DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 288

Edit + beta: Iris

Ô Nhược vì để bọn họ yên tâm, vội nói: "Ta không sao, các ngươi không cần lo."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ô Nhược hỏi: "Mẹ, người đánh với con vừa rồi có phải là ông ngoại không?"

Quản Đồng gật đầu: "Đúng vậy, chính là ông ấy, ông ấy có nói gì với con không?"

"Ông chỉ dạy con một ít bí thuật." Ô Nhược nhìn phương hướng Thị Chủ rời đi: "Mẹ có muốn gặp ông ngoại không?"

Quản Đồng sửng sốt, lo lắng nắm chặt khăn lụa trong tay: "Ông ấy chịu gặp ta sao?"

"Bây giờ người đó ở gần đây, sao không thử đi gặp một lần."

Quản Đồng và Ô Tiền Thanh liếc nhau, hắn gật đầu: "Ta bồi ngươi đi."

Ô Hi nói: "Mẹ, con cũng đi."

Ô Trúc cũng nói: "Con cũng đi."

"Con đi nữa." Hắc Tuyển Đường vội nói.

Quản Đồng hơi do dự, mỉm cười: "Được, chúng ta cùng đi."

Ô Nhược nói: "Con muốn xem tỷ thí nên sẽ không đi cùng."


"Được." Quản Đồng dẫn người nhà đi theo hướng Quản Châm nhảy xuống đài.

Quỷ Bà vội vàng đuổi theo.

Mấy người Quản Đồng đến chỗ trọng tài thì thấy Lục tổng quản.

Lục tổng quản cũng thấy bọn họ, thấy Quản Đồng đến gần thì nhàn nhạt lắc đầu.

Quản Đồng dừng lại phút chốc.

Ô Hi hỏi: "Mẹ, sao không đi tiếp?"

"Ông ngoại các con không muốn gặp chúng ta, chúng ta về thôi."

"A?"

Quản Đồng khổ sở dẫn người nhà xoay người rời đi.

Quỷ Bà yên lặng nhìn Lục tổng quản, rồi rời đi cùng Quản Đồng.

Sau khi bọn họ đi không bao lâu, Quản Châm mặc y phục Thị Chủ đi ra, nhìn phương hướng mấy người Quản Đồng rời đi thì khó chịu thở dài một hơi.

Sau khi những người khác rời đi, Ô Nhược mới hỏi Hắc Tuyển Dực: "Vì sao Thánh Tử sợ các ngươi như vậy?"

Mỗi lần Hắc Tuyển Dực vừa xuất hiện, Thánh Tử liền vội chạy mất dạng.


Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Không phải hắn sợ ta, mà là sợ năng lực của ta. Ngươi còn nhớ lúc Thánh Tử gọi quỷ sai đến, sau đó ta dùng cấm thuật dẫn đại sư bắt quỷ đến không?

"Chuyện quan trọng như vậy ta làm sao quên được."

"Thánh Tử, không, phải nói là toàn bộ người Bí Ẩn tộc từ xưa đến nay đều không thích cấm thuật của chúng ta, bởi vì chúng ta có thể triệu hồi tổ tiên của bọn họ đến, đối với bọn họ thì chuyện này cực kỳ bất kính, thứ hai là bọn họ sợ năng lực của tổ tiên, tuy nói tổ tiên được triệu hồi ra không mạnh bằng trước kia, nhưng năng lực vẫn hơn người Bí Ẩn tộc hiện giờ, triệu hồi tổ tiên của bọn họ tức là bọn họ phải đánh nhau với người nhà, điều này khiến bọn họ rất rất không vui."

Ô Nhược: "..."

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao kiếp trước Thánh Tử vừa nghe Hắc Tuyển Dực tới liền vội dẫn người rời đi.


"Lúc nãy ngươi cũng thấy ta bị Thị Chủ đánh đến không nhúc nhích nổi đi, thật ra ông ấy..." Ô Nhược nhìn xung quanh, thấy lực chú ý của mọi người đều hướng về lôi đài, cậu mới nhỏ giọng nói bên tai Hắc Tuyển Dực: "Sử dụng Lôi Đình Thuật ở Tu Chân giới."

Con ngươi đen láy của Hắc Tuyển Dực hiện lên tia kinh ngạc: "Ngươi xác định ông ấy không lừa ngươi chứ?"

"Hẳn là không đâu, ít nhất ta chưa từng thấy quốc gia nào sử dụng huyền thuật này."

"Vậy ngươi nhớ cách sử dụng nó không?"

"Ông ấy chỉ dùng một lần, không nhớ rõ lắm, hơn nữa không giống như sử dụng huyền thuật của chúng ta."

Hắc Tuyển Dực nheo mắt lại.

Không lâu sau, Quản Đồng dẫn người trở lại.

