DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn
Chương 101

Khâu Hàn rốt cuộc cũng thành công chế ra Ngọc Mai Lộ nhưng cậu không còn cảm giác vui vẻ như lúc trước nữa, ngược lại trong lòng còn có một loại cảm giác phiền muộn nói không rõ.

Cậu nhìn chằm chằm bình rượu, ngồi yên hơn hai giờ đồng hồ mới đứng lên, ôm bình rượu ở trong tay, đi về phía thư phòng Diệp Huyên Thành.

Khâu Hàn đứng ở cửa thư phòng, cậu không lập tức gõ cửa mà đứng nhìn cánh cửa đến phát ngốc, cậu thật không thích chính mình của hiện tại, gõ vang cánh cửa này với cậu mà nói đã trở thành một việc gian nan rồi, cậu không nên như vậy.

Rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm, Khâu Hàn giơ tay gõ cửa, nghe được âm thanh trả lời của Diệp Huyên Thành, cậu mới đẩy cửa đi vào.

“Chú.” Khâu Hàn kêu lên.

Diệp Huyên Thành nhìn mặt Khâu Hàn, tuy rằng sống chung cùng một mái nhà nhưng đã có vài ngày rồi y không được nhìn thấy Khâu Hàn.

Khâu Hàn đi qua, đem bình rượu đặt lên bàn: “Ngọc Mai Lộ, cháu thành công rồi.”

Diệp Huyên Thành tầm mắt nhìn về phía bình rượu trên bàn, ôm lấy bình rượu mở ra ngửi.

Khâu Hàn đi đến ven tường trước cái bàn, ở khay trà lấy một cái chén, sau đó đặt cái chén tới trước mặt Diệp Huyên Thành.

Sau khi Diệp Huyên Thành nhấm nháp, giương mắt nhìn về phía Khâu Hàn nói: “Đúng là Ngọc Mai Lộ, chúc mừng cháu.”

“Cũng chúc mừng chú.” Khâu Hàn mỉm cười nói: “Hện tại chúng ta đã là đối tác rồi.”

“Ngọc Mai Lộ cũng thành công rồi, còn lại? Cháu có muốn nói cái gì với chú không?” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn hỏi.

Khâu Hàn đem folder trong tay đưa qua, để tới trước mặt Diệp Huyên Thành.

Diệp Huyên Thành cầm lấy folder mở ra, chỉ nhìn đến mấy chữ từ chức, liền giương mắt nhìn về phía Khâu Hàn.

Khâu Hàn nói: “Cháu hiện tại muốn học cách quản lý Khâu Gia Tửu phường, lại phải tốn thời gian ủ rượu, hiện tại công việc trợ lý cháu không thể làm nữa nên dứt khoát từ chức ạ.”

“Còn nữa không?” Diệp Huyên Thành tùy tay ném folder lên trên bàn, chờ Khâu Hàn tiếp tục nói.

“Còn có chính là…….” Khâu Hàn nghĩ nghĩ tìm từ để nói: “Cái ước định lúc trước của cháu và chú chắc là thôi bỏ đi, bất quá sau này hợp tác với chú, cháu sẽ không làm chú cảm thấy khó xử đâu, về sau việc công xử theo phép công. Nếu cháu đã không còn là trợ lý của chú nữa thì cháu tiếp tục ở nơi này cũng không quá thích hợp, cháu đã thu thập đồ xong rồi, sáng mai sẽ dọn đi.”

“Đây là toàn bộ nội dung cháu muốn nói?” Diệp Huyên Thành mặt vô biểu tình hỏi.

“Vâng, lời cháu muốn nói chỉ có như vậy.” Đầu Khâu Hàn nâng lên, chân thành nói: “Thật sự cảm ơn sự trợ giúp của chú, những yêu cầu mà cháu đưa ra trước đó với chú, hiện tại ngẫm lại, là cháu vượt tuyến, thực xin lỗi.”

Diệp Huyên Thành cũng chỉ nhìn Khâu Hàn, cái gì cũng không nói.

Khâu Hàn cảm thấy, có khả năng y đối với mình đã không lời nào để nói, đứng trầm mặc một lúc, Khâu Hàn nói: “Quấy rầy rồi, chú cứ tiếp tục đi, cháu về phòng đây.”

Khâu Hàn đi ra khỏi thư phòng, từ bên ngoài đóng cửa lại, nhanh chân đi về phòng.

