Trước khi xuyên thư Nam Bùi chưa từng yêu đương lần nào, thiết lập nhân vật sau khi xuyên thư cũng là một tên F.A từ trong trứng.
Hệ thống biết chuyện này, thiếu chút nữa đã nói toẹt ra miệng, hơn nữa còn là nói trước mặt Hoắc Nghiêu, khiến cho Nam Bùi cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu ngượng ngùng nhìn về phía Hoắc Nghiêu, giả vờ trấn định nói, “Khụ, em họ tôi không hiểu chuyện……”
Hoắc Nghiêu giấu đi tình tự trong mắt, bình tĩnh nói, “Không sao.”
Nam Bùi thấy Hoắc Nghiêu có vẻ cũng không nghĩ nhiều mới thở ra một hơi. Có điều, cùng lúc này, cậu cũng bắt đầu tò mò, Hoắc Nghiêu có giống cậu không nhỉ? Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Nam Bùi đã bị dọa nhảy dựng —- sao cậu phải quan tâm Hoắc Nghiêu thế nào chứ?
Cậu nhìn Hoắc Nghiêu một cái, kết quả lại đối diện với ánh mắt đối phương, liền vội vàng quay đi.
Bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Hoắc Nghiêu mở miệng đánh vỡ ngại ngùng, nhìn hai người trước mặt, hỏi, “Bây giờ cậu định dưa em họ cậu về nhà à?”
Nam Bùi thoáng ngẩn người, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Nếu Hoắc Nghiêu đã biết đến sự tồn tại của hệ thống rồi, vậy thì Nam Bùi cũng chẳng cần phải tới khách sạn thuê phòng làm gì nữa, chi bằng cứ để hệ thống ở lại biệt thự của Hoắc Nghiêu qua đêm luôn. Dẫu sao sáng mai tỉnh dậy, nhóc con này chắc cũng biến về lại rồi.
Vì thế, Nam Bùi nghĩ nghĩ, nói với Hoắc Nghiêu, “Hoắc tổng, anh có phiền nếu……em họ tôi ở lại đây một đêm không? Có ảnh hưởng gì đến anh không?”
Hoắc Nghiêu nhìn hai người, mím môi, chầm chậm nói, “Không phiền đâu, ở lại đi.”
Nam Bùi để lộ ra nụ cười, “Hoắc tổng, anh thật tốt.”
Hệ thống cũng cười theo, “Chú Hoắc, chú thật tốt.”
Hoắc Nghiêu – cũng không thoát được vận mệnh bị gọi là ‘chú’, “……”
Nam Bùi thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hoắc Nghiêu xuất hiện vết nứt, cố hết sức nhịn cười.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói với Nam Bùi, “Em đói.”
Nam Bùi lạnh lùng nhìn hệ thống, dùng sóng diện não nói với nó, “Đừng mơ ta làm đồ ăn cho mi nhé.”
Cậu không muốn làm người hầu cho hệ thống đâu!
Hệ thống bày ra vẻ mặt ấm ức, dùng sóng điện não đáp lời, “Tôi khó khăn lắm mới biến thành người được một lần, cậu cho tôi thử chút đồ ăn của con người đi mà. Hơn nữa…… tôi đói thật đó.”
Nói xong, đứa nhỏ còn ôm bụng, phát ra tiếng kêu ‘ục ục’ minh họa.
Tuy Nam Bùi rất bực hệ thống, nhưng nhìn vào vẻ ngoài non nớt của nó, còn bày ra bộ dáng đáng thương như vậy nữa, quan trọng hơn là, nó còn có một khuôn mặt rất giống cậu……
Cứ như thể như trông thấy bản thân hồi nhỏ bị đói vậy.
Hoắc Nghiêu mở miệng, nói với Nam Bùi, “Để tôi kêu bảo mẫu nấu cơm cho em cậu.”
Nam Bùi ngẩn người, nhìn về phía Hoắc Nghiêu, “Hay là cứ để tôi tự làm đi.”
Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, nói, “Trông cậu có vẻ mệt đó, lên lầu nghỉ ngơi chút đi, tôi trông đứa nhỏ cho, cơm thì cứ để bảo mẫu làm.”
