DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Hệ Thế Thân
Chương 138: [Gương vỡ lại lành 25] Anh chờ em về


-------------------------------------------------

"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến nhìn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, chậm rãi hỏi: "Có phải anh đeo nhầm chỗ rồi không?"

"Có sao?" Thần thái Hạ Dương thập phần tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy việc đeo nhẫn ở ngón áp út có vấn đề gì.

Hứa Thừa Yến duỗi tay muốn cởi chiếc nhẫn ra. Nhưng còn chưa chạm đến thì Hạ Dương đã nắm lấy tay cậu: "Đeo cũng đã đeo rồi, em đừng cởi ra."

"Chỉ là nhẫn đồ chơi của trẻ con thôi, anh muốn em đeo cái này à?" Hứa Thừa Yến bật cười.

"Vậy giờ để anh đi mua một chiếc nhẫn khác?" Hạ Dương hỏi.

Hứa Thừa Yến không trả lời hắn mà hỏi: "Anh có chắc là muốn ở đây thảo luận chuyện này không?"


Hạ Dương trầm mặc xuống, nhìn sang bên cạnh thì thấy nhóc Tiểu Trình đang ngưỡng đầu chăm chú nhìn về phía mình. Ở bên ngoài thảo luận chuyện chiếc nhẫn quả thật không thích hợp lắm.

Vì thế Hạ Dương nói: "Đến tối chúng ta trở về rồi lại thảo luận."

Hạ Dương sờ sờ gáy thiếu niên, thừa dịp xung quanh không có ai liền kề sát lại gần hôn lên mặt cậu một cái.

Tiểu Trình ở một bên còn đang tò mò nhìn chằm chằm hai người lớn, thấy hắn làm vậy liền nói to: "Vừa nãy chú Tiểu Dương lại hôn kìa."

Nghe xong lời này, Hứa Thừa Yến không khỏi lui về phía sau một chút bảo trì khoảng cách với Hạ Dương, lại sờ sờ đầu Tiểu Trình nói sang chuyện khác: "Còn chơi nữa không?"

Tiểu Trình lắc đầu: "Em chơi trò khác ạ."

Trong khu vui chơi còn có nhiều trò chơi khác, thế là Hứa Thừa Yến nắm tay Tiểu Trình cùng nhau vào bên trong chơi. Vừa vặn có một công viên giải trí dành cho trẻ em ở tầng hai, Hạ Dương đi mua vé vào cửa rồi cho Tiểu Trình vào trong đó chơi.


Trong công viên giải trí có cầu trượt và xe trượt tuyết, Tiểu Trình thích thú reo lên một tiếng, lập tức đưa ba lô cho Hạ Dương rồi vội vàng chạy đến cầu trượt để chơi. Bên cạnh có một khu nghỉ ngơi dành cho phụ huynh, Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế nghỉ chân nhìn về phía Tiểu Trình.

Bên trong công viên giải trí còn có một vài đứa trẻ khác đang chơi đùa, trong đó có một bé gái chạy ra khỏi công viên giải trí tiến thẳng đến khu vực nghỉ ngơi bên này rồi nhào vào lòng bố mẹ.

Hứa Thừa Yến nhịn không được nhìn qua đó, phát hiện là một đôi vợ chồng trẻ. Người vợ ôm con gái lên đùi mình, còn người chồng bên cạnh thì đưa ly nước qua. Bức tranh gia đình một nhà ba người vô cùng tốt đẹp, thực ấm áp.

Hứa Thừa Yến nhìn một nhà ba người cách đó không xa, nhất thời có chút xuất thần, thẳng cho đến khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Trình...


"Anh Tần Chu ơi!"

Tiểu Trình cũng chạy tới khu nghỉ ngơi, nhào vào lòng Hứa Thừa Yến rồi leo lên đùi cậu, đôi mắt xoe tròn mở to, thanh âm mềm mại nói: "Em muốn uống nước."

Hứa Thừa Yến không trả lời mà nhìn thoáng qua Hạ Dương. Hạ Dương cũng hiểu ý của cậu liền đứng dậy nói: "Anh đi mua."

