DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 387: Phiên Ngoại

Lời editor: Báo trước là mình kiếm không ra bản raw của PN, tìm một đống trang mà hầu như chỉ có 386 chương, có web có PN nhưng bị đánh vip mình không xem được, nên chỉ chỉnh sửa lại từ bảng convert nha, chém hơi nhiều.

Chương 387. Kế tiếp (1)

Edit + beta: Iris

Vào ban đêm cùng ngày thành thân, Quản Châm sợ bọn U Diệp nháo động phòng, không thèm chờ khách khứa giải tán đã lén mang Quỷ Bà đi vân du tứ hải.

Ngày hôm sau, mọi người cũng lục tục rời đi. Đầu tiên là Quản Sách đã rời Bí Ẩn tộc cả tháng trời muốn về nhà, mà Hắc Tử Hà vẫn chưa chân chính theo đuổi được người nên tất nhiên cũng phải về cùng hắn. Tiếp theo là Ô Tiền Thanh cũng muốn dẫn Quản Đồng đi lịch lãm các dị quốc giống Tử Linh quốc, sau đó là U Diệp và Ô Trúc đại hôn rồi trở về Ma tộc, Ô Thần Lưu lại lần nữa mang Ô Hi đi ra ngoài rèn luyện, Ô Bách và bằng hữu của hắn cũng lên đường tiếp tục cuộc hành trình.


Cức Hi, Dạ Ký, U Diệp, Ô Trúc, thì dẫn bọn nhỏ về Ma tộc.

Ngay cả Lâu Khuynh Lạc và Diệu Nghi cũng rời Tử Linh quốc, đến khi cảm xúc vơi bớt thì sẽ quay lại.

Ô Nhược tiễn từng bằng hữu thân thích đi, lòng trống rỗng. May mà nhận được thư từ do Hắc Tuyển Hành gửi, tâm tình mới miễn cưỡng tốt hơn chút.

Trong thư, Hắc Tuyển Hành luôn kể về những chuyện vui vẻ và một ít chuyện kỳ thú, cuối thư là lời hỏi thăm của Thâm Tụng, hơn nữa hai người còn rất có tâm, đưa cho cậu vài quyển y thư, hy vọng cậu có thể tìm ra biện pháp tốt hơn để chữa chứng Khuyết Dương.

Người bị mắc chứng Khuyết Dương toàn là những đứa nhỏ dưới 10 tuổi, cơ thể ốm yếu, cần phơi nắng nhiều hoặc rèn luyện cường thân kiện thể, vậy mới có thể chịu đựng được dược mạnh.

Nhưng có rất nhiều đứa nhỏ không đợi được ngày cơ thể cường kiện thì chứng Khuyết Dương đã phát tác, còn có vài đứa vì tuổi còn quá nhỏ hoặc là thân thể quá ốm yếu không điều dưỡng nổi, trong mười đứa bị bệnh có thể cứu được một đứa là đã may mắn lắm rồi.


Ô Nhược nhìn một đám nhỏ chết trong tay mình, không thể không đề nghị với Đế Quân, phu thê tân hôn nội trong ba năm không được sinh con, chờ dưỡng lại cơ thể âm hàn rồi sinh con cũng không muộn, tránh cho có đứa bị mắc chứng Khuyết Dương, khiến bọn nhỏ chịu khổ. Đế Quân và các đại thần đều cảm thấy đề nghị này rất tốt, liền phát hoàng bảng thông cáo thiên hạ.

Các bá tánh sau khi nhìn thấy thông cáo, hầu hết các thai phụ đều nguyện ý chủ động phá thai, còn lại những đứa nhỏ không phá được hoặc là không muốn phá thì đành phải phơi nắng nhiều hơn để hòa tan hàn khí trong cơ thể.

Thời gian trôi nhanh, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt đã qua hơn một năm. Thủ đô mới được xây dựng trên mặt đất đã ra hình ra dạng. Đứng trên cao nhìn xuống trông như một con hùng sư sắp thức tỉnh, có thể làm người ta cảm thấy nó tràn ngập khí thế hùng vĩ.


Các thành trấn khác cũng lục tục hoàn thành việc xây dựng, Đế Quân phái đại thần đến đó trị an, đại thần lại căn cứ theo thành tích xây dựng của bá tánh mà phân chia phòng ốc, các bá tánh được vào ở nhà mới đều đặc biệt vui vẻ, ban đêm, toàn thành ăn mừng.

Biên cảnh cũng xây dựng thành trì chống lại ngoại địch xâm lấn, cũng phái quân đội chấn thủ biên quan.

