DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 72: Hiểm lộ (nhất)

Lam Hi Thần nhìn, thậm chí còn nhìn không chớp mắt vào nơi mà cách đây một ngày y vừa nhỏ một giọt máu của mình vào đó để khiến Nhiếp Minh Quyết xóa đi ký ức về người tên Lam Hi Thần.

Mạnh Dao khẽ gọi "Hi Thần".

Lam Hi Thần tất nhiên nghe, nhưng lại không trả lời.

Mạnh Dao lại gọi "Hi Thần".

Lam Hi Thần vẫn cứ im lặng đứng đấy.

Cho đến lần thứ ba, Mạnh Dao nói "Ngươi còn muốn như vậy đến lúc nào? Hắn không còn là đại ca ngươi, càng không còn là Nhiếp Minh Quyết, hắn.....".

Lam Hi Thần gạt ngang "Hắn là vậy".

Mạnh Dao im lặng nhìn y một vẻ khó tin, Lam Hi Thần cũng nhận ra mình thất thố liền nói "A Dao, ngươi không phải đã nói sẽ bỏ qua tất cả ư? Vì sao lại cứ không vừa mắt đại ca như thế?".

Mạnh Dao nhướn mày "Ngươi là đang trách ta sao, là một bên trọng một bên khinh?".


Lam Hi Thần nói "Ý ta không phải thế. Bên trọng bên khinh cái gì chứ? Ta chỉ không muốn ngươi sẽ nảy sinh hiềm khích với đại ca, nhất là hiện tại hắn còn đang trong tình trạng như thế này".

Mạnh Dao nói "Ngươi nói dễ nghe nghỉ? Cho dù ta không nảy sinh hiềm khích với hắn, nhưng ngươi có chắc là khi hắn tỉnh lại liền sẽ không nảy sinh hiềm khích với ta? Hắn liệu có tỉnh táo để bỏ qua, liệu có không lao tới đấm ta tan nát xương cốt không?".

Lam Hi Thần nói "Hắn sẽ không đâu".

Mạnh Dao nói "Nhưng nếu như thật sự có?".

Lam Hi Thần nói "Có ta ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện đó".

Mạnh Dao nói "Ngươi dùng cách gì chắc chắn được? Nếu như đến cả ngươi hắn cũng không nhận ra thì sao? Hi Thần, ta không muốn chuyện kiếp trước tái hiện, nhất là lần này không phải ý muốn của ta".


Lam Hi Thần lúng túng, đến khi mắt nhìn thấy mấy hình nhân mới thấp giọng "Thế thì vẽ đại hai cái hình nhân giấy giống ta và ngươi để đại ca đánh một chút cho hắn xả hận, ta với ngươi đứng một bên chờ rồi sau đó chạy tới xin lỗi hắn là xong chứ gì?".

Mạnh Dao đứng hình nhìn y không chớp mắt, chốc lát lại thở dài lắc đầu.

Bất chợp Nhiếp Minh Quyết gầm gừ, đầu hắn lắc một cách khó khăn. Tống Lam đang ngồi im cũng vội đứng dậy đi tới, đè lại cây đinh đang bị đẩy ra ba phân ở trên đỉnh đầu Nhiếp Minh Quyết.

Lam Hi Thần có dự cảm không lành liền nói với Tống Lam "Ta thấy lo quá. Bên ngoài hình như đã tạnh mưa, hay là chúng ta đưa hắn tới Bất Tịnh Thế?".

Tống Lam ắt hẳn cũng thấy dùng đinh khống chế sẽ không có tác dụng lâu dài, liền gật đầu đồng ý, phất trần ám hiệu Nhiếp Minh Quyết đi theo mình. Lam Hi Thần toan đỡ Mạnh Dao đứng dậy thì bị hắn đẩy tay "Không cần! Ta tự đi được".


Lam Hi Thần khó hiểu "A Dao, được là được thế nào? Ngươi xem ngươi đứng còn không vững nữa thì sao mà đi?".

Mạnh Dao nhạt giọng "Không cần lo cho ta, ngươi nên lo cho kẻ ngươi gọi là đại ca thì tốt hơn nhiều, cứ mặc kệ ta đi".

