DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 229: Người già

*Tên chương là "lão phu lão phu", lúc đầu định để nguyên mà dịch xong khúc dưới lại thấy kỳ nên đổi lại.

Edit + beta: Iris

Mọi người tặng cho Ô Nhược toàn là pháp khí cao cấp, còn Đản Đản thì là mấy món đồ chơi có chút pháp khí, Đản Đản thích nhất là chong chóng của Hắc Tuyển Chiếu và đôi giày nhỏ của Hắc Tuyển Húc, sau khi mang vào có thể lập tức chạy trốn vô tung vô ảnh.

Sau khi thu hết lễ vật, Ô Nhược cũng lấy ra lễ vật đã chuẩn bị xong từ lâu tặng cho mọi người, mỗi người một bộ phối sức, so với lễ vật của Hắc gia thì có hơi tầm thường, nhưng lại có ý nghĩa, mỗi bộ đều có kiểu dáng gần giống nhau, đeo xong thì ai nhìn vào cũng nhận ra bọn họ là người một nhà.

Mọi người thấy Ô Nhược lấy lễ vật từ không gian ra thì càng cười tươi hơn, điều này chứng tỏ Ô Nhược thật sự xem bọn họ là người trong nhà nên mới không thèm che giấu gì hết.


Sau khi tặng lễ vật xong, Ô Nhược vẻ mặt áy náy ngồi xổm trước mặt Hắc Tuyển Chiếu: "Xin lỗi, trước kia ta nghe nói Tuyển Dực chỉ có bốn đệ đệ muội muội nên không có chuẩn bị quà cho ngươi."

Cậu nói thẳng ra trước mặt mọi người cũng là vì cậu thật sự xem bọn họ như người thân trong nhà.

Hắc Tuyển Chiếu mỉm cười: "Đại tẩu đừng khách khí, chỉ cần tẩu có tâm ý là tốt rồi."

Hắc Tuyển Húc giải thích: "Đại tẩu không biết đến sự tồn tại của lục đệ cũng là chuyện bình thường thôi, bởi vì hắn bị chứng Khuyết Dương nên từ nhỏ đã bị đưa lên mặt đất, ngày thường nếu muốn hồi cung thăm cha mẹ thì đều đi bằng Truyền Tống Trận trong phòng hắn, nên ngoại giới đều cho rằng lục đệ chết non, vì để lục đệ có thể an toàn sống trên mặt đất nên chúng ta cũng không phủ nhận tin đồn, các bá tánh không biết sự tồn tại của hắn, thậm chí đám bằng hữu thân thích cũng có rất ít người biết chuyện này."


Ô Nhược đau lòng nhìn Hắc Tuyển Chiếu: "Tuy ta không có quà cho lục đệ, nhưng ta có một thứ rất thích hợp với lục đệ."

Mọi người tò mò nhìn Ô Nhược: "Cái gì vậy?"

Ô Nhược lấy ra một cái hộp đỏ lớn chưa bằng nửa bàn tay: "Bên trong hộp là viêm cổ trùng, lúc chứng Khuyết Dương phát tác nghiêm trọng thì dùng nó sẽ cứu ngươi một mạng, tất nhiên ta hy vọng ngươi vĩnh viễn sẽ không cần dùng đến nó."

"Cổ trùng?" Hắc Tuyển Đường hỏi: "Đại tẩu, là cổ trùng do Nỗ Mộc luyện chế ra hả?"

"Đúng vậy. Nếu là người thường đụng đến nó tức khắc sẽ bị liệt hỏa trong cơ thể nó đốt thành tro, thuật sự dưới tam giai nếu chạm vào nó cũng chỉ chống cự được lâu nhất khoảng chén trà nhỏ." Ô Nhược mở hộp để mọi người nhìn thứ bên trong.

Những người khác cả kinh, một con sâu nhỏ mà lại lợi hại như vậy.


