DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
Chương 162: 162: Chấn Động


Sau khi bố trí xong thiên la địa võng ở căn cứ bí mật, Công Nam và Andrew trở về nước, còn Quỳnh Đông thì đưa Tấn Phát đến Canada chữa trị, nơi đó được mệnh danh là quốc gia có hệ thống y tế tốt nhất thế giới, anh ấy vẫn mong rằng trước khi Công Nam thật sự tìm ra cách giúp Tấn Phát khôi phục thì bản thân có thể làm gì đó để bạn mình bớt chịu khổ.1
Hiện tại Quỳnh Đông và Tấn Phát đều vô cùng tin tưởng năng lực của Công Nam, cậu đã nói sẽ tìm được cách trị thì chắc chắn sẽ thành công.

Tấn Phát vốn đã định buông xuôi, sau sự kiện thập tử nhất sinh với đàn em của ông trùm dầu mỏ, xương cốt trên người anh ta gần như bị phế, sở dĩ còn có thể đứng thẳng được hoàn toàn là nhờ Quỳnh Đông tận tình không quản ngày đêm cứu chữa, tuy nhiên tình trạng sức khỏe của anh ta ngày một yếu đi, dần dần đi đường cũng phải cần người dìu, thẳng lưng chưa đến năm phút toàn thân đã đau đớn không thôi, đối với một người dựa vào tay chân linh hoạt để kiếm cơm như Tấn Phát, đây là một sự tra tấn vô cùng nặng nề, vậy mà giờ đây lại có người cho anh ta nhìn thấy một tia hy vọng mới rồi.

Mặc kệ thiếu niên có thật sự tìm ra cách hay không, tấm lòng này anh ta cũng sẽ ghi khắc trong lòng.

Công Nam xin nghỉ phép một tháng cũng đúng một tháng trở về trường học, nhìn thấy cậu xuất hiện trong lớp, thầy Hưng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chịu quay lại là tốt rồi, ông ấy chỉ sợ cậu viện cớ tiếp tục xin nghỉ thì kỳ thi đại học này không cần tham gia nữa.

Thầy Hưng vỗ vào vai Công Nam, khuyên nhủ:
- Đi học lại rồi thì cố gắng nghe giảng bù lại lỗ hỏng một tháng qua, có lẽ em cũng nghe thấy cơ chế thi mới của Bộ rồi chứ, là hình thức bắt buộc hai môn Văn Toán hệ số nhân đôi đấy, môn Văn của em khá yếu, nên tập trung bồi dưỡng thêm.

Công Nam gật đầu vâng dạ, cậu đã sớm biết năm nay Bộ sẽ thay đổi quy chế thi cho nên mới lựa chọn tăng cấp bậc môn Ngữ Văn, mặc dù vậy, cậu vẫn không hề tự tin, nhưng với quyết tâm giành ngôi thủ khoa, cậu không thể lùi bước được.

Lên lớp mười hai, trường Quang Huy cho phép học sinh không gánh nặng những môn không cần thi, Công Nam chọn khối A và A1, các môn lịch sử, địa lý, sinh học và tiếng Anh không cần theo dõi sát sao, các thầy cô khuyên cậu nên chọn luôn khối D1, nhưng Công Nam sẽ không làm chuyện không nắm chắc phần thắng, cậu đã quá mệt mỏi với môn Ngữ Văn và tiếng Anh rồi, hơn nữa sắp tới đây có lẽ cậu sẽ khá bận, lấy đâu ra thời gian để nhồi nhét thêm chứ.

Công Nam nghỉ học quá lâu khiến bạn bè trong lớp tưởng cậu bị bệnh, thấy cậu xuất hiện lập tức ùa tới hỏi thăm, mặc dù rất cảm động vì sự nhiệt tình của tụi nhỏ, nhưng Công Nam vẫn không sao chịu được cái cảnh bị ép chặt mỗi khi vào lớp thế này, may mắn Minh Đăng đã có lương tâm hơn cứu cậu ra khỏi bể khổ.

Ngồi được vào bàn của mình, Công Nam thở phào một hơi, chưa kịp định thần thì vai đã bị người ta vỗ mạnh, Will cười nói:
- Công nhận ông được hoan nghênh thật đấy, quá ngưỡng mộ.

Thật ra bản thân cậu ta không chỉ được nhóm cô cậu choai choai này vây quanh mà ngay cả quan chức có quyền cũng muốn nịnh bợ, nhưng xét đến cùng thì chỉ là vì muốn được lợi mà thôi, làm gì trong sáng đáng yêu như các học sinh ở đây chứ.


Mà Công Nam thì lại trợn mắt nhìn Will, giọng nói cũng chứa đựng sự kinh ngạc:
- Chỉ mới một tháng thôi mà ông nói tiếng Việt rành rọt đến vậy sao? Hơn nữa cách xưng hô cũng đậm chất học đường nữa.

Will tặc lưỡi ngả ngớn đáp:
- Tôi phải hòa đồng chứ, bây giờ tôi cũng là dân anh chị trong trường đấy.