Ngày hôm nay Nam Bùi quả thật rất mệt, không chỉ phải chạy vội các nơi làm nhiệm vụ, mà còn phải khuân vác xe đạp, rồi còn đụng trúng Tu La Tràng cỡ lớn nữa, giờ phút này cả thân lẫn tâm cậu đều kiệt quệ.
Câu nói tinh tế của Hoắc Nghiêu khiến cậu có chút cảm động.
Sau đó, Hoắc Nghiêu vươn tay ôm ‘em họ’ lên, sải bước đi vào nhà.
Nam Bùi theo phía sau anh, vừa qua cửa đã gặp ngay quản gia.
Cho dù quản gia có tu dưỡng tốt đến đâu đi nữa, lúc này cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ cực kỳ giống Nam Bùi đang được Hoắc Nghiêu ôm, nhất thời không nói nên lời.
Ông cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật kỳ dị, nhưng đồng thời cũng rất hài hòa —-
Đứa nhỏ này chắc không thể là con của Hoắc Nghiêu và Nam Bùi được đâu nhỉ, nhưng mà ba người họ nhìn lại giống như là……
Quản gia bị mấy chữ ‘một nhà ba người’ vừa nhảy ra trong đầu dọa sợ, vội vàng chuyển tầm mắt.
Hoắc Nghiêu nói bảo mẫu làm mấy món trẻ con thích cho ‘em họ’, sau đó mang ‘em họ’ lên phòng làm việc, để nó ngồi trên ghế, rồi quay đầu lại nói với Nam Bùi ngoài cửa, “Cậu đi tắm trước đi, tôi trông em cậu cho.”
Nam Bùi cong môi, nhìn hệ thống, nói, “Em họ, tốt nhất là em ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng có nghịch ngợm lung tung đấy.” Trong giọng nói mang theo mấy phần uy hiếp.
Hệ thống không dám đáp lời.
Nam Bùi lại nhìn về phía Hoắc Nghiêu, nói với anh, “Môn toán của nhóc con này không được tốt, anh tìm một quyển sách toán cho nó học nhé.”
Cậu vẫn còn ghim chuyện hệ thống vì không giỏi toán nên dẫn tới việc cụ già tám mươi biến thành đứa nhỏ năm tuổi đó.
Hoắc Nghiêu ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Bùi đã đi rồi.
Đợi Nam Bùi tắm xong quay lại, Hoắc Nghiêu đã ngồi vào bàn, xử lý công việc trên máy tính rồi, bên cạnh là một đứa nhỏ ngồi trên thảm trải sàn, ôm sách đọc.
Nam Bùi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thế mà lại thật ấm áp.
Xuất phát từ tò mò, cậu ghé lại gần nhìn thử quyển sách mà hệ thống đang đọc, nhất thời giật mình.
Quyển sách trong tay hệ thống là —- ‘Vi tích phân Thomas’.
“Vi tích phân…… em xem có hiểu không vậy?!”
Nhóc con kia gật gật đầu trả lời như thật, “Hiểu ạ.”
Hoắc Nghiêu bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “Em họ cậu thú vị thật đấy, hai mươi phút trước tôi đưa cho nó một quyển toán học căn bản, chưa qua bao lâu đã bảo mình xem xong rồi, hai mươi phút sau đã xem đến tài liệu toán cao cấp của bậc đại học.”
Hoắc Nghiêu nâng mắt nhìn Nam Bùi, “Hơn nữa nhìn điệu bộ của nó, hình như còn xem rất nghiêm túc đó.”
Hệ thống dùng sóng điện não giải thích với Nam Bùi, “Năng lực của tôi rất mạnh, chỉ cần liếc mắt một cái đã tiếp nhận được thông tin rồi.”
“Ha, ha ha……” Nam Bùi ngại ngùng nhìn Hoắc Nghiêu một cái, “Chắc…chắc chắn là nó xem không hiểu mấy cái này đâu, nó chỉ là trưởng thành sớm một chút thôi……”
Trưởng thành sớm có một tỷ chút thôi ấy mà.
Hoắc Nghiêu không đáp lời, chỉ tùy tiện buông một câu ‘Ở tuổi này của nó tiếp xúc với vi tích phân một chút cũng không tồi’, sau đó không nói thêm gì nữa.
Nam Bùi chấm hỏi đầy đầu —-
Hoắc Nghiêu nghiêm túc đấy à? Năm tuổi đã tiếp xúc với vi tích phân cũng là không tồi ấy hả?