Hắc Tuyển Đường nhíu mày hỏi: "Vậy đặt lên người lục đệ có an toàn không? Cổ trùng này thật sự có thể cứu lục đệ ở thời điểm mấu chốt hả?"

"Đương nhiên là an toàn rồi, lục đệ thể chất băng hàn, chạm vào nó sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa người khống chế viêm cổ trùng là ta, chỉ cần ta không kêu nó đi công kích người khác thì nó sẽ không tấn công ai." Ô Nhược lo lắng: "Ta không quá đảm bảo cổ trùng có thể cứu lục đệ một mạng hay không. Nhưng lúc ở tầng mười tám, ta từng gặp một đứa bé bị chứng Khuyết Dương sắp chết, lúc ấy ta còn không biết chứng Khuyết Dương là gì, thấy toàn thân đứa bé lạnh băng nên thử dùng viêm cổ trùng để khắc chế hàn khí trong người đứa bé, may mắn là cứu được, nhưng chỉ có thể giúp đứa bé sống thêm hai năm nữa, trong thời gian đó cần phải nhanh chóng chữa bệnh cho nó. Tuổi của lục đệ lớn hơn đứa bé kia, nên chỉ duy trì nhiều nhất được nửa năm."
Đế Quân và Đế Hậu lộ ra vui mừng.

Đây là phần lễ vật tốt nhất mà bọn họ nhận được cho đến nay.

Hắc Tuyển Đường nhét cái hộp vào tay Hắc Tuyển Chiếu: "Lục đệ, đệ phải luôn mang theo cái hộp bên người đấy."

Hắc Tuyển Chiếu cực kỳ vui mừng: "Đa tạ đại tẩu, đệ rất thích món quà này."

Chỉ cần là người thì ai cũng sẽ sợ chết, huống chi hắn còn trẻ như vậy, hắn không muốn bản thân đột nhiên chết đi mà ngay cả gặp người nhà lần cuối cũng không gặp được.

Hắc Tuyển Húc hỏi: "Đại tẩu, lục đệ phải sử dụng cổ trùng này thế nào?"

"Chỉ cần đặt nó lên mu bàn tay của lục đệ, để nó chui vào cơ thể hắn là được."

Hắc Tuyển Chiếu lại cảm tạ Ô Nhược, những người khác cũng rất cảm kích Ô Nhược.

Ăn trưa xong, Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược đi dạo trong cung, làm quen với hoàn cảnh trong cung.
Sau khi rời khỏi đại viện, Ô Nhược mới hỏi Hắc Tuyển Dực: "Lúc ngươi giới thiệu lục đệ và những người khác, đều là tên tự của bọn họ đúng không?"

"Ừm, chúng ta đều gọi nhau bằng tên tự, sau này sẽ kể rõ ràng lại tên và tước vị của bọn họ với ngươi." Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Bây giờ ngươi đã gặp người nhà của ta, dễ ở chung lắm đúng không?"

"Ừm." Ô Nhược mỉm cười gật đầu: "Ta rất thích bọn họ."

Người nhà Hắc Tuyển Dực bình dị gần gũi, không như mấy hoàng thất cao cao tại thượng khác, toàn mang bộ dạng cao không với tới.

Trong mắt Hắc Tuyển Dực ánh lên ý cười, y đang rất vui vì cậu có thể tiếp nhận người nhà của y.

Ô Nhược cau mày hỏi: "Lục đệ sống trên mặt đất, quanh năm được mặt trời chiếu xuống cũng không thể trị khỏi bệnh cho hắn sao?"
"Hắn chuyển đến sống trên mặt đất là vì chứng Khuyết Dương, nhưng nếu không thể trị tận gốc thì cũng chỉ sống lâu hơn những người bị mắc chứng Khuyết Dương khác một chút thôi."

"Bệnh này thật sự không có cách chữa khỏi sao?"

