*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Hôm nay đến buổi ký tên của [Hành trình mờ mịt]. 【 Hình ảnh (Sách có chữ ký của Vệ Tiềm) 】
[Không hề.] 002 thoắt cái biến mất.
Cố Duyên Tranh muốn ngăn Đỗ Minh Thành nhưng không lại, đành phải để hắn đi qua, y ghét bỏ nói: "Sao cậu lại tới đây?" Tới lúc nào không tới lại tới vào cái lúc không nên tới như thế này.
"Thấy xe cậu đi hướng này nên tới xem thử." Đỗ Minh Thành đánh mắt qua người Vệ Tây Lẫm, tỏ vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Vệ Tây Lẫm, cậu cũng ở đây à."
"Ngài Đỗ, lâu rồi không gặp." Vệ Tây Lẫm hơi tiếc nuối, nhẹ nhõm và suиɠ sướиɠ nơi đáy lòng cũng tan đi không ít.
Cố Duyên Tranh nhìn hắn, thờ ơ nói với Đỗ Minh Thành: "Nếu tới rồi thì cùng ăn đi."
"Được thôi, có lộc ăn rồi." Đỗ Minh Thành hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, vô cùng tự nhiên cởϊ áσ khoác đi vào phòng bếp, "Thơm quá. Có món gì vậy?"
Cố Duyên Tranh nhạy bén phát hiện ra không khí tỏa ra quanh người Vệ Tây Lẫm không còn tùy ý như trước thì thầm suиɠ sướиɠ, hóa ra Tây Lẫm cũng để ý việc Đỗ Minh Thành quấy rầy không gian riêng của hai người họ. Nhưng Đỗ Minh Thành là bạn tốt của y, nếu đã tới rồi thì không đuổi đi được.
Đỗ Minh Thành đặt mông ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn có vẻ không giống được làm từ tay Cố Duyên Tranh, bèn sâu xa nhìn về phía Vệ Tây Lẫm, đồng thời treo nụ cười cổ quái trên môi.
Bên trái và bên phải bàn ăn mỗi bên có hai chiếc ghế, Vệ Tây Lẫm ngồi đối diện với Đỗ Minh Thành, Cố Duyên Tranh an vị bên cạnh hắn.
Đỗ Minh Thành không rõ đang nghĩ gì mà hơi nhướn mày.
Cố Duyên Tranh xới một bát cơm đưa tới trước mặt Vệ Tây Lẫm.
"Trời lạnh, ăn cơm trước, rồi có chuyện gì thì để cơm nước xong hãy nói."
"Được, để tôi nếm thử tay nghề của Vệ Tây Lẫm." Đỗ Minh Thành tự xới cho mình một bát cơm, miệng khen, "Ghê gớm thật. Bây giờ đàn ông biết nấu cơm không có nhiều đâu."
Vệ Tây Lẫm khẽ lắc đầu, "Như tay nghề của tôi, phải làm ngài Đỗ đây thất vọng rồi."
Đỗ Minh Thành thích ăn cá, nên gắp cá đầu tiên, sau đó chậm rãi bỏ vào miệng, nhấm nháp đôi chút, và một vẻ mặt quái dị hiện ra.
Món đầu tiên Cố Duyên Tranh nếm cũng là cá.
Vệ Tây Lẫm căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
Cố Duyên Tranh mặt không đổi sắc gật đầu, "Rất ngon."
Đỗ Minh Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn y, người anh em à, công phu trợn mắt nói dối của cậu quá cao siêu rồi đó. Chưa tính thịt cá bị khét, cá mà dùng nước lã nấu thì căn bản không ngon miệng nổi đâu.
Cố Duyên Tranh làm như không thấy hắn, tiếp tục nếm thịt xào dưa chuột, trứng xào cà chua và canh trứng rong biển, không những thế còn gắp cho Vệ Tây Lẫm một đũa dưa chuột, một thìa trứng xào cà chua, "Tôi thích ăn cá kho. Ăn nhiều một chút."
Cá kho ấy à, không bằng nói là cá hầm nước luôn đi. Đỗ Minh Thành chửi thầm, rồi lại kinh ngạc nhìn Cố Duyên Tranh, tự nhủ rằng y săn sóc Vệ Tây Lẫm thiệt đó chứ. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ vùi mặt ăn cơm, thầm hối hận vì đã tới đây chuyến này.
