DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Chương 11

Cuối cùng tôi bắn đến mức không bắn ra được gì nữa, còn Adam thì vẫn im lặng dùng sức làm tôi. Tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức cả người run rẩy, ƈôи ŧɦịŧ cũng đã mềm nhũn, chỉ có thể miễn cưỡng chảy ra một chút dịch ẩm ướt, chỉ cần hơi chạm vào cũng thấy căng đau khó chịu.

Tôi thật sự không chịu được nữa, đầu gối quỳ trên giường di chuyển về phía trước tránh né, đồng thời đẩy đẩy cánh tay của hắn chống ở bên hông tôi, hoảng sợ nói.

“Đừng, đừng làm nữa… Tôi bắn không ra… đau…”

Cánh tay Adam bất động như sắt thép, bị tôi vội vã đập mất lần mới chịu nâng lên. Nhưng nó lại di chuyển dọc theo ngực tôi hướng xuống dưới, sờ vào ƈôи ŧɦịŧ của tôi. Hắn vừa xoa nắn, vừa ghé sát xuống người tôi không một khe hở, dán vào vành tai của tôi cất giọng vừa trầm thấp bình tĩnh lại vừa lạnh lùng.


“Tôi đã nói là không cho bắn, em không nghe lời. Vậy thì tôi sẽ để em bắn đủ.”

Sau cùng tôi mới sinh ra sợ hãi, vội vàng nhận sai rồi nói.

“Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ nghe lời mà, đừng làm nữa có được không?”

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ dùng sức thúc vào, ƈôи ŧɦịŧ của tôi bị bàn tay rộng lớn của hắn xoa xoa thì chỉ cảm thấy đau rát. Tôi gào khóc đẩy bàn tay hắn ra nhưng không được. Côи ŧɦịŧ run rẩy dưới sự khuấy động của hắn cũng cứng lên một chút, nhưng mà thật sự là không bắn ra được gì. Một lúc lâu sau mới tuôn ra thứ dịch nóng hổi, tiếp theo đó là mùi tanh tưởi thoang thoảng.

Cuối cùng động tác nhào nặn cũng dừng lại, đầu óc của tôi trống rỗng, nằm lì trên giường hít thở một lúc lâu mới từ từ phản ứng lại. Thế mà tôi bị làm đến bắn nướƈ ŧıểυ.


Sự xấu hổ khó chịu khiến tôi không ngẩng đầu lên được, không kiềm chế được nỗi lòng mà chống cự không cho hắn ôm. Không nói nổi một chữ nào, khóc đến mức thở không ra hơi.

Hắn ghì lấy cánh tay của tôi để ngăn tôi chống cự, sau đó dịu dàng hôn một cái, thấp giọng hỏi.

“Lần sau có nghe lời không?”

Tôi gật đầu liên tục. Tôi thật sự sợ hãi cảm giác như vậy, cả người giống như bị móc sạch, ƈôи ŧɦịŧ vừa mới chạm vào đã đau không chịu được.

“Nghe lời, nghe lời. Lần sau tôi sẽ nghe lời mà.”

Tủi thân xen lẫn sợ hãi xông lên đầu, tôi nghẹn ngào nhưng lại có chút tức giận không chịu nhìn hắn.

Hắn đứng dậy sờ cái gì đó, sau đó đó dùng bàn tay sạch sẽ nhét thứ gì đó vào trong miệng tôi, rất ngọt ngào.

Không biết từ lúc nào lại như vậy. Có thể là hắn đã nhìn thấy Chiêm Nhẫn đưa socola cho tôi rồi cũng phát hiện ra tôi yêu thích, vậy nên vào một ngày nào đó, căn nhà giam này đã có đầy sô cô la trắng.


Tôi ngậm sô cô la, vị ngọt ngào hòa tan hơi xua đi chút tủi thân, nhưng mà tôi vẫn thấy hơi tức giận. Tôi quay lưng về phía hắn, mặt hướng vào vách tường, không muốn để ý đến hắn nữa.

Hắn ngồi đằng sau tôi, dường như đang lẳng lặng lắng nghe âm thanh tôi ngậm rồi ăn miếng socola trong miệng, cách một lúc hắn lại nhét một viên đến.

Sau khi ăn mấy miếng tôi mới từ từ xoay người, cầm lấy hết sô cô la trắng còn lại trong tay hắn, nhìn hắn chằm chằm rồi thở phì phò nói.

“Tôi không muốn anh đút! Tự tôi ăn!”

Hắn sờ sờ đầu tôi, sau đó ôm tôi đi vào bên trong tắm rửa. Sau khi ra ngoài thì đổi lại ga giường mới, rồi mới nằm dài trên giường cùng nhau.

Côи ŧɦịŧ bị sử dụng quá độ vẫn cứ chạm vào là đau.

Vừa rồi trong lúc tắm rửa tôi đau đến mức vừa rơi nước mắt vừa trách hắn, nhưng hắn chỉ nhìn tôi rồi nói.
“Là do em không nghe lời.”

Tôi cắn môi, tức giận đùng đùng đi ăn sô cô la.

