DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Chương 7

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể tiếp tục làm một cậu ấm, không ngờ tất cả những thứ phồn hoa đó đã bị sâu mọt đục rỗng, chỉ hơi chạm nhẹ là vỡ tan thành cát bụi.

Nói không chừng lần này tôi vào ngục giam là nhờ đám họ hàng bị lợi ích che mờ tim giở trò quỷ, bọn họ hại tôi còn không kịp sao có thể cứu tôi ra ngoài.

Nhưng sau khi biết Chiêm Nhẫn còn có cơ hội rời khỏi đây, tôi cũng không nhịn được mà hy vọng, không nhịn được nói với Adam rằng tôi bị hãm hại mới phải vào đây, hỏi hắn có cách nào đưa tôi ra ngoài.

Chiêm Nhẫn đã nói hắn và Anthony rất lợi hại, vào ngục giam cũng là tự nguyện, chỉ cần muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Vì thế nên cứu tôi ra ngoài chắc cũng chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể.

Thế nhưng Adam không hề trả lời tôi, im lặng dùng đôi mắt nhạt màu ấy nhìn tôi.


Trong khoảng lặng yên tĩnh đến nghẹt thở tôi hiểu được câu trả lời của hắn, tuy rằng còn đang được hắn ôm vào lòng nhưng tôi vẫn lạnh hết cả người, tự mình chịu đựng nỗi đau trong lòng cúi đầu nói.

"Anh xem như tôi chưa nói gì đi."

Hắn không nói lời nào, tay khoác lên vai tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve khóe mắt ngấn nước của tôi.

Tôi biết hắn không muốn tôi đi, dù gì thì cũng chẳng có ai cam lòng để cho một món đồ chơi chạy mất, hơn nữa hắn vẫn còn hứng thú, đương nhiên sẽ muốn tôi tiếp tục ở cùng hắn trên hải đảo này.

Đối với Anthony mà nói, có lẽ Chiêm Nhẫn cũng là món đồ chơi như vậy, vì thế nên hắn ta không cho phép Chiêm Nhẫn rời đi.

Tôi nghĩ một lúc rồi thẫn thờ, mờ mịt nhìn ra phía ngoài lưới sắt, nơi đó có tầng tầng thiết bị canh giữ, xa tiếp nữa chính là nước biển và bầu trời vô tận không nhìn thấy bờ.


Bên tai bị chạm nhẹ một cái, Adam hỏi:

"Làm sao thế?"

Giọng của Adam khi nói tiếng Trung rất êm tai, ngữ điệu trầm thấp mang đến cảm giác như có dòng điện chạy qua, giật cho nửa người tê rần.

Tôi lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu tiếp tục đọc phần thơ còn lại.

Người cố gắng tìm kiếm Chiêm Nhẫn đã bị Anthony đuổi đi, Chiêm Nhẫn cũng gây gổ với hắn ta một trận ầm ĩ, xem có vẻ rất nghiêm trọng, đến nỗi Anthony còn đẩy anh từ khu A xuống khu D của ngục giam.

Hắn ta muốn Chiêm Nhẫn chủ động tới nhận sai xin tha thứ, muốn Chiêm Nhẫn hứa với hắn ta sẽ không rời đi theo người khác, mới có thể cứu anh khỏi khu D.

Ai ai cũng biết khu D tầng chót của cả ngục giam này, là vực sâu kinh khủng nhất, Chiêm Nhẫn nói cho tôi biết trước kia anh theo làm việc cho Anthony, vì thế nên sau khi và ngục giam là lập tức được ở với hắn ta ở khu A, chưa từng ở khu D.


Từ khu A rớt xuống khu D, anh sẽ bị tất cả mọi người bắt nạt, cũng sẽ có vô số người hận thù Anthony nhân cơ hội này dùng anh làm đối tượng để xả cơn giận, không thể tưởng tượng được anh sẽ phải đối mặt với sự giày vò như thế nào.

Khi vừa biết được tin này, tôi đã cầu xin Adam cứu lấy Chiêm Nhẫn, nhưng hắn từ chối.

Đó là người không có liên quan gì với hắn, hắn cũng không quan tâm.

Tôi lại chạy đi tìm Chiêm Nhẫn, anh ở trong khu D ba ngày, khắp người đều là vết thương, trong mắt cũng nhiễm phải nét tàn bạo làm người sợ hãi của khu D hung ác, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh.

Tôi thấy mà sốt ruột khuyên anh mau đến lấy lòng Anthony, anh chỉ cười cười, dịu giọng nói:

"Cậu không cần lo lắng, tôi không sao, chỗ này quá rối loạn, cậu đi tìm Adam nhanh đi."

Tôi thừa dịp lúc Adam và Anthony nói chuyện mới lén chạy tới, phạm vi hoạt động của người trong khu D rất hẹp, lúc tôi đến, những ánh mắt ác ý đều ngó lại đây, làm tôi nhớ đến những ngày đầu vào trong này.
Tôi rất sợ nhưng vẫn cầm lấy tay Chiêm Nhẫn.

