DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Chương 21

Cậu vẫn còn đang buồn ngủ nhai bánh mì trong lòng tôi, chậm rì rì giống như giây tiếp theo sẽ ngủ luôn vậy, sau khi nghe xong giấc mơ của tôi, cậu cố sức lẩm bẩm nói.

“Anh không phải là sư tử lớn, em cũng không phải là mèo con.”

Giọng mũi chậm chạp giống như tiếng kêu của con mèo con có màu mắt xanh lam ở trong mơ kia vậy, mềm nhũn, tôi gạt những mẩu vụn bánh mì trên khoé miệng của cậu đi, sau đó nghiêm túc tiếp tục nói.

“Nhưng mèo con rất đáng yêu, giống như em vậy.”

Cuối cùng Sài Gia cũng đã mở mắt, còn có chút mơ màng, cậu lật người ôm lấy cổ của tôi, lầm bầm tỏ ý ăn no rồi, tiến gần đến tai của tôi nửa mơ nửa tình, ngốc nghếch kêu vài tiếng mèo kêu.

Qua được một lúc cậu có thể là nghe vào những lời tôi nói, tức giận nhỏ tiếng phản bác nói.

“Em đáng yêu hơn mèo con, em mới là đáng yêu nhất!”


Tôi lấy bánh mì trong tay cậu đi, lau tay cho cậu, sau đó ôm lấy cậu đi lên tầng, hùa theo nói.

“Ừ, em đáng yêu nhất.”

Lúc này cậu mới hài lòng, sau đó đắc ý nằm lên vai của tôi, rất nhanh đã ngủ rồi.

Tôi cẩn thận từng chút đặt cậu xuống chiếc giường trong phòng ngủ, ở cùng cậu một lúc thì chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Buổi sáng tôi phải đi gặp Anthony, sau khi hắn ta và mấy anh chị em cùng bố khác mẹ của tôi hợp tác thì lật đổ được các người con riêng khác, cũng giành được rất nhiều chỗ có lợi ở trong đó, lần này tìm tôi là muốn bàn bạc làm ăn.

Hắn ta muốn đưa thị trường ở nước Anh cho tôi quản lý, bởi vì hắn ta muốn đưa Chiêm Nhẫn về Trung Quốc sống.

Hắn ta với Chiêm Nhẫn đã giao ước, một năm sống ở Trung Quốc, một năm sống ở nước Anh.


Nhưng tôi không muốn đồng ý với Anthony, lần đầu tiên tôi đã thể hiện rất rõ ràng là tôi không muốn làm việc nhưng hắn ta cứ bám lấy không tha nỗ lực thuyết phục tôi, nếu không phải lấy danh phận hắn ta thường hay đi uống rượu cùng tôi thì tôi đã không đến.

Rất nhanh hắn và Chiêm Nhẫn sắp rời khỏi đây rồi, cho nên trong những ngày sắp tới này chúng tôi gặp mặt nhau lần cuối cùng.

Hắn ta vẫn rất cố gắng thuyết phục như trước, tôi vẫn không khách sáo từ chối như trước.

Cuối cùng hắn ta cũng chịu thoả hiệp, bất lực buông tay tỏ ra là sẽ không đến làm phiền tôi nữa, tôi hài lòng gật đầu, cũng lịch sự nói mấy câu chúc phúc hắn ta rồi chia tay.

Lúc trở về nhà, ngoài ý muốn Sài Gia không có ở nhà.

Tôi gọi điện thoại tới, cậu mới nói là có phụ huynh của một học sinh đến tìm cậu có chuyện, nói là học sinh bị mất tích rồi muốn cậu tìm giúp.


Bình thường Sài Gia rất được học sinh yêu mến, cho nên cậu không từ chối.

Tôi ngồi ở nhà một lúc thì thật sự không ngồi nổi được nữa, sau khi hỏi cậu địa chỉ thì lập tức đi đến đó, đúng lúc nhìn thấy cậu nói chuyện với một người đàn ông khác trước cửa của một cửa hàng.

Trong lòng Sài Gia còn ôm một đứa bé, là đứa bé có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh ngọc bích, dựa vào lòng Sài Gia không đi.

Cậu có chút không biết phải làm thế nào đỏ mặt lên, phụ huynh của đứa nhóc kia tươi cười nói chuyện với cậu, lúc đứng cùng một chỗ có vẻ rất thân mật.

Tôi lập tức không vui vẻ, tức giận bước nhanh qua đó, gọi tên Sài Gia.

Sài Gia quay đầu nhìn thấy tôi thì đưa đứa nhóc trả cho đối phương, kéo lấy tôi giới thiệu.

Tôi nhìn thấy rất rõ, sau khi người đàn ông kia nghe thấy tôi là chồng của Sài Gia thì rất thất vọng, nhưng không có thể hiện ra ngoài mà biết điều nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Trên đường về nhà tôi không nói câu nào.

