DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 82: 82: Yêu Sớm


Giây phút này trong lòng Ôn Trĩ Sơ sinh ra xúc động muốn chửi mắng người ta, nhưng bởi vì sợ đối phương nên cậu đành cố nhịn xuống.
Lời vừa nói ra xong, Tần Gia Thụ cũng hối hận nhắm mắt lại, rất sợ nghe thấy lời từ chối của Ôn Trĩ Sơ.
Sau đó giọng điệu của hắn chậm hẳn đi: “Tôi có thể giúp cậu học”.
Điều kiện này rõ ràng là rất mê người, lại phù hợp với cả hai người họ, giá trị một học sinh ba tốt của tỉnh không hề thấp, đối phương lại còn là một học sinh được tuyển thẳng, bỏ xa bạn bè cùng lứa một quãng đường.
Ôn Trĩ Sơ bối rối nghịch ngón tay, không biết nên từ chối người ta như thế nào.
Lớp 12 là một thời điểm vô cùng quan trọng, sao có thể yêu đương được, nhưng nhìn gương mặt kia của Tần Gia Thụ, trong lòng cậu lại dao động không ngừng.
Trong mắt cậu, Tần Gia Thụ thực sự rất đẹp mắt, cậu không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cho phải, giống như lấy thứ gì ra so với hắn đều không thể sánh bằng, dù sao cũng là tác phẩm xuất sắc của Thượng đế, cho nên đối với gương mặt người ta, cậu chỉ có thể nói ra hai chữ: Đẹp mắt.
Trong lòng sinh ra suy nghĩ như vậy, Ôn Trĩ Sơ tự phỉ nhổ chính mình, không ngờ cậu lại có thể nông cạn như thế, chỉ vì gương mặt kia mà do dự mãi thôi.
Ý thức của một thành viên Đoàn thanh niên cộng sản vẫn ở đó, cậu không thể yêu sớm được, cũng không thể nào yêu đương trong giai đoạn đang học lớp 12, hiện giờ mà cậu nói ra lời đồng ý với đối phương thì đây chính là một hành động cặn bã.
Ôn Trĩ Sơ ép mình cúi đầu xuống, không nhìn vào gương mặt của Tần Gia Thụ: “Không… không được, như thế không tốt đâu”.
Tần Gia Thụ: “Cậu có khó khăn gì tôi đều có thể giúp cậu giải quyết”.
Ôn Trĩ Sơ lập tức lắc đầu: “Ý tôi… ý tôi là chuyện này không tốt cho cậu”.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, nét mặt nghiêm túc: “Tại sao?”
“Không… không có lý do gì cả, cậu cứ biết tôi muốn tốt cho cậu là được rồi”.
Ôn Trĩ Sơ nói xong cũng cảm thấy mình rất có lý, cậu hiện giờ làm thế này là đang giúp người ta.
Nam chính của Tấn Giang không được yêu sớm! Nếu như cậu đồng ý, vị trí nam chính của Tần Gia Thụ khó mà giữ nổi!
“Thật không?” Khuôn mặt đẹp trai của đối phương buồn bã, con ngươi đen như mực ảm đạm, trong giọng nói cũng không giấu được sự mất mát.
Nhìn thấy mỹ nhân thất vọng, Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn nhẫn tâm nói tiếp: “Chuyện này… chuyện này cũng không còn cách nào khác”.
Tần Gia Thụ nhìn cậu: “Vậy cậu có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của tôi được không?”
Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, mặt Ôn Trĩ Sơ hơi đỏ: “Yêu cầu… gì?”
“Cậu có thể hôn tôi thêm lần nữa được không?”
Ôn Trĩ Sơ giật mình, con ngươi lấp lánh ánh nước kia lập tức trợn tròn.
Từ ‘thêm’ này được sử dụng vô cùng khéo léo, Ôn Trĩ Sơ bất giác lâm vào hoài nghi.
Chẳng lẽ hôm qua cậu là người chủ động?!!
“Tôi… tôi…”
“Coi như đem nụ hôn tối qua trả lại cho tôi”.
Trong nháy mắt Ôn Trĩ Sơ đã biến thành một con tôm luộc, cả người đỏ bừng.

