DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung
Chương 40

Ba phát súng của Văn Khê toàn bộ bắn trúng quân địch, trong đó có hai phát là hạ gục, kết quả một phát cuối cùng đều do Lăng Sơ Dật hoàn thành, đầu người tự nhiên cũng toàn bộ thuộc về Lăng Sơ Dật.

Bị đồng đội cướp đầu người, mình cũng bị đồng đội bắn ngã —— Luôn cảm thấy một màn này hơi khó hiểu?

Lúc này màn hình livestream bay qua tất cả đều là [Ha ha ha] vui sướng khi người gặp họa.

[Lẽ trời luân hồi rất tốt, trời cao không tha một ai!]

[CLM là chiến đội thần kỳ vậy? Luôn bắn đồng đội hahaha!]

[Cả đội thật đáng yêu, cười chết tôi!]

Bây giờ Văn Khê có chút không biết nói gì, không nói xong lại cảm thấy có chút buồn cười.

Sau khi cứu mình, cậu liền rời đi, Lăng Sơ Dật lại sửng sốt tại chỗ vài giây mới nhớ tới tiêm thuốc cho mình —— Hiện tại hắn đang khóc trong lòng, còn thầm nghĩ: Ài, kiếp mèo nó ngắn, không cần lưu luyến trần gian.

Đánh vợ đồng đội, hắn sợ là trận đấu kết thúc sẽ bị đội trưởng đập chết!

Trần Tiêu ngồi ở hàng đầu khán đài, nghiêng đầu liếc Mạc Thần bên cạnh, chỉ thấy hắn nhìn Lăng Sơ Dật trên màn hình híp mắt lại, bộ dáng rõ ràng chuẩn bị gây chuyện.

Trần Tiêu không nhịn được ho một tiếng, ý đồ cứu mèo con một chút: "Tình huống này cũng không có biện pháp, chủ yếu là mèo con không biết Văn Khê ở đó..."

"Tôi biết." Mạc Thần nhàn nhạt cắt đứt hắn.

Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn trời —— Lấy trạng thái hai mắt híp híp của cậu, biết mới có quỷ.

[Chiến đội nhảy cùng một chỗ rất nhiều!] Bỗng nhiên, Khê Mị cảm thán một câu, [Thi đấu 1vs1 nên cần xếp hạng đầu người hơn, cho nên bình thường, để có được thêm đầu người, bốn người của một chiến đội sẽ thương lượng trước những chỗ khác nhau, nhưng cái này hoàn toàn không phải như vậy hả?]

[Hẳn là căn cứ vào tình huống trước đó để điều chỉnh chiến thuật] Tiểu Bố đáp lại, [Có thể là cảm thấy trong phạm vi công kích của Wency, hành động một người quá nguy hiểm. Khê Mị cô xem, chiến đội nhảy cùng một chỗ, cơ bản đều nhảy ở gần Wency, mà cách Wency tương đối xa thì vẫn có rất nhiều chiến đội tách ra nhảy!]

Nói như vậy ngược lại Khê Mị phát hiện: "Hả? Điều này khá tuyệt, tất cả mọi người nếu nhảy gần Wency, hoặc nếu nhảy ở một nơi tương đối xa, thì đoạn ở giữa rất ít người nhảy!]

Tiểu Bố: [Thật ra rất dễ hiểu, điều này chứng tỏ hầu như tất cả các chiến đội đều nhận ra được, trận đấu này đối với bọn họ mà nói uy hiếp lớn nhất chính là Wency, từ đó nảy sinh hai loại ý tưởng: một là tránh giao tranh giai đoạn trước, chính là tránh Wency càng nhiều càng tốt trước trận đấu. Một loại khác là giải quyết Wency ngay từ đầu, vì thế nên đầu tư chiến lực càng nhiều càng tốt.]

Khê Mị: [Thì ra là như vậy!]

Bị nhắm vào là số mệnh của kẻ mạnh, khi một người quá lớn mạnh, rất dễ bị người khác coi là cái đinh trong mắt, phải tiêu trừ nhanh chóng.

Mạc Thần nhìn Văn Khê trên màn hình một đường chạy như điên với ý đồ chuyển đến một khu khác, tuy có chút lo lắng cậu sẽ bị người chặn gϊếŧ, nhưng càng nhiều là nhớ tới mình... Cũng đã từng.

