DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 236: Tiên thụ

Edit + beta: Iris

Đêm hôm đó Ô Nhược ở lại trong cung, sáng sớm hôm sau thì bị Dược thái y kéo đến Thái Y Viện nghiên cứu chế nước thuốc, bận rộn đến trưa, Hắc Tuyển Dực phải đích thân đến tìm, mọi người mới chịu ngừng tinh luyện nước thuốc.

Ô Nhược vừa ra khỏi Thái Y Viện liền vui mừng nói: "Hôm nay ta mới phát hiện tất cả thái y trong Thái Y Viện đều đến từ những quốc gia khác nhau, đi theo bọn họ, ta gặp rất nhiều thảo dược kỳ lạ, cũng học được nhiều y thuật khác nhau."

Hắc Tuyển Dực thấy cậu nhắc tới y thuật thì liến thoắng không ngừng, bất đắc dĩ nói: "Vì muốn trị liệu chứng Khuyết Dương, chúng ta đã bỏ một số tiền lớn mời đại phu nổi danh từ các quốc gia khác nhau đến đây, hiện nay ở Thái Y Viện có ít nhất đại phu đến từ mười lăm quốc gia khác nhau."


Ô Nhược khó hiểu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Từ tiêu dùng thường ngày và các khoản chi phí khác, có thể thấy quốc gia của các ngươi không nghèo, nhưng vì sao tầng mười tám, à không, phải nói là từ tầng mười lăm trở xuống, cuộc sống của các bá tánh đều không tốt."

"Các bá tánh của từ tầng mười lăm trở xuống, phần lớn đều nguyện trung thành với Cựu tộc, bọn họ tình nguyện chịu khổ cũng không chịu nhận trợ giúp của chúng ta, nhưng đôi khi chúng ta vẫn sẽ đưa vật tư cần thiết đến cho bọn họ, đối với chúng ta, bọn họ cũng là con dân, thật ra có rất nhiều người muốn theo phe chúng ta, chỉ là ngại uy hiếp của Cựu tộc nên mới không có hành động gì. Hơn nữa quốc gia chúng ta khá lớn, có rất nhiều nơi không thể chiếu cố hết được, nên có nơi thì bần cùng, nơi thì giàu có." Hắc Tuyển Dực suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ăn cơm xong, ta sẽ dẫn ngươi lên mặt đất."


Ăn xong, Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược, Đản Đản qua Truyền Tống Trận, trực tiếp đến một căn phòng trên mặt đất.

Ô Nhược và Đản Đản thấy ánh mặt trời, vui vẻ hít một hơi thật sâu: "Đã lâu rồi không được nhìn thấy mặt trời."

Đản Đản hưng phấn chạy ra ngoài phòng, chỉ vào cảnh vật ở phía xa, hỏi: "Cha ơi, kia là cái gì? Vừa vàng vàng vừa hồng hồng."

Ô Nhược đi ra ngoài, nhận ra mình đang đứng trên lầu cao, có thể ngắm tất cả cảnh sắc xung quanh, mà quanh đó đều là đồng ruộng mênh mông bạt ngàn: "Đó là điền, bên trên là đồ ăn."

Hắc Tuyển Dực dẫn bọn họ qua bên kia, chỉ vào đại thụ màu lam nhạt cách đó không xa: "Đó là tiên thụ của chúng ta."

Ô Nhược đứng từ xa đã cảm nhận được linh khí phát ra từ tiên thụ, tiên thụ cực kỳ to rộng, cũng cực kỳ cao, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, đẹp đến mức khiến người ta không muốn chớp mắt.


"Con muốn qua đó xem." Đản Đản vui vẻ lấy cái chong chóng bay mà Hắc Tuyển Chiếu tặng.

Hắc Tuyển Dực thì dùng khinh công, ôm Ô Nhược đến dưới đại thụ, chỉ vào trái cây ngân quang lập lòe: "Đó là quả mà tiên thụ kết."

Ô Nhược ngửa đầu nhìn quả tiên thụ lam ngân quang, tán thưởng: "Loại quả này thật đẹp."

Tiên thụ như cảm nhận được lời khen thật lòng của cậu, phát ra âm thanh sàn sạt.

Hắc Tuyển Dực nói: "Đến đêm, quả tiên thụ sẽ càng đẹp hơn, tất cả đồng ruộng ở đây đều bị lam quang của nó chiếu rọi."

Ô Nhược nhớ đến chuyện trong mộng, liền hỏi: "Quả tiên thụ này có phải sắp bị các ngươi ăn hết rồi không?"

Hắc Tuyển Dực biến sắc, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, mỗi năm quả tiên thụ kết càng lúc càng ít, qua thêm vài năm nữa, chỉ sợ sẽ không còn quả nào, thậm chí có khi còn chết đi."
Y đi lên khẽ vuốt thân cây, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng từ giọng nói có thể thấy, y rất thích tiên thụ.

Hắc Tuyển Dực quay đầu, tò mò hỏi: "Ai nói chuyện này với ngươi vậy?"

Ô Nhược: "..."

Cậu có thể nói là nhờ miệng của Hắc Tuyển Đường trong mộng không?