Tần Gia Thụ không thể hiện cảm xúc nào lên mặt, nhưng mọi hành động cử chỉ của cậu đã bị hắn thu hết vào trong mắt.
Ôn Trĩ Sơ nắm chặt chăn trên người, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hôm qua… hôm qua là tôi hôn cậu sao?”

Tần Gia Thụ rũ mắt không nói gì cả.
Vô thanh thắng hữu thanh, Ôn Trĩ Sơ hận hắn, tại sao hiện giờ lại giả thành một người câm như vậy.
Hắn như thế này chẳng phải đang chứng minh, tối qua người chủ động là cậu sao?
Nếu chỉ nhìn vào gương mặt của Tần Gia Thụ thì không ai biết được hắn đang suy nghĩ điều gì, Ôn Trĩ Sơ không hề nghi ngờ hắn một chút nào.
Trong lúc nhất thời, cậu chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái.
Hôm qua hôn người ta thì thôi, hôm nay đối phương tìm tới cửa nói chuyện với cậu, cậu còn nói mình không muốn chịu trách nhiệm, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cậu bỗng nhiên thấy rằng Thiên Miêu tinh linh không hề tìm nhầm người, cậu đúng là một người phù hợp trở thành nhân vật phản diện.
Đầu lưỡi Ôn Trĩ Sơ như bị thắt nút: “Xin… xin lỗi cậu, hôm qua tôi uống nhiều quá”.
Tốt lắm, giải thích xong càng giống một thằng tra nam.
Tần Gia Thụ nhìn cậu không nói câu nào, tựa như cô con gái nhà lành bị thằng lưu manh trêu chọc, không hề muốn nghe lời xin lỗi của cậu.
Ôn Trĩ Sơ hơi do dự, áy náy trong lòng càng lúc càng lớn, cuối cùng cậu hít sâu một hơi.
“Vậy… vậy cậu nhắm mắt lại đi”.
Tần Gia Thụ ngoan ngoãn làm theo.
Giây tiếp theo, hắn cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó va phải.
Hai gò má Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng: “Được… được rồi”.
Chỉ thấy cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm chăn đang đắp trên người, sau khi làm ra hành động đó, cả người cậu vẫn còn đang run rẩy.
Tần Gia Thụ nhìn cậu: “Gì cơ?”
“Tôi… tôi hôn cậu rồi”.
“Tôi không cảm nhận được”.

Nói xong, hắn không để cậu từ chối, “Một lần nữa”.
Ôn Trĩ Sơ định cãi lại vài câu, nhưng đối phương đã nhắm nghiền hai mắt.
Lúc này cậu cảm thấy rất nóng nảy, hận không thể lấy cớ đã đến thời gian lên lớp rồi để bỏ đi, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, cậu nhìn đôi môi mỏng của người ta, run rẩy hôn tới.
Thật giống như con thỏ nhỏ chủ động đem đầu nhét vào trong miệng sói.
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi dán môi mình lên môi người ta, không dám dùng sức, trái tim điên cuồng đập thình thịch tựa như muốn phá ngực xông ra ngoài.
Bàn tay cậu vô thức nắm chặt, cố hít thật sâu.

Đột nhiên trên môi chợt nhẹ, đôi môi của người kia hơi nhếch lên, tựa như đang chờ động tác tiếp theo của cậu.
Ôn Trĩ Sơ mặt đỏ tới mang tai, cả người nóng bừng ngứa ngáy, run đến mức ngồi không vững nữa.

Trên cổ tay bỗng nhiên có thêm một sức mạnh đỡ lấy cậu, Tần Gia Thụ sợ dọa cậu, nên cố nín nhịn không ôm lấy eo người ta, chỉ đổi một cách khác cho cậu thêm điểm tựa.

