-----------------------------------------------------
Vẫn còn một chút thời gian trước khi buổi lễ bắt đầu. Tần Chu an tĩnh ngồi im tại chỗ ngồi, tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Đạo diễn Uông ngồi ở bên cạnh Tần Chu, nụ cười trên mặt không ngừng nở rộ. Lần này 《 Vườn lê 》 được lọt vào danh sách đề cử một số giải thưởng, nếu may mắn thì hẳn sẽ có thể rinh về một chiếc cúp.
Đạo diễn Uông lại nhìn sang Tần Chu bên cạnh, chú ý thấy vẻ mặt của cậu thực bình đạm liền hỏi: "Cậu có căng thẳng không?"
Tần Chu cười cười, cũng không có chấp niệm gì lớn đối với chuyện đoạt giải nhưng vẫn phối hợp gật đầu đáp: "Có một chút ạ."
Điều khiến Tần Chu thoáng có chút bất ngờ chính là khách quý trao giải năm nay lại là Bùi Nguyên. Bùi Nguyên bước lên sân khấu, dựa theo quy trình bắt đầu công bố danh sách đoạt giải.
Tần Chu ngồi dưới khán đài tập trung nghe danh sách, cùng những người khác vỗ tay tán thưởng, chúc mừng những đoàn phim đoạt giải. Mà《 Vườn lê 》 cũng xuất sắc giành được ba chiếc cúp liên tiếp, nụ cười trên mặt đạo diễn Uông không cách nào ngừng lại được.
Bất tri bất giác, đã tới lúc công bố giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Bùi Nguyên mở phong thư ra, nhìn thoáng qua danh sách: "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là..."
Dưới khán đài, Tần Chu vẫn rất bình tĩnh, cũng không để ý đến kết quả lắm. Lại nghĩ tới lời người đại diện đã nói, trên mặt Tần Chu vẫn nở nụ cười, chuẩn bị chúc mừng những người khác.
Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay vô cùng náo nhiệt, máy quay cũng nhanh chóng tập trung lia về hướng Tần Chu.
Tần Chu sửng sốt mất một giây, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra người đoạt giải thế mà lại là mình. Tần Chu vội vàng đứng dậy bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp từ trong tay Bùi Nguyên. Chiếc cúp rất dày, Tần Chu cầm chiếc cúp đứng dưới ánh đèn sân khấu sáng chói vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật.
Tần Chu nhìn về phía ống kính, cười tươi phát biểu: "Cảm ơn tất cả mọi người trong đoàn phim, cảm ơn quý vị khán giả..."
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tần Chu đi vào hậu trường.
"Tới rồi tới rồi! Đại ảnh đế đến rồi!"
"Chúc mừng đại ảnh đế của chúng ta!"
Một nhóm người vây quanh Tần Chu ồn ào chúc mừng, còn muốn cùng Tần Chu chụp ảnh chung nữa. Bên trong hậu trường chật cứng người, ngay cả lối đi nhỏ trên hành lang cũng toàn là người, bọn họ đang cùng nhau tán gẫu vô cùng náo nhiệt.
Hạ Dương khẽ quay đầu lại nhìn về phía hậu trường, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên quen thuộc kia ở trong đám người. Trên mặt cậu vẫn nở một nụ cười đầy ôn nhu, tay cầm cúp đang chụp ảnh cùng những người khác.
Hạ Dương thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói: "Không cần."
Viên Liệt nhìn qua nam nhân bên cạnh, quan sát biểu hiện trên gương mặt của hắn. Chỉ là nhất thời Viên Liệt cũng không nhìn ra được cảm xúc gì, thật sự rất khó phân biệt. Không biết vì sao nhưng hiện tại tâm tư của Hạ Dương so với trước đây càng khó đoán hơn, cảm xúc cũng che giấu càng ngày càng kỹ, rất khó có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Viên Liệt nghĩ nghĩ, bèn chủ động hỏi: "Có muốn tâm sự một chút hay không?"