Công Nam giật giật khóe môi, không biết nên nói gì chỉ có thể gật gù khen giỏi, trong lòng lại thầm nghĩ như vậy mà là hòa đồng gì, hòa tan luôn rồi ấy chứ.

Hai tiết đầu nhanh chóng trôi qua, giờ ra chơi Bảo Đức chạy sang lớp 12-1 tìm Công Nam, đương nhiên không quên lôi kéo bạn trai của mình theo, nhìn hai người công khai ôm ôm ấp ấp, Công Nam bỗng cảm thấy miệng hơi chua.

Sau đó Công Nam chợt nhìn thấy loáng thoáng vệt đỏ trên cổ của Bảo Đức, lập tức cậu trợn mắt há mồm, đưa tay kéo cổ áo ra xem thử, quả nhiên một vết hôn chói lọi đang nằm ngay xương quai xanh của cậu ta.

Bảo Đức thẹn thùng kéo áo lại, Công Nam hoảng hốt nhìn cậu ta rồi lại nhìn sang Thành Công, sau cùng lắp ba lắp bắp hỏi:
- Hai ông… làm cái đó rồi hả?
Hiện giờ trong lớp chỉ có vài học sinh ngồi cách nhau rất xa, nhưng Công Nam vẫn không nhịn được mà dùng giọng gió để nói, cậu sợ để người khác nghe được thì nguy.

Thành Công cúi mặt gãi gãi đầu, còn Bảo Đức thì đỏ mặt ưm a một lúc lâu cũng không nói được chữ nào.

Công Nam nhăn mặt, đối với chuyện này cậu không phản đối, nhưng hai thằng nhãi này mới quen nhau chưa được mấy tháng đã bum ba la rồi, chóng vánh như thế liệu có bền vững không đây? Nếu sau này hai người chia tay, vậy làm sao còn nhìn mặt nhau nữa?
Mà đối mặt với câu hỏi của Công Nam, hai thiếu niên mới lớn chỉ xoắn xuýt trong chốc lát đã gật đầu nói phải, Bảo Đức chớp chớp mắt hỏi:
- Ông với bạn trai của ông làm chưa?
Cổ họng của Công Nam chợt nghẹn, miệng lại càng chua hơn, rõ ràng cậu và Trường Quân quen nhau hơn hai năm, nhiều lần sắp lau súng cướp cò mà bây giờ cậu vẫn là trai tân, trong khi hai thằng nhãi trước mặt chưa đủ lông đủ cánh đã làm thịt nhau rồi, có quá bất công không vậy?

Nhìn khuôn mặt sượng như ăn phải khoai sùng của Công Nam, Bảo Đức đã biết câu trả lời, cậu ta bèn cười nhạo cậu một phen, cậu đương nhiên không chịu thua nhào tới câu cổ quật cậu ta xuống bàn, Thành Công xông tới bảo vệ vợ, thế là hai đánh một, phần thắng thuộc về Công Nam.1
Khi sắp vào tiết, Thành Công nói muốn xuống căn tin mua chút đồ ăn vặt cho Bảo Đức, còn lại hai người, Công Nam bèn hỏi:
- Dấu hôn lộ liễu thế này, thím tư có thấy chưa?
Bảo Đức gật đầu, đáp:
- Sáng nay mẹ có liếc nhìn cổ của tôi làm tôi giật hết cả mình, nhưng sau đó dời mắt đi và không phản ứng gì cả, tôi nghĩ bà ấy không thấy đâu.

Công Nam cau mày, theo cậu biết thì thím Hương là người rất tinh tế tỉ mỉ, không lý nào nhìn lướt qua mà không phát hiện gì được, nhưng ngoài miệng cậu vẫn trấn an Bảo Đức:
- Có lẽ vậy, hai ông cố gắng đừng để người lớn biết, đợi vài năm nữa, khi cả hai đủ bản lĩnh làm chủ cuộc đời của mình rồi hãy quyết định công khai.1
Bảo Đức thận trọng gật đầu, thật ra bản thân cậu ta cũng rất sợ, nhưng cậu ta sẽ không lùi bước, bởi vì tình cảm nồng thắm của Thành Công và sự bảo vệ của Công Nam đã giúp cậu ta có thêm sức mạnh.

Đúng lúc này, Minh Đăng hớt ha hớt hải chạy vào lớp, lao nhanh tới chỗ của Công Nam, vừa thở vừa nói:
- Hiệu… hiệu trưởng kêu… kêu ông lên văn phòng.

- Hiệu trưởng gọi Nam lên văn phòng gặp là chuyện bình thường như cơm bữa, ông làm gì hốt hoảng dữ vậy? - Bảo Đức bĩu môi hỏi.

Minh Đăng trợn mắt nói:
- Nếu bình thường tôi cần gì chạy thục mạng xuống đây báo tin? Lúc nãy tôi thấy trong văn phòng hiệu trưởng có vài người mặc đồ công an và quân đội đấy.

Lúc nói câu sau, Minh Đăng ghé sát lại gần hai người Công Nam và Bảo Đức, đồng thời hạ thấp giọng xuống.

Công Nam nghe vậy lập tức giật mình, người của chính phủ muốn gặp cậu để làm gì? Chẳng lẽ hành động thời gian qua của cậu đã bị lộ?

