DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 322-326

Chương 322. Ta mới không có già như vậy

Edit + beta: Iris

Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực và những người khác đi đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường, liền nghe thấy thị vệ nói Quỷ Bà đã đưa đám Do Dĩ Nhuận về vương phủ.

Bọn họ đi vào tiểu viện của Ô Tiền Thanh, bên trong truyền ra tiếng khóc sướt mướt.

Ô Nhược đi vào đại sảnh, nhìn thấy Quản Đồng đang ôm một phụ nhân có dung mạo tương tự nàng khóc nức nở, Ô Hi và Quỷ Bà cũng ở bên cạnh dùng khăn lụa lau nước mắt.

Ô Trúc và Ô Tiền Thanh an ủi mấy người Quản Đồng, U Diệp và đám Cức Hi đứng ở một bên nhìn người Do gia nhận nhau, mà Do Dĩ Nhuận và Tô Bạch Song lại đặc biệt xấu hổ.

"Do Phán Dương!!" Do Yến Văn vừa nhìn thấy Ô Nhược bình an trở về, phấn khích đứng lên, trên mặt vừa vui mừng vừa mang theo một tia lửa giận: "Ngươi, ngươi tên tiểu tử này, rõ ràng là cháu ngoại trai của chúng ta, lại chiếm tiện nghi của chúng ta, nếu không phải gọi chúng ta là ca thì cũng gọi thẳng tên của chúng ta, ngươi, ngươi quá đáng giận."


Do Dĩ Nhuận lườm hắn một cái: "Con còn gọi nó là Do Phán Dương?"

"Đúng rồi, phải gọi là Ô Nhược."

Do Dĩ Nhuận thở dài, ngay sau đó, đáy mắt hiện lên một tia đau thương nhanh đến mức khó thấy được, hóa ra tiểu nhi tử của hắn đã bị người ta hại chết từ lâu, nhưng người làm cha như hắn lại không hề hay biết.

Tô Bạch Song thấy Ô Nhược thì càng thêm xấu hổ, nàng đã từng buộc "Thái Tử Phi" thành thân cùng người khác, nếu như bị Thái Tử biết, chắc chắn sẽ băm vằm nàng.

Nàng cẩn thận nhìn Hắc Tuyển Dực ở bên cạnh Ô Nhược, thấy đối phương lạnh lùng liếc nàng một cái, bả vai nàng co rụt lại, vội vàng cúi đầu không dám nhìn.

Do Yến Võ thấy đại điểu quái đi theo sau Ô Nhược, kinh hãi nhảy dựng lên: "Do, Do, à không, Tiểu, Tiểu Nhược, sao ngươi lại đem con đại điểu quái này về đây, ngươi có biết nó lợi hại cỡ nào không, nó có thể hóa thành hình người, không có bảy tám thuật sư cửu giai, căn bản không đối phó được nó."


Ô Nhược nhìn Pi Pi đằng sau, giải thích: "Nó vốn là yêu thú của chúng ta, khi đến Tử Linh Quốc với chúng ta thì bị lạc, nên mới bị người Do gia bắt lại."

Pi Pi tức giận nói: "Mấy năm nay nếu không phải ta sắp hóa hình dẫn tới thân thể suy yếu, chỉ bằng mấy tên thuật sư kia căn bản không bắt được ta."

Cức Hi bay đến trước mặt Pi Pi: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi."

"Các ngươi vẫn luôn tìm ta hả?" Pi Pi đặc biệt cảm động.

Ô Nhược nói: "Giác Giác và Đản Đản đều rất nhớ ngươi."

"Đản Đản đâu?" Đản Đản được Pi Pi ấp ra, Pi Pi đặc biệt có cảm tình với bé, tựa như con trai của nó.

"Nó ở trong cung, lát nữa dẫn ngươi về gặp nó, Giác Giác ở hậu viện, ngươi có thể qua đó tìm nó."

"Ừm." Pi Pi xoay người rời khỏi đại sảnh.

Ô Nhược hỏi Hắc Tuyển Dực: "Pi Pi thật sự là yêu thú của ngươi sao? Yêu thú có thể hóa hình có thân phận cực kỳ tôn quý trong Yêu tộc, sao lại nghe lời ngươi?"


Hắc Tuyển Dực nói: "Thì như nó nói đó, lúc chuẩn bị hóa hình, thân thể rất suy yếu, ta nhân lúc đó bắt nó về ấp Đản Đản."

Ô Nhược trừng lớn mắt: "Ngươi là nhân lúc ấy bắt nó về?"

"Ừm, có vấn đề gì sao?"

"Ta còn tưởng rằng nó là yêu thú vẫn luôn đi theo ngươi, hèn gì kiếp trước ta..." Nói tới đây, Ô Nhược im bặt, vội nuốt câu "chưa từng gặp qua nó" lại trong bụng: "Thân phận địa vị của nó như vậy, hơn nữa còn là giống đực, vì sao lại nguyện ý hạ mình thay chúng ta ấp Đản Đản?"

"Nó vốn dĩ cũng không nguyện ý, sau khi thấy linh khí Đản Đản tản ra có thể giúp nó hóa hình sớm hơn, hơn nữa nó đang ở trong giai đoạn suy yếu, cần chỗ trốn để hóa hình nên mới đồng ý việc này, ta còn bảo đảm với nó chỉ cần ấp ra được Đản Đản, sau đó nó có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Hóa ra là vậy." Cức Hi cười lạnh: "Bảo sao lại thấy nó chịu ở lại bên cạnh các ngươi, giúp các ngươi chăm con được chứ."

Quản Đồng đã khóc đến đỏ cả mắt, lau nước mắt, gọi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đến, giới thiệu bọn họ với phụ nhân mà nàng vừa ôm và nam nhân đứng bên cạnh Ô Tiền Thanh: "Ông ngoại, bà ngoại, đây là con thứ hai Ô Nhược, vị bên cạnh là đương kim Thái Tử."

Do Chiêu Bình và Tần Trân vừa nghe, vội vàng gọi con trai, con dâu và các tôn tử đến hành lễ. Tuy rằng Quỷ Bà đã giải thích cho bọn họ tất cả mọi chuyện về Ô Nhược từ lâu, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Hắc Tuyển Dực thì vẫn cảm thấy khϊếp sợ không thôi, không thể tin được Do gia bọn họ sẽ có người trở thành Thái Tử Phi, cũng không dám nghĩ đến có một ngày có thể đối mặt nói chuyện cùng Thái Tử, đây là chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Ô Nhược vội vàng nói: "Mọi người không cần đa lễ, ở đây không cần hành lễ."

Quản Đồng gật đầu: "Tiểu Nhược nói đúng, Tuyển Dực không để ý mấy cái nghi thức xã giao này đâu."

Quỷ Bà nói với Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ta chưa được con đồng ý đã đem cha mẹ về đây, con không để ý chứ?"

Khi Thủ Lao đem Do Yến Văn và Do Yến Võ đến vương phủ, cũng có nói cho bà chuyện đã xảy ra, bà liền cảm thấy mọi chuyện bất ổn, vội vàng dẫn Do Yến Văn hồi Do gia, khuyên cha mẹ bọn họ rời đi, may mắn cha mẹ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, mới không khăng khăng muốn ở lại Do phủ.

"Bà ngoại nghĩ nhiều rồi, bọn họ đều là thân nhân của con, sao con có thể để ý chứ, chỉ là..." Ô Nhược nhíu mày: "Chi thứ Do gia chỉ còn lại có chừng này người thôi sao?"

Quỷ Bà áy náy nói: "Trước kia chi thứ có rất nhiều người, nhưng từ sau chuyện của ta, người Do gia chúng ta bị thủ lĩnh Cựu tộc tru sát hơn phân nửa, có vài người không dám đắc tội với thủ lĩnh Cựu tộc liền dẫn theo người nhà biệt tích, dần dần chỉ còn dư lại cả nhà chúng ta với vài vị trưởng lão cùng người nhà bọn họ."
Ô Nhược hỏi: "Vậy bà có bảo mấy trưởng lão kia lánh đi hay không?"

Tần Trân nói: "Trước đó vài ngày, mấy vị trưởng lão biết được Nhiên Nhi từng trở về Do gia, cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra liền tìm người bói một quẻ, nhưng lại không tính ra quẻ tượng, bọn họ lo lắng lại xảy ra việc như vài thập niên trước, liền mang theo người nhà vội vàng rời đi."

Cức Hi hừ lạnh: "Những người này cũng khôn khéo đấy chứ."

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Bọn họ rời đi cũng tốt."

Bỗng nhiên, Tô Bạch Song quỳ xuống: "Mong Thái Tử điện hạ cứu nhà mẹ đẻ ta một mạng."

Quỷ Bà lúng túng nói: "Chúng ta đi vội quá, mới chỉ phái người đi báo cho người nhà mẹ đẻ của đại tẩu, không biết bọn họ có tin lời người ta phái đi hay không, có lẽ hiện tại bọn họ còn ở trong phủ chưa rời đi."
Hắc Tuyển Dực trấn an bọn họ: "Ta đã phái người bảo hộ bọn họ rồi, chỉ cần gió thổi cỏ lay là lập tức dẫn bọn họ rời đi."

Tô Bạch Song cảm kích cúi đầu với y: "Tạ ơn Thái Tử."

Quản Đồng vội vàng đỡ Tô Bạch Song dậy: "Cữu mẫu, đều là người trong nhà, không cần đa lễ như vậy."

Tô Bạch Song càng cảm thấy xấu hổ đến mức không biết phải đối mặt với Quỷ Bà và Ô Nhược như thế nào, những việc trước đây nàng làm thật sự là khiến người ta khinh thường.

