DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 300

Edit + beta: Iris

"Tìm ai vậy?" Hắc Tuyển Dực đi đến chỗ Ô Nhược.

Ô Nhược xoay người lại nói: "Lúc nãy ta nhìn thấy bằng hữu của ta, nhưng đã đi rồi."

"Là bằng hữu đã đi với ngươi đến thị trường nô ɭệ sao?"

"Ừm."

"Bọn họ..."

Hắc Tuyển Dực còn chưa nói hết, lão bản múa rối bóng mỉm cười đi đến: "Lúc nãy công tử biểu diễn múa rối bóng rất khá, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy có người múa rối bóng dưới hình thức kể chuyện, hơn nữa còn rất được mấy đứa nhỏ yêu thích, đúng là làm ta mở rộng tầm mắt, thụ giáo."

Ô Nhược cười nói: "Bởi vì ta không hát được nên mới kể."

"Cha." Đản Đản ôm Tiểu Tiểu bổ nhào vào đùi Ô Nhược.

Ô Nhược ẵm bé lên: "Múa rối bóng đẹp không?"

Đản Đản cười khúc khích: "Đẹp ạ."

Tiểu Tiểu cũng mỉm cười gật đầu.


"Đẹp thật không?" Ô Nhược chọc bé: "Chứ không phải là đang dỗ ta vui vẻ sao?"

"Đẹp thật mà."

Ô Nhược mỉm cười, nhìn về phía mấy người U Diệp, lại phát hiện Lâu Khuynh Lạc vẫn còn đứng đằng sau đám người: "Tuyển Dực, có phải Lâu đại nhân có chuyện muốn tìm ngươi không?"

Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Lâu Khuynh Lạc.

Lâu Khuynh Lạc hồi thần, làm thủ thế với Hắc Tuyển Dực rồi xoay người rời đi.

Ô Nhược hỏi: "Hắn nói gì vậy?"

Hắc Tuyển Dực quay đầu nhìn cậu, nói: "Hắn nói lúc nãy thấy người Cựu tộc đứng ở đây xem múa rối bóng, sợ bọn họ nhận ra ta nên đứng đây đợi bọn họ rời đi rồi mới đi."

"Ồ."

U Diệp ôm Ô U đi tới: "Về thôi."

Tiểu Ô U nói: "Nhị thúc, lần sau con muốn xem thúc biểu diễn múa rối bóng tiếp."

Ô Nhược xoa đầu bé: "Nếu các con nghe lời thì ta sẽ biểu diễn múa rối bóng cho các con xem, hoặc là mua gánh hát múa rối bóng về biểu diễn cho các con xem."


"Dạ." Tiểu Ô U vui vẻ vẫy tay.

Ô Trúc hỏi Hắc Tuyển Dực: "Tuyển Dực, trước khi về, có cần nói với sư phụ đệ một tiếng không?"

"Đệ sẽ phái người nói với sư phụ sau."

Khi bọn họ rời đi, có mấy đứa nhỏ và người lớn mời bọn họ biểu diễn thêm lần nữa, đáng tiếc trời đã tối, nếu không mấy người Ô Nhược sẽ biểu diễn lại.

Đám Ô Nhược trở về cung thì thị vệ liền báo với Hắc Tuyển Dực, trước đó thủ lĩnh Cựu tộc dẫn người đi giao dịch hàng hóa.

Ô Nhược không biết chuyện Cựu tộc nên kêu Hắc Tín dẫn tụi nhỏ đi tắm, còn cậu thì đi đổi thuốc cho Quỷ Bà.

Hiện giờ mặt và tay của Quỷ Bà còn đang băng gạc, không thể nói chuyện, cũng không thể sử dụng tay tùy ý, tránh cho đụng đến vết rách, hồi phục lâu hơn.

Cậu ra ngoài khi đổi thuốc cho Quỷ Bà xong, thị vệ Hành Tinh Cung nói với cậu, Hắc Tuyển Dực đã xuất cung xử lý chuyện Cựu tộc, có thể sau giờ Tý mới về được, nhưng Ô Nhược chờ đến hôm sau vẫn không thấy Hắc Tuyển Dực đâu.


Ăn sáng xong, Ô Nhược liền dẫn bọn nhỏ đi thăm Đế Hậu.

Bọn thái giám canh giữ ở ngoài đại điện, thấy Ô Nhược đến thì vội ngăn lại: "Thái Tử Phi, Đế Hậu đang bận, ngài và hai vị tiểu điện hạ lát nữa hẵng qua."

Ô Nhược nhìn vào trong viện, hỏi: "Mẫu hậu bận chuyện gì sao?"

Thái giám bất động thanh sắc dịch chân, cản lại tầm mắt của Ô Nhược: "Đúng vậy."

Ô Nhược cảm thấy thái giám có hơi kỳ lạ.

Thái giám mỉm cười nhìn cậu, làm cậu không nhận ra hắn kỳ lạ ở chỗ nào.

