----------------------------------------------------
Dâu tây có vị ngọt.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ lại gần lần nữa tựa hồ như muốn hôn tiếp. Bất quá Tần Chu đã kịp thời lui về phía sau, cười cười đưa dâu tây chặn môi Hạ Dương lại. Hạ Dương thuận thế cắn một cái, Tần Chu cũng xoay người trở lại bãi cỏ tiếp tục chơi với Kỳ Kỳ.
Nắng chiều còn rất ấm áp, Tần Chu híp mắt lại, cảm thấy có chút buồn ngủ. Kỳ Kỳ thì đã gối đầu lên đùi Tần Chu nhắm hai mắt lại ngủ rồi. Đột nhiên, lỗ tai Kỳ Kỳ cử động khi nghe thấy tiếng động.
Kỳ Kỳ mở mắt ra nhìn sang bên cạnh thì thấy vị chủ nhân kia của mình đang đến đây. Hạ Dương đi tới bên cạnh Tần Chu rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ.
Hạ Dương: "Để anh gọi người qua đây ngày mai làm một cái giường cho em."
Tần Chu hơi sửng sốt, vội vàng đáp: "Không cần, tôi chỉ tùy tiện nói thôi."
Dù sao cậu cũng sẽ không ở đây lâu. Tần Chu nhắm mắt lại ngủ gật trên vai Hạ Dương. Đến khi Tần Chu tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường rồi.
Xung quanh thật yên tĩnh, những tấm rèm trong phòng ngủ cũng được kéo lại cẩn thận. Tần Chu đứng dậy nhìn về phía ban công, liền nhìn thấy bên ngoài có một bóng người. Hạ Dương đang dựa vào ghế nằm, trên tay lật một cuốn album ảnh.
Tần Chu đi tới ngồi bên cạnh hắn, chợt chú ý tới trên bàn có một tấm mộc bài nhỏ. Tấm mộc bài này trông hơi cũ, Tần Chu vừa nhìn thấy tấm mộc bài này liền cảm thấy nét chữ có chút quen mắt nên cầm nó lên xem.
Tần Chu vuốt ve nét chữ trên tấm mộc bài, lúc này mới nhớ tới đây là tấm mộc bài cầu phúc mà lúc trước chính tay cậu viết ở An Thạch. Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, tấm mộc bài này vẫn là bị Hạ Dương lấy được.
Mộc bài đã phai màu, Tần Chu hơi kinh ngạc hỏi: "Sao anh vẫn còn giữ nó?"
Hạ Dương ngẩng đầu, đặt cuốn album lên bàn rồi trả lời: "Là vì nó do em tự tay viết."
"Cũ như vậy rồi, ném đi." Tần Chu tùy tay để mộc bài xuống lại mặt bàn.
"Không ném." Hạ Dương cầm mộc bài lên, thấp giọng nói: "Anh muốn giữ lại nó."
Tần Chu cũng không nói nữa, lại nhìn thoáng qua cuốn album trên bàn. Tình cờ là cuốn album cũng đang mở ra, Tần Chu lập tức liền thấy một bức ảnh ở giữa, là ảnh chụp chung của Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc.
Hạ Dương ở bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt của Tần Chu liền lên tiếng: "Đây là album ảnh do mẹ anh để lại, cũng đều là ảnh bà ấy chụp."
Trước kia, Hạ Dương chưa bao giờ nhắc tới chuyện về mẹ hắn. Đây là lần đầu tiên Hạ Dương nhắc tới mẹ hắn trước mặt cậu.
Tần Chu nhìn cuốn album, hỏi: "Tôi có thể xem một chút được không?"
"Được."
Tần Chu duỗi tay lật từng trang một. Hầu hết cuốn album đều là ảnh của Hạ Dương, cũng có ảnh chung của Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc hoặc là ảnh của Hạ Dương chụp cùng mấy người bạn khác.
Tần Chu tiếp tục lật lật xem, đang chăm chú thì đột nhiên nhìn thấy ở phía sau album có ảnh chụp của mình. Tần Chu sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương hỏi: "Sao ở đây lại có cả ảnh của tôi?"
"Là do anh bỏ vào đó." Hạ Dương hơi cúi đầu xuống: "Đây là album ảnh gia đình mà."
Tần Chu nhìn ảnh chụp nằm đó, cảm giác được sống lưng có chút tê dại liền nói: "Thôi bỏ đi, anh đừng nhét ảnh của tôi vào đó làm gì."
Tần Chu lấy hai bức ảnh kia ra rồi đóng album lại: "Là album của dì để lại thì hãy bảo quản cho thật tốt."
Tần Chu ở lại nhà cũ Hạ gia hai tuần, sau đó chuẩn bị cùng Hạ Dương trở về. Thời điểm lên xe, Kỳ Kỳ như cũ cứ quấn quýt bên cạnh chân Tần Chu, có chút luyến tiếc không muốn cậu rời đi. Tần Chu cúi người xuống xoa xoa đầu Kỳ Kỳ, dỗ dành nó quay vào nhà.