Lúc hắn vừa mới xuất hiện, cũng bị các chiến đội khác điên cuồng vây chặn, thậm chí còn có chiến đội lén lút liên thủ, chui vào khoảng trống quy tắc đến gϊếŧ hắn.

Kết quả là tất cả đã chết trong tay hắn.

Vì thế sau đó, chiến đội cố gắng vây hắn dần dần ít đi, nhưng chiến đội cố gắng vây đồng đội của hắn càng ngày càng nhiều.

Thi đấu 1vs1 không cần phải nói, Lăng Sơ Dật liên tục rơi xuống đất thành hộp, ngoại trừ quả thật phát huy không đủ ổn định ra, còn có kết quả bị người ta nhắm vào.

Sau đó thi đấu 4vs4, người của các chiến đội khác bắt được cơ hội liền gϊếŧ đồng đội của hắn. Mạc Thần có thể làm là giúp đồng đội báo thù, nghĩ gϊếŧ thêm vài lần người khác sẽ không dám trêu chọc đồng đội của hắn nữa.

Nhưng sự thật là, các chiến đội khác, đặc biệt là YEY và MQ, giống như tìm được điểm đột phá, không những không bỏ cuộc, ngược lại càng thêm điên cuồng nhắm vào đồng đội của hắn, gϊếŧ chết đồng đội của hắn trước rồi lại cùng nhau vây chặn hắn, thử nhiều lần rồi cứ một lần lại một lần ỷ vào nhiều người gϊếŧ chết hắn.

Đối với hai chiến đội này mà nói, gϊếŧ chết hắn chẳng khác nào thắng được quán quân.

Nghĩ tới đây, Mạc Thần mím môi dưới, tầm mắt từ trên màn hình lớn rời đi, chuyển hướng đến vị trí của Văn Khê, nhìn cậu mà tầm mắt hiện lên một tia nóng bỏng.

Giải đấu chuyên nghiệp của SGH, 4vs4 có tỷ lệ điểm rất lớn. Cho nên, suy cho cùng, nó vẫn là một trận đấu cả đội, không phải một người đủ mạnh để giành chức vô địch.

Cho dù là số một thiện xạ, cũng cần đồng đội.

Mà đồng đội Mạc Thần cần nhất bây giờ chính là Văn Khê.

Trên màn hình, máy quay vừa cắt góc nhìn của Văn Khê đi, muốn xem tình hình chiến đấu ở chỗ khác, vừa cắt đi, góc trên bên phải đã xuất hiện gợi ý Văn Khê gϊếŧ chết, chỉ có thể cắt góc nhìn về.

Mà lúc này, Văn Khê đã hoàn thành gϊếŧ chết, tiếp tục rời đi chỗ tiếp theo, tựa như đang tìm kiếm con mồi.

"Cái ĐM, đột nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy..."

Mạc Thần nghe được phía sau có người bình luận.

"Quả thật cậu ấy đang tìm người khắp nơi để gϊếŧ!"

"Dù sao còn đầu người để ghi điểm, tìm người gϊếŧ là chuyện bình thường chứ?"

"Biết là như thế, nhưng cậu ấy cho tôi một cảm giác rất khác. Nói sao nhỉ? Cậu ấy giống như một thợ săn, và tất cả những người khác là con mồi của cậu ấy! JY vẫn muốn bao vây á? Cười chết rồi. Một đàn cừu bao vây một con sói - Cậu có hiểu cảm giác này không?"

"Hình như có thể hiểu được..."

"Dù mèo con không xuất hiện thì cậu ấy cũng có năng lực gϊếŧ chết toàn bộ người ngoài cửa!"

Cuộc trò chuyện này nghe có vẻ rất cảm tính, thậm chí là trừu tượng.

Trần Tiêu âm thầm trợn trắng mắt —— Rõ ràng người này bị thao tác của Văn Khê làm khiếp sợ đến sinh ảo giác, tựa như rất nhiều người cảm thấy Mạc Thần là vô địch với bất khả chiến bại, nhưng mà trên thực tế, tất cả mọi người đều là người, làm sao có thể không có nhược điểm.

Cho dù là Văn Khê, tình huống vừa rồi nếu không có Lăng Sơ Dật xuất hiện, cũng rất khó thoát khỏi tay JY.

Nghĩ như vậy, Trần Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn Mạc Thần, muốn nhìn xem trên mặt hắn có khinh thường giống mình hay không, kết quả nhìn thấy khóe môi hắn rõ ràng nhếch lên.

