DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Chương 82: 82: Tra Hỏi 3


Đúng như Trần Tiêu dự đoán, khi Vương Bảo Thoa bị đưa đến đám ăn mày liền nhận ra cô ta.

Cả đám liền nhốn nháo, ồn ào hét lên.

Là cô ta, cô ta chính là người cho bạc chúng ta, bảo chúng ta xử lý người tên Tiêu gì đó.

Là cô ta, chính là cô ta, ả ác độc này hại chúng ta bị bắt.

Là ả, chính là ả, mau bắt ả lại đi.

Bọn ta đến quan phủ, ả cũng nhất định phải đến quan phủ, các người không được bao che.

Ta sẽ cáo trạng với quan đại nhân.

Này tên ăn mày ghê tởm kia, ngươi ăn nói cho cẩn thận Thoa nhi nhà ta là cô nương nhà lành ngươi không được hủy hoại danh tiếng của con ta, còn nói xằng bậy ta sẽ đánh ngươi vỡ mồm.

Vương Đại Tài xoắn tay áo, vung tay muốn đánh gã nhưng bị Trần An Minh gần đó cản lại.

Vương thúc, thúc không nên tùy tiện đánh người.

Cái tên đê hèn kia dám buông lời sỉ nhục con gái ta, ngươi không cho ta đánh hắn? Ta nhận ra ngươi, ngươi là hài tử của Trần lão gia tử, là họ hàng của tên Trần Tiêu, các ngươi là cùng một giuộc đều hèn hạ, hạ lưu như nhau.

Buông ra nếu không ta cũng đánh cả ngươi.

Vương Đại Tài xô Trần An Minh ra tiếp tục nhào đến đánh người.

Nhưng khi nắm đấm của ông sắp nện lên người gã ăn mày Trần trưởng thôn đã quát lớn ngăn lại.

Đủ rồi, ta gọi nhà ngươi đến không phải để ồn ào, đánh người, mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng, nếu con gái ngươi thật sự trong sạch, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho cô ta.

Ngươi còn náo loạn ta sẽ sai người ném ngươi ra ngoài.

Trần Văn Khang lập tức tiến lên kéo Vương Đại Tài ra nhưng ông ta không đồng ý, mở miệng lại là một tràng lời mắng vô cùng khó nghe.

Cũng phải từ khi cưới Vương thị, nhà ông ăn nên làm ra, giàu nhất trong thôn, ông vốn dĩ không để Trưởng thôn vào mắt.

Mặc kệ xung quanh ra sao, Vương Bảo Thoa thờ ơ đứng đấy, cô ta nhìn lướt qua đám người xung quanh, miệng lẩm nhẩm.


Không có hắn
Phụ thân, người bình tĩnh.

Vương Siêu gấp đến độ sắp khóc đến nơi.

Y chạy lên khuyên can nhưng không hiệu quả, lại bị Vương Phúc Đức phía sau kéo vai ném qua một bên.

Ngươi tránh ra, suốt ngày chỉ biết khóc với khóc thật vô dụng.

Vương Siêu té ra đất, lòng bàn tay lập tức truyền đến cơn đau rát, y giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay ghim một hòn đá nhỏ sắc nhọn.

Vương Phúc Đức học tại thư viện trấn trên, ngày thường phải ở lại thư viện, ba tháng mới được về thăm nhà một lần, lần này về không ngờ trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhị tỷ bị Trần Tiêu hại trở nên như người vô hồn, mẫu thân thì sầu lo, than thở, không khí gia đình thật nặng nề khiến hắn vô cùng chán ghét ở nhà chỉ mong sao mau chóng kết thúc ngày nghỉ để quay về thư viện.

Đáng lý hết ngày hôm nay là hắn có thể quay về thư viện.

Không ngờ giữa đường lại nhảy ra chuyện này.

Nhị tỷ hắn bị nghi ngờ là thủ phạm giết người nếu chuyện này là sự thật, tương lai hắn xem như bị hủy.

Hắn không thể để chuyện này xảy ra được.

Mấy cái tên ăn mày chết tiệt này, Trần Tiêu cho các ngươi bao nhiêu bạc để các ngươi đổ oan cho nhị tỷ của ta, nói nhị tỷ ta sai khiến các ngươi giết người, thật nực cười, chứng cứ đâu, không có chứng cứ thì câm miệng cẩu của các ngươi lại.

Vương Phúc Đức đá một gã ở gần, độc miệng mắng.

Ngươi mắng ai là cẩu? Rõ ràng là cô ta cho bạc chúng ta bảo chúng ta xử người.

Gã ăn mày tức giận, giãy giụa muốn vùng lên nhưng dây trói rất chặt, gã không làm được gì ngoài gào lên.

