DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Chương 26: Tiệc tân gia của hàng xóm

EDITOR: HthyyhtH

Ngày hôm nay, học sinh trường trung học Hoa Phong chính thức trở về sinh hoạt học tập căng thẳng như trước.

Thời tiết cũng ngày càng thêm mát mẻ.

Cùng lúc này, Tiêu Duyệt Vân càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Phó Nhã Khiêm hơn, điều này cũng khiến Trâu Văn Đào thêm khó chịu.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là, một ngày nọ, Phó Nhã Khiêm liên hệ bằng WeChat với Tiêu Duyệt Vân, nói hôm nay muốn đến chúc mừng Phó Lãng chuyển đến nhà mới thuận tiện đến xem một chút, bởi vì nghe nói hai là gần nhau, nên muốn hỏi Tiêu Duyệt Vân có thể tiện đường dắt y lên lầu được không.

Tiêu Duyệt Vân cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì lớn, huống chi cách trường cũng không xa, nên liên đồng ý.

Ngày hôm đó, Phó Nhã Khiêm nào giờ đều được tài xế đưa đi đón về không biết từ đâu biến ra một chiếc xe đạp, cùng với Tiêu Duyệt Vân chở theo đệ đệ một đường quay về tiểu khu của hai anh em.

Một màn này bị người nhận ra bọn họ nhìn thấy chụp hình lại đăng lên diễn đàn trường, được mọi người nói đùa có cảm giác như một nhà ba người.

Tiêu Duyệt Vân không trực tiếp lên lầu quay về nhà, mà trước tiên là đi một chuyến đến siêu thị của tiểu khu.

Phó Nhã Khiêm ở khu bán rau củ quay qua quay lại, cảm thấy mọi thứ đều mới lạ, rất có hứng thú xem Tiêu Duyệt Vân chọn lựa một cách thuần thục.

Tiêu Duyệt Vân vừa nhìn liền biết đây là một tiểu thiếu gia mười ngón tay chưa tình thấm nước mùa xuân (ý là chưa bao giờ phải nấu nướng hoặc làm việc nhà í).

Tổ hợp hai lớn giá trị nhan sắc cao cùng một tiểu shota nhỏ đáng yêu, khiến cho tỉ lệ người quay đầu lại nhìn là maximum, chẳng qua bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Anh Lãng mời cậu tối nay sang nhà anh ấy ăn cơm." Đột nhiên Phó Nhã Khiêm nói.

Tiêu Duyệt Vân quay đầu, thấy Phó Nhã Khiêm đang nghịch di động, nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Anh họ của cậu......biết nấu ăn?"

Trong ấn tượng của y, vẻ ngoài bá đạo của Phó Lãng cũng không giống dáng vẻ của một người biết nấu nướng.

"Trong ấn tượng của tôi, là không biết." Phó Nhã Khiêm lại nhìn điện thoại, như đương nhiên nói: "Chắc là đặt thức ăn ở một nhà hàng nào đó."

Nếu như hàng xóm mới đã có ý kết thân với mình, mời đến nhà ăn cơm cũng có ý nghĩa như trong câu, cũng như mình trước đây mời khách đến ăn tân gia, huống chi đây cũng coi như là người quen. Cho nên, y không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Chẳng qua...... nếu là ăn thức ăn ngoài, hình như còn không bằng mình tự tay nấu.

Lúc trước có lúc bận thi cử Tiêu Duyệt Vân cũng có gọi thức ăn ngoài vài lần, nhưng khẩu vị và dinh dưỡng đều bình thường, dùng nguyên liệu không tươi, hơn nữa quá nhiều dầu, điều này khiến cho người chú trọng đến chất lượng sinh hoạt cuộc sống như y không vừa lòng.

"Còn có người nào khác không? Nếu như nhiều người thì không bằng tôi cũng làm thêm vài món? Xem như là quà chào mừng của tôi."

Hai mắt Phó Nhã Khiêm phát sáng, nghĩ đến ở trên diễn đàn trường nghe được tin tức về kĩ thuật nấu ăn tuyệt vời của Tiêu Duyệt Vân.

"Anh Lãng nói cầu mà không được, tôi thay anh ấy cảm ơn cậu." Phó Nhã Khiêm mỉm cười quơ quơ điện thoại.

Tiêu Duyệt Vân nói câu "Không có gì", sau đó yên tâm tiếp tục lựa chọn nguyên liệu làm thức ăn.