Ngoài ra, trong vòng một năm này cũng xảy ra rất nhiều chuyện. U Diệp và Ô Trúc, Dạ Ký và Cức Hi, Lão Hắc và Phất Thu đều đã thành thân. Ngay cả Hắc Tử Hà và Quản Sách, Hắc Tuyển Đường và Ô Hi cũng đã đính hôn.

Ô Nhược nhìn thấy mọi người đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình thì cảm thấy cao hứng thay bọn họ, nhưng điều làm cậu vui vẻ hơn chính là dược điều dưỡng lục phủ ngũ tạng đã được cải thiện, có thể điều dưỡng cơ thể bọn nhỏ một cách ôn hòa rồi tiến hành thay máu. Mà tất cả những chuyện này đều phải quy công cho Hắc Tử Hà, là nàng nói chuyện dược điều dưỡng cơ thể của Ô Nhược với các y sư ở Bí Ẩn tộc, để bọn họ nghiên cứu sâu hơn, sau đó chọn dùng dược liệu ở Tu Chân giới nên mới giúp bọn nhỏ không cần trải qua thống khổ cũng có thể trị được chứng Khuyết Dương.
Bây giờ chứng Khuyết Dương giống như một căn bệnh bình thường, các bá tánh không còn sợ hãi nó nữa, cũng càng thêm kính trọng Thái Tử Phi Ô Nhược.

Sau khi Tử Linh quốc đã hoàn toàn xây dựng xong, rất nhiều bá tánh đều muốn đến quốc gia khác du lịch, nên người rời Tử Linh quốc đặc biệt nhiều, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực cũng là một trong số đó.

Đây là Đế Quân cho phép bọn họ đến quốc gia khác du ngoạn trước khi truyền ngôi, chờ sau khi kế vị, muốn đi chơi cũng không có thời gian.

Ô Nhược đã hẹn gặp mấy người Ô Tiền Thanh ở Thiên Hành quốc từ sớm, mục đích là viếng mồ mả người Ô gia.

Lần này đi chung còn có cả Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu, bọn họ vừa nghe có thể đến quốc gia khác du sơn ngoạn thủy, liền hưng phấn đến mất ngủ cả đêm, nhưng bây giờ vẫn rất có tinh thần.
Còn Hắc Tuyển Đường và Hắc Tử Nhã phải ở lại đợi bọn họ trở về mới được đi, tránh cho một mình Đế Quân lo không xuể.

Đi vào Hoàng Đô Thiên Hành quốc, Ô Nhược trở lại Hắc phủ mà trước kia bọn họ từng ở.

"Ơ, đã ba năm chúng ta chưa từng trở về đây, sao nơi này vẫn không có một hạt bụi nào vậy?" Ô Nhược tò mò đi đến quẹt tay vào đại môn, bên trên không có chút bụi nào.

Đản Đản 5 tuổi kéo tay Tiểu Tiểu cao gần bằng bé nói: "Đệ đệ, chúng ta từng ở nơi này."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tiểu nở một nụ cười nhẹ.

"Nơi này chính là nhà của đại tẩu và đại ca?" Hắc Tuyển Chiếu thấy trên cửa không có khóa, tò mò đẩy thử, đại môn thế mà lại mở ra được.

Ô Nhược càng thêm kinh ngạc: "Ta nhớ lúc đi đã khóa kỹ đại môn rồi mà."

Hắc Tuyển Chiếu ngó vào bên trong nhìn một cái: "Đại tẩu, ở đây rất sạch sẽ, chắc là sẽ không có người vào đây ở đâu nhỉ?"
Ô Nhược đi vào, cậu nhớ rõ lúc cậu rời đi, đại viện chất đầy thi thể của tộc hàng đầu, bây giờ ngay cả một cục xương cũng không thấy đâu, mặt đất được quét tước rất sạch sẽ, hoa cỏ cây cối đều được tu bổ chỉnh tề, vừa nhìn liền biết có người thường xuyên đến đây quét tước, nhưng trong đại viện lại rất im ắng, không hề có nhân khí, Hắc Tuyển Húc sợ có mai phục, cảnh giác nói: "Để đệ vào xem."

Hắc Tuyển Dực hình như đã nghĩ ra là ai phái người đến quét tước Hắc phủ, híp mắt đạm thanh nói: "Ta không định ở đây, không cần vào nhìn."

"A?" Ô Nhược nghi hoặc: "Chúng ta không ở đây sao?"

Hắc Tuyển Dực quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện có người giám thị gần đây, gật đầu: "Ừm, chờ cha mẹ tới, chúng ta đi liền."

Bọn họ đã hẹn rõ ngày gặp, nên không cần vào bên trong chờ.
"Được."

Mấy người Ô Nhược đứng đợi ngoài cửa một canh giờ, Ô Tiền Thanh và Quản Đồng mới tới.

