Edit by:Kimin
Giống như ném một viên đá xuống đáy hồ, tâm trạng Draco trở nên dao động không ngừng.
Bởi vì để ý, nên sẽ chú ý. Khi ấy hắn chỉ muốn tham lam lưu lại hết tất cả những ký ức bị chia sẻ của Harry, đau lòng vì tuổi thơ của em ấy, vì thành tựu của em ấy mà kiêu ngạo....
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn phát hiện một điều trước kia hắn không để ý — lúc Harry rời khỏi trang viên Malfoy, ánh mắt em ấy nhìn hắn rất chăm chú, phức tạp — có chăm chú, có không nỡ, có cảm kích, còn có yêu say đắm, yêu say đắm sao? Draco thề, hắn tuyệt đối không nhìn lầm. Mẹ hắn thường xuyên dùng ánh mắt như thế để nhìn cha, hắn thật sự quá quen thuộc! Thêm nữa lúc cuối cùng, em ấy nói một từ không thành tiếng, khẳng định đó là tên hắn. Harry chết tiệt!
Vẫn nhớ sau khi mình phát hiện suy nghĩ điên rồ này, hắn cơ hồ quyết tâm đem chuyện này đè nén tận đáy lòng, tiếp theo càng mặt dày mày dặn vác xác đi tìm cậu gây sự. Bây giờ nhìn lại, đó đúng là quyết định sáng suốt!
— Dám lừa gạt một Malfoy! Khổ thân cho hắn vẫn nghĩ mình mãi chỉ là một người qua đường trong cuộc đời Harry, nói cách khác thì chính là một kẻ thù, tự mình tạo áp lực cho bản thân mình!
Draco Malfoy như thể cắn chặt môi mình, theo quán tính nắm chặt gia huy trong tay, con độc giác thú nho nhỏ phảng phất hơi thở bình yên.
Hắn lại mờ mịt sợ hãi pha lẫn hoảng hốt, Harry đã không còn nữa rồi...
Tiệm Công tước mật
Chàng trai tóc bạch kia mặc áo chùng màu xanh lá đậm và nữ phù thủy tóc nâu hơi thở sắc bén ngồi đối diện nhau.
Im lặng thật lâu.
Cuối cùng Hermione có chút không kiên nhẫn mở miệng trước "Tôi nói này Malfoy, cậu tìm tôi không chỉ đơn giản ngồi nhìn nhau như vậy chứ? Chúng ta đã lớn đùng hết cả rồi, cậu còn sợ mắc cỡ gì mà không chịu nói ra?! Tôi thấy bình thường cậu hay chọc ghẹo Harry, có câu nào mà chưa từng mở mồm đâu".
Nghe tới Harry, ánh mắt Draco tối sầm lại, cuối cùng thấp giọng nói " Granger, tôi có một vấn đề—" Gương mặt tái nhợt của Draco nổi lên một tầng ửng đỏ.
"Harry, cậu ấy... Tôi, ý tôi là Potter, cậu ấy..."
"Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì hửm?" Hermione tò mò
Draco bất cứ giá nào cũng phải biết được "Người Potter thích là ai?"
Hermione ngẩn người — chuyện này tuyệt đối là chuyện hiếm gặp qua trong cuộc đời cô. Cô đánh giá quý tộc bạch kim trước mặt, hắn rất đẹp trai, mặt gương mặt trắng nhợt đậm chất quý tộc, ngũ quan khéo léo, bây giờ lại xuất hiện sự cố chấp ngày thường ngày hắn không có. Cố chấp sao?
–Cô hiểu rồi! Chẳng qua đúng là đồ mất nết, ngày thường cậu ta hay đi chọc phá Harry chính là muốn gây sự chú ý đây mà.
"Cậu thích cậu ấy". Giọng nói khẳng định.
"Đúng, không sai" Draco gục đầu, như một con gà trống thua cuộc.
"Bắt đầu từ lúc nào?" Nữ vương bệ hạ khó có được lúc nhiều chuyện, tiếp tục truy vấn.
"Cô đủ rồi đấy!" Draco rít gào, mắc cỡ đủ rồi đó! Hermione không một tí lùi bước, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt uy hiếp. Draco trong lòng cũng xác nhận được sự thật nào đó ẩn chứa bên trong.
"Được rồi, được rồi, hồi năm 3". Nếu không trả lời Draco sẽ không nhận được đáp án cho thắc mắc mà hắn muốn biết.
