DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 76: Hiểm lộ (ngũ)

Ở dưới hang vọng lên tiếng la hét cùng tiếng đá rơi lộp cộp, biết bọn chúng đang muốn đuổi theo, Lam Hi Thần chỉ có thể cắn răng dùng hết sức chạy thật nhanh. Nhưng chạy được một đoạn thì cảm giác linh lực chỉ còn hai phần mười. Thậm chí hai phần nhỏ đó còn đang dần mất đi. Lam Hi Thần bèn rẽ vào một tán cây đứng lại thở dốc lấy lại sức, nghĩ thầm nếu mà cứ chạy thế này khẳng định không chết vì xui thì cũng chết vì mệt.

Bách Quỷ Giới quỷ thú mọi ngóc ngách, làm sao mà tránh cho nổi? Cũng may là từ nãy đến giờ không có gặp qua con báo nào. Nghĩ tới đây mà Lam Hi Thần thấy hai chân mềm nhũn. Lỡ mà gặp thật, chắc y chỉ có nước đứng im dâng mạng cho nó.

"Kia rồi! Đứng im đó cho ta!".

Lam Hi Thần giật nảy mình, hai tên kia rốt cuộc đã đuổi kịp. Quỷ nhân kia vừa đứng trên lưng Nhện quỷ vừa phóng thật dài chiếc càng trên tay đánh tới người của Lam Hi Thần, miệng ả hét lớn "Hãy ngồi xuống và để ta cạo cái đầu của nhà ngươi!".


Lam Hi Thần vừa vặn né kịp. Nhìn chỗ cái càng mà ả ta đánh tới là một thân cây ngã rầm xuống đất, cái càng đó còn kẹp thân cây nát bét thành một mớ bột. Y kinh hãi, nuốt một ngụm nước bọt xong lại rụt cổ nói "Cái đầu ta sẽ rơi ra mất nếu như ngươi dùng cái thứ đó để cạo!".

Lau đi giọt mồ hôi bên thái dương, với tình hình như thế này, nếu mà có thể có thứ gì đó giúp y chạy nhanh thì tốt rồi.

Chạy nhanh.

Lam Hi Thần vội sờ ngực, lập tức móc  ra một cái túi màu đỏ, đổ ra lòng bàn tay một viên đan sáng lấp lánh. Thứ này lần trước ở Yêu tộc do tiểu hồ ly kia đưa cho, lâu nay mang theo cho có lệ, không nghĩ rằng có lúc dùng đến.

Mắt thấy hai tên kia chỉ còn một khoảng ngắn nữa là phi tới chỗ mình, không suy nghĩ nhiều, y ngậm viên đan vào miệng. Vụt một cái tầm mắt thấp xuống đất. Nhìn thấy hai tay trước mọc móng, Lam Hi Thần cũng chẳng quan tâm bộ dáng mình ra sao, cắm đầu chạy về phía trước.


Nhện quỷ kinh ngạc "Ơ! Sao lại biến thành hồ ly rồi?".

Quỷ nhân quát "Hồ ly thì sao? Không lấy được tóc thì ta lấy bộ lông của nó bù lại".

Tiếp theo đó là một màn rượt đuổi giống như bọn dã thú đi săn. Lam Hi Thần chỉ cảm khái, hai kẻ này thật dai như đĩa, đã vậy trên đường còn gặp phải một con quạ đen bốn cánh bay ở trên trời nhắm vào y như một miếng mồi ngon, vừa bay vừa thỏa thuận với hai tên kia sau khi lột da phải để phần xác lại cho nó. Lam Hi Thần vì nhớ ra cuộc hội thoại của bốn cha con nhà sói ban nãy, một mặt loay hoay nhìn, cố gắng tìm kiếm hướng nào là bìa rừng, trong lúc đó y vô tình nhìn thấy ở phía rất xa gần nơi xích quang mọc có một dãy tường lửa, đằng sau dãy tường đó hình như là một tòa thành. Mới đầu Lam Hi Thần còn định chạy về phía đó, thế nhưng nhìn kỹ lại thì trên dãy từng đó có rất nhiều đôi cánh bay lượn. Nếu mà là chỗ canh gác thì không thể được, huống hồ chỗ canh gác là bìa rừng, hướng tòa thành kia lại như đi sâu vào trong Bách Quỷ giới.


