*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Thân đặt tại giang hồ, há thể không dính đao. [hình ảnh (dao gọt hoa quả phân quả táo thành hai)]
Lâm Đống cũng không biết Vệ Tây Lẫm là người thay thế bổ sung cho Hạ Phong. Hắn có thể tham gia [Minh tinh mùa đông] cũng là nhờ Kim Linh kiệt lực tranh thủ giúp. Mà Vệ Tây Lẫm không có người đại diện, trợ lý căn bản không thể dùng, cư nhiên cũng có thể vào đây, không khỏi khiến hắn ghen tỵ vận may của Vệ Tây Lẫm một phen.
Xe rất nhanh chạy đến đích, sau khi vào sân vận động, trước tiên tám vị minh tinh đi thay trang phục thể thao tổ hậu cần chuẩn bị sẵn.
Vương Nguyên đối mặt với màn ảnh, chính thức nói lời chào mừng mọi người xong, tiếp tục: "Để giúp các vị làm quen với nhau, trước chúng ta sẽ tham gia một ít loại vận động làm nóng người đã nhé."
Uông Minh Thụy cười hỏi: "Cái gì là vận động làm nóng người?"
Điền Sướng bĩu môi: "Nguyên ca, không phải là quay lưng vào nhau rồi chạy chứ? Tôi có xem qua phần một của chương trình, Nhã tỷ bị các ngươi chỉnh thật thảm."
"Sợ bị chỉnh thì đừng tới a." Trần Giản giơ tay tạo hình trảo ưng, "Sướng Sướng, cẩn thận nha! Ta đã ghim ngươi rồi đó!"
Mọi người cười to.
Tuy nói đây là chương trình thực tế nhưng cũng phải trải qua khâu hậu kỳ cắt nối biên tập lại, chỉ có khi biểu hiện thật tốt mới có thể giữ nhiều khung ảnh. Có thể nói, cạnh tranh đã bắt đầu ngay từ lúc này, ai ai cũng dốc hết sức.
Vương Nguyên vỗ vỗ tay, "Khởi động làm nóng người đó là ―― thi chạy 100 mét lưng dựa lưng!"
Cái gọi thi chạy lưng dựa lưng, tên như nghĩa, hai người đứng quay lưng vào nhau, bốn tay còn phải năm chặt chạy về một phía. Lúc chạy người phía trước đi lên, người phía sau cũng bước theo, hơi sơ ý rất dễ sẩy chân, khó khăn vô vàn. Mọi người im lặng.
Vương Nguyên nói: "Chia đội trước nào."
Để bất ngờ, hai cô gái cũng không được ưu tiên gì, vẫn phải rút thăm. Kết quả cuối cùng là Vệ Tây Lẫm với Điền Sướng, Lâm Đống và Thiệu An Nhiên, Trịnh Yên Nhiên cùng Trần Giản, Triệu Hạo Thành cặp Uông Minh Thụy.
Điền Sướng cười hỏi Vệ Tây Lẫm, "Cậu đi trước hay tôi đi trước?" Phân vào cùng đội với Vệ Tây Lẫm, trong lòng nàng có chút thất vọng, Vệ Tây Lẫm chỉ là một ca sĩ nhỏ, nếu có thể phân cùng tổ với Uông Minh Thụy thì hai người sẽ có nhiều chuyện nói hơn. Nhưng nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Vệ Tây Lẫm nói: "Chị Sướng, lực thăng bằng của em không tệ lắm, chị đi trước đi, không cần phải để ý em, em sẽ cố gắng giữ vững thăng bằng."
Điền Sướng cười gật đầu, "Được." Một trò chơi nhỏ thôi, nếu Vệ Tây Lẫm làm sai gì bộ phận biên tập sẽ còn có khả năng giữ khoảnh khắc đó lại, đối với nàng cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Lâm Đống cũng không hài lòng với đồng đội của mình. Dựa theo quỹ đạo kiếp trước, nhiều nhất hai năm nữa Thiệu An Nhiên sẽ trở nên mờ nhạt, lui tới với người như vậy cũng không có lợi gì.