Quản gia cũng bước tới kéo Kỳ Kỳ từ bên cạnh xe trở lại. Tần Chu ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, Kỳ Kỳ còn đứng ở trên sân, hai mắt vẫn luôn nhìn về phía xe không ngừng sủa lớn.
Quản gia ở bên cạnh giữ Kỳ Kỳ lại, không cho Kỳ Kỳ chạy loạn. Tần Chu thấy bộ dáng Kỳ Kỳ như vậy, cuối cùng một lúc sau vẫn đành mở cửa xe vẫy tay gọi Kỳ Kỳ.
"Kỳ Kỳ!" Tần Chu hô to một tiếng.
Kỳ Kỳ nháy mắt mừng rỡ chạy như bay lao tới ngay lập tức, bổ nhào vào trong ngực Tần Chu không ngừng vẫy vẫy đuôi.
Tần Chu ôm con chó lớn trong tay, lại nhìn về phía nam nhân bên cạnh nói: "Mang theo Kỳ Kỳ trở về đi."
"Ừm." Hạ Dương đáp ứng.
Quản gia cũng sắp xếp một ít đồ đạc của Kỳ Kỳ rồi để lên xe. Kỳ Kỳ chen chúc trong xe, cả cơ thể cơ hồ như dán sát vào người Tần Chu.
Tần Chu ôm Kỳ Kỳ, thuận tay sờ sờ đầu nó rồi vuốt lông cho nó. Kỳ Kỳ rất thích được vuốt lông, trong cổ họng cũng phát ra tiếng ngáy thoải mái.
Sau khi về đến chung cư, Tần Chu đem đồ đạc của Kỳ Kỳ sắp xếp ổn thỏa, sau đó lại đi giải thích một chút cho dì bảo mẫu. Xong xuôi mọi thứ, Tần Chu trở về phòng ngủ rồi ngồi ở mép giường chơi điện thoại.
Kỳ Kỳ hiếu kỳ cũng thò đầu qua, nửa người trên cũng dựa vào mép giường, ở ngay bên cạnh Tần Chu. Một người một chó an an tĩnh tĩnh làm tổ bên mép giường.
Bất quá chưa được vài phút sau Kỳ Kỳ đã ngồi không yên, vì thế liền leo xuống giường muốn chạy ra bên ngoài chơi. Khi Kỳ Kỳ vừa ra khỏi phòng thì vừa vặn gặp Hạ Dương đi vào.
Hạ Dương chỉ nhìn thoáng qua Kỳ Kỳ rồi đi vào bên trong, vừa vào đã thấy người nào đó đang làm tổ bên mép giường liền nhấc chân đi về phía cậu. Bất quá khi Hạ Dương vừa bước tới gần thì chú ý tới một chỗ trên ga trải giường, khẽ nhíu mày.
Tần Chu thấy vậy, thuận miệng hỏi: "Làm sao thế?"
Hạ Dương sờ sờ ga giường một chút, sau đó duỗi tay đến trước mặt Tần Chu rồi xòe lòng bàn tay ra, chau mày bất bình với cậu: "Nó rụng lông."
Tần Chu nhìn chằm chằm lòng bàn tay Hạ Dương một lúc, sau đó mới chú ý tới một sợi lông chó đen xám ở giữa, hẳn là vì lúc nãy Kỳ Kỳ lăn lộn trên đây để lại.
Tần Chu nhịn không được bật cười, nhẹ giọng an ủi: "Chỉ rụng có một sợi thôi mà."
Nhưng Hạ Dương vẫn nhíu mày, tựa hồ không vui lắm. Trước kia ở nhà cũ, quản gia và người hầu đều sẽ chăm chăm chú ý tới Kỳ Kỳ, để ngăn không cho nó chạy lên giường.
"Kỳ Kỳ không bẩn đâu." Tần Chu nắm lấy tay Hạ Dương, nói: "Buổi tối tôi sẽ tắm rửa cho nó."
"Ừm." Hạ Dương đồng ý.
Vì thế chờ đến buổi tối, Tần Chu liền mang Kỳ Kỳ vào phòng tắm. Tần Chu cuốn tay áo cùng ống quần lên, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho Kỳ Kỳ. Bất quá Kỳ Kỳ có vẻ không thích tắm lắm, nên cứ tìm cách chạy ra bên ngoài.
Cố tình cơ thể Kỳ Kỳ còn rất lớn, Tần Chu thật vất vả mới ấn Kỳ Kỳ ở yên trong phòng tắm được. Tần Chu bật vòi sen lên, bắt đầu tắm rửa cho Kỳ Kỳ. Đang khi cậu bận rộn vật lộn với nó thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Tần Chu ngồi xổm trên mặt đất, quay sang nhìn một cái liền thấy người đến là Hạ Dương. Bất quá trong tay Hạ Dương còn cầm một cái máy ảnh, có vẻ như đang chụp ảnh.