**

Mười lăm phút sau, nhìn thấy cửa nhà kế bên đang đóng chặt, Tiêu Duyệt Vân hơi chần chừ, hỏi: "Bây giờ anh họ cậu đang ở nhà hả?"

"Vẫn chưa tan làm nữa, đợi lát nữa mới có thể về, trước đó anh ấy có đưa chìa khóa cho tôi nè." Phó Nhã Khiêm vừa nói vừa giơ chìa khóa trong tay.

Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ rồi khách khí đề nghị: "Nếu như cậu thấy chán thì sang nhà tôi ngồi một lát đi."

Phó Nhã Khiêm mỉm cười đáp được, vì vậy bỏ cặp ở nhà anh họ, tuỳ ý nhìn một cái, rất nhanh liền gõ cửa hộ kế bên.

Tiêu Nhạc Dương ngoan ngoãn ra mở cửa, Phó Nhã Khiêm cười sở đầu của nhóc.

Sau khi nhận trà của Tiêu Nhạc Dương rót cho, chào hỏi với Tiêu Duyệt Vân đang bận rộn trong phòng bếp một câu, Phó Nhã Khiêm liền đánh giá cách bài trí xung quanh căn phòng.

Căn phòng chưa đến 100m vuông trong mắt một người ăn sung mặc sướng từ nhỏ như Phó Nhã Khiêm xem ra là quá nhỏ. Chẳng qua, phòng tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ, bên trong được sắp xếp rất ấm áp, tỉ mỉ trong từng chi tiết nhỏ, từ các chậu cảnh ở ban công đến bộ trà cụ trên bàn trà, bọc sô pha, khăn trải bàn trên bàn ăn đến bức tranh chữ trên tường, mành trang trí, cách sắp xếp bức bình phong giữa phòng khách và phòng ăn.......

Không phải cố ý bắt chước theo phong cách cổ đại tầm thường như một số người, cả căn phòng phảng phất lộ ra một loại phong cách cổ đại ý nhị tinh tế.

Những thứ này đa số đều là Tiêu Duyệt Vân lục tục mua về sắp xếp, ngôi nhà so với lúc mới làm tiệc tân gia khác nhau rất nhiều.

Hai căn phòng đang đóng cửa, Phó Nhã Khiêm lịch sử không tiến vào, dạo qua một vòng liền đi đến cửa phòng bếp.

Phó Nhã Khiêm thò đầu vào trong thăm dò, thấy Tiêu Duyệt Vân đang đeo tạp dề, đang thành thạo mà bận rộn, trên thớt bày đầy các nguyên liệu và thức ăn kèm, trong không gian nhỏ tràn đầy âm thanh cắt rau tần suất nhanh nhưng vô cùng nhịp nhàng, nghe rất êm tai, đầu mũi truyền đến từng trận hương thơm phát ra từ trong nồi điện hẹn giờ khiến người ta thèm chảy nước dãi.

"Có cái gì tôi có thể giúp được không?" Phó Nhã Khiêm hỏi.

Động tác trên tay Phó Nhã Khiêm không hề ngừng lại, nhìn về phía cửa, nhìn lên nhìn xuống, Phó Nhã Khiêm không nhịn được mà đứng thẳng sống lưng.

Mặc dù cùng mặc một loại đồng phục, nhưng từ các chi tiết cá nhân vẫn có thể nhìn ra sự chú trọng đối với cách ăn mặc, bộ dáng quý công tử nhẹ nhàng này của cậu khiến Tiêu Duyệt Vân không thể nào xem lời nói của cậu là thật được.

Lắc lắc đầu, Tiêu Duyệt Vân đáp: "Cậu là khách, đến phòng khách ngồi chơi đi. Tôi sẽ để Dương nhi tiếp cậu, có bất kì chuyện gì thì cậu cứ nói với em ấy."

Nghe được lời gọi của Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Nhạc Dương rất nhanh bước sang mang cục vướng bận Phó Nhã Khiêm lôi ra phòng khách, nhét điều khiển TV vào tay khách, sau đó ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm cậu.

Nếu như Tiêu Nhạc Dương có đuôi, hiện tại chắc chắn sẽ đang không ngừng vẫy.

Phó Nhã Khiêm: ........

Cậu đang chuẩn bị nhấn vào nút mở thì trong phòng bếp truyền đến âm thanh: "Dương nhi không được xem hoạt hình, phải để khách tự chọn kênh."

Nghe được, lỗ tai của Tiêu Nhạc Dương rất nhanh liền cụp xuống.