Bây giờ lớp mầm đã bắt đầu dạy vi tích phân rồi à??
Hay là……bản thân Hoắc Nghiêu cũng là thần đồng?!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn của Hoắc Nghiêu, Nam Bùi cảm thấy mình sắp nứt vỡ rồi.
Cũng may bảo mẫu đúng lúc bước vào, cắt ngang cảnh tượng khiến người chấn động này. Bà làm cho ‘em họ’ của Nam Bùi rất nhiều món ăn ngon miệng, dễ tiêu hóa, quản gia đi cùng bà, bưng tới một cái bàn nhỏ.
Hệ thống cũng không khách khí chút nào, ngồi trước bàn ăn lấy ăn để, lượng ăn có thể so với mấy người trưởng thành cộng lại.
Hoắc Nghiêu vẫn không có biểu cảm gì như trước, quay đầu hỏi Nam Bùi, “Em họ cậu tên là gì?”
“Phạn Thũng*.” Nam Bùi tùy tiện đáp.
*phạn thũng: thùng cơm
Hoắc Nghiêu, “?”
“Phạm Thống.” Nam Bùi cứng ngắc cười, giải thích, “Họ Phạm, tên là Thống. Anh cứ gọi nó Tiểu Thống là được.”
Hoắc Nghiêu, “……”
Hệ thống có vẻ không phản đối gì với cái tên này, vẫn tiếp tục ngồi trước bàn nhỏ cúi đầu ăn cơm.
Nhân lúc Phạm Thống ăn cơm, Hoắc Nghiêu nói với Nam Bùi, “Mấy hôm nữa tôi phải đi công tác một chuyến.”
Nam Bùi thoáng ngây người, đang định nói ‘vậy anh làm việc tiếp đi’ thì đột nhiên phát hiện nãy giờ Hoắc Nghiêu vẫn luôn nhìn mình, trong mắt chất chứa cảm xúc gì đó.
“……À.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, giờ cậu với Hoắc Nghiêu cũng xem như là bạn rồi, phải thể hiện ra chút lưu luyến mới đúng, “Vậy thì đáng tiếc thật, những mấy hôm liền không được gặp anh.”
Tuy giọng điệu nghe không quá lưu luyến, nhưng Hoắc Nghiêu vẫn cảm thấy rất hưởng thụ. Anh ép khóe miệng đang muốn cong lên xuống, cố tình lạnh mặt, hỏi, “Thế nên…?”
Nam Bùi không hiểu nên hỏi lại, “Thế nên gì cơ?”
Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, không trả lời.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai nuốt đồ ăn không ngừng.
“Lần trước đã nói rồi mà, cậu quên à?” Giọng Hoắc Nghiêu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng đã trầm hơn vừa nãy mấy phần.
Anh ngước đôi mắt hẹp dài nhìn Nam Bùi, trong đó ngoại trừ chất vấn còn có mấy phần mong đợi nhỏ đến không thể phát hiện.
Nam Bùi nhìn vào mắt anh, thất thần mất một lúc.
Hoắc Nghiêu vẫn kiên nhẫn đợi cậu trả lời.
Hệ thống dùng sóng điện não nhắc nhở Nam Bùi, “Ký chủ, Hoắc tổng đang hỏi cậu kìa.”
Nam Bùi bấy giờ mới phản ứng lại, nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận đáp, “Anh muốn nói đến……chuyện vẽ tranh hả?”
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Nam Bùi đồng ý vẽ tranh cho Hoắc Nghiêu, nhưng cậu vẫn chưa có thời gian thực hiện lời hứa hẹn.
Hoắc Nghiêu mặt không đổi sắc gật gật đầu, nhướn mày hỏi, “Nhà từ thiện nào đó ngày nào cũng bận rộn làm từ thiện, chắc không đến nỗi gạt tôi đâu nhỉ?”
“Tôi không quên đâu!” Nam Bùi gật mạnh đầu, “Đợi anh đi công tác về, tôi nhất định sẽ vẽ cho anh!”
Kỳ thực Nam Bùi rất chột dạ, cậu cảm thấy mình giống y chang mấy tên tra nam miệng suốt ngày ‘lần sau, lần sau nhất định sẽ làm’.
