DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Hp] Người Thủ Hộ
Chương 1: 1: Người Thừa Kế



Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ
Lại là một Giáng Sinh như mọi năm, Hogwarts đắm chìm trong không khí ngày hội ấm cúng, ông cụ đầu bạc giống như mọi ngày đi xuyên qua Rừng Cấm, đi ngang qua lũ học trò đang lễ phép cúi đầu chào hiệu trưởng Harry Potter vĩ đại, cười tủm tỉm gật đầu trả lời, nện bước thong thả đi tới phòng nhỏ cạnh Sảnh đường lớn.
"Chờ con đã lâu, Giáng Sinh vui vẻ, Harry" tiếng đập cửa mới vừa vang lên, cửa gỗ liền bị mở ra, người nửa khổng lồ to cao bởi vì lớn tuổi mà đã hơi lom khom, nhưng bác vẫn nhiệt tình giống hệt ngày xưa.
"Giáng Sinh vui vẻ nhé Hagrid, bác chuẩn bị hoa rồi đúng không?" Harry cũng không có đi vào, từ trong nhà Hagrid cẩn thận che chở mang một bó bách hợp ra giao cho Harry, bó hoa tươi tắn này hoàn toàn không khớp gì với cảnh mùa đông tuyết trắng xoá.
"Thế tôi đi trước, tiệc tối bác đừng đến trễ đấy." Từ trong miệng phun ra làn khói trắng, lạnh lẽo tới mức Harry mới nói một câu đã thấy miệng muốn đóng băng, làm hắn phải thêm một chú ngữ giữ ấm.
Đường trong Rừng Cấm không dễ đi, mặc dù là ban ngày, chỗ sâu bên trong tối tăm như trước, may mắn Harry cực kỳ quen thuộc với con đường này, không bao lâu liền đi tới một chỗ hướng nắng giữa lưng sườn núi, nơi này cách chỗ nhân mã cư trú không xa, vốn mọc đầy cỏ lúa mạch đen, nhưng lúc này chỉ là một mảnh đất bằng trắng xóa.
Sử một thần chú làm sạch không tiếng động không đũa phép, tuyết bay tản đi lộ ra mộ bia đã có đâu vết tháng năm, Severus Prince Snape 1960.01.09-1998.05.02 nằm lại nơi đây.

Harry cầm bó hoa rũ mắt nhìn tấm bia sờn cũ, tầm mắt mơ hồ không rõ đang suy nghĩ gì, hơn nửa ngày mới hoàn hồn tiến lên đặt bó hoa trước mộ.
Mỗi năm ngày giỗ của Snape và lễ Giáng Sinh hắn đều đến đây đưa một bó hoa, lại chưa lần nào tâm sự được một câu, đúng vậy...!Xác thật không biết nên mở miệng thế nào, thời điểm người đàn ông ấy còn sống bọn họ đều chán ghét lẫn nhau, cũng không từng đi tìm hiểu đối phương, sau khi tử vong buông xuống, hối tiếc muộn màng thì không còn có thể nói với thầy câu nào nữa.

ngôn tình sủng
"Giáng Sinh vui vẻ! Giáo sư" cuối cùng lúc Harry quay lưng rời đi, hắn chỉ có thể nói một câu như thế.

