DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu
Chương 7

Edit + Beta: Shino

------oOo------

“Anh ơi, em nhớ anh quá trời quá đất luôn á.”

Vân Chức ôm chặt Kim Trạch Lệ, giọng nói ngọt ngào dễ chịu trong màn đêm hơi vắng vẻ, bóng tối là thứ bắt được giác quan tốt nhất. Yêu thích và sự ỷ lại của Vân Chức được khuếch đại vài lần, truyền đến tai Kim Trạch Lệ.

Động tác của Vân Chức quả nhiên lập tức đem lực chú ý của Kim Trạch Lệ đặt lên người mình.

Thời điểm Vân Chức chạy tới chỗ Kim Trạch Lệ, tầm mắt hắn vội vàng đảo qua Phương Nhất Tỉnh chỉ ở cách đó không xa, sau đó vẫn luôn dán ở trên người Vân Chức. Hắn cúi đầu nhếch môi nở một nụ cười thỏa mãn, giơ tay nâng chiếc cằm tinh xảo của Vân Chức lên.

Hắn thưởng thức ánh đèn rơi trên khuôn mặt nhỏ vô tội của Vân Chức, chậm rãi hỏi từng câu từng chữ: “Trời tối vậy rồi, em còn biết đường về nhà sao?”


Cằm bị nâng quá cao, cổ Vân Chức đau nhức. Cậu cố gắng bỏ qua sự khó chịu, cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Anh ơi, lần sau em sẽ nhớ nói với anh ạ.”

Trải qua hai ngày ở chung, Vân Chức đại khái hiểu được tính tình của anh trai cậu, hắn thích em trai nghe lời, cho nên lúc này cậu giả vờ ngoan ngoãn là hữu dụng nhất.

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu nghiệm với Kim Trạch Lệ.

Kim Trạch Lệ đè lên người Vân Chức, đưa tay đến bên eo củaVân Chức, ở chỗ đó mà ấn mạnh một chút, thiếu chút nữa làm Vân Chức kêu đau.

Kim Trạch Lệ: “Được.” Giọng điệu vô cùng suиɠ sướиɠ, “Sau này nếu không nghe lời, anh sẽ phạt em.”

Vân Chức lắc đầu, “Sẽ không đâu ạ!”

Vân Chức đi theo Kim Trạch Lệ vào cửa biệt thự, lén lút liếc trên đường một cái.

Phương Nhất Tỉnh vẫn ở dưới ngọn đèn đường ngẩng đầu nhìn cậu, dáng người cao gầy trông có chút cô đơn.


Vân Chức nhanh chóng xua xua tay với anh.

Mau về đi, đừng để anh trai anh trai cậu nhìn thấy được!

--

Vân Chức đi theo Kim Trạch Lệ đến nhà ăn, nhìn mấy món ăn kiểu Âu trên bàn đã nguội lạnh.

Đám người hầu nhìn thấy Kim Trạch Lệ dẫn Vân Chức đi vào, lập tức đem thức ăn vào phòng bếp bắt đầu hâm nóng lại một lần.

Vốn dĩ anh trai một mực chờ cậu về nhà ăn cơm.

Vân Chức đứng ở một bên, hai tay đan vào nhau, cúi đầu áy náy không dám nhìn Kim Trạch Lệ.

Kim Trạch Lệ ngồi xuống ghế chính của bàn ăn, hai chân mặc quần tây chỉnh tề trùng xuống, thản nhiên dựa vào lưng ghế, nhìn Vân Chức nói: “Em ăn không vào nữa đâu, về phòng đi.”

Vân Chức nghe vậy càng cảm thấy áy náy, vẫn luôn cảm thấy một mình anh trai ngồi ở bàn lớn ăn cơm rất lẻ loi.

Anh kéo chiếc ghế bên cạnh Kim Trạch Lệ ngồi xuống, ôm mặt cười nói: “Em muốn ăn cơm tối với anh!” Người hầu không cần sự phân phó mà chuẩn bị cho cậu một bát cơm. Những hạt cơm đầy đặn trong chén sứ kiểu Pháp, bốc khói nóng hổi.


Kim Trạch Lệ sững sờ, không nói nhiều lời, kêu người mang lên cho Vân Chức một bát canh cá diếc mà cậu yêu thích.

Nguyên chủ rất thích canh cá diếc, Vân Chức thì không. Nhưng cậu vẫn giả vờ rất thích, một muỗng rồi một muỗng đem canh cá uống hết vào bụng. Đây là quan tâm của anh trai, cậu cảm nhận được.