Hoắc Nghiêu nghe vậy mới cong môi, chầm chậm nói, “Vậy cậu phải chuẩn bị thật tốt, rèn luyện kỹ năng vẽ vời đi nhé, đừng khiến tôi thất vọng đó.”
Nam Bùi đáp, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đáy mắt Hoắc Nghiêu ánh lên vẻ hài lòng.
Lát sau, Nam Bùi cầm cốc nước vừa nãy bảo mẫu chuẩn bị cho họ lên, uống một ngụm.
Lúc này, Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, đột nhiên hỏi, “Lúc cậu vẽ tranh, có cần tôi cởi đồ không?”
“Phụt —-”
Nam Bùi phun hết ngụm nước ra ngoài, thẳng vào đầu tên nhóc con đang há to miệng ăn cơm nào đó.
Phạm Thống, “……”
Nam Bùi bị sặc ho mấy cái, sau đó ngẩng đầu trông thấy Hoắc Nghiêu đưa một tờ giấy ăn cho mình. Cậu nhận lấy, lau lau miệng, giả bộ trấn định nói, “Hoắc tổng, anh…anh muốn vẽ kiểu tranh chân dung ấy hả?”
Hoắc Nghiêu ung dung nhìn Nam Bùi, giọng điệu bông đùa nói, “Tôi có nói mình muốn vẽ loại tranh đó đâu. Cậu sợ như vậy làm gì?”
“Tôi……” Nam Bùi mím mím môi, chậm chạp nói, “Tôi chỉ cảm thấy như vậy không hay lắm thôi.”
Thử tưởng tượng một chút, Hoắc Nghiêu giống như mấy người mẫu tranh chân dung, không mặc gì hết đứng đó cho cậu vẽ……
Nam Bùi cảm thấy não mình sắp nổ tung rồi.
Khóe môi Hoắc Nghiêu cong lên, bình tĩnh nói, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Nam Bùi nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, cậu đúng là xử n……khụ…” Hoắc Nghiêu cố tình dừng lại giây lát mới nói tiếp, “Giống như em họ cậu nói nhỉ.”
Nam Bùi ngơ ra vài giây mới phản ứng lại được là Hoắc Nghiêu đang nói gì.
Cậu còn tưởng Hoắc Nghiêu nghe không hiểu lời hệ thống chứ, không ngờ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Cậu trừng Hoắc Nghiêu, thẹn quá hóa giận hỏi, “Tôi đúng là như vậy đấy, thì sao, lẽ nào anh không phải?”
Hoắc Nghiêu bị hỏi đến đơ người. Lát sau, anh dời tầm mắt sang hướng khác, ho nhẹ một tiếng để giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình.
Nam Bùi thấy phản ứng này của Hoắc Nghiêu, nhất thời cảm thấy không thể tin nổi —-
Một tổng giám đốc thành công, bên cạnh luôn không thiếu người, vậy mà cũng giống như cậu ấy hả?
Lòng tò mò trỗi dậy, cậu mở miệng hỏi, “Anh……rốt cuộc có phải không?”
“Cậu muốn biết lắm à?” Hoắc Nghiêu điều chỉnh vẻ mặt, nhướn mày, hỏi ngược lại.
Nam Bùi không cần suy nghĩ đáp, “Đương nhiên, hơn nữa anh cũng biết bí mật riêng tư của tôi rồi mà, tôi hỏi một câu cũng không quá phận chứ hả?”
“Không nói cho cậu.” Hoắc Nghiêu nhàn nhã, thong dong nói.
Nam Bùi bĩu bĩu môi, “Có phải chuyện gì to tát đâu mà không dám nói chứ……”
Nhóc con tóc ướt rượt nào đó đột nhiên mở miệng hỏi, “Hai người thảo luận loại chuyện này trước mặt em có phải không ổn lắm không?”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía nó, trăm miệng một lời nói, “Không sao, em trưởng thành sớm mà.”
Hệ thống, “……”
Hệ thống ăn cơm xong, ngủ một đêm trong phòng Nam Bùi.
Sáng hôm sau, Nam Bùi tìm một lý do, đưa hệ thống ra ngoài, tới một góc khuất nẻo.
Ở trên xe, nó biến trở về thành dòng số liệu, lần nữa trở lại trong đầu Nam Bùi, trận náo loạn này mới xem như chấm dứt.
Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Nghiêu đi công tác, Nam Bùi thì bận bịu làm nhiệm vụ.
Bộ phim thần tượng Lục Bách Nhiễm đóng càng ngày càng hot trên mạng.
‘Mưa sao băng tình yêu’ hot thành hiện tượng không chỉ bởi vì kịch bản máu chó đầy đầu, nhân vật chính nhan sắc cực đỉnh, mà còn vì diễn xuất của Lục Bách Nhiễm cuối cùng cũng được mọi người phát hiện.
Cảnh Lục Bách Nhiễm nhảy xuống nước tìm dây chuyền bị người ta cắt ra up lên weibo, rất nhanh đã lọt vào bảng hotsearch với chủ đề #Diễn viên phim thần tượng có diễn xuất thật hả#.
Chủ đề này dẫn tới một cuộc tranh luận quy mô lớn.
Không ít người cho rằng diễn viên phim thần tượng chẳng có diễn xuất gì đáng nói, phim chủ yếu toàn dựa vào nhan sắc với kịch bản để tạo độ hot thôi.
Nhưng trong video của Lục Bách Nhiễm, mọi người lại kinh ngạc phát hiện diễn viên phim thần tượng thế mà lại có thể thể hiện ra nhiều tầng cảm xúc như thế, mỗi một chi tiết đều rất vừa vặn, không chỉ truyền tải được cảm xúc của nhân vật, mà còn không kệch cỡm chút nào.
Vì thế, dẫu mọi người vẫn phủ nhận diễn xuất của diễn viên phim thần tượng, nhưng lại không thể không thừa nhận Lục Bách Nhiễm là một ngoại lệ.
Mà những người ngày trước không vừa mắt Lục Bách Nhiễm, nói y mặt liệt, lúc này cũng đều bị vả mặt.
Sau khi tập này phát sóng, Lục Bách Nhiễm nhận được lời mời ghi hình phỏng vấn của một chương trình giải trí.
Trong quá trình ghi hình, phóng viên hỏi y sao có thể diễn cảnh đó tốt như vậy, y đã trả lời rằng: “Về cảnh quay đó…… Tôi phải cảm ơn ông chủ của tôi, Nam Bùi.” Giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Sau đó, y giản lược kể lại chuyện Nam Bùi ném sợi dây chuyền xuống nước, cũng xem như cung cấp cho chương trình một điểm để hút người xem.
Nam Bùi ngồi ở hậu đài trường quay, cầm điện thoại nhắn tin với Tống Cảnh Sâm, chúc gameshow giải trí của hắn gặt hái được thành công, công ty điện ảnh truyền hình mới mở cũng có thể sớm ngày thành danh, thuận tiện đốc thúc Đoàn Hành huấn luyện.
Đợi Lục Bách Nhiễm ghi hình xong quay vào hậu đài, Nam Bùi vội vàng cất di động đi.
Người đại diện Trần Tự Hiểu ở bên cạnh nói với Nam Bùi, “Anh Nam, Tiểu Nhiễm hot thật rồi, đoạn thời gian này lời mời làm người đại diện với tham gia tiết mục đếm không xuể. Đều nhờ anh có mắt nhìn, nhận bộ phim này cho cậu ấy……”
“Là do diễn xuất của Tiểu Nhiễm tốt thôi.” Nam Bùi nghiêm túc nói.
Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, mím mím môi, không nói chuyện, nhưng tâm tình rõ ràng không tệ.
“Đúng rồi, có kha khá gameshow giải trí tìm tới chúng ta đấy.” Trần Tự Hiểu nói tiếp, “Kịch bản của mấy gameshow ấy đều không tệ, vừa hay cậu cũng chuẩn bị đóng máy bên đoàn phim rồi, anh Nam, anh cảm thấy có nên nhận một gameshow cho Tiểu Nhiễm không?”
Nam Bùi nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, nhớ đến hướng đi của nguyên tác, sau khi Lục Bách Nhiễm hot lên nhờ bộ phim thần tượng kia, Nam Bùi quả thật đã cho y tham gia rất nhiều gameshow để duy trì độ hot, điều này cũng khiến Lục Bách Nhiễm vô cùng phản cảm.
Vì thế, cậu không chút do dự nói, “Nhận chứ, đương nhiên phản nhận.”