Nếu Cố Duyên Tranh nói y thích ăn cá, thì Vệ Tây Lẫm cũng không tiện gắp, hắn chỉ đành ăn ba món khác thôi. Thịt nạc ướp không ổn nên hơi cùi; trứng xào cà chua thì hơi mặn, nhưng nhìn chung không đến mức ăn xong rồi ói ra. Canh trứng rong biển là món đơn giản nhất, nên đương nhiên không có vấn đề gì.
"Dùng bữa đi." Cố Duyên Tranh nhanh tay chia một nửa đĩa cá cho Đỗ Minh Thành, cười nói: "Ở chỗ tôi, cậu còn khách khí làm gì?"
Đỗ Minh Thành á khẩu không đáp lại được, hắn làm mặt quỷ ám chỉ: Thằng nhóc cậu đang trả thù đó hả?
Vệ Tây Lẫm nhìn một chốc là hiểu chuyện gì, hắn nhịn cười, làm bộ tôi đây không biết, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Hắn không hề tự chê tay nghề của mình, dù sao đối với hắn, có thể lấp đầy bụng là được.
Đỗ Minh Thành làm bộ làm tịch giơ tay lên xem giờ, "Í, đã sắp hai giờ rồi à, chiều nay tôi còn có việc nên đi trước nhé. Các cậu cứ từ từ ăn ha!"
Không đợi Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đáp lại, hắn đã cầm áo khoác, mở cửa chạy biến với tốc độ bàn thờ.
Vệ Tây Lẫm buồn cười nhìn Cố Duyên Tranh, "Không thích ăn thì đừng miễn cưỡng. Giờ biết rồi chứ? Tay nghề của tôi là thế đó."
"Không phải là không thể ăn." Cố Duyên Tranh sắc mặt bất biến, dùng động tác ưu nhã giống như đang dùng cơm Tây, để ăn hết từng tí thịt cá một.
Vệ Tây Lẫm không nói gì, chỉ giúp y múc một chén canh.
Cơm nước xong, Cố Duyên Tranh chủ động rửa bát. Vệ Tây Lẫm ngả vào sô pha, mơ màng buồn ngủ.
Cố Duyên Tranh như thể mọc mắt sau lưng, "Ăn no rồi thì vận động chút đi, đừng nằm ngay."
"Biết rồi." Vệ Tây Lẫm chậm rì rì đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Không biết tự khi nào mà tuyết đã ngừng rơi, vườn hoa dưới lầu như được bao phủ bởi một tấm thảm lông trắng tinh khôi, đám trẻ hiếu động không sợ lạnh đi ra khỏi cửa, chạy nhảy ầm ĩ trên nền tuyết trắng, trông đến là vô ưu vô lự.
Cố Duyên Tranh đến cạnh hắn, "Chương trình em quay khi nào phát?"
"Thứ sáu, lúc ấy nhớ mở xem đó." Vệ Tây Lẫm quay đầu nhìn y. Hai người cách nhau trong gang tấc, khoảng cách này làm hơi thở cũng phải trở nên mờ ám, chúng quyện vào nhau như có như không. Ánh mắt hắn đi dọc từ mày Cố Duyên Tranh đến cái mũi thẳng, rồi đáp xuống cánh môi mỏng hồng hồng, và bỗng, một loại xúc động trào dâng, khiến hắn phải nhanh chóng dời mắt như trốn tránh.
Động tâm trước là thua. Câu này chợt xẹt qua đầu Vệ Tây Lẫm.
Cố Duyên Tranh cầm tay hắn, y đang định nói chuyện thì tay đã bị giãy ra.
"Tôi phải đi rồi." Vệ Tây Lẫm nói.
Cố Duyên Tranh không để ý lắm buông tay, y khẽ cười, không vội vã cũng chẳng làm căng, bày ra cái dáng bình tĩnh như thể nắm giữ toàn bộ mọi thứ trong tay vậy.
"Khi nào về nhà? Lúc đó tôi qua đưa em."