Vương Phúc Đức nham nhở cười, đôi mắt ti hí của hắn nhìn gã ăn mày giọng điệu đầy sự khinh bỉ.

Các ngươi là cẩu, ta nói sai sao?Chỉ có cẩu mới vẫy đuôi xin ăn.

Ngươi
Cả đám ăn mày tức giận đến đỏ mặt, mặc dù họ là ăn mày nhưng tối thiểu vẫn còn chút lòng tự tôn.

Vương Phúc Đức lại trắng trợn mắng bọn họ là cẩu, bảo họ không tức giận sao được.


Vương Phúc Đức lui ra một bên, ngươi chú ý lời nói của mình, ta đang tiến hành tra hỏi, không có sự cho phép của ta không được chen vào.

Trần trưởng thôn trầm giọng nhắc nhở hắn.

Thái độ của Vương Phúc Đức khiến tất cả mọi người ở đây đều chán ghét, vốn dĩ họ đã không ưa gì Vương gia bây giờ lại càng ghét hơn.

Xì, cũng chỉ là một tên Trưởng thôn nho nhỏ, cậy già lên mặt, đợi ta có công danh trên người đến lúc đó ai quỳ ai còn chưa biết.

Vương Phúc Đức hừ một tiếng đứng qua một bên.

Nhìn thái độ ngông cuồng, không xem ai ra gì của Vương Phúc Đức mà Trần Hàn ngứa con mắt, y bấu vào tay áo Vu Hoài Minh, nghiến răng: Chết tiệt, tên Vương Phúc Đức nhìn mà ngứa mắt.

Ăn mày thì ăn hết tiền bạc nhà hắn? Thật muốn đánh hắn một đấm.

Vừa nói xong trên đầu liền ăn một cú.

Ui da, sao gia gia lại đánh con?
Tên nhóc nhà con, học thói xấu của ai đấy?
Con chỉ thấy Vương Phúc Đức khó ưa thôi mà.

Trần Hàn ấm ức xoa chỗ vừa bị đánh.

Cũng không được vì thế mà chửi tục.

Trần đại phu răn dạy.

Dạ
Trần Hàn bĩu môi cảm thấy vô cùng ấm ức, đúng lúc này trên đầu bỗng nhiên nặng nặng, dường như có thứ gì đó đè lên đầu y, nếu đoán không lầm thì...Trần Hàn ngước đầu nhìn.

Ai biết lại bắt gặp nụ cười ôn nhu chết người của ai kia.

Vu Hoài Minh nhìn hai mắt to tròn như hắc hạch của y, vết sẹo bên cạnh dù rất rõ ràng nhưng hắn lại như không nhìn thấy, chỉ một mực chăm chú vào đôi mắt đen tuyền kia.

Trần Hàn da mặt vốn mỏng, Vu Hoài Minh lại dịu dàng với y như thế, Trần Hàn ngại ngùng cười, ấm ức gì đó không cánh mà bay.


Cảm giác bây giờ có thể nói vô cùng sung sướng, được Vu Hoài Minh an ủi y hạnh phúc như đi trên mây vậy.

Trần đại phu nhìn hai người mà lông mày giật giật.

Ông nắm tay Đô Đô nhích ra xa một chút.

Đô Đô ngây thơ nhìn phụ thân rồi lại nhìn đại ca ca rồi lại nhìn Trần gia gia??? Bé vẫn không hiểu gì hết nhưng bé biết phụ thân rất thích đại ca ca, giống như bé vậy, không biết có thể giống như Tiêu thúc nói một nhà ba người sống chung?
Nghĩ như thế Đô Đô liền woa một tiếng, vui vẻ nhúng nhúng chân nhỏ.

Bên phía Trưởng thôn vẫn ồn ào vô cùng, đám ăn mày liên tục chỉ đích danh Vương Bảo Thoa là thủ phạm, hai người Vương Phúc Đức cùng Vương Đại Tài thì một mực phủ nhận cãi lại.

Trần trưởng thôn đã có suy đoán mơ hồ nhưng ông biết không có chứng cứ rất khó buộc tội, lời nói của mấy gã ăn mày chỉ là lời nói một phía, rất khó thuyết phục người khác.

Ông suy nghĩ một lát liền nhìn về phía Vương Bảo Thoa.

Từ lúc đến đây cô ta không có bất cứ biểu hiện chột dạ hay sợ hãi nào.

Vương Bảo Thoa, những người này đều chỉ đích danh ngươi là kẻ sai khiến chúng chặn đường nhóm Vương Đại Tĩnh, ngươi có gì để nói không?
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn lên người Vương Bảo Thoa, cô ta thì vô cùng thản nhiên đứng đó.