Từ Rừng Cấm quay về, hắn chậm rãi trở về phòng hiệu trưởng, trên bức tường tràn đầy những bức tranh của những hiệu trưởng cũ, ông cụ râu bạc mặc áo ngủ tím đang cực lực đề cử món bánh kem vị chanh, mà trong một khung ảnh lồng kính cạnh cụ, một người phụ nữ đoan trang nghiêm khắc từ chối lời đề nghị đậm chất Dumbledore ấy.
"Giáng Sinh vui vẻ! Hai giáo sư của tôi." Giáo sư Mcgonnagal đã qua đời hai mươi năm trước, chính thức trở thành một thành viên trong nhóm khung ảnh lồng kính, nhiên mỗi ngày đều phải chịu đựng không dưới mười lần cụ Dumbledore lấy đồ ngọt ra quấy rầy, dẫn tới giáo sư Mcgonnagal nhiều lần biến thành mèo chạy khỏi khung ảnh lồng kính của mình.
"Ôi! Giáng Sinh vui vẻ nhé Harry! Mau đến coi quà Giáng Sinh của con!" Bên lò sưởi âm tường chất đống lớn lớn bé bé hơn mười món quà Giáng Sinh, Dumbledore trở thành bức họa vài thập niên tỏ vẻ hưng phấn với chuyện mở quà như xưa, giống như tình yêu của cụ với đồ ngọt vĩnh viễn không biến mất.
"Đương nhiên, hiện tại con đến xem đây." Harry cười tủm tỉm ngồi xuống trước lò sưởi âm tường, tuổi tác càng lớn hắn càng giống như Dumbledore năm đó, luôn thích treo lên nụ cười hiền, nhưng dĩ nhiên hắn không có mấy sở thích nho nhỏ kì lạ như cụ Dumbledore, hắn không thích để râu cũng không thích để tóc dài thắt nơ, mái tóc hoa râm được cắt tương đối ngắn, nhúm tóc vốn dựng đứng đặc sản nhà Potter được vuốt thành một nắm sau đầu, mỗi ngày thích mặc quần áo rộng hưu nhàn, hắn vẫn yêu thích nước bí đỏ như hồi mới vào Hogwarts, không thích ăn quá nhiều đồ ngọt, rốt cuộc Harry không có vận may như cụ Dumbledore, có một đại sư ma dược nấu thuốc sâu răng cho mình...!thoáng nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một chỗ trống khung ảnh lồng kính, vị đại sư Độc Dược vĩ đại vẫn không xuất hiện trong bức hoạ.
Thở dài một hơi, Harry khui một hộp quà cỡ vừa lấy ra một chiếc áo lông cam, xem tay nghề liền biết là Molly đan, hiện giờ tuổi bà đã rất lớn, phải đan trong thời gian rất lâu, bởi vì mắt bà càng lúc càng kém đến mức phải uống Linh Dược để bổ lại, nhưng mỗi năm bà đều đan một chiếc áo lông cho mọi thành viên trong gia đình, mặc dù hắn đã ly hôn với Ginny được vài thập niên, Harry vẫn là đứa con trai thứ bảy mà Molly yêu nhất.
Hắn cùng Ginny...!Nói lên cảm giác của hắn với gia đình, không thể nói không xong, hắn với Ginny tính là vui vẻ đến với nhau rồi chia tay trong hoà bình, sau khi con gái nhỏ nhất của họ tốt nghiệp Hogwarts, Ginny đơn phương đưa ra ý ly hôn.

Molly lúc biết tin tức giận lắm, quở trách Ginny không hiểu chuyện, kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng cả, không hiểu chuyện vẫn luôn là hắn mới phải.

Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ dẫn tới việc hắn khát vọng gia đình, khát vọng ấm áp, cho nên hắn hâm mộ một nhà Weasley, cuối cùng theo chân bọn họ trở thành một nhà là hắn hạnh phúc, hắn hưởng thụ ông bà Weasley cho hắn sự ấm áp, hưởng thụ Ginny cho hắn sùng bái, hắn cũng tận lực đi làm một người ba tốt, hết khả năng chăm sóc gia đình, nhưng hắn lại chưa cho Ginny được tình yêu cô muốn, hắn coi Ginny như người vợ, người nhà, mẹ của sắp con, lại không thể xem cô như người yêu, cuối cùng đầu Ginny cũng nghiêng về một người đàn ông khác có thể cho cô tình yêu đích thực.
Một nhà Weasley trừ Hermione ra đều chỉ trích Ginny không phải, dẫn tới tình yêu của Ginny cũng không được người nhà chúc phúc, mà chỉ có Hermione đánh thức hắn, mới làm hắn phát hiện bản thân không đúng, hắn bước chân ra khỏi chiến tranh tàn khốc, chỉ là thoạt nhìn qua vẫn ổn, nhưng thật ra vẫn chìm trong quá khứ, tự trách sai lầm của bản thân, không bỏ xuống được những người đã rời đi và chuyện đã qua, quên mất phải quý trọng người bên cạnh...
Ly hôn rồi, hắn điều chỉnh một đoạn thời gian thật dài, rốt cuộc khi Ginny tái hôn, hắn lấy hết can đảm đưa đến chúc phúc và xin lỗi, lũ trẻ tuy nghi hoặc với lựa chọn của họ, nhưng khi hai bên nói chuyện với nhau cũng dần dần không còn bất mãn.