"Tiểu Nhược." Hai người nhìn thấy mấy người Ô Nhược thì cao hứng chạy tới, ôm chặt hai đứa nhỏ dưới đất: "Tiểu Tiểu lại cao lên rồi, sắp cao bằng Đản Đản rồi."

"Ông ngoại, bà ngoại." Hai đứa nhỏ hiểu chuyện chào hỏi.

Sau đó Hắc Tuyển Dực nói với Ô Nhược và mọi người, "Sắc trời không còn sớm, chúng ta đến mộ địa nhé?"

Mấy người Ô Tiền Thanh không có ý kiến.

Mọi người cưỡi lên lưng ngựa rời Hắc phủ, khi bọn họ ra đến cửa thành, Ô Nhược tựa hồ nghe thấy có người gọi cậu.

"Ô Nhược, chờ ta với — —" Ô Nhược quay đầu lại, thấy một nam tử mặc long bào dẫn theo một đám thị vệ vội vàng đuổi theo, thị vệ thủ thành thấy nam tử mặc long bào, vội quỳ xuống hành lễ, bá tánh hai bên cũng quỳ xuống.
Cậu nhìn kỹ lại thì thấy, chính là Linh Mạch Hàn đã hơn ba năm không gặp, hắn thành thục hơn trước kia rất nhiều, toàn thân tản ra uy nghiêm đế vương.

Linh Mạch Hàn đặc biệt kích động: "Ô Nhược..."

Ô Nhược không dừng lại, hơi mỉm cười với hắn, cùng bọn Hắc Tuyển Dực ra roi cưỡi ngựa rời đi, một thoáng sau liền không còn bóng dáng.

"Hoàng Thượng." Thị vệ bảo hộ Linh Mạch Hàn kinh ngạc nói: "Không thấy bọn họ nữa."

"Không thấy?" Linh Mạch Hàn ngơ ngác nhìn nơi xa, sốt ruột nói: "Đúng rồi, Ô Nhược biết ảo thuật, chắc chắn hắn đã dùng thủ thuật che mắt, các ngươi mau tìm xem."

"Nếu thật là vậy, chúng ta càng không thể tùy ý hành động." Thị vệ nói: "Ta lo đối phương sẽ gây bất lợi với Hoàng Thượng."

Linh Mạch Hàn gầm lên: "Hắn sẽ không hại trẫm."

"Biểu ca..." Lăng Tử Sinh sợ hắn đánh mất lý trí, vội lên tiếng: "Biểu ca, Ô Nhược rõ ràng không muốn gặp ngươi, nếu không sẽ không dùng ảo thuật che mắt chúng ta."
Linh Mạch Hàn ngẩn ra.

Năm nào hắn cũng phái người quét tước Hắc phủ, chính là vì chờ Ô Nhược trở về, sau đó dẫn cậu đi xem hắn thống trị Thiên Hành quốc phồn hoa như thế nào, nhưng chỉ một câu của Lăng Tử Sinh đã đánh vỡ tất cả ảo tưởng của hắn.

Linh Mạch Hàn cười to: "Đúng vậy, nếu hắn muốn gặp ta, lúc trước sẽ không vội vàng rời đi như vậy."

Trong tiếng cười mang theo tia chua xót, sau đó hắn lại cười ha ha, nhưng lần này lại như thở phào thoải mái: "Về thôi."

Linh Mạch Hàn chua xót quay đầu ngựa, giá một tiếng, cưỡi ngựa về.

Đám thị vệ tùy thân cũng nhanh chóng theo sau.

Lăng Tử Sinh đứng tại chỗ nắm chặt dây cương, nhìn về nơi xa, hắn từng thấy ở Ngự Thư Phòng, rất nhiều lần biểu ca lén lút vẽ bức họa Ô Nhược, hơn nữa ánh mắt biểu ca khi nhìn vào đó lại có một tia ái mộ mà chính hắn cũng không phát hiện.
Lúc ấy Lăng Tử Sinh đặc biệt khϊếp sợ, nhưng biểu ca tựa hồ chỉ xem đây là tình bằng hữu, rồi cứ để mặc loại tình cảm này dần phai nhạt cũng không muốn chọc thủng, hắn cũng rất lấy làm may mắn khi Ô Nhược không có dừng ngựa lại gặp biểu ca, tin rằng không lâu sau, biểu ca hắn sẽ hoàn toàn quên được Ô Nhược.

Lăng tử sinh quay đầu ngựa, hồi Hoàng Đô.

Hắc Tuyển Chiếu thấy bọn Linh Mạch Hàn không có đuổi theo, liền hỏi Ô Nhược: "Đại tẩu, người vừa rồi cưỡi ngựa đằng sau đuổi theo kêu tẩu, bọn họ có phải là bằng hữu của tẩu không?"