Đúng thì sao? mà không đúng thì sao? Vương Bảo Thoa bâng quơ nói.

Trần trưởng thôn nhíu mày, ông không hài lòng nhìn Vương Bảo Thoa.

Trả lời đúng hay không đúng.

Không phải ta.

Vương Bảo Thoa chống lại ánh mắt của ông, cô ta cười một cách thản nhiên như thể cô ta đúng thật không phải là thủ phạm.

Nghe chưa, nhị tỷ ta đã nói là không phải tỷ làm, các người còn muốn gì đây.

Vương Phúc Đức lập tức quát lên.

Vương thị một mực im lặng nãy giờ liền bước ra, con của bà ta tuyệt đối không thể là thủ phạm, tiền đồ, công danh của Vương gia sẽ bị liên lụy, bằng mọi cách bà sẽ ngăn việc này lại.

Vì chuyện của Vương Bảo Thoa mà thời gian gần đây bà không được yên giấc, tâm thần cứ luôn không yên, chỉ mới một thời gian trong bà đã tiều tụy đi hẳn, mất đi vẻ quý khí, thong dong ngày xưa.

Thoa nhi nhà ta tuy là cô nương thôn quê nhưng từ nhỏ đã được ta dạy dỗ phép tắc, tri thức làm gì có chuyện nó làm chuyện hại người.

Là ai nói với các người là Thoa nhi nhà ta là hung thủ, là tên Trần Tiêu đó sao?
Trước câu hỏi của Vương thị, Trần trưởng thôn im lặng, ông không biết nên trả lời thế nào? Sự thật đúng như Vương thị nói.

Sự do dự của ông đã cho Vương thị câu trả lời, bà đang định mở miệng nói tiếp thì lại có người nhanh miệng hơn bà.


Là ta nói thì đã sao?
Vương Đại Tĩnh bế Trần Tiêu đứng phía ngoài, mọi người tò mò quay lại, thấy là hai người liền nhốn nháo nhường đường cho hai người đi vào.

Vừa nhìn thấy hai người, Trần đại phu liền thổi râu trừng mắt, tiểu tử này lại không nghe lời ông, đã nói cần phải nghỉ ngơi nhiều, mới có bao nhiêu thời gian lại chạy nhảy khắp nơi.

Hai đứa nhóc này, quên lời ta dặn rồi sao?
Quên mất việc này, Trần Tiêu chột dạ, ló mặt ra cười ha ha làm lành: Là do ta muốn đến, ta cảm thấy bản thân khá hơn nên mới đến, Trần thúc nếu thúc không yên tâm hay là thúc kiểm tra một lần nữa cho ta đi.

Trần Tiêu vẻ mặt ta biết lỗi rồi mong Trần thúc bỏ qua, y giơ cổ tay ra, Trần đại phu còn có thể làm gì nữa.

Tạm được nhưng không được ngồi quá lâu.

Cảm ơn Trần thúc.

Trần Tiêu cười hề hề sau đó vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh hiểu ý, lập tức bế Trần Tiêu lựa một chỗ bóng mát ngồi xuống, Trần Tiêu thoải mái dựa vào lòng hắn.

Cái ghế hình người này thoải mái chết đi được.

Trưởng thôn, các vị tộc thúc, vì sức khỏe không tốt nên ta chỉ có thể ngồi tiếp chuyện với mọi người, mong Trưởng thôn và các vị tộc thúc lượng thứ.

Trần Tiêu lễ phép chào hỏi.

Trần trưởng thôn xua tay: Không sao.

Đa tạ Trưởng thôn và các vị tộc thúc.

Trưởng thôn, tộc thúc.

Vương Đại Tĩnh cúi đầu chào hỏi, mọi người lại gật nhẹ đầu xem như đáp lại.

Từ lúc Trần Tiêu xuất hiện, tầm mắt của Vương Bảo Thoa chưa hề dời đi, không giống như trước điên cuồng, oán hận, ả điềm nhiên nhìn y.

Trần Tiêu thản nhiên cho ả nhìn, chỉ thấy y thoải mái cười với ả như một lời khiêu khích công khai.

Dưới ống tay áo rộng rãi, Vương Bảo Thoa siết chặt nắm tay, móng tay cứa vào da nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn, vẻ mặt thì lại vẫn cứ điềm nhiên như thể cô ta không bị ảnh hưởng trước sự khiêu khích của Trần Tiêu.

Vẻ mặt còn lại của mấy người Vương gia thì không cần phải nói, họ chỉ hận không thể xé xác Trần Tiêu.

Trần Tiêu đỡ trán, rõ ràng hết lần này đến lần khác người bị hại là y, đám người này lại xem y như thủ phạm hại con gái của họ.

Thật vô lý mà..


Đọc truyện chữ Full