Không bao lâu sau hắn từ chức Thần Sáng, dưới đề nghị của nhóm phù thuỷ lựa chọn gia nhập Hogwarts làm giáo sư, sau khi cô McGonnagal bệnh nặng qua đời, trở thành hiệu trưởng Hogwarts.

Hogwarts là nhà của Harry, tuổi càng lớn càng cảm nhận rõ ràng, hắn thường thường đi lòng vòng khắp trường học, nhìn đám động vật nhỏ từ từ trưởng thành, sinh hoạt chua ngọt đắng cay của chúng phảng phất làm hắn như quay về lúc trước, đáng tiếc khi hắn mỉm cười quay đầu lại phát hiện đằng sau sớm đã đã không còn những người bạn năm xưa, chỉ có mất đi mới có thể làm người ta hiểu được quý trọng.
Tiệc tối Giáng Sinh ở Hogwarts vẫn phong phú náo nhiệt như bao năm, như lệ thường chủ trì xong tiệc tối, hắn chậm rãi rời khỏi ầm ĩ ồn ào, đi tới một gian hành lang, đi đi dừng dừng nhìn một vài bức hoạ đẹp đẽ, vuốt ve dấu vết tháng năm để lại trên viền gỗ sờn cũ.
Hiện giờ hắn đã dần chết lặng với loại im lặng tịch mịch này, hắn bắt đầu lý giải sự cố chấp của cụ Dumbledore, nhưng hắn vẫn nỗ lực không để bản thân rơi vào sương mù như Phù thuỷ trắng vĩ đại nhất từng giãy dụa, tín ngưỡng của cụ Dumbledore vĩ đại làm người kính nể, mà hắn lại chỉ muốn bảo vệ gia đình của mình mà thôi, đó cũng là ước mơ cả đời Harry.
Hắn thơ thẩn trèo lên Tháp Thiên Văn, dõi mắt trông về phía xa, Harry không biết mình muốn nhìn cái gì, chỉ là để đầu óc trông rỗng nhìn về đằng chân trời xám xịt, nơi đó có lẽ cũng là một mảnh trời trống trơn vô tận.
Đêm dần khuya, tiếng chuông Giáng Sinh vang lên, Harry hoàn hồn nhìn ra xa, bầu trời lấp loé ánh vàng, hắn không nghĩ nhiều vươn tay với ánh sáng nhàn nhật ấy, trong nháy mắt liền đứng trên một con đường, đường ấy không dài, đèn đuốc sáng trưng, cuối đường là một bức tranh vẽ Grifin đang phát ra ánh sáng giống hệt như sắc vàng ban nãy, Harry ý thức được hình như mình vào lại một cái mật thất, Hogwarts luôn làm người ta tràn ngập ngạc nhiên, nhưng vì sao nó lại mở ra? Hắn đứng ở tại chỗ nghiên cứu trong chốc lát, cái này rõ ràng là phong cách thiết kế của Gryffindor, đương nhiên là không mở bằng Tiếng Rắn, Harry vuốt ve đường cong tinh mỹ trên người con sư tử đá, đôi mắt bảo thạch đỏ của nó loé ánh quang, hắn ấn xuống một cái, trước mặt sư tử liền xuất hiện một hố đen, ừm...!Hình như phải đặt vô một món đồ gì đó, đúng rồi, Thanh gươm Gryffindor, tay phải Harry vung lên, vốn bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện bảo kiếm, hắn cắm bảo kiếm vào hố đến khi chỉ còn chuôi, một âm thanh cùm cụp bé xíu, cửa chậm rãi mở ra.
Nội thất bên trong màu đỏ và vàng kim đan xen, gian phòng không lớn lắm có hình tròn, giống một phòng tiếp khách loại nhỏ, ở giữa là bốn cái ghế dựa quay quần lại với nhau, bên trên là bốn món bảo vật quý báu của mỗi học viện, Thanh gươm Gryffindor, Vương Miện Ravenclaw, Cúp Vàng Hufflepuff, Dây Chuyền Slytherin.