Lam Hi Thần càng chạy càng bất chấp, may mà lớp thân hồ ly này có tiên khí, tốc độ nhanh nhẹn khác thường, tuy không thể cắt đứt nhưng cũng gần như bỏ xa đám quỷ thú đang đuổi phía sau, thậm chí con diên bay phía sau cũng khó lòng đuổi kịp. Mắt thấy có một nơi len lỏi chút ánh sáng trắng, Lam Hi Thần đánh liều nghe theo trực giác chạy về hướng đó, y luồn lách giữa những bụi râm đầy gai để  con diên kia không đáp xuống được, hai tên quỷ thú kia cũng khổ sở dạt mấy cành gai ra mới đi được chứ đừng nói chạy. Riêng Lam Hi Thần không trắc trở như vậy, có vẻ như cơ thể nhỏ nhắn này phù hợp với mấy cái lỗ hổng mà đám dây gai kia mắc, nên dễ dàng đi về phía ánh sáng trắng.

Lam Hi Thần cố gắng ngậm chặt viên đan không để nó rơi xuống bụng, càng không thể để nó rơi ra ngoài. Thái Tuyết Tuyết nói ngậm viên đan này nếu không nuốt sẽ chỉ có tác dụng sáu canh giờ. Trước sáu canh giờ này, nhất định phải rời khỏi được Bách Quỷ giới.
Mà dường như số phận của y không được thần may mắn chiếu mệnh, cứ tưởng khoát thân hồ tiên sẽ thoát được nạn, chui ra khỏi bụi gai kia đúng là ánh sáng trắng lờ mờ, nhưng đồng thời lại là một miệng vực. Lam Hi Thần không cẩn thận, suýt chút nữa là nhào luôn xuống vực, một bên chân trước trượt phải đá nhọn làm rách một mảng ở đệm thịt, máu chảy xối xả khiến y đau muốn chảy nước mắt. Tưởng thế là xong, trong lúc y loay hoay tìm đường thoát thì ba tên kia đuổi tới sau lưng, mặc cho mình mẩy bọn chúng đều đầy gai nhọn. Bọn chúng nhìn y mà hậm hực bước đến, cứ như không sợ y sẽ nhảy xuống vực. Lam Hi Thần nhìn quanh, không thấy bóng dáng một người đứng canh gác. Lẽ nào bọn sói kia nói dối, hoặc là y đã chạy sai nơi?

Đột nhiên mây đen kéo đến, trời nổ sấm chớp. Nhện quỷ bỗng la lên "Thôi chết! Nương tử ơi, chúng ta mau trở về thôi".
Quỷ nhân không thèm quan tâm, nhoài người trườn ra khỏi bụi gai được một nửa, quát "Về cái gì mà về? Đồ tốt của ta đang ở trước mặt, phải lấy tóc hoặc lấy bộ lông của nó thì ta mới vừa lòng".

Nhện quỷ ôm thắt lưng ả Quỷ nhân kia muốn kéo về, bộ dáng khẩn trương "Nương tử ơi nhưng mà ngoài kia chính là.....".

Gã còn chưa kịp nói hết câu thì từ trên trời nổ một tiếng thật lớn. Lam Hi Thần ngẩng đầu lên, thấy giữa vầng trời hiện ra mấy cái thân ảnh lờ mờ mình đều mặc áo giáp. Đám người đó đồng loạt cầm một bộ cung chĩa mũi xuống, một trong số đó quát "Bọn súc sinh dám cả gan rời khỏi địa phận, xem ta cho chúng bay nếm mùi".

