DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 120: Cung sầu (nhất)

Kể từ dạo ấy, trong Càn Khôn vũ trụ xuất hiện một vị cộng chủ, thường gọi là Chính Chương Thánh đế. Chúng tiên trên trời thường đồn với nhau, vị Thánh đế này là một người phàm, nhưng lại không phải một người phàm tầm thường, thân phạn nói thẳng ra có thể xem là do Thiên Đạo và Ma Đạo sinh ra, cho nên chỉ sau một trận chiến là đã từ tu sĩ thuộc cấp bậc thấp nhất bước thẳng lên hàng ngũ cường giả mạnh nhất. Thực khiến người ta cảm thấy phi thường! Thiên địa tạo lập đã hàng ức vạn năm, chưa từng có ngoại lệ một người phàm đắc đạo vượt qua bậc Thái Ất kim tiên, càng đừng nói tới hàng vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân.

Chính Chương Thánh đế sau khi nhận lấy chỉ dụ của Hồng Quân Đạo Tổ, việc đầu tiên là dùng thần lực cùng Lục vị Thánh Nhân tu bổ lại những tổn thất mà Thiên Địa vừa trải qua sau cuộc chiến, kế đó trở về Linh Chiếu cung để.....đợi người đến bái kiến.


Vốn dĩ nam nhân tu tiên thành đạo, trước hết phải đi bái kiến Đông Vương Công, sau bái kiến Tây Vương Mẫu rồi mới tới Linh Tiêu Bảo điện thụ chức tước. Nhưng vị Thánh đế này không cần tuân theo quy tắc đó, ngược lại toàn bộ nhân vật của Thiên Đình từ Lục Ngự tới các vị quan tướng nhà trời, từ lớn tới nhỏ một đoàn người kéo tới Linh Chiếu cung bái lạy cái vị đang an tọa ở đó. Nghe nói Ngọc đế Hạo Thiên cùng chúng tiên rất mực kính phục, còn xây cho hắn một tòa cung điện hẳn trên Thiên Đình để tiện tới Tử Tiêu cung của Hồng Quân Đạo tổ nhận ngôn lệnh. Có điều người kia từ chối, hắn nói không thích nơi cao sang quyền quý hào quang chói lóa, chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh ẩn dật, cụ thể vẫn là muốn ở Bồng Lai châu, Linh Chiếu cung từ một nơi chỉ để ở tạm trong những ngày tu luyện ngắn ngủi giờ đã chính thức thành ngôi nhà riêng của hắn. Trừ phi trở về Nhân giới thăm hỏi đệ đệ Nhiếp Hoài Tang hay đến Bách Quỷ Giới thị sát, hắn dùng phần lớn thời gian ở Linh Chiếu cung, bắt đầu nghiên cứu Đạo thuật thế gian, vì thế rất ít khi ra ngoài. Chúng sinh của Lục giới cũng hiếm khi được diện kiến hắn.


Những chuyện này, Lam Hi Thần chỉ nghe Nam Cung Nguyên Khang kể lại. Lần cuối cùng y gặp Nhiếp Minh Quyết đã là trọn một tháng trước, tại đài phong thần.

Khi đó y cùng sáu người kia cầm theo thất khí tề tựu ở đài, Nhiếp Minh Quyết ngồi theo kiểu tĩnh tọa ở nơi cao nhất, một tay chống huyệt thái dương, một tay cầm Tạo Hóa Ngọc Điệp để chọn ra chữ đặt vào phong hiệu của bọn họ, theo bên cạnh còn có Đông Vương Công tay cầm bút vàng sách bạc đứng hầu kế bên, phía sau còn có một tiểu đồng cầm gậy gỗ. Lam Hi Thần còn nhớ rất rõ khi ấy Nhiếp Minh Quyết bộ dáng đến cùng có bao nhiêu quý khí. Một thân ảnh vĩ ngạn khí soái, gượng mặt vuông vức với các góc cạnh rõ ràng, cặp dị nhãn hoàng kim như hai viên ngọc sáng rực. Áo vải màu xám tro, tóc búi nhẹ sau đầu, mỗi lần có gió thổi qua đều khiến mái tóc ấy tung bay phần phật kéo theo tinh nhuệ khí khái phát ra, khiến Lam Hi Thần nhìn đến ngây ngẩn. Thẳng đến khi Lam Vong Cơ khẽ luồn qua ngắt nhẹ vào cánh tay, Lam Hi Thần mới giật mình hoàn hồn, vội vàng theo mọi người tạ ơn lia lịa mà chẳng biết vừa rồi Đông Vương Công đã phát ra một tràng dài dòng câu chữ gì đó.


