DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Phản Diện Công Lược
Chương 2: Động vật nhỏ

[Hệ thống: Cậu nói gì?]

Ôn Trĩ Sơ: "... Tôi bảo cậu là tiểu tinh linh"

[Hệ thống: Không ngờ mới gặp lần đầu mà tôi đã để lại ấn tượng tốt như vậy với cậu, thế thì từ giờ hãy gọi tôi là Thiên Miêu tinh linh đi]

Ôn Trĩ Sơ: "..."

Ôn Trĩ Sơ bị ép chấp nhận số phận, ngồi trên ghế sofa một lát, nghĩ vẫn may mà mình còn có nhà để ở .

Cậu nhìn khắp căn nhà, nhìn đống chén bát bừa bộn, đứng dậy định thu dọn một chút, không thì chỗ để chân cũng không còn.

Ôn Trĩ Sơ đi dạo quanh nhà, định tìm dụng cụ quét dọn, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một cái thông bồn cầu.

[Hệ thống: Cậu bạn nhỏ, cậu muốn làm gì?]

Ôn Trĩ Sơ xắn tay áo: "Dọn vệ sinh"

[Hệ thống: Tôi có thể giúp cậu, chỉ cần ngay bây giờ cậu hãy đi hoàn thành một nhiệm vụ của nhân vật phản diện]

Cầm cái thông bồn cầu trong tay, Ôn Trĩ Sơ mấp máy môi, rõ ràng là đã động lòng. Mặc dù không phải cậu chưa từng làm việc nhà, nhưng căn nhà này thực sự chẳng khác gì một bãi rác.


Cậu bối rối suy nghĩ một lát: "Nhiệm vụ gì?"

[Hệ thống: nhiệm vụ số 1 của nhân vật phản diện, ném rác vào nhà hàng xóm. Hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tăng trưởng của nhân vật phản diện tăng 1%, phần thưởng: nhà ở sạch sẽ].

Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ chết lặng.

[Hệ thống: Nhiệm vụ đầu tiên có ưu đãi, nội dung đơn giản, thất bại cũng không trừ tiền. Thiếu niên, tôi tin tưởng cậu]

Nhưng mà hệ thống vừa dứt lời đã thấy Ôn Trĩ Sơ cầm cái thông bồn cầu lên đi dọn nhà vệ sinh.

[Hệ thống: Cậu làm việc làm gì!]

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi vừa hiểu được một đạo lý".

[Hệ thống: Đạo lý gì?]

Ôn Trĩ Sơ: "Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình".

[Hệ thống: Tôi không phải người].

Ôn Trĩ Sơ: "... Nhiệm vụ này tôi không làm".

Cho dù phần thưởng khiến cậu động lòng, nhưng cậu là một người có đạo đức, huống hồ cậu cũng không có lá gan đi làm chuyện đó.


Thiên Miêu tinh linh không hiểu: [Vì sao?]

Ôn Trĩ Sơ: "Vì tôi là thành viên của đoàn thanh niên cộng sản".

[...]

Hệ thống chưa từ bỏ ý định, ở bên khiêu khích: [Không phải cậu sợ đấy chứ?]

Bàn tay cầm thùng mì tôm của Ôn Trĩ Sơ hơi dừng lại.

[Hệ thống: Có Thiên Miêu tinh linh tôi ở đây thì cậu sợ gì? Coi như cậu làm nhiệm vụ bị hàng xóm phát hiện đi, nếu họ muốn đánh nhau với cậu, tôi sẽ giúp cậu]

Ôn Trĩ Sơ vất gói mì đã ăn hết vào thùng rác, hỏi qua loa lấy lệ: "Giúp thế nào?"

[Hệ thống: Cổ vũ cho cậu đó].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Không giúp cũng được.

Cậu lại một lần nữa bày tỏ sự từ chối sâu sắc của mình đối với hệ thống.

[Hệ thống: Ký chủ dũng cảm của tôi lại là một kẻ nhát gan]

Ôn Trĩ Sơ: "Cậu đang làm gì thế?"

[Hệ thống: Viết nhật ký quan sát con người]

Ôn Trĩ Sơ: "Viết để làm gì?"


[Hệ thống: Đương nhiên là để hiểu được sâu hơn về suy nghĩ của con người, tối đa hóa khả năng và trách nhiệm của hệ thống, đây là những gì mà một hệ thống ưu tú cần phải đạt được]

Ôn Trĩ Sơ ồ ồ: "Làm bài tập à".