Quỷ Bà nắm lấy tay Tô Bạch Song: "Đại tẩu, những chuyện trước kia đều đã qua, muội hy vọng tẩu có thể buông bỏ những chuyện trước kia, cùng chúng ta sống hòa thuận một lần nữa."

Trước kia Tô Bạch Song đối xử với bà như tỷ muội ruột thịt, sau đó vì chuyện của bà và Quản Châm liên luỵ tới Do gia cùng Tô gia, dẫn tới Do gia lâm vào khốn cảnh, cuối cùng phải bán hết của cải gia sản để lấy tiền duy trì cuộc sống. Cuộc sống của Tô gia cũng không tốt hơn là mấy, mỗi lần Tô Bạch Song trở về Tô gia thăm người nhà, không phải bị người Tô gia châm chọc mỉa mai thì cũng là không cho nàng vào cửa, dần dà, Tô Bạch Song liền sinh ra oán hận đối với bà.
Tần Trân và Do Chiêu Bình cũng vì biết Tô Bạch Song sống khó khăn nên mới mắt nhắm mắt mở với những việc nàng làm.

Tô Bạch Song mắt ngấn nước ngơ ngẩn nhìn bà, không thể tin được Quỷ Bà lại dễ dàng tha thứ cho nàng chuyện mấy năm nay đối xử với bà chanh chua như vậy.

"Tẩu không muốn sao?"

"Ta đương nhiên nguyện ý..." Tô Bạch Song vội vàng trả lời.

Ô Tiền Thanh nói: "Sắp trưa rồi, ta kêu quản gia sắp xếp chỗ ở cho mọi người, chờ đến giờ cơm trưa, lại kêu mọi người đến dùng cơm."

Hắc Tuyển Dực dặn dò đám Do Chiêu Bình: "Thời gian này tốt nhất đừng ra khỏi phủ."

"Được."

Sau khi bọn họ rời đi, Hắc Tuyển Đường đi vào tiểu viện của Ô Tiền Thanh nói: "Đại ca, người Cựu tộc vừa truyền ra tin tức, nói bên Cựu tộc đã biết chi thứ Do gia có một Thái Tử Phi, thủ lĩnh Cựu tộc còn hạ lệnh, chỉ cần nhìn thấy người lớn lên giống Do Dĩ Nhuận và Tần Trân liền gϊếŧ, đại ca, ca nói liệu có phải là Hắc Tuyển Hành truyền tin tức này ra không? Đại tẩu mới vừa tiết lộ thân phận với hắn, sau đó, chuyện đại tẩu là Thái Tử Phi liền truyền khắp Cựu tộc."
Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Đây không phải là tác phong của Hắc Tuyển Hành."

Ô Nhược gật đầu: "Ta cũng không tin là hắn làm chuyện này."

"Bất kể là ai truyền, sau này đại tẩu cũng không thể đơn độc ra đường, đúng rồi, bà thông gia và đại tẩu rất giống nhau, cũng không thể đơn độc ra ngoài."

Quản Đồng nói: "Các ngươi yên tâm, thời gian này ta sẽ không ra cửa."

Hắc Tuyển Dực nói: "Bọn họ tra được Do gia, rất nhanh sẽ biết người nhà Tiểu Nhược ở trong phủ, nên không chỉ mẹ, mà cả cha và Tiểu Hi, đại ca đều không được ra ngoài một mình. Nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo nhiều người bảo hộ, nhưng mà người Cựu tộc còn chưa dám làm xằng làm bậy trên địa bàn tầng một của chúng ta."

U Diệp bất mãn nói: "Ta nói này đệ phu, tuy rằng ta chưa thành thân với Tiểu Trúc, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là một nửa người Ô gia đi? Sao ngươi không quan tâm ta, bảo ta cũng đừng ra cửa một mình?"
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi ra ngoài một mình cũng chết không nổi."

Hắc Tuyển Đường cười nói: "Đại tẩu, nếu là ngươi đơn độc ra cửa, ta lại khá lo cho mấy tên Cựu tộc không có mắt đó, bởi vì người chết sẽ là bọn họ chứ không phải ngươi."

U Diệp nhướng mày: "Ta coi như các ngươi đang khen ta."

"Đúng vậy, đang khen ngươi thật mà."

Những người khác không khỏi che miệng cười.

Ô Nhược nhìn U Diệp, xoa cằm: "Tự dưng ta rất tò mò, đại tẩu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cậu hỏi vậy là vì cậu cảm thấy U Diệp có đôi khi rất giống trẻ con, nhưng mà hắn đã có một con gái, vậy tính ra tuổi của hắn chắc cũng không nhỏ mới đúng.

Mặt U Diệp cứng đờ.

Mọi người đều tò mò nhìn U Diệp.

Ô Trúc nói: "Nghe Tiểu Nhược nói như vậy, ta mới phát hiện mình cũng không biết U Diệp bao nhiêu tuổi."
"Tuổi của người ta là bí mật, không nói cho các ngươi được đâu." U Diệp giả giọng cô nương nói, các nam nhân ở đây đều run lên một cái, da gà nổi toàn thân.

Hắc Tuyển Đường kêu lên: "Đại tẩu, ngươi có thể đừng mặc nam trang dùng giọng nữ nhân nói chuyện được không, gớm muốn chết."

Dạ Ký thở dài một tiếng: "Ta nhớ Ma Đế đời trước, cũng chính là huynh trưởng của Ma Đế hiện tại đã hơn một trăm tuổi, vậy U Diệp ít nhất cũng phải 70-80 tuổi đi."

Vừa dứt lời liền bị U Diệp đá bay ra ngoài: "Mẹ nó, ta mới không có già như vậy."

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 323. Đời này không còn gì nuối tiếc

Edit + beta: Iris

Ăn trưa xong, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ngồi xe yêu thú rời vương phủ.

Trên đường cái người đến người đi, xe yêu thú chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước, Ô Nhược ngồi trên xe nghe thấy người bên ngoài đều đang bàn tán về chuyện trị khỏi chứng Khuyết Dương, ai cũng vô cùng tò mò hoàng thất trị khỏi chứng Khuyết Dương bằng cách nào.
Hắc Tuyển Dực nghe các bá tánh đang khen đại phu đã trị khỏi chứng Khuyết Dương, vui vẻ cong môi, kéo Ô Nhược vào lòng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhược, tạ ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ lục đệ không thể sống đến tận bây giờ."

Ô Nhược quay đầu lại hôn một cái lên miệng y: "Tạ ơn như vậy mới có thành ý."

Hắc Tuyển Dực cười nhẹ.

Ô Nhược an tĩnh dựa vào ngực y, trong đầu lại nghĩ không biết vận mệnh của Hắc Tuyển Chiếu ở kiếp trước ra sao, đáng tiếc, kiếp trước cho đến khi chết, cậu cũng chưa từng nghe nhắc đến Hắc Tuyển Chiếu, nhưng mà hơn một năm sau khi cậu và Hắc Tuyển Dực thành thân, từng có một thời gian Hắc Tuyển Dực sa sút tinh thần, khoảng hơn nửa năm mới dần chuyển biến tốt đẹp, có lẽ lúc ấy Hắc Tuyển Chiếu đã không được trị khỏi chứng Khuyết Dương. Sau khi cậu trọng sinh đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, ở kiếp trước, người không chết đều đã chết, người chết đi đều còn sống, hơn nữa còn gặp được những người mà kiếp trước chưa từng gặp.
Ô Nhược nắm lấy bàn tay to trước ngực, cực kỳ quý trọng nâng lên miệng hôn.

Chỉ một động tác đơn giản lại làm lòng Hắc Tuyển Dực rung động một trận, không khỏi siết chặt cánh hai tay, ôm chặt người trong lòng. Cả đời này, có một người đáng quý trọng như thế ở bên cạnh, đời này không còn gì nuối tiếc.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực mặt chạm mặt, thân mật cọ cọ: "Sắp đến tháng 11 rồi, thời tiết đã chuyển lạnh, thân thể lục đệ có lẽ sẽ không chịu nổi. Sau khi trở lại cung, chúng ta cùng đi thăm lục đệ, ta có chuyện muốn dặn dò hắn."

"Ừm."

Hai người trở lại cung thăm Hắc Tuyển Chiếu, rồi về Hành Tinh Cung, đúng lúc hai đứa nhỏ đang nghỉ trưa, Ô Nhược kêu thái giám mang Tiểu Tiểu đến đại điện đọc sách huyền thuật mà Lão Hắc thu mua.

Tốc độ đọc sách của Tiểu Tiểu rất nhanh, trong vòng một chiều đã đọc hết tất cả số sách huyền thuật, sau đó, lại dùng thời gian ba ngày, đọc hết tất cả đống sách về trận pháp, linh phù, dược liệu một lượt, còn Ô Nhược chỉ mới đọc xong một quyển, sau đó luyện tập nhuần nhuyễn tất cả các chiêu thức đã học được, rồi mới chuyển sang quyển thứ hai, vừa đọc sách vừa cùng Tiểu Tiểu nghiên cứu cách vận dụng kết hợp chúng lại với nhau.
Nếu không phải Hắc Tuyển Dực dặn dò Hắc Tín giám sát hai cha con bọn họ, thì hai người bọn họ sẽ mải mê nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ.

Ngày 30 tháng 10, thân thể Lâu Khuynh Lạc đã hoàn toàn hồi phục, cũng rời hoàng cung tiếp tục bận rộn công vụ, sau đó, Hắc Tuyển Dực bắt đầu trở nên cực kỳ bận rộn, ba ngày liên tiếp không nhìn thấy người đâu, buổi tối cũng không trở về nghỉ ngơi.