Dứt lời liền phóng tiễn, một trận mưa tên đổ xuống. Quỷ nhân bị trúng hai mũi tên vào cái càng, cô ả la bài hải. Nhện quỷ kia lập tức kéo cô ả lùi vào trong bụi gai. Chỉ còn sót lại mỗi Lam Hi Thần xoay sở né tránh hàng loạt mũi tên kia, y vốn muốn nói cho đám người đang bắn tên kia biết mình không phải là người của Quỷ tộc, mình chỉ là một phàm nhân, muốn nhờ bọn họ đưa giúp về Nhân giới. Thế mà chưa kịp biểu đạt cái gì thì từ trên trời "oanh" một tiếng thật lớn, một đạo lôi điện đánh xuống khiến đất đá rung chuyển. Chỗ lôi điện kia giáng may mắn không trúng người của Lam Hi Thần, nhưng áp lực của nó lại đánh ngã bờ vực kia. Chỉ trong một khoảnh khắc khi bờ vực kia sụp xuống, thân mình Lam Hi Thần cũng rơi theo.
Y cứ tưởng sẽ lại rơi xuống một cái hố sâu, sẽ lại đối đầu với mới một tên quỷ thú nào đó, nhưng khi nghe "bõm" một tiếng, cộng thêm nước ùa vào tai, cả người gập ghềnh thì mới hay mình rơi xuống một dòng nước.

Dòng nước ấy chảy rất xiết, cũng rất lạnh, khiến những thứ rơi xuống nó đều phải quy phục nó, mặc sức để nó vùi dập cuốn đi. Lam Hi Thần một chân trước bị thương nặng, cố bơi thế nào cũng không phản kháng lại được dòng nước, cả người mệt mỏi kiệt quệ, bèn để mặc cho nó cuốn mình đi đâu thì đi. Y giống như một tấm ván gỗ từ chiếc thuyền vừa bị đắm, lênh đênh tùy mặt nước vô định đưa đẩy.

Mặc kệ đi, đâu cũng được, ra khỏi cái nơi quái đản là Bách Quỷ giới là tốt rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Lam Hi Thần mới đờ đẫn lấy lại chút ý thức nhìn chính mình vẫn còn nổi trên mặt nước. Xích quang càng mờ dần, thay vào đó là một thứ ánh sáng như mặt trời ấm áp thế chỗ. Nghe tiếng sóng vỗ rì rầm, Lam Hi Thần gắng gượng nhìn xung quanh mình. Mặt nước xanh biếc, từng đợt sóng cuộn trào nhấp nhô ập đến.
Là biển sao?

Khi một cơn sóng lớn cuốn lấy Lam Hi Thần dạt vào một bãi cát, y nằm đó hứng lấy ánh mặt trời như thể một kẻ đã hơn trăm năm chưa thấy ánh sáng. Hồ chi tiểu tộc của Yêu tộc vốn là loài hấp thu nhật nguyệt linh khí mà thành tiên, cho nên lớp lông hồ này nhận được ánh sáng cũng như nhận được một nguồn linh lực chuyển hóa vào viên đan trong miệng Lam Hi Thần. Y suy nghĩ một chút rồi thử vận chuyển linh lực từ viên đan vào cơ thể. Quả nhiên là có thể hấp thu được, mượn cách này y có thể tạm hồi phục được ba phần linh lực.

Nhưng vì không phải chủ nhân thật sự của viên đan, sau khi hấp thụ nguồn linh lực còn chưa đủ đầy thì viên đan đã bắt đầu có dấu hiệu tan ra. Thái Tuyết Tuyết đã từng nói, nếu viên đan đã bắt đầu tan ra thì phải nhả nó ra ngay, bằng không y sẽ phải ở trong thân xác hồ ly này mãi mãi.
Lam Hi Thần trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Tình hình hiện tại mà không ở trong cái lốt yêu thú này thì khó mà bảo toàn tính mạng. Y gắng gượng ngồi dậy thở dốc hai hơi, thử bước xuống biển để nhìn thử diện mạo hiện tại của mình. Nhưng mà chiều cao thế nào lại khiến y mới bước tới chỗ sóng đánh lưng một chút thì đã ngập tới nửa mình?

Đầu có, hai tai có, hai mắt, mũi miệng, bốn chi, chín đuôi đều có, nhưng cái không có chính là.....chiều cao. Đường đường là nam nhi cao tám thước, Lam Hi Thần không tin được rằng hiện tại bản thân chỉ là một con hồ ly cao có bốn tấc, có khác gì một con mèo mới lớn đâu chứ? Trong lòng y thầm ảo não, không lẽ người của Yêu tộc chân thân đều là cái dáng vẻ thấp bé thế này?

