DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó
Chương 14: 14: Rời Đi



Bạch thần y nhìn Sở Vĩnh Ninh, ánh mắt phức tạp khó hiểu, nói: "dùng nội lực, cũng chính vì vậy mà kinh mạch trong ngươi hỗn loạn, chút nữa thì tự bạo nổ banh xác mà chết"
"Thì ra là vậy" Sở Vĩnh Ninh lẩm bẩm, sau đó nói: "đa tạ tiền bối giúp đỡ"
Bạch thần y: "Không cần, nếu ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Hoa Nhi đi, là nàng xin ta cứu các ngươi"
Sở Vĩnh Ninh quay sang nhìn nữ hài mặc một thân y phục hồng phấn bên cạnh, cười một tiếng: "cảm ơn Hoa Nhi cô nương"
"Giang hồ có việc rút đao tương trợ thôi, hì hì" Hoa Nhi cười cười, sau đó chạy ra chỗ Sở Mạc Nhiên, ôm tay hắn nũng nịu nói: "Mạc Nhiên ca ca~ chút nữa huynh phải dạy ta luyện kiếm đấy"
Bạch thần y nhíu mày, quát một tiếng: "Hoa Nhi, như vậy còn ra thể thống gì, không được vô lễ"
Hoa Nhi chu chu môi, má đỏ ửng, nói nhỏ: "gia~"
Sở Mạc Nhiên thấy vậy liền vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Không sao, chút nữa ta dạy muội"
Đợi vài ngày sau, Sở Vĩnh Ninh cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại, hắn vừa bước ra khỏi cửa, Sở Mạc Nhiên không biết từ đâu đã đi đến, nhíu mày nói: "hoàng thúc, sao lại ra đây? Độc trong người hoàng thúc vẫn chưa giải hết đâu"
Sở Vĩnh Ninh lắc đầu: "bệ hạ không cần lo lắng, ta.

.

"
"Bệ hạ gì cơ?" Hoa Nhi từ phía xa chạy vào, mỗi bước đi lại phát ra tiếng chuông bạc thanh thuý, khiến người thích tai vui mắt, nàng mở to mắt mà nhìn hai người đang nói chuyện.

Sở Vĩnh Ninh lắc đầu, nói: "không có gì, Mạc Nhiên lo cho sức khoẻ của ta lên mới bảo ta vào trong nghỉ ngơi"
Hoa Nhi: "Thì ra là vậy a" 

Sở Vĩnh Ninh nhìn nàng, hỏi: "Bạch tiền bối đâu rồi?"
"Không biết, chắc gia gia lại đi hái thuốc rồi" Hoa Nhi ngừng một lát rồi nói tiếp "hay chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi"
Sở Vĩnh Ninh nhìn xung quang toàn núi với cây, cười một tiếng, nơi này thì đi dạo thế nào? Bất quá hắn không phản đối, bọn hắn ở đây nhiều ngày chắc trong cung cũng loạn lên rồi, hiện tại ra ngoài thăm dò đường vẫn lên.

Ba người họ cứ đi thẳng, cho tới bờ suối trong suốt thì rừng lại, Hoa Nhi bỗng reo lên: "có cá, có cá"Nàng vừa nói vừa đi tới bên dòng suối, xắn tay áo lên, định vươn tay ra bắt.

"Hoa Nhi cô nương, cẩn thận" Sở Vĩnh Ninh vừa nói xong, liền thấy cả người nàng ngã nhào xuống, nước chảy càng ngày càng xiết, Sở Vĩnh Ninh nhanh chóng tới muốn kéo Hoa Nhi lên bờ.

"Hoàng thúc, để ta"  Sở Mạc Nhiên tới gần, duỗi tay cản Sở Vĩnh Ninh lại, nói nhỏ.

Sở Vĩnh Ninh gật đầu: "Được, bệ hạ cẩn thận"
Hoa Nhi đứng lên, cả người ướt từ đầu đến chân, Sở Mạc Nhiên rất tận tâm cho nàng mượn chiếc áo khoác của mình.

Y phục rộng lớn, trùm kín thân thể của Hoa Nhi, hơi ấm trên áo còn xót lại chạm vào da thịt, Hoa Nhi mặt đều đỏ một mảng.