Hạ Dương không nói gì.
Viên Liệt lại dẫn dắt: "Kể một ít chuyện hằng ngày gì đó, ví dụ như Kỳ Kỳ hay Tiểu Ôn chẳng hạn."
Hạ Dương chỉ trả lời: "Vẫn như cũ thôi."
Viên Liệt cười nhẹ một tiếng, cũng không bất ngờ chút nào với câu trả lời này của Hạ Dương.
"Vậy để tôi kể chuyện của chính mình đi." Viên Liệt tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Tôi dự định sẽ cầu hôn."
Hạ Dương trầm mặc vài giây, sau đó lên tiếng: "Chúc mừng."
"Mặc dù nói vậy nhưng tôi còn chưa có ý tưởng gì với nơi cầu hôn nữa, cũng đã nghĩ đến rất nhiều phương án nhưng đều cảm thấy không chắc sẽ thành công." Viên Liệt cười cười: "Có kiến nghị gì không?"
"Không."
Viên Liệt cười tủm tỉm, nói tiếp: "Vậy đợi khi nào tôi cầu hôn thành công rồi tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm lại cho anh."
Hạ Dương nhàn nhạt từ chối: "Không cần."
Viên Liệt vẫn rất nhiệt tình, tiếp tục hỏi: "Vậy kinh nghiệm hẹn hò thì sao? Cái này tôi rất có kinh nghiệm đấy nha."
"Không cần."
"Lỡ như có thì sao? Nói không chừng một ngày nào đó anh sẽ cần nó đấy?" Viên Liệt tùy ý vỗ vỗ bả vai Hạ Dương: "Tôi đề cử cho anh một nhà hàng cơm Tây, nơi đó khung cảnh rất tốt, rất thích hợp cho mấy đôi tình nhân hẹn hò."
"Vừa vặn sau khi ăn cơm xong thì đi xem phim, bên cạnh chỗ đó có một rạp chiếu phim tư nhân đấy." Viên Liệt cười: "Tôi còn có thẻ hội viên nữa này, thẻ này còn có phúc lợi dành riêng cho tình nhân, tôi có thể cho anh mượn."
Sắc mặt Hạ Dương vẫn không thay đổi, tùy ý đáp: "Đến lúc đó rồi nói."
Viên Liệt cũng không nhắc tới chủ đề này nữa, lẳng lặng đứng sang một bên. Mà Viên Liệt cũng không ở lại lâu, đứng thêm một lúc liền xoay người đi về phía hậu trường. Bên cửa sổ cũng chỉ còn lại một mình Hạ Dương, xung quanh đều vắng vẻ.
Ở hậu trường cách đó không xa, Tần Chu còn đang rất bận rộn chụp ảnh chung cùng mọi người. Giang Lâm cũng ở đó, còn hưng phấn kích động hơn cả đương sự là Tần Chu nữa.
"Anh Chu, anh hiện tại chính là ảnh đế rồi đó! Đại ảnh đế của chúng ta!" Giang Lâm cười đầy vui vẻ ôm chầm lấy Tần Chu.
Tần Chu cũng ôm lại Giang Lâm, cười nói: "Lần này là may mắn."
Lần này quả thật là vận may của cậu, năm nay không có bộ phim nào đại bạo hết nên vừa hay cậu mới được hời nhận cúp ảnh đế.
Giang Lâm: "Vậy anh cũng rất lợi hại a!"
Tô Đường đi tới, cười nói: "Tiền đồ sáng lạng rồi nha Chu Chu, mời khách mời khách đi!"
Lâm Trì Tiêu cũng vui vẻ hùa theo: "Đúng vậy, Tần Chu mời khách đi!"
"Được thôi." Tần Chu sảng khoái đồng ý: "Mọi người chọn thời gian và địa điểm đi, tôi mời."
Bên trong hậu trường rất nhiều người, cũng rất náo nhiệt.