Cứ để tôi giận dỗi nhưng sang đến ngày thứ hai khi hắn nói câu “Không cho bắn” một lần nữa, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Du͙ƈ vọиɠ lúc trước không cần phải kiềm chế, vậy nên giờ phải dùng hết sức lực chịu đựng không để bắn ra, tôi cảm thấy rất vất vả. Cơ thể bị kéo căng, tất cả sự chú ý đều đặt lên hết ƈôи ŧɦịŧ của mình.

Nhưng dù tôi có cố gắng nhẫn nại thì có khi vẫn sẽ không khống chế được, chỉ đành tủi thân giải thích.

“Tôi đã rất cố gắng, nhưng mà tôi không nhịn được.”

Adam hôn lên gáy của tôi, hơi thở nóng rực hun da đầu tôi tê dại, giọng nói dịu dàng nhưng đủ khiến tôi sợ hãi.

“Không làm được thì sẽ bị phạt.”

Hắn lại làm tôi đến mức bắn nướƈ ŧıểυ nữa.
Tôi rất khó xử, trách hắn sao lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế, nhưng hắn chỉ lặng im nhìn tôi khóc lóc rồi oán giận mắng mỏ, vừa đá vừa đạp hắn như điên, nhưng hắn cũng không hề bị lay động.

Lần tiếp theo, hắn vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, vẫn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Tôi thật sự chịu đủ rồi, ngay cả đội quần cũng không thể nào chịu đựng cảm giác xấu hổ này, gây sự xong cầu xin xong nhìn lại vẫn thấy hắn giữ dáng vẻ thờ ơ kia, tôi chỉ có thể thỏa hiệp.

Lần đầu tiên nhẫn nhịn đến lúc hắn ghé vào bên tai tôi cho phép tôi bắn ra, lúc đó cả người tôi đều chìm trong kɦoáı ƈảʍ còn sót lại không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Hắn giống như đã nở nụ cười rất nhẹ, sau đó cất giọng ôn hòa nói.

“Bé ngoan.”

Trong cơn mơ màng, vậy mà tôi lại sinh ra một sự thỏa mãn cảm động đến rơi nước mắt từ sự khích lệ của hắn. Cái cảm giác thỏa mãn này thậm chí còn vượt qua cảm giác sinh lý được bắn ra.
Trong mười mấy năm cuộc đời của tôi, tôi không biết rằng có một loại khống chế vô hình từ từ điều khiển được cả phản ứng sinh lý và cảm giác tâm lý của một người.

Adam hôn tôi, tha thứ nói.

“Bắn đi.”

Cơ thể kéo căng của tôi được thả lỏng, giống như trút được gánh nặng mà bắn ra.

Hắn hôn lên khóe mắt ẩm ướt của tôi, nụ hôn dịu dàng giống như một sự ban thưởng.

Có một ngày tôi xoa bóp ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn của mình, rõ ràng là đã giống như nước chảy thành sống, thế nhưng làm thế nào cũng không bắn ra được. Adam tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của tôi thì đi tới ngồi xuống bên giường.

Hắn nhìn tôi, nói như ban ơn.

“Ngoan, bắn đi.”

Gông xiềng vô hình giống như được bật mở, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trào ra dính ở trên đùi và eo tôi. Kɦoáı ƈảʍ nóng bỏng bao phủ lấy người tôi, thế nhưng đáy lòng tôi thì lạnh lẽo, vừa hoảng sợ vừa bất lực nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, tôi mới run rẩy khóc lên.

“... Sao có thể… có thể như vậy… Tôi… có phải tôi là hỏng…”

Adam vươn tay vuốt ve gương mặt tôi, vẻ mặt hắn dịu dàng cất tiếng.

“Em không hỏng, chỉ là em không thể rời khỏi tôi thôi.”

Tôi mờ mịt nhìn hắn, hoảng sợ nói.

“Cái gì gọi là… không thể rời khỏi anh?"

Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướŧ áŧ của tôi. Đôi mắt màu sáng nhìn tôi chăm chú không chớp, có chút hài lòng thấp giọng nói.

“Em không thể rời khỏi tôi cũng giống như tôi không thể rời khỏi em.”

Nói như vậy tôi nghe không hiểu hay có thể nói cách khác là tôi vốn dĩ không muốn hiểu. Tôi cúi đầu lại đi xoa nắn ƈôи ŧɦịŧ ỉu xìu, gấp gáp muốn dùng nhiều sức lực chứng minh xem hắn nói có đúng không. Tôi không phải là không thể rời khỏi hắn.
Không phải như vậy, không phải nhất định cứ dựa vào hắn tôi mới có thể bắn ra được.

Cơ thể này của tôi sao lại đi nghe lời người khác chứ?

Trong lòng tôi càng thêm nóng nảy sợ hãi. Tôi xoa bóp đến mức chính mình đau đớn chảy mồ hôi lạnh nhưng ƈôи ŧɦịŧ lại không cứng nổi, chỉ nổi lên màu đỏ đáng thương.

Adam nắm lấy cổ tay tôi, ngăn cản động tác của tôi lại, giống như đang dịu dàng nhã nhặn hết mức để tôi mau chóng tiếp nhận được sự thật này, hắn kiên nhẫn nói.