Ôn Trĩ Sơ cảm thấy mình muốn ngất đi rồi, khẽ cắn môi, cuối cùng hé miệng thử đưa lưỡi mình sang bên đó thăm dò.
Đầu lưỡi hồng phấn ướt mềm chạm khẽ vào lưỡi người ta một cái, cuống quýt quay về, sau đó vội vàng kéo dài khoảng cách.
“Đư… ợc… được rồ…i”.
Ôn Trĩ Sơ nói chuyện hết sức khó khăn, trong lúc nhất thời phát âm cũng không hoàn chỉnh nổi.
Sau đó vai cậu bỗng nhiên nặng nề, cúi xuống đã thấy Tần Gia Thụ vùi đầu vào cổ cậu.
“Cậu… cậu…” Ôn Trĩ Sơ mất nửa ngày mới nói được hết câu: “làm sao vậy?”
Tình cảnh vừa rồi khiến toàn thân hắn như bị điện giật, trái tim tê rần, cảm giác sung sướng và dục vọng xen lẫn vào nhau, hắn suýt không thể duy trì lớp ngụy trang bên ngoài của mình nữa.
Ôn Trĩ Sơ chỉ cảm thấy bên tai nóng lên.
“Rất thích cậu”.
Ôn Trĩ Sơ vốn còn đang động đậy lập tức cứng đờ.
Thấy dáng vẻ căng thẳng đó của cậu, Tần Gia Thụ không trêu cậu thêm nữa, chỉ y như ngày hôm trước, giúp cậu lau vết nước còn đọng lại bên khóe miệng.
Ôn Trĩ Sơ lúc này không khác gì một con gà con bé nhỏ, đến động cũng chẳng dám động lấy một cái.
Tần Gia Thụ đứng dậy, “Nếu cậu muốn, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi”.
Dứt lời, hắn liền quay người rời đi.
Để lại một mình Ôn Trĩ Sơ hỗn độn giữa căn phòng ký túc xá.
Lúc này Thiên Miêu tinh linh đột nhiên xuất hiện.
[Hệ thống: HI! Thiếu niên!]
Ôn Trĩ Sơ không đáp lời
Thiên Miêu tinh linh giật mình, ôi chao! Chẳng lẽ đang mộng du?!
Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới chậm rãi mở miệng, “Thiên Miêu tinh linh.”
Thiên Miêu tinh linh giật mình.
[Hệ thống: Sao thế?]
“Vừa rồi sao cậu lại không ở đây?”
[Hệ thống: Cái này không phải nên hỏi cậu hả?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Tôi có được ở lại hay không… không phải do lòng cậu muốn thế nào sao?]
Ôn Trĩ Sơ: …
Tốt lắm, cậu đúng là một thằng đàn ông cặn bã, vô cùng cặn bã.
Ôn Trĩ Sơ chùm kín chăn nằm về giường thêm một lần nữa, định chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.
Mười phút sau.

Chết cười làm sao, cậu không thể nào ngủ nổi.
Rõ ràng là đã nghỉ trưa xong, nhưng Ôn Trĩ Sơ lại mang theo cả tinh thần và thể xác mệt mỏi ra khỏi ký túc xá.

Lúc trông thấy Trần Trầm đứng cách đó không xa, khóe miệng cậu mới miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười.
Trần Trầm giật mình, sao anh trai của cậu ta lại giống như mới bị hồ ly tinh hút sạch dương khí thế này.
Cậu ta lập tức biến thành một cái diều đứt dây lao nhanh về phía Ôn Trĩ Sơ: “Anh ơi, anh sao thế?!”
Ôn Trĩ Sơ cố cười, trả lời: “Mất… mất ngủ”.
Trần Trầm hiểu ra, trách sao nhìn anh mất tinh thần như vậy.
Sau đó hai người họ cùng nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy, mặc dù không muốn chia ly nhưng giờ học đã sắp tới, Trần Trầm: “Anh ơi, gặp lại sau nhé”.
Ôn Trĩ Sơ lịch sự giơ tay chào cậu ta, sau đó mất hồn mất vía đi về phía dãy phòng học lớp 12.
Vừa đi vào hành lang đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Không ai khác chính là thầy chủ nhiệm giáo dục.
“Lớp mười hai là lúc các em yêu đương sao?!”
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ lập tức cúi đầu xuống, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi không biết nên nói sao với em nữa! Em xem lại chính mình đi, nhìn lại cả hai đứa đi! Sao dám yêu sớm trong một nơi thiêng liêng như trường học thế hả? Không cảm thấy xấu hổ sao?!”
“Em.