Ô Nhược nhàn nhạt nói: "Không tính là bằng hữu."

Nếu không tính là bằng hữu, vậy Hắc Tuyển Chiếu cũng không hỏi nhiều nữa, "Ồ."

Bọn Ô Nhược đi vào mộ địa, từ xa đã thấy có người đứng trước mộ, mỗi cái mộ đều có cắm hương khói, nến.
"Là Tiểu Bách." Ô Tiền Thanh mỉm cười: "Tiểu Bách."

Ô Bách nghe tiếng vó ngựa và giọng của Ô Tiền Thanh, nhanh chóng quay đầu lại: "Tam bá, tam bá mẫu, lục ca, Dực ca."

Ô Tiền Thanh cưỡi ngựa đến trước mặt hắn, xuống ngựa đánh giá Ô Bách, rồi mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: "Hai năm không gặp, con trưởng thành hơn rất nhiều."

"Tam bá cũng thay đổi rất nhiều." Ô Bách đối với hành vi lời nói của Ô Tiền Thanh cũng đặc biệt ngoài ý muốn, dường như hành tẩu giang hồ khiến cử chỉ của Ô Tiền Thanh trở nên hào khí can vân, ăn mặc cũng sạch sẽ gọn gàng, như thể buông bỏ được khúc mắc, đôi mắt cũng tràn đầy ý cười.

Quản Đồng cũng thay đổi rất nhiều, trước kia nàng ôn nhu như nước, bây giờ nàng lại giống như nữ hiệp lang bạt tiêu sái hào phóng.

Quản Đồng mỉm cười đi lên nói: "Hiện giờ Tiểu Bách cũng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi."
Ô Bách ngượng ngùng cười: "Tứ ca thế nào? Sao không thấy hắn và Diệp ca đi cùng mọi người?"

"Tiểu Trúc nói sẽ gặp nhau ở đây."

Ô Tiền Thanh ngó trái ngó phải, nửa ngày sau mới thấy không gian trên không trung vặn vẹo.

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 388. Kế tiếp (2)

Edit + beta: Iris

Nơi vặn vẹo biến thành một xoáy tròn, xoáy tròn càng lúc càng lớn, trên không trung xuất hiện một cái lỗ đen, sau đó Ô Trúc và U Diệp ôm Tiểu Ô U và Tiểu Dạ Cức đi ra.

Quản Đồng thấy hai đứa nhỏ thì đặc biệt cao hứng, ôm hai đứa hôn mỗi đứa một cái rồi để bọn nhỏ tự đi chơi.

"Ô U, Dạ Cức."

Ô Trúc và mọi người đi qua chào hỏi nhau: "Tiểu Hi đâu? Sao không tới?"

"Tiểu Hi sắp thành thân, giờ đang học tập nghi lễ trong cung, bận đến không thở nổi, nào còn thời gian đi với chúng ta."
Ô Nhược vỗ vỗ vai hắn, cười hỏi: "Đại ca ở Ma tộc có khỏe không? Có bị đại thần làm khó dễ không?"

Ô Trúc cười nhạo: "Này còn phải nói sao? Nhưng Ô U là con trai ta, nếu ta đi, Ô U chắc chắn muốn đi theo ta, huống chi có U Diệp che chở ta, bọn họ không dám khó xử ta đâu."

U Diệp ôm vai hắn: "Chờ Ô U có thể một mình tiếp quản Ma tộc, ta sẽ truyền ngôi cho nó, chúng ta có thể tiêu dao suиɠ sướиɠ như cha mẹ."

Ô Nhược nghe vậy, ánh mắt chớp chớp liếc Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực mỉm cười xoa đầu cậu.

Ô Nhược hỏi: "U Nhiên thì sao? Không cho nàng tiếp nhận ngôi vị ma đế hả?"

U Diệp trợn trắng mắt: "Người Ma tộc không chấp nhận nữ tử làm đế, hơn nữa từ nhỏ nàng đã hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, căn bản không muốn kế thừa đế vị."

Ô Nhược cười khẽ.

Cậu cũng không muốn Hắc Tuyển Dực kế vị.
Lúc này, Ô Tiền Thanh hô: "Các con đừng nói chuyện phiếm nữa, mau tới đây thắp hương đi."

"Tới đây." Ô Trúc kéo U Diệp qua đó.

Ô Nhược nhìn từng phần mộ, đạm thanh nói: "Có cảm giác thật châm chọc."

Tuy nói phần lớn người không phải là do cậu phái người gϊếŧ, nhưng cũng xem như gián tiếp chết trong tay cậu, bây giờ lại phải dâng hương cho những người này, cũng không biết quỷ hồn dưới địa phủ có gặm nổi hương của cậu hay không.