Mới đầu Ô Nhược còn bận nghiên cứu huyền thuật cùng Tiểu Tiểu, không chú ý đến điểm này, sau khi phát hiện ra thì đã là bảy ngày không thấy Hắc Tuyển Dực về, mỗi lần dò hỏi thị vệ của Hắc Tuyển Dực, không phải là "Thái Tử và Lâu đại nhân đi thị sát" thì cũng là "Thái Tử và Lâu đại nhân đang ở chỗ nào đó cứu tế", tóm lại mỗi lần nghe thấy đều là Hắc Tuyển Dực và Lâu Khuynh Lạc dính với nhau.
Ban đầu nghe thì không cảm thấy gì, nhưng sau đó cứ luôn nghe thấy thị vệ báo lại Hắc Tuyển Dực và Lâu Khuynh Lạc ở cùng nhau, Ô Nhược liền hơi buồn bực. Đặc biệt có một lần cậu dặn Hắc Tín, khi nào Hắc Tuyển Dực trở về nhất định phải đến đan phòng báo cho cậu, mà khi cậu biết được Hắc Tuyển Dực hồi cung, vội vàng chạy ra khỏi đan phòng, còn chưa kịp nhìn mặt một cái, Hắc Tuyển Dực đã bị Lâu Khuynh Lạc lấy lý do công vụ khẩn cấp gọi đi mất.

Đương nhiên, cậu tin tưởng con người của Hắc Tuyển Dực, y không thể nào làm ra chuyện phản bội cậu, chỉ là sau khi cậu biết được Lâu Khuynh Lạc có ý với nam nhân nhà mình thì luôn cảm thấy Lâu Khuynh Lạc cố ý biên diễn ra tất cả những chuyện này, cố ý không cho phu thê bọn họ gặp nhau. Nhưng mỗi khi Lâu Khuynh Lạc tìm Hắc Tuyển Dực đều là vì có công vụ cần làm, cậu cũng không phải là người vì đố kị mà bắt Hắc Tuyển Dực giữ khoảng cách với Lâu Khuynh Lạc.
Nghĩ đến đây, Ô Nhược cong môi, nếu hiện tại cậu thật sự chỉ mới 20 tuổi, có lẽ cậu thật sự sẽ bắt Hắc Tuyển Dực không được gặp Lâu Khuynh Lạc, nhưng tuổi tâm lý của cậu đã hơn 30, đã là một nam nhân trưởng thành từ lâu.

Nếu vậy, nam nhân trưởng thành thì nên có hành vi của nam nhân trưởng thành.

"Cha đang cười gì vậy?" Đản Đản thấy Ô Nhược cười, tò mò hỏi.

Ô Nhược lấy lại tinh thần, lau cái miệng nhỏ của bé: "Ăn no rồi thì ôm đệ đệ đi nghỉ trưa đi."

"Dạ." Đản Đản bế Tiểu Tiểu rời đi.

Ô Nhược nhìn về phía Lương Đông: "Con cũng trở về nghỉ trưa đi."

"Lương Đông cáo lui." Lương Đông hưng phấn chạy ra ngoài Hành Tinh cung, trở lại tiểu viện cách vách: "Mẫu thân, mẫu thân."

Niệm Hạ nghe thấy giọng của con trai, mỉm cười đi lên ôm lấy nó: "Sao trông con vui vẻ vậy?"
Lương Đông vui vẻ nói: "Ngũ thúc khen con học huyền thuật giỏi."

"Lương Đông thật lợi hại." Niệm Hạ lại hỏi: "Hiện tại con ở chung với các đệ đệ thế nào?"

"Chúng con thường chơi đùa cùng nhau." Lương Đông dù sao cũng là trẻ con, ban đầu nơm nớp lo sợ không dám chơi đùa với bọn Đản Đản, bây giờ đã ở chung một thời gian, vừa tan học liền tụ lại chơi đồ chơi linh tinh cùng nhau.

Niệm Hạ xoa đầu nó: "Nói vậy con và các đệ đệ ở chung rất hòa thuận, vậy có phải con cũng nên chia sẻ đồ chơi mình thích với các đệ đệ không?"

Lương Đông vui vẻ gật đầu, chạy vào phòng mình, lôi hết đồ chơi ra, cầm cây đoản kiếm nhỏ mình thích nhất đặt qua một bên: "Cái này cho Đản Đản đệ đệ, Đản Đản đệ đệ thích chơi kiếm nhất."

Sau đó, nó lại tìm mấy món đồ chơi khác, buồn rầu nhíu mày: "Tiểu Tiểu đệ đệ quá nhỏ, đệ ấy không cầm được mấy món đồ chơi này..."
Lương Đông nghĩ tới nghĩ lui, thấy bánh phật thủ trên bàn, mắt sáng lên, nó thích ăn bánh phật thủ nhất, vậy cho Tiểu Tiểu đệ đệ bánh phật thủ là tốt nhất, còn có thể chia cho Đản Đản đệ đệ nữa.

Niệm Hạ đi theo sau hỏi: "Lương Đông định tặng gì cho các đệ đệ?"

Lương Đông cười hì hì: "Thanh đoản kiếm nhỏ và bánh phật thủ."

Niệm Hạ lắc đầu: "Không tốt lắm đâu."

Lương Đông sửng sốt: "Không tốt sao?"

"Ừm, đoản kiếm nhỏ của con chỉ có đại điện hạ chơi được, tiểu điện hạ lại chỉ có thể ở một bên nhìn, với lại, bánh phật thủ của con cũng quá lớn, tiểu điện hạ căn bản ăn không nổi."

Lương Đông nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"

Niệm Hạ lấy một viên đan dược từ tay áo ra: "Con tặng cái này cho hai vị tiểu điện hạ, bọn họ nhất định sẽ thích. Nhưng con phải đợi khi không có người nhìn thấy, lén bỏ nó vào trong nước trà của hai vị tiểu điện hạ, nếu bọn họ cảm thấy nước trà ngon, chứng tỏ bọn họ thích quà của con, đến lúc đó con sẽ cho bọn họ một bất ngờ, nói với bọn họ là quà của con tặng, còn nếu bọn họ không nói gì, con coi như không biết chuyện này để tránh làm bọn họ không vui, cho dù người khác hỏi, con cũng phải nói không biết, biết không?"
Lương Đông nhận lấy đan dược, nửa hiểu nửa không gật đầu.

Niệm Hạ lại dặn dò lần nữa: "Nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói."

"Dạ."

Niệm Hạ thay y phục cho nó, ôm nó lên giường ngủ, sau đó, lại gọi nó dậy sớm hơn thường ngày khoảng hai chén trà để đến Hành Tinh Cung học tập, khi Lương Đông đến Hành Tinh Cung, sư bảo còn chưa tới, mà Đản Đản và Tiểu Tiểu còn đang nghỉ trưa, trong đại điện, chỉ có Hắc Tín đang bận rộn làm việc.

"Tín bá." Lương Đông đi vào trong điện, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Hắc Tín hơi mỉm cười: "Lương Đông điện hạ, nghỉ trưa ngủ ngon chứ? Có muốn uống chút trà thanh tỉnh mà lão nô pha không, Đản Đản điện hạ và Tiểu Tiểu điện hạ mỗi lần thức dậy, uống trà lão nô pha xong liền phấn chấn tinh thần hơn, ngươi cũng uống một chén cho có tinh thần đi."
Hắn rót cho Lương Đông một chén trà, đặt xuống trước mặt Lương Đông: "Nước trà hơi nóng, ngươi đợi lát nữa hẵng uống."

"Đa tạ."

"Không cần khách khí." Hắc Tín tính chuẩn thời gian đám Đản Đản rời giường, lại rót thêm hai chén trà ra cho nguội bớt, một lát sau, thái giám tới báo đại điện hạ đã dậy, Hắc Tín liền về phòng mặc y phục cho tụi nhỏ.

Lương Đông nhìn chằm chằm ba chén trà trên bàn một hồi, sau đó mắt sáng ngời, nó nhìn những thị vệ đứng bất động ở ngoài cửa, nhanh chóng lấy ra đan dược Niệm Hạ đưa, bỏ vào trong chén trà mà lát nữa đám Đản Đản sẽ uống.

Đan dược bỏ vào nước lập tức tan ra, căn bản không phát hiện trong nước có gì.

Lương Đông nghĩ đến hai đệ đệ sẽ thích quà của mình liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, tuột xuống ghế, chạy đến phòng của đám Đản Đản xem mặc y phục.
Đám Đản Đản mặc y phục chỉnh tề xong thì được đưa tới đại điện.

Hắc Tín mỉm cười cầm lấy chén trà: "Nước trà vừa đủ ấm, hai vị tiểu điện hạ uống chút đi, để tỉnh táo hơn."

Đản Đản và Tiểu Tiểu uống một ngụm nước trà, cả người lập tức có tinh thần hơn rất nhiều.

Lương Đông mắt sáng lấp lánh nhìn bọn nhỏ, đáng tiếc, vẫn không thấy đám Đản Đản khen nước trà ngon, chứng tỏ bọn nhỏ không thích quà của nó tặng, sắc mặc không khỏi xấu đi.

Hắc Tín nói: "Sư bảo tới, Lương Đông điện hạ đừng để sư bảo đợi lâu."

Năng lực học tập của Lương Đông không tốt bằng đám Đản Đản, nên Lương Đông bất kể sáng chiều đều phải học chữ cùng sư bảo.

Tan học, Lương Đông vội vã chạy về tiểu viện của mình: "Mẫu thân, mẫu thân."

Niệm Hạ nghe lấy giọng nói của nó thì sốt ruột, mau chóng chạy ra: "Làm sao vậy?"
"Đệ đệ không thích quà của con."

Niệm Hạ sửng sốt, vội ôm nó vào trong phòng, đóng cửa phòng lại nhỏ giọng hỏi: "Con bỏ đan dược ta đưa vào trong nước trà của bọn họ chưa?"

Lương Đông gật đầu: "Con bỏ rồi."