Ô Nhược vừa nhìn liền biết bọn họ không gặp được Thị Chủ nên an ủi vài câu, sau đó chuyên tâm xem tỷ thí trên đài, cố gắng ghi nhớ mỗi một huyền thuật, không biết có phải vì Ảnh Trộm hay không, mà cậu chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể nhớ đơn giản huyền thuật đó, nếu thật sự không nhớ nổi thì cậu có thể vẽ lên giấy, sau khi về thì luyện tập lại.
Hắc Tuyển Dực nhận ra tối nay cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn nên cũng không quấy rầy cậu, thậm chí còn ghi nhớ mỗi một chiêu thức giúp cậu.

Một canh giờ rưỡi sau, toàn bộ đoàn người Yến thiên sư đều bị đánh hạ lôi đài.

Trên lôi đài ngày càng ít người, từ 500 600 người đã giảm hơn 200 người, Ô Thần Lưu và Dạ Ký đồng thời bị đánh xuống đài, bọn họ cùng đi tìm đám Ô Nhược.

Ô Hi phấn khích khóc lóc ôm Ô Thần Lưu: "Sư phụ, sự phụ, tốt quá rồi, có thể gặp lại sư phụ."

Ô Thần Lưu vỗ vai nàng, cười trêu: "Bao lớn rồi mà còn khóc?"

"Con gặp lại sư phụ, cao hứng nên mới khóc mà." Ô Hi đổi lại ôm cánh tay hắn: "Sư phụ, bây giờ ngài ở đâu? Nếu không có chỗ ở thì đến ở cùng chúng ta một đoạn thời gian đi?"

"Cái này..." Ô Thần Lưu do dự, cũng ngại chạy đến phủ người khác quấy rầy.
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng cũng gia nhập khuyên bảo, Ô Thần Lưu mới gật đầu đồng ý.

Lúc sắp hừng đông thì tỷ thí thuật sư cửu giai kết thúc, Tuyển Hành và U Diệp thành công tiến vào danh sách hạng 10.

U Diệp xuống đài tìm bọn Ô Nhược liền hỏi: "Tiểu Nhược, người đánh ngươi xuống đài lúc nãy là ai vậy?"

Khi ở trên đài, hắn nghe Ô Nhược nhắc đến kiếp sau, mơ hồ cảm thấy có liên quan đến thế giới khác của Ô Nhược.

Hắc Tuyển Dực nói: "Chúng ta về rồi nói."

"Được." Mọi người đầu tiên là bồi Ô Thần Lưu đi lều trại lấy tay nải, sau đó thì hồi hoàng cung.

Ô Thần Lưu thế mới biết Hắc Tuyển Dực là Thái Tử Tử Linh quốc, mà Hắc Tuyển Đường là Vương gia Tử Linh quốc, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, cũng rất khó hiểu, đường đường là một Thái Tử, lại chạy đến Thiên Hành quốc cưới nam thê.
Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, kể ngắn gọn chuyện của Thánh Tử, sau đó hỏi Quản Đồng: "Mẹ, trước kia mẹ có đắc tội ai trong tộc không?"

Quản Đồng suy nghĩ, không chắc chắn lắm: "Hẳn là không có."

Ô Tiền Thanh vỗ tay Quản Đồng, nói: "Hay là để ta nói đi."

Ô Tiền Thanh nói: "Ta từng đi Bí Ẩn tộc, nhưng chỉ ở đó một thời gian, theo ta thì bầu không khí trong Bí Ẩn tộc rất hữu hảo hòa bình, tộc nhân cực kỳ hòa hợp, nếu có ai gặp khó khăn hoặc cần giúp đỡ thì những người trong tộc đều sẽ chạy đến hỗ trợ, mà mẹ con là Thánh Nữ được mọi người tôn kính, với tính tình của mẹ con thì cũng không đắc tội ai, sau đó thì bị trục xuất khỏi tộc, mọi người đều hữu hảo tiễn chúng ta rời đi."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Cha đi Bí Ẩn tộc rồi, chẳng lẽ bọn họ không bắt cha thề độc không được kể ra chuyện Bí Ẩn tộc sao?"
Ô Tiền Thanh buồn cười: "Ta chỉ ở đó có một ngày, dạo một vòng trong tộc, cảm nhận không khí trong tộc, ngoài này ra thì chuyện gì cũng không biết hết, ta có thể kể ra những thứ đó, nhưng bọn họ từng bắt ta thề là không được nói ra vị trí vào tộc cho người khác."

Ô Trúc hỏi: "Vì sao trước kia cha không kể đến những chuyện này?"

"Ta không muốn làm mẹ con thương tâm, cũng sợ nói chuyện này sẽ làm lời thề độc của mẹ con phát tác, bây giờ các con đã biết chuyện Bí Ẩn tộc nên ta cũng không giấu giếm nữa."