Trở về phòng, Khâu Hàn mới dỡ sự bình tĩnh mà mình đã ngụy trang xuống, trong mắt nhịn không được toát ra khổ sở cùng bi thương, cậu cố gắng mỉm cười, nghĩ thầm cư nhiên một câu nói giữ lại cũng không thể nghe được, dù chỉ là một lời khách sáo, cậu đều không nghe được.

Kỳ thật cậu cũng có thể tâm cơ một chút, dùng thủ đoạn tranh đoạt với Hứa Vân Kỳ, lợi dụng ưu thế của mình làm cho Diệp Huyên Thành đồng ý cùng cậu kết hôn, nhưng nội tâm cậu lại không muốn làm như vậy. Không phải bởi vì cậu cảm thấy làm như vậy không tốt, mà là không muốn ủy khuất bản thân mình, lợi dụng thủ đoạn tranh dành một cuộc hôn nhân.

Khâu Hàn ngồi xuống sô pha, nhìn đồ đạ đã sắp xếp xong, cậu cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Mục đích cuối cùng của cậu chính là có được sự tự do, cậu không muốn hãm càng sâu vào đoạn tình cảm không có kết quả này, nói không chừng lại sẽ dẫn đến một kết cục bi kịch.

Ngày hôm sau, Khâu Hàn ra khỏi phòng, nhìn cánh cửa phòng ngủ Diệp Huyên Thành, xoay người đi ra ngoài, cậu không cần cầm bất cứ đồ gì vì sẽ có người giúp cậu đưa đồ đạc đến Khâu Gia Tửu phường.

Quản gia đưa Khâu Hàn đến ngoài cửa lớn, nhìn cậu nói: “Đêm qua tiên sinh đi ra ngoài, còn chưa trở về.”

“Việc này cũng không còn liên quan đến cháu ạ, đêm qua cháu đã nói hết với chú ấy rồi.” Khâu Hàn nhìn quản gia nói: “Ngô bá, cảm ơn chú đã chiếu cố cháu trong khoảng thời gian này.”

“Thiếu gia Khâu Hàn…….” Quản gia trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chú chỉ là một quản gia, không có quyền lợi quyết định thay chủ nhân.

Khâu Hàn cười cười nói: “Cháu đi đây.”

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuy rằng cậu chỉ ở đây mấy tháng nhưng nơi này lại có rất nhiều hồi ức đáng nhớ, Khâu Hàn xoay người lên xe.

Xe chậm rãi lăn bánh, Khâu Hàn nghĩ thầm, tuy rằng cậu không cùng Diệp Huyên Thành kết hôn nhưng ít ra cũng chờ được Hứa Vân Kỳ trở về. Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Khải Dương, bảo anh sau này mỗi ngày đều gửi lịch trình trong nước của Diệp Huyên Thành cho mình.

Tuy rằng cậu không kết hôn cùng Diệp Huyên Thành nhưng mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu nhất định phải cứu Diệp Huyên Thành. Tuy rằng thời gian Diệp Huyên Thành xảy ra chuyện cách kiếp trước còn rất sớm nhưng Hứa Vân Kỳ đã xuất hiện rồi, Diệp Huyên Thành có thể xảy ra chuyện hay không, cậu cũng không thể xác định, cho nên hiện tại việc cậu có thể làm, chính là nắm rõ lịch trình của Diệp Huyên Thành.

Khâu Hàn vừa đến Khâu Gia Tửu phường không bao lâu, toàn bộ hành lý đều được đưa đến phòng cậu, Cố Dương biết hôm nay Khâu Hàn sẽ dọn đến Khâu Gia Tửu phường ở, đặc biệt lại đây tìm cậu, sau đó giúp cậu xếp hành lý.

“Cậu thật sự cứ như vậy dọn ra khỏi Diệp gia?” Cố Dương giúp cậu dọn từng cái ra tới: “Không hề trở về ở?”

“Người yêu chân chính của người ta đã trở lại, hơn nữa vừa về liền trực tiếp dọn vào Diệp gia ở, hận không thể thời thời khắc khắc cột bên người.” Khâu Hàn sửa sang lại quần áo của mình nói: “Đã như vậy rồi, tớ còn mặt dày mày dạn ở đó làm gì, chờ người ta ám chỉ tớ nên dọn đi rồi, chẳng phải rất là không có mặt mũi sao. Cho nên á, tớ dứt khoát tự mình từ chức, chủ động rời đi, như vậy mọi người đều không đến mức khó coi.”

- -----------------------------------------------

Đọc truyện chữ Full