Vừa thấy chúng Harry liền sửng sốt: trừ Thanh gươm Gryffindor thì ba món còn lại vì trở thành hồn khí của Voldemort mà đều bị phá huỷ cả rồi, sao lại xuất hiện tại đây?
"Này! Không có khả năng bị phá huỷ, tụi nó chỉ là không tìm được chủ nhân, nên bị huỷ đi vẻ ngoài mà thôi." Đột nhiên trên chiếc ghế thuộc về Gryffindor xuất hiện một bóng người giống như một bóng ma, nhưng hắn ta lại không giống những hồn ma màu ngọc trai xám rõ ràng của Hogwarts.

Cái bóng nọ mờ ảo không rõ mặt mũi, toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, hắn khẽ vuốt Thanh gươm Gryffindor, thanh gươm dường như cảm ứng được gì đó, bảo thạch đỏ loé lên ánh sáng.

Harry còn chưa kịp phản ứng sao người này lại đọc được suy nghĩ của mình thì đã bị một màn này làm khiếp sợ.
"Ối! Xin lỗi, không phải ta đọc lấy suy nghĩ của anh, mà chính anh nói cho ta biết đấy, quên giới thiệu, ta là Godric Gryffindor, người thừa kế của ta, anh khoẻ chứ?" Đã sống qua bao nhiêu năm tháng làm Harry không dễ gì tin tưởng bóng ma mờ ảo trước mặt, nhưng tình cảnh này không thể không làm hắn tin phục, bởi vì người có thể làm Thanh gươm sinh ra phản ứng nhất định phải là người đặc biệt đã được thừa nhận.

"Tôi khoẻ lắm, cảm ơn sự quan tâm của ngài, thưa Ngài Gryffindor, tôi là Harry Potter, rất vui được gặp ngài ở đây." Harry đã học xong dáng vẻ giả dối khi đối mặt Bộ Pháp Thuật, có vẻ Bế quan Bí thuật không có tác dụng mấy với hồn ma, cho nên hắn đeo vào chiếc mặt nạ giả lả mình vẫn luôn không thích, cũng không nhìn vào đôi mắt hồn ma tự xưng là "Gryffindor" này, nhưng Gryffindor cũng không chỉ trích hắn, trái lại còn thích thú cười ra tiếng.
"Nhìn anh thực mê mang, người thừa kế của ta, anh muốn tiếp tục cuộc sống lại không thoát được quá khứ, anh đang chỉ trích và nghi ngờ bản thân mình, ồ! Người thừa kế, đây cũng không phải là ý tưởng mà một Gryffindor có..." Harry đang muốn trả lời bóng ma, nhưng Gryffindor nhanh chóng cắt ngang lời hắn nói.
"Anh muốn giữ lại người bên cạnh anh, ta biết...!Ta hiểu được cảm xúc này, nhưng người thừa kế, anh có từng nghĩ tới, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, đặc biệt là làm một phù thuỷ có năng lực, lựa chọn của bọn họ đều vâng theo tiếng lòng, anh nên tôn trọng sự lựa chọn đó, bọn họ chỉ là cống hiến hết thảy vì quyết định của mình mà thôi." Nghe được ngôn luận như thế của hồn ma, Harry thoáng kinh ngạc nhưng không thể không thừa nhận câu này hồn ma nói rất đúng.

Tựa như Dumbledore vì lựa chọn của cụ mà cống hiến sinh mệnh, mặc dù là Voldemort, gã cũng vì muốn vĩnh sinh mà từ bỏ hết thảy, còn có Snape...!Vì hắn...!vì má Lily, vì hứa hẹn với cụ Dumbledore mà hy sinh cả cuộc đời.
"Thật ra cái gì anh cũng hiểu thấu cả, chỉ là không muốn thừa nhận, đây là lựa chọn của anh." Gryffindor nghịch ngợm chớp mắt mấy cái, Harry cong cong khóe miệng để lộ một tia cười khổ.

Đúng vậy, hắn cũng có một lựa chọn, trở thành như Dumbledore, Snape, McGonnagal - một người thủ hộ, hắn sẽ giống như cụ Dumbledore đưa đẩy với mọi kẻ đến người đi, cũng sẽ giống thầy Snape tâm sự giấu ở đáy lòng giữ kín không nói ra, cũng sẽ giống cô McGonnagal nghiêm cẩn vững vàng như đá cứng.