Trần Tiêu: ???

Hiện tại Mạc Thần rất vui sướng, biết rõ người phía sau đang nói quá, nhưng chính là hắn nghe rất vui vẻ ~

Trần Tiêu yên lặng quay đầu lại —— Được rồi, xem như hắn tin, đội trưởng luôn khách quan bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng vô tình kia, bây giờ thật sự rơi vào tay Văn Khê.

Cuối cùng, ở trận đấu thứ hai của bảng xếp hạng, CLM đã thành công trong việc lọt vào vòng chung kết.

Ngoài ra còn có hai thành viên của đội YEEY và đội trưởng QAQ.

Lăng Sơ Dật dẫn đầu phát động công kích, ỷ vào chiến đội mình nhiều người, khiêng súng đột kích xông về phía hai người YEEY, nghĩ có thể đánh mất bao nhiêu máu thì mất bấy nhiêu máu!

Sau đó Lam Ngạn với Trần Úy trốn trong bóng tối, đương nhiên là không chút do dự hướng về phía hắn ném một quả lựu đạn qua!

Cùng lúc đó, Văn Khê cũng bắn một mũi tên về phía hắn —— Dù sao vòng chung kết, đầu người chiến đội của mình vẫn là mình lấy tương đối tốt, đúng không?

Vì vậy, kèm theo hai tiếng "Bùm!" và một tiếng "Vèoooo——", Lăng Sơ Dật vinh quang chết trận.

Nói thật, lúc Lăng Sơ Dật xông tới, đã chuẩn bị hy sinh, nhưng cũng không nghĩ tới mình lại chết thảm như vậy —— Sau khi bị Trần Úy hạ gục, ngay sau đó bị Lam Ngạn nổ chết, sau khi chết còn bị cắm một mũi tên vào đầu!

[Phụt ——] Khê Mị không nhịn được cười ra tiếng [Ha ha ha, mèo con thật thảm!]

[Chuyện gì đang xảy ra thế? Không gϊếŧ mèo con không xứng đáng là thành viên CLM à?] Tiểu Bố cũng dở khóc dở cười, [Bị đồng đội gϊếŧ liên tiếp, thật sự quá thảm!]

Lăng Sơ Dật tháo tai nghe xuống, vẻ mặt nhìn thấu sinh tử.

Mô phật, ai chưa từng bắn đồng đội chứ.

Hắn chính là người đã bắn Mạc Thần!

Tuy rằng bắn xong mình đã bị cho ăn quả đắng...

Lăng Sơ Dật chết thật thảm, nhưng mà nhờ hắn, cân bằng vòng chung kết bị phá vỡ, YEEY toàn quân bị diệt, đội trưởng QAQ Bunny rất nhanh bị ba người của CLM tìm được, muốn trước khi chết ít nhất mang theo một người đi, nhưng cuối cùng, hắn bị Văn Khê với Trần Úy hai lần liên tiếp nổ đầu, ngay cả thời gian ném lựu đạn cũng không có đã chết tại chỗ.

Sau đó, tiếp theo là cuộc đấu tranh nội bộ giữa ba người CLM.

Văn Khê từng solo với Lăng Sơ Dật, từng solo với Trần Úy trong vòng chung kết, chỉ còn lại thực lực của Lam Ngạn là cậu chưa thử qua, cho nên muốn đối súng với hắn thử xem.

Nhưng mà, cậu vừa mới lấy súng đột kích từ trong ba lô ra, còn chưa kịp xông tới, đã nhìn thấy Lam Ngạn với Trần Úy ném lựu đạn vào nhau.

[CLM-Windy đã gϊếŧ CLM-LY bằng lựu đạn]

[CLM-Windy đã chết vì lựu đạn]

[YOU WIN]

Văn Khê: ???

Chờ đã? Tôi còn chưa ra tay, sao mọi người đã chết hết thế?!

[Ha ha ha, diễn có chút quá đáng rồi!]

Trần Úy với Lam Ngạn "tự tử" rõ ràng như vậy, người ngoài nghề đều nhìn ra được, huống chi là bình luận viên. Nhưng Tiểu Bố không nghĩ đến nguyên nhân thật, hắn cho rằng đây là chiến đội CLM đã thương lượng trước trận đấu: [Có thể thấy CLM muốn thông qua trận đấu này để nâng đỡ Wency! Nói không chừng bọn họ vì cái này mới tham gia!]