Anh nhíu mày nhìn tôi một cái, tôi mới nhìn thấy vết thương trên tay anh, giật mình nới lỏng tay ngay lập tức, trong lòng vừa chua vừa xót, nói nhỏ:

"Không phải lúc trước anh khuyên tôi nói phải làm quen với chuyện như vậy, phải đi theo Adam để được che chở à? Sao bây giờ anh lại gây mâu thuẫn với Anthony?"

Anh nhìn tôi, đè thấp giọng nói:

"Tôi vốn dĩ có thể rời khỏi chỗ này, nhưng Anthony không cho phép, Sài Gia, cậu có biết vì sao tôi lại đối đầu với hắn ta không?"

Tôi biết.

Là vì tự do.

Nếu có người nói cho tôi biết bây giờ tôi có thể đi khỏi chỗ này, vậy thì cho dù tôi có chọc giận Adam, tôi cũng sẽ liều mình làm bất cứ chuyện gì vì tự do.

Chiêm Nhẫn nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của tôi, cười thúc giục tôi:

"Cậu quay về đi."

Thế nhưng vào lúc đưa tay ôm lấy tôi, anh ghé vào tai tôi vội hỏi nhỏ:
"Sài Gia, tôi định vượt ngục, cậu có muốn đi cùng với tôi không?"

Sau khi trở về từ khu D hồn phách tôi như lên mây, đi được nửa đường là thấy Adam lạnh mặt đi nhanh về phía tôi, dùng sức rất mạnh nắm lấy cổ tay tôi, nói có chút hung dữ:

"Không được phép rời khỏi tầm mắt của tôi."

Tôi bị đau nên vùng vẫy một lúc, trái lại bị hắn siết chặt hơn.

Đối mặt với đôi mắt nhạt màu giận dữ, lòng tôi chết điếng, không nói ra được cảm nhận của mình, giống như ngạt thở dưới biển quá lâu cuối cùng cũng được thấy ánh sáng chiếu vào, nhưng lại lo sợ khi rời khỏi mặt biển tôi không còn hô hấp bình thường được nữa.

Hắn nhìn tôi ngơ ngác, đưa tay nâng mặt tôi lên, lòng bàn tay cọ lướt qua khóe mắt ướŧ áŧ.

Vốn dĩ mang vẻ mặt chất vấn lạnh lùng lại mềm nhũn ngay tức khác, hắn nhỏ nhẹ hỏi:
"Ai bắt nạt em?"

Tôi vùi vào lòng hắn không lên tiếng.

Hắn dùng cánh tay rắn chắc vòng qua sau eo tôi, dùng sức bế tôi lên, hắn vuốt nhẹ lưng tôi như đang dỗ dành một đứa bé, cũng không nói gì.

Chúng tôi đi về lại khu A, tôi nằm ngoài trên vai hắn nhìn dáo dác về phía khu D, dường như thấy được Chiêm Nhẫn trong đám người, ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn tôi.

Anh biết tôi sợ, sợ nếu không thể vượt ngục thành công sẽ phải đối mặt với án phạt nghiêm trọng hơn, nhưng anh cũng biết tôi muốn muốn trốn ra ngoài nhiều biết nhường nào, chạy ra khỏi hải đảo này, cùng anh chạy về phía tự do.

Tôi đã đồng ý.

Ăn cơm xong về lại phòng giam, Adam bảo tôi đọc thơ cho hắn nghe, tôi vùi vào lòng hắn lật trang sách đọc nhỏ, hắn vô cùng tập trung xoa nắn lỗ tai của tôi, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu hôn nhẹ.
Tôi cảm thấy rất ngứa, nghiêng đầu né ra, lại bị tay hắn đụng trúng chỗ thịt ngứa trên eo, thế là không nhịn được phì một tiếng bất cười.

Hắn ngẩn ra, sau đó nắm chặt cằm tôi nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt xám sâu mang theo tình cảm mãnh liệt khó nén, thiêu đốt lòng tôi đến hoảng.

Còn chưa kịp tránh né đã bị nụ hôn của hắn bao phủ, sách bị vứt sang một bên trên bàn, tay hắn dọc theo sống lưng cởi đồ của tôi ra, tôi co rúm lại dưới lòng bàn tay hắn.

Những ngày qua gần như ngày nào chúng tôi cũng sẽ làm, trên giường cũng chuẩn bị sẵn thuốc bôi trơn, vì thế nên hắn chỉ tốn một ít thời gian là vào, ƈôи ŧɦịŧ to dài lấp đầy cơ thể tôi, đâm vào nơi rất sâu, trong lúc đưa đẩy kéo ra một chút thịt mềm rồi lại đẩy ngược vào, vừa xót vừa thoải mái.
Tôi nằm nghiêng ở trên giường, tự ôm lấy hai chân mình cuộn lên, cánh tay của anh chống ở hai bên người tôi, hệt như lao tù rắn chắc không thể nào phá bỏ vây lấy tôi trên chiếc giường cọt kẹt dâʍ ɭσạи này, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve tôi, xoa xoa đầṳ ѵú trước ngực.