"Trước mắt chưa có." Hắc Tuyển Dực rất vui khi cậu quan tâm đến đệ đệ của mình, nhưng y không muốn Ô Nhược phải buồn phiền trong chuyến đầu tiên đến hoàng cung, liền đổi đề tài: "Sắp đến cung điện ta ở rồi."

"Ừm." Ô Nhược đi dạo một lúc với Hắc Tuyển Dực, phát hiện cung điện ở đây còn ít hơn cung điện ở Thiên Hành quốc một nửa, thái giám và cung nữ cũng không nhiều bằng Thiên Hành quốc: "Ở đây hình như không có nhiều cung điện."

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Trong hoàng cung không có hậu cung nên ít cung điện hơn là phải, hơn nữa đây là dưới lòng đất, không tiện xây hoàng cung quá lớn, dễ bị đất sụp đè nát."
Ô Nhược lại hỏi: "Bây giờ huynh đệ tỷ muội của ngươi còn sống trong cung không?"

"À, ngoại trừ Thái Tử thì các hoàng tử công chúa khác, sau mười tám tuổi đều sẽ được phong tước dựa trên năng lực, nhưng không thể kế vị." Hắc Tuyển Dực dẫn cậu đến cung điện của y: "Đây là Hành Tinh Cung của ta."

Cung nữ thái giám trong Hành Tinh Cung thấy Hắc Tuyển Dực trở về thì vội vàng hành lễ: "Gặp qua Thái Tử."

Hắc Tuyển Dực thấy vậy thì trở lại vẻ mặt lạnh nhạt, đạm thanh giới thiệu Ô Nhược với bọn họ: "Đây là Thái Tử Phi của bổn cung."

Thái giám cung nữ hơi sửng sốt, nhanh chóng hành lễ với Ô Nhược: "Gặp qua Thái Tử Phi."

Ô Nhược chưa quen cách xưng hô này.

Hắc Tuyển Dực nhận ra cậu khác thường: "Sao vậy?"

Ô Nhược lúng túng nói: "Chỉ là không quen được gọi là Thái Tử Phi thôi, hơn nữa cảm giác như không danh chính ngôn thuận lắm."
Câu cuối cậu nói ngày càng nhỏ.

Đúng là cậu và Hắc Tuyển Dực đã bái đường thành thân ở Thiên Hành quốc, nhưng lúc đó người nhà của Hắc Tuyển Dực đều không có ai, người của Tử Linh quốc càng không biết gì về chuyện này, nên bây giờ cậu ở cùng Hắc Tuyển Dực liền có loại cảm giác hai người chưa thành thân.

Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng: "Đợi sau khi hai nhà chúng ta chính thức gặp nhau thì sẽ làm hôn lễ bổ sung."

Ô Nhược vội giải thích: "Ta không phải có ý này..."

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu, nghiêm túc nói: "Chắc chắn phải làm hôn lễ bổ sung, bởi vì ta muốn cho tất cả mọi người ở Tử Linh quốc biết ngươi là Thái Tử Phi của ta, huống chi lúc trước chúng ta thành thân còn chưa hoàn tất các nghi thức, quá qua loa, với lại lúc ấy người nhà của ta không có ai ở đó hết, người nhà của ngươi cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nên bây giờ ta muốn làm lại cái khác, để ngươi cam tâm tình nguyện làm bạn lữ của ta."
Ô Nhược nghe xong, tim đập cực kỳ nhanh, mặt vừa nóng vừa đỏ, ngại ngùng nói: "Sắp thành người già hết rồi..."

Hắc Tuyển Dực cười hỏi: "Chúng ta già chỗ nào?"

Ô Nhược trừng mắt y: "Ngay cả con cũng có rồi, không già thì là gì?"

Hắc Tuyển Dực không phản bác lại, dẫn cậu đến thư phòng.

Ô Nhược nhìn thư phòng chất đầy thư tịch: "Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?"