Ừm, câu nói sau kia của hắn, ngược lại đoán đúng một chút.

Nhưng mà Trần Úy với Lam Ngạn ném lựu đạn yêu thương suy cho cùng vẫn bởi vì...

Hai người tháo tai nghe ra, nhìn về phía nhau, cho đối phương một ánh mắt "xác nhận sống sót".

—— Trong game chết bao nhiêu lần cũng không sao, chỉ cần trong hiện thực không bị đội trưởng gϊếŧ chính là thắng lợi.

[Xin chúc mừng Wency đã giành chiến thắng trong trận đấu 1vs1 thứ hai! Đồng thời chúc mừng CLM đã giành được điểm số cao nhất trong bảng xếp hạng!] Khê Mị vui vẻ tổng kết, trong lòng cảm thấy vui mừng thay Văn Khê.

Tiểu Bố: [Trận đấu sáng nay kết thúc ở đây! Trận 4vs4 buổi chiều bắt đầu lúc 1:00, đừng bỏ lỡ nha quý vị! Cho nên chúng ta sẽ gặp lại nhau vào buổi chiều!]

Hai bình luận viên vừa nói xong, hình ảnh trên màn hình đã bị video quảng cáo chiếm lĩnh —— Nói cho cùng, Cup Băng Kích vẫn là một cuộc thi có tính chất quảng cáo, sở dĩ gọi là Cup Băng Kích, cũng là bởi vì nhà tài trợ lớn nhất là kem...

Chỉ là, mùa thu đông vì kem mà quảng cáo, luôn thấy có một chút chấm chấm.

"Được rồi, đi ăn cơm."

Trận đấu vừa kết thúc, Mạc Thần đã xuất hiện bên cạnh Văn Khê, một tay tự nhiên vỗ vỗ lưng cậu: "Biểu hiện không tệ."

Văn Khê nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nhìn Mạc Thần, cũng cảm thấy hôm nay mình biểu hiện không tệ ~

Nhưng cậu cảm thấy, chủ yếu vẫn là đối thủ của cậu chưa đủ mạnh.

Nếu đổi Mạc Thần ra sân, khẳng định có thể biểu hiện càng tốt hơn.

Văn Khê vừa định đi ăn cơm với Mạc Thần, mới bước ra một bước thì chợt nghe được tiếng gọi của Khê Mị: "Khê Khê!"

Bước chân Văn Khê dừng lại —— Trời! Lần thứ N quên đi sự tồn tại của Khê Mị.

Không biết vì cái gì, mỗi lần trao đổi gì đó với Mạc Thần, cậu đều sẽ quên đi một ít chuyện quan trọng...

Văn Khê có chút xấu hổ quay đầu, đối diện với tầm mắt của Khê Mị, cũng may Khê Mị không để ý, một đường chạy tới trước mặt cậu, mỉm cười: "Hôm nay cậu biểu hiện siêu tốt! Trận 4vs4 buổi chiều cố lên!"

"Ừ." Văn Khê trả lời cô bằng một nụ cười, sau đó nói, "Hôm nay cô rất xinh đẹp."

Hôm nay đúng thật Khê Mị ăn mặc rất đẹp, sau khi trang điểm mặc sườn xám, có loại cảm giác kinh diễm từ trong phim truyền hình đi ra.

Khê Mị chú ý tới lúc Văn Khê khen cô thì Mạc Thần đứng bên cạnh cậu híp mắt lại.

Sự chú ý của phụ nữ luôn luôn bị phân tâm và không gắn kết tại một điểm như nam giới, nhưng có thể nhận thấy rất nhiều thông tin khác nhau cùng một lúc.

Cảm thấy được tầm mắt Mạc Thần, Khê Mị gần như là theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút dò xét.

Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu, sau một thời gian ngắn Mạc Thần sững sờ, trả lời bằng một ánh mắt lạnh lùng xa cách, tựa như đang nói —— Cô gái, không nên có ý đồ nói chuyện với tôi, tôi sẽ không như cô mong muốn.

Khê Mị bị não bổ của mình chọc cười, không nhịn được cười một tiếng, gật đầu hữu nghị với Mạc Thần: "Chào đội trưởng ~ Khê Khê nhà tôi giao cho cậu, đối xử tốt với cậu ấy một chút!"

Mạc Thần hờ hững đáp lại: "Không cần cô nói."

Lúc hai người nói chuyện, Trần Tiêu ở một bên với các thành viên khác của CLM cũng nhanh chóng tiến lại gần.