"Các vị đã thảo luận xong chưa?" Vương Nguyên hỏi.
"Rồi."
Vương Nguyên dẫn mọi người đến địa điểm xuất phát. Vì phòng trường hợp té ngã bị thương, bốn đường chạy đều được lót xốp, cuối có bốn cây cờ màu, lấy được trước thì thắng.
Bốn đội tập trung tại điểm xuất phát chuẩn bị tư thế.
Vương Nguyên cười tủm tỉm bộ dáng như hồ ly, "Vừa rồi a, có người nào đó oán giận đây sẽ lại là trò quay lưng vào nhau chạy bộ, hình như có chút bất mãn với trò chơi nhỏ này thế nên a, tôi sẽ thêm một chút quy tắc."
Điền Sướng chắp tay, tỏ vẻ đáng thương: "Anh Nguyên, tôi sai rồi, cầu buông tha a."
"Chậm, ha ha." Vương Nguyên cao giọng nói, "Quy tắc mới chính là, trong quá trình chạy, có thể tạo chướng ngại vật cho các đội khác. Đương nhiên, mọi người phải thật cẩn thận để không bị thương. Phần thưởng của trò chơi này sẽ là phiếu kéo dài 30 giây, có lẽ sau này trong lúc thi đấu sẽ cần nó đấy."
Mọi người đều hơi rung động, thi đấu đã chính thức bắt đầu. Camera khéo léo quay qua gương mặt mỗi người.
Điền Sướng nhắc nhở Vệ Tây Lẫm: "Tôi là nữ, sức yếu, không có ưu thế. Chúng ta không cần phải ngăn cản những người khác, chỉ cần lo chạy về trước là được."
"Không thành vấn đề." Vệ Tây Lẫm rất phối hợp.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Đã vậy thì bắt đầu thôi." Vương Nguyên lấy còi ra khỏi túi, "Chuẩn bị, chạy ――"
Bốn đội lao ra cùng một lúc, đồng thời từ phía nhân viên công tác bên kia truyền ra một trận tiếng cười nén. Ra là Lâm Đống và Thiệu An Nhiên khởi đầu bất lợi, mới chạy hai bước đã níu nhau ngã xuống đất. Ba tổ đội khác nhanh chóng nhân cơ hội tăng tốc, nhưng vì tư thế quá kỳ quái nên cũng không nhanh được bao nhiêu. Nếu không cẩn thận buông lỏng tay, vậy phải trở lại vị trí đã buông tay tiếp tục chạy.
"Vệ Tây Lẫm, tôi thật sẽ chạy mình mình đó!" Điền Sướng cẩn thận chạy vài bước, không xác định hỏi dò.
Vệ Tây Lẫm bình tĩnh thoải mái nói: "Yên tâm."
Điền Sướng liền mặc kệ hắn, chạy nhanh lên phía trước. Chạy nhanh, bước chân tất lớn, khó tránh khỏi tạo thành trở ngại cho Vệ Tây Lẫm phía sau không nhìn thấy. Nhưng là, camera rất nhanh phát hiện một điều, tựa như sau lưng Vệ Tây Lẫm thật có thêm một đôi mắt, hắn luôn có thể chuẩn xác tránh chân Điền Sướng, dù có lúc vô ý chạm phải chân nàng cũng sẽ nhanh chóng di chuyển nhờ vào lực thăng bằng siêu việt của bản thân, duy trì khoảng cách vừa phải giữa hai người. Có một lần, Điền Sướng đã bị hắn dẫm phải, kinh hô nhào úp sắp chạm đất, cũng là Vệ Tây Lẫm kịp thời túm nàng lại, nhanh chóng vượt lên, kéo Điền Sướng dậy.
Ai cũng không biết, Vệ Tây Lẫm gian lận, trước mắt hắn có một quầng sáng không ai thấy chiếu lại hình của hắn với Điền Sướng, mỗi bước chân của Điền Sướng hắn đều nhìn thấy được, sao có thể ngã đây? Vì tránh người hoài nghi, hắn còn cố ý lảo đảo vài lần.