Hắc Tuyển Dực kéo cậu qua thắp hương.

Tế bái xong, Ô Bách liền tách khỏi bọn họ, cũng không biết sau này có còn gặp lại nhau nữa hay không.

Ô Trúc và U Diệp trở về Ma tộc, đến khi Ô Hi thành thân, mọi người sẽ gặp lại nhau.

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng cùng đám Ô Nhược đến khách đi3m ở trấn nhỏ gần đó nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, ăn sáng xong thì đường ai nấy đi.
Bọn Ô Nhược quyết định đến Vu tộc ở nam bộ để gặp Nỗ Mộc.

Vu tộc ở phía nam Miêu Cương, được núi non và rừng sâu vây quanh, các quốc gia khác muốn đánh hạ bọn họ cũng không dễ dàng, rừng rậm không chỉ có nhiều nguy hiểm trí mạng mà còn trồng rất nhiều cây ăn thịt người.

Nếu Ô Nhược không có tín vật của Nỗ Mộc, căn bản không vào Vu tộc nổi.

Sau khi nhìn thấy bậc thang như dẫn vào Vu tộc, nhà gỗ được xây trên núi cao tựa như tiên cảnh, sương trắng mờ ảo, trong viện của các ngôi nhà trồng đầy thảo dược và nuôi cổ trùng. Căn nhà đối diện trên núi là đại điện hiến tế của Vu tộc, bởi vì có sương trắng che lấp nên chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tượng nữ thần thật lớn trong đại điện cao chót vót.

Nỗ Mộc biết mấy người Ô Nhược tới, lập tức đi ra nghênh đón: "Tiểu Nhược, Tuyển Dực, không ngờ các ngươi lại tới đây thăm ta, đúng là ngoài ý muốn mà."
"Sư phụ." Ô Nhược vui mừng đi đến trước mặt hắn, giới thiệu Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu với hắn.

Nỗ Mộc cười nói: "Ta từng gặp Linh Tuyên thân vương ở Tử Linh quốc."

Hắc Tuyển Húc lễ phép cười: "Bây giờ đang ở bên ngoài, tộc trưởng cứ gọi ta là Tuyển Húc là được."

"Sư phụ không phải là đại vu sư sao? Sao lại lên chức tộc trưởng rồi?" Ô Nhược nghe người dẫn bọn họ tiến vào gọi Nỗ Mộc là tộc trưởng, thế mới biết Nỗ Mộc đã không còn là đại vu sư.

Nỗ Mộc thở dài: "Tộc trưởng tuổi tác đã cao, nên lệnh ta tạm thay chức vị, đợi khi tìm được người thích hợp làm tộc trưởng thì truyền cho đối phương, không nói cái này nữa, ơ..."

Ánh mắt hắn dừng trên người Tiểu Tiểu đang được Hắc Tuyển Dực ôm: Đứa nhỏ này là...

Nỗ Mộc nhìn đứa bé, lại nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, đứa nhỏ này rất giống con? Chẳng lẽ nó cũng là con của con? Rất xinh đẹp."
"Đúng vậy, nó kêu Tiểu Tiểu." Ô Nhược nhẹ vuốt tóc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, mau gọi sư công."

"Sư công khỏe ạ."

Tiểu Tiểu giọng sữa khiến Nỗ Mộc nghe muốn tan chảy, cười thoải mái: "Hai đứa nhỏ đúng là được đối đãi khác nhau a."

Tiểu Tiểu được Hắc Tuyển Dực cẩn thận ôm trong lòng, một đường đến Vu tộc không nhiễm một hạt bụi, ngay cả tóc cũng không rối sợi nào, ngược lại, Đản Đản được Ô Nhược dắt tay, người dính đầy bùn đất, khuôn mặt đen như mực, trên đầu dính một đống lá cây.

Ô Nhược nhịn không được trợn trắng mắt: "Sư phụ cũng không phải không biết Đản Đản nghịch ngợm cỡ nào, từ khi tiến vào Vu tộc đã nhảy nhót lung tung, thiếu chút nữa bị đại xà ở đại môn của Vu tộc nuốt mất."

Lúc ấy đúng là hù chết cậu.

Đại xà là vật thủ vệ cho Vu tộc, nó tựa như một dây leo ẩn núp trong đám cỏ, Đản Đản bất cẩn dẫm lên đầu nó, nó tức giận lập tức nhảy lên há to miệng cắn Đản Đản, cũng may Đản Đản phản ứng nhanh, nếu không đã bị nuốt vào bụng.
"Đại xà kia chính là linh xà của Vu tộc chúng ta, rất có linh tính, trong tình huống bình thường sẽ không ăn thịt người, chắc là Đản Đản chọc nó bực nên nó mới cắn. Đúng rồi, các con định ở chỗ này một đoạn thời gian phải không?"

