DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Hệ Thế Thân
Chương 124: [Gương vỡ lại lành 11] Có muốn thử một chút không?


-------------------------------------------------------

Có thể là do bầu không khí hiện tại quá tốt, cũng có thể là do tác dụng của adrenalin. Hứa Thừa Yến nhịn không được nở nụ cười, thoáng nghiêng đầu tiến gần đến bên tai nam nhân: "Hạ Dương, chúng ta có muốn..."

Muốn thử xem một chút hay không? Thử bên nhau một lần nữa.

"Hửm?" Hạ Dương nhất thời không nghe rõ nửa câu sau, ôm lấy thiếu niên trong lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu.

Sau khi đã đứng vững, Hạ Dương liền buông tay ra, một bên chỉnh sửa lại tay áo, một bên hỏi: "Em vừa nói gì vậy?"

Hứa Thừa Yến lui về phía sau vài bước, cũng thoáng khôi phục một ít lý trí. Hô hấp cũng ổn định, nhịp tim trở lại bình thường.


"Không có gì." Hứa Thừa Yến cười cười.

Hai người cùng nhau vào trong biệt thự. Hạ Dương quay lại thư phòng tiếp tục làm việc, Hứa Thừa Yến thì nằm trên sô pha trong phòng khách chơi điện thoại.

Đến chạng vạng tối, Hứa Thừa Yến nghe thấy trong sân có tiếng động, là lão quản gia đã đi đâu đó trở lại. Lần này ông ấy còn mang theo hai người thợ, hình như là muốn sửa thứ gì đó.

Hứa Thừa Yến chú ý tới liền đứng dậy đi ra sân xem thử thì thấy lão quản gia dẫn theo hai người thợ đi về phía cổng nhỏ. Tuy nhiên, bởi vì góc độ không thuận tiện cho nên cậu cũng không thấy rõ tình huống cụ thể bên kia, cũng không biết là bọn họ muốn sửa cái gì nữa.

Vì thế Hứa Thừa Yến quay trở lại phòng khách, trùng hợp nhìn thấy Hạ Dương đang đi xuống lầu liền bước tới nói: "Bác Văn vừa dẫn một nhóm người nào đó về đấy, hình như là muốn sửa cái gì đó."


"Ừm." Hạ Dương gật đầu, nhàn nhạt giải đáp cho cậu: "Xây một cái cầu thang ở chỗ tường rào."

"Xây cầu thang?"

"Bạn nhỏ leo lên tường không an toàn." Hạ Dương nhìn thoáng qua hướng sân, chậm rãi nói tiếp: "Lần sau có muốn leo lên tường thì nhớ đi bằng cầu thang đấy."

"Đã biết rồi ạ, chú Hạ Dương." Hứa Thừa Yến có lệ gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng ăn.  

Đã đến giờ cơm tối, dì giúp việc cũng đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi. Lúc Hứa Thừa Yến đi vào phòng ăn thì thấy Tiểu Ôn cũng ở đây. Tiểu Ôn đang ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn cúi đầu ăn bữa tối của mình.

Hứa Thừa Yến không nhịn được cúi xuống nhìn nhìn nhóc thú cưng bên dưới, phát hiện trong bát của Tiểu Ôn là cơm trộn, bên trong còn có thịt, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Hứa Thừa Yến đi tới trước bàn ăn, lên tiếng: "Sao tôi lại thấy cơm của Tiểu Ôn có vẻ ăn ngon hơn nhỉ?"


Hạ Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đối diện, không nhanh không chậm hỏi lại: "Em muốn giành ăn với Tiểu Ôn à?"

Hứa Thừa Yến nhìn rau xanh trên bàn không khỏi phân bua: "Tiểu Ôn có thể ăn thịt, nhưng tôi lại không được ăn thịt."

"Bác sĩ kiến nghị nên ăn thanh đạm một chút."

"Là kiến nghị thôi chứ có bảo nhất định phải ăn thanh đạm đâu."

Hạ Dương thấy bạn nhỏ có vẻ uất ức như vậy thì không đành lòng nữa đành phải nhượng bộ: "Nếu em muốn ăn thì bảo dì xào thêm cho em một phần đi."

