*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: I am the king of the square.
Mặt trời dần dần xuống núi, kéo theo một mảnh đỏ rực nơi bầu trời phía tây. Gió đêm nhẹ nhàng thoang thoảng, hương sen dìu dịu lan đi, chuồn chuồn nhiều đếm không xuể, đôi cánh lượn lờ trên không, tạo nên cảnh sắc đặc trưng của một vùng làm nông.
Trong thôn Cây Hòe, thôn dân ăn cơm xong thì tụm năm tụm ba đi ra khỏi nhà, họ cười nói tiến về phía nhà họ Vệ. Nhà họ Vệ xây phòng tân hôn và phòng khách lớn gấp đôi phòng khách của nhà bình thường, trong phòng khách còn lắp cả điều hòa, xem ti vi trong đó mới đúng là hưởng thụ. Hơn nữa, bố mẹ Vệ đều là người hào phóng, hầu như lần nào mọi người tới nhà, họ đều mang trái cây, điểm tâm ra chiêu đãi. Dĩ nhiên, người dân trong thôn không ăn không nhà họ, thỉnh thoảng có thứ gì tốt, là lại đem một ít đến đây.
Bây giờ, người nhà họ Vệ hình thành thói quen ăn sớm, vì người dân trong thôn ăn cơm xong đều thích tới nhà họ xem ti vi. Mặc dù sau buổi tụ tập, dọn vệ sinh khá phiền, nhưng càng đông thì càng vui mà.
"Anh Vệ, chị Vệ, chúng tôi lại tới làm phiền đây!"
Mẹ Vệ nhiệt tình nói: "Mau vào ngồi."
Điền khiển ti vi đến kênh Đế Kinh. Sắp tới giờ phát sóng [Nhịp đập âm nhạc] có sự tham gia của Vệ Tây Lẫm rồi, đây là buổi tranh giải lần thứ hai của hắn.
Mọi người trong thôn chờ đợi với hứng thú bừng bừng. Nếu không phải có người quen của họ tham gia tranh giải, thì họ cũng chẳng thích thú gì với mấy tiết mục âm nhạc kiểu này, song sau khi xem thấy mặt Vệ Tây Lẫm, thì cảm thấy tiết mục này cũng không tệ lắm.
7 giờ, truyền hình trực tiếp đúng giờ bắt đầu. Vệ Tây Lẫm thuận lợi thông qua vòng PK thứ nhất và thứ hai, bây giờ đã tiến vào vòng thứ ba và thứ tư.
Phương Thuần Thuần nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp, lo lắng nói: "Không biết lần này anh cậu chọn trúng vào thể loại nào?"
Vệ Trừng Trừng mới về được mấy ngày, nàng nghe bạn hỏi thế, thì rất tự tin nói rằng: "Bất kể là thể loại gì, thì nhị ca chắc chắn vẫn sẽ thắng!"
Phương Thuần Thuần tò mò hỏi: "Lần trước cậu đến hiện trường có vui không? Sao lần này không đi nữa vậy?"
"Nhị ca tớ nói, đến vòng cuối cùng sẽ dẫn chúng tớ tới hiện trường xem." Vệ Trừng Trừng kiêu ngạo ra mặt.
Phương Thuần Thuần hâm mộ lắm, mà Vệ Trừng Trừng cũng rất hưởng thụ vẻ mặt này của cô bé.
Ở hiện trường trực tiếp, Vệ Tây Lẫm vẫn bày vẻ dửng dưng, ưu nhã như thường lệ, khi nghe MC mời hắn ra sân, hắn đi ra từ hậu đài, mỉm cười vẫy tay với khán giả trong tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt.
Trần Quân nói: "Thể loại ca khúc mà Tây Lẫm chọn trúng ở vòng thứ ba là ca khúc lưu hành, từ mấu chốt là 'Trái táo'. Không biết cậu ấy đã chuẩn bị ca khúc gì?"
Nguyễn Đường nhìn Vệ Tây Lẫm mấy lượt, sau đó nói với người xem: "Không biết mọi người có chú ý đến không, hôm nay Tây Lẫm không dùng microphone cậu ấy thường xài, mà là dùng loại đeo tai. Chẳng lẽ hôm nay cậu ấy muốn nhảy ư?"
Khán đài bỗng kích động.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Đúng vậy, chị Nguyễn Đường thật thông minh. Bài hát tôi muốn trình bày hôm nay tên là [Trái táo nhỏ], hy vọng mọi người sẽ thích."
"Được, vậy chúng ta nhượng lại vũ đài cho Vệ Tây Lẫm!"