Lam Hi Thần cảm thấy không có nhiều thời giờ, liền túm lấy cánh tay hắn kéo lên, nói "Ngươi hay là đại ca, ta đều sẽ không bỏ mặc. Đi trước rồi tính tiếp".

Mạnh Dao tất nhiên sức lực không bằng Lam Hi Thần, bị y một mạch "dìu" đi cũng chẳng cách nào kháng cự. Đến khi bọn họ đến trước cửa Bất Tịnh Thế, Mạnh Dao mới dùng dằn "Hi Thần, ngươi thật sự sẽ đưa ta vào đó?".

Lam Hi Thần nói "Tất nhiên, chẳng lẽ ta lại để ngươi đứng ở ngoài?".

Mạnh Dao nói "Ngươi nghĩ Nhiếp Hoài Tang sẽ để ta vào?".

Lam Hi Thần nghe vậy mới giật mình, nhưng đã muộn mất rồi, Tống Lam chẳng hề biết sự khó xử này mà gõ cửa. Lam Hi Thần đã sẵn sàng đối diện với một Nhiếp Hoài Tang cả người đầy sát khí sắp xuất hiện, trong đầu nghĩ ra một trăm lời biện hộ có thể dùng đến.
Cửa lớn mở, có người bước ra. May mắn là một trong hai đều không phải Nhiếp Hoài Tang. Chính là Nghiễm Ninh Chi. Hắn vừa trông thấy bọn họ liền giật mình kinh hô "Xích Phong Tôn?".

Lam Hi Thần nhìn vào bên trong, tần ngần hỏi "Nghiễm công tử, Hoài Tang hắn có ở bên trong không?".

Nghiễm Ninh Chi nói "Nhiếp tông chủ đã cùng Mộc Ngư ra ngoài tìm Xích Phong Tôn rồi. Nhưng sao Trạch Vu Quân lại.....", câu nói của hắn lưng lửng giữa chừng khi chạm phải Mạnh Dao nhưng rất nhanh đã tập trung lại, hướng Tống Lam nói "Thật ngại quá, nhưng có thể phiền vị này giúp ta mang Xích Phong Tôn vào trong trước được không? Ta phải thông báo với những người còn lại đi, hy vọng là người cứu được hắn sẽ về kịp".

Tống Lam chỉ khẽ gật đầu, đỡ Nhiếp Minh Quyết vào trong. Nếu đổi lại lúc trước hắn sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại hắn có lẽ đang cần gặp Đông Phương Trường Nguyệt để nói với nàng một lời cảm tạ.
Lam Hi Thần níu Nghiễm Ninh Chi lại, hỏi "Nghiễm công tử, chuyện là thế nào? Tại sao đại ca lại ra ngoài được?".

Nghiễm Ninh Chi do dự một lúc mới đánh bạo, kéo cánh tay Lam Hi Thần đi tới một góc cách xa chỗ Mạnh Dao một chút, nói "Lúc sáng sau khi Trạch Vu Quân cùng mọi người rời đi, chỉ còn Nhiếp tông chủ cùng ta và Mộc Ngư ở lại. Nhưng không biết vì cớ gì mà Xích Phong Tôn lại đột nhiên tỉnh dậy, sau đó không một tiếng động mà biến mất, cứ như có ai đó mang hắn đi khỏi nơi này".

Lam Hi Thần cả kinh "Có chuyện như vậy?".

Nghiễm Ninh Chi gật đầu "Cho nên khi vừa hay Xích Phong Tôn biến mất, Nhiếp tông chủ liền cùng Mộc Ngư ra ngoài tìm. Bây giờ ta phải lập tức báo cho hắn biết. Trạch Vu Quân cũng nên rời khỏi đây, tránh chạm mặt với Nhiếp tông chủ thì hơn. Ta không biết trong cơn lo lắng và nóng giận, lại thấy vị kia đi cùng ngươi thì hắn sẽ có tâm trạng như thế nào nữa".
Lam Hi Thần sốt ruột nhìn vào trong "Nhưng mà đại ca....".

Nghiễm Ninh Chi trấn an "Có vị trưởng công chúa tài nghệ cao siêu kia, ta nghĩ sẽ ổn cả thôi".