Phó Nhã Khiêm hiểu rõ mà ho khan một tiếng, giấu đi nụ cười, mở TV lên, lặng yên mở kênh phim hoạt hình trẻ em, còn mở âm lượng rất nhỏ.

Tiêu Nhạc Dương chớp chớp mắt, cười với cậu, không cẩn thận để lộ chiếc răng cửa bị sún, sau đó lặng lẽ đến ngồi ở một vị trí gần TV hơn.

Rõ ràng là bị phim hoạt hình hấp dẫn, nhưng Tiêu Nhạc Dương vẫn nghiêm túc trò chuyện cùng Phó Nhã Khiêm, không đến mức khiến cho khách cảm thấy tiếp đãi không chu đáo.

Một lớn một nhỏ này còn thật sự rất vui. Phó Nhã Khiêm ngồi xem phim hoạt hình không có lời thoại nghĩ: Nhưng mà, Dương nhi?

Hiện tại rất ít khi nghe thấy có người còn dùng xưng hô như vậy để gọi con nít.

**

Bảy giờ tối, lần đầu tiên Phó Lãng nhấn chuông cửa hộ nhà kế bên. Trước lúc nhấn chuông, hắn còn theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo cùng biểu tình của mình.

Tiêu Nhạc Dương vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông dáng người to lớn gần như đứng lấp đầy cả cửa, không khỏi ngước đầu nhỏ lên, hiếu kì đánh giá hắn, bỗng trong kẽ hở bên cạnh lại dò ra một cái đầu với khuôn mặt cười hì hì.

Tiêu Nhạc Dương sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên, ngoan ngoãn nói: "Em chào anh Lãng, con chào chú."  

Dứt lời, Phó Lãng hơi ngừng lại, cúi thấp đầu nhìn nhóc con nhỏ xíu này, mặc dù người ở phía sau còn lớn hơn hắn mấy tuổi, đủ để làm ba của nhóc này. Nhưng bối phận cũng không thể loạn được, cho nên cho nên Phó Lãng nghiêm túc sửa cho đúng: "Gọi là anh Trác."

Trừ sáng hôm nay ra, đây là lần thứ hai Tiêu Nhạc Dương gặp Phó Lãng, nhóc cũng không giống như những đứa trẻ bình thường, thấy Phó Lãng mặt trầm xuống liền sợ tới mức im bặt, nghe vậy chỉ kỳ quái nhìn người lớn có khuôn mặt lạnh buốt này.

Sau lưng truyền tới âm thanh của Phó Nhã Khiêm: "Người cao to có nước da ngăm đen phía trước là anh họ của anh, người phía sau là bạn của anh ấy. Mà anh là bạn học của anh em, mọi người đều có vai vế ngang nhau. Cho nên, em đó Dương nhi, phải gọi giống như gọi bọn anh vậy đó."

Tiêu Nhạc Dương nghĩ một lúc mới hiểu rõ mối quan hệ trong đó, lần nữa cất tiếng chào "Em chào các anh", mời người vào nhà.

Sau lưng Phó Lãng là một người đàn ông văn nhã thấp hơn hắn nửa đầu, chiếc mắt kính cài trên sóng mũi cao thẳng, một thân khí chất tinh anh, trong tay còn cầm một bình rượu vang đỏ, ôn hòa lịch sự, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân.

Có thêm khách, Tiêu Nhạc Dương vội dắt người đến ghế sô pha ngồi xuống, bưng trà rót nước, đổi TV sang kênh tin tức, còn ra vẻ như một ông cụ non bồi chuyện với khách.

Dáng vẻ đó khiến cho Trác Phong đến cùng với Phó Lãng phải phì cười, tâm tình tốt cùng Phó Nhã Khiêm trêu chọc nhóc shota đáng yêu.

Phó Lãng ở một bên trầm mặc không nói, thần tình đó tựa như đang suy nghĩ một vấn đề công việc gì đó rất quan trọng, thật ra là đang lặng lẽ đánh giá sự bày trí trong nhà.

Chỉ một lát sau, Tiêu Duyệt Vân trong phòng bếp bưng ra hai mặn một canh.

Bắt đầu từ lúc 5 giờ 40 chiều trường trung học tan học, tính cả thời gian quay về nhà và đi siêu thị, cho đến lúc này vẫn chưa đến một tiếng đồng hồ, có thể thấy được tốc độ của y rất nhanh.

Tiêu Duyệt Vân cởi tạp dề ra, thấy khách ngồi trong phòng, còn có cả người lạ, làm một chủ nhà, rất tự nhiên mở đầu chào hỏi, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Phó Lãng.