Hứa Thừa Yến nghe vậy liền nhanh chân vui vẻ đi tới phòng bếp tìm dì bảo mẫu làm thêm một phần cơm trộn giống của Tiểu Ôn cho mình. Ăn tối xong, cậu trở về phòng ngủ của mình, thuận tiện ôm theo cả Tiểu Ôn.  

Hứa Thừa Yến ôm ôm Tiểu Ôn trong ngực nằm trên giường, một tay nghịch điện thoại, tay kia thì vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Tiểu Ôn vừa mềm mềm vừa ấm áp, cảm giác ôm vào trong ngực cũng rất tốt giống như thú nhồi bông vậy. Mà nhóc này cũng rất ngoan ngoãn nằm yên trên người cậu, bộ dáng thập phần đáng yêu.
Hứa Thừa Yến đang lướt weibo thì chợt nhận được điện thoại của Tô Đường.

Sau khi kết nối, giọng nói Tô Đường liền truyền đến: "Chu Chu, tuần sau muốn ra ngoài tụ họp một chút không?"

Hứa Thừa Yến hỏi lại: "Khi nào ạ?"

"Tôi với Trì Tiêu thì khi nào cũng được, chỉ xem bên cậu có tiện không thôi." Tô Đường nói.

Hứa Thừa Yến trả lời: "Vậy đầu tuần đi."

"Ok." Tô Đường đồng ý, lại hỏi: "Gần đây cậu ở nhà nghỉ ngơi à?"

"Tôi ở nhà một người bạn."

Tô Đường thuận miệng hỏi: "Ai thế?"

Hứa Thừa Yến trầm mặc một lúc, sau mới trả lời: "Là nhà người yêu cũ."

"Hai người quay lại rồi?"

Hứa Thừa Yến nhất thời không đáp lại câu hỏi này. Lúc trước khi Hạ Dương tìm cậu bày tỏ ý định muốn quay lại, cậu đã từ chối, lúc ấy cậu không muốn suy xét đến chuyện yêu đương. Nhưng bây giờ cậu đã hoàn thành nguyện vọng của Tần Chu, vậy nên cũng có thể bĩnh tĩnh lại mà cẩn thận nghĩ đến những chuyện khác. 
"Cũng không chắc nữa... Khả năng là có thể sẽ như vậy." Câu trả lời của cậu có chút mơ hồ, vô thức sờ sờ đầu Tiểu Ôn để dời đi lực chú ý của mình. 

"Vậy chị đây chờ tin tốt của cậu nha." Giọng Tô Đường còn rất nhẹ nhàng.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến nằm im trên giường vừa nghĩ về cuộc nói chuyện lúc nãy vừa vuốt ve Tiểu Ôn. Tiểu Ôn nhúc nhích thân mình thuận thế chui vào trong chăn bông, cuộn người lại như một quả bóng rồi gối lên ngực cậu sưởi ấm.

Hứa Thừa Yến cũng tiếp tục vỗ nhẹ lên người nó qua lớp chăn bông. Khung cảnh một người một mèo cùng nhau nằm trên giường vô cùng hài hòa. Đến tầm 9 giờ rưỡi thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Dương đẩy cửa ra, trên tay còn cầm theo một ly sữa bò đi vào phòng. Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy sữa bò liền đau đầu, cậu thực sự không muốn uống nó.
Hạ Dương đi tới ngồi ở mép giường, đặt ly sữa bò lên trên bàn rồi nhắc nhở: "Đến giờ rồi."

Hứa Thừa Yến không nhúc nhích gì, chỉ nói: "Lát nữa tôi sẽ uống."

Hạ Dương nhìn thoáng qua thiếu niên trên giường nhưng cũng không nói gì thêm, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy máy tính bảng ra: "Muốn nghe kể truyện không?"

Hứa Thừa Yến hơi thay đổi tư thế nằm nghiêng người lại, nhìn thân ảnh ngồi bên mép giường. Trong phòng không bật đèn, chỉ để một ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Hứa Thừa Yến lần này không cự tuyệt, ngược lại đồng ý đáp: "Ừm."