Hắc Tuyển Đường nghi hoặc: "Nếu bà thông gia không đắc tội ai, vì sao người Bí Ẩn tộc lại nhằm vào đại tẩu? Đúng rồi, Thánh Tử có khi nào là Thánh Tử Bí Ẩn tộc không? Giống như Thánh Nữ vậy, rất có thể Thánh Tử không phải là tên thật của người đuổi gϊếŧ đại tẩu."
Hắc Tuyển Dực nói: "Có lẽ là vậy."

"Nếu ta thật sự vô tình đắc tội ai đó, mà hắn lại là Thánh Tử trong tộc..." Sắc mặt Quản Đồng càng thêm ngưng trọng: "Có thể là vì nguyên nhân kia nên mới nhắm vào Tiểu Nhược."

Mọi người trăm miệng một lời: "Nguyên nhân gì?"

Quản Đồng cười khổ.

Ô Nhược nói: "Mẹ, con biết mẹ không thể nói, vậy mẹ đừng nói nữa."

"Ta chỉ có thể nói nguyên nhân kia không đáng tin chút nào, cũng cực kỳ thái quá, ta cũng không chắc lắm, Tiểu Nhược, nếu con gặp lại ông ngoại thì có thể hỏi ông ấy chuyện của Thánh Tử, chắc là ông ấy sẽ kể cho con nghe." Quản Đồng suy nghĩ rồi nói tiếp: "Ta nghĩ ông ấy biết nguyên nhân Thánh Tử nhắm vào con, lo con sẽ bị thiệt trong tay Thánh Tử, nhưng vì con không phải là người trong tộc nên không thể quang minh chính đại dạy cho con, vì vậy mới tổ chức tỷ thí long trọng như vậy để con học thêm huyền thuật."
"Dạ, con biết rồi." Ô Nhược thấy Hắc Tín dọn cơm sáng lên thì nói: "Mọi người cũng mệt mỏi cả đêm rồi, ăn xong thì trở về nghỉ ngơi thôi."

Ngoại trừ Cức Hi, Dạ Ký và tụi nhỏ, sau khi ăn sáng xong thì ở trong cung, còn những người khác đều theo Hắc Tuyển Đường hồi vương phủ.

Ô Nhược đang định về phòng nghỉ ngơi cùng Hắc Tuyển Dực thì Lão Hắc trở lại trong cung, đem ngân phiếu kiếm được trong tháng 8 giao cho Ô Nhược, đồng thời đưa sách linh phù và trận pháp của các quốc gia khác mà Ô Nhược nhờ hắn mua vào trong cung.

Ô Nhược lại dặn Lão Hắc giúp thu thập thư tịch bí thuật của các quốc gia.

Hắc Tuyển Dực thấy bọn họ lại đang bàn chuyện thì dẫn tụi nhỏ về phòng nghỉ ngơi trước, khi trở ra thì thấy Cức Hi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tới đi lui ở hành lang, điệu bộ như thể muốn đến đại sảnh nhưng lại như muốn về phòng, ngay cả đụng vào thái giám đi ngang qua cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
"Cức Hi?" Hắc Tuyển Dực kêu.

Cức Hi không có phản ứng.

Hắc Tuyển Dực cảm thấy hắn bất thường nên đi theo, thấy Cức Hi trở về phòng mới xoay người rời đi, trên đường gặp Dạ Ký đi ra từ phòng tắm.

Y nói: "Ngươi có phát hiện Cức Hi có gì đó quái quái không?"

"Quái quái?" Dạ Ký cau mày: "Ta không biết, vừa rồi ta đi tắm, hắn bị gì sao?"

"Không phải, hắn..." Hắc Tuyển Dực nheo mắt lại: "Trông rất ủ rũ, như người mất hồn vậy, ta gọi hắn, hắn cũng không trả lời."

Dạ Ký nghe xong thì tức tốc về phòng, thấy Cức Hi đang sửa lại giường chuẩn bị đi ngủ.

Cức Hi nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Tắm xong rồi hả? Đi ngủ đi."

Hắn lười biếng vươn vai: "Xem tỷ thí cả tối, mệt chết ta."

Dạ Ký đi lên sờ trán hắn: "Ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không có a?" Cức Hi nghi hoặc nhìn hắn: "Sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn lo ta không khỏe sao? Ngươi yên tâm đi, ta rất khỏe."
Dạ Ký thấy hắn rất có tinh thần, không giống như Hắc Tuyển Dực nói thì mới yên tâm, cởi y phục nằm lên giường.

Cức Hi nói: "Ngươi ngủ trước đi, ta đi nhà xí một chút."

"Ta bồi ngươi."

Cức Hi trợn trắng mắt: "Không cần, ta đi về nhanh thôi, nếu sau nửa nén hương không thấy ta quay lại thì hẵng đi tìm."

"Được."

°°°°°°°°°°

Đăng: 6/6/2022

Đọc truyện chữ Full