"Có ai thấy con bỏ đan dược vào trong nước trà của bọn họ không?"

Lương Đông lắc đầu.

Niệm Hạ tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Bọn họ có uống nước trà đó không?"

"Uống rồi, nhưng bọn họ không nói thích, cũng không nói không thích."

"Uống rồi thì tốt." Niệm Hạ vui vẻ cười: "Bọn họ không thích cũng không sao, con lại đem đồ chơi lúc trước con muốn tặng cho bọn họ đi tặng là được."

"Không phải mẫu thân nói đoản kiếm và điểm tâm không tốt sao?"

"Cho dù không tốt thì cũng là tấm lòng của con, bọn họ sẽ không ghét bỏ đâu."

"Được."

Sau khi Niệm Hạ trấn an con trai xong, lại hỏi: "Hai tiểu điện hạ uống trà xong thì làm cái gì?"
"Đản Đản đệ đệ học huyền thuật với ngũ thúc, Tiểu Tiểu đệ đệ đọc sách cùng Thái Tử Phi."

Niệm Hạ cau mày: "Khi con về, hai vị tiểu điện hạ có chỗ nào không khỏe không?"

Lương Đông lắc đầu: "Không có."

Niệm Hạ thầm nghi hoặc: "Kỳ lạ, sao lại không có phản ứng?"

Chẳng lẽ vì bọn nó là Tam Thất Thạch biến thành nên đan dược không có tác dụng với bọn nó?

Niệm Hạ lại đợi cả buổi tối, vẫn không nghe thấy hai vị điện hạ xuất hiện dị thường, đến khuya thì lén lút ra bên ngoài tiểu viện, ném một mảnh lá cây, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 324

Edit + beta: Iris

Lá cây nằm lẻ loi dưới đất cũng không có gì hấp dẫn, trông như một lá cây bình thường từ trên cây rơi xuống, thị vệ tuần tra đi ngang qua cũng sẽ không nhìn xuống đất, mà trước giờ Mẹo sẽ có thái giám tới quét lá cây.
Vừa đến Giờ Mẹo, chủ tử các cung lục tục thức dậy rửa mặt, Ô Nhược cũng không ngoại lệ.

Cậu theo thói quen, mắt còn nhắm tịt đã đưa tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh, không sờ thấy người hoặc chỉ sờ thấy một mảnh lạnh lẽo, trong lòng liền mất mát không thôi.

Ô Nhược ngồi dậy nhìn căn phòng to rộng, khẽ hừ một tiếng: "Tam Nhất, Tứ Thất tiến vào giúp ta thay y phục."

Tam Nhất và Tứ Thất đẩy cửa đi vào: "Hôm nay Thái Tử Phi muốn mặc bộ nào?"

"Nào cũng được." Ô Nhược rời giường, mang giày vào rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm để Tam Nhất chải tóc.

Tứ Thất thì đi lấy một bộ y phục màu tím nhạt trong tủ.

Ô Nhược hỏi: "Các ngươi biết Tuyển Dực ở đâu không?"

Tứ Thất trả lời: "Tối qua Thái Tử ở điện công văn xử lý công vụ, giờ tý mới nghỉ ngơi một lát, giờ dần thì lập tức thượng triều."
"Vất vả như vậy." Ô Nhược nhíu mày, cậu rất không muốn Hắc Tuyển Dực làm Thái Tử: "Sau khi hắn hạ triều, nếu còn ở trong cung xử lý công vụ thì báo cho ta một tiếng."

"Vâng."

Sau khi Hắc Tuyển Dực hạ triều lại đến điện công văn đọc công văn cùng các đại thần, thương thảo sự vụ.

Bọn Tam Nhất biết tin, lập tức báo lại với Ô Nhược.

Ô Nhược vội buông sách trong tay xuống, đến điện công văn, nhưng còn chưa tiến vào đại môn đã bị thị vệ ngăn lại: "Thái Tử Phi, điện công văn là nơi trọng yếu, người không liên quan không được vào."

Ô Nhược đã sớm đoán sẽ thế này, cậu mỉm cười lấy ra một phong thư đưa cho thị vệ: "Ta không vào, các ngươi chỉ cần giao bức thư này cho Thái Tử giúp ta là được."

"Vâng." Thị vệ cẩn thận nhận lấy.

Sau khi Ô Nhược rời đi, một thái giám canh giữ ở cửa đại điện đi tới nhỏ giọng hỏi: "Thái Tử Phi tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?"
Thị vệ thành thật trả lời: "Thái Tử Phi kêu thuộc hạ giao bức thư này cho Thái Tử."

Thái giám lạnh lùng liếc bóng lưng đã đi xa của Ô Nhược: "Hẳn là không phải chuyện gì quan trọng, ngươi bỏ thư vào chỗ công văn thư từ bình thường là được, Thái Tử sẽ nhìn thấy."

"Vâng."

Thị vệ đi vào đại điện, thấy Hắc Tuyển Dực và các đại thần ở bên kia thương lượng sự vụ, liền bỏ bức thư của Ô Nhược vào chỗ mà thái giám bảo, sau đó xoay người rời đi.

Lâu Khuynh Lạc đang thương thảo sự vụ cùng Hắc Tuyển Dực liếc nhìn thị vệ một cái.

Hắc Tuyển Dực và các đại thần thương lượng sự vụ xong xuôi, ngồi về vị trí của mình, chỉ vào chồng công văn thư từ bình thường cao ngất ở bên trái, nói: "Đống công văn kia các ngươi lấy đọc đi."

"Tuân lệnh." Các đại thần phân công hợp tác, chia đều chồng thư tín công văn thành mấy phần, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Một trong số các đại thần vừa xem xong một đống công văn, lại cầm lấy công văn vừa được phát, mà công văn thứ nhất là một phong thư, bên ngoài không viết tên họ, cũng không có nội dung.

Hắn mở ra thì thấy bên trong chỉ viết hai chữ: "Nhớ ngươi."

"Đây..." Đại thần nhíu mày, nói thầm: "Đây là thư gì vậy? Rốt cuộc là ai không đứng đắn như thế, dám đưa loại thư tín hoang đường đáng xấu hổ này đến điện công văn? Thật quá đáng giận."

Lâu Khuynh Lạc đi đến phía sau hắn, nhìn nội dung trên bức thư, mím chặt môi.

Đại thần tức giận đến mức ném bức thư lên bàn, nhìn Hắc Tuyển Dực đang cau mày xem công văn, do dự mãi vẫn không đưa loại thư tín không đàng hoàng này cho Hắc Tuyển Dực, lỡ như Thái Tử không vui thì bọn họ cũng phải gặp tai ương.

Hắn vò bức thư thành một cục, ném xuống dưới đống giấy bỏ đi.
Lâu Khuynh Lạc nhìn đống giấy bỏ đi, cong khóe môi, xoay người trở lại vị trí của mình.

5 ngày tiếp theo, Ô Nhược đều đến điện công văn để thăm Hắc Tuyển Dực, mỗi lần đều bị thị vệ cản lại, cậu cũng không tức giận, sau khi bị ngăn lại thì giao bức thư đã viết từ sớm cho thị vệ, kêu thị vệ giao cho Hắc Tuyển Dực.

Nhưng mà lần nào cũng bị thị vệ bỏ thư vào trong đống công văn bình thường, sau đó hết lần này đến lần khác bị các đại thần khác nhau nhìn thấy, rồi bị ném vào đống giấy bỏ đi, cuối cùng bị bọn thái giám đem đi đốt.

Hắc Tín thấy Ô Nhược mỗi ngày đều kiên trì viết thư cho Hắc Tuyển Dực, cũng tự mình đưa đến điện công văn, mà Hắc Tuyển Dực lại chưa lần nào trở về thăm bọn họ, làm hắn đau lòng thay cho Ô Nhược, liền cất tiếng an ủi: "Thái Tử Phi, hiện giờ sắp tới cuối năm, công vụ nhiều vô cùng, Thái Tử phải xử lý rất nhiều chuyện nên cũng không phải cố ý không trở lại thăm ngươi."
Ô Nhược biết Hắc Tín quan tâm mình, nhưng đối với việc Hắc Tín cho rằng cậu sẽ vì Hắc Tuyển Dực bận xử lý công vụ, không để ý tới mình mà không vui, làm cho cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cậu cũng không phải tên ngốc không hiểu chuyện, sao lại buồn bực vì chút chuyện nhỏ này chứ.

Cậu cười thở dài: "Ta biết, ta chỉ lo cho sức khỏe hắn thôi, làm việc vất vả không phân ngày đêm, sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết."

Hắc Tín cười nói: "Nếu Thái Tử biết Thái Tử Phi quan tâm hắn như thế, nhất định sẽ rất vui."

Ô Nhược cười mà không nói, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hắc Tín rót cho cậu một chén trà rồi rời khỏi đại sảnh.

"Ngũ thúc, con nhớ phụ thân." Tiểu Lương Đông đang ở đại viện cùng Hắc Tuyển Húc học huyền thuật, nhỏ giọng nói.

Hắc Tín nghe thấy lời này thì dừng chân.
Đản Đản nói: "Con cũng nhớ phụ thân."

Hắc Tuyển Húc buồn cười xoa đầu nhỏ của Đản Đản: "Ta thấy con là đang nhớ đồ ăn ngon mà đại ca mua cho con thì có."

Đản Đản thành thật gật đầu.

Bé nhớ đồ ăn ngon mà phụ thân mua cho bé.

"Con thật là..." Hắc Tuyển Húc dở khóc dở cười nắn b0'p mặt nhỏ của bé.

Lương Đông hỏi: "Ngũ thúc, khi nào chúng con mới có thể gặp được phụ thân?"