Trần Úy: "À? Hai người này biết nhau hả?"

Lam Ngạn: "Rất bình thường, Văn Khê là streamer của JJ Live, Khê Mị là người phụ trách livestream của JJ, nói không chừng chính là người phụ trách của Văn Khê."

"Ừ đúng, tôi là người phụ trách của Văn Khê." Khê Mị cười với Lam Ngạn một chút.

Lam Ngạn ngẩn người, giơ tay che miệng ho một tiếng.

Khê Mị cảm thấy tò mò về phản ứng của hắn —— là bị cô kinh diễm đến hả?

Còn muốn trêu chọc một chút, kéo gần quan hệ với đồng đội của Văn Khê thì bỗng nhiên Mạc Thần mở miệng, thản nhiên nói một câu: "Chúng tôi muốn đi ăn cơm, cô còn có chuyện gì nữa?"

Giọng điệu của hắn rất nhạt, nhưng người có EQ cao thì có thể cảm giác được hắn đang uyển chuyển khuyên lui.

EQ của Khê Mị cao, trước tiên đã cảm nhận được sự kháng cự vô hình của hắn, cười nói: "Không có việc gì, mọi người mau đi ăn cơm đi." Nói xong thì vỗ vai Văn Khê, "Tôi còn có việc, đi trước nha ~"

"Ừ." Ngược lại Văn Khê không cảm nhận được cái gì, sau khi tạm biệt Khê Mị thì cùng mọi người đi ăn cơm.

Trên đường đi, cậu và Mạc Thần sánh vai đi ở phía trước, không phát hiện các đồng đội khác bao gồm cả huấn luyện viên đều đi phía sau họ, còn cách họ một khoảng.

Trần Úy nhìn bóng lưng hai người, thật sự là càng nhìn càng không nhịn được ăn dưa: "Mấy người có muốn cược không?"

"Cược gì?" Lần này ngược lại Lam Ngạn có hứng thú.

Mấy ngày trước hắn nghĩ đến mình không thể thi đấu, vẫn có chút áp lực, nhưng hôm nay, hắn nghĩ thông suốt một ít chuyện, âm thầm quyết định xong, có loại cảm giác một tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất, tâm trạng thoáng cái tốt hơn rất nhiều.

Ngược lại Lăng Sơ Dật, hiện tại rõ ràng đã là một con mèo sợ các thứ, không chỉ đi ở cuối cùng, nói chuyện cũng là nhẹ giọng thì thầm, sợ hai người đi trước phát hiện mình tồn tại: "Hơn một nửa vẫn là cược quan hệ giữa đội trưởng và vợ đội trưởng gì đó..."

"Ha ha ha." Trần Úy bị giọng điệu với lời của hắn chọc cười, "Cậu cũng gọi Văn Khê là vợ đội trưởng rồi, quan hệ của bọn họ còn có cái gì để cược chứ? Tôi là muốn cược, đội trưởng có thể nắm tay Văn Khê hay không."

Lời này vừa nói ra, những người khác đều sợ hãi!

Bọn họ không khống chế được não bổ một chút hình ảnh Mạc Thần vụиɠ ŧяộʍ đi nắm tay Văn Khê, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên có chút đặc sắc.

"Ha ha ha, cược hay không cược?" Trần Úy hoàn toàn là một bộ dạng sợ thế giới không đủ loạn.

"Cược!" Người đầu tiên đáp lại hắn là Lam Ngạn, "Tôi cược sẽ không. Trên đường cái, A Thần vẫn muốn mặt mũi."

"Vậy cậu quá không biết đội trưởng!" Trần Úy đáp lại, "Cậu xem Văn Khê tới rồi, hai mắt cậu ta phát điên như vậy, cũng nên biết bình thường lạnh lùng gì đó đều là giả bộ, thật ra căn bản không có giới hạn gì!"

"Cho nên chú mày cược là có?" Trần Tiêu nhướn mày, "Anh thấy người phát điên là chú mày ấy. Anh đây cược là không."

"Tôi cược." Lăng Sơ Dật nói. Trực giác mèo của hắn nói cho hắn biết, vì Văn Khê, đội trưởng cũng không có chuyện gì phát điên là không làm được!

"Được, 50/50." Trần Úy nói "Vậy chúng ta cược bữa cơm hôm nay đi! Ai thua thì trả tiền!"