Tần Chu: "Đừng chụp nữa, anh vào giúp tôi giữ Kỳ Kỳ lại một chút đi."
Nhưng mà Tần Chu mới vừa nói xong, Kỳ Kỳ trong tay cậu đột nhiên giãy giụa thoát ra rồi dùng sức lắc lắc cơ thể to lớn đang dính đầy nước của mình. Tần Chu nhất thời không để ý, lập tức bị Kỳ Kỳ vẩy nước đầy khắp người.
"Kỳ Kỳ!" Tần Chu vừa hô to vừa ôm lấy Kỳ Kỳ.
Hạ Dương cũng đặt máy ảnh lên bồn rửa tay bên cạnh, sau đó đi tới giúp cậu đè Kỳ Kỳ lại. Hai người bận rộn ở trong phòng tắm một lúc lâu mới giúp Kỳ Kỳ tắm rửa xong, sau lại lấy máy sấy làm khô lông cho nó.
Mà bản thân Tần Chu sau khi ra khỏi phòng tắm thì một thân quần áo trên người đều đã ướt đẫm, ngay cả quần áo của Hạ Dương cũng bị làm ướt không ít. Hạ Dương cầm máy ảnh, còn đang cúi đầu xem cái gì đó. Tần Chu tò mò thò lại gần xem thử, liền phát hiện Hạ Dương vừa mới quay video lại.
"Sao anh lại còn quay video để làm gì..." Tần Chu có chút bất đắc dĩ cười cười, vươn tay qua: "Xóa đi."
"Không xóa." Hạ Dương thuận thế ôm Tần Chu vào trong ngực: "Em đi thay quần áo trước đi."
Tần Chu thuận theo trở lại phòng thay quần áo, sau đó đi xuống phòng khách. Kỳ Kỳ buồn chán nằm trên sô pha, không thèm nhúc nhích chút nào. Tần Chu đi tới ngồi chơi với Kỳ Kỳ một lúc thì cảm thấy có thể có chút mệt mỏi.
Thế là Tần Chu liền quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ thấy vậy cũng bám sát theo sau. Bất quá Hạ Dương không cho Kỳ Kỳ vào phòng ngủ chính, đuổi Kỳ Kỳ chạy tới phòng khách rồi bảo dì giúp việc trông coi nó.
Tần Chu nhịn không được nói: "Kỳ Kỳ tắm rửa xong đã sạch sẽ rồi."
Hạ Dương vẫn đóng cửa lại, đề phòng không cho Kỳ Kỳ đi vào. Buổi tối, chỉ riêng hai người ngủ chung với nhau.
Tới sáng hôm sau, Tần Chu là bị đè tỉnh lại. Tần Chu còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì chợt cảm thấy trên ngực có vật nào đó đè nặng, tựa hồ là có thứ gì đó nhích tới nhích lui trên người cậu. Tần Chu đành mở mắt ra liền phát hiện thủ phạm của sự đè nặng đó chính là Kỳ Kỳ.
Không biết Kỳ Kỳ đã mở cửa chui vào đây từ khi nào, lúc này đang thích thú lăn qua lăn lại trên chăn. Tần Chu bị nó quậy đến nỗi ngủ không được nữa, hoàn toàn thanh tỉnh lại. Hạ Dương ở bên cạnh cũng thế, còn bởi vì bị quấy nhiễu làm hắn tỉnh giấc mà sắc mặt vô cùng âm trầm.
Tần Chu đành đứng dậy bước xuống giường, dẫn Kỳ Kỳ tới phòng khách rồi bồi nó chơi. Vì thế khi Hạ Dương đến phòng khách, liền nhìn thấy Tần Chu đang ôm Kỳ Kỳ cúi đầu chơi điện thoại.
Hạ Dương đi tới, từ sau lưng ôm lấy cậu vào trong lòng ngực, thuận miệng hỏi: "Đang xem cái gì vậy?"
Tần Chu nghe vậy liền nghiêng đầu qua, đôi môi sơ ý cũng vừa chạm vào khuôn mặt hắn. Hạ Dương nhanh chóng bắt lấy cơ hội đè gáy cậu lại, trao nhau một nụ hôn sâu.
Một hồi lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, Tần Chu dựa vào vai Hạ Dương nhìn lướt qua lịch trên điện thoại, nói: "Hạ Dương, còn một tuần nữa."
"Hửm?"
"Ba tháng, chỉ còn dư một tuần nữa thôi."