Điền Sướng chứng kiến lực thăng bằng của Vệ Tây Lẫm, âm thầm tán dương, càng có lòng tin, bước chạy càng ổn định. Hai người rất nhanh dẫn đầu, nhưng cũng chỉ cách những đội còn lại năm mét.
"Mau ngăn bọn họ lại!" Triệu Hạo Thành nhìn tình thế không ổn, liên minh với hai đội khác, "Chúng ta vây công bọn họ."
Đội Lâm Đống và đội Trần Giản lập tức phụ họa.
Đạo diễn rất thích hóng mấy vụ này, hắn muốn chính loại kịch liệt này, nếu mọi người quá đoàn kết, ngược lại hắn sẽ thấy khó khăn.
Hai người quay phim cho Vệ Tây Lẫm với Điền Sướng là Tiểu Lục, Tiểu Kim nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Điền Sướng nghe mọi người nói chuyện, trong lúc sốt ruột đã bị loạn tiết tấu, ngã quỳ trên đất.
Ba đội khác tranh thủ đuổi đến.
"Mau, cơ hội tốt!" Uông Minh Thụy kêu lên.
Vệ Tây Lẫm nhanh chóng nâng Điền Sướng dậy, nhưng đội Uông Minh Thụy, đội Lâm Đống và đội Trần Giản đã bao vây trước trái phải cản đường bọn họ.
Điền Sướng dưới sốt ruột bỗng nhanh trí, duỗi chân dài, đẩy ngã Triệu Hạo Thành. Triệu Hạo Thành và Uông Minh Thụy đồng thời té ngã, hai người vừa tức vừa cười nhìn nàng.
"Ngăn Điền Sướng lại!" Uông Minh Thụy vội vàng kêu gọi hai đội kia.
Lâm Đống lập tức chạy qua, đâm vào Vệ Tây Lẫm. Trước mặt hắn không có camera, hắn liền cười khiêu khích Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cứ như chưa thấy, mặt không đổi sắc nắm chặt tay Điền Sướng, chợt lủi sang một bên.
Điền Sướng chỉ cảm thấy hắn dùng lực quá lớn, vì quán tính không thể tự chủ đành lủi theo hắn, vì vậy mất thăng bằng, ngã về phía trước. Ngay say đó nàng lại cảm giác được một loại sức mạnh trầm ổn kéo nàng lên, nàng vội vàng di chuyển chân, ổn định thân thể, nghe bên tai một tiếng 'Chạy', nhanh chân chạy vụt ra từ khe hở giữa đội Uông Minh Thụy và đội Trần Giản.
Lâm Đống nhào hụt, ngã trên đất, liên lụy Thiệu An Nhiên cũng ngã trên người hắn, dù trên đất có lót thảm nhưng Lâm Đống cũng ê ẩm cả thân kêu lên một tiếng, cằm đập vào đất đau buốt.
Vệ Tây Lẫm và Điền Sướng ăn ý trở lại, bước nhanh vài bước liền vọt tới đích.
Điền Sướng rút cây cờ nhỏ lên, nhảy cẫng, vui mừng la: "Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Nàng vô tư ôm vai Vệ Tây Lẫm, bày một dáng pose trước camera.
Người quay phim đã chờ chuyện này lâu lắm rồi, không cần bọn họ nói hay đạo diễn nhắc nhở liền tự giác chụp mấy tấm liên tiếp.
Mấy người Uông Minh Thụy trên mặt đất đều lộ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu, tiếp tục chạy về trước, hoàn thành phần thi.
"Chúc mừng Điền Sướng và Vệ Tây Lẫm đã đạt được một phiếu kéo dài 30 giây!" Vương Nguyên phi thường hài lòng với màn đối đầu vừa rồi, bốn đội đều có té, biểu tình của bọn họ thực rất đặc sắc, là một điểm cực đáng xem a.