"Vâng."

"Vậy thì tốt quá. Buổi tối ta dẫn các con đi đón gió."

"Sư phụ Nỗ Mộc." Hắc Tuyển Chiếu chen vào hỏi: "Người trong tộc đều thích mang bạc sao?"

Nỗ Mộc nhìn theo hướng ánh mắt hắn, thấy trên lầu đối diện là các cô nương vừa thẹn thùng vừa lớn mật nhìn chằm chằm bọn Ô Nhược: "Đúng vậy, nữ tử tộc chúng ta rất thích đeo trang sức bạc, các con đừng nhìn chằm chằm các nàng, sẽ khiến các nàng nghĩ rằng con thích các nàng, vậy thì phiền toái lắm."

"A!?" Hắc Tuyển Chiếu vội thu tầm mắt lại.

Hắc Tuyển Húc cũng không dám nhìn loạn.
Ô Nhược tò mò hỏi: "Phiền toái gì?"

"Nếu để các nàng tưởng các con thích các nàng, đúng lúc các nàng cũng thích các con, vậy các nàng sẽ nghĩ mọi cách có được các con, như là hạ cổ linh tinh, buổi tối có một buổi yến vũ phối ngẫu, nếu có cô nương mời các con khiêu vũ, mà các con lại không thích nàng thì đừng đồng ý, đồng ý cũng giống như các con đồng ý thành thân cùng các nàng."

Ô Nhược: "..."

Nghe hắn nói vậy, còn ai dám khiêu vũ với các nàng nữa.

Nỗ Mộc dẫn bọn họ đến phòng mình ở, lại sai người lấy y phục Vu tộc cho bọn họ mặc: "Nhập gia tùy tục, vào chỗ của chúng ta thì phải mặc phục sức Vu tộc."

Đám Ô Nhược thay y phục xong, Nỗ Mộc chậc chậc hai tiếng: "Các ngươi mặc đồ Vu tộc chúng ta đúng là rất đẹp mắt, đi ra ngoài bảo đảm có thể khiến các cô nương trong tộc chúng ta thích các ngươi."
Ô Nhược vội ôm cánh tay Hắc Tuyển Dực: "Sự phụ phải nói rõ với các nàng là con và Hắc Tuyển Dực là phu phu, kêu các nàng đặt ánh mắt lên người ngũ đệ và lục đệ là được rồi, đúng lúc để hai người bọn họ tìm tức phụ về gặp cha mẹ."

Nỗ Mộc bật cười.

Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu không biết nên nói gì.

Hắc Tuyển Dực buồn cười ôm Ô Nhược, hôn lên mặt cậu.

Giờ cơm chiều, Nỗ Mộc gϊếŧ gà gϊếŧ dê thịnh đãi bọn họ, sau khi ăn xong lại dẫn bọn họ đi dạo.

Ban đêm, Vu tộc dùng đuốc soi sáng đường, khắp nơi đều phát ra ánh sáng hồng hồng, tiết mục trong tộc muôn màu muôn vẻ, có nhảy gậy trúc múa phối ngẫu, đẩu trâu, té ngã, đấu họa mi chơi đại đao, bò hoa côn*, Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu nhìn một hồi, nhịn không được muốn đi lên đấu một trận với bọn họ, ngay cả Đản Đản cũng la hét muốn đi bò hoa côn.
*Không có bản raw, không hiểu nổi 🥲

Ô Nhược thấy nhảy gậy trúc rất thú vị, liền kéo Hắc Tuyển Dực cùng nhảy.

Hắc Tuyển Dực chưa từng làm ra chuyện mất thân phận trước công chúng bao giờ, nhưng thấy Ô Nhược vui vẻ như vậy, y cũng muốn bồi cậu chơi thử.

Nhảy gậy trúc nhìn thì dễ, nhưng nếu không theo kịp tiết tấu hoặc phản ứng không mau sẽ bị kẹp chân.

Bởi vì đây là lần đầu Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhảy gậy trúc, nên hay bị gậy trúc kẹp trúng chân, thậm chí suýt nữa còn bị vướng ngã.

Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu lần đầu nhìn thấy đại ca chật vật như vậy, không khách khí cười to.

Hắc Tuyển Dực tức giận lườm bọn họ, kéo Ô Nhược tiếp tục nhảy gậy trúc.