- Nam, chẳng lẽ ông làm gì phạm pháp hả? - Minh Đăng ghé sát tai Công Nam hỏi.

Bảo Đức lập tức phản bác:
- Sao Nam phạm pháp được chứ? Nói không chừng mấy người đó tìm ai khác chứ không phải Nam đâu.

Công Nam đứng dậy, nói:
- Để tôi lên văn phòng một chuyến.

Nói xong, cậu tức tốc bước nhanh về phía văn phòng hiệu trưởng, đến trước cửa, cậu lễ phép gõ hai cái, người bên trong bèn mở cửa ra cho cậu.

Quả nhiên trong văn phòng ngoại trừ hiệu trường và thầy Hưng ra còn có tầm năm sáu người mặc quân phục và cảnh phục nhìn đang chằm chằm vào cậu.

Thầy Hưng thấy cậu cứ đứng ở cửa không nhúc nhích, mà người của chính phủ cứ nhìn thằng bé không chớp mắt thì hiểu là cậu đang sợ, vì thế đứng dậy đi tới dắt cậu đến chỗ của mình.

Lúc này thầy hiệu trưởng cười không khép miệng, khen ngợi:
- Em giỏi quá, thầy tự hào về em lắm Nam à, thật không ngờ trong lúc không ai hay biết, em lại tạo ra thành tựu lớn như vậy cho quốc gia, không uổng công các thầy đặt nhiều niềm tin vào em.

Công Nam ngẩng người nhìn hiệu trưởng, cậu hoàn toàn không hiểu ông ấy đang nói gì, lúc này thầy Hưng bèn giải thích:
- Công trình nghiên cứu của em và thầy Đạt đã được Hiệp hội Học thuật quốc tế công nhận và chính thức công bố ra bên ngoài, hiện giờ tên của em và thầy ấy đang được vinh danh trên tờ báo khoa học danh giá nhất thế giới đấy.

- À…
Công Nam nghe xong lại chỉ gật gù vài cái, sau đó không nói gì thêm nữa, biểu cảm trên mặt cũng thản nhiên, không hề lộ ra một chút kích động nào.

Thầy Hưng và thầy hiệu trưởng vốn đang vô cùng kích động lại bị thái độ bình tĩnh của Công Nam dội một gáo nước lạnh khiến cả hai đứng hình trong chốc lát.

Tưởng cậu không hiểu, thầy Hưng bèn giải thích:

- Định lý electron tối của thầy Đạt và em đã được giới học thuật công nhận, hiện giờ bên ngoài đang náo loạn hết cả lên, ai nấy đều đang tìm kiếm tên của em đấy, Nam à, ở độ tuổi này của em có thể tạo nên thành tựu chấn động như thế là điều cực kỳ hiếm có, sau này em cứ tiếp tục phát huy tài năng của mình, có gì khó khăn phải nói cho thầy cô biết, mọi người sẽ cố gắng hết sức để giúp em.

- Đúng vậy, chẳng những thế quốc gia cũng sẽ tài trợ cho em vô điều kiện, em không cần bận lòng về kinh phí hay bất cứ thứ gì ngoài việc nghiên cứu.

- Thầy hiệu trưởng tiếp lời.

Hai người ông một lời tôi một câu nói xong, biểu cảm trên mặt Công Nam vẫn không thay đổi, tầm ba giây sau, cậu mới làm bộ như chợt tỉnh hồn, vội vàng nói:
- Em hiểu rồi, em sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy cô và quốc gia đâu ạ.

Phù!
Thầy hiệu trưởng và thầy Hưng thở ra một hơi, mặc dù phản ứng này vẫn còn quá bình tĩnh, nhưng ít ra không đờ đẫn như vừa rồi, có lẽ do thằng bé học quá nhiều cho nên hành vi có hơi chậm chạp một chút, ngẫm lại họ thấy cậu thật tội nghiệp, thời buổi này làm trẻ con cũng không dễ dàng gì.

:Lúc này, một vị trung úy đeo quân hàm hai sao tiến tới, dùng hình thức quân đội chào Công Nam một cái, cậu thấy vậy cũng lúng túng chào lại, sau đó ông ấy mỉm cười vỗ vai cậu, nói:
- Khá lắm chàng trai, cháu liên tiếp lập công, chính phủ sẽ có phần thưởng xứng đáng dành cho cháu.

Công Nam dè dặt hơi cúi đầu, đáp:
- Cháu cảm ơn.

Vị trung úy nọ gật gù mấy cái rồi lại làm như quan tâm, hỏi:
- Nghe nói cháu xin nghỉ một tháng, hôm nay mới bắt đầu đi học lại, hiện tại chính phủ đang rất quan tâm cháu, nếu gặp khó khăn hãy nói cho chú biết.

Tới rồi! Quả nhiên họ đến để điều tra!
### Đúng là không thể thoát khỏi tầm mắt của chính phủ mà.

Lời của Gừng: Gừng dự định in bộ này thành sách, vài bản thôi tặng mọi người, mọi người thấy được không? Sách này chỉ tặng không bán nha.1.


Đọc truyện chữ Full