về bình thường nên bọn họ cũng không để ý lắm."
Cảnh sát Trương gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Đội trưởng, còn có một điểm em không rõ." Tiểu Lưu đẩy ghế dựa đến gần cảnh sát Trương: "Nếu người phía sau màn có thể ngăn những chiếc xe khác lại, sao lại còn phải sắp xếp chín chiếc xe kia? Dứt khoát để ba chiếc của Vệ Tây Lẫm xuất hiện ở đấy không phải là được rồi sao?"
Cảnh sát Trương lắc đầu: "Chuyện này tạm thời tôi cũng không nghĩ ra, có lẽ là vì nếu chỉ có bọn Vệ Tây Lẫm ở đó thì quá cố ý đi."
Tiểu Tưởng giơ tay lên: "Có lẽ là em biết nguyên nhân đó."
Cảnh sát trong văn phòng đều tò mò nhìn cô.
Cảnh sát Trương khẽ gõ ngón: "A? Em nói thử."
Tiểu Tưởng xoay máy tính lại, hướng về cảnh sát Trương. Trên màn hình chính là tin mạng hôm nay, gần như đều là tin về mặt trái của Vệ Tây Lẫm.
"Vệ Tây Lẫm là đồ cặn bã, xem mạng người như cỏ rác, cút ra khỏi giới giải trí đi!"
"Là minh tinh liền có thể coi khinh mạng người sao? Vệ Tây Lẫm không xứng làm minh tinh!"
"Vệ Tây Lẫm nam thần chó má, có tiền không có tình người, cút ra khỏi giới giải trí +1!"
"......"
"Những tin tức này có không ít ảnh chụp tại hiện trường tai nạn và người bị thương." Tiểu Tưởng rất tin tưởng suy đoán của mình: "Em hoài nghi là những chiếc xe khác có mặt ở đó nhằm làm 'mắt giả', là vì những tấm ảnh đó. Nói cách khác, là vì chèn ép Vệ Tây Lẫm. Tin tức lan tỏa nhanh và nhiều trên mạng thế này cũng không bình thường."
Cảnh sát Trương không cho ý kiến, cảm thấy suy đoán của cô có chút vô lý.
Mấy cảnh sát trẻ tuổi khác thì đều gật đầu đồng tình, cho rằng Tiểu Tưởng phân tích rất có lý.
"Tiểu Tưởng, em đừng quên, lúc ấy ở hiện trường có một người thừa nhận Vệ Tây Lẫm xuống xe sau. Nếu bọn họ đều thuộc phe của người sau màn, vì sao lại còn phải làm chứng cho Vệ Tây Lẫm?" Cảnh sát Trương nói.
Tiểu Tưởng cũng không chắc chắn lắm: "Người đó cũng không nhất định thật lòng làm chứng cho Vệ Tây Lẫm, có lẽ là để lúc sau lại lật đổ nó. Tóm lại, vẫn phải chờ kết quả giám định dấu vân tay trên ghế điều khiển mới có thể biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra."
"Ha...... Này cũng xem như là cung cấp thêm một hướng điều tra cho chúng ta." Cảnh sát Trương suy tư một chốc, cảm thấy không nên bỏ qua hướng này, bắt đầu phân phó đâu vào đấy: "Vậy đi, Tiểu Tưởng, em đi tra những mối quan hệ xung quanh Vệ Tây Lẫm; Tiểu Lưu, cậu tra lại sâu hơn về thân phận của Hà Kiến Dân, nói không chừng sẽ có thu hoạch; Tiểu Vương, cậu dẫn người đến mấy chỗ gần hiện trường tai nạn, nhìn xem có thể tìm được nhân chứng khác không......"
"Rõ!"
Trong văn phòng nhanh chóng đi hết chỉ còn lại ba năm người, cảnh sát Trương ngồi yên tại chỗ trước bàn làm việc một lúc, Tiểu Lý cầm một phần tài liệu tiến vào.
"Đội trưởng Trương, bên giám định đưa tài liệu cho chúng ta."
"Nhanh đấy. Thế nào?" Cảnh sát Trương ngồi dậy.
Tiểu Lý đưa tệp tài liệu cho ông, báo cáo: "Đúng là trên ghế lái chỉ có vân tay tài xế Từ Chấn, có thể loại trừ khả năng Vệ Tây Lẫm làm tài xế."
Kỳ thật những camera trên đoạn đường xe Vệ Tây Lẫm đi qua trước đó đều có thể chứng minh người ngồi trên ghế lái là Từ Chấn, tra cũng chỉ vì tránh xuất hiện lỗ hổng.
......
Buổi chiều, mặt trời lùi khuất sau đám mây, nhiệt độ không khí giảm thêm mấy độ, gió cũng lớn. Thời tiết hơi lạnh làm Vệ Tây Lẫm rất muốn lười nhác nằm nhoài trong ổ chăn dễ chịu. Hắn cũng thật làm vậy, tạm thời vứt bỏ chuyện phiền lòng, thay áo ngủ thoải mái chui vào chăn.
Cố Duyên Tranh đang mở cuộc họp với đoàn mười vị luật sư tinh anh chuyên dụng của y tại thư phòng cách vách.
Cuộc họp 5 giờ chiều kết thúc, y trở lại phòng ngủ, Vệ Tây Lẫm còn say giấc, trước đó nhất định đã vùi mặt vào chăn, tóc trên trán nằm lộn xộn, có phần nghịch ngợm hơn bộ dáng chững chạc thường ngày, không biết đang mơ thấy gì, khóe miệng cười cười, còn có chút nước miếng. Chỉ là, dù ấy là nước miếng thì trong mắt Cố Duyên Tranh cũng cực kỳ đáng yêu.