"Cháu muốn uống nước ngọt!" Tiểu Trình vội vàng nói.

"Được." Hạ Dương đi về phía căn tin. 

Hứa Thừa Yến ngồi yên trên ghế, nhìn thấy Tiểu Trình ra mồ hôi bèn cởϊ áσ khoác cậu nhóc ra. Rất nhanh, Hạ Dương đã mua đồ uống xong trở lại. Hạ Dương mua hai chai nước chanh, một cho Tiểu Trình, một chai còn lại cho Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến cũng cảm thấy có hơi khát, vì thế tiếp nhận chai nước chanh rồi mở nắp ra uống. Bên cạnh, Tiểu Trình cũng ôm chai nước chanh uống một ngụm lớn. Cậu nhóc uống nước chanh mát lạnh xong liền lập tức hồi phục sức lực, để chai nước chanh lại xuống ghế rồi tiếp tục chạy về phía công viên giải trí chơi đùa.
Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng dáng Tiểu Trình, sau đó trong lúc thu hồi tầm mắt vô tình nhìn sang Hạ Dương thì thấy hắn vẫn luôn nhìn về phía Tiểu Trình. Hứa Thừa Yến hơi sửng sốt, nhớ lại quá trình ở chung giữa Hạ Dương và Tiểu Trình. Hạ Dương vẫn luôn đối xử với Tiểu Trình rất tốt, có lẽ hắn rất thích trẻ con.

Hứa Thừa Yến bất tri bất giác gắt gao nắm chặt chai nước trong tay, lên tiếng hỏi: "Anh thích trẻ con à?"

"Cũng bình thường." Hạ Dương tùy ý trả lời.

Hứa Thừa Yến an tĩnh lại, không nói gì nữa. Hạ Dương hẳn là thích trẻ con.

Một lúc lâu sau, Hứa Thừa Yến lại mở miệng: "Vậy anh dự định... Khi nào muốn có con?"

Hạ Dương vô thức trả lời: "Em không thể sinh được."

"Người khác có thể sinh mà." Hứa Thừa Yến có chút tự giễu nở nụ cười.

Nếu Hạ Dương thật sự muốn có một đứa con thì rất dễ dàng, có rất nhiều người có thể sinh con cho Hạ Dương.
Hạ Dương nhíu mày, lúc này mới phản ứng lại bèn nói với Hứa Thừa Yến: "Anh không muốn có con."

Hạ Dương thở dài một tiếng, nghiêng người lại gần giải thích: "Tiểu Trình biết nói chuyện."

"Hả?"

Hạ Dương khẽ vỗ về gáy cậu, nói: "Quan hệ giữa em và Tiểu Trình rất tốt nên đôi khi anh có thể nghe được chuyện của em từ chỗ nhóc ấy."

Lúc trước mỗi khi hắn gặp Tiểu Trình đều sẽ cố ý dùng đồ ăn vặt cùng phim hoạt hình dụ dỗ Tiểu Trình ở lại, sau đó từ chỗ Tiểu Trình hỏi thăm chuyện về Hứa Thừa Yến. Tiểu Trình tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, cũng không biết nói lời khách sáo nên hắn hỏi chuyện cũng thực dễ dàng.

Hạ Dương: "Nếu em thích trẻ con thì chúng ta có thể nhận nuôi, anh đều nghe em hết."

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi đáp: "Thôi bỏ đi, tự mình nuôi dạy thì khó khăn quá."
Thỉnh thoảng chơi với bọn trẻ cũng không sao, nhưng nuôi một đứa con thì có rất nhiều chuyện phải suy tính. 

"Trùng hợp quá, anh cũng không muốn nuôi con." Hạ Dương gật đầu, thuận thế nắm lấy tay cậu: "Vậy chúng ta không nuôi nữa."

Hứa Thừa Yến vừa định gật đầu, lại đột nhiên nhận thấy cái đề tài này có gì đó không đúng lắm bèn nói: "Sao đột nhiên lại nói đến chuyện nhận nuôi con rồi?"

"Là em hỏi trước mà." 