“Em đừng sợ, tôi sẽ mãi bầu bạn với em.”

Lời nói hứa hẹn đóng đinh quãng đời còn lại của tôi, tôi lập tức tránh thoát khỏi tay hắn. Tôi không kiềm chế được nỗi lòng mà nắm lấy cổ áo của hắn, sợ hãi hét lên.

“Tôi không muốn anh chăm sóc! Tôi không muốn như vậy! Đến cùng là anh đã làm gì với tôi?”
Hắn rũ mắt nhìn tôi, muốn cho tôi tỉnh táo lại. Thế nhưng mỗi lần bị hắn chạm vào tôi giống như sợ dính phải loại độc gì đó, sợ rằng sẽ có thay đổi càng lúng túng càng đáng sợ hơn xảy ra trên người mình.

Hắn đành phải dùng sức bắt lấy cánh tay của tôi, trước khi tôi muốn trốn tránh tiếp thì lên tiếng hỏi.

“Gia, em có biết vì sao tôi lại biết em chạy trốn không?”

Câu chuyện từ lâu không được đề cập đến bất ngờ bị lật lại như vậy. Chỉ trong chớp mắt tôi đã yên tĩnh lại, ngơ ngác nhìn hắn. Tôi đã thật sự hoang mang vì chuyện này, còn nghi ngờ hắn nhắc lại chuyện xưa có phải vì tức giận không, hay là có suy nghĩ khác trong đầu.

Nhìn thấy tôi trợn mắt không nói lời nào, hắn thả sức, bàn tay rộng lớn bao trùm lấy hai tay đang xoắn vào của tôi, nhìn tôi trả lời.
“Thời gian trong phòng tạm giam rất chậm, tôi không biết bên ngoài đã là đêm khuya rồi. Sau khi nghe giám ngục nói là buổi tối em chưa ra ngoài ăn cơm nên tôi đã nhờ hắn ta đưa đến cho em chút đồ ăn.”

Chuyện như này rồi thì  tra ra manh mối ngay, giám ngục đánh bậy đánh bạ lại phát hiện ra tôi chạy trốn. Kế hoạch của tôi và Chiêm Nhẫn bị thất bại, hóa ra là bởi sự quan tâm của Adam dành cho tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Adam. Đột nhiên có cảm giác sợ hãi lạnh lẽo cả người, giống như bất kể là tôi có nghĩ ra trăm phương ngàn kế rời khỏi hắn thì cuối cùng hắn cũng sẽ vô tình hay có ý phá hỏng hành động của tôi, khiến tôi trở thành sâu kiến bị hắn vây khốn có chạy đằng trời cũng không thoát nỗi.

Sau khi nhìn tôi mấy giây, Adam tiếp tục bình tĩnh nói.

“Tôi biết em muốn chạy trốn, muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng tôi không muốn em đi. Anthony nói tôi không thể như vậy, hắn ta đưa cho tôi rất nhiều kiến nghị nhưng xưa này tôi đều không nghe, bởi vì tôi cảm thấy những chuyện kia đều rất xấu xa.”
“Giống như hắn ta làm ra rất nhiều chuyện xấu với Chiêm Nhẫn nên Chiêm Nhẫn mới chán ghét hắn ta.”

“Tôi thì không muốn khiến em chán ghét tôi.”

Adam vuốt ve mu bàn tay của tôi. Vào lúc tôi không nhịn được mà muốn thu tay lại tránh né thì hắn tìm ra khe hở, đan xen mười ngón tay với tôi.

Hắn yên tĩnh nhìn tôi rồi chậm rãi nói.

“Thế nhưng tôi phát hiện ra mình cũng là kẻ xấu. Tôi sợ rằng em sẽ không chút bận tâm rời khỏi đây bất cứ lúc nào hơn. Lúc đầu là em tới tim tôi trước, em cầu xin tôi giữ em lại, vậy là tôi đã giữ em lại.”

“Vậy nên tôi quyết định làm chuyện xấu với em, để em không thể rời khỏi tôi.”

Không đợi tôi trả lời, hắn đã tự mình nói ra một chuyện khác.

“Anthony đi tìm Chiêm Nhẫn, em thấy Chiêm Nhẫn rõ ràng là không thể rời khỏi Anthony, nhưng vẫn kiên quyết chạy trốn. Lúc đầu tôi còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại tôi đã không lo lắng nữa rồi.”
Cả người tôi rùng mình một cái, nhớ đến Chiêm Nhẫn đã vượt ngục thành công và đúng là mấy ngay không nhìn thấy Anthony nên vô thức hỏi theo ý hắn.

“Vì sao vậy?”

Có lẽ tôi cũng không ý thức được mình đang nói gì, nhưng tôi lại nghe rõ câu trả lời của hắn.

Adam vươn tay nắm lấy đầu vai tôi, sau đó kéo tôi vào trong ngực hắn. Dưới bối cảnh phòng giam màu tro nhạt, khuôn mặt bỗng nhiên sát lại gần giống như bức họa không phù hợp nhưng giờ phút này lại có chút dịu dàng.

Đọc truyện chữ Full