Y lặng lẽ cười, lấy di động ra chụp một tấm, đến mép giường ngồi xuống, bóp mũi thanh niên.
Vệ Tây Lẫm ngủ rất say, mở miệng thở, không có dấu hiệu tỉnh.
Cố Duyên Tranh dứt khoát cúi người dùng môi chặn môi hắn.
"Ưʍ......" Vệ Tây Lẫm mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt dần tập trung lại, đẩy người quấy rối ra, chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Cố Duyên Tranh kéo chăn ra: "Bảo bối, rời giường, dẫn em ra ngoài ăn."
Kỳ thật Vệ Tây Lẫm đã tỉnh, chỉ là không muốn rời giường, ló đầu ra: "Anh gọi người đưa lên đi."
Cố Duyên Tranh lắc đầu: "Không được. Ngủ mất tiếng rồi, nên vận động. Hay là, em một dùng một cách vận động khác?" Không biết từ lúc nào tay y đã mò vào chăn, mò đến trên eo thanh niên, ái muội lượn lờ.
Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ nâng thân: "Được rồi."
Bên ngoài vang lên tiếng tí tách nho nhỏ, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra là trời mưa. Hạt mưa mỏng manh tạt vào cửa sổ, vết nước nhanh chóng lan thành một mảnh, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ.
"Trời mưa!" Vệ Tây Lẫm chớp mắt với Cố Duyên Tranh, ý tứ là trời mưa nên không cần ra cửa.
Cố Duyên Tranh cười mà không nói, lấy bộ đồ hắn muốn mặc lại, xốc chăn lên, còn có ý muốn mặc giúp hắn.
Vệ Tây Lẫm vội vàng bò dậy, ôm người đàn ông kéo eo y tới trước mặt, cắn lên vai y một ngụm để trả thù.
Cánh tay Cố Duyên Tranh vòng qua eo ôm hắn chờ hắn cắn xong, hôn môi hắn: "Nhanh nào, ăn tối xong dẫn em ra bờ sông dạo một chút."
Người đàn ông này sợ lòng hắn phiền muộn sao? Vệ Tây Lẫm cười gật đầu, rửa mặt xong ôm người đàn ông gặm môi y một hồi, lôi y ra cửa, không mang theo bất kỳ người nào.
Mùa xuân, số người đeo khẩu trang không phải ít, lại cầm ô, hai người xen trong đám người không hề gây chú ý.
Thành phố Hán Vũ là thành phố nằm giữa Hoa Hạ, trong phương diện ăn uống cũng không có đặc thù rõ ràng, dung hợp các loại món ăn từ đông tây nam bắc. Nhưng những món chính và món ăn vặt tại đây vẫn có phong cách độc đáo, ví như mì khô*, ở Việt Châu* đại biểu cho thành phố phía nam và Lam Châu* đại biểu thành phố phía bắc đều rất khó ăn được, dù có, hương vị cũng không chính thống; hay như cổ vịt Hán Vũ, thịt tươi, vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ăn xong dư vị thấm lâu.
(*Việt Châu để chỉ hai tỉnh Quảng Đông Quảng Tây; Lam Châu 蓝州 tác giả viết khác để tránh trùng Lan Châu 兰州 – một tỉnh phía Nam TQ.
Hình mì khô bên dưới.)
Hai người tìm một cửa hàng sạch sẽ, chọn mấy món ăn vặt. Vệ Tây Lẫm không quên chụp ảnh, nhưng lần này lại không lập tức đăng Weibo. Hôm nay hắn vẫn nên tạm thời im lặng đi.
Lấp đầy bụng, hai người hỏi chủ tiệm liền biết bờ sông không xa nơi này, đơn giản cầm ô chậm rãi bước qua.
Mưa không lớn, chân đạp trên đất cũng không sợ bắn nước. Đèn đường lục tục sáng lên, soi một khoảng trong làn hơi nước mỏng như tơ, mông lung, thoáng chốc kết thành một vùng sáng, trong không khí lành lạnh lại lộ ra hơi thở náo nhiệt. Người đi đường thưa thớt, tạp âm của xe chạy trên đường tựa như cũng yếu đi, bốn phía có vẻ khá yên tĩnh.
Vệ Tây Lẫm nhìn sườn mặt tuấn mỹ cứng rắn của người đàn ông bên cạnh, có xúc động muốn nắm tay y. Tuy hai người ở chung, cũng thường xuyên tản bộ cùng nhau, nhưng đúng là không có nhiều lúc bước chậm trên phố như bây giờ. Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng xe đều bị ngăn cách ngoài dù, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Đẹp không?" Cố Duyên Tranh không nhanh không chậm bước tới, nhếch môi.
Vệ Tây Lẫm thành thật nghiêm túc gật đầu: "Đẹp, nhưng mà ―― không đẹp bằng em!"
"A......" Cố Duyên Tranh phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp, không biết đã gãi ngứa tâm người yêu, nghiêng dù thấp xuống, hơi cúi đầu hôn lên môi người yêu, không nhẹ không nặng cắn một ngụm.
Vệ Tây Lẫm ôm eo y xem như đùa giỡn lại, thúc giục: "Nhanh lên."
Vì trời mưa, người bên bờ sông không nhiều lắm, vừa lúc cho hai người cơ hội, cầm ô đứng dưới tàng cây thưởng thức cảnh đêm Trường Giang.
...............