Trần Tiêu và Lam Ngạn nói "Được", Lăng Sơ Dật nghiêng đầu trợn trắng mắt —— Quá mưu kế! Đi ăn với đội trưởng, còn cơ hội cho chúng ta trả tiền à?

Cuối cùng, người thắng cược là Lam Ngạn với Trần Tiêu.

Mãi cho đến khi vào nhà hàng ngồi xuống, Mạc Thần cũng không nắm tay Văn Khê.

Nhưng khi đi qua vạch kẻ đường, Mạc Thần gần như là theo bản năng nâng tay ôm lấy vai Văn Khê, sợ cậu bị xe đụng phải.

Sau đó, Trần Úy sâu sắc suy nghĩ lại một chút —— Vậy mà hắn lại cảm thấy đội trưởng lén lút nắm tay Văn Khê! Rốt cuộc thần kinh nào của hắn xảy ra vấn đề!

Đội trưởng hiếm được nắm tay à! Đội trưởng có cần phải lén lút không!

Đội trưởng thật sự mà muốn làm gì Văn Khê thì nhất định sẽ trực tiếp ấn cậu lên tường hôn!

"Anh ngồi vào bên trong."

Vừa mới vào nhà hàng, Mạc Thần đã bắt đầu dính "hai mắt", nhường vị trí ấm áp nhất cho Văn Khê ngồi, tự mình ngồi ở bên cạnh cậu, những người khác căn bản không quan tâm.

Cũng may đồng đội và huấn luyện viên của hắn đều đã quen, không để ý, mỗi người tìm vị trí ngồi xuống.

Lăng Sơ Dật ngồi ở một chỗ Mạc Thần không quá chú ý, còn cố ý rời ghế về phía sau.

Vừa định nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Mạc Thần, sợ tới mức giật mình suýt nữa cả người cả ghế ngã xuống đất.

Mạc Thần: "Mèo con."

Lăng Sơ Dật: "Trở về huấn luyện! Đào tạo thêm một tuần!"

Mạc Thần:...

Hắn đã nói gì hả?

"Nếu cậu đã có ý chí tiến bộ như vậy, thì cố lên." Mặt Mạc Thần nói không đổi sắc, xong còn thêm một câu, "Hôm nay phát huy không tệ, duy trì."

Tim Lăng Sơ Dật thả lòng, có loại cảm giác may mắn cho phần đời còn lại của kiếp nạn.

Sau đó Mạc Thần mới nói đến lời thật sự muốn nói: "Cậu với Trần Úy đi gọi đồ ăn."

Ừm, vừa rồi gọi Lăng Sơ Dật, chỉ là muốn hắn đi gọi đồ mà thôi.

Đương nhiên, trước đó, nhất định phải hỏi Văn Khê một câu: "Anh muốn ăn gì?"

Văn Khê ấm áp nói: "Như nào cũng được, tôi không kiêng kị món gì."

"Ừ, vậy..." Mạc Thần thuận miệng đọc mấy món ăn Văn Khê thích, còn lại hoàn toàn giao cho Lăng Sơ Dật và Trần Úy.

Lúc hai người đi gọi đồ ăn, đều là một bộ biểu tình "một lời khó nói hết".

Trần Úy: "Tôi không nhìn nổi nữa."

Lăng Sơ Dật: "Tôi cũng không nhìn nổi nữa."

Trần Úy: "Sao hai người bọn họ không dứt khoát kết hôn tại chỗ luôn đê?!"

Lăng Sơ Dật: "Đúng vậy! Như vậy 'vợ đội trưởng' thì tôi cũng có thể gọi thuận miệng một chút!"

Trần Úy: "Đúng vậy! ...... Hả?"

Cùng lúc đó, đột nhiên Mạc Thần nhận được một cuộc điện thoại.

Thật ra khi trận đấu còn chưa kết thúc, hắn đã nhận được vài cuộc điện thoại, nhưng bởi vì điện thoại của hắn tắt tiếng nên căn bản không nghe thấy tiếng chuông, cũng không thể nghe máy.

Mà bây giờ, hắn lấy điện thoại ra đặt trên bàn, màn hình sáng lên, thế là mới phát hiện có người gọi điện cho hắn, còn liên tiếp gọi vài lần.

Hắn nhìn ID người gọi, rõ ràng hiển thị là đội trưởng Lightning của chiến đội YEY...

Nhất thời cũng không muốn nhận nữa.