Khi Đông Vương Công mở quyển sách bạc ra, kính cẩn hỏi qua Nhiếp Minh Quyết muốn phong chức vị nào cho bảy người, hắn liền ngắn gọn trả lời "Tinh quân".

Đông Vương Công thoáng một tia sửng sốt, vội tâu trình "Hồi đế quân, có thể cho tiểu tiên nhiều lời? Đế quân muốn phong tước thì đó là thánh ý của ngươi, nhưng phong tước vượt phẩm như vậy, e là không hợp thiên quy cho lắm!".

Bởi vì hiện tại Nhiếp Minh Quyết đứng đầu vạn vật, ngoại trừ Lục vị Thánh Nhân gọi hắn là "đạo hữu", "đạo đệ" và tự xưng "bần đạo", "bản tọa" cho ngang hàng ra, còn lại tất cả đều gọi hắn là "Chính Chương Thánh đế" hoặc "đế quân" và tự xưng tiểu tiên, tiểu thần, tiểu nhân.....

Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ ngạc nhiên "Như thế nào là không hợp thiên quy?".

Đông Vương Công giải thích "Thưa, tương ứng với các cấp bậc tu vi từ địa tiên tới đại la kim tiên, thiên quy đã định sẵn chức vị lần lượt là: đạo nhân, tiên quan, tinh quân, nguyên quân, thần quân, chân quân, chân nhân, đại tiên. Tuy rằng những người này nắm giữ thần khí, nhưng tu vi của bọn họ chỉ mới đạt tán tiên, lẽ phải ở ngôi vị đạo nhân. Mà đế quân lại cho bọn họ thượng vị tinh quân, vượt hẳn ba cấp, xin đế quân nghĩ lại, chuyện này thật sự không hợp với thiên quy chút nào. Trước nay cũng chưa từng có ngoại lệ".
Nhiếp Minh Quyết bật cười một tiếng, lại nói "Ngoại lệ? Trước nay không có, nhưng bây giờ bản quân lại muốn có. Thứ nhất, bọn họ là những tu sĩ xuất sắc tuyệt không thua kém bản quân trước kia, lại còn nắm giữ thần khí, tương lai lên tới phẩm tán tiên là chuyện rất gần, bây giờ sắc cứ sắc phong trước, sau này không cần làm lễ nữa. Còn về chuyện không hợp thiên quy.....", hắn dùng ngón trỏ vuốt ve mảnh ngọt trán trên tay, ung dung nói "Nếu Đông Vương Công ngại phạm vào thiên quy như vậy, thì để bản quân dùng Tạo Hóa Ngọc Điệp làm thay ngươi công việc này".

Lời vừa xong, Đông Vương Công đầu đầy mồ hôi lạnh. Kín đáo lau đi một bên huyệt thái dương, vội cúi đầu "Tiểu tiên không dám để phiền cho đế quân. Tinh quân cũng được! Tùy ý đế quân phân vị! Vậy chúng ta bắt đầu tôn phong có được không?".
Nhiếp Minh Quyết gật đâu hài lòng, phất tay ra hiệu bắt đầu. Đông Vương Công cũng không dám chậm trễ, cầm bút vàng đặt vào sách bạc, bắt đầu đọc tên từng người đã tự động hiện sẵn trong sổ quản lý tiên tịch của ông ta. Mỗi lần đọc xong, Nhiếp Minh Quyết sẽ nói ra phong hiệu, mà pháp khí của bọn họ từ đây cũng bắt đầu đổi theo phong hiệu để gọi.