Vân Chức biết trong nhà có quy tắc lúc ăn cơm không được nói chuyện, nên uống xong canh cũng không nói gì, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Kim Trạch Lệ ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bát cơm của hắn.

Vẫn là Kim Trạch Lệ mở miệng hỏi cậu có chuyện gì trước.

Nghĩ đến giấc mơ trở thành thần tượng của mình, Vân Chức hạnh phúc mà cười cong mắt. Cậu mở miệng: “Anh ơi, em muốn làm nghệ sĩ! Hôm nay em đã báo danh vào một chương trình tuyển tú rồi ạ, hai ngày sau phải đi đến đó tham gia thi đấu.”
Nghe vậy, Kim Trạch Lệ buông đũa, đôi mắt nhìn phía Vân Chức đen như mực, lửa giận bình tĩnh bốc lên.

Vân Chức không có sự đồng ý của hắn, đã tự ý quyết định. Đây là một trong những điều hắn không thể dung thứ.

Vân Chức nhìn vẻ mặt Kim Trạch Lệ đột nhiên trở nên nghiêm túc, hơi hơi bối rối, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, em thật sự rất thích làm nghệ sĩ, lần này em muốn thử một chút. Anh, anh đồng ý được không?”

Vẻ mặt đen như đít nồi của Kim Trạch Lệ hơi buông lỏng.

Vân Chức cảm thấy rất có hy vọng, hắn tiếp tục mềm mại mà làm nũng: “Anh ơi, trước kia là anh chăm sóc em, nuôi em lớn lên, về sau này để em chăm sóc anh nhé! Em nhất định sẽ thành công trong giới giải trí mà. Anh tin tưởng em đi anh ~”

Kim Trạch Lệ chăm chú nhìn đôi mắt màu hổ phách nhạt của Vân Chức, vẻ sáng ngời đó hắn chưa thấy qua bao giờ.
Vân Chức ánh mắt thuần khiết kiên định, hoàn toàn khác với Vân Chức trước khi mất trí nhớ. Mấy tháng trước, Vân Chức cũng nói muốn trở thành ngôi sao trong giới giải trí, sau khi bị Kim Trạch Lệ phản đối liền bắt đầu phản nghịch, đối với mệnh lệnh của hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng. Cho đến mấy ngày trước trốn nhà đi, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có lẽ hắn càng ngăn cản, Vân Chức càng muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Là tổng tài của một tập đoàn có quy mô mười nghìn người, Kim Trạch Lệ nhanh chóng cân nhắc ưu nhược điểm.

Hắn cong môi cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng có bao nhiêu ấm áp, “Được, anh không phản đối em theo đuổi ước mơ, em có thể đi thử xem.”

Hai mắt Vân Chức sáng lên, “Cảm ơn anh! Anh tin tưởng em nhé, em nhất định sẽ có chỗ đứng trong giới giải trí!”
Vân Chức tràn đầy tin tưởng mà trở lại phòng, sau khi làm bài tập về màn trình diễn tài năng, cậu lại dành một đêm nữa để tìm bài hát đánh giá trước và thiết kế sân khấu.

Đánh giá ban đầu rất quan trọng, là ấn tượng đầu tiên mà thí sinh mang lại cho khán giả và giám khảo, nếu có thể lưu trong mọi người ấn tượng tốt thì đồng nghĩa với bước được nửa bước chân trên con đường xuất phát.

Vân Chức tự tin vào khả năng ca hát và vũ đạo của mình.

So với bản thân, Vân Chức lo lắng cho Phương Nhất Tỉnh hơn.《Cực Hạn Thần Phục, Tình Yêu Hung Hăng Của Alpha Biếи ŧɦái》dù gig cũng là một quyển thuyết nhuốm màu thô tục, phần lớn nội lượng của truyện đều dành để miêu tả chi tiết về 18+. Không đề cập quá nhiều về con đường sự nghiệp của Phương Nhất Tỉnh.
Vân Chức nhớ lại, khả năng ca hát của Phương Nhất Tỉnh dù chỉ một chút cậu cũng không biết .

Vân Chức nằm ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, liền nhanh chóng ngồi dậy gửi tin nhắn cho Phương Nhất Tỉnh. Hẹn anh ngày mai cùng nhau kiểm tra năng lực của đối phương, sau đó mới an tâm đi ngủ.

Ngày hôm sau, Vân Chức thức dậy lúc sáng sớm, xuống lầu ngồi ở bàn ăn cơm ngoan ngoãn chờ hắn.

Ăn xong bữa sáng, Kim Trạch Lệ vào thư phòng làm việc, Vân Chức trở lại trong phòng.