Chuyện như thế này thật ra không chỉ một lần, tuy người Sài Gia dạy là trẻ con nhưng cũng sẽ chút giao tiếp với phụ huynh của bọn chúng, mà trước mắt có một số phụ huynh là độc thân, nhìn thấy Sài Gia rất được trẻ con yêu thích hơn nữa còn xinh đẹp đương nhiên sẽ có ý nghĩ khác.

Tuy Sài Gia đã tỏ rõ là đã kết hôn nhưng vẫn sẽ có người có ý định tạo cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Hình như Sài Gia nhìn ra được là tôi rất tức giận nên cẩn thận từng chút giải thích, đung đưa tay của tôi làm nũng, tôi nắm lấy tay của cậu nhưng vẫn không nói chuyện, lần thứ vô số chìm trong mâu thuẫn.

Muốn Sài Gia chỉ thuộc về tôi nhưng tôi lại không nỡ nhốt chặt cuộc sống của cậu, cuối cùng vẫn là tự mình khó chịu.

Lúc xuống xe nghe thấy tiếng ma sát loạt xoạt, tôi mới để ý thấy trong tay Sài Gia xách theo cái túi, lập tức cảnh giác hỏi.
“Anh ta mua cho em?”

Sài Gia vội vàng lắc đầu, không biết vì sao có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của tôi, ấp úng nói.

“Là tự em mua, tiện đường dạo trung tâm thương mại mua chút đồ.”

Tôi cũng không phải là người có tính cách hỏi đến cùng, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được hôm nay Sài Gia có chút khác lạ, giống như đang che giấu tôi chuyện gì đó.

Chẳng lẽ lời giải thích cậu ra ngoài lúc trước cũng là đang lừa tôi sao? 

Trong lòng tôi đau đớn, có chút mờ mịt, không biết cuối cùng là Sài Gia muốn làm cái gì.

Bình thường tôi rất ít lời, cho dù là tâm trạng không tốt cũng không nhìn ra được, sau khi ăn cơm xong tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc tập thơ, Sài Gia không ở cùng tôi như mọi khi mà nói buồn ngủ nên đã về phòng ngủ sớm.

Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, định nói là đi cùng cậu cũng dừng lại ở bờ môi.
Ngồi trong phòng khách rất lâu tôi đều không đọc vào cái gì, chỉ nôn nóng ngồi ngây ngốc, cửa phòng ngủ được mở ra, Sài Gia lộ cái đầu ra, nghi ngờ nhỏ tiếng hỏi tôi.

“Adam, anh vẫn chưa vào đi ngủ sao?”

Tôi không yên lòng liếc nhìn đồng hồ trên từng một cái, mới phát hiện bây giờ đã sắp mười một giờ rồi, đặt tập thơ xuống rồi đi lên tầng.

Nhìn thấy tôi đứng dậy, Sài Gia lập tức rụt đầu vào trong, cửa phòng ngủ để lại một khe hở.

Trong giây phút mở cánh cửa phòng ngủ ra tôi lập tức cảm nhận được một chút khác lạ, bình thường phòng ngủ đều mở đèn chân không nhưng hôm nay lại mở đèn nhỏ vàng ấm.

Tôi đóng cửa đi vào, sau khi hoang mang đi qua hành lang nhỏ thì nhìn thấy Sài Gia đang ngơ ngác ở nguyên tại chỗ.

Sài Gia quỳ trên giường trong phòng ngủ, trên đầu đeo một cái tai mèo màu đen, trên cổ còn đeo một cái vòng màu đen buộc nơ bướm.
Hai viên trước ngực của cậu bị lông xù màu đen che mất, sợi dây nhỏ vắt ngang qua cổ, bên dưới liền với một mảnh vải nhỏ khó khăn lắm mới che khuất bộ phận ngây ngô kia, làm tôn lên làn da trắng như sữa bò.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi cậu có chút xấu hổ, lúc lo lắng cố gắng khép hai chân lại đổi tư thế khác thì tôi mới nhìn thấy sau lưng của cậu còn lộ ra một cái đuôi mèo lông xù.

Mặt của cậu đỏ như lửa thiêu nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn tôi, ngập ngừng nhỏ tiếng kêu một tiếng mèo kêu, sau đó mềm mại nói.

“Adam, anh đừng tức giận nữa.”

Tôi đứng yên tại chỗ mấy giây rồi mới đi qua đó, mạch máu cả người đều sôi sục dồn về phía ƈôи ŧɦịŧ dưới háng, nhưng tôi vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, dừng lại ở bên giường rồi sờ tai mèo trên đầu cậu, bình tĩnh hỏi.
“Mua lúc nào đấy?”

Sài Gia nhìn vẻ mặt của tôi thì hình như cho rằng tôi không thích, sự tụt rè bị lo lắng chiếm mất, cậu giống như sắp bị cảm thấy không có thể diện mà bật khóc, nhỏ tiếng thẳng thắn nói.

“Lúc đầu đi trung tâm thương mại chính là để mua cái này, buổi sáng anh bảo thích mèo con, em sợ, sợ mua trên mạng không kịp nên lén chạy ra ngoài mua mới ngẫu nhiên chạm mặt phụ huynh của học sinh.”