"Cái này..." Hắc Tuyển Húc cũng không chắc lắm: "Gần đây có khá nhiều chuyện phải làm, đại ca sẽ rất bận, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể trở về, hiện tại ta cũng rất bận, mỗi ngày dạy huyền thuật cho các con một canh giờ xong thì phải đi xử lý công vụ."

Hắc Tín đi tới nói: "Thân vương, nếu ngươi gặp được Thái Tử thì nói với hắn một tiếng, Thái Tử Phi và các điện hạ đều rất nhớ hắn, ngươi bảo hắn dành chút thời gian về thăm bọn họ, không cần ở quá lâu, chỉ cần khoảng một chén trà nhỏ cũng đủ làm Thái Tử Phi và mọi người vui vẻ lắm rồi."
Hắc Tuyển Húc không chút nghĩ ngợi đồng ý: "Đợi lát nữa ta đi tìm đại ca nói."

Hết giờ học, hắn liền đi đến điện công văn, bởi vì có chức quan trong người nên hắn có thể tùy ý ra vào điện công văn, rất nhanh đã nhìn thấy Hắc Tuyển Dực.

"Đại ca."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Sao đệ lại đến đây?"

"Đệ từ Hành Tinh Cung qua đây."

Lâu Khuynh Lạc ở một bên liếc hắn một cái.

Hắc Tuyển Húc đi đến bên người Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, đại..."

Hắn còn chưa nói xong, Lâu Khuynh Lạc bỗng nhiên đứng lên: "Thái Tử, có công văn khẩn cấp."

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Là công văn tầng mười ba truyền đến, nói là trận pháp mà chúng ta nghiên cứu xảy ra vấn đề."

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng nhận lấy công văn xem qua.

Lâu Khuynh Lạc ở một bên giải thích: "Trận pháp truyền tống sưởi ấm vốn biến thành trận pháp truyền tống khí lạnh, hiện giờ toàn bộ tầng mười ba cực kỳ lạnh, giống như đang ở trên núi tuyết vậy, rất nhiều người tay chân đều bị nứt da, thậm chí có vài người tay chân vừa sưng vừa rạn, hơn nữa, bá tánh mắc chứng Khuyết Dương đều lần lượt phát bệnh, dẫn tới dược liệu không đủ, đại phu cũng không đủ, hiện nay đã có vài người mắc chứng Khuyết Dương chết đi, nên tất cả các thành chủ và quan viên trong trấn tầng mười ba đều lần lượt dâng tấu bảo chúng ta mang đại phu và dược liệu trị thương qua đó."
Hắc Tuyển Dực lập tức phân nhiệm vụ cho các đại thần, cùng bọn họ đi xuống tầng mười ba.

Hắc Tuyển Húc cũng chủ động yêu cầu đi cùng hỗ trợ.

Bọn họ đi xuống tầng mười ba, lập tức lạnh đến mức run lẩy bẩy, người có linh lực vội vàng sử dụng linh lực để sưởi ấm, người không có linh lực liền mặc thêm áo choàng thật dày.

Tình hình dưới tầng mười ba còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, bởi vì bá tánh bần cùng không có củi lửa sưởi ấm đều bị lạnh buốt đến tay chân rạn nứt, khiến bọn họ đau đến mức không thể làm việc, thậm chí có người đến cả đi lại cũng không xong. Mà người đến khám bệnh bên ngoài các hiệu thuốc xếp thành một hàng dài như con rồng, dược liệu cũng vô cùng đắt, nhiều bá tánh không đủ bạc để mua dược liệu. Tiếng khóc dấy lên khắp nơi, rất nhiều người không chịu nổi lạnh buốt, đều di chuyển lên tầng mười hai hoặc mười bốn để tránh lạnh.
Hắc Tuyển Dực thấy khắp nơi đều khốn khổ, mặt đen lại: "Vì sao nghiêm trọng đến nước này rồi mới thông báo?"

Thành chủ tới đón tiếp Hắc Tuyển Dực vội vàng giải thích: "Mới đầu mọi người tưởng là do thời tiết bên trên chuyển lạnh, trận pháp không hút được hơi nóng mặt trời tỏa ra nên cũng không để ý, đến khi sự việc trở nên nghiêm trọng hơn thì đã biến thành như vậy, nhưng bảy ngày trước chúng ta đã dâng tấu việc này, không biết vì sao hiện tại Thái Tử điện hạ mới nhận được tin tức."

Hắc Tuyển Dực cau mày, nhìn đại thần tiếp nhận công văn.

Tức khắc, trên trán đại thần toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Gần đây công vụ quá nhiều, vi thần đã cố gắng hết sức phân loại những công vụ cấp bách, nhưng không nghĩ tới..."

Hắc Tuyển Dực trầm giọng ngắt lời hắn: "Thay vì biện giải, còn không bằng ngẫm lại giải quyết tình hình trước mắt như thế nào đi."
"Vâng, vâng." Đại thần lặng lẽ nâng tay lau mồ hôi lạnh.

Hắc Tuyển Húc nói: "Hoàng huynh, thần đệ cho rằng nhất định là có người động tay động chân với trận pháp mới dẫn đến trận pháp không hút nhiệt, chúng ta phải mau chóng kiểm tra trận pháp, khôi phục khả năng hút nhiệt mới là quan trọng nhất."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Đệ mang người đi kiểm tra trận pháp."

Thành chủ vội vàng lên tiếng: "Thái Tử, trận pháp ở tầng mười ba ta đã phái người kiểm tra qua, không có bất cứ vấn đề gì."

Hắc Tuyển Húc nói: "Vậy chắc là trận pháp trên mặt đất xảy ra vấn đề, ta phái thi phó lên đó kiểm tra."

Hắc Tuyển Dực lại phân công những người khác làm việc khác.

Buổi trưa, độ ấm ở tầng mười ba cuối cùng cũng khôi phục lại, các bá tánh cuối cùng cũng có thể cười tươi, nhưng bọn họ vẫn phải xếp hàng chữa bệnh.
Hắc Tuyển Dực biết được trận pháp trên mặt đất bị hỏng là do gặp phải thiên tai, liền hung hăng xử phạt thị vệ bảo hộ trận pháp không báo cáo tình hình kịp thời, sau đó, lại dẫn theo vài vị đại thần đi thăm hỏi người nhà của những người bị chết vì lạnh, bận rộn đến tận tối muộn mới coi như được nghỉ ngơi một lát.

Hắc Tuyển Dực ăn tối xong liền lên xe yêu thú đang đỗ ngoài nha môn, nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, Lâu Khuynh Lạc cũng lên xe yêu thú, thấy Hắc Tuyển Dực đang nhíu chặt mày, trong lòng cũng hết sức khó chịu: "Thái Tử, vi thần xoa huyệt thái dương để người thư giãn một chút nhé?"

Hắc Tuyển Dực vẫn đang nhắm mắt nghĩ ngợi, căn bản không nghe thấy Lâu Khuynh Lạc nói gì.

Lâu Khuynh Lạc cho rằng y đồng ý, khóe miệng cong lên, đầu ngón tay bắt đầu ấn ấn trên huyệt thái dương của y.
Hắc Tuyển Dực nhận thấy có người chạm vào mình, lập tức mở mắt, ánh mắt sắc bén, nhanh chóng bắt lấy tay Lâu Khuynh Lạc, trầm giọng nói: "Ai cho phép ngươi chạm vào bổn cung?"

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 325. Ta rất nhớ ngươi

Edit + beta: Iris

Nụ cười của Lâu Khuynh Lạc lập tức cứng đờ: "Vi thần có hỏi ý của Thái Tử, thấy Thái Tử không nói gì nên tưởng Thái Tử đồng ý."

Hắc Tuyển Dực trầm mặt: "Đi ra."

"Vâng." Lâu Khuynh Lạc lưu loát xoay người xuống xe.

Hắc Tuyển Dực nhìn cửa xe, híp mắt.

Hắc Tuyển Húc tới tìm Hắc Tuyển Dực, thấy Lâu Khuynh Lạc sắc mặt khó coi bước đến hiệu thuốc, liền lên xe nói: "Đại ca lại răn dạy đại thần?"

Hắc Tuyển Dực nhìn đệ đệ của mình, trầm mặt tự hỏi một lát, hỏi: "Sáng nay ngươi từ Hành Tinh Cung đến điện công văn đúng không? Tiểu Nhược bọn họ gần đây thế nào? Có ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ không?"
"Mấy người đại tẩu đều rất nhớ ca, lúc sáng ta đến điện công văn tìm ca chính là vì chuyện của mấy người đại tẩu."

Hắc Tuyển Dực nghĩ đến Ô Nhược và mấy đứa con, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ngay sau đó lại cau mày: "Tìm ta vì chuyện của bọn họ? Bọn họ làm sao? Xảy ra chuyện gì?"

Hắc Tuyển Húc trợn trắng mắt: "Ca đã hơn nửa tháng không trở lại Hành Tinh Cung, bọn họ đương nhiên là nhớ ca muốn chết, nhưng lại không thể vào điện công văn gặp ca, Hắc Tín không nhịn được nữa đành nhờ đệ, nếu gặp được ca thì báo với ca một tiếng, bảo ca dành chút thời gian về thăm bọn họ."

Hắc Tuyển Dực xoa xoa huyệt thái dương: "Gần đây thật sự bận quá."

Mấy ngày trước, vốn định trở về ăn một bữa cơm cùng bọn họ, nào ngờ mới vừa ngồi xuống liền có việc gấp bị gọi đi. Sau đó mỗi lần xử lý xong công vụ ở điện công văn đều đã qua giờ tý, vì không muốn quấy rầy Ô Nhược nghỉ ngơi, cũng như để tiện xử lý công vụ nên y ở lại điện công văn luôn.
Hắc Tuyển Húc dựa vào thành xe, thở dài nói: "Cái này đệ có thể hiểu được, đệ cũng bận đến ná thở, may là chỉ cần đến năm mới là có thể dễ thở hơn rồi."