[......]

Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, hổn hà hổn hển thu dọn cả căn nhà, cũng không biết được mình xuyên đến thế giới này là hạnh phúc hay bất hạnh.

"Thiên Miêu tinh linh"

[Hệ thống: Tôi đây]

Cái cảm giác quen thuộc đáng chết này.

"Kết cục cuối cùng của tôi ở thế giới này chính là phải ngủ ngoài đường cái sao?"

[Hệ thống: 99.99% là như vậy]

Ôn Trĩ Sơ nghe xong suy sụp thở dài.

[Hệ thống: Đừng thở dài, còn 0,01% là kết cục khác mà]

Nhìn người nọ tâm tình không tốt, hệ thống an ủi: [Tôi từng có một ký chủ là 0.01% đó].

Hai con mắt đang tối đen của Ôn Trĩ Sơ lấp lánh trong nháy mắt.
"Thật sao?"

[Hệ thống: Thật. Kết cục ban đầu của anh ta là phải vào bệnh viện tâm thần].

Ôn Trĩ Sơ: "Vậy cuối cùng thì thế nào?".

[Hệ thống: Vào tù]

Ôn Trĩ Sơ: ...

"Cám ơn cậu đã an ủi".

[Hệ thống: Đừng khách khí]

Sau đó Ôn Trĩ Sơ không nói nhiều với hệ thống nữa, bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp phòng ở.

Từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh, sau đó dọn đến phòng khách.

Ôn Trĩ Sơ lấy trong tủ nhà vệ sinh ra một đôi gang tay cao su, bắt đầu nhặt đồ ăn thức uống đã hỏng trên bàn trà phòng khách bỏ vào trong thùng rác.

Sau khi thu dọn xong, cậu lại tiếp tục chiến đấu với đống rác bên cạnh, vừa mới nhặt mấy túi rác không biết đã ở đây được mấy tuần từ dưới mặt đất lên thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.

Da đầu Ôn Trĩ Sơ lập tức ngứa râm ran.

Cậu cẩn thận nhìn lại, bên dưới túi rác màu đen hình như đang run lên nhè nhẹ.
Cậu nuốt nước miếng, hít sâu mấy hơi.

Sau đó cậu ngồi xổm xuống, giật túi rác đến, một đám gián nhỏ vội vàng chạy khắp nơi tìm đường trốn.

Ôn Trĩ Sơ: "A a a a a a!!!"

Chỉ thấy thiếu niên đứng dậy, nhấc chân, sau đó điên cuồng đạp xuống, động tác liền một mạch, vừa hét vừa dẫm chân loạn xạ.

Hệ thống nhất thời không hiểu đây là hành động gì của con người, nhưng nó đã yên lặng ghi vào nhật ký quan sát.

Không biết mấy chú gián đã thoát được ít hay nhiều, Ôn Trĩ Sơ chờ đến khi dưới lòng bàn chân trống không, mới mang vẻ mặt tang thương đứng im tại chỗ.

[Hệ thống: Vừa rồi cậu làm gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ không muốn nhớ lại: "... xua đuổi động vật nhỏ".

Hệ thống nghe xong, ngạc nhiên "A~" một tiếng, [Nguyên chủ là một kẻ xấu xa như thế, không ngờ lại có tình yêu thương động vật, nuôi động vật nhỏ trong nhà]
Ôn Trĩ Sơ:...

[Hệ thống: Thế sao cậu lại phải đuổi chúng?]

Ôn Trĩ Sơ: "Bởi vì tôi không có tình yêu thương".

[.....]

Hệ thống thêm một đặc điểm đằng sau 'nhát gan', chính là 'không có tình yêu'.

Ôn Trĩ Sơ dọn dẹp sạch sẽ vài chỗ có gián nữa, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đổ nhào ra ghế sofa.

Cậu đã không còn biết vui sướng là gì nữa.

Ôn Trĩ Sơ đưa tay, ôm một chiếc gối ôm vào ngực, hai mắt vô tình liếc qua, phát hiện khe hở ghế sofa đằng sau gối ôm hình như có thứ gì đó.

Nghĩ đến đám gián lúc nãy, cậu nuốt nuốt nước bọt.

Cậu đứng dậy lại gần xem xét, chỉ thấy ở giữa khe hở bí mật đó lộ ra một mảnh giấy mỏng.