Lam Hi Thần do dự mãi mới đáp ứng "Được, nếu có tin gì làm phiền ngươi thông báo cho ta một tiếng. À, còn phiền ngươi giúp ta chuyển lời cho trưởng công chúa, nói với nàng ta: đại ca trăm sự đều nhờ cậy vào nàng cứu giúp".

Nghiễm Ninh Chi gật đầu "Ta biết rồi".

Mạnh Dao lúc này mới đi tới, kéo kéo cánh tay của y nhắc "Hi Thần, mau đi thôi. Ta đoán trời lại sắp mưa nữa rồi, mà Bất Tịnh Thế lại không phải chỗ để trú mưa đâu".

Lam Hi Thần còn đang do dự thì Mạnh Dao hơi khụy xuống, y vội đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi "Ngươi làm sao thế?".

Mạnh Dao nhăn mặt "Chân của ta rất đau".

Lam Hi Thần định nói "Không phải đã bôi thuốc rồi sao?", nhưng nghĩ lại ban nãy bôi thuốc xong Mạnh Dao cũng chẳng nghỉ dưỡng được bao lâu đã bị kéo đi một đoạn dài, dầu là thuốc tốt nhất cũng khó mà chữa lành vết thương trong chớp mắt. Không còn cách nào khác, y đành đưa hắn về gian nhà tranh kia.
Sau khi đỡ Mạnh Dao ngồi tạm lên giường tre ở ngoài sân, y liền xem xét vết thương, phát hiện nó đã sưng tấy lên, dược mới đắp cách đó hai ba canh giờ cũng đã hết tác dụng từ lúc nào. Vội vã lấy bình dược ra rắc chút bột trắng lên, bỗng nghe tiếng Mạnh Dao rít qua kẽ răng, y ngẩn mặt thì thấy hắn đang nhíu mày, một bộ ẩn nhẫn cơn đau. Lam Hi Thần lúng túng "Ta xin lỗi, có phải là ta đã mạnh tay quá rồi không?".

Mạnh Dao lắc đầu "Thuốc nào gặp miệng vết thương lại chẳng gây ra một cơn đau? Thôi, ngươi đừng để tâm, đau một chút là hết. Ta cũng không yếu đuối đến mức chịu qua chút đau ngoài da cũng không chịu được".

Từ khi hai người không còn khúc mắt, hắn trở nên cởi mở hơn một chút. Có lẽ, kiếp này Mạnh Dao nghĩ bản thân không còn là Tiên đốc Liễm Phương Tôn tài cao nhưng mang nhiều thù hận, không cần vùng vẫy thoát mệnh sai phạm chất chồng, không cần lúc nào cũng sống vì ánh mắt người khác nhìn mình. Vốn dĩ chỉ cần giống như lúc xưa, là Vân Bình Mạnh công tử ngày đầu sơ ngộ.
Mạnh Dao cầm tay Lam Hi Thần, nói "Ngươi mau ngồi đi, đừng bôi thuốc nữa". Đoạn kéo y ngồi xuống giường trúc thật. Hắn vốn nhỏ người, y phục lại hơi rộng nên nếu không ngồi xuống, khi đứng lên hai ống tay áo phủ xuống, trông chẳng khác gì hắn hoàn toàn có hai cánh tay. Nhiều khi nhìn vào hắn, Lam Hi Thần thấy đau xót kèm theo một chút bất an.

Sự mất mát đó là tuy là không cố ý nhưng sự thật chính là Lam Vong Cơ đem đến cho hắn, có rất nhiều lúc Lam Hi Thần nằm mơ gặp ác mộng khiến y thấy sợ. Sợ một ngày nào đó Mạnh Dao muốn đòi món nợ này với Lam Vong Cơ.

Nếu ngày đó thật sự xảy ra, một bên là đệ đệ ruột, một bên là nghĩa đệ tâm giao, cả hai đều là người y yêu thương, muốn một người chịu thiệt, y thế nào cũng không chịu được.