Tần Chu ở bên trong một lúc lâu liền cảm thấy có chút ngột ngạt khó chịu. Thế là Tần Chu tìm một vòng xung quanh, sau khi thấy người đại diện thì đưa cúp cho anh bảo quản trước rồi bản thân một mình đi ra hành lang hít thở không khí.
Trên lối đi nhỏ ngoài hành lang cũng có không ít nghệ sĩ, khi nhìn thấy Tần Chu đều sôi nổi chào hỏi. Tần Chu cũng cười gật đầu đáp lại, chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi. Mà khi Tần Chu xuyên qua đám người, đang định đi về phía cửa sổ thì thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở cuối hành lang.
Ở đó, nam nhân mặc vest đen đang đứng lẻ loi một mình bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Chu nhìn bóng dáng kia, chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra ngay đó là Hạ Dương, bước chân vô thức ngừng lại.
Mà Hạ Dương cũng nhìn thấy Tần Chu từ phản chiếu trong tấm gương cửa sổ, giật mình quay đầu nhìn về phía cậu. Tần Chu đứng im tại chỗ, nở một mụ cười lịch sự với Hạ Dương nhưng không nói gì.
Hạ Dương chủ động đi tới, lên tiếng trước: "Chúc mừng."
"Cảm ơn." Tần Chu cong khóe mắt.
Hạ Dương lại im lặng, không nói gì nữa. Hai người nhất thời không biết phải tiếp tục nói gì, đứng đối mặt với nhau, bầu không khí còn có chút xấu hổ.
Hạ Dương đánh giá thiếu niên trước mặt, chợt thấy Tần Chu có vẻ gầy đi, so với lúc trước có vẻ tiều tụy hơn một chút. Mặc dù bây giờ Tần Chu đang trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Hạ Dương liền hỏi: "Em có phải gầy đi rồi hay không?"
"Có sao?" Tần Chu khẽ cười mỉm, lắc lắc đầu: "Tôi không để ý lắm."
Hạ Dương: "Gần đây nghỉ ngơi không được tốt sao?"
"Vẫn còn tốt." Tần Chu trả lời một cách trung quy trung củ.
Hạ Dương gật đầu, lại hỏi: "Tuần này có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Tần Chu nghe xong lời này thì hơi trầm mặc xuống, không trả lời ngay. Qua một lúc sau, Tần Chu mới trả lời: "Tuần này không chắc là có thời gian rảnh, để tôi hỏi lại người đại diện xem sao."
"Được."
Đúng lúc này, cách đó không xa có người gọi Tần Chu.
"Tần Chu!" Đạo diễn Uông vẫy vẫy tay gọi cậu lại đó.
Tần Chu thấy thế liền quay sang nói với Hạ Dương: "Tôi đi trước đây."
Hạ Dương gật đầu, Tần Chu cũng xoay người đi về phía hậu trường. Hạ Dương dõi theo bóng lưng Tần Chu rời đi, nhìn thấy cậu đi tới bên cạnh đạo diễn Uông.
Đạo diễn Uông ôm lấy bả vai Tần Chu, hưng phấn nói: "Chúc mừng chúc mừng! Lần sau có thời gian chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?"
"Vâng ạ." Tần Chu rất sảng khoái đáp ứng.
Hạ Dương cũng nghe thấy câu trả lời của Tần Chu, hai mắt liền rũ xuống. Cùng đưa ra lời mời giống nhau, nhưng Tần Chu lại đáp lại hai đáp án khác nhau.
Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành hết rồi, có một số việc không tiện đáp ứng thì sẽ tìm lý do thoái thác, cho nhau một bậc thang. Hạ Dương biểu được ý tứ của Tần Chu là cự tuyệt, vì thế cũng không ở lại thêm nữa mà xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Tần Chu và đạo diễn Uông cùng nhau về lại hậu trường. Bên trong vẫn còn không ít người, người đại diện cũng còn ở đây.
Tần Chu đi tới, hỏi người đại diện: "Phàm ca, tuần này em có ngày nào nghỉ không?"
Người đại diện nghe cậu hỏi vậy cũng hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Sao vậy?"