"Cho ngươi xem một thứ."

"Thứ gì?"

Hắc Tuyển Dực kéo cậu đến trước bàn, xốc mảnh vải đỏ lên, lộ ra một viên cầu thủy tinh trong suốt.

Ô Nhược tò mò chớp chớp mắt: "Đây là cái gì?"

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Đây là thủy tinh cầu, chỉ cần ngươi nhỏ máu lên thì cho dù ta ở bất cứ đâu, chỉ cần đưa linh lực vào là có thể quan sát nhất cử nhất động của ngươi."

"Thần kỳ vậy?"

"Ừ, ta nghe tằng tổ phụ nói, đây là đồ mà một tu sĩ đưa cho ông ấy."
Ô Nhược nghe y nói là tu sĩ mà không phải là thuật sư thì kinh ngạc: "Ngươi nói là tu sĩ, chẳng lẽ là tu sĩ ở Tu chân giới?"

"Chắc là vậy, lúc ấy hắn không tiết lộ thân phận với tằng tổ phụ, nhưng tằng tổ phụ có thể thông qua hành vi cử chỉ của tu sĩ để đoán ra thân phận của hắn."

"Vì sao tu sĩ lại đưa thủy tinh cầu cho tằng tổ phụ ngươi?"

"Theo như lời tằng tổ phụ thì là tu sĩ này ái mộ ông ấy, nhưng vì có một vài thứ của Tu chân giới không thể để ở Nhân giới được nên hắn chỉ đưa thủy tinh cầu."

Ô Nhược cười nói: "Vậy chắc là tằng tổ phụ ngươi rất đẹp, nếu không tu sĩ Tu chân giới sẽ không ái mộ ông ấy, đúng rồi, chỉ nghe ngươi nhắc về tằng tổ phụ, thế tằng tổ mẫu, tổ phụ, tổ mẫu đâu?"

Ánh mắt Hắc Tuyển Dực đen lại: "Sau khi tằng tổ phụ qua đời, tằng tổ mẫu cũng bệnh nặng rồi rời khỏi nhân thế, tổ phụ và tổ mẫu thì vì xảy ra trận ác đấu với Cựu tộc nên đã hy sinh."
Ô Nhược nói xin lỗi: "Xin lỗi, gợi đến chuyện thương tâm của ngươi."

Hắc Tuyển Dực kéo cậu vào ngực, hôn nhẹ lên trán cậu: "Ngươi là Thái Tử Phi của ta, đáng lý ra nên biết những chuyện này."

Ô Nhược không muốn y khổ sở vì chuyện trước kia, đổi đề tài: "Vì sao đột nhiên dẫn ta đến đây xem thủy tinh cầu?"

Hắc Tuyển Dực buông cậu ra, đưa linh lực vào thủy tinh cầu.

Ô Nhược nhìn thủy tinh cầu không chớp mắt, thủy tinh cầu vốn trong suốt, bỗng tràn ra một màn sương trắng, lát sau chậm rãi tản ra, loáng thoáng thấy được hai bóng người.

Cậu vui vẻ nói: "Bên trong có người nha, ồ, không, là hai người."

Hắc Tuyển Dực nhìn gương mặt tươi cười của cậu, không nói gì.

Hình ảnh trong thủy tinh cầu ngày càng rõ hơn, Ô Nhược thấy bên trong là hai nam nhân đang đứng, một người mặc bạch hồng y, một người mặc hắc y, người mặc bạch hồng y lùn hơn hắc y nửa cái đầu.
Cậu mở to mắt: "Đây không phải là ta và ngươi sao?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Sorry mọi người, tuần trước deadline kiểm tra dồn dập, với lại mới tìm được việc làm nên dịch không kịp, tuần này mình sẽ dịch bù, còn dịch bù được bao nhiêu thì chưa biết :v mà nay valentine trắng nè.

Đăng: 14/3/2022

Đọc truyện chữ Full