Tôi gieo một hạt giống
Cuối cùng nó cũng nảy mầm
Hôm nay là một ngày vĩ đại đáng nhớ
...
Em là trái táo nhỏ của tôi
Dù yêu em thế nào vẫn không thấy đủ
Gương mặt be bé, hồng hồng sưởi ấm trái tim tôi
Là ngọn lửa thắp sáng sinh mệnh của tôi
...
(Bài này bên trên nhé.)
Cánh tay và đôi chân của Vệ Tây Lẫm khá dài, nên mỗi động tác nhún vai, đưa chân đều thể hiện được hết vẻ trẻ trung, đầy sức sống và mạnh mẽ của phái nam; khi lắc hông, cong eo thì lộ ra vẻ đẹp trai và mê người. Nhảy được một nửa, mấy giọt mồ hôi trượt xuống dọc theo gò má anh tuấn, thấm ướt áo sơ mi, khiến vải áo trắng tinh dính sát vào ngực, nhìn mà gợi cảm đến cực điểm.
Động tác cuối cùng dừng lại, Vệ Tây Lẫm quay về phía khán đài nháy mắt, thế là toàn bộ lực điện truyền hết cả đi.
Trên khán đài, tiếng vỗ tay ầm ầm, tiếng hoan hô rầm rộ, tiếng huýt gió vang lên không ngừng.
"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm!"
Cố Duyên Tranh ngồi trên khán đài, y nhìn chằm chằm thiếu niên mang cặp mắt sáng ngời như sao trời kia. Thiếu niên ấy giống như được sinh ra vì vũ đài vậy, hắn tỏa sáng khi đứng trên đó, sáng đến nỗi khiến y muốn giấu hắn đi ngay.
[Trái táo nhỏ] đạt được sự khen ngợi nhất trí từ ban giám khảo.
[Dáng em] mà Vệ Tây Lẫm viết cho Thiệu An Nhiên cũng đạt được thành công giống vậy, giúp độ nổi của Thiệu An Nhiên tăng mạnh chỉ với lần đầu lên sân khấu.
Hôm sau, phân nửa số tin giải trí nhắc tới Vệ Tây Lẫm trong [Nhịp đập âm nhạc] đều dùng đến từ "Ngôi sao sáng tác", khiến người làm trong nghề khiếp sợ, cũng khiến họ phải suy nghĩ sâu xa, rằng tại sao bản thân không thể viết ra nhạc hay như thế? Chẳng lẽ họ còn không bằng một thằng nhóc hay sao?
[Dáng em] mới được đăng tải lên mạng bốn giờ, đã có lượng download vượt quá 30 vạn.
[Đinh. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên. Có nhận thưởng ngay bây giờ không? 1.Nhận thưởng ngẫu nhiên; 2.Rút thăm trúng thưởng.] [Rút thăm.]
Lâu rồi không rút thăm, Vệ Tây Lẫm thấy hơi ngứa tay.
Sau khi 50 vạn danh vọng bị khấu trừ, đĩa quay bắt đầu chuyển động.
[Chúc mừng anh đã nhận được kỹ năng Vũ động càn khôn!]
Hôm nay vận khí tốt thế cơ à, Vệ Tây Lẫm không dám tin, hắn chọn đại một ca khúc nào đó, rồi dựa vào tiết tấu mà nhảy, điệu nhảy tự nhiên lưu loát như thể có ông hoàng vũ điệu bám vào người.
Đây chính là kỹ năng Vũ động càn không, tựa như ông thần phù trợ. Vệ Tây Lẫm phát hiện trên màn hình hệ thống, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một hạng mục.
Kỹ năng nhảy: 60+
Dấu cộng ngày cho thấy, sau này – khi hắn nắm vững, thành thạo kỹ năng này, thì giá trị kỹ năng nhảy sẽ tăng dần lên, đến một trăm mới ngừng.
Vệ Tây Lẫm lại xem những biến hóa của hạng mục khác:
Độ mở rộng trí nhớ: 60%+
Kỹ thuật hát: 800+
Sáng tác: 280+
Những trị số này cũng sẽ từ từ tăng giống vậy.
Sau khi kết thúc tiết mục này, các hãng trang sức, đồ uống, mì ăn liền muốn mời hắn về làm đại diện tìm tới Mập Mạp nhiều như suối phun bùng nổ. Mập Mạp bận đến bù lu bù loa, nhưng cái bận này là trong suиɠ sướиɠ. Những hãng thực phẩm, thứ uống luôn ẩn chứa vấn đề về an toàn thực phẩm – một tai họa ngầm sẽ ảnh hưởng đến nhân khí của Vệ Tây Lẫm sau này, nên Mập Mạp loại bỏ việc đại diện cho những hãng hàng này, thay vào đó nhận lời đại diện cho trang sức Prlme và điện thoại di động Toàn Thụy. Vệ Tây Lẫm hào phóng thưởng cho hắn năm vạn, cũng tăng lương của hắn thành sáu nghìn, chờ hắn rèn luyện thêm hai năm nữa là có thể làm người đại diện.