Ô Nhược không trả lời y, lại hỏi: "Ngươi nói phải nhờ tiên lực của loại quả này mới ngăn cản được lời nguyền, vậy còn Tu Quân thì sao? Bọn họ làm cách nào cản được lời nguyền để đến Thiên Hành quốc?"

"Bọn họ từng phái Quỷ tộc đến trộm quả."

Ô Nhược cau mày: "Ta nhớ lúc ta lợi dụng Nguyễn Trì Tranh để dụ Tu Quân ra, vốn dĩ Tu Quân có thể trốn thoát, nhưng sau đó lại quay ngược lại muốn tự bạo gϊếŧ ta, có phải hắn sợ chúng ta giải được lời nguyền không?"

Hắc Tuyển Dực nhắc tới Cựu tộc, ngữ khí nhạt đi: "Đúng vậy, hắn là người Cựu tộc, lúc ấy khó khăn lắm mới dụ ngươi ra ngoài Hắc phủ, nếu không nhân cơ hội gϊếŧ ngươi, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa, một khi ta khôi phục lại linh lực, hắn căn bản không gϊếŧ được ngươi, nên mới dùng chiêu tự bạo này, ít nhất cũng 50/50."
Ô Nhược khó hiểu: "Không phải ngươi nói sau khi giải lời nguyền, các ngươi có thể rời Tử Linh quốc, lên lại mặt đất sao? Vì sao Cựu tộc lại không chịu giải lời nguyền, có bất lợi gì cho bọn họ hả?"

"Nghe nói sau khi giải lời nguyền, Cựu tộc sẽ tan biến thành tro, giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt vậy."

Ô Nhược nghe vậy thì run lên, nhớ đến cái chết của Hắc Tuyển Dực trong mộng.

Hắc Tuyển Dực nhận ra cậu không ổn, sắc mặt xấu đi, nên đi đến bên cạnh cậu: "Sao vậy?"

"Không có gì, không có gì." Ô Nhược hít sâu một hơi: "Chỉ là nghĩ đến vài chuyện xấu, đúng rồi, giữa các ngươi với Quỷ tộc là thế nào? Vì sao bọn chúng lại nghe lời các ngươi?"

"Không sao thật chứ?" Hắc Tuyển Dực phát hiện tay cậu có hơi lạnh.

"Thật sự không sao, ngươi chưa trả lời ta đâu đấy."
Hắc Tuyển Dực nắm tay cậu ủ ấm rồi mới nói: "Ngươi cũng biết người Quỷ tộc không được xem là Quỷ tộc chân chính, bọn họ là hậu đại giữa quỷ và con người, hoặc là quỷ và quỷ sinh ra, mà Tử Linh tộc chúng ta có thể khống chế quỷ hồn, nên tổ tiên bọn chúng, cũng tức là quỷ chân chính từng bị chúng ta khống chế. Bọn chúng vì muốn đến địa phủ đầu thai, nên đã ký khế ước với Tử Linh quốc chúng ta, thậm chí hậu đại của chúng, chúng ta cũng có thể sử dụng, nhưng chỉ giới hạn trong hoàng thất, các bá tánh khác muốn ký khế ước với Quỷ tộc, phải được Quỷ tộc đồng ý."

"Ta thấy đám Tu Quân cũng sử dụng Quỷ tộc, vậy lúc các ngươi đánh nhau, chẳng phải Quỷ tộc cũng phải gϊếŧ hại lẫn nhau sao?"

Hắc Tuyển Dực hơi gật đầu: "Chúng ta và Cựu tộc cũng coi như gϊếŧ hại lẫn nhau."
"Nói vậy, kẻ địch thật sự là Cựu tộc đúng không?"

"Đúng vậy."

Ô Nhược đã hiểu đại khái về tình hình Tử Linh tộc.

"Cha ơi, con ăn cái này được không?" Đản Đản bay lên trên tiên thụ, chỉ vào quả ngân quang.

"Đây là loại quả rất quan trọng với phụ thân của con, không ăn được."

Đản Đản lập tức héo queo.

Lúc này, tiên thụ lại phát ra tiếng sàn sạt, quả tiên thụ mà Đản Đản vừa chỉ bỗng rơi xuống đất như sao băng.

Đản Đản vội nói: "Con không có chạm vào nó à nha."

"..." Ô Nhược tất nhiên thấy được.

"Tiên thụ có tiên linh, chắc là nó cảm ứng được bé con thật sự thích quả của nó, nên mới rơi xuống để bé con thưởng thức." Hắc Tuyển Dực cong khóe môi, nhặt quả lên ném cho Đản Đản: "Đây là tiên thụ cho con, phải giữ cho kỹ, đừng ăn bậy."

Loại quả hiếm có này sắp bị bé xem thành đồ ăn vặt rồi.
Đản Đản nhận quả, đôi mắt sáng lên: "Đa tạ phụ... Ặc... Vương bát đản."

Hắc Tuyển Dực giật giật khóe mắt.

Nếu không phải nể mặt bé đang che chở cha, y đã tét mông bé từ lâu rồi.