Nàng nói nhỏ: "cảm ơn Mạc Nhiên ca ca~"
Sở Vĩnh Ninh từ lẫy tới tới giờ đều nhìn chằm chằm vào dòng suối, đúng rồi, có suối! Chỉ cần đi xuôi theo dòng suối chảy thì sẽ tìm được đường ra!!
"Hoa Nhi, con nhóc này, làm cái gì mà cả người đều ướt sạch vậy?!!" 
Vừa về tới, Hoa Nhi đã bị Bạch Hoa Vân mắng xối xả, nàng chỉ biết một bên uỷ khuất nói nhỏ "gia~"
"Con nhóc này còn có mặt mũi gọi ta? Ngươi biết ta tìm ngươi rất lâu không?" Bạch Hoa Vân.

"Tiền bối, là ta dắt nàng ra ngoài, xin lỗi.

.

" Sở Mạc Nhiên.

Bạch Hoa Vân lúc này mới để ý hai người đứng đằng sau, hắn hừ lạnh một tiếng, cao lãnh xoay người vào trong nhà, lúc đi còn không quên bảo Hoa Nhi vào thay y phục.

!
"Các ngươi ngày mai phải đi?" Bạch Hoa Vân ngồi trên bàn, nhìn chằm chằm hai người.

Sở Vĩnh Ninh: "đúng vậy, đa tạ tiền bối mấy ngày nay cứu giúp.


.

" nói rồi Sở Vĩnh Ninh lấy ra một khối ngọc bội trên hông, đặt lên trên bàn "vãn bối cũng chỉ có món quà nhỏ, tiền bối đây nhận cho"
Bạch Hoa Vân liếc mắt nhìn ngọc bội kia một cái, nói: "không cần, ta đây cũng vì cháu ngoại lên mới cứu các ngươi"
"Nhưng.

.

"
Bạch Hoa Vân đứng dậy, dáng vẻ cao nhân khó lường, nói: "ta đây từ trước tới nay không vì tiền bạc hay danh lợi mà cứu người, lần này xem như các ngươi may mắn, gặp được Hoa Nhi! "
Vừa được nhắc đến tên, Hoa Nhi từ trong phòng thay y phục xong đã chạy ra tới cạnh Sở Mạc Nhiên ngồi xuống, nàng nhìn Bạch Hoa Vân ở đối diện hỏi: "gia gia, mọi người nói gì vậy?"
Bạch Hoa Vân: "bọn họ phải rời đi"
"Cái gì?!!!" Hoa Nhi lập tức đứng dậy, tay đập mạnh vào cái bàn, trố mắt lên nhìn Sở Mạc Nhiên và Sở Vĩnh Ninh, được một lát nàng nói: "Hai người ở đây không phải tốt sao? Quay về làm cái gì?"
Sở Mạc Nhiên nói: "Hoa Nhi cô nương, chúng ta thật sự không thể ở lại đây lâu thêm, lần này đi thật bất đắc dĩ.

.

" nói rồi hắn lấy ra một chiếc ngọc bội, để vào tay nàng, nói tiếp: "các người cứu bọn ta một mạng, như vậy đi, nếu như sau này có chuyện gì, cô nương có thể cầm chiếc ngọc bội này tới thành Lưu Ly, gặp Nhiếp Chính Vương, hắn sẽ đưa cô nương tới gặp ta.

.

"
"Ta mới không cần" Hoa Nhi ném thật mạnh ngọc bội xuống đất, tức khắc ngọc bội gãy làm đôi, nàng gào lên: "các người ở đây không phải tốt hay sao?!! Một hai cứ phải đi, những ngày.


.

"
"HOA NHI!!!" Bạch Hoa Vân nhíu mày quát lớn, từ khi gặp hai người này hắn đã biết họ không phải người bình thường, chẳng qua là họ vì được hắn cứu mạng lên mới không hành xử lỗ mãng, nếu không bình thường thì chẳng biết đứa cháu ngốc này của ông ta sẽ gây ra hoạ gì.

"Gia.

.

cả.

.

ngay cả gia cũng bắt nạt Hoa Nhi!!" Hoa Nhi hốc mắt đỏ ửng, gào lên một câu rồi ôm mặt chạy vào trong phòng.

.


Đọc truyện chữ Full