Tựa như trong một đêm, khắp nơi trong thành phố đều có bóng dáng đẹp trai của Vệ Tây Lẫm, trên màn hình LED của tòa nhà đồ sộ là quảng cáo của Vệ Tây ẫm; trên bảng quảng cáo ven đường là hình ảnh Vệ Tây Lẫm cầm điện thoại với tư thế ưu nhã, mê người; trong tiệm bán quần áo, người ta có thể thấy một Vệ Tây Lẫm với vẻ ngoài đẹp trai khoác lên trang phục bắt mắt ở bất cứ đâu; trong tiệm CD, poster Vệ Tây Lẫm cháy hàng trong vòng chưa tới một giờ...
Vệ Tây Lẫm nóng lên rồi, lần này nóng lên thật rồi!
Nhưng bản thân hắn thì vẫn rất bình tĩnh.
Lại một tối nóng bức, lại một tối Cố Duyên Tranh chạy tới làm cơm cho Vệ Tây Lẫm.
Ăn cơm tối xong, Vệ Tây Lẫm để Cố Duyên Tranh giúp hắn ôm thiết bị âm thanh tới quảng trường bên ngoài tiểu khu. Các bà các bác hóng mát thấy thế, bèn tò mò vây lại.
"Tiểu Vệ, cháu đang làm gì đó?"
Hôm nay, bác Ngô hôm trước truy hỏi Vệ Tây Lẫm múa quảng trường là gì vừa hay cũng có mặt, thế là Vệ Tây Lẫm sáng mắt, thầm nghĩ bác tới đúng dịp quá.
"Không phải lần trước bác hỏi cháu nhảy quảng trường là gì sao? Hôm nay, cháu sẽ dạy các bác nhảy điệu quảng trường."
Cố Duyên Tranh nhìn Vệ Tây Lẫm cố làm ra vẻ thần bí, y cười thầm, đứng một bên không lên tiếng.
"Nhảy hả? Bác thích lắm." Bác Ngô bảo, "Bác với bạn già của bác còn tham gia một CLB Disco đó. Cháu chờ chút nhé, tiểu khu chúng ta có nhiều người thích nhảy lắm đấy, để bác gọi cho cháu ha."
Bác Ngô lấy điện thoại ra, gọi liên tiếp mấy cú điện thoại. Người trên quảng trường mỗi lúc một đông, một vài người muốn học điệu quảng trường, một vài người thì tham gia náo nhiệt, đếm ra ít nhất phải đến hơn trăm người.
Vương Phi Vũ và mẹ cậu ta cũng ở đây, họ cười nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm đứng trên luống hoa, cầm microphone, "Chào buổi tối, các cô dì chú bác! Mọi người trong tiểu khu hẳn đều biết cháu chứ ạ?"
Tất cả mọi người cười ha hả nói biết. Bình thường, Vệ Tây Lẫm rất lễ phép, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về hắn.
"Hôm nay cháu sẽ dạy mọi người nhảy điệu quảng trường, ai cảm thấy hứng thú đều có thể học. Cái gọi là điệu quảng trường, giải thích đơn giản, chính là nhảy múa ở quảng trường. Nhảy quảng trường chẳng những có thể giúp chúng ta tráng cơ kiện thể, giảm cân, xóa tan stress, mà còn có giúp cho mọi người quen với bạn mới, kết nối tứ phương. Đâu phải chỉ có người trẻ mới cần có bạn, cần giải trí, người lớn tuổi, trung niên cũng cần có bạn bè, cần có cách giải trí cho riêng mình. Mọi người nói có đúng hay không?"
Những lời này đã chạm đến tâm khảm của các bà, các bác, khiến không ít người kích động, vỗ tay nhiệt liệt, ủng hộ hô to.
"Đúng đó, nói hay lắm! Người lớn tuổi cũng cần giải trí!"
"Tiểu Vệ làm tốt lắm!"
Cố Duyên Tranh tận mắt chứng kiến cảnh cậu trai trẻ tuổi làm các bà, các bác trở thành fans hâm mộ của mình. Tuy cảm thấy khó mà tưởng tượng, song y chỉ cười cười, lắc đầu mà thôi.