Ô Nhược ý cười đầy mặt, ánh sáng cây đuốc rọi vào đôi mắt đen nhánh của cậu như ngôi sao sáng ngời khiến Hắc Tuyển Dực nhìn đến si mê, đột nhiên lại bị vấp gậy trúc dưới chân, nếu không nhờ Ô Nhược luôn nắm tay, chắc y đã té lăn ra đất.
Tiếng cười càng lớn hơn.

Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Chiếu thấy thế, Hắc Tuyển Chiếu nói: "Đại ca như vậy mới giống con người a."

Hắc Tuyển Húc gật đầu: "Đúng vậy."

Trước kia Hắc Tuyển Dực không phải là học tập thì cũng là xử lý công vụ cùng các đại thần, còn không nữa thì là học huyền thuật, bận đến mức không có thời gian thở dốc.

Sau khi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhảy thành thục rồi, số lần bị kẹp chân càng lúc càng ít.

Hắc Tuyển Chiếu nói: "Không ngờ mấy cây gậy trúc này chơi vui như vậy, ngũ ca, chúng ta cũng chơi đi."

Hắc Tuyển Húc gật đầu.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhường vị trí cho bọn họ, thấy đám Hắc Tuyển Chiếu chơi vui vẻ như vậy, cũng bất giác cười ra tiếng: "Nếu ngày nào cũng có thể vui vẻ như vậy thì tốt rồi."

Hắc Tuyển Dực giúp cậu vén tóc: "Chờ Tiểu Tiểu tròn 15 tuổi thì để nó kế thừa ngôi vị hoàng đế, sau đó chúng ta liền có thể vân du tứ hải giống cha mẹ."
Nếu không phải y là Thái Tử, y cũng không muốn kế thừa đế vị.

Ô Nhược sửng sốt: "Ngươi xác định muốn Tiểu Tiểu kế vị?"

Hắc Tuyển Dực liếc nhìn Đản Đản như con khỉ bò lên cán hoa cách đó không xa: "Đản Đản không chuyên tâm."

"Đúng là vậy." Ô Nhược vẫn không yên tâm: "15 tuổi kế vị có nhỏ quá không? Các đại thần khác có phục Tiểu Tiểu không?"

"Chờ sau khi ta kế vị sẽ dẫn nó lâm triều mỗi ngày, năng lực học tập của nó rất mạnh, nhất định trong vòng mười năm có thể xử lý tốt tất cả chuyện triều chính, sẽ không có chuyện các đại thần không phục."

"Cảm giác rất không công bằng với Tiểu Tiểu."

"Ta đã nói chuyện này với các huynh đệ, bọn họ cũng đồng ý, Tiểu Tiểu cầm chính, Đản Đản phụ trách trấn thủ biên cương, có hai huynh đệ nó ở đây, không ai có thể xâm lấn Tử Linh quốc."
Ô Nhược cười hì hì ôm eo y: "Tuy hơi có lỗi với tụi nhỏ, nhưng vẫn rất mong bọn nó lớn nhanh lên chút, trước khi bọn nó lớn lên, ta sẽ để bọn nó được chơi thỏa thích một chút, nếu không sau này có muốn chơi cũng không chơi được."

"Được." Hắc Tuyển Dực mỉm cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu.

Bọn họ chơi đến khi mọi người giải tán mới về lại nhà của Nỗ Mộc.

Ngày hôm sau, Nỗ Mộc dẫn bọn họ đi thưởng thức thác nước lớn trong núi, sau đó đào trùng ăn ở trong núi, thích ứng với thói quen sinh hoạt của Vu tộc, mấy người chơi quên luôn thời gian. Mà khi chơi, thời gian trôi qu đặc biệt nhanh, bất tri bất giác mấy người Ô Nhược đã ở Vu tộc được bảy ngày.

Bọn Hắc Tuyển Chiếu còn muốn đi ngắm nơi khác, đành lưu luyến cáo biệt Nỗ Mộc.

Nửa năm sau đó, bọn họ đi rất nhiều quốc gia, rồi lại về Tử Linh quốc tham gia đại hôn của Ô Hi và Hắc Tuyển Đường, sau đó nữa là tổ chức đại điển kế vị của Hắc Tuyển Dực.
Vào ngày diễn ra đại điển kế vị, lục quốc xung quanh cử đặc sứ tới chúc mừng, ngoài ra, thứ nhất là vì muốn bồi tội năm đó tấn công Tử Linh quốc, thứ hai là muốn kéo gần khoảng cách. Bởi vì từ sau trận chiến đó, người lục quốc đều kinh tâm run sợ, sợ Tử Linh quốc sẽ mang binh đi đánh bọn họ.

Người Quỷ tộc và Ma tộc cũng tới.