Cho đến khi Văn Khê tốt bụng nhắc nhở một câu: "Cậu có điện thoại."

Mạc Thần yên lặng ấn nghe, trực tiếp mở loa ngoài.

"Chuyện gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Vừa dứt lời đã nghe thấy một trận gầm loạn: "Mac, cậu là một tên lưu manh! Mấy người là lưu manh của chiến đội đồ lưu manh! Nào có người bắt cóc người như mấy người! Phúc lợi của chiến đội YEY chúng tôi tốt hơn mấy người ngàn vạn lần, có bản lĩnh cạnh tranh công bằng đi! Chơi lén lút thì tính là anh hùng hảo hán cái méo gì..."

Mạc Thần: "Nói tiếng người."

Lightning: "Trả lại Wency cho chúng tôi!"

Mạc Thần quyết đoán cúp điện thoại.

Văn Khê sửng sốt thật lâu mới nhận ra đây là tiếng Lightning, sau khi đoán được ý đồ của cuộc điện thoại này thì nhất thời có chút dở khóc dở cười.

"Lightning?" Trần Tiêu thuận miệng hỏi một câu.

Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Văn Khê vào chiến đội chúng ta, hắn đỏ mắt."

Trần Tiêu "chậc chậc" hai tiếng: "Điện thoại xuyên quốc gia không rẻ đâuuu, cậu cứ cúp máy như vậy..." Dừng một chút, nói câu tiếp theo, "Đáng lẽ cậu nên để cho hắn hét thêm vài câu tiêu thêm chút tiền."

Văn Khê "Phụt——" một tiếng nở nụ cười, mệt cậu còn tưởng Trần Tiêu đang đau lòng tiền của Lightning.

Lại nói, chiến đội đồ lưu manh?

CLM - Phiên âm chữ cái đầu tiên của ba chữ đồ lưu manh là như này, không phải là CLM hả?

Không? Chẳng lẽ CLM có nghĩa là đồ lưu manh???!

Văn Khê còn đang khiếp sợ thì Lăng Sơ Dật và Trần Úy gọi đồ ăn xong trở về.

Bọn họ trở về vừa vặn, Văn Khê thăm dò hỏi bọn họ: "Tên đầy đủ của chiến đội chúng ta là gì?"

"CLM ấy!" Lăng Sơ Dật thốt ra, sau đó cho cậu một ánh mắt "Anh đừng có mà trêu tôi", "Ý khoan, anh không sao chứ? ID cũng đã thay mà còn không biết tên chiến đội của chúng ta?"

"Không phải, tôi hỏi chính là tên đầy đủ." Văn Khê nghiêm túc nói, "Tôi biết chiến đội chúng ta tên là CLM, nhưng không biết tên đầy đủ."

Đừng nói cho tôi biết là đồ lưu manh, tôi sẽ chối bỏ đó!!

"Tên đầy đủ của cái gì? Tên đầy đủ là CLM?" Vẻ mặt Lăng Sơ Dật mê mang, vốn rất khẳng định, thật sự bị Văn Khê hỏi đến chột dạ, nói xong cuối cùng đều biến thành giọng điệu nghi vấn.

Trần Úy cảm thấy, đã đến lúc cần hắn xuất mã: "Chậc chậc, vấn đề này, quả nhiên vẫn phải để tôi trả lời cậu." Hắn nói ra, một bộ dáng chuẩn bị khai thông đầu óc.

Văn Khê chuyển tầm mắt về phía hắn, Lăng Sơ Dật cũng tò mò nhìn về phía hắn. Tuy Trần Tiêu và Lam Ngạn cũng nhìn về phía hắn, nhưng biểu tình trên mặt đều rất bình tĩnh, bộ dáng "Tôi xem cậu giả vờ như thế nào", "Hãy bắt đầu diễn xuất của cậu."

Thậm chí Trần Tiêu còn nhàn nhã uống một ngụm nước.

Sau đó vẻ mặt Trần Úy thần bí khó lường mở miệng: "Tên đầy đủ của CLM đương nhiên là Captain Loves Male!"

Nghe được những lời này, Trần Tiêu "Phì——" một tiếng phun hết một ngụm nước mình vừa uống ra.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

•臭流氓 = Chòu Liú Máng = CLM = Đồ Lưu Manh.

•Captain Loves Male: Đội trưởng yêu nam =)))))

18/12/2021

#NTT

Đọc truyện chữ Full