Ôn Trĩ Sơ ngồi đó nhìn một hồi lâu, trong một căn nhà thế này, cho dù chỉ là một mảnh giấy nho nhỏ, cũng có thể chứa vô vàn tình huống.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi đang quan sát".

[Hệ thống: Con người các cậu có thể nhìn xuyên thấu sao?]

Ôn Trĩ Sơ: "Không có, nhưng tôi cảm thấy đây không phải một trang giấy bình thường".

[Hệ thống: Căn cứ vào đâu?]

Ôn Trĩ Sơ rất nghiêm túc, "Giác quan thứ sáu."

[. . . ]

Ôn Trĩ Sơ một lần nữa đeo gang tay cao su trên bàn trà vào, sau đó sử dụng động tác có thể phá vỡ hàng phòng ngự của xứ sở kim chi, nhanh như chớp rút một góc tờ giấy kia ra.

Con ngươi thiếu niên hơi co lại, nét mặt khiếp sợ.

Hồng hồng, mong mỏng, bên trên có một gương mặt tươi cười.

Không phải nhân dân tệ thì là gì?!

Ôn Trĩ Sơ nắm chặt nó theo bản năng, một góc cũng không để lọt.

[Hệ thống: Nhặt được gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ ngốc nghếch cười hề hề một tiếng: "Nhặt được báu vật".

Nói xong mới mở tờ tiền trong tay ra, một trăm nhân dân tệ.
Sau khi nhìn thấy, hệ thống cũng ngạc nhiên một chút [Vận may của cậu không tệ nhỉ, đủ cho tôi trừ tiền hai lần]

Ôn Trĩ Sơ nghe xong giống như chú sóc giấu lương thực, vội vàng nhét một trăm tệ kia vào túi.

Chờ cậu dọn dẹp hết tất cả đã là bảy giờ tối, trong tủ lạnh không còn đồ ăn, mặc dù cậu không biết nấu cơm, nhưng nấu mì thì vẫn có thể.

Cậu vào phòng bếp nhìn qua, phát hiện còn một thùng mì thịt bò chưa được bóc.

Ôn Trĩ Sơ ngâm mì vào nước nóng, sau đó bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên chủ.

Tình trạng hiện giờ của cậu với thế giới ban đầu cũng không khác nhau là mấy, đều đang là học sinh lớp 11, cũng đều không có bạn bè gì. Thứ khác biệt duy nhất là Ôn Trĩ Sơ lúc trước là một người vô hình trong lớp, còn nguyên chủ thì là một cái gậy quấy phân heo, trừ em gái hoa khôi ra thì không vừa mắt người nào, người khác cũng chẳng vừa mắt cậu ta.
Nhưng dù thế nào, cậu cũng vẫn phải đi học.

Sau đó cậu bỗng nhớ đến một chuyện, mở điện thoại ra nhìn ngày, mới biết hôm nay là thứ hai.

Cậu là người từ nhỏ đã sợ giáo viên, mỗi lần gặp giáo viên đều có cảm giác áp lực không thoải mái, đừng nói đến trốn học, đến trễ cũng chưa từng.

Ôn Trĩ Sơ bất an, thầm nói: "Không đi học một buổi chắc không sao đâu nhỉ..."

[Hệ thống: Cậu đã không đi học một tuần rồi].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Ăn xong mì tôm, thu dọn xong đồ đạc, Ôn Trĩ Sơ dọn dẹp qua cặp sách, sau đó đem đồng phục giặt sạch treo ngoài ban công.

Hiện giờ đang là mùa hè, quần áo phơi một đêm là có thể mặc.

Sau khi tắm rửa xong, cậu lên giường nằm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Thiên Miêu tinh linh."

[Hệ thống: Tôi đây].

Mặc dù chỉ có một mình ở trong thế giới này, nhưng có hệ thống kề bên, cảm giác lo lắng bất an cũng giảm bớt, "Ngủ ngon".
——

Ngày hôm sau, Ôn Trĩ Sơ bị báo thức của điện thoại làm tỉnh giấc, cú sốc lớn ngày hôm qua khiến cậu không muốn dậy, nằm lười trên giường hồi lâu mới đứng lên.

Thiếu niên lười biếng gọi: "Thiên Miêu tinh linh."

"..."

Không có âm thanh.

Ôn Trĩ Sơ sững sờ, "Thiên Miêu tinh linh!"