Ô Nhược đành dẫn hai đứa nhỏ rời đi, lúc bọn họ đi đến đại viện thì nghe có thái giám nhỏ giọng nói: "Lúc nãy ra thấy Mao đại nhân dẫn theo một nữ tử và một đứa nhỏ tiến cung gặp Đế Hậu."

"Này thì có gì lạ đâu? Ngươi cũng đâu phải chưa từng thấy các đại nhân dẫn phu nhân và con cái đến gặp Đế Hậu."
"Quái ở chỗ nữ tử kia không phải là phu nhân của Mao đại nhân, hơn nữa đứa bé kia rất giống đại điện hạ."

Ô Nhược nghe đến đó thì dừng lại.

"Đại điện hạ? Ý ngươi là đại nhi tử của Thái Tử điện hạ?"

"Đúng."

"Ngươi nói đứa bé kia rất giống đại điện hạ? Có phải ngươi thấy nhầm rồi không, có lẽ đứa bé kia chính là đại điện hạ."

"Hắn cao hơn và gầy hơn đại điện hạ một chút, gương mặt cũng không mềm mại đáng yêu như đại điện hạ, làn da không trắng nõn bằng đại điện hạ, còn mặc vải thô, trông khoảng 4 tuổi, nên ta khẳng định, đứa bé kia không phải là đại điện hạ."

"Ngươi không nhìn nhầm chứ?"

"Lúc ấy ta cũng tưởng là nhìn nhầm, nên lén trốn vào một góc quan sát cẩn thận, hơn nữa không chỉ có một mình ta nhìn thấy."

"Nếu đúng theo lời ngươi nói, đứa bé kia trông giống đại điện hạ, Mao đại nhân dẫn nó tới đây, chẳng lẽ là..."
Thái giám vội che miệng hắn lại: "Ngươi nói nhỏ chút, nếu lời này tới tai Thái Tử Phi tương lai thì không ổn đâu."

"Ta chưa nói ra mà ngươi đã biết ta định nói gì hả?"

"Mao đại nhân dẫn theo một đứa nhỏ giống đại điện hạ, là ai cũng sẽ nghĩ theo hướng ngươi đang đoán thôi."

"Cũng không nhất định là của Thái Tử, nhỡ đâu là của vương gia khác."

"Lớn lên giống Thái Tử mà, sao có thể là của vương gia khác?"

"Bộ ngươi quên Linh Tuyên thân vương và Thái Tử có phần giống nhau sao, hai huynh đệ bọn họ là người giống Đế Quân nhất, mà dung mạo Đế Quân thì giống nhị ca ngài ấy là Ngự Hiền thân vương, nhưng nếu là con của Ngự Hiền thân vương, thì vì sao Mao đại nhân lại dẫn đứa nhỏ tiến cung, nên là..."

"Được rồi, chúng ta đừng đoán mò nữa, nhanh làm việc đi."

Hai thái giám vội xoay người, thì thấy Ô Nhược ôm hai đứa nhỏ đứng ở đằng trước, hai người biến sắc, vội hành lễ với Ô Nhược: "Nô tài bái kiến Thái Tử Phi."
Ô Nhược gật đầu, ôm hai đứa nhỏ rời đi.

Thái giám thấy Ô Nhược rời đi, vỗ ngực nói: "Làm ta sợ muốn chết."

Một thái giám khác chân run bần bật: "Thái Tử Phi có nghe thấy chuyện chúng ta nói không?"

"Vẻ mặt ngài ấy bình tĩnh như vậy, với lại cũng không giáp mặt với chúng ta, hẳn là không nghe thấy đâu."

"Vậy là tốt rồi."

Hai thái giám không dám thảo luận chuyện hoàng gia nữa, vội trở về cương vị của mình.

Trên đường về Hành Tinh Cung, Ô Nhược vẫn luôn nghĩ đến lời của hai thái giám trong đại viện, kết hợp với thần sắc của thái giám trong cung Đế Hậu, rất có khả năng, Mao đại nhân cho rằng đứa bé kia là con của Hắc Tuyển Dực nên mới dẫn vào cung.

Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, để đám Đản Đản xuống tự chơi, sau đó đi phòng luyện đan, trên đường đi, nhìn thấy một cung nữ sắc mặt tái nhợt chạy trong sân viện, không ngờ lại va vào cung nữ khác đi ở hướng ngược lại, hai người va vào nhau ngã mạnh xuống đất.
Đại cung nữ tức giận nói: "Ai hấp tấp lỗ mãng như vậy? Đụng vào ta thì còn được, lỡ đụng vào tiểu chủ tử thì sao?"

Cung nữ cuống quít đỡ đại cung nữ dậy: "Phất Thu cô cô, ngài không sao chứ?"

Phất Thu thấy là Như Lan ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, sắc mặt cũng tốt hơn: "Như Lan, hôm nay ngươi làm sao vậy? Hoảng loạn như vậy, gặp chuyện gì rồi sao?"