Trong lòng Hắc Tuyển Dực cảm thấy có chút kỳ quái: "Chỉ có Hắc Tín nhờ đệ báo cho ta một tiếng, bảo ta trở về thăm bọn Tiểu Nhược thôi sao? Tiểu Nhược lại không có lời nào muốn nói với ta sao?"

Dựa theo tính tình của Ô Nhược thì không thể nào ở trong cung lẳng lặng đợi y về thăm mới phải, càng không đến mức cần nhờ hạ nhân tới báo cho y trở về thăm bọn họ.

Hắc Tuyển Húc vẻ mặt cạn lời nhìn y: "Ngày nào đại tẩu cũng viết thư cho ca, cũng tự mình đưa đến điện công văn, ca còn muốn hắn nói gì nữa?"

"Thư?" Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Thư gì? Ta ở điện công văn mấy ngày nay, chưa từng nhận được thư của Tiểu Nhược."
"Sao có thể?" Hắc Tuyển Húc nghi hoặc: "Rõ ràng ngày nào đệ cũng thấy đại tẩu cầm thư rời Hành Tinh Cung, tại sao ca lại không nhận được thư của hắn?"

"Ta thực sự không nhận được thư." Hắc Tuyển Dực vén rèm đen lên gọi ám vệ tới: "Hắc Quý."

Hắc Quý lập tức đi đến bên cạnh xe yêu thú: "Chủ tử có gì phân phó?"

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Gần đây ngươi vẫn luôn ở lại điện công văn với ta, vậy ngươi có nhìn thấy Tiểu Nhược gửi thư cho ta không?"

"Có, mấy ngày gần đây, mỗi ngày Thái Tử Phi đều đúng giờ gửi thư cho ngươi."

Hắc Tuyển Dực trầm mặt: "Vì sao ta không nhận được bức thư nào?"

"Thái Tử Phi giao thư cho thị vệ, thị vệ đem thư vào trong đại điện, những cái khác thuộc hạ không biết." Hắc Quý chỉ phụ trách canh giữ ở ngoài điện, không rõ tình hình trong điện lắm.
Hắc Tuyển Húc suy nghĩ: "Tính theo thời gian đó thì có thể là ngay lúc đại ca vừa hạ triều, thương thảo sự vụ với các đại thần khác, thị vệ không dám quấy rầy nên đặt thư lên bàn, không biết như thế nào liền bị tưởng nhầm là công văn bình thường, phân chia cho các đại thần khác xử lý."

Hắc Tuyển Dực cũng cảm thấy như vậy, liền bảo Hắc Quý gọi các đại thần tới.

Ngoài Lâu Khuynh Lạc và Hắc Tuyển Dực xử lý công văn trọng yếu, cùng với những đại thần đã đi nơi khác phát dược liệu thì chỉ có ba vị đại thân ở lại thành cùng Hắc Tuyển Dực.

Ba vị đại thần vừa nghe Thái Tử muốn gặp bọn họ liền cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, sợ tới mức hai chân nhũn cả ra, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, hỏi: "Không biết Thái Tử gọi hạ quan tới đây có gì phân phó?"
Hắc Tuyển Dực hỏi thẳng: "Các ngươi có nhận được thư mà Thái Tử Phi viết cho bổn cung hay không?"

Ba vị đại thần ba mặt nhìn nhau: "Không có."

Hắc Tuyển Dực trầm giọng: "Thật sự không có?"

Hắc Tuyển Húc có lòng nhắc nhở ba vị đại thần: "Các ngươi nghĩ cẩn thận lại một chút, ví dụ như thư tín không thuộc về công văn."

Ba vị đại thần nghiêm túc suy nghĩ, sau đó, đại thần nhận được thư Ô Nhược viết lần đầu tiên, thấy sắc mặt Hắc Tuyển Dực càng ngày càng khó coi, đành phải căng da đầu nói: "Hạ quan từng nhìn thấy một bức thư không có họ tên, không biết có phải là thư của Thái Tử Phi viết cho Thái Tử hay không."

Hắc Tuyển Dực vội vàng hỏi: "Còn nhớ viết cái gì không?'

"Nhớ." Nội dung chỉ có hai chữ, đại thần cho dù không muốn nhớ cũng khó.

Hắc Tuyển Húc sốt ruột thay hoàng huynh: "Vậy ngươi còn không mau nói xem."
"Trên thư chỉ có hai chữ, viết..." Đại thần nghẹn đỏ mặt nói: "Ta, ta nhớ ngươi..."

Hắc Tuyển Húc bật cười: "Tuy rằng không có tên, nhưng vừa nghe liền biết là đại tẩu viết cho đại ca, lúc ấy đại tẩu tưởng thị vệ sẽ giao tận tay cho ca nên không viết rõ giao cho ai, cũng không viết tên người gửi."

Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng, như hoa nở dưới trăng, nháy mắt tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhìn mọi người cũng ôn hòa thuận mắt hơn.

Đại thần thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị đại thần khác cũng nhìn ra Ô Nhược chiếm vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Hắc Tuyển Dực, vội vàng nói ra việc trước đây cũng nhận được những bức thư như vậy.

"Vi thần cũng từng nhìn thấy bức thư không có tên họ, cũng không nói rõ là gửi cho ai, trong thư chỉ viết "ta rất nhớ ngươi.""

"Hạ quan cũng nhận được thư như vậy, bên trong viết là "ta đặc biệt nhớ ngươi.""
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực toàn là ý cười, Thái Tử Phi của y nhớ y như vậy, làm cho tâm tình của y cực kỳ suиɠ sướиɠ, tất cả mỏi mệt cũng tan theo mây khói.

Ba vị đại thần hết sức kinh ngạc mà nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Hắc Tuyển Dực, gần đây Thái Tử luôn cau mày, mọi người không ai dám chọc y, không nghĩ tới chỉ vài chữ ngắn ngủn của Thái Tử Phi lại có thể khiến Thái Tử vui vẻ đến vậy.

Hắc Tuyển Dực hơi thu liễm ý cười: "Thư đâu?"

Ba vị đại thần cả người cứng ngắc.

Hắc Tuyển Dực vừa thấy biểu tình của bọn họ liền đoán được đại khái: "Vứt rồi? Hay là đốt rồi?"

Một trong ba vị đại thần nhỏ giọng nói: "Vứt rồi, sau đó bị thái giám cầm đi đốt luôn rồi."

Sắc mặt Hắc Tuyển Dực trầm xuống, như bão táp sắp ập đến, ba vị đại thần sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Thái, Thái Tử, lúc ấy hạ quan tưởng ai bỏ nhầm thư vào công văn quan trọng, hơn nữa, không tên không họ cũng không ghi rõ gửi cho ai, không dám đưa cho ngài đọc, sợ chọc ngài tức giận, nên mới vứt thư đi." Đại thần càng nói càng nhỏ.

Một vị đại thần khác cũng vội vàng nói: "Vi thần cũng tưởng là trò đùa dai của ai đó nên không để ý."

"Hạ quan cũng thế."

Ba vị đại thần sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nếu bọn họ biết đó là thư Thái Tử Phi viết cho Thái Tử, nếu biết thư của Thái Tử Phi có thể làm cho tâm tình của Thái Tử tốt đẹp hơn, có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám vứt đi, thậm chí còn bảo Thái Tử Phi gửi thêm vài bức thư nữa đến, như vậy bọn họ không cần phải nơm nớp lo sợ mỗi khi đối mặt với Thái Tử nữa.

Hắc Tuyển Húc nói: "Đại ca, ca cũng đừng tức giận bọn họ, nếu bọn họ biết là đại tẩu viết cho ca, chắc chắn không dám vứt đi."
"Đúng vậy, đúng, đúng." Ba vị đại thần vội vàng gật đầu.

Hắc Tuyển Húc tiếp tục nói: "Nếu không ngày mai đệ kêu đại tẩu viết thêm mấy bức thư cho ca?"

"Không cần." Hắc Tuyển Dực thả lỏng mày: "Tối nay ta sẽ về..."

Nói đến đây liền nghĩ đến còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, liền sửa lời: "Ngày mai ta sẽ về thăm và dùng cơm cùng bọn họ."

"Được." Hắc Tuyển Húc ra hiệu các đại thần lui ra.

Hắc Tuyển Dực phân phó Hắc Quý đang đứng bên ngoài: "Đi tra xem, vì sao thị vệ không giao thư tận tay cho ta."

"Vâng."

Hắc Quý xoay người rời đi, một canh giờ sau, hắn trở lại bên người Hắc Tuyển Dực: "Chủ tử, thị vệ nhận thư nói với thuộc hạ, là thái giám phụ trách hỗ trợ truyền thư cảm thấy Thái Tử Phi không có chuyện gì quan trọng, nên bảo hắn để thư của Thái Tử Phi vào chỗ công văn thư tín bình thường, nói để vậy ngươi cũng sẽ nhìn thấy, mà mỗi lần đưa thư vào, chủ tử đều đang thương thảo sự vụ cùng các đại thần, hắn liền để thư vào chỗ công văn thư tín bình thường."
Hắc Tuyển Dực nặng nề tức giận nói: "Ai cho tên thái giám quyền lợi này, có thể quyết định thư của Thái Tử Phi đặt ở đâu?"

"Thái giám truyền thư tín nói, bởi vì mỗi ngày đều thấy ngươi bận rộn xử lý các loại công văn, hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi nên vô cùng lo cho thân thể của ngươi, không muốn để chuyện khác làm trở ngại ngươi xử lý công vụ, càng làm phí thời gian nghỉ ngơi của ngươi, hơn nữa cũng không biết thư của Thái Tử Phi quan trọng với ngươi như thế, cho rằng bên trên thư có viết tên của ngươi, những người khác dù có nhìn thấy thì cũng sẽ giao thư cho ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi không nhận được bức thư nào."