Ma Đế Ma tộc U Diệp đích thân dẫn Đế Hậu Ô Trúc cùng sáu vị đại thần mang theo một đống hạ lễ đến chúc mừng, Cức Hi và Dạ Ký cũng nằm trong sáu vị đại thần.

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, Quỷ Bà, Quản Châm, Quản Sách, Hắc Tử Hà cũng tới, ngay cả Lâu Khuynh Lạc và Diệu Nghi cũng trở lại Tử Linh quốc, cuối cùng bọn họ cũng đã nghĩ thoáng chuyện trước kia.

Ô Nhược cực kỳ vui vẻ khi lại được gặp đám bằng hữu thân thích lần nữa. Tiếc nuối duy nhất chính là Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng không có về, nhưng hắn lại có gửi về một phong thư.
Trong thư nói, Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng đã đến Bí Ẩn tộc vào hai tháng trước gặp Thiên Trầm.

Linh điền của Thiên Trầm đã bị hủy, không cách nào khôi phục lại được, sau này chỉ có thể tu tập chân pháp, chỉ là linh căn của Thiên Trầm vẫn còn, hơn nữa, sau nửa năm nữa sẽ được đến môn pháp Tu Chân để tu luyện. Thiên Trầm đã đáp ứng tỷ tỷ Thiên Phù, sau này bất kể học được pháp thuật lợi hại gì cũng sẽ không rời Tu Chân giới hoặc Bí Ẩn tộc để gây phiền toái cho Ô Nhược.

Thư còn nói, Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng cũng định đến Tu Chân giới, có lẽ sau này sẽ không bao giờ viết thư cho Ô Nhược được nữa, cũng không cách nào gặp mặt nữa.

Cuối cùng, trong thư nhắc tới Đại Linh Sư.

Hắc Tuyển Hành gặp được Đại Linh Sư và một nam tử tuấn mỹ có tóc và trường bào màu lam nhạt, sau khi bọn họ ở Bí Ẩn tộc một thời gian thì đến Tu Chân giới, sau này sẽ không trở về Nhân giới nữa.
Ô Nhược đọc đến đây, trong lòng có chút khổ sở, sau này có lẽ sẽ không còn gặp lại những bằng hữu này nữa, nhưng biết bọn họ vẫn khỏe mạnh là cậu an tâm rồi.

"Tiểu Nhược, canh giờ đăng cơ tới rồi." Hắc Tuyển Dực nhắc nhở cậu.

Ô Nhược gấp phong thư lại bỏ vào không gian, tay trong tay với Hắc Tuyển Dực, hai người bước ra khỏi tẩm cung, bước lên thảm đỏ, hai bên là thị vệ và thái giám cung nữ đang quỳ. Đầu bên kia thảm đỏ chính là Kim Long điện.

Bên ngoài Kim Long điện, các văn võ bá quan đứng ngay ngắn chỉnh tề, khi bọn họ nhìn thấy Hắc Tuyển Dực mặc long bào và Ô Nhược mặc hoa bào thêu kim phượng thì đều nở nụ cười.

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược bước từng bước một lên bậc thang Kim Long điện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Đế Quân và Đế Hậu chờ trong điện đã lâu, không hẹn mà cùng đứng sang một bên của long ỷ, đội long quan và mũ phượng cho Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược.
Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược ngồi lên long ỷ.

Văn võ bá quan lập tức quỳ xuống: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Đế Hậu thiên tuế thiên thiên tuế — —"

Âm thanh vang dội khắp đại điện.

Các quan lại biểu tình phấn khích, sau này có tân đế dẫn dắt, bọn họ nhất định có thể biến Tử Linh quốc càng thêm phồn vinh hưng thịnh hơn.

Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, ngày đầu tiên tân đế đăng cơ đã dẫn nhị điện hạ lên triều, để nhị điện hạ ngồi trên long ỷ cùng y nghe báo cáo và ra quyết định, càng không ngờ tới là mười năm sau, tân đế lại truyền ngôi cho nhị điện hạ, sau đó dẫn theo Đế Hậu của mình đi vân du tứ hải.

Đến một trăm năm sau, bọn họ lại nghe thấy tin, đồn rằng tân đế và Đế Hậu vì muốn có thể ở bên nhau lâu hơn nên đã đến Tu Chân giới tu luyện, còn là thật hay giả thì không ai kiểm chứng được.
°°°°°°°°°°

Lời editor: Chính thức hoàn bộ này nhe 🎉🎉🎉

Cuốn tiếp theo mình dịch là "sau khi pháo hôi ác độc trọng sinh", thể loại hiện đại, giải trí, thương chiến, drama bùng nổ hơi nhiều, khoảng 2 tuần nữa sẽ đăng, m.n thích thì có thể qua đọc 😁

Đăng: 7/9/2022

Đọc truyện chữ Full