Còn quá sớm so với thời gian gọi video đã thỏa thuận với Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức tìm trên mạng một vài lớp học vệ sinh sinh lý giới tính của ABO và phát trên máy tính bảng.

Cậu đeo tai nghe ngồi vào bàn, nghe rất chăm chú.

Vân Chức lỗ tai đỏ bừng khi nghe đến vấn đề động dục và đánh dấu của Omega, tuy rằng đã tự an ủi bản thân là mình chỉ xuyên qua thôi, cậu lúc này mới thoải mái một tí, nhưng khi đối mặt với giới tính của bản thân thì xấu hổ vô cùng luôn trời ạ.
Cậu sẽ là người bị đè, sẽ sinh em bé, chỉ nghĩ nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Vân Chức đỏ mặt rồi, sinh em bé đau lắm, cậu có thể sinh sao?

Vân Chức cúi đầu sờ sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình.

Đột nhiên, một lòng bàn tay ấm áp đè lên gáy của cậu, Vân Chức lạnh hết cả người.

Cậu nhanh chóng tháo tai nghe xuống, quay đầu, nhìn Kim Trạch Lệ đang cúi người sau lưng mình.

Vân Chức: “Anh đi không phát ra tiếng động gì cả, làm em sợ chết đi được.”

Kim Trạch Lệ một tay đặt trên bàn trước mặt Vân Chức, tay còn lại đặt ở sau gáy cậu, dùng sức bóp chặt mảnh thịt mềm mại, hắn nhìn màn hình máy tính bảng, tự nhiên hỏi: “Ôn lại kiến thức của lớp sinh lý à?”

Vân Chức gật gật đầu. Sau cổ chỗ đó bị bóp có hơi đau, muốn trốn nhưng lại không dám nhúc nhích.
Kim Trạch Lệ lại nhẹ nhàng đè đè khối thịt mềm kia, như là trấn an sau khi mạnh tay bóp, “Còn buổi thử giọng em chuẩn bị thế nào rồi? Có muốn anh mời vài giáo viên về nhà để hướng dẫn không? Em chỉ mới làm quen với mấy thứ này. Có lẽ sẽ không theo kịp.”

Vân Chức không nghĩ tới Kim Trạch Lệ công tác bận rộn như vậy còn có thể quan tâm đến buổi tham gia tuyển tú của cậu, quả là một anh trai tốt. Cậu vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu ạ. Em có thể xem video chỗ trạm Q rồi làm theo, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Kim Trạch Lệ đứng thẳng người, tự nhiên dời tay đi, bỏ vào túi quần, “Ừm, được rồi, có yêu cầu gì tìm anh hoặc là tìm quản gia.”

Vân Chức đang muốn gật đầu, liền thấy trên màn hình máy tính bảng hiện lên một lời mời gọi điện video, tên ghi chú “Phương Omega xinh đẹp” lơ lửng trên màn hình, thu hút sự chú ý của Vân Chức và Kim Trạch Lệ.
Vân Chức trong lòng nhất thời dâng lên cổ họng.

Vài giây sau.

Kim Trạch Lệ: “Không nghe sao?”

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kim Trạch Lệ, Vân Chức nuốt nước miếng.

Cuộc gọi video này có thể trả lời trước mặt anh trai không! Tất nhiên là không!

Vân Chức cố gắng hết sức áp chế sự hoảng sợ trong lòng, giả bộ thản nhiên than thở: “Không sao, nhất định anh ta lại gọi em đi xem thần tượng của anh ta rồi. Khó chịu quá đi mất. Em cũng không biết rõ anh ta nữa.”

Kim Trạch Lệ gật đầu, xoay người đi, “Được rồi, xem mệt thì nghỉ ngơi, anh tiếp tục đi làm việc.”

Vân Chức mừng rỡ suýt chút nữa thì khóc, “Được ạ.”

Kim Trạch Lệ rời khỏi phòng, tiện tay giúp cậu đóng cửa lại.

Sau một phút đứng ngồi không yên ở trên ghế, Vân Chức lặng lẽ chạy đến cửa phòng, “Răng rắc” một tiếng đem cửa khóa trái.
Cậu ngồi trở lại trên ghế, bình tĩnh hô hấp chốc lát, gửi lời mời gọi video cho Phương Nhất Tỉnh.

Bên kia nhấc máy gần như trong vài giây,có vẻ Phương Nhất Tỉnh đang điều chỉnh góc máy, Vân Chức chỉ có thể nhìn thấy trần nhà rung chuyển.