Hạ Dương chỉ gật đầu rồi ôm chặt người trong lòng ngực hơn, như thể không quan tâm chuyện này lắm. Tần Chu cũng để điện thoại xuống, không nhắc tới đề tài này nữa.
Ngày cuối cùng của thời hạn ba tháng đã đến, mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày. Hai vị chủ nhân đang say giấc trong phòng ngủ chính lại bị Kỳ Kỳ nghịch ngợm đè ép tỉnh lại.
Tần Chu rời giường, vẫn giống như cũ chơi gì đó cùng với Kỳ Kỳ hoặc thư giãn ở bên cạnh Hạ Dương. Nhưng đến chiều Hạ Dương đã thay quần áo khác, có vẻ như muốn ra ngoài.
Hạ Dương: "Anh có chút việc phải đi ra ngoài."
Tần Chu gật đầu.
"Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Hạ Dương đi tới đặt một nụ hôn ấm áp lên trán Tần Chu rồi nói tên một nhà hàng nào đó cho cậu.
"Được." Tần Chu vẫn gật đầu, sau đó ngồi trên sô pha tiếp tục chơi đùa với Kỳ Kỳ.
Hạ Dương xoay người rời đi.
Tần Chu nhàm chán làm vài việc gϊếŧ thời gian ở trong căn hộ, sau đó nhìn thấy đã sắp đến giờ hẹn liền thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Thế nhưng khi cậu đang định dẫn Kỳ Kỳ cùng nhau ra ngoài thì bị dì bảo mẫu gọi lại.
"Hạ tiên sinh đã nói với tôi rồi, Kỳ Kỳ cứ để đấy tôi xem chừng cho ." Dì ấy vội vàng nói.
Tần Chu nghĩ vậy thì cũng để Kỳ Kỳ ở lại chung cư, rồi một mình ra ngoài. Tần Chu đến khu phố thương mại, tìm thấy được nhà hàng Hạ Dương nói.
Nhà hàng đó ở tầng cao nhất, sau khi xác định thân phận của Tần Chu, nhân viên lễ tân liền lịch sự đưa Tần Chu đi tới hành lang. Lúc Tần Chu bước vào trong, phát hiện nhà hàng rất vắng vẻ, không có bất kì vị khách nào khác.
Vì trời đã sắp tối nên sắc trời càng ngày càng mờ đi, chỉ có những ngọn nến ấm áp trong nhà hàng là sáng lung linh. Nhà hàng không bật đèn lớn, xung quanh có tiếng nhạc dương cầm vô cùng êm dịu và thoải mái. Mà ở phía giữa nhà hàng, một thân ảnh nam nhân quen thuộc đang ngồi đó.
Tần Chu đi tới ngồi xuống đối diện hắn, mỉm cười: "Sao chỉ có hai chúng ta vậy? Ngay cả Kỳ Kỳ cũng không cho tôi mang tới."
"Như vậy mới an tĩnh hơn." Hạ Dương đáp.
Trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn hai phần cơm tối. Tần Chu cầm lấy dao nĩa nhẹ nhàng cắt miếng bít tết rồi từ tốn ăn nó. Như thường lệ, hai người vừa dùng cơm tối vừa tán gẫu một ít chuyện hằng ngày.
Hạ Dương cầm ly rượu lên, nhưng dường như không cầm chắc lắm nên ly rượu vô tình bị đổ xuống cánh tay hắn. Tần Chu vội vàng đứng dậy, cầm khăn giấy lau đi.
Hạ Dương cũng nói: "Anh đi thay quần áo một chút."
"Được rồi." Tần Chu không nghĩ nhiều gật gật đầu.
Hạ Dương đứng dậy rời đi thay quần áo. Tần Chu ngồi im trên chỗ ngồi của mình đợi chờ, nhưng đợi qua mấy phút rồi vẫn chưa thấy Hạ Dương trở lại. Vì thế Tần Chu liền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Dương.
Cuộc gọi được kết nối.
Tần Chu: "Hạ Dương, quần áo còn chưa thay xong sao?"
"Đã xong rồi."
Tần Chu ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy ai cả liền hỏi: "Anh ở đâu a?"
"Em quay đầu lại đi."
Tần Chu quay đầu lại, liền nhìn thấy nam nhân mặc một thân tây trang lịch lãm, trong ngực còn ôm một bó hoa hồng to. Những bông hoa hồng đỏ tươi đang trong thời kỳ nở rộ, hương hoa nồng thắm lan truyền khắp bốn phía.
Tần Chu hơi sửng sốt khi nhìn bóng dáng kia. Nam nhân bước từng bước lại gần, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cậu.
"Yến Yến!" Hạ Dương cầm trên tay một hộp trang sức nho nhỏ, chậm rãi mở ra.
Trong hộp trang sức, viên kim cương xanh lam trên chiếc nhẫn đang tỏa sáng vô cùng lấp lánh.
"Gả cho anh nhé!"