Tần Chu: "Anh xem giúp em có ngày nào nghỉ không, em muốn cùng một người bạn ra ngoài ăn bữa cơm."
Người đại diện thuận miệng nói: "Cậu đi cùng ai vậy? Tuần này cậu rất bận, phỏng chừng là không có thời gian đâu."
"Một người bạn riêng tư, ăn bữa cơm thôi." Tần Chu thúc giục: "Phàm ca anh mau xem giúp em một chút đi, sáng trưa hay là buổi tối gì đều được hết."
Người đại diện đành phải lấy điện thoại ra, nhấp vào phần ghi chú rồi thấp giọng nói: "Ngày mai cậu có một buổi ghi hình, ngày mốt thì chụp ngoại cảnh, thứ bảy diễn tập..."
Tần Chu hỏi: "Không có thời gian sao?"
Người đại diện lại xem xét lịch trình một lần nữa, lên tiếng: "Lịch trình tuần này của cậu đều kín hết cả rồi, chỉ có sáng thứ sáu là rảnh được chút thôi."
Tần Chu cũng thò đầu tới nhìn nhìn, đáp: "Được, vậy sáng thứ sáu đi."
Ngay sau đó, Tần Chu liền rời khỏi hậu trường mà đi ra ngoài hành lang. Tần Chu trực tiếp đi thẳng tới cuối hành lang nhưng lại không thấy ai cả, ở đấy trống rỗng không một bóng người.
Tần Chu lại tìm xung quanh một vòng, nhưng vẫn không thấy được Hạ Dương, điều này làm cậu thoáng có chút khó hiểu. Cậu chỉ vừa mới rời đi vài phút, kết quả quay lại đã không thấy Hạ Dương đâu nữa.
Tần Chu tiếp tục tìm trên hành lang, khi nhìn thấy Giang Lâm liền bước tới hỏi: "Giang Lâm, em có nhìn thấy Hạ Dương không?"
"Anh của em sao?" Giang Lâm theo bản năng nhìn nhìn một vòng xung quanh rồi đáp: "Hình như anh ấy vừa mới đi rồi."
Tần Chu hơi sửng sốt.
Giang Lâm hỏi lại: "Anh tìm anh ấy có chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì." Tần Chu cười cười, lại quay về hậu trường.
Điện thoại của cậu còn để ở chỗ trợ lý giữ giùm, vì thế Tần Chu đi tìm trợ lý lấy lại điện thoại. Tần Chu bấm vào khung chat với Hạ Dương, bắt gầu gõ chữ.
【 Sáng thứ sáu tuần này tôi có thời gian rảnh, muốn cùng nhau đi không? 】
Nhưng mà Tần Chu còn chưa kịp gửi đi thì đột nhiên nghe thấy giọng của trợ lý ở cách đó không xa...
"Phàm ca, có người tìm em đặt hẹn trước với Tần Chu lão sư, em phải trả lời lại như thế nào đây?" Trợ lý hỏi.
Người đại diện: "Nên trả lời thế nào thì cứ trả lời như vậy, có người chỉ là tùy tiện nói khách sáo thôi, không nhất định là thật sự muốn hẹn trước đâu."
Tần Chu nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, động tác trên tay thoáng dừng lại giữa không trung. Tần Chu nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện trên màn hình, trầm mặc xuống.
Đúng vậy. Cũng chỉ là một câu khách sáo mà thôi, không nhất thiết là thực sự muốn vậy. Vì thế Tần Chu xóa hết mấy chữ vừa gõ đi, rồi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện.
Lúc này, đạo diễn Uông ở cách đó không xa hét to: "Tần Chu! Mau lại đây chụp một tấm ảnh chung thật lớn nào!"
"Tới đây!" Tần Chu liền đi qua đó.
Bùi Nguyên đứng bên cạnh đạo diễn Uông, Tô Đường và Lâm Trì Tiêu cũng đều ở đó. Tần Chu mới vừa bước tới đã bị đạo diễn Uông kéo đến chính giữa.