Lấy lí do vì muốn tốt cho chủ tử là một chuyện, lại tự mình quyết định thay chủ tử là một chuyện khác, khó có thể làm Hắc Tuyển Dực vui mừng, bởi vì tên thái giám này đã đi quá giới hạn, người như vậy chắc chắn sẽ không được bất cứ vị chủ tử nào thích: "Lôi tên thái giám này xuống đánh một trăm đại bản, sau đó đuổi khỏi cung, còn có từ nay về sau, Thái Tử Phi có thể tùy ý ra vào điện công văn."
Nếu tên thái giám kia là người không có linh lực, một trăm đại bản cũng đủ lấy mạng hắn, nếu chỉ có một chút linh lực, sau khi bị đánh một trăm đại bản thì cũng không khá hơn là mấy.

"Vâng."

Hắc Tuyển Húc cười lạnh: "Lá gan của tên thái giám này cũng lớn phết, dám tùy ý coi thư của Thái Tử Phi thành công văn thư tín bình thường."

Hắc Tuyển Dực híp mắt, lâm vào trầm tư.

Lâu Khuynh Lạc vẫn luôn đứng dựa vào cửa sổ hiệu thuốc, thần sắc cực kỳ nặng nề, cuộc đối thoại vừa rồi của Thái Tử và Hắc Quý cùng các đại thần, hắn đều nghe rất rõ ràng.

Sở dĩ thái giám bảo thị vệ đem thư của Thái Tử Phi bỏ vào chỗ công văn thư tín bình thường, kỳ thật là vì hắn ám chỉ thái giám tổng quản, bảo thái giám tổng quản lệnh cho tiểu thái giám đi làm chuyện này, mục đích là ngăn Thái Tử và Thái Tử Phi gặp nhau, từ đó phá hỏng cảm tình của hai người họ.
Xong việc này, dù muốn tra cũng không tra ra được hắn, nên hắn cũng không lo sẽ bị vạch trần.

Chỉ có một điều hắn không hiểu, vì sao trên thư của Thái Tử Phi không viết tên của Thái Tử, nội dung thư cũng không nói viết cho ai, càng không nói rõ ai là người viết.

Lâu Khuynh Lạc càng nghĩ càng nhíu chặt mày.

Ngay từ đầu hắn đã đoán được, nếu Thái Tử và Thái Tử Phi lâu ngày không gặp nhau, Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng sẽ viết thư cho Thái Tử, đến lúc đó hắn sẽ thừa dịp Thái Tử không chú ý mà tiêu hủy bức thư kia, để bọn họ tiếp tục không được gặp nhau, rồi chậm rãi ở giữa châm ngòi phá hỏng tình cảm của bọn họ, nhưng khi hắn nhìn thấy các đại thần vứt bức thư đi, trên phong thư và giấy đều không có ghi tên. Mà sau khi các đại thần đọc được, không cần hắn nhiều lời hoặc làm cái gì cũng chủ động vứt thư vào đống giấy bỏ đi, tình hình như vậy làm hắn hết sức hài lòng, nhưng hiện tại ngẫm lại thì cảm thấy không thích hợp lắm.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 326. Sưng lên

Edit + beta: Iris

Nếu chỉ là thuần túy không viết tên lên thư thì còn được, nhưng nếu là cố ý, vậy thì tâm cơ Ô Nhược quá sâu, thật đáng sợ, chứng tỏ cậu đã sớm đoán được thư sẽ không đến tay Thái Tử. Thứ hai là có khả năng cậu đã đoán được hắn thích Thái Tử, thậm chí đoán được hắn sẽ âm thầm lấy đi bức thư. Thứ ba là cố ý để bức thư không được đưa đến tay Thái Tử, để những người khác tiêu hủy bức thư, chờ đến khi Thái Tử biết việc này liền sẽ nổi trận lôi đình, thay đổi quy củ của điện công văn, về sau Ô Nhược có thể tùy ý ra vào điện công văn. Cuối cùng còn làm cho tất cả các đại thần biết được, Ô Nhược chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Thái Tử, sau này các đại thần ở điện công văn thấy Ô Nhược đều sẽ cực kỳ tôn kính, không dám trưng ra sắc mặt bất kính với cậu. Mà Ô Nhược cũng nương đó nói với hắn, chút thủ đoạn nhỏ này của hắn căn bản không thể phá tình cảm của bọn họ được, cho thấy Ô Nhược tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm giữa cậu và Thái Tử.
Nghĩ đến đây, Lâu Khuynh Lạc càng siết tay trong tay áo. Là hắn quá coi thường Ô Nhược, cho rằng cậu chỉ là một tên tiểu thiếu gia của một gia tộc chi thứ, cho dù thủ đoạn của cậu có lợi hại đến đâu cũng không thể bằng một quan viên hằng ngày đều dùng đủ loại tâm kế trên quan trường như hắn, nhưng cuối cùng, hắn lại là người trúng kế của vị tiểu thiếu gia này.

Là hắn quá coi thường tình cảm giữa hai người họ.

Hắn vẫn luôn cho rằng Thái Tử không thích nam nhân, nên mới luôn áp chế tình cảm của mình, chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh Thái Tử là tốt rồi.

Mà Thái Tử thành thân với nam nhân là do tình thế bức bách, có lẽ Thái Tử cũng có tình cảm với Ô Nhược, nhưng lợi dụng vẫn chiếm phần hơn, muốn lợi dụng Ô Nhược để giải lời nguyền của Tử Linh Quốc. Hơn nữa, hắn nghĩ rằng Thái Tử và Ô Nhược quen biết chưa lâu, tình cảm sẽ không quá sâu đậm, chỉ cần dùng chút tâm kế là có thể làm vỡ tình cảm của bọn họ, nhưng không nghĩ tới tình cảm của hai người đã sâu đậm đến mức rất khó có thể chia rẽ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thái Tử và Ô Nhược ân ân ái ái thì bắt đầu sốt ruột, thật sự là nếu hắn không phá đám, hắn liền không còn có cơ hội chen chân vào.

"Lâu đại nhân, Thái Tử tìm ngài."

Giọng của thị vệ ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâu Khuynh Lạc.

Lâu Khuynh Lạc khẽ nhíu mày, cảm giác Thái Tử tìm hắn không phải là chuyện tốt.

Hắn đi đến trước xe yêu thú, liền nghe Hắc Tuyển Dực nói: "Mùa đông năm nay thu hoạch lương thực không được khả quan, ngươi phụ trách đi kiểm tra việc này, thuận tiện nghĩ cách nâng cao sản lượng thu hoạch."

Lâu Khuynh Lạc kinh sợ, đây là muốn điều hắn đi xa, nhưng sao đột nhiên lại như vậy? Hơn nữa, loại chuyện nhỏ này chỉ cần phái vài quan nhỏ có kiến thức về nông vụ đi làm là được rồi, sao lại phái một quan viên tam phẩm như hắn?
"Nhưng mà vi thần còn có những công vụ khác chưa làm..."

Hắc Tuyển Dực ngắt lời hắn: "Bổn cung sẽ cho Linh Tuyên thân vương phụ trách công vụ của ngươi."

Lâu Khuynh Lạc thấy tâm y đã quyết, sắc mặt trắng bệch, hắn cảm thấy chuyện đột ngột này có liên quan đến chuyện vừa rồi hắn muốn xoa huyệt thái dương giúp Thái Tử, có lẽ hành động nhỏ này đã làm Thái Tử nhận ra tâm ý của hắn. Nhưng cho dù là vậy, chẳng lẽ Thái Tử không cách nào chịu được một người thích y ở bên cạnh y đến vậy sao?

Hay là nói, Thái Tử không muốn khiến Thái Tử Phi hiểu lầm nên mới điều hắn đến nơi cách xa y?

Lâu Khuynh Lạc tưởng tượng đến khả năng sau, tức khắc cảm thấy hô hấp khó khăn, sau một lúc lâu, hắn mới gian nan nói: "Thần, tuân chỉ."

Trong xe yêu thú, Hắc Tuyển Húc nghe tiếng bước chân Lâu Khuynh Lạc rời đi, lập tức hỏi: "Đại ca, Lâu đại nhân vẫn luôn là phụ tá đắc lực của ca, có hắn ở bên cạnh sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng, sao ca đột nhiên điều hắn đi xa, còn phái đi kiểm tra đồng ruộng, quả thực là đại tài tiểu dụng, không có Lâu đại nhân hỗ trợ, về sau ca sẽ càng bận hơn."
"Ta làm vậy đều có dụng ý hết." Hắc Tuyển Dực nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

Hắc Tuyển Húc cũng không dám can thiệp vào quyết định của đại ca.

Chuyện Lâu Khuynh Lạc bị điều đi cùng với chuyện thư từ, sáng sớm hôm sau liền truyền tới tai Ô Nhược.

Cậu đoán Hắc Tuyển Dực hẳn đã phát hiện tình cảm của Lâu Khuynh Lạc đối với mình, thậm chí có thể đã phát hiện thư của cậu không truyền đến tay mình là do Lâu Khuynh Lạc ở phía sau giở trò quỷ. Nếu vậy, chắc là Hắc Tuyển Dực coi trọng Lâu Khuynh Lạc là người tài nên mới không xử lý hắn, đổi thành điều hắn cách xa mình chút, bất kể chân tướng ra sao, điều Lâu Khuynh Lạc đi chính là chuyện tốt.

Đương nhiên, nếu không xảy ra chuyện thư từ bị hủy, có lẽ Lâu Khuynh Lạc chỉ bị cảnh cáo mà thôi.