Lần lượt từ Ngụy Vô Tiện là Hỏa Vũ tinh quân, Tống Lam là Toàn Phong tinh quân, Kim Lăng là Hiệp Quang tinh quân, Nhiếp Hoài Tang là Mộc Phù tinh quân. Cho tới Lam Hi Thần, đợi mãi mà chẳng thấy nên tên, y mới đánh bạo nhìn lên, phát hiện Đông Vương Công ba lần bốn lượt trợn mắt nhìn y rồi lại đưa quyển sách kia lên sát mắt nhìn chữ trên đó, lại còn đưa ngón tay lẩm bẩm đếm số từ Ngụy Vô Tiện đi tới như muốn chắc chắn mình đọc đúng người sắp được nêu tên.
Nhiếp Minh Quyết thấy lạ, chậm rãi hỏi "Sao thế? Có chuyện gì? Hay là ngươi đọc nhầm thứ tự?".

Đông Vương Công lúng túng "Thưa, không phải tiểu tiên đọc nhầm thứ tự, mà là....là.....".

Đoán chừng là chuyện khó nói, ông ta nhìn kỹ Lam Hi Thần một lần nữa rồi đi tới gần Nhiếp Minh Quyết, ghé tai nói với hắn cái gì đó, chỉ thấy đôi mày kiếm kia khẽ cau lại, còn hỏi ông ta "Có chuyện như thế?".

Đông Vương Công gật đầu "Xác thực không sai, tiểu tiên tận mắt nhìn thấy, vẫn còn lưu lại trong sách riêng ở Bát Đàn cung của tiểu tiên. Nếu đế quân không tin có thể đến xem ngay bây giờ".

Nhiếp Minh Quyết nhìn Lam Hi Thần, đáy mắt ẩn chứa một tia hỗn tạp, sau đó nhanh chóng trở lại vẻ trầm tĩnh, phất tay nói "Không cần, lát nữa bản quân sẽ đem Tạo Hóa Ngọc Điệp xem xét. Nếu đúng là vậy, bản quân sẽ xin ý của Hồng Quân Đạo tổ mà sửa lại. Lý nào lại để chuyện hoang đường đó xảy ra? Ngươi tiếp tục đi".
Đông Vương Công cúi đầu "Đế quân anh minh" .

Chuyện thần bí này Lam Hi Thần đến cùng không biết là gì, chỉ biết sau khi hai người kia to nhỏ với nhau, mọi người đều đồng loạt nhìn Lam Hi Thần vẻ nghi hoặc như muốn hỏi có phải y đã phạm tội gì tày đình hay không, khiến y khó xử khôn cùng.

Đông Vương Công tiếp tục đọc. Phong hiệu của Lam Hi Thần là Băng Di tinh quân. Lam Vong Cơ là Giáng Vân tinh quân và Giang Trừng là Chước Thủy tinh quân. Mọi người nhận được danh hiệu rồi thì được ban cho một miếng ngọc treo vào pháp khí. Miếng ngọc đó được ban cho các quan tướng trên Thiên Đình, giúp bọn họ tự do ra vào Nam Thiên Môn hay đến bất cứ đâu ở trên cõi Thượng giới. Mọi người sau đó lĩnh chỉ tạ ơn rồi lui xuống, Nhiếp Minh Quyết nhìn thoáng qua Nhiếp Hoài Tang cùng Lam Hi Thần một chút, sau đó hóa hào quang biến mất.
Từ dạo ấy đến nay, Lam Hi Thần cũng không còn gặp lại người thương nữa, nhưng lại thường nhìn lên trời, ao ước hai người sẽ lại một lần tương ngộ, thậm chí là nhìn hắn từ xa thôi cũng được.

Hiện giờ Tu Chân giới đã trở lại bình thường, Thanh Hà Nhiếp Thị vì có Nhiếp Minh Quyết đăng vị Thánh đế nên vượt bậc tối cao, cũng giống như một ngườ đắc đạo gà chó lên mây, có điều Nhiếp Hoài Tang vẫn như trước, ít ra ngoài, từ chối thu nhận con cháu thế gia, nghe đâu quan hệ giữa hắn và Giang Trừng cũng không mấy tốt đẹp. Lam Hi Thần còn nghe qua Ngụy Vô Tiện kể lể, Giang Trừng không ít lần săn đêm ghé qua đều bị Nhiếp Hoài Tang tìm cách khước từ, khiến cho Giang Trừng tâm tình trở nên không tốt, Thanh Đàm hội vừa qua của Liên Hoa Ổ cũng không thịnh soạn, mặt mày Giang tông chủ lúc nào cũng đen như than, làm cho người ta không dám nói cười, còn hơn là dự tiệc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mặc dù cả ngấm ngầm né tránh không giao tiếp, nhưng nếu có người tới hỏi, Nhiếp Hoài Tang vẫn nói chuyện bình thường với Giang Trừng, chỉ là không được tự nhiên lắm, rất là gượng gạo.
Lam Hi Thần âm thầm lắc đầu, có lẽ Nhiếp Hoài Tang vẫn chưa thông suốt chuyện hôm đó Mạnh Dao nói ra, hoặc là hắn cũng không biết đối mặt với Giang Trừng thế nào. Dù vô tình hay cố ý, Giang Trừng cũng có phần trong cái chết của Nhiếp Minh Quyết năm đó, giống như mình vậy. Nhiếp Hoài Tang sao có thể cùng hắn nói cười như trước?