[Hệ thống: Sao!]

Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng nói: "Chào buổi sáng".

Ôn Trĩ Sơ rửa mặt xong liền đeo cặp sách ra cửa, lúc đầu cậu còn định ngồi xe bus, nhưng không có tiền lẻ, nên đành tự mình đi bộ qua mười một bến xe công cộng.

Sáng sớm ngày hè có vài cơn gió mát thổi qua, ánh mắt không tụ lại một chỗ như buổi trưa, mà từng giọt từng giọt rơi trên những phiến lá, trên những cành cây rậm rạp, trong không khí tràn đầy sức sống dào dạt.

Lúc sắp đến trường học, ánh mắt Ôn Trĩ Sơ vô thức bị hấp dẫn vào một nơi.
Ông chủ cửa hàng bán bánh đang đứng trước cửa quán, gào to: "Bánh bao đây, bánh bao nóng hổi mới ra lò đây".

Ôn Trĩ Sơ nuốt nước miếng, sờ sờ 100 tệ trong túi.

[Hệ thống: Muốn tiêu thì tiêu đi, dù sao sau này làm nhiệm vụ cậu cũng sẽ kiếm được].

Nghĩ đến nội dung nhiệm vụ thất đức, Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng nói: "Tôi không làm".

[Hệ thống: Vậy nếu cậu không tiêu thì cũng bị tôi trừ hết thôi].

Ôn Trĩ Sơ nghe xong, quả quyết cầm tiền đi mua bánh bao, "Ông... ông chủ, bánh bao... bánh bao bán thế nào vậy ạ?".

Ông chủ cười nói: "Nhân thịt 2 đồng, chay một đồng".

Ôn Trĩ Sơ giơ ra ba ngón tay: "Cháu muốn... muốn hai cái nhân thịt, một cái chay".

Chờ khi cầm được bánh bao trên tay, cậu mới thở phào một hơi.

Thói xấu này của cậu đã có từ khi học tiểu học, làm gì cũng cẩn thận, đến nói chuyện với người khác cũng phải suy nghĩ rất lâu. Cậu lại phải chuyển trường thường xuyên, cộng thêm tính tình thích yên tĩnh khiến cho cậu không có một người bạn nào, dần dần đến nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Chỉ có lúc gấp quá mới nói năng ổn định một chút.

[Hệ thống: Vừa rồi cậu lắp bắp gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ cầm bánh bao mập mạp trên tay, "Lúc nói chuyện với người khác tôi bị căng thẳng".

[Hệ thống: Vậy sao nói chuyện với tôi cậu không căng thẳng?]

Ôn Trĩ Sơ: "Cậu không phải người".

[......]

Được lắm.

Trường học cách nơi này không xa, Ôn Trĩ Sơ định mang theo bánh bao, đợi sau đi tự học xong sẽ ăn.

Nhưng mới vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

"Tần Gia Thụ! Tần Gia Thụ!"

"Tần Gia Thụ đến rồi!"

"Sao cơ?"

Trong nháy mắt, Ôn Trĩ Sơ cứng đờ người, Tần Gia Thụ không phải chính là tên của nhân vật chính sao?!

Nữ sinh phía trước giơ tay lén lút chỉ về phía hắn, giống như rất sợ bị người khác phát hiện.

Ôn Trĩ Sơ xen lẫn phía sau nhóm nữ sinh đứng bên đường, lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy một khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, thiếu niên đẹp trai đạp một chiếc xe đạp thể thao đi vào trong sân trường.
Từ góc độ của Ôn Trĩ Sơ chỉ có thể thấy góc nghiêng gương mặt của hắn, nhưng so với gương mặt có thể khen là kiệt tác Thượng Đế ban tặng của hắn, thì sự chú ý của Ôn Trĩ Sơ lại bị cánh tay rắn chắc của hắn thu hút hơn.

Đây chính là đối tượng về sau cậu phải đi phá hoại...

"Thấy không, thấy không?"

Nữ sinh bên cạnh: "Thấy rồi, thấy rồi!"

"Thấy thế nào?"

"Đẹp trai quá đi!!!"

[Hệ thống: Thấy không, thấy không?]

Ôn Trĩ Sơ: "... Thấy rồi".

[Hê thống: Thấy thế nào?]

Ôn Trĩ Sơ: "Thấy một cú đấm của cậu ấy có thể đấm chết được hai người như tôi".

Đọc truyện chữ Full