Hứa Thừa Yến cố nén ý cười rút tay ra, không tiếp tục đề tài này nữa. Tiểu Trình chơi trong công viên giải trí đến tận chiều mới lưu luyến rời đi. Hứa Thừa Yến đưa Tiểu Trình trở lại đoàn phim, sau đó về khách sạn trước. Hạ Dương cũng đi theo cùng cậu trở về khách sạn, sau khi cửa phòng đóng lại hắn liền tiến lên ôm lấy thiếu niên từ đằng sau.  
Hạ Dương gối lên vai thiếu niên, khẽ chạm vào bàn tay cậu. Trên tay cậu còn mang chiếc nhẫn kia, Hạ Dương sờ đến chiếc nhẫn đó rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó. Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhận ra mình còn quên chưa cởi nhẫn. Vì thế Hứa Thừa Yến tháo nhẫn ra rồi bỏ vào trong tay Hạ Dương trả lại cho hắn.

Hạ Dương cầm chiếc nhẫn nhựa rẻ tiền kia khẽ nhíu mày, muốn đeo lại một lần nữa. Nhưng Hứa Thừa Yến đã nhanh chóng rụt tay lại, kháng cự: "Hạ Dương."

Hạ Dương cũng không cố chấp nữa, cầm nhẫn hỏi: "Khi nào có thể mang?"

Hứa Thừa Yến nói: "Anh nợ em vài ngàn điểm rồi, em không mang đâu."

Hạ Dương như suy tư gì đó, sau mới hỏi: "Vậy chờ khi nào đủ một ngàn điểm lại mang nhẫn, được không?"

Hứa Thừa Yến nhất thời không kìm được bật cười thành tiếng. Rõ ràng hiện tại bọn họ còn chưa xác định quan hệ, mà Hạ Dương đã nghĩ đến chuyện mang nhẫn luôn rồi. Nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng.
Hứa Thừa Yến: "Em còn chưa nghĩ xong."

"Được rồi, không cần vội." Hạ Dương lại hôn hôn lên mặt cậu vài cái rồi buông tay ra đi vào phòng tắm.  

Buổi tối, hai người cũng ngủ chung với nhau. Hứa Thừa Yến dựa ngồi ở mép giường xem kịch bản, Hạ Dương thì cầm điện thoại trao đổi tin nhắn với thư ký để xử lý công việc. Hạ Dương nhìn chằm chằm tin tức trên điện thoại, chân mày càng ngày càng nhăn chặt.

Hứa Thừa Yến đọc xong kịch bản, nhìn qua Hạ Dương hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hạ Dương đặt điện thoại sang một bên, trả lời: "Công ty xảy ra chút vấn đề."

Hứa Thừa Yến nghĩ lại, mấy ngày nay Hạ Dương lúc nào cũng ở trong đoàn phim, muốn xử lý công việc hoặc làm gì đó đều khá bất tiện. Hứa Thừa Yến bèn hỏi: "Rất nghiêm trọng à?"

"Vẫn ổn."

Hạ Dương giúp Hứa Thừa Yến kéo chăn trên người lên cao hơn rồi tắt đèn, sau đó nằm xuống giường kéo cậu ôm vào trong ngực.
Hứa Thừa Yến dựa vào lồng ngực nam nhân, sờ sờ lông mày đang nhíu chặt của hắn rồi vuốt phẳng ra: "Nếu anh bận thì có thể trở về xử lý trước đi."

"Không cần, anh ở đây bồi em." Hạ Dương nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, dỗ dành người trong lòng ngực ngủ.

Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Nhưng sáng hôm sau, thư ký lại đích thân tìm tới.

"Hạ tổng." Vẻ mặt thư ký có chút nôn nóng: "Công ty xảy ra vấn đề, tốt nhất vẫn cần ngài trở về một chuyến..."

Hứa Thừa Yến ở trong phòng ngủ nhìn về phía phòng khách, thấy Hạ Dương đang cùng thư ký đang nói cái gì đó, loáng thoáng nghe được mấy từ mấu chốt.

"Chi nhánh... Chuỗi tài chính..."