Thở dài một hơi, Lam Hi Thần xoay đầu vào bờ để quan sát xung quanh.
Chỗ y đang nằm trước mặt là biển, sau lưng là một dãy núi có đỉnh rất cao, rừng cây xung quanh cũng xanh tốt lạ thường, loáng thoáng có mang theo vài phần tiên khí. Có thể nào là nơi ở của một vị tiên nhân chăng?

Ngẫm nghĩ một lúc, Lam Hi Thần quyết định trước khi viên đan trong miệng hoàn toàn tan hết, y phải tận dụng vốn thời gian ít ỏi có được mà đi tìm hiểu một chút. Nếu nơi này không vấn đề gì, y sẽ nhả đan trở lại hình người, sau đó điều tức linh lực lại rồi sẽ tính tiếp.

Cái chân bị thương nặng không được băng bó, mỗi bước đi đều là mặt vết thương trực tiếp chạm trên mặt đất đau điếng.

Đột nhiên có mấy tiếng rầm rầm truyền đến, nghe như là tiếng cây bị đốn ngã. Ban đầu Lam Hi Thần cứ tưởng có quái thú xuất hiện, nhưng khi định thần lại thì mới nghe kỹ còn có tiếng kim loại va vào thân cây. Chừng như là một tiều phu đang đốn củi. Nếu như chỗ này còn có người sinh sống thì nó khá an tòan!
Viên đan gần như sắp tan ra, y không thể ở bên ngoài thế này mà phải tìm một nơi ẩn nấp trước, do vậy mà bất chấp vết thương trên chân chạy vội tìm một cái hang nào đó. Vì quá nôn nóng, Lam Hi Thần không phát hiện lúc bản thân bước lên bước thứ ba đã giẫm phải một cái thứ mềm mềm. Thứ đó đột nhiên rụt lại khiến y mất đà ngã về trước, loạng choạng đứng dậy thì phát hiện trước mắt là một cái bụng cùng hai bắp chân to lớn đầy lông.

Lam Hi Thần kinh hoảng ngước lên. Đó là một con sóc lớn, phải nói là cực lớn, trên tay còn cầm một ít quả cây. Nó hẳn đang ăn quả trên cây, thình lình bị Lam Hi Thần giẫm phải đuôi, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn y.

Lam Hi Thần chưa từng nhìn thấy con sóc nào lớn như vậy, dù cho y có hóa hình người cũng chỉ đứng gần ngực nó, nhưng y thấy nó không có tà khí trên người giống như mấy con quỷ thú kia, trái lại hình như còn có chút tiên khí, lại còn là đúng một con sóc không lai tạp. Nhìn qua cũng thấy nó rất đáng yêu, nếu chưa kể vẻ mặt của nó lúc này không hề hiền lành. Lam Hi Thần cũng biết là mình chọc giận nó, muốn mở miệng xin lỗi nhưng chưa kịp nói, cái đuôi con sóc vung lên, "chát" một tiếng chói tai, quất Lam Hi Thần bay ra gần đến bìa rừng. Lúc đáp xuống đất, do bị va đập với đá sỏi tảng lớn, thân mình của Lam Hi Thần cứa phải bị xước mấy đường khiến y không kìm được theo bản năng ngửa cổ "A" lên một tiếng, viên hồ đan từ trong miệng rơi tuột xuống bụng, cả người y lập tức nóng lên như có một luồng nhiệt tan tỏa khắp kinh mạch.
Trong đầu Lam Hi Thần lúc đó chỉ có duy nhất hai chữ "Xong rồi!".

Lam Hi Thần cố hết sức thử vận lực đẩy viên đan kia trào ngược, bằng mọi giá y không thể để nó hòa tan hết vào cơ thể. Chẳng ngờ phía sau con sóc bước đến. Cứ tưởng với cái thân hình kệch cỡm kia thì nó phải bước nặng nề lắm, ai ngờ mới thoáng cái đã tới ngay bên người. Lam Hi Thần hốt hoảng, còn không kịp ngồi dậy thì đã bị nó nắm cổ xách lên, viên đan ở ngay cổ họng không thể đẩy ra được, con sóc kia bất ngờ bóp một cái thật mạnh. Từ trong cuốn họng y truyền đến một tiếng "rắc" giòn tan.