Hắn đưa phiếu cho Điền Sướng và Vệ Tây Lẫm, Điền Sướng chu miệng hôn lên tấm phiếu, "A!"
Mọi người đều bị nàng chọc cười.
Vương Nguyên vỗ tay, "Ok, hiện mọi người đều quen nhau cả rồi, cũng có độ ăn ý nhất định. Thế nên phần thi kế tiếp là ――"
"Đấu đoàn đội?" Trịnh Yên Nhiên tiếp lời. Giọng nàng rất ngọt, ngay cả những người cùng phái cũng khó thể kháng lại sức hấp dẫn trong giọng nàng.
Vương Nguyên lớn tiếng nói: "Thi cá nhân!"
"Xì ――" Mọi người cùng nhau liếc hắn.
"Vừa rồi chúng tôi mới bồi dưỡng chút ăn ý, giờ anh lại để chúng tôi tàn sát lẫn nhau." Uông Minh Thụy oán giận nói, "MC, anh thật tàn nhẫn a."
Trần Giản nghi hoặc chớp chớp mắt, "Anh Thụy, anh mới biết Vương Nguyên tàn nhẫn sao? Tôi còn tưởng mọi người đã biết chứ."
Mọi người phì cười, "Ha ha ha......"
Vương Nguyên làm bộ ủy khuất, "Làm nam nhân khó, làm nam MC càng khó hơn. Được rồi, không giỡn nữa. Phần thi kế tiếp sẽ là 'chèo băng'."
"Trượt băng?"
Mọi người nhìn quanh. Nơi này không có sân trượt băng, trượt băng thế nào?
Vương Nguyên nghiêm túc nói: "Dưới chân là thuyền gọi 'chèo thuyền', vậy dưới chân là băng, đương nhiên là 'chèo băng'."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Cái người lên kịch bản đầu óc thế nào vậy hử?
Vệ Tây Lẫm cũng nhướng mày. Chương trình này quả thật không hiếm thứ lạ.
Lúc này, nhân viên công tác đẩy một chiếc xe vào, không biết trên xe có gì, còn có khói trắng lượn lờ bốc lên.
Vương Nguyên nói: "Các vị đều thấy bể bơi bên kia đi?"
Mọi người gật đầu, lúc tiến vào bọn họ đã thấy bể bơi, còn tưởng rằng sẽ không liên quan gì đến thi đấu, thế nên không chú ý nhiều.
Vương Nguyên dẫn mọi người đến bên hồ bơi, tiếp tục nói: "Nước bẻ bơi có độ ấm là 26℃, vì cuộc thi lần này, chúng tôi đã làm thí nghiệm, bỏ khối băng lớn như vậy vào nước, sau lâu nhất là 3 phút sẽ bị tan đến mức không đủ nhận trọng lượng một người. Thế nên, phần thi kế tiếp, trượt băng, chúng tôi sẽ quẳng tám khối băng vào bể bơi, các vị sẽ chèo qua như chèo thuyền. Trước khi khối băng hòa tan, người đầu tiên lấy được cờ hiệu bên kia sẽ là người thắng lợi, hai người cuối cùng sẽ bị phạt. Nếu giữa đường rơi xuống nước, có thể bò lên tiếp tục."
Biểu tình tám người Vệ Tây Lẫm đều nghiêm túc lên. Trận đấu này, khó.
Vương Nguyên cười tủm tỉm nhìn cực kỳ đáng đánh, "Mọi người thay áo lặn, khởi động nóng người, đứng trên băng rất lạnh. Không biết bơi không cần quá lo, chúng tôi có mời nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp. Mặt khác, vì Sướng Sướng và An Nhiên là nữ, có bất lợi về thể chất nên hai người bọn họ sẽ chèo ngắn hơn năm mét."
..........
Nguồn: tấm giữa là botija.lofter.com, hai tấm hai bên mình không biết nên để Pinterest. Bạn nào biết chỉ giúp mình nha.
Lời: Triển