Ô Nhược cười: "Kêu phụ thân đi."

"Có thể kêu phụ thân được rồi hả?" Đản Đản nghiêng đầu hỏi.

"Ừm."

Đản Đản cười hì hì: "Cha tha thứ cho phụ thân rồi hả?"

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ừm."

Hắc Tuyển Dực kéo người vào lòng, cúi đầu hôn lên môi Ô Nhược.

Ô Nhược vội dùng tay cản lại: "Tiên thụ đang nhìn đấy."

"Nó không biết chúng ta đang làm gì đâu."

Ô Nhược lườm y một cái: "Không phải ngươi nói tiên thụ có tiên linh sao?"

Hắc Tuyển Dực: "..."

Đản Đản leo lên cây: "Con thấy hai người hôn hôn nhau nha, ngại quá xấu hổ quá."

Tiên thụ phát ra âm thanh sàn sạt như phụ họa Đản Đản.
"Chúng ta đến chỗ khác để hôn đi." Hắc Tuyển Dực bế người bay ra khỏi tán cây đại thụ.

Ô Nhược không khỏi nhìn về phía tiên thụ, không biết có phải do ánh sáng có vấn đề hay là chiếu xạ của mặt trời hay không, cậu dường như thấy một bóng người trong suốt đứng dưới gốc tiên thụ, xem hình dáng có vẻ như là nam nhân.

Cậu vội chỉ về hướng tiên thụ: "Tuyển Dực, ngươi xem, dưới tàng cây tiên thụ có phải có một nam nhân hay không?"

Ngay khi Hắc Tuyển Dực quay đầu lại, bóng người trong suốt kia liền biến mất vô ảnh vô tung, sau đó một bóng người bay đến bên cạnh chỗ bóng người trong suốt đứng lúc nãy, hơi mỉm cười với Hắc Tuyển Dực.

"Ồ, không thấy nữa." Ô Nhược nghi hoặc nhìn người vừa tới: "Sao Đại Linh Sư cũng đến đây?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Hắn gần như ngày nào cũng tới nơi này, khử trùng bón phân tưới nước cho tiên thụ, ta nghe tằng tổ phụ nói, hắn có thể duy trì dung mạo trẻ tuổi là vì tiên thụ độ một ít tiên khí cho hắn."
"Nói vậy, tình cảm giữa hắn và tiên thụ quả thật rất tốt."

"Ừm, khi Đại Linh Sư biết vài năm nữa, có lẽ tiên thụ sẽ không sống nổi, hắn đã thương tâm một thời gian dài, còn túm thái y bắt thái y nghiên cứu dược làm tăng thọ mệnh cho tiên thụ, nhưng dù sao thái y cũng là phàm nhân, làm sao lợi hại đến mức gia tăng tuổi thọ cho tiên thụ được, sau đó không biết Đại Linh Sư nghĩ thông điều gì, không còn chấp nhất đòi chữa bệnh cho tiên thụ nữa."

Sau khi Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược bay xa, Đản Đản mới nhảy từ trên cây xuống, vui vẻ nhào vào lòng Đại Linh Sư: "Đại Linh Sư, trên người ngài có điểm tâm không?"

Đại Linh Sư tức giận nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Sao con cứ ăn ăn suốt ngày vậy hả, bây giờ ta không có mang điểm tâm, nhưng ta sẽ giới thiệu một người bạn cho con quen."
Đản Đản mờ mịt nhìn hắn.

Đại Linh Sư chỉ vào tiên thụ nói: "Đây là tiên thụ gia gia."

Tiên thụ dường như bất mãn cái xưng hô này, thân cây run rẩy không ngừng.

Đại Linh Sư cười ha ha: "Tiểu Đản Đản, con có nghe thấy tiếng gì không?"

Đản Đản chớp mắt tò mò nhìn tiên thụ: "Hình như tiên thụ đang nói chuyện."

Hình như lúc nãy bé nghe thấy có người nói không được kêu ta là gia gia.

"Ha ha, không hổ là linh vật, có thể nghe thấy tiếng của hắn, trước kia ta đến tận một trăm tuổi mới nghe được hắn nói chuyện."

"Đó là tại ngươi ngốc..." Tiên thụ lại truyền âm tiếp.

"Dạ, dạ, là ta ngốc, bây giờ ta có thể nghe ngươi nói chuyện rồi, có phải thông minh lên rồi không?" Đại Linh Sư vỗ về đại thụ: "Tử Linh tộc chúng ta có hy vọng giải lời nguyền, ít nhiều cũng có công lao của ngươi, mà cũng vì vậy mới khiến ngươi mất nhiều linh lực."
Ngữ khí của hắn có chút khổ sở, ngay sau đó lập tức nở nụ cười: "Chờ sau khi giải lời nguyền, ta bồi ngươi đi khắp các quốc gia, thế nào?"

Đại thụ lại phát ra tiếng sàn sạt lớn hơn, như đang đặc biệt vui mừng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đại Linh Sư với tiên thụ moe quá, 2 người này trói tui quăng lên thuyền mất tiêu rồi 😏

Đăng: 26/3/2022

Đọc truyện chữ Full