Bọn họ đã dạy hắn quá nhiều trong quá trình hắn trưởng thành, đến khi hắn lớn lại trở thành dáng vẻ của họ...!mà quên đi bản tâm của mình.
"Người thủ hộ! Ừm! Kỳ thật không có gì không tốt cả, mỗi một kẻ có tình cảm với Hogwarts đều sẽ trở thành người thủ hộ cho nó, đây là nguyên nhân nó vẫn sừng sững bao đời nay, cũng là nguyên nhân anh trở thành người thừa kế của ta...!Như vậy, người thừa kế ạ, anh có thể giúp ta một việc chăng?" Ánh mắt Gryffindor chăm chú nhìn Harry như xoáy sâu vào lòng, mặc dù chỉ là một hồn ma mờ ảo cả mặt mũi cũng không rõ thì ánh mắt ấy cũng nóng cháy khó mà bỏ qua.
"Mời ngài nói." Harry ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nọ, đôi mắt xanh lá vì tuổi tác mà có chút trầm đục đột nhiên bộc phát tia sáng kinh người, trước nay hắn không phải kẻ khuyết thiếu dũng khí đi nghênh đón khiêu chiến.
"Giúp ta tìm được chủ nhân của chúng." Gryffindor giơ tay chỉ ba món bảo vật ảm đạm trên ghế.
"Chủ nhân? Thưa ngài, tôi không rõ..." Harry có chút nghi hoặc, đây là di vật ba người sáng lập để lại, chủ nhân của chúng chỉ còn là nhân vật trên sách sử mà học trò Hogwarts thuộc nằm lòng.
cáo
"Hử! Không phải như anh nghĩ, giống như việc anh rút được bảo kiếm của ta, khiến cho nó một lần nữa toả hào quang sáng rọi, anh chọn nó nó cũng chọn anh, cho nên anh là người thừa kế của ta, cũng là chủ nhân hiện tại của Thanh Gươm, ta muốn anh tìm người lựa chọn bảo vật và bảo vật phải chọn người đó." Gryffindor nhẹ ném bảo kiếm trong tay lên, Harry giơ tay thì nó bay thẳng vào tay hắn.

"Tôi hiểu, thưa Ngài, chỉ là...!mề đay Slytherin chỉ chọn hậu duệ của gia tộc Slytherin thôi mà?" Harry nhìn món trang sức cổ xưa đặt trên ghế xanh bạc Nhà Rắn, Voldemort là huyết thống cuối cùng của dòng họ, gã được Slytherin thừa nhận, cũng được Xà Quái nhận làm chủ nhân, hậu duệ Slytherin đã biến mất hầu như không còn, phải đi nơi nào tìm chủ nhân cho Mề Đay đây.
"Trước giờ người thừa kế của Salazar không chỉ là con cháu nhà cậu ấy, anh ngẫm lại xem lần cuối cùng Mề Đay về tay kẻ nào?" Gryffindor quơ quơ ngón trỏ, dường như đang nhắc nhở Harry.
"Là Regulus Black" Harry có chút kinh ngạc, Gryffindor nhướng mày khen ngợi sự thông tuệ của người thừa kế nhà mình.
"Như vậy...!thưa ngài, cho tôi hỏi một câu, vì sao ngài lại chọn tôi làm người thừa kế, lại vì sao chọn tôi đi tìm chủ nhân cho những bảo vật này? Là bởi vì tôi vô tình xâm nhập gian mật thất này ư?" Harry có rất nhiều nghi vấn, người có thể rút ra Thanh Gươm Gryffindor không chỉ có mình hắn, nhất định là không vì lí do này mà hắn mới thành người thừa kế.
"Mật thất? Ừm...!Này chỉ là phòng họp của 4 người chúng ta hồi trước thôi, nó khá giống với phòng Cần Thiết, vị trí không cố định, chỉ có yêu cầu nó khi nó mới có thể xuất hiện, còn lí do chọn anh làm người thừa kế và nhờ anh tìm chủ nhân cho chúng là vì hiện giờ anh đã không còn thành kiến, cũng thử đi tìm hiểu bốn Nhà, anh có thể công chính đối xử bốn học viện như nhau, ở phòng này ta có thể thấy bốn Nhà tranh đấu suốt bao năm nay, nhưng anh biết không, mặc dù chúng ta tranh cãi, chúng ta có ý kiến khác nhau, nhưng chúng ta chưa từng có thành kiến với đối phương, đây cũng là nguyên nhân anh đứng ở nơi này." Slytherin bị ba Nhà còn lại xa lánh, vốn dĩ Harry cũng cho rằng Slytherin tà ác, đi theo Voldermort khủng bố giới Phù thuỷ, thẳng đến khi trải qua chiến tranh tàn khốc, Slytherin để lại cho hắn quá nhiều ấn tượng...!Gryffindor dũng cảm, không có nghĩa là Slytherin không thể can đảm một lần.