Lam Hi Thần chỉ mong đó là chút cảm giác bất an thôi. Cảm giác để Mạnh Dao trách hận y vì năm xưa một kiếm xuyên ngực hắn thực sự không đáng sợ bằng chuyện buộc y phải trơ mắt nhìn hắn làm gì đó với Lam Vong Cơ, hoặc là ngược lại. Y không thích, cũng không muốn nhìn thấy việc đó.
Bởi vì đột ngột bất an, Lam Hi Thần liền nắm chặt lấy bàn tay Mạnh Dao, cực kỳ nghiêm túc nói "A Dao, hứa với ta một chuyện được không?".

Mạnh Dao ngạc nhiên "Hi Thần, ngươi bị làm sao vậy?".

Lam Hi Thần chỉ vào cánh tay bị mất của Mạnh Dao, khẩn thiết "A Dao, hãy hứa với ta: dù ngày sau có chuyện gì, dù ngươi có uất hận cách mấy, cũng đừng tìm Vong Cơ tính toán. Hãy cứ để ta gánh, ta sẵn sàng nhận, nhưng mà tuyệt đối đừng động vào Vong Cơ, được chứ?".

Mạnh Dao mới đầu còn ngờ ngợ, sau đó liền minh bạch, ngược lại càng nắm chặt tay y hơn "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Không phải ta đã nói rồi sao? Ta được sống lại một kiếp, thì phải sống sao cho đúng nghĩa. Chuyện cánh tay này ngày đó củng phải Hàm Quang Quân muốn, huống chi nếu hắn không làm vậy, A Lăng đã bị ta làm cho đầu lìa khỏi cổ, làm cho ta hối hận không nguôi. Ta không trách hắn. Ta cũng sẽ không đem việc đó ghi thù oán để trong lòng. Nhưng mà....".
Lam Hi Thần sốt ruột "Nhưng mà thế nào?".

Mạnh Dao nói "Nhưng mà Hi Thần, ngươi nghĩ liệu bọn họ sẽ bỏ qua hết cho ta không?".

Lam Hi Thần nói "Có mà, Vong Cơ hay Ngụy Anh đều không phải người hẹp hòi, bọn họ sẽ không tính toán ngươi đâu".

Mạnh Dao nói "Còn A Lăng, còn Giang tông chủ?".

Lam Hi Thần nói "Kim tông chủ là cháu ngươi mà, không có công sinh cũng có công dưỡng, với lại hiện giờ chẳng phải hắn cũng đối tốt với ngươi sao? Giang tông chủ chắc cũng cảm kích ngươi ngày xưa đã giúp hắn góp một tay nuôi dưỡng Kim tông chủ, hắn cũng không hận ngươi đâu".

Mạnh Dao nói "Nhưng còn Nhiếp Hoài Tang?".

Đến câu hỏi cuối cùng này, Lam Hi Thần vậy mà lại không tìm được câu trả lời. Không phải y không tìm ra, mà là không dám nói. Có trời mới biết hiện tại Nhiếp Hoài Tang có bao nhiêu uất hận đối với y, càng đừng nói tới Mạnh Dao.
Mạnh Dao cười gượng "Sao vậy Hi Thần, ngươi không trả lời ta?".

Lam Hi Thần lúng túng "Cái này....".

Mạnh Dao bỗng nhiên đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, như than thở mà như mỉa mai "Hi Thần à, ngươi suy nghĩ lúc nào cũng đơn giản quá. Đối với Ngụy Vô Tiện, ta không gϊếŧ nhưng lại có nhúng tay một phần vào cái chết của hắn, và còn để hắn mang tiếng một kiếp. Đối với A Lăng và cả Giang tông chủ, ta lại là kẻ gián tiếp cướp đi người thân của bọn họ. Bọn họ hiện tại có thể không hận, nhưng lại có khúc mắc khó gỡ với ta. Người khác đã như vậy, Nhiếp Hoài Tang với ta lại còn có mối thù lớn hơn trời. Ta buông bỏ, mà liệu hắn có buông bỏ không? Hi Thần, đôi khi ta cảm thấy thật khổ sở. Cứ như ta sinh ra để làm trò đùa cho số phận vậy".