Hạ Dương hơi ngạc nhiên: "Muốn nghe cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Hạ Dương vừa lên mạng tra chuyện kể trước khi ngủ vừa hỏi: "Người đẹp ngủ trong rừng? Nàng tiên cá? Hay cô bé quàng khăn đỏ?"
"Chọn đại đi." Hứa Thừa Yến không có yêu cầu gì.

Vì thế Hạ Dương nhấn vào truyện người đẹp ngủ trong rừng, bắt đầu đọc trang đầu tiên. Hứa Thừa Yến ở một bên an tĩnh lắng nghe, cũng không có buồn ngủ.

Hạ Dương chậm rãi kể truyện, từ người đẹp ngủ trong rừng rồi lại đến nàng tiên cá, hết nàng tiên cá thì đến cô bé quàng khăn đỏ... Mãi cho tới khi Hạ Dương kể xong, lơ đãng nhìn về phía giường thì thấy thiếu niên trên giường vẫn như cũ mở to hai mắt.

Hạ Dương khẽ nhíu mày: "Em còn chưa ngủ sao?"

"Không buồn ngủ." Hứa Thừa Yến lắc đầu.

Hạ Dương cúi người, đắp chăn cho cậu lại cẩn thận rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Bạn nhỏ nên đi ngủ sớm một chút đi."

"Quá sớm, tôi thật sự ngủ không được." Hứa Thừa Yến khẽ cười một tiếng, lại vén chăn xuống một chút.
Hạ Dương để ý tới động tác của cậu liền duỗi tay qua chuẩn bị kéo chăn lên cao như cũ.  

Hứa Thừa Yến vội lên tiếng ngăn hắn lại: "Tiểu Ôn còn ở bên trong, sẽ làm nó ngạt đấy."

"Tiểu Ôn ở bên trong?" Hạ Dương nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm chăn bông, ngay giây tiếp theo trực tiếp xốc chăn lên liền nhìn thấy một cục bông xù xù nho nhỏ nằm trên bụng thiếu niên. 

Tiểu Ôn lười biếng híp híp mắt nằm cuộn tròn trong lòng ngực cậu. Hạ Dương không chút do dự vươn tay nhấc nó lên đặt sang một bên, không nhanh không chậm nói: "Tiểu Ôn rụng lông."

Tiểu Ôn bị đặt sang một bên thảm, đột ngột rời khỏi lòng ngực ấm áp làm nó có chút mờ mịt ngẩng đầu lên. Nó nhìn nhìn chủ nhân của mình, rồi lại nhìn thoáng qua thiếu niên trên giường, sau đó liền lóc ngóc bò dậy muốn leo lên giường. Nhưng Hạ Dương đời nào cho nó thỏa ý muốn của mình, trực tiếp ôm nó lên rồi đi ra ngoài hành lang. 
Hạ Dương đóng cửa phòng lại nhốt Tiểu Ôn ở bên ngoài, sau đó mới trở lại bên giường nhắc nhở: "Em mau ngủ đi."

Hứa Thừa Yến vẫn chưa buồn ngủ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, lên tiếng phản bác: "Mới 10 giờ rưỡi, quá sớm."

"Không còn sớm nữa."

Hứa Thừa Yến khẽ đưa mắt qua chiếc đèn bàn: "Đèn trong phòng bật làm tôi ngủ không được."

Hạ Dương lập tức tắt đèn đi, trong phòng nháy mắt liền chìm vào bóng tối. Hứa Thừa Yến cũng không nói gì nữa mà nhắm mắt lại, hô hấp chậm rãi vững vàng. Thế nhưng đại não lại vẫn thập phần thanh tỉnh, hoàn toàn không ngủ được.

Hứa Thừa Yến nằm trên giường hồi lâu cuối cùng vẫn bèn mở mắt ra, nhìn qua phía mép giường liền thấy được một thân ảnh. Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nên cậu vẫn có thể thấy rõ người trước mặt. Hạ Dương an tĩnh ngồi ở đó, cũng không chơi điện thoại mà chỉ chăm chú nhìn vào thiếu niên trên giường. 
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, bắt gặp ánh mắt tia thẳng đến cậu của nam nhân. Trong lúc nhất thời, cả hai đều không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng cũng thập phần im lặng.