Có một Slytherin can đảm nhứt trong những người Harry từng biết...nhưng mãi đến khi thầy rời đi vĩnh viễn Harry mới biết được sự thật.

Có thể nói rằng giờ đây hắn là người duy nhất trong toàn Hogwarts không có thành kiến với Slytherin.
"Như vậy người thừa kế, anh đã nghĩ kĩ chưa?" Gryffindor nhàn nhã ngửa đầu, hồn ma biết người thừa kế của ông sẽ như ông mong muốn.
"Đúng vậy thưa Ngài, tôi bằng lòng giúp chúng tìm kiếm chủ nhân mới, người xứng đáng với di vật của bốn người sáng lập vĩ đại." Quả nhiên Harry gật đầu đồng ý, Gryffindor cười tủm tỉm gật gật đầu, cực kỳ giống một con sư tử đực mạnh mẽ mới vừa thành công săn con mồi về.
"Ừ...!Lần đầu chúng ta gặp mặt, ta sẽ tặng anh một món quà, Kreaver!" Nghe được tiếng gọi của hồn ma, một con Sư thứu (Griffin) vàng kim oai vệ bay ra từ vách tường, nó không mờ mờ ảo ảo như ngài Gryffindor, nhưng cũng không phải thật thể, giống hệt bóng ma ở Hogwarts trừ việc toả ra ánh vàng.
"Nó đây rồi, chào mày, ông bạn già của tao!" Hồn ma cười cười chào hỏi Sư Thứu như một người bạn cũ, lại quay sang Harry: "Anh nhớ kỹ, những bảo vật này chứa đựng một phần tình cảm của chúng ta, như hoá thân của chúng ta vậy, bình thường chúng ta sẽ ngủ say, thẳng đến khi người thừa kế đương nhiệm đánh thức, về sau có việc gì yêu cầu hỗ trợ anh cứ tìm nó (Gryffindor vừa nói vừa vỗ vỗ chiếc bờm oai phong của con Sư Thứu), nhưng tính tình Kreaver thì không tốt lắm đâu!" Gryffindor nói xong thì nở nụ cười, Kreaver không vui vì chủ nhân nói xấu mình, trở mặt rống một tiếng đinh tai nhức óc vô hồn ma Gryffindor, sau đó tiếp tục giữ tư thái cao ngạo đến gần chủ nhân mới của mình, ngửi ngửi mùi của Harry, liền ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi tại chỗ, xem như thừa nhận chủ nhân mới.
"Đồ sư tử ngốc nghếch, mày không thể chừa cho tao chút mặt mũi sao?" Gryffindor sờ sờ mặt, vuốt vuốt lại bộ tóc dựng đứng vì tiếng rống của Kreaver.
"Ôi...!Đêm đã khuya, như vậy...!hẹn gặp lại, người thừa kế của ta, chúc anh có một giấc mơ đẹp." Gryffindor có chút xấu hổ, đành phải làm ra vẻ không có gì nói lời tạm biệt, cũng giơ tay đưa Harry ra ngoài, nếu không phải nghe được mơ hồ trao đổi của ông với Kreaver, có lẽ Harry vẫn như xưa cảm thấy người sáng lập giống một vị thánh cao siêu vĩ đại, ừ...!Người sáng lập cũng từng là một phù thuỷ, có cá tính khác nhau như bao người...!Harry nghĩ mình cũng không ôm bao hy vọng với ba người sáng lập vĩ đại chưa gặp mặt khác....


Đọc truyện chữ Full