Nam Bùi vốn cho rằng Lục Bách Nhiễm sẽ rất bài xích với việc tham gia gameshow giải trí, không ngờ lại nghe thấy y nói, “Nhận cái nào?”
Nam Bùi ngẩn người, nhìn Lục Bách Nhiễm, nghĩ một lát mới nói, “Cái nào thú vị thì nhận cái đó, như vậy mới có thể nâng cao danh tiếng cho em.”
Thi thoảng trong gameshow giải trí sẽ xuất hiện một hai phân cảnh thú vị, giúp cho nghệ sĩ nhanh chóng nổi tiếng thoát vòng (fan).
Lục Bách Nhiễm cũng không từ chối, mà chầm chậm gật đầu, sau đó quay sang Trần Tự Hiểu, nói, “Anh chọn theo lời ông chủ ấy.”
Trần Tự Hiểu cũng rất kinh ngạc —- Lục Bách Nhiễm thế mà lại không hề phản đối quyết định của Nam Bùi á?
Lẽ nào vừa nổi được một bộ phim đã nghĩ thông suốt rồi?
“Có điều, tôi có một điều kiện.” Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, bỗng nhiên mở miệng.
Nam Bùi vội vàng hỏi, “Điều kiện gì? Em cứ nói đi.”
Lục Bách Nhiễm đáp, “Lúc ghi hình, anh có thể ở bên cạnh tôi không?”
“À, chắc chắn tôi sẽ có mặt ở hiện trường.” Nam Bùi quả quyết nói.
Dẫu sao, nhân vật chính vận khí không đủ, nếu như trong lúc ghi hình, Nam Bùi không có mặt, không chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Lục Bách Nhiễm cong môi, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Cùng lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị.
Tống Cảnh Sâm nhìn tin nhắn trong điện thoại —-
[Anh Cảnh Sâm, gameshow của anh nhất định sẽ hot vô cùng, công ty mới cũng sẽ gặt hái được thành công lớn, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng đều ủng hộ anh tới cùng.]
Tuy vẫn là mấy lời không chút dinh dưỡng như trước đây, nhưng xem xong, tâm tình hắn lại tốt lên nhanh chóng.
Gameshow giải trí mà công ty mới của Tống Cảnh Sâm sản xuất đã chính thức bước vào giai đoạn trù bị, hẳn là không lâu nữa sẽ bắt đầu ghi hình, Tống Cảnh Sâm sẽ đích thân đảm nhiệm vị trí nhà sản xuất, đến chỉ đạo trực tiếp tại hiện trường.
Bây giờ đang là giai đoạn đàm phán hợp đồng hợp tác với các nghệ sĩ.
Nếu như lúc trước không có sự ủng hộ nhiệt tình của Nam Bùi, có lẽ hạng mục này đã bị các cổ đông khác của tập đoàn Tống thị dẹp bỏ rồi.
Tống Cảnh Sâm nhìn danh sách những nghệ sĩ được đề xuất, đột nhiên nhớ đến nghệ sĩ trực thuộc công ty Nam Bùi mà ngày đó gặp được trước cửa đêm hội từ thiện.
“Candy, đưa cái tên này vào danh sách đi.” Tống Cảnh Sâm đột nhiên nói với thư ký như thế.
Candy ngẩn người, có chút nghi hoặc hỏi, “Lục Bách Nhiễm? Diễn viên phim thần tượng mới nổi lên gần đây ấy ạ? Cậu ta……liệu có phù hợp với gameshow này không?”
“Không cần biết hợp hay không hợp.” Tống Cảnh Sâm bình tĩnh nói, “Liên hệ với người đại diện của cậu ta bàn bạc thử xem, tốt nhất là mời được người đến tham gia.”
Candy không dám hỏi thêm, chạy đi làm việc.
Tống Cảnh Sâm nghĩ thầm, đây xem như là báo đáp Nam Bùi tại cuộc họp cổ đông lần trước đã ủng hộ mình vô điều kiện.
Dẫu sao, nếu như Lục Bách Nhiễm hot được nhờ tham gia gameshow này, hẳn cũng là điều Nam Bùi hy vọng.
Đến lúc đó, Nam Bùi nhất định sẽ cảm ơn hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính
Chương 42: Lục Bách Nhiễm nhận show giải trí
Chương 42: Lục Bách Nhiễm nhận show giải trí