Viên đan bể nát, toàn bộ linh lực đều biến mất, tất cả khí trong kinh mạch đều đóng băng và điều Lam Hi Thần sợ nhất đã đến: từ giờ y sẽ không thể biến lại hình người.

Phút chốc toàn thân y cứng đờ.
Thế là hết! Suốt đời suốt kiếp y phải sống trong lốt hồ ly này, mãi mãi không thể trở thành người, vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi.

Vết thương ở chân đột nhiên ứa máu rất đau, nhưng không đau bằng sự sợ hãi trong lòng ở thời khắc hiện tại.

Lúc này con sóc đưa mặt đến gần y, nó cúi xuống, ánh mắt nó nhìn y nghiền ngẫm, mà vào mắt Lam Hi Thần chẳng khác nào đang chế giễu, xát muối vào vết thương. Lần đầu tiên mà Lam Hi Thần lại có cảm giác căm phẫn, quơ hai chân trước lên muốn cào vào mặt nó, máu từ chân vung ra mấy giọt, bắn vào cả bộ lông của con sóc.

Con sóc thấy bộ lông sạch sẽ của mình bị máu làm bẩn, lập tức nổi giận, lấy tay lắc mạnh thân mình của Lam Hi Thần như thể đứa bé đang cầm lục lạc trên tay mà lắc. Lam Hi Thần cũng vô phương phản kháng, không có sức và cũng không có cơ hội.
"A Dứu*, ngươi đang làm gì đó? Quay về thôi!".

*Dứu cũng có nghĩa là con sóc.

Lam Hi Thần thần trí đờ đẫn, mơ mơ màng màng nghe có tiếng gọi. Hóa ra con sóc này có tên. Nó nghe thấy gọi tên mình, lập tức dừng lại nhưng vẫn cứng đầu không chịu thả, Lam Hi Thần lờ mờ nhìn thấy một dáng người đi đến. Người đó hình như trên mang sau lưng một chiếc giỏ chất đầy khúc cây, một tay cầm rìu, nhìn chẳng khác gì một tiều phu. Chỉ có điều thân mình hắn cao lớn, không vì mớ khúc cây nặng trĩu sau lưng mà khom người, trái lại rất thẳng tắp uy dũng.

Người đó chỉ vào y, cất giọng trầm trầm "Nó ở đâu ra?".

Giọng nói này......Hình như là......

Nội tâm rối loạn, thôi thúc Lam Hi Thần dù kiệt sức cũng phải căng mắt ra nhìn người trước mặt.

Nhiếp Minh Quyết!

Hắn sao lại ở đây nữa? Lần này có phải cũng là ảo giác không? Có phải lại là do ả Duyên La kia biến thân nữa không?
Người trước mặt lại nói "Mau thả nó ra, nó đang bị thương đấy! Ngươi có muốn người khác làm vậy với ngươi khi ngươi đang bị thương không?".

Con sóc này lộ rõ vẻ không phục, ném mạnh Lam Hi Thần vào lồng ngực người đó như ném một trái banh, giậm châm kêu mấy tiếng bất mãn. Đột ngột đập thân mình vào một cơ ngực cứng rắn khiến vết thương lẫn cả thân mình đều đau nhức. Lam Hi Thần lại vô thức "A" một tiếng, nhưng lại hóa thành tiếng kêu rất thảm.

Đến khi thoát khỏi tay con sóc, nằm yên ổn trên tay người kia. Trong khoảng cách gần kề chạm tới, y mới tin người trước mặt đúng là Nhiếp Minh Quyết. Nếu không để ý gương mặt hắn trắng toát, trên trán vẫn là cái hình tròn ma pháp nhưng giờ đã bất động và trên cổ có mấy vằn đen đặc thù của hung thi, Lam Hi Thần cứ ngỡ mình sẽ gặp được Nhiếp Minh Quyết như khi hắn còn sống cách đây mười ba năm trước.
Lam Hi Thần run rẩy, bật thốt "Đại ca" nhưng âm thanh của y lại hóa thành tiếng kêu thật nhỏ của hồ ly, cộng thêm đau đớn bàng hoàng, vẻ mặt của con hồ ly mà Lam Hi Thần mang thật tội nghiệp. Giờ thì y phát hiện thêm một việc thê thảm: hình người không thể biến được đã đành, ngay cả tiếng nói cũng mất luôn rồi!