"Ý nghĩa tồn tại của điệu quảng trường chính là thoải mái, nói vậy tức là nó không hề phức tạp, rất dễ học. Người già, trẻ con đều có thể học theo." Vệ Tây Lẫm tiếp tục nói, "Hôm nay cháu sẽ dạy mọi người nhảy [Trái táo nhỏ]. Thật ra, trong dân gian còn nhiều người rất có tài hoa, sau này mọi người có thể tạo ra điệu nhảy cho nhiều bài hát khác, tạo điệu thế nào cũng được, chỉ cần mọi người nhảy vui là ổn."
Nghe thế, có vài người đi qua quảng trường tụ lại, có vài người không phải cư dân của tiểu khu này nghe bóng nghe gió cũng tới nơi. Người trên quảng trường mỗi lúc một nhiều, mấy bạn trẻ thấy lạ bèn cầm điện thoại ra quay.
"Là Vệ Tây Lẫm, hóa ra Vệ Tây Lẫm ở khu này à."
"Hôm nay vận khí tốt ghê, ra ngoài nhìn thấy nam thần, mang vận khí này đi mua vé số chắc trúng luôn quá!"
"Mau gọi bạn tới nữa đi."
"..."
Giai điệu của [Trái táo nhỏ] vang lên, Vệ Tây Lẫm đứng đầu đội ngũ, người muốn học phải xếp thành hàng ở phía sau hắn.
"Tôi gieo một hạt giống
Cuối cùng nó cũng ra cây
Hôm nay là một ngày vĩ đại đáng nhớ
..."
Vương Phi Vũ hăng hái chiếm một vị trí trong hàng.
Một đám người vây xem bàn tán sôi nổi, có người giơ điện thoại mãi mà chẳng thấy mỏi tay.
"540 nhảy giỏi quá!"
"Quay được không? Điện thoại của tớ độ nét không cao."
"Tớ quay được rồi, rõ ràng lắm!"
"..."
Trên mạng lặng lẽ có thêm một video được đặt tên là 'Hiện trường vây xem Vệ Tây Lẫm nhảy điệu quảng trường, hình ảnh quá đẹp!' kèm theo tag @ Vệ Tây Lẫm, video này kinh động đến vô số fans hâm mộ của Vệ Tây Lẫm, họ bình luận vô cùng sôi nổi.
"Chủ thớt ở hiện trường à? Tui cũng ở đây đây. 540 nhảy hay lắm! Ở cùng một tiểu khu với 540 siêu hạnh phúc luôn."
"Phát sóng trực tiếp à? Hâm mộ-ing!"
"Cảm giác 540 rất là 'gần dân' á, không giống mấy ngôi sao cao cao tại thượng khác chút nào."
"Tui có thể nói tui cũng ở cùng một tiểu khu với 540 sao? 540 không làm giá tẹo nào, trong tiểu khu của tui, ảnh được yêu thích lắm í."
"Trong chớp mắt, nam thần đã trở thành ông tổ của điệu quảng trường."
"..."
Vệ Tây Lẫm không hề nghĩ tới mình khiến dân mạng bàn tán xôn xao, hắn vẫn đang kiên nhẫn dạy các bà, các bác nhảy, rồi một lát nào đó chợt liếc tới chỗ Cố Duyên Tranh đang khoanh tay ôm ngực đứng một bên bày dáng lão thần, thế là ngứa mắt kéo y qua.
"Anh cũng nhảy đi."
Khóe miệng Cố Duyên Tranh giật nhẹ, "Không cần đâu, tôi có biết nhảy Latin rồi..."
Vệ Tây Lẫm nhún vai, không làm khó y nữa, trở về tiếp tục nhảy mẫu.
Một cậu nhóc ba tuổi nào đó nghe thấy âm nhạc sống động, bèn hưng phấn quẫy trong lòng mẹ. Mẹ bé buồn cười đặt bé xuống đất, bé nhảy cẫng lên theo mọi người liền, nhảy chẳng ra hình ra dạng, nhưng trông đáng yêu hết sức, khiến mọi người xung quanh ha ha cười to.
Quảng trường náo nhiệt hơn một giờ.
Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm nhận được điện thoại của Mập Mạp mới biết động tĩnh trên mạng, hắn thấy bình luận "Trong chớp mắt, nam thần đã trở thành ông tổ của điệu quảng trường" của bạn fan có nickname Xuân về hoa nở, bèn đăng một bài trêu chọc thế này: I am the king of the square. @ Xuân về hoa nở.
Cố Duyên Tranh cầm điện thoại đi qua một bên.
Vote đi rồi qua chương mới (~^3^)~