Ngón tay trong lúc cậu nói không nhìn được mà trượt xuống dưới, vuốt ve vòng cổ, thấp giọng hỏi.

“Cái này chặt không? Nếu không thoải mái thì cởi ra.”

Cậu sợ hãi nhìn tôi, lẩm bẩm nói.

“Không chặt.”

Nói xong cậu đã không chờ đợi nổi nữa bắt lấy tay của tôi, thuận thế quỳ lên ôm lấy tôi, hai cái chân quấn lấy eo tôi, có chút uể oải nhưng vẫn ôm theo mong đợi hỏi.
“Vậy anh có thích hay không?”

Tôi dùng một tay ôm lấy cậu, tay còn lại vuốt ve mấy sợi dây màu đen quấn trên lưng của cậu, kéo nhẹ một cái như là có thể kéo đứt vậy, trượt xuống vuốt ve đuôi mèo của cậu, nghe thấy cậu kêu lên một tiếng đau đớn mới có chút đăm chiêu hỏi.

“Nhét vào bên trong rồi?”

Sài Gia chôn mặt ở chỗ cổ tôi, rầu rĩ “ừ” một tiếng.

Tôi sờ mó cả người cậu hết một lượt cũng không nói chuyện, cậu nhịn không nổi lại ngẩng đầu lên, thực sự giống như một con mèo cọ vào má của tôi, giọng nói mềm mại uất ức hỏi.

“Vậy là anh có thích không, không thích thì em lập tức cởi ra không mặc nữa.”

Tôi nhéo nhéo mặt của cậu, sau đó bắt lấy tay cậu phủ xuống phía dưới vuốt ve, nhìn cậu nói.

“Em nói anh thích hay không.”

Côи ŧɦịŧ trong quần đã cứng đến sắp nổ luôn rồi, tay của Sài Gia vừa đụng vào đã bị doạ cho sợ muốn rụt lại, nhưng bị tôi ấn xuống không cho tránh đi, tôi hôn môi của cậu, cậu ngoan ngoãn mở miệng ra mặc cho tôi liếm vào trong, mặt đỏ ửng bị tôi ấn tay vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ.
Tôi hôn cậu một lúc, buông bàn tay ẩm ướt của cậu ra, tôi hơi nâng cậu cao lên một chút rồi mở khoá quần, thấp giọng hỏi.

“Ôm làm một lần được không?”

Sài Gia xấu hổ nhìn tôi, mềm mại nhỏ tiếng nói.

“…Được, nhưng chỉ cho phép làm một lần.”

Tư thế đứng lên vào rất sâu, mỗi lần Sài Gia đều sẽ khóc sắp không thở nổi nữa rồi, rất sợ bị tôi làm hư, cho nên bình thường tôi đều sẽ không tư thế này, nhưng quả thực là không nhịn nổi nữa, cậu trước giờ cũng sẽ không từ chối.

Một đầu của đuôi mèo đang rũ xuống là gậy mát xa, nhét vào bên trong hậu huyệt của cậu, tôi rút đuôi mèo ra vứt xuống giường rồi cho ƈôи ŧɦịŧ vào từng chút từng chút một.

Sài Gia nhỏ tiếng hít không khí, cuộn tròn trong lòng tôi, vịn trên bả vai tôi, đến đến khi cắm vào hết thì mới chậm rãi buông lỏng.
Tôi đè cậu lên tường hôn cậu, một bên chậm rãi đâm vào, trọng lượng trên người của cậu đều dồn lên người tôi, bởi vì sợ bị rơi xuống cho nên cơ thể căng thẳng quấn lấy rất chặt, chặt đến nỗi hậu huyệt ấm nóng cũng xoắn lại làm da đầu tôi run rẩy.

Chẳng được bao lâu thì Sài Gia không chịu nổi nữa, làm ồn muốn lên giường, tôi chặn miệng của cậu lại, lại làm tiếp một lúc rồi bắn vào trong, sau đó ôm cậu lên giường, rồi đâm mạnh từ phía sau vào.

Cậu không ngừng quay đầu nhìn tôi, ấm ức muốn tôi ôm, tôi lại gần hôn lên môi cậu thì sự lo lắng của cậu mới hơi giảm bớt đi chút.

Vòng cổ màu đen quấn trên làn da cổ màu trắng rất có khả năng sinh ra sự chiếm hữu u ám tận sâu đáy lòng của tôi, muốn cứ khoá cậu lại như thế này, muốn cậu ngoan ngoãn ở bên tôi, không được đi nơi nào hết.
Cảm xúc giao động bị Sài Gia cảm nhận được, trong mắt của cậu ngấn nước mắt, trong lúc lắc lư ngập ngừng nhỏ tiếng càu nhàu nói.

“Nặng… nặng quá… Adam…”

Lúc cậu gọi tên của tôi, tôi đã lấy lại tinh thần, lấy ngón tay lau đi nước mắt trên khoé mắt của cậu, sau đó nắm lấy cằm của cậu liếm hết sạch nước mắt trên mặt cậu đi, thả chậm động tác lại đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, thấp giọng nói.

Đọc truyện chữ Full