Phó Lãng đột nhiên nhanh trí, đầu tiên là gật đầu chào hỏi với y, sau đó giới thiệu đơn giản về người bạn kiêm đối tác của công ty mình ---- Trác Phong, không đợi người được giới thiệu bắt tay Tiêu Duyệt Vân, hắn liền trực tiếp cầm lấy hộp đồ ăn của khách hàng năm sao vừa nhận được lên, hỏi: "Bây giờ qua nhà tôi?"

Quả thật là phòng cách giao tiếp gọn gàng dứt khoát.

Tiêu Duyệt Vân cũng không dong dài, gật đầu với Trác Phong, sau đó trực tiếp bưng thức ăn trên bàn lên, thấy thế, Phó Nhã Khiêm cũng chỉ đành thuận tay bưng lên chén canh.

Đám người di chuyển sang hộ 1302 kế bên.

Trác Phong đi dạo quanh nhà một vòng, cuối cùng chỉ vào bao cát ở trung tâm phòng khách, cười nói: "Căn phòng này của cậu trang trí y hệt như lúc ở Silicon Valley, phóng cách cực kì tối giản, không gian hoạt động lại lớn."

Phòng khách và phòng ăn của nhà Phó Lãng được tích hợp lại thành một, trừ vài cái sô pha, bàn trà cùng bàn ăn ra, những vật dụng dư thừa khác không hề có, dẫn đến toàn bộ căn phòng có vẻ vô cùng trống vắng, cũng đủ không gian để treo bao cát lên chính giữa phòng, xoay qua xoay lại 360 độ.

Góc tường bày một số các thiết bị tập thể hình, trên ban công đặt một máy chạy bộ rất cao cấp, Tiêu Duyệt Vân lại nhìn người chủ hộ nhiều thêm vài lần.

Bên kia, Phó Lãng trầm mặc mang bộ chén bát mới tinh từ trong tủ bát ra, mọi người nhanh chóng phân ra chủ khách ngồi xuống.

Trong bữa tiệc, so với một vài món chính đã mất vị tươi ngon do đặt đến từ nhà hàng, món ăn do Tiêu Duyệt Vân tự tay làm đều đầy đủ màu sắc và hương vị, hơn nữa hai mặn một canh dinh dưỡng phong phú càng nhận được sự chào đón nhiệt liệt.

Phó Nhã Khiêm và Trác - dễ thân quen - Phong khen ngợi không dứt, khiến cho trong lòng Tiêu Duyệt Vân cũng rất hưởng thụ, nhưng bên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn rụt rè.

Phó Nhã Khiêm và Trác Phong chỉ hận gặp nhau quá muộn, cho dù cả hai cách nhau tận mười mấy tuổi, nhưng Phó Nhã Khiêm không hề rụt rè, Trác Phong không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng: Đây mới là phong thái lễ độ mà một thế gia nên bồi dưỡng ra nè.

Phó Lãng? Hắn.... chắc hẳn là ngoài ý muốn thôi.

Bữa cơm này có hai cao thủ giao tiếp Phó Nhã Khiêm và Trác Phong điều tiết bầu không khí, cho nên dù có một cỗ máy hủy diệt tất cả mọi chủ đề ở đây thì bầu không khí trên bàn ăn vẫn vui vẻ như cũ.

Chỉ một lát sau, hai người Phó Trác liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ, trên bàn ăn có rất nhiều chủ đề gợi lên hứng thú của Tiêu Duyệt Vân, không tự giác gia nhập vào cuộc nói chuyện, nói đến hứng thú tràn trề, khuôn mặt nhỏ vì uống rượu vang đỏ bị nhuốm lên một mảnh đỏ ửng.

Phó Lãng cảm thấy chính mình dường như bị cô lập nên khí lạnh cả người càng bốc lên cao hơn.

—————

Editor: Mấy chương này ngắn ghê, edit mà cứ phải tải đi tải lại coi hết chương thiệt hay mạng mình lag chưa tải hết trang 😅

À còn một điều nữa là mình vừa dịch vừa đọc, không beta nên sẽ có mấy chỗ văn vẻ sẽ hơi lủng củng một tí, ai đọc thấy cấn quá cứ cmt mình sửa lại cho dễ chịu hơn nha. Tại vì mình cũng là người nghiện đọc truyện edit trên truyenwiki1.com í, mỗi lúc đọc tới chỗ nào cấn là cũng khó chịu lắm nên mn cứ góp ý thoải mái khum sao đâu ạ 🥰

Đọc truyện chữ Full