"Mai về luôn. Anh không cần đưa đâu, đường đầy tuyết không dễ đi. Tôi đi cùng Mập Mạp, không có gì phải lo lắng cả." Vệ Tây Lẫm uyển chuyển từ chối.
Cố Duyên Tranh đưa áo khoác cho hắn, còn giúp hắn quàng khăn vào cổ. Lần này Vệ Tây Lẫm không cự tuyệt nữa.
Ngày hôm sau, Vệ Tây Lẫm cùng Mập Mạp ngồi xe về nhà. Cố Duyên Tranh không tới đưa hắn, chỉ gọi cho hắn một cuộc.
Năm mới ngày càng đến gần, trong thôn Cây Hòe ngập tràn mùi thịt và mùi bánh trôi, mỗi dịp đầu năm, nhà nào nhà nấy đều làm mươi phần.
Việc đầu tiên khiến Vệ Tây Lẫm bận rộn là việc sửa đường.
Muốn sửa đường không phải chỉ dùng chút tiền là được, mẹ Vệ hơi đau lòng, đồng thời lại kiêu ngạo vì con, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn. Còn ba Vệ, sau khi biết đại khái về tài sản của Vệ Tây Lẫm thì khá ủng hộ hắn, thế nên hai cha con cùng đến nhà trưởng thôn ngỏ lời quyên tiền cho hạng mục sửa đường.
Tin tốt này làm trưởng thôn vui mừng quá đỗi. Nhưng thủ tục quyên tiền sửa đường thế nào thì ông ta cũng chẳng biết gì, thế nên lại đưa Vệ Tây Lẫm và ba Vệ lên huyện một chuyến. Phía huyện cũng cực kỳ mừng rỡ, đồng ý cho Vệ Tây Lẫm làm con đường đẹp, chỉ cần hắn chịu quyên tiền, thủ tục gì đó không cần phải nhọc lòng.
Vệ Tây Lẫm bảo 002 giúp hắn tính xem sửa đoạn đường từ cửa nhà đến trấn trên đại khái hết khoảng bao nhiêu, thế là căn cứ vào giá cả tối đa của xi măng cát đá trên mạng, chi phí thuê một công ty kiến trúc uy tín nhất để mà tính, thì phí tổn ở khoảng trên dưới 100 vạn. Vì tránh để phía huyện và công ty kiến trúc tiến hành chậm trễ, Vệ Tây Lẫm hứa hẹn, chỉ cần họ sửa xong con đường thì hắn sẽ quyên thêm một số tiền vào lĩnh vực khác của huyện, ngoài ra còn tặng cho công ty kiến trúc một hồng bao lớn. Phía huyện và công ty kiến trúc đều sảng khoái, hứa rằng vào đầu xuân sẽ khởi công ngay, bảo đảm không ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu.
Vệ Tây Lẫm là minh tinh, đã không còn là bí mật của toàn huyện. Bên phía huyện chủ động đưa ra đề nghị liên lạc với đài truyền hình đến để phỏng vấn, song bị Vệ Tây Lẫm phản đối, thêm vào đó hắn yêu cầu huyện đừng tuyên dương chuyện này. Hắn sửa đường không phải vì muốn lăng xê, mà là thật lòng muốn làm chút chuyện cho người trong thôn.
Tin tức này chẳng mấy chốc truyền đến tai người người nhà nhà từ đầu làng đến cuối xóm, thế là nhà Vệ Tây Lẫm càng náo nhiệt thêm, ai tới cũng phải khen mẹ Vệ sinh được một đứa con ngoan.
Chút đau lòng của mẹ Vệ về việc này cứ thế tan dần, ngày nào bà cũng cười đến không khép miệng lại được.
Đến khi [Minh tinh mùa đông] kì này được phát , mọi người trong làng càng không hẹn mà cùng đến nhà Vệ Tây Lẫm xem TV, quan hệ thôn xóm láng giềng gần gũi thêm vài phần.
Tóm lại, năm nay, Vệ Tây Lẫm trải qua một cách vô cùng vui vẻ, làm hắn cảm nhận được sâu sắc cái gọi là tình cảm gia đình ấm cúng.