Làm quá nhiều lần đã giúp hắn trở nên thành thạo hơn, hơi thở nóng rực phả lên trên da thịt của tôi, tôi nhắm chặt hai mắt, cố nhịn không khóc ra, cắn răng thở nhẹ hổn hển.

Hắn cắn lỗ tai của tôi, có chút không vừa lòng nói:

"Đừng nhắm mắt, tôi không thích em nhắm mắt."

Tôi đành phải mở mắt ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, đôi mắt màu xám sâu nhìn chằm chằm vào tôi, thật chăm chú như quên hết tất cả mọi thứ khác, cứ như vậy thật lòng chỉ nhìn một mình tôi.

Đồ tù bị cởi ra xếp chồng ở một bên, hắn để trần thân trên, cơ thể nhìn cao lớn thì ra cũng ẩn giấu sức mạnh mạnh mẽ, đường cong cơ eo, bắp thịt đẹp đẽ, duyên dáng kéo dài từ trên xuống dưới, nước da trắng của người phương Tây như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi không dám tiếp tục nhìn xuống nữa, mí mắt run rẩy hoang mang dời đi, nhìn vào vách tường.

Hắn bèn cúi đầu hôn lên mặt tôi rồi lại không nỡ ngậm lấy môi tôi, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ mút từng chút vào cổ họng, đưa hơi thở xâm lấn hoàn toàn.

Cơ thể như sắp bị đụng nát, từ khi bắt đầu bị xâm chiếm cơ thể cũng bắt đầu dần dần cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ, nơi sâu xa bị hắn đút vào chảy ra một chút dịch ruột non trắng mịn, trộn lẫn với thuốc bôi trơn cùng phát ra tiếng nước nhóp nhép, mông nóng hừng hực, bị túi tinh của hắn va vừa đau vừa sướng.

Tôi cảm thấy rất xấu hổ, chôn đầu vào trong gối, không nhịn được rớt nước mắt, nghẹn ngào nuốt xuống tiếng khóc.

Hắn lại hôn tôi một lúc, động tác dần trở nên dữ dội hơn, tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phải mò xuống vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ của mình, chưa đến hai lần đã bị hắn vừa hay đâm vào nơi mẫn cảm, lập tức run người bắn ra, thứ đó dính vào giữa hai người chúng tôi, tràn ngập mùi vị tanh nồng.
Vừa mới bắn xong nên cơ thể cực kỳ mẫn cảm, tốc độ của Adam cũng không chậm lại, thậm chí còn va chậm ác hơn, tôi run người cuộn tròn đầu ngón chân, lúc này cơ thể siết lại càng chặt, tiếng thở dốc của hắn kề sát bên tai, nhiều lần lờ mờ gọi tên của tôi.

"Gia."

"Gia."

Ngay cả việc khóc tôi cũng không rảnh để khóc, chỉ dồn dập thở dốc, hắn không chờ được lời đáp lại của tôi bèn nhào tới hôn môi tôi, hôn còn mạnh hơn lúc nãy một chút, hôn đến mức làm tôi nghẹt thở rồi đột nhiên siết chặt cánh tay, từng dòng từng dòng sóng bắn vào nơi sâu trong cơ thể tôi.

Tôi run rẩy lúc lâu mới từ từ bình thường trở lại, mở to hai mắt ướt nhẹp, mờ mịt nhỏ giọng thở hổn hển.

Adam cúi đầu nhìn tôi, vuốt mặt tôi hôn một cái, hôn một lúc lại ôm lấy tôi đề lên tường, chen vào từ phía sau.
Hậu huyệt mới vừa bị lấp đầy đã tuôn ra chất lỏng ướŧ áŧ, hắn chen vào trót lọt, eo tôi đau xót hạ thấp xuống, đầu gối tách ra quỳ trên giường, hai tay không có gì để níu lấy giữ thăng bằng, chỉ có thể miễn cưỡng bám vách tường.

Bàn tay ấm áp dày rộng xoa nắn mông tôi, tách mông tôi sang hai bên, cố gắng đâm vào sâu hơn.

Tôi sợ bị đâm xuyên từ ruột lên bụng, vội quay đầu ra sau nắm lấy cánh tay hắn, khóc lóc cầu xin hắn:

"Adam, sâu quá, sâu quá, tôi sợ..."

Adam nhìn tôi, đôi mắt màu xám sâu thật giống như một điểm sáng, mái tóc màu bạch kim đã có hơi thấm ướt mồ hôi.

Lồng ngực dày rộng dán sát vào lưng tôi, nhiệt độ nóng rực như muốn làm bỏng da tôi, tôi co rúm lại trốn lên phía trước, bỗng run rẩy vì đầṳ ѵú bị đùa giỡn đến sưng đỏ đột nhiên đụng vào vách tường lạnh lẽo, tôi lùi ra sau theo bản năng nhưng lại là chui vào trong lòng hắn.

Đọc truyện chữ Full