Như Lan nhìn xung quanh, thấy không có ai ở gần đây, cũng không nhìn thấy Ô Nhược đang đứng ở cây cột đại điện liền nói với đại cung nữ: "Phất Thu cô cô, lúc nãy ta thấy một người."

"Ai a?" Phất Thu hiếu kỳ hỏi.

"Niệm Hạ cô cô."

Phất Thu biến sắc, đè giọng tức giận nói: "Sao ngươi lại thấy nàng? Ngươi biết rõ năm đó nàng đã..."

Nói tới đây, nàng ngừng lại, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn, chắc chắn là ngươi nhìn lầm rồi."
Như Lan khẩn trương nói: "Ta không có nhìn lầm, người kia thật sự rất giống Niệm Hạ cô cô, hơn nữa nàng được một đại nhân đưa đến Kỳ Vân điện của Đế Hậu."

Phất Thu nhíu mày: "Được đưa đến Kỳ Vân điện của Đế Hậu?"

"Đúng vậy, nàng còn dẫn theo một đứa nhỏ."

"Đứa nhỏ?" Phất Thu suy nghĩ, vội hỏi: "Đứa bé kia bao nhiêu tuổi?"

"Không, không biết." Như Lan nhớ lại: "Lúc ấy ta chỉ lo nhìn Niệm Hạ cô cô, không chú ý đến đứa bé kia là bao, chắc tầm 3 4 tuổi."

Phất Thu đen mặt: "Ngươi đừng nhắc lại hai chữ Niệm Hạ, cẩn thận bị tổng quản nghe thấy lại lấy mạng nhỏ của ngươi."

Như Lan vội ngậm miệng lại.

"Được rồi, ngươi cứ coi như chưa thấy gì đi, đừng nói với người khác, biết không?"

Như lan gật đầu.

"Ngươi đi làm việc đi."

Như lan chạy như bay về phía hậu viện.
Phất Thu nhìn bóng lưng nàng đi xa, bấm ngón tay đếm: "Dựa theo chuyện năm đó, đứa nhỏ hẳn cũng 4 tuổi, chẳng lẽ..."

Nàng nhanh chóng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào đâu."

Phất Thu không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng rời khỏi sân.

Ô Nhược đi ra từ sau cây cột, híp mắt, không còn tâm tư luyện đan nữa, trở về tẩm cung.

Đến gần trưa, Hắc Tuyển Dực đen mặt trở lại Hành Tinh cung, không nói một lời ngồi vào ghế.

Ô Nhược đang thay áo bào cho Đản Đản, hỏi: "Làm sao vậy? Không bắt được người Cựu tộc sao?"

Hắc Tuyển Dực liếc cậu một cái, khẽ gật đầu: "Lúc chúng ta đến đó, bọn họ đã giao dịch thành công."

"Vậy sao tối hôm qua không trở về nghỉ ngơi?"

"Lúc sau đánh nhau cả đêm với người Cựu tộc, sáng thì gặp chút chuyện nên giờ mới về."

Hắc Tuyển Dực đợi Ô Nhược mặc y phục cho con xong, liền đặt Tiểu Tiểu vào lòng Đản Đản: "Con mang Tiểu Tiểu ra ngoài chơi đi, đến giờ cơm trưa sẽ kêu con."
"Dạ."

Sau khi bọn nhỏ rời đi, Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược vào lòng: "Lúc ta về cung, mẹ phái người gọi ta đến cung của mẹ."

Ô Nhược đoán được chuyện y sắp nói: "Mẹ tìm ngươi có chuyện gì sao?"

Hắc Tuyển Dực lộ vẻ do dự: "Lúc ta đến cung, mẹ đang chiêu đãi một nữ tử và một đứa nhỏ dùng cơm, nữ tử kia..."

Nói tới đây, y ngừng lại.

"Nữ tử kia làm sao?"

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Nữ tử kia từng là cung nữ ở Hành Tinh Cung, tên là Niệm Hạ, nhưng 5 năm trước, nàng hẳn đã bị xử tử, nhưng bây giờ vẫn còn sống đứng trước mặt ta."

Ô Nhược nghi hoặc: "Vì sao lại bị xử tử?"

Hắc Tuyển Dực ôm chặt cậu: "Nàng thừa dịp ta say, bò lên giường ta."

Ô Nhược: "..."

Hắc Tuyển Dực thấy cơ thể cậu căng cứng, vội giải thích: "Lúc ấy ta uống rất say, nhưng ta có thể chắc chắn ta không có chạm vào nàng, sau đó dưới cơn tức giận nên xử tử nàng."
°°°°°°°°°°

Lời editor: Anh Dực vô tội á, định gom lại dịch phần Niệm Hạ một lượt luôn nhưng nó lâu quá nên thôi.

Xong chuyện này là chốt bộ "Sau khi pháo hôi ác độc trọng sinh" nha, bộ này có nhiều lượt vote á, mấy bộ khác để sau.

Đăng: 24/6/2022

Đọc truyện chữ Full