Ô Nhược cong môi: "Những nam nhân vội vàng không được ăn đậu phụ nóng."*
*Nguyên văn "心急吃不了熱豆腐", đây là một câu thành ngữ, dịch word by word là như ở trên, ẩn ý là "vội vàng sẽ làm hỏng mọi thứ" hoặc là "chỉ cần kiên nhẫn".

Nếu thật sự sốt ruột, sao không ra tay sớm đi? Một hai phải chờ Hắc Tuyển Dực có Thái Tử Phi rồi mới đến đoạt người, bộ không thấy muộn rồi sao*?

*Nguyên văn "不覺得黃花菜都涼了嗎?", dịch ra là "bộ nghĩ hoa hiên vàng chịu lạnh được chắc?", mình đi hỏi con bạn du học ở Đài mới biết câu đó là chơi chữ, nghĩa của câu đó là "muộn rồi, trễ rồi".

Tới gần trưa, Hắc Tuyển Dực trở lại hoàng cung.

Bọn nhỏ nhìn thấy y trở lại, hưng phấn kêu to: "Phụ thân về rồi, phụ thân về rồi."

Tâm tình của Hắc Tuyển Dực cũng bị bọn nhỏ lây nhiễm, mỉm cười ngồi xổm xuống, ôm lấy Đản Đản vừa chạy tới: "Gần đây có nghịch ngợm, gây phiền toái cho cha không?"
Đản Đản chu miệng nhỏ: "Con không có."

Hắc Tuyển Dực xoa tóc bé, nhìn sang Lương Đông đang ngượng ngùng đứng ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn y, y vươn tay nói với nó: "Lại đây."

Lương Đông hân hoan chạy tới, nắm lấy bàn tay to của Hắc Tuyển Dực, ngẩng đầu hỏi: "Phụ thân, sau khi phụ thân về thì còn đi nữa không?"

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn thấy sự sùng bái, kính sợ và không muốn rời xa trong mắt nó đối với người phụ thân là y: "Ừm, còn bận thêm một tháng nữa."

Lương Đông hơi mất mát.

Hắc Tuyển Dực nắm tay nó đi về phía đại điện.

Ô Nhược sớm đã ôm Tiểu Tiểu đứng ở cửa đại điện chờ y, ngay khi tầm mắt hai người chạm nhau thì nở nụ cười: "Về rồi."

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười ấm áp: "Ừm, về rồi."

"Phụ thân." Tiểu Tiểu hưng phấn vươn tay nhỏ về phía Hắc Tuyển Dực.
"Nhớ muốn chết." Ô Nhược ôm bé, trực tiếp bổ nhào vào lòng Hắc Tuyển Dực, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của y.

Hắc Tuyển Dực hôn lại cậu, đáng tiếc, bọn nhỏ đều đang ở đây, không thể quá thân mật.

Hắc Tín thấy Hắc Tuyển Dực trở về thì đặc biệt vui vẻ, vội vàng phân phó ngự trù làm một bàn đồ ăn thật ngon.

Ô Nhược giơ tay sờ khuôn mặt tuấn tú của y, cau mày: "Gầy đi rồi, vành mắt cũng đen, gần đây thực sự bận đến vậy sao?"

Hắc Tuyển Dực vừa đi vào đại điện vừa nói: "Sắp đến cuối năm, có rất nhiều chuyện cần phải mau chóng xử lý trước khi đón năm mới, nếu không sẽ không có thời gian đón năm mới cùng các ngươi."

Ô Nhược rất đau lòng y, giao Tiểu Tiểu cho Đản Đản, lại bảo Đản Đản dẫn Tiểu Tiểu và Lương Đông đi chơi, sau đó, kéo Hắc Tuyển Dực trở về tẩm cung: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm trưa ta sẽ gọi ngươi."
Cậu cởi y phục giúp y, rồi ấn người nằm xuống giường.

"Ngủ đi."

Ô Nhược dùng Ngôn Linh chi thuật, thôi miên y để y đi ngủ.

Nếu đổi lại là người khác, Ngôn Linh chi thuật khó mà có tác dụng với Hắc Tuyển Dực, nhưng người kia lại là người khiến y buông bỏ mọi đề phòng, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể khiến y nhắm mắt lại.

Ô Nhược ghé vào bên cạnh ngắm phu quân của mình, càng ngắm càng thích, sau đó không nhịn được giơ tay sờ lông mi Hắc Tuyển Dực, hôn lên chóp mũi, bàn tay còn không an phận luồn vào trong áσ ɭóŧ, vuốt v3 thân hình rắn chắc, nếu không phải Hắc Tuyển Dực bị thôi miên, chỉ sợ đã sớm bị cậu sờ cho tỉnh giấc.

Cuối cùng, đầu ngón tay cậu dừng lại trên quầng thâm mắt của Hắc Tuyển Dực.

Hiện giờ đã điều Lâu Khuynh Lạc đi rồi, sau này sẽ càng bận rộn hơn đi?
Đáng tiếc cậu dốt đặc cán mai mấy chuyện trên quan trường, nếu không đã có thể giúp đỡ.

Nhưng mà, chính cậu cũng bận đến xoay vòng vòng, bởi vì cậu càng biết được nhiều linh phù, trận pháp, thì sẽ càng ngày càng khắc ấn ra được nhiều loại linh phù, trận pháp, do đó thu hút rất nhiều người tới tiệm tạp hóa nhất hào mua linh phù, trận pháp, nên mỗi ngày cậu đều phải dành ra một phần lớn tinh lực đi khắc ấn linh phù.

Ngoài ra cậu còn phải nỗ lực tu luyện, học tập huyền thuật của các quốc gia, cậu không muốn lần sau gặp lại Thánh Tử vẫn bị hắn áp chế.

Non nửa canh giờ sau, Hắc Tuyển Dực tỉnh lại, bỗng cảm thấy môi tê tê.

Y sờ lên miệng, hình như còn hơi hơi sưng.

Ô Nhược vẫn luôn ở bên cạnh nhìn y ngủ, cười "xì" một tiếng: "Đừng sờ nữa, là bị ta hôn sưng đó."
Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược hừ nhẹ: "Hơn nửa tháng không gặp, dù sao thì cũng phải bồi thường cho ta, nên ta thừa dịp ngươi ngủ liền hôn vài cái, sau đó, càng hôn càng nghiện, không cẩn thận liền hôn đến sưng hết lên."

Hắc Tuyển Dực dở khóc dở cười ôm người vào lòng: "Ngươi căn bản không cần thừa dịp ta ngủ mới hôn ta, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta có thể bồi thường cho ngươi bất cứ lúc nào."

Ô Nhược dùng ngón tay ấn ấn môi y: "Được, chờ đến năm mới phải bồi thường cho ta."

"Ừm."

Ô Nhược nằm sấp xuống, ôm y không nói lời nào, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của y.

Hắc Tuyển Dực cũng không lên tiếng, an tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian yên lặng khó có được này.

Không lâu sau, Hắc Tín đi đến cửa phòng gọi bọn họ dậy dùng cơm.

Ô Nhược ngồi dậy giúp Hắc Tuyển Dực thay y phục.
Đi vào đại điện, Hắc Tuyển Dực thấy một nam tử tóc đỏ đang ngồi chơi đùa với Đản Đản, ném Đản Đản lên không trung, chờ đến khi rơi xuống lại nhanh tay tiếp được.

Đản Đản vui vẻ cười khanh khách.

Lương Đông và Tiểu Tiểu đều hâm mộ nhìn bọn họ.

Nam tử tóc đỏ hỏi bọn nhỏ: "Muốn chơi không?"

Lương Đông thẹn thùng gật đầu.

Nam tử tóc đỏ đặt Đản Đản lên ghế, bế Lương Đông lên ném lên không trung.

Lương Đông vừa sợ hãi vừa vui vẻ, khi được đỡ lấy, cuối cùng cũng an tâm để cho nam tử tóc đỏ tiếp tục ném nó.

"Pi Pi?" Hắc Tuyển Dực nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Đản Đản.

"Đúng, là ta." Pi Pi cười, buông Lương Đông xuống: "Ta hóa thành hình người trông thế nào?"

Hắc Tuyển Dực khẽ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Chỉ là lông mày và con ngươi đều là màu đỏ, vừa nhìn liền biết là người Yêu tộc.
Ô Nhược ngồi xuống hỏi: "Hiện tại ngươi đã hóa thành hình người, vậy ngươi tính khi nào rời đi?"

Pi Pi hỏi: "Các ngươi muốn đuổi ta đi?"

"Đương nhiên không phải, ta chỉ hỏi xem dự định của ngươi thôi, nếu có thể ở lại thì càng tốt."

Đản Đản lập tức ôm lấy Pi Pi: "Con không muốn Pi Pi đi."

Pi Pi ôm bé vào lòng: "Tạm thời ta không có ý định rời đi."

Hắn đã đi theo bọn họ được một thời gian, trong lòng không nỡ rời đi.

Hắc Tuyển Dực nói: "Nếu muốn rời khỏi thì nói với chúng ta một tiếng."

"Được."

Ăn trưa xong, Pi Pi liền dẫn bọn nhỏ về phòng nghỉ ngơi.

Hắc Tuyển Dực cũng phải trở lại điện công văn xử lý công vụ, trước khi rời đi, y nắm lấy tay Ô Nhược nói: "Ta đã điều Lâu Khuynh Lạc khỏi điện công văn, về sau ngươi có thể tùy ý ra vào điện công văn, cũng có thể tùy ý xem xét công văn trong điện."
Ô Nhược trực tiếp hỏi: "Có phải ngươi đã nhận ra tâm tư của hắn không?”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Vốn hôm qua định đăng 2 chương đầu, mà tác giả toàn dừng ngay khúc gây cấn, thế là dịch một hồi thành 5 chương luôn 😂

Đăng: 11/7/2022

Đọc truyện chữ Full