DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương
Chương 36: Chương 36


Chiều hôm đó, Sơ Trường Dụ được thả ra khỏi Đại Lý Tự.
Nghe nói, Đại Lý Tự Khanh Cảnh Mục đại nhân vẫn luôn truy tìm sổ sách, điều tra bao bận, cuối cùng tra ra Công bộ Thượng thư Tiền Nhữ Bân.

Ở chỗ Tiền Nhữ Bân, Cảnh đại nhân chẳng những tìm được số sổ sách không tìm thấy ở nhà Sơ Trường Dụ, còn đào ra số vàng bạc khổng lồ mà Tiền đại nhân tham ô.
Số tiền khổng lồ khiến triều đình sửng sốt.

Nghe nói, số tiền mà Tiền đại nhân tham ô bằng số tiền quốc khố chi ra trong hai năm.

Nếu tính ra, từ lúc ông ta nhậm chức, đã đút túi một nửa chi phí của Công bộ.
Ngoài ra, vụ án của Sơ đại nhân cũng sáng tỏ.

Nghe nói, Sơ đại nhân trong sạch như nước, Tiền Nhữ Bân hối lộ không thành, nên quay ngược giá họa, đẩy hết số tiền ông ta tham ô cho Sơ Trường Dụ.
Còn sự trong sạch của Sơ đại nhân, có sổ sách giám định, các quan viên tu sửa quan đạo làm chứng, và trời đất chứng giám.
Trên đường đi, Sơ Trường Dụ nghe cai ngục tiễn y ra ngoài không ngừng huyên thuyên, thầm nghĩ cái thói xâu mấy chuyện vớ vẩn thành cả chuỗi sự thật của thằng nhóc Cảnh Mục này không biết học từ ai nữa!
"Đại hoàng tử thế nào?" y hỏi cai ngục.
Cai ngục nghe vậy thở dài "Nghe nói treo cổ tự sát trong cung!"
Y đi thẳng vào cung diện thánh, Càn Ninh đế đỡ cánh tay y, chân thành an ủi và khen ngợi, thăng chức cho y lên một bậc, làm Công bộ Thượng thư.
Càn Ninh đế có một điểm thế này.

Khi trong lòng ông nảy sinh nghi ngờ với ai, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là định tội ngay.

Mà lúc sự thật sáng tỏ, Càn Ninh đế vẫn có thể bày ra dáng vẻ chân thành, thái độ ôn hòa thân thiết.
Sơ Trường Dụ tạ ân theo phép tắc, lúc Càn Ninh đế bảo y về nhà nghỉ ngơi hai ngày, y mới lui ra ngoài, đi thẳng về phủ tướng quân.
Trên đường tình cờ gặp Cảnh Mục đang vào cung.


Ánh mắt y thâm trầm nhìn hắn, khẽ mỉm cười rồi lướt qua hắn không dừng nửa bước.
Về đến phủ tướng quân, Lý thị và Cố Lan Dung đã đợi sẵn trước cửa.
"Con trai chịu khổ rồi!" thấy y xuống xe ngựa, Lý thị nước mắt lưng tròng.

Y bước nhanh về phía trước, bà nắm chặt cánh tay y, khóc nói "Cuối cùng cũng sáng tỏ rồi!"
Cố Lan Dung bên cạnh cũng lau nước mắt nói "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Lý thị vịn vào y, kiểm tra y từ trên xuống dưới.

Thấy y khỏe mạnh, thậm chí còn hồng hào tròn trịa hơn trước, không khỏi cảm thán "Nhị điện hạ quả thật nói được làm được.

Ngài ấy bảo mẹ an tâm, nói là nhất định sẽ chăm sóc cho con."
"...!Cảnh Mục?" Sơ Trường Dụ nhíu mày "Sao mẫu thân gặp được ngài ấy?"
Cố Lan Dung nói "Kính Thần không biết đấy thôi.

Từ ngày đệ bị giam, Nhị điện hạ từng tới đây một lần, bảo ta và mẹ an tâm.

Sau đó cứ cách vài ngày có thời gian rảnh, ngài ấy sẽ đến thăm."
Sơ Trường Dụ hừ lạnh trong lòng — hết thảy bắt đầu đều do thằng nhóc này, thế mà cái danh người tốt hắn cũng làm triệt để luôn!
Lý thị an tâm, không để Sơ Trường Dụ đứng ngoài quá lâu, gọi Không Thanh dìu y về nghỉ ngơi.
Sơ Trường Dụ vừa bước vào liền thấy con chim béo đang đậu trên giá đỡ dưới hiên.
Khoảng thời gian