Hứa Thừa Yến thoáng dịch người gần về phía mép giường, một bàn tay từ trong chăn bông vươn ra đặt lên mu bàn tay nam nhân. Bàn tay của hắn rất ấm áp, Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vuốt ve mấy khớp xương gồ lên, có chút nhàm chán.

Hạ Dương lên tiếng: "Vẫn không ngủ được sao?"

Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, tiếp tục cọ tới cọ lui trên mu bàn tay Hạ Dương giống như coi tay của hắn thành một món đồ chơi vậy. Được một lúc thì cậu thấy khơi khát, bèn ngồi dậy lấy bình giữ ấm trên tủ đầu giường qua uống nước. Cũng bởi vì động tác uống nước mà chăn bông trên người cậu bị tuột xuống thắt lưng. 
Hạ Dương chợt chú ý thấy đồ ngủ trên người thiếu niên hơi lộn xộn, hai cúc áo trên cùng chưa cài chặt, cổ áo cũng lỏng lẻo. Hạ Dương tức khắc nhíu mày: "Sao lại không mặc quần áo cho cẩn thận thế."

Hứa Thừa Yến uống nước xong thì đặt bình giữ ấm lên tủ đầu giường, lại theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn thoáng qua đồ ngủ của mình. Mà Hạ Dương thì đang nhích tới gần cài cúc áo lại cho cậu.  

Hứa Thừa Yến cũng ngồi im trên giường không nhúc nhích, hơi chăm chú nhìn động tác của Hạ Dương. Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã rất gần. Hứa Thừa Yến cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Hạ Dương, lại ngửi thấy mùi hương mát lạnh nhàn nhạt xen lẫn một chút mùi rượu vang đỏ tinh khiết.   

Thế là Hứa Thừa Yến liền hỏi: "Anh uống rượu à?"
"Ừm." Hạ Dương cài cúc áo xong thì tiếp tục sửa cổ áo lại cho cậu: "Có uống một chút."

"Tôi cũng muốn uống."

Hạ Dương nghe vậy thì không nhanh không chậm phản bác: "Bạn nhỏ không thể uống rượu."

Hứa Thừa Yến khẽ bật cười thành tiếng: "Uống một ly thôi cũng được."

"Lần sau lại uống."

Hứa Thừa Yến: "Hôm nay không thể uống sao?"

"Muộn quá rồi, bạn nhỏ nên đi ngủ." Giọng nói Hạ Dương còn rất thản nhiên, từ tốn sửa áo ngủ giúp bạn nhỏ của hắn. 

Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, chủ động nhích lại gần sát hắn rồi hơi ngẩng đầu lên: "Tôi không muốn ngủ."

Hạ Dương cúi đầu nhìn trực diện ánh mắt của thiếu niên. Trong không gian tối tăm của căn phòng, hai ánh mắt khẽ giao triền với nhau, không khí đột nhiên trở nên có chút ái muội. Lòng bàn tay Hạ Dương còn đặt bên eo thiếu niên, khẽ dùng sức càng siết lại chặt hơn.  
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của bọn họ. Bất tri bất giác khoảng cách giữa cả hai đã ngày càng rút ngắn, vượt qua khỏi khoảng cách an toàn. Chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi là có thể chạm môi.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, lông mi khẽ run rẩy. Hô hấp đột nhiên trở nên có chút dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn. Cậu vô thức vươn tay ra khoác lên cánh tay nam nhân. 

Nhưng khi cậu vừa định tiến lại gần hơn nữa thì nam nhân trước mặt lại nghiêng đầu sang một bên...

Né tránh nụ hôn này.

-----------------------------------------------

Bánh cá: Tối nay chỗ tôi mưa to nên cúp điện mọi người ạ, tui đành đăng kí 3g đăng chap cho mọi người đây ^^;

----

Thông báo: tối nay và tối mai không có chap nha vì tui bận thi cuối kì mất tiêu, hẹn gặp lại mọi người vào tối ngày mốt nhé🥰

Đọc truyện chữ Full