Vân Chức đeo lại tai nghe, trên mũi đọng lại vài giọt mồ hôi trong suốt. “Xin lỗi xin lỗi, lúc nãy em có chuyện gấp.”

Phương Nhất Tỉnh rốt cuộc tìm được góc độ tốt, khuôn mặt 360 độ không góc chết chiếm toàn bộ màn hình, “Không sao đâu, xử lý mọi chuyện xong chưa?”

Vân Chức trong lòng gào thét, PhươngNhất Tỉnh xứng đáng là Omega xinh đẹp nhất, gương mặt trên máy quay chẳng có nổi một lỗ chân lông! Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng không cười thường ngày hiện đang nhìn cậu một cách ôn nhu. Cười một tí cũng làm người ta muốn chết chìm trong đôi mắt này rồi á.
Vân Chức lắc lắc đầu. Tỉnh táo lại tỉnh táo lại! Hai người là chị em của nhau! Lớp sinh lý đã giảng rồi, hai người đều là kẻ bị đè! OO luyến là phải chịu phạt tiền!

Vân Chức bị sắc đẹp của Phương Nhất Tỉnh đánh thức, “Xong rồi ạ! Anh ở đâu thế?”

Cậu có thể thấy một phòng trống,toàn bộ mấy bức tường bức nào cũng được gắn gương.

Phương Nhất Tỉnh nhất thời tránh ra, để Vân Chức có thể nhìn rõ căn phòng hơn: “Phòng tập của công ty.”

Vân Chức nhìn thấy ba cây đàn piano, trống, guitar, bass và nhiều nhạc cụ khác ở góc phòng qua màn hình, liền hỏi anh: “Anh biết chơi dương cầm ạ?”

“Ừm.”

“Đàn ghi-ta thì sao hả anh?”

“Ừm, biết chơi.”

“Trống Jazz cũng vậy luôn sao?”

“Đúng rồi, biết chơi.”

Vân Chức ồ một tiếng, giống đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy em bé, “Nhất Tỉnh quả là một bảo bối! Em muốn chọn anh!”
Lông mày Phương Nhất Tỉnh khẽ nhếch, “Cậu chọn tôi, tôi chọn cậu.”

“Được nha được nha.”

Hai người bất tri bất giác nói chuyện phiếm hơn mười phút, Vân Chức chú ý tới thời gian mới thu hồi đề tại lại, “Nhất Tỉnh chuẩn bị cái gì rồi?”

Phương Nhất Tỉnh bước đến chỗ cây dương cầm, ngồi xuống, cười nói: “Một ca khúc do tôi sáng tác.”

Vân Chức trợn to mắt!

Chị em nhà mình lợi hại như vậy sao! Có thể sáng tác cả ca khúc!

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Vân Chức nhìn thấy ngón tay thon dài của anh trên phím đàn đen trắng, cậu ngẩn ra.

Sau đó, tông giọng lạnh lùng trầm thấp ghé vào bên tai Vân Chức, Vân Chức lập tức tê dại.

Lỗ tai thật sự muốn mang thai luôn rồi!

(Shino: Hỡi bạn nhỏ có trái tym íu đúiiiii)
Cậu đã bỏ mình trong tiếng hát khổ hạnh và thánh thiện của Phương Nhất Tỉnh.

Phương chị em của tôi ơi, cái loại hấp dẫn chết tiệt này!

Sau khi kết thúc, Phương Nhất Tỉnh tiếp tục nhìn về phía trước máy quay và hỏi: “Được không?”

Vân Chức gật đầu thẳng tắp. Quá được! Cậu sắp yêu rồi!

Phương Nhất Tỉnh cười, lại hỏi cậu, “Cậu biểu diễn cái gì?”

Vân Chức đứng lên, hạ eo, sau khi hâm nóng cơ thể xong liền đứng ở giữa phòng.

Ngay khi nhạc đệm vang lên, sắc mặt Vân Chức liền thay đổi, đôi mắt trong veo màu hổ phách nhạt nhuốm một màn sương sâu, giống như một vẻ quyến rũ thản nhiên.

Theo từng động tác của Vân Chức, áo hoodie bị cuốn lên, lộ ra vòng eo và chiếc bụng mỏng manh uyển chuyển, dù nhịp điệu có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không biết được, bởi vì trong mắt anh lúc này chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng bắt mắt như tuyết của cậu.
Cho dù có nhắm mắt lại, trong đầu Phương Nhất Tỉnh đều không nhịn được mà tràn ngập hình ảnh vòng eo thon nhỏ kia.

-Hết chương 7-

Đọc truyện chữ Full