"Không trách được năm đó cậu chẳng khác gì thằng uống lộn thuốc!" Hermione như suy tư điều gì.
"Cô muốn biết thì cũng biết rồi, nói cho tôi đáp án đi chứ!". Chàng trai tóc bạch kim đỏ mặt như muốn ngã trên ghế.
"Tôi không rõ Harry thích cậu từ lúc nào". Hermione đánh giá sắc mặt hắn một chút, tiếp tục "Cậu ấy ý thức được việc này cũng vào năm thứ 3. Khi cậu bị con Buckbeck dần cho một trận, sắc mặt của cậu ấy lúc đấy tái nhợt, tôi còn tưởng cậu ấy lo lắng cho bác Hagrid". Trông thấy Draco toát ra vẻ khinh thường, Hermione đỡ trán "Sau vụ đấy cậu ấy liền nói cho tôi. Cậu ấy dường như thích cậu rồi, thời điểm cậu bị thương, giống hệt như có ai đâm vào tim cậu ấy vậy".
Draco đơ ra một lúc "Em ấy vì sao không nói gì, tôi ngay cả một dấu hiệu đều không thấy được".
Hermione bất mãn nhíu đôi mày, cười đến mức châm chọc "Cậu còn dám nói Harry, cậu tự nhớ xem bản thân của cậu lúc đó như thế nào đi!" Hermione bắt chước bộ dạng của hắn, giọng điệu kéo dài ra "Ôi kìa, thánh nhân Potter, mày nói mày thích một Malfoy hả? Trở về soi lại gương đi, hứ–"
"Đừng nói nữa!" Chàng trai Với khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại càng thêm u sầu, hắn đó giờ luôn chú ý lễ nghi thế mà lúc này lại dùng hai tay ốm lấy đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xanh xám, thấm ướt áo chùng trước ngực "Không cần nhắc tôi, tôi lúc trước khốn nạn cỡ nào tôi đều biết, xin cô–"
"Malfoy, rất xin lỗi cậu, cậu — đừng như vậy, tôi, tôi xin lỗi cậu mà –" Hermione lắp bắp, tay chân luống cuống an ủi hắn.
Quan ngại hơn nữa là hắn ta bây giờ không khác gì thằng nhóc ngoan cố, nói gì cũng không nghe lọt tai.
"Malfoy, mày chính là thằng ngu, một thằng không ra gì!" Draco Malfoy hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, không quan tâm cô nàng tóc nâu đã thất thểu rời đi. Trước giờ luôn là một thiếu gia bước đi ngạo nghễ, giờ phút này lại như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Hắn bị chôn vùi trong thế giới bi thương của chính mình, xung quanh chỉ thấy được những cảnh tượng mờ ảo.
Độn thổ quay về trang viên.
Draco táo bạo đem tất cả sách vở văn kiện trên bàn quét sạch xuống, gia huy Potter bên trong túi áo hắn phát ra ánh sáng trắng nhạt màu, như tỏa ra hơi thở yên bình dịu dàng. Hắn gần như dùng tư thế thành kính vuốt ve gia huy "Harry, em bắt anh phải làm sao bây giờ, vào lúc anh không còn cách nào nhìn thấy em, làm anh hiểu được, anh đơn phương em nhiều năm như thế chẳng qua là một trò đùa. Vốn dĩ chỉ cần một câu nói, anh sẽ bất chấp để ở bên em. Harry, anh nên làm gì bây giờ?"
Thân thể hắn mềm oặt dựa trên ghế, vẻ mặt thảm thương.
"Rồng nhỏ, con nên nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân ngã quỵ con à"
"Con đã biết, thưa cha". Chàng trai máy móc đáp lời "Nhưng hiện tại quan trọng vẫn là mấy cái ký kết, hành động của giới quý tộc lúc này phải vô cùng chú ý".
Lucius Malfoy nghe qua liền biết đứa con không để lời nói của ông vào lòng. Ông nên sớm hiểu rõ — rõ ràng khi một Malfoy đã động lòng với ai đó, chính là dùng cả một đời. Năm thứ hai, cũng vì Potter, Rồng nhỏ từ trước đến giờ chưa bao giờ cãi lời ông lại dùng thần chú lẫn lộn với con gia tinh, ông hiểu được tình cảm của con mình dành cho Pottter. Từ lúc Potter qua đời trở về sau, Rồng nhỏ nhà ông bất chấp mọi thứ đem bản thân vùi mình vào công việc — đó bản năng của sinh vật phép thuật khi nhận định bạn đời, ông không có cách ngăn cản.
