Hạ Mạt làm sao lại không biết tâm tư của nữ nhân, chỉ là cậu không để ý một chút ghen tị của nữ nhân về chuyện này, cậu phải nhanh chóng rời đi gia đình này mới được!
“Đêm nay phụ thân sẽ về nhà.”
“Vậy con nói bọn họ có thể hay không……” Ý tưởng của nữ nhân thật cổ quái, nàng vừa hi vọng có thể bắt được bọn họ yêu đương vụng trộm, danh chính ngôn thuận đuổi nữ nhân kia ra khỏi phủ, đồng thời lại kinh hoảng bắt được bọn họ yêu đương vụng trộm, bởi vì điều này biểu thị lực hấp dẫn của nàng với trượng phu đã không bằng như trước……
Hạ Mạt lừa nói:“Chỉ cần đem Tiểu Mai đuổi đi, trong mắt phụ thân không phải vẫn chỉ có người sao?”
“Đúng! Nói đúng!” Nữ nhân giơ lên khóe miệng, ngạo mạn cười rộ lên,“Muốn tranh nam nhân với ta, ả còn chưa đủ tư cách!”
“Thế nhưng, con còn có chuyện phải nhắc nhở người.”
“Cái gì?”
“Nếu có người tặng đồ cho người, cho dù là cái gì đều trăm ngàn không thể ăn, nhất định phải vụng trộm đổ đi.”
“Vì cái gì?”
“Nếu như bọn họ thật sự muốn yêu đương vụng trộm, đương nhiên hi vọng ngài ngủ càng sâu càng tốt.”
Nói xong lời này, sắc mặt của Emma lập tức trở nên càng thêm khó coi.
—-
Buổi tối 7:00, Hạ Khoa trở lại, một câu “Ăn cơm”, bọn người hầu liền bưng các loại thức ăn đủ màu sắc lục tục đi vào nhà ăn.
Emma, Hạ Mạt và Ngọc Chương đều có mặt, Tiểu Mai giống như trước, cúi đầu đứng ở phía sau Emma.
Hạ Mạt và Ngọc Chương không được coi trọng, cho nên không có nha đầu hầu hạ bên người.
Sau khi Hạ Khoa cầm lấy chiếc đũa gắp một khối thịt, ba người còn lại đều bắt đầu động. Emma chỉ uống một chút canh rồi buông đũa, Hạ Khoa thấy thế, hỏi:“Hôm nay làm sao? Những đồ ăn kia không ngon?”
“Không phải.” Lời này cũng không có gì ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, Emma nhu nhược tựa vào ngực Hạ Khoa, nhẹ giọng nói: “Em đến kỳ, thân thể không thoải mái.”
Hạ Khoa biểu hiện thật sự lo lắng, vội vàng đỡ lấy bả vai của nàng, trầm giọng nói với Tiểu Mai: “Nhanh chóng đỡ phu nhân trở về nghỉ ngơi, lại nấu ít canh lót dạ, biết không?”
“Vâng, tướng quân.” Tiểu Mai đỡ Emma trở lại trong phòng, an trí tốt Emma, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, em đi ra ngoài đun chút dược cho người.”
Emma khoát tay, sắc mặt tái nhợt, “Đi thôi”. Đợi đến khi Tiểu Mai ra ngoài, ánh mắt của nàng lập tức thay đổi.
Rất nhanh, Tiểu Mai liền bưng một chén nước lại đây, Emma ghét bỏ nhìn thoáng qua,“Thật khó ngửi.”
“Phu nhân, thuốc đắng dã tật, đây chính là lão gia tự mình phân phó a.”
Emma tiếp nhận chén thuốc, cau mày phân phó, “ Đi lấy cho ta một hộp kẹo mật ong đến.”
“Phu nhân, người uống thuốc trước đi.”
“Em là phu nhân hay ta là phu nhân?”
Tiểu Mai không dám nói thêm nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài. Emma nhìn chằm chằm ả rời đi, vội vàng đứng dậy mở ra cửa sổ, đổ toàn bộ dược ra ngoài, sau đó còn cố ý chấm một chút nước vào khóe miệng, làm bộ đã uống qua.
Rất nhanh, Tiểu Mai trở lại, trong tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, ả thấy chén thuốc đã trống không, ánh mắt chợt lóe, sau đó tay chân lưu loát mở hộp ra, đưa đến trước mặt Emma.
Emma lấy tay nhận lấy.
Tiểu Mai chú ý tới chút nước bên khóe miệng Emma, “Phu nhân, bên miệng của ngài đều là nước, em lau cho người.”
Nói xong, ả lấy khăn ra ôn nhu lau đi giọt nước cho nàng, sau đó nhẹ giọng nói: “Em đem chén thuốc ra ngoài một chút.”
Hết chương 7.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 7
Chương 7