Lam Hi Thần không biết nói gì, chỉ đứng dậy, đặt tay lên vai tỏ ý an ủi hắn. Trong đầu thì suy nghĩ mình nên nói câu gì cho phù hợp.
Mạnh Dao chậm rãi xoay lại, nét buồn bã dần tiêu tán. Hắn thấp giọng "Có điều nếu như có thể có người ở bên ta, cùng ta chia sẻ với nhau từng niềm vui nỗi buồn, tuy không chống lại được nhưng sẽ khiến trò đùa có một kết cục không quá hài cũng không quá bi". 

Lam Hi Thần còn đang diễn giải câu nói kia trong đầu, thình lình bị hắn ôm chặt lấy khiến y ngạc nhiên gọi "A Dao".

Mạnh Dao vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của y, tha thiết nói "Hi Thần hứa với ta một chuyện được không?".

Lam Hi Thần bối rối "Là chuyện gì thế?".

Mạnh Dao nhấn mạnh từng chữ "Đừng rời xa ta! Đừng bỏ mặc ta! Luôn quan tâm đến ta có được không?".

Lam Hi Thần nghĩ tới Lam Vong Cơ bây giờ đã có Ngụy Vô Tiện cùng sóng bước, có thể cùng chống chọi mọi đau khổ, thật khiến y đã an tâm phần nào cuộc đời của đệ đệ. Mối lo đã giảm đi một nửa. Duy chỉ có Mạnh Dao và Nhiếp Hoài Tang là y không thể yên tâm.
Nhưng mà Nhiếp Hoài Tang hiện tại đã cứng rắn và trưởng thành hơn nhiều, tin chắc là hắn có thể tự lo được.

Vậy chỉ còn lại mỗi Mạnh Dao.

Mạnh Dao giờ đã không còn ai thân thích bên cạnh, Kim Lăng có lẽ thỉnh thoảng mới tới quan tâm vài lần, thành ra không có ai thật lòng đối tốt với hắn, đương nhiên hắn sẽ thấy sợ hãi, lạc lõng cũng là điều dễ hiểu.

Lam Hi Thần choàng hai tay vỗ về hắn, mỉm cười nói "Được được được, ta hứa, ta sẽ ở bên ngươi, quan tâm chăm sóc ngươi giống như Vong Cơ vậy. Nhưng mà Vong Cơ dẫu gì cũng là thân đệ ruột của ta, ta đối với hắn sẽ thiên vị hơn một chút nên ngươi chớ tị nạnh với hắn, cũng đừng làm gì tổn thương hắn hay những người ta yêu thương như kiếp trước, có được không?".

Mạnh Dao hơi sựng lại, thanh âm nhỏ như muỗi kêu "Ta sẽ không làm ngươi thất vọng nữa. Nhưng ta không phải muốn ngươi đối xử với ta như với Hàm Quang Quân, ta muốn....hơn thế nữa".
Lam Hi Thần vỗ vai hắn, cười cười "A Dao à, ngươi thật khác với Vong Cơ và Hoài Tang nha! Bọn họ rất hiếm khi làm vòi vĩnh ta như vậy". Nhưng trong đầu lại nghĩ thầm "Hồi đó hai đứa nó vòi vĩnh mình làm cái gì nhỉ?".

Mạnh Dao bất chợt ngẩng đầu nhìn y, nhăn mày gọi "Hi Thần".

Lam Hi Thần khó hiểu "Ta lại làm sao nữa?".

Mạnh Dao đang muốn nói liền bị âm thanh đạp lá kêu loạt xoạt đánh gãy. Hai người quay lưng lại nhìn nơi vừa phát ra âm thanh.

Trong màn đêm đen tối, ánh trăng chiếu phủ xuống thân hình hùng vĩ như một tòa tháp.

Lam Hi Thần sững sờ, mấp máy môi "Đại ca".

Mạnh Dao cau mày nhìn y "Hi Thần, ngươi nói gì vậy?".

Nhiếp Minh Quyết một thân trung y mỏng manh, hắn đứng đó, giương đôi mắt đã có hai tròng đen dã. Một tay khoanh một tay vuốt cằm nhìn bọn họ, không đúng, là nhìn vào Lam Hi Thần.

Đọc truyện chữ Full