.

.

em xin lỗi.

.

.”
“Trường chúng ta có quy định không được phép yêu đương, các em hiện giờ chính là biết rõ mà còn cố tình vi phạm”.
“Em xin lỗi… em xin lỗi”.
“Ôi, yêu sớm! Yêu sớm không bằng chăm chỉ học hành!”
“Vâng vâng vâng.

.

.”
Thiên Miêu tinh linh yên lặng ngắm một màn thần kỳ trước mắt, bên kia thầy chủ nhiệm giáo dục đang dạy dỗ hai bạn học nam nữ yêu đương, còn Ôn Trĩ Sơ thì đứng bên này điên cuồng xin lỗi.
Thiên Miêu tinh linh:.


.

.
Làm mèo nhỏ khiếp sợ một trăm năm.
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu đang làm gì thế?]
Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu, thấy người mà thầy chủ nhiệm giáo dục nói không phải là cậu, lúc này mới tỉnh hồn: “Không có… không có gì”.
[Hệ thống: Vậy sao cậu lại xin lỗi?]
“Có tật giật mình.”
[Hệ thống: Đồng ý với tôi nhé, chiều nay có tiết Ngữ Văn, cứ phát huy như lúc này nha?]
Ôn Trĩ Sơ: …
Lúc này thầy chủ nhiệm giáo dục mới chú ý tới Ôn Trĩ Sơ, chỉ một ngón tay vào cậu: “Các em xem Ôn Trĩ Sơ đi, sau khi được thầy khuyên bảo đã kịp sửa chữa sai lầm, bỏ chuyện yêu sớm, tích cực thay đổi!”
Nói xong, ông gọi cậu tới, như một người anh em tốt khoác vai cậu: “Ôn Trĩ Sơ, em nói xem, thầy nói có đúng không?”
Ôn Trĩ Sơ chột dạ, cắn răng nghẹn ra một chữ: “Vâng…”
[Hệ thống: Thiếu niên, đừng sợ, hôm nay không có mưa].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Cậu sẽ không bị sét đánh.]
Chủ nhiệm giáo dục quay đầu nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ miễn cưỡng nở nụ cười.
“Các em nhìn bạn ấy xem, sau khi Ôn Trĩ Sơ hối cải bạn ấy vui vẻ biết bao”.
Bạn học nam nữ: …
Bạn học ơi, nếu bạn bị đe doạ, hãy ra tín hiệu ét o ét đi.
Nể tình đây là những học sinh lớp 12, chủ nhiệm giáo dục không định tạo áp lực cho họ: “Vì các em mới vi phạm lần đầu, đoạn thời gian này cũng là thời gian đặc biệt.

Tôi cho các em một cơ hội, biết rồi chứ?”
Hai người họ vội vàng gật đầu.
“Được rồi, đi đi”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hai người đi xa: Còn em thì thế nào hả thầy?
Thầy chủ nhiệm giáo dục vỗ vai cậu: “Cậu nhóc này, tôi mới nghe được xếp hạng toàn khối của em, tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé”.
Nói xong ông lại vui mừng vỗ lưng Ôn Trĩ Sơ một cái, suýt chút nữa tiễn cậu lên trời luôn.
Tiết tự học tối hôm đó, chủ nhiệm giáo dục tiếp tục nhằm vào các cặp đôi yêu sớm, ông không kể đến chuyện bắt được một đôi lúc chiều, chỉ mạnh mẽ chỉ trích chuyện yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập.
“Nội quy trường chúng ta đã quy định không được phép yêu sớm, yêu sớm không có bất kỳ ích lợi nào, ảnh hưởng đến tâm trí của các em, ảnh hưởng đến thành tích của các em! Các em yêu sớm, bạn học khác sẽ vượt qua các em! Các em yêu sớm, bạn học khác sẽ thi tốt hơn em! Các em yêu sớm, …”
Chu Thanh yên lặng quay đầu nhìn về phía kẻ yêu sớm.
Tần – vĩnh viễn đứng đầu – Gia Thụ.
Chết cười, căn bản có muốn vượt mặt hắn cũng chả vượt nổi..


Đọc truyện chữ Full