Ông vô pháp nhìn thân thể con mình càng lúc càng gầy đi.
"Rồng nhỏ, Potter cũng không muốn nhìn thấy con đau lòng như vậy" Tuy rằng thời điểm ông thốt ra cái tên đó, gương mặt ông như nuốt phải ruồi, mặt nhăn nhúm lại, những vẫn gian nan khuyên bảo con trai.
"Cha ơi, con..."
Lucius chua xót khóe môi hạ xuống "Rồng nhỏ này, ta hiểu được tâm trạng của con, nhưng cũng muốn con quan tâm đến bản thân nhiều hơn".
"Vâng".
— Ngày hôm qua, tại Azkaban đã xảy ra một cuộc vượt ngục với quy mô lớn, mong mọi chú ý an toàn, hạn chế ra ngoài
Draco vừa mới đám phán xong công việc, đang trên đường quay trở về. Bỗng nhiên một đám phú thủy mặc đồ đen đội mũ trùm vây xung quanh hắn.
Draco theo bản năng nắm chặt khóa cảng trong tay, chỉ cần phát động liền có thể trở lại trang viên.
–nhưng mà, không ổn! Có người khóa lại không gian nơi đây rồi.
Chết tiệt! Draco thầm rủa một tiếng, nhanh chóng rút đũa phép ra.
"Ha ha, thằng nhóc con Malfoy, mày không nghĩ tới việc có thể gặp lại tụi tao đúng không?"
Quý tộc bạch kim cười mỉa "A, vậy thì tụi mày định làm gì đây?"
"Gϊếŧ chết mày" dẫn đầu là thằng choai tóc vàng, mái tóc vốn dĩ sáng chói bây giờ trở nên rối xù, gương mặt thảm bại, hắn ta cười điên loạn "Mày rõ ràng có cơ hội cứu tụi tao thoát khỏi đó, nhưng mày lại giả mù không thấy,hả? Cái gì gọi là công chính thẩm tra từng Tử Thần Thực Tử chứ, thế tại sao gia tộc Parkinson và gia tộc Zabini không bị sao hết, do bọn chúng là bạn của mày. Đây là công chính của mày nói đó sao?"
Cả đám cười đồng loạt ha hả cười phụ họa, giọng điệu châm chọc.
"Hửm? Tụi mày nghĩ vậy à? Khiến tụi mày thật vọng rồi, ai kêu tụi mày không phải là bạn của Malfoy làm chi?" Draco kéo dài giọng nói quý tộc của mình.
"Nói qua nói lại làm tao phải suy nghĩ, gia tộc Malfoy bằng cách nào có thể chạy tội tại phiên toà kia? Chính nhờ vào lời làm chứng của Chúa Cứu Thế. Mày thật đúng là có giá trị thị trường, đem bản thân đưa lên giường của Chúa Cứu Thế" người nọ khinh bỉ nhìn hắn, xung quanh lại thêm một tràng cười hả hê "Potter bị mày mê hoặc đến điên hết đầu óc. Malfoy, mày là phản đồ của Chúa Tể Hắc Ám!".
Draco đã sớm đỏ bừng cả mặt mày "Tụi mày không được hạ nhục em ấy" Draco tức giận ra tay "Crucio".
....
Kết thúc
Draco run rẩy quỳ trên mặt đất, hắn gϊếŧ người!!!
Khó khăn gượng đứng dậy, thong thả đi vài bước, ngồi dựa phía dưới một cái cây.
Draco hơi đờ đần nhìn mấy sợi tóc bạch kim của mình uốn lượn trên mặt đất,, nhưng lúc này hắn cũng chẳng còn hơi sức để nghiên cứu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phép thuật hao hết, Draco lưu luyến nhắm mắt lại. Nếu bây giờ lại có thêm người đến gϊếŧ hắn, hắn cũng không nhấc nỗi một ngón tay. Khi Draco lâm vào hôn mê cũng không chú ý tới gia huy trên ngực phát ra ánh nhàn nhạt, từ từ bao bọc hết cơ thể hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
Chương 8
Chương 8