Đến đầu tháng 4, thời tiết ấm lên, ý xuân dào dạt nơi nơi, cây cối đâm chồi, chim muông ca hót. Công trình sửa đường cũng bắt đầu. Thôn Cây Hòe thuộc huyện Hà, Đế Kinh náo nhiệt hẳn lên, máy ủi đất, mát xúc đất, xe xi măng, xe cát ra vào ầm ĩ.
Nhà họ Vệ cũng đi xem khởi công, bởi họ muốn làm thêm một căn phòng mới. Việc làm ăn của Vệ Vân Phòng vô cùng suôn sẻ, có thể nói là tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt, tuy vẫn chưa so được với Vệ Tây Lẫm, nhưng vẫn có thể chi một nửa để xây công trình phụ cho gia đình, mượn thêm một nửa ở chỗ Vệ Tây Lẫm, thế là dư dả.
Vệ Tây Lẫm phải học ở trường nên không thể lo được chuyện này, hơn nữa [Hành trình mờ mịt] đã xuất bản, các bạn đọc mê mệt cuốn sách này đang mãnh liệt yêu cầu Vệ Tiềm tổ chức một buổi ký tên.
Vệ Tây Lẫm chưa tính bại lộ danh tính lúc này nên ban đầu từ chối, song hắn không ngờ rằng các bạn đọc yêu sách lại yêu đến điên cuồng quá độ như vậy, họ không chỉ gợi ý ở khu bình luận, mà còn khởi xướng phong trào không đặt mua [Phàm nhân tu tiên] và không đánh thưởng chương mới. Và điều hắn càng không ngờ được là có không ít người đã hưởng ứng phong trào, làm cho số lượng bạn đọc đặt mua và đánh thưởng [Phàm nhân tu tiên] không được lạc quan.
Đây là lần đầu có chuyện như thế xảy ra nên các trang web lớn nhỏ đều đồng loạt chấn động, kinh hoảng, đâu đâu cũng có người sôi nổi bàn tán về vị thần nhân bí ẩn có năng lực khủng bố này. Bởi vậy, Vệ Tiềm càng nổi tiếng thêm, danh tiếng truyền từ giới văn mạng ra giới văn thật luôn.
Các tác giả đại thần của web Tân Lục nửa lòng trộm mừng, mà nửa lòng thì chua lòm. Tự nhủ rằng nếu có một ngày, đám mê sách có thể đối đãi với họ như vậy, thì họ có chết cũng không hối tiếc.
Vệ Tây Lẫm đối với chuyện này vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải đồng ý tổ chức một buổi ký tên cảm ơn "tình yêu sâu sắc" của đám mê sách tại cửa hàng sách cổ lầu ba của trung tâm mua sắm Thiên Hà, Đế Kinh vào ngày mùng 1 tháng 5.
Buổi ký tên bắt đầu lúc 9 giờ, nên 8 giờ Vệ Tây Lẫm đến hiện trường khảo sát.
Trung tâm mua sắm mở cửa vào 9 giờ, do vậy lúc Vệ Tây Lẫm đeo kính râm và khẩu trang đến nơi, trung tâm chưa mở cửa, nhưng trước cửa đã tụ tập hơn một ngàn người làm hắn phát hoảng, bởi nghe mấy câu chuyện mà người người bàn tán là biết phần lớn già trẻ trai gái đứng đây đều tới để mua sách, ai ai cũng kích động không thôi, hưng trí bừng bừng chúi đầu vào nhau thảo luận các loại tình tiết, vì cái gọi là niềm say mê tương đồng.
Vệ Tây Lẫm sợ tới mức phải ba chân bốn cẳng trốn vào một tiệm cơm gà ở cửa phía đông của trung tâm.
Nhưng hắn không ngờ, ngồi đằng sau mình là ba người cũng đang thảo luận về buổi ký tên lần này.
"Hôm nay có thể nhìn thấy Vệ Tiềm rồi, cậu đoán xem, anh ta trông như thế nào hả?"
"Chắc là còn trẻ, già nhất chắc cũng chỉ ba mươi, vì chỉ có người trẻ mới có sức tưởng tượng phong phú như vậy thôi à."
..........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ha ha ha___
Edit lời Ngáo said: Mấy bạn tới ký tên sách đông dữ ta, tui làm edit chứ hổng viết sách hổng biết có được khen thưởng gì không ha?