Hứa Thừa Yến thay quần áo rồi đi rửa mặt trước. Mà Hạ Dương ở phòng khách cùng thư ký nói chuyện xong liền trở về phòng ngủ.
Hạ Dương tìm được Hứa Thừa Yến, nói với cậu: "Yến Yến, hôm nay anh phải quay về công ty một chuyến."

"Ừm." Vẻ mặt Hứa Thừa Yến bình tĩnh gật đầu, cậu có thể hiểu được chuyện này.

"Công ty xảy ra vấn đề, anh sẽ tận lực giải quyết càng sớm càng tốt." Hạ Dương giải thích.

Gần đây hắn không có mặt ở công ty, có mấy lão già đã không chịu an vị mà rục rịch tay chân, cơ mật của công ty cũng bị lộ ra ngoài, hiện tại rất cần hắn trở về xử lý.

"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến gật đầu, nhìn Hạ Dương nói: "Em còn phải quay phim mấy tháng nữa, anh cứ trở về làm việc đi."

"Chờ anh xong việc rồi lại đến thăm ban." Hạ Dương cúi đầu hôn hôn lên môi cậu.

Hứa Thừa Yến lại từ chối: "Tháng này em quay xong đến tháng sau sẽ phải đi nơi khác quay nữa, xa lắm."

Việc quay phim của đoàn phim cũng không cố định ở một chỗ, tháng này bọn họ quay xong liền phải đi nơi khác để lấy bối cảnh quay phim. Hơn nữa địa  điểm quay phim mới cách Nam Thành rất xa, Hạ Dương không cần phải lại đây bồi cậu, chạy tới chạy lui như vậy quá vất vả, lại còn ảnh hưởng đến công việc của Hạ Dương, như vậy thì không tốt lắm.
Vì thế Hứa Thừa Yến bảo: "Anh không cần cứ đến đây thăm ban đâu, tốn thời gian của anh."

Hạ Dương nhíu mày, nắm lấy tay cậu nói: "Anh muốn đến thăm ban."

"Anh còn phải làm việc mà." Vẻ mặt Hứa Thừa Yến rất nghiêm túc: "Em cũng còn phải đóng phim, chúng ta trước cứ việc ai nấy làm đi."

Hiện tại cậu còn phải đóng phim, gần đây cũng sẽ rất bận, thực tế việc bọn họ tách ra là lựa chọn tốt nhất.

"Yến Yến." Hạ Dương vẫn không thể tiếp nhận: "Anh muốn đến thăm em."

Hứa Thừa Yến lắc đầu: "Tạm thời đừng tới tìm em."

Lần này Hạ Dương tới thăm ban, đạo diễn đều đã biết quan hệ của bọn họ, điều này rất bất tiện. Hứa Thừa Yến bèn lựa lời khuyên nhủ hắn: "Chờ khi nào em hết bận rồi anh lại đến."

Hạ Dương nhất thời không trả lời. Cuối cùng, Hạ Dương cũng đành đồng ý: "Được."
Hạ Dương buông tay ra, xoay người rời đi. Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên gọi một tiếng: "Hạ Dương."

"Hửm?"

Hứa Thừa Yến nắm lấy cổ tay Hạ Dương, nhích người về phía trước nhanh chóng chạm nhẹ vào môi hắn một cái. 

"Khi nào xong việc rồi em sẽ quay về với anh." Hứa Thừa Yến chủ động ôm lấy bả vai nam nhân.

Hạ Dương hơi bất ngờ, sau khi phản ứng lại liền gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, thanh âm khàn khàn: "Được."

Hứa Thừa Yến: "Có thể sẽ mất vài tháng... Chúng ta hiện tại cứ tách ra trước."

"Ừm." Hạ Dương đều đáp ứng, vỗ vỗ bờ lưng thiếu niên:"Anh chờ em về."

Cũng chỉ là tách ra vài tháng ngắn ngủi thôi. Bọn họ sẽ còn gặp lại.

---------------------------------------------

Bánh cá: Tối mai cuối tuần nên tui nghỉ 1 buổi nhé nhưng mà sẽ công bố tin vui nè😁

Đọc truyện chữ Full