Nhiếp Minh Quyết mặc dù rất cao nhưng đến gần cũng chỉ đứng tới vai A Dứu. Hắn nhìn y không chớp mắt, mày kiếm nheo lại gần như giao với nhau, tròng đen đã xuất hiện như người thường. Một lúc lâu sau, ánh mắt Nhiếp Minh Quyết chuyển sang A Dứu "Ngươi thấy nó ở đâu?".

A Dứu hất mặt đi chỗ khác, cũng chẳng trả lời hắn, trên mặt viết rõ hai chữ bất mãn.

Nhiếp Minh Quyết bực dọc hừ một tiếng, lại nhìn tới Lam Hi Thần "Ngươi sống ở chỗ nào? Còn nhớ đường về không để ta đưa ngươi về?".
Lam Hi Thần cảm thấy bản thân mình mất đi giọng nói, cũng không biết làm sao diễn tả cho hắn biết bản thân vốn đâu phải thú sống ở đây, chỉ có thể ủy khuất lắc lắc đầu.

Nhiếp Minh Quyết lại cau mày, đây là một thói quen hắn không bao giờ thay đổi, cũng là cách duy nhất để người ta nhận biết Xích Phong Tôn. Hắn hỏi "Ngươi bị lạc bầy?".

Lam Hi Thần lại lắc đầu.

Nhiếp Minh Quyết vẫn hỏi "Ngươi không có bầy đàn, vậy là một con dã hồ sống đơn độc ở nơi này?".

Lam Hi Thần vẫn lắc đầu.

Nhiếp Minh Quyết bắt đầu thấy bực mình, lẩm bẩm "Hỏi cái gì ngươi cũng lắc đầu, kêu ta như thế nà giúp đỡ?".

Lam Hi Thần còn đang sợ hắn sẽ không ngại ném phăng mình đi thì hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu như một cách đè xuống cơn giận, tiếp tục hỏi "Vậy ngươi từ đâu xuất hiện?".
Cái này thật khiến y bất ngờ. Hắn xưa nay nổi tiếng cục mịch nóng nảy, hiếm khi nào chịu kéo dài một vấn đề như vậy, nhưng mà cũng không có dạ chọc giận hắn, Lam Hi Thần vội chỉ về phía bìa rừng, nơi sóng biển vẫn đang vỗ ào ạt từng đợt.

Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi bị cuốn trôi tới?".

Lam Hi Thần vội gật đầu. May mà hắn có thể hiểu được.

Nhiếp Minh Quyết hỏi "Hóa ra ngươi từ nơi khác đến?".

Lam Hi Thần kịch liệt gật đầu.

Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên thở dài "Ta hiểu rồi!", sau đó một tay bế Lam Hi Thần, một tay kéo chiếc giỏ chất đầy củi đeo lên lưng, lại nói với com sóc tên A Dứu "Đi về thôi".

Con sóc từ nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ nghe gọi cũng chẳng nhúc nhích, cứ như Nhiếp Minh Quyết đang sai còn nó thì đúng, và đang chờ một lời xin lỗi.

Nhiếp Minh Quyết bỗng ném qua cho nó mấy quả gì đó to bằng bàn tay đứa bé ba tuổi, vừa quay lưng đi vừa ung dung nói "Ngươi không về cũng được. Ở đây ăn hết đống hạt đó, mấy ngày sau ta lại tới thăm ngươi".
Con vật kia nghe vậy bỗng dưng gom mấy hạt còn rơi trên đất, tức tốc chạy theo Nhiếp Minh Quyết, bộ dáng giống như rất sợ Nhiếp Minh Quyết sẽ bỏ nó lại một mình.

Đọc truyện chữ Full