Tần Chu đưa điện thoại cho trợ lý, trợ lý giơ điện thoại lên điều chỉnh tốt góc độ rồi hô lớn: "Ba! Hai! Một!"
Hình ảnh được lưu lại. Tần Chu nhận lại điện thoại, nhìn thấy mọi người trong bức ảnh đều nở một nụ cười thật tươi. Tần Chu liền đăng nhập vào weibo, đăng tấm ảnh này lên.
【 Tần Chu: Cảm ơn tất cả mọi người!】
Tần Chu đăng weibo xong, tầm mắt nhìn sang bàn bên cạnh liền thấy chiếc cúp ảnh đế đặt ở trên đó. Tần Chu đi tới, cầm chiếc cúp lên.
Bất tri bất giác mà đã hơn bốn năm rồi. Cậu cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của "Tần Chu", cuối cùng cũng viên mãn. Hứa Thừa Yến nhìn chiếc cúp dày nặng trong tay, chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Cách đó không xa, Tô Đường kêu to: "Chu Chu! Đi ăn khuya đi!"
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Đường cùng Giang Lâm còn đang đợi mình. Bạn bè của cậu đang đợi cậu.
Hứa Thừa Yến đưa chiếc cúp cho người đại diện: "Phàm ca, anh giữ cái này giúp em trước đi, em cùng bọn họ ra ngoài ăn khuya đây."
Hứa Thừa Yến mỉm cười, xoay người chạy về phía bọn Tô Đường. Cậu cũng muốn bắt đầu cuộc sống của chính mình rồi.
---------------------------------------------------
- "trung quy trung củ" (中规中矩): Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.
GIẢI THÍCH VỀ CÁI KẾT CỦA BỘ NÀY
- Bộ này bao gồm: 113 chương chính truyện + 79 chương phiên ngoại theo mạch chính truyện + 1 phiên ngoại song song.
Phần [Gương vỡ lại lành] và phần [Sau Kết Hôn] tác giả gọi nó là phiên ngoại tiếp tục theo mạch chính truyện, còn phần phiên ngoại có ghi cụ thể là phiên ngoại như tác giả đăng ở trên web thì nó là 1 phiên ngoại riêng không theo mạch chính truyện.
Và ai thích đọc SE/ OE thì dừng lại ở chương 113 kết thúc phần Tần Chu là được rồi (phần chính truyện theo lời tác giả), ai thích đọc HE thì đọc hết truyện, còn truyện kết HE hay BE, OE thì tác giả chốt và để tag HE nha. Và cái phiên ngoại riêng không theo mạch truyện "Thế giới song song không có tai nạn xe cộ" kia cũng HE.
Vì vậy khi nói về cái kết của bộ này thì sẽ có 2 cách nói:
+ Cách 1: truyện HE.
+ Cách 2: Chính truyện SE/ OE, ngoại truyện theo mạch chính truyện HE, ngoại truyện không theo mạch chính truyện НЕ.
(Cre: Sweetiedammy)
SE: Sad ending: kết này nó buồn thôi
BE: Bad ending: cái kết tồi tệ
HE: Happy ending: kết hạnh phúc, viên mãn
OE: Open ending: kết mở
Vậy nên đừng ai đi tranh cãi kết bộ này BE nhé, BE là rất tồi tệ kiểu một người chết một người sống ấy. Tác giả để tag bộ này HE, nhưng tác giả cũng đã nói nếu ai thích đọc SE thì đọc đến chương 113 thôi, còn nếu thích đọc tiếp HE thì đọc đến hết.
--------------------------------------------------------
Bánh cá: Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng tui đến chap này, tuy còn nhiều thiếu sót nhưng cũng rất vui vì mọi người đã luôn ủng hộ tui. Tiếp tục cùng nhau đến những chap tiếp theo nhé, phần phiên ngoại hứa hẹn sẽ rất hay đấy😊 Đăng đúng 11p.m luôn🤣