Nhắc tới Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần liền không thôi nghĩ ngợi. Lắm lúc Ngụy Vô Tiện còn trêu chọc y cứ như thiếu nữ mới lớn đang tương tư vị lang quân nào đó, hại y mặt mũi đều không biết nên giấu đi đâu.

Một năm từ sau trận huyết chiến đó, người ta thấy Trạch Vu Quân, à, nên gọi là Băng Di tinh quân không còn cài phát quang nữa, chỉ xõa tóc rồi buộc nhẹ, phía sau đầu cài một cây trâm bạc, rất đơn giản, nhưng cũng không ai biết vì sao y lại thay đổi như vậy.
Có một ngày Nam Cung Nguyên Khang đưa thư tới, nói rằng muốn Lam Hi Thần ngày mai tới Nam Cung tộc dự đại lễ đăng vị của hắn, phụ thân hắn sau trận hỗ chiến liền cảm thấy tuổi già sức yếu, liền truyền vương vị cho hắn. Trong thư hắn còn than thở bản thân mình vẫn chưa có được ngắm đủ cảnh sắc Nhân giới đã bị ép phải ôm một đống trách nhiệm trên vai, thật là đè chết hắn. Lam Hi Thần định viết thư muốn từ chối nhưng nghĩ lại, Nam Cung Nguyên Khang đã cất công mời hẳn là rất coi trọng mình, hơn nữa là lễ đăng vị của một Ma Quân, Nhiếp Minh Quyết lại chưởng quản Lục giới, nói không chừng hắn có thể cũng sẽ tới đó. Chỉ cần có khả năng, Lam Hi Thần cũng không ngại thử. Vậy là ba ngày sau khi nhận được lá thư, y đã có mặt tại tiên phủ Diệu Quang đô của Nam Cung chi tộc.
Diệu Quang đô nằm ở phía Nam đại lục Ma giới, khá trù phú màu mỡ, tòa cung điện bằng đá cẩm thạch đẹp chói mắt tấp nập người ra vào, chứng tỏ khách khứa nhiều không đếm xuể.

Lam Hi Thần theo sự chỉ dẫn của một vung nữ đi men theo lối đi đã được phủ mành trắng. Nam Cung Nguyên Khang cũng coi như tỉ mỉ, cố tình sắp xếp để Lam Hi Thần tránh đụng mặt với những người khác, bởi vì toàn buổi tiệc chỉ có mình y là lạ mặt nhất. Khi đại lễ bắt đầu, Lam Hi Thần đã ngồi vào chỗ trước, đó là một vị trí khá gần với bàn tiệc của hắn, song vẫn cách rất xa những bàn tiệc khác. Y đưa mắt nhìn một lượt từ những hàng ghế cao đến những hàng ghế thấp, dõi mắt tìm kiếm một thân ảnh, nhưng tìm đến mòn mắt vẫn chẳng thấy đâu.

Tiếng sáo ca vũ vang lên, mọi người cùng vào tiệc. Lam Hi Thần nâng chén trà lên môi, khẽ thở dài. Chợt có một bàn tay đặt lên vai, y quay lại, người đó liền cười "Chào".
Lam Hi Thần cũng cười "Đàm Triết thiếu quân, ngươi cũng tới đây?".

Đàm Triết gật đầu. Cậu ta vén áo choàng ngồi vào chiếc bàn kế bên Lam Hi Thần, điềm đạm nói "Tất nhiên, Yêu tộc với Ma tộc quan hệ thân thiết, ta đương nhiên cũng phải tới chúc mừng tân Nam Cung Ma Quân. Mà hôm nay ngươi tới, sao không dắt theo môn sinh, Tư Truy chẳng hạn?".

Lam Hi Thần đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyên Khang, thấy hắn nâng rượu về phía mình, liền vội nâng chén trà đáp lễ, sau đó nói với Đàm Triết "Thật ra, lúc đầu ta cũng không định tới, chỉ là ta tưởng..... muốn được gặp người đó".

Đàm Triết nhướn mày "Người đó? Ý ngươi là Chính Chương Thánh Đế hả?".

Lam Hi Thần thở dài chậm rãi gật đầu.

Đàm Triết nhìn một lượt hơn mấy trăm bàn tiệc lớn nhỏ "Nhưng hình như ta thấy hắn không đến".
Lam Hi Thần trầm ngâm không nói gì, lặng lẽ xoay xoay chén trà trong tay.

Đàm Triết nói "Cũng phải, từ khi hắn lên ngôi cộng chủ, có mấy khi hắn ra ngoài đâu? Cứ ở suốt trong Linh Chiếu cung thôi, mà cũng không biết hắn bận bịu cái gì, mấy hôm trước ta có theo phụ quân tới càu kiến, lại bị tiên đồng giữ cửa nói là trong một gian sẽ không gặp bất cứ ai".

Lam Hi Thần trầm ngâm một lúc rồi hỏi "Thiếu quân, ta có thể nhờ ngươi một việc?".

Đàm Triết nghi hoặc "Đừng bảo với ta là ngươi muốn nhờ ta dẫn ngươi đi gặp hắn nhé?".

Lam Hi Thần lắc đầu "Không, không phải, chỉ là nhờ ngươi, thỉnh thoảng tới Linh Chiếu cung, có thể nào giúp ta hỏi thăm tình hình của hắn không?".

Đàm Triết thở dài "Ta chẳng thể hiểu nổi ngươi. Rõ ràng có tình ý sâu đậm với hắn, cớ gì không tìm cách níu kéo hắn, giữ chân hắn?".
Lam Hi Thần ảo não "Ta cũng rất muốn, nhưng lại cảm thấy mình không có khả năng".

Đột nhiên từ sau lưng hai người có một giọng nữ truyền đến "Chuyện gì mà không có khả năng, nói ta nghe, ta giúp ngươi".

Lam Hi Thần cùng Đàm Triết giật mình quay ra sau, đồng hô "Phách Xương công chúa!".

Bắc Đường Lạc Vi ngồi ngay phía sau bọn họ, bên cạnh là Ôn Ninh. Không biết bằng cách nào, nàng ta đã lôi hẳn Ôn Ninh theo về Ma giới, nghe đâu còn xin cho hắn làm tướng soái dưới trướng của Bắc Đường Ma Quân, nhưng đó chỉ là cái danh thôi, chuyện thường ngày Ôn Ninh phải làm là theo sau "bảo vệ" và tiếp tay cho mọi trò tiêu khiển của nàng ta. Hôm nay Bắc Đường Ma Quân lười nhác liền đẩy con gái đi dự tiệc thay. Nãy giờ nàng ta ngồi phía sau, nghe cuộc đối thoại vừa rồi, nhịn không được liền muốn xen vào.
Lam Hi Thần nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi "Lúc trước chậm trễ phát hiện Duyên La giả mạo công chúa, nghe nói cô ta còn làm hại đến ngươi. Ngươi có sao không?".

Khuôn mặt xinh đẹp của Bắc Đường Lạc Vi lập tức đỏ bừng vì giận dữ, nàng nghiến răng "May mà đám Thần tộc chơ người tới kịp, bằng không..... đúng là tức chết bản công chúa. Hôm đó chỉ là nhờ Nguyệt tỷ tỷ khâu giúp đường chỉ bị sứt trên U Xương phiến, không ngờ ả Duyên La đó liền chộp lấy cơ hội ta không có vũ khí rồi lơ là mà hãm hại ta. Tốt nhất đừng có để ta gặp, nếu không, ta liền cho cô ta đẹp mặt!".

Ôn Ninh vội xoa dịu "Trân Ly đừng tức giận nữa, cô ta đã bị Chính Chương Thánh đế cho người rút đi căn cốt rồi, hiện giờ chắc còn thua một kẻ phàm nhân bị bệnh tật hành hạ".

Bắc Đường Lạc Vi nhìn qua, véo hắn một cái, giận dỗi "Lâm Lâm, cũng tại ngươi hết đó! Ai bảo ngươi không đi sát theo ta, bỏ ta đi hái sen một mình cho nên mới thành ra như vậy!".
Tên tự của Ôn Ninh là Ôn Quỳnh Lâm, trước hắn đã thân mật gọi tiểu tự của Bắc Đường Lạc Vi là Trân Ly, thì giờ đây nnagf ta gọi lại tên tự của hắn như thế cũng là lẽ thường tình.

Ôn Ninh năn nỉ "Ta biết! Đều là lỗi của ta! Sau này..... à không, sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa".

Bắc Đường Lạc Vi nhướn mày "Có thật không?".

Ôn Ninh lia lịa gật đầu, nàng ta liền vui sướng ôm chầm lấy cổ hắn, cười tươi, nói "Lâm Lâm đáng yêu nhất thế gian!".

Đàm Triết bỉu môi tằng hắng một tiếng, sau đó kéo Lam Hi Thần quay đi không nhìn cặp đôi này nữa, không vui nói "Bỏ hai kẻ đó qua một bên đi, chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy".

Bắc Đường Lạc Vi liền chen vào "Chuyện gì? Nói ta nghe nữa!".

Đàm Triết bực mình "Bà cô lắm chuyện ơi, ngươi có thể thôi ngay cái tính ẩn nấp sau lưng rồi nhảy bổ ra không? Ngươi nhiều chuyện cũng phải có giới hạn chứ?".
Bắc Đường Lạc trợn mắt "Cái gì mà nhiều chuyện? Trước đây đã nói rồi còn gì? Tính bản công chúa không có nhiều chuyện, chỉ là ta thấy chỗ nào người ta xúm tụm thì thầm thì ta tới nghe lén thôi. Mà đúng rồi Lam Hi Thần, à không, phải gọi ngươi là Băng Di tinh quân! Nói tiếp đi, chuyện ngươi nói lúc nãy đó, có cái gì mà làm ngươi không có khả năng?".

Lam Hi Thần dở khóc dở cười "Công chúa, cái này.....".

Đàm Triết nói "Phách Xương công chúa, ngươi không nên nhúng tay thì hơn, lo mà quấn quít với ai kia của mình đi, cái này ta giúp Băng Di tinh quân là đủ rồi".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cái gì mà không nên biết? Chuyện hai ngươi nói ta đều nghe hết rồi, mà chỉ là không nghe được khúc giữa thôi. Băng Di tinh quân, ngươi nếu muốn, bản công chúa liền dẫn ngươi đi gặp Chính Chương Thánh đế ngay, khỏi phải nghĩ ngợi".
Cái giọng vừa rồi của nàng ta vì tức giận mà gần như thét lớn, mọi người hầu như hướng mắt về phía bọn họ, Lam Hi Thần thiếu điều muốn đứng lên chạy đi ngay, Đàm Triết tặc lưỡi, Ôn Ninh ngồi bên cạnh khẽ nhắc "Trân Ly, nói nhỏ lại, nói nhỏ lại".

Bắc Đường Lạc Vi biết mình lỡ tiếng, cười hì hì nhìn tất cả "À thôi thôi, không có gì hết, mọi người tiếp tục uống rượu ăn mừng đi, bản công chúa đang có chút bực mình với mấy kẻ bên cạnh nên mắng một tiếng thôi mà".

Dường như ai cũng đã quá quen thuộc với tính cách này của nàng ta, chỉ im lặng lắc đầu. Nam Cung Nguyên Khang không mấy hài lòng, đứng dậy nói vài câu lấy lại không khí.

Đợi không khí có vẻ yên ắng, Bắc Đường Lạc Vi mới tấm tắc nói "Ta bảo này, thương nhớ hắn đến vậy thì cứ việc chạy tới gặp thôi. Cứ ngồi đó suốt ngày tương tư, bộ ngươi thích tự mình chịu khổ như vậy sao?".
Lam Hi Thần lúng túng "Nhưng mà.....".

Nàng ta làm sao mà hiểu được, bây giờ hai người đâu phải chỉ có khoảng cách về mặt không gian, chỉ riêng địa vị thôi cũng đủ tạo thành một bức tường kiên cố rồi. Hắn là vạn vật chi chủ, là do Thiên Đạo và Ma Đạo kết hợp tạo ra, là thiên chi kiêu tử thật sự. Còn y, chỉ là một phàm nhân vừa mới đăng tiên, đối với hắn vừa nhỏ bé vừa tầm thường, làm sao mà với được, giống như cỏ trên mặt đất thì không bao giờ chạm được tới mây trên trời. Mà cho dù có với tới, nói không chừng y lại là một sự cản trở, tệ hơn là gây nguy hại cho hắn. Thật ra Nhiếp Hoài Tang nói cũng đúng, khi Nhiếp Minh Quyết dính tới y, có bao giờ hắn được an toàn đâu chứ?

Bắc Đường Lạc Vi thấy Lam Hi Thần trầm ngâm liền cho là y đang ngượng ngùng, không nhịn được mà bắt lấy cổ tay y, nói "Còn ngại nữa? Đi! Ta dẫn ngươi đi gặp luôn bây giờ!".
Rồi nhân có màn trướng che phủ, nàng ta mang Lam Hi Thần đến trước cửa Linh Chiếu cung lúc nào không hay, thẳng đến khi Lam Hi Thần vừa kịp định hình, Đàm Triết và Ôn Ninh cũng đuổi tới thì nàng ta đa bất chấp hai Huỳnh Cân lực sĩ đứng thủ vệ mà đập ầm ầm vào cửa lớn đang đóng chặt, không ngừng nói lớn "Phách Xương công chúa mang theo Băng Di tinh quân tới yết kiến, thỉnh đế quân cho vào gặp mặt".

Lam Hi Thần chẳng kịp cấm ngôn nàng ta ta thì cánh cửa đã lập tức mở ra, trái với dự đoán, một thân ảnh màu tro tung ra, cười hớn hở nói "Phách Xương công chúa! Nàng đến thật sao?".

Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Tự San! Sao ngươi lại ở đây?".

Tự San nói "Ta xin phép Thông Thiên giáo chủ đến đây làm quản sự giúp đỡ đế quân trông coi Linh Chiếu cung, may mà được chấp thuận. Thế nàng tới đây làm gì?".
Tuy Bắc Đường Lạc Vi có điểm ngờ vực nhưng nàng ta chẳng buồn tra xét, chỉ nói ngắn gọn "Ta muốn gặp đế quân" rồi kéo Lam Hi Thần toan bước vào.

Tự San giây đầu còn cười, giây sau đã hớt hải chạy tới ngăn bọn họ "Không được! Không thể gặp đế quân được! Công chúa, nàng dừng lại đã!".

Bắc Đường Lạc Vi bực mình "Cái gì mà không được gặp?".

Tự San lúng túng "Tại vì..... vì đế quân hiện tại không có ở đây?".

Bắc Đường Lạc Vi nhướn mày "Không ở đây? Vậy hắn ở đâu? Thượng giới, Nhân giới, Địa Linh giới hay Ma giới?".

Tự San bị hỏi dồn dập lại càng thêm lúng túng "Ta....ta......".

Lam Hi Thần thấy Bắc Đường Lạc Vi sắp phát hỏa liền ngăn

nàng ta "Phách Xương công chúa, hay là thôi đi, dù sao hiện tại ta cũng chưa có ý muốn gặp hắn".

Tự San nhìn y, kêu lên "Ngươi không phải là người lần trước đòi ta dẫn đi gặp đế quân sao?".
Lam Hi Thần gật đầu, nói "Lần trước đã làm phiền, mong tiên đồng thứ lỗi. Công chúa, chúng ta đi, ở Nhân giới ta còn có việc....".

Bắc Đường Lạc Vi kéo y lại "Đã tới rồi thì phải gặp cho được, cứ tìm cách tránh thì hữu duyên cũng thành vô duyên. Tự San ta hỏi ngươi, Chính Chương Thánh đế hiện đang ở đâu?".

Tự San đáng thương bị nàng ta thúc ép hỏi cho bằng được, sau cùng vì không muốn làm nàng tức giận mà chán ghét mình liền chạy đi đóng cửa lớn lại, sau đó ra hiệu cho bọn họ đi theo. Cậu ta dẫn mọi người vào trong một đại điện được trang trí toàn bằng đồ thủ công, tuy không có không khí xa hoa tráng lệ như những cung điện bình thường, nhưng lại mang tới một cảm giác thanh nhã sâu xa. Điện ấy có một sảnh lớn, hai bên sảnh là tả thất và hữu thất. Tự San đi về phía tả thất, chỉ vào một cái kính lớn nạm vàng ròng xung quanh viền kính, hoa văn trên đó là hình chim muôn cây cỏ, nói "Đế quân đang ở trong đó".
Bắc Đường Lạc Vi ngắm nghía "Này không phải là Côn Luân kính của Tây Vương Mẫu sao? Đế quân làm gì trong đó?".

Tự San thành thật nói "Bởi vì mấy hôm trước đế quân phát hiện ra một huyền cơ gì đó, cho nên mượn kính này tới thử nghiệm một chút, trùng hợp Dương Mi lão tổ nói hắn còn thiếu một đoạn tình kiếp, cho nên bảo hắn dùng Mộng Cảnh chi thuật mà bước vào Mộng Cảnh giới để trải qua một tình kiếp, dù là ảo, nhưng cũng có thể tạm thời bù vào cho đủ số kiếp của đế quân".

Lam Hi Thần có điểm ngạc nhiên "Dương Mi lão tổ? Mộng Cảnh chi thuật?".

Đàm Triết giải thích "Dương Mi lão tổ là một cường giả từ thưở Hỗn Độn giống như Hồng Quân và La Hầu, chỉ là ông ta trước nay đều ẩn mình không hề xuất hiện dù chỉ một lần. Thế nhân chỉ biết ông ta là bạn hữu tâm giao của Hồng Quân Đạo tổ, gần đây khi đế quân thành đạo mới biết thêm là ông ta còn đang nắm giữ Mệnh Cách Kỳ Bàn điều khiển cán cân Âm Dương Càn Khôn thống trị sinh mệnh của vạn vật bao gồm cả thần thánh. Còn Mộng Cảnh chi thuật là một loại thuật chỉ có những bậc tu vi cao mới dùng tới, chủ yếu dựa vào Côn Luân kính mà sinh ra một cảnh giới như mình mong muốn, nói đúng hơn bước vào trong đó rồi thì sẽ giống như trải qua một giấc mộng vậy, mặc dù những gì trong đó đều diễn ra như thật. Dựa theo lời của tên Tự San này, đúng là đế quân đã bước vào Mộng Cảnh giới để lịch kiếp cho đủ số".
Bắc Đường Lạc Vi tò mò "Không biết hắn trải qua một đoạn tình kiếp như thế nào nhỉ?". Đoạn nàng ta tùy ý đặt ngón trỏ viết bốn chữ Chính Chương Thánh Đế lên, mặt kính phát sáng rồi hiện ra hai dòng "Hiên Viên Du dĩ ái Tư Đồ Gia Cẩn, tình sầu bán lộ tan". Trong đó chữ "Hiên Viên Du" là hiện đậm nhất so với những chữ còn lại.

Đàm Triết lẩm bẩm giải nghĩa "Tức là Hiên Viên Du rất yêu Tư Đồ Gia Cẩn, tình buồn mà nửa đường còn đứt mối lương duyên. Mà xem ba chữ "Hiên Viên Du" đậm nét như vậy, biểu thị sự việc đã hoặc đang xảy ra, hẳn là đế quân đã hóa thân thành người này rồi. Có điều tình kiếp này nghe có vẻ thương tâm đó!".

Lam Hi Thần lặng người một lúc, thấp giọng hỏi "Chẳng lẽ chỉ có người tu vi cao mới vào được trong đó?".

Bắc Đường Lạc Vi vuốt cằm "Cũng không hẳn, nếu lấy phẩm từ Huyền tiên trở xuống thì có thể dùng linh hồn đi vào. Khoan đã! Đừng nói với ta là ngươi muốn dùng linh hồn đi vào nha? Ta nói này, chuyện đó là phí công vô ích, linh hồn ngươi có vào đó thì cũng đế quân cũng chẳng thấy được hay biết được đâu".
Lam Hi Thần quay qua nhìn nàng ta, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định "Không phải. Ta không chỉ muốn dùng linh hồn vào đó, mà còn muốn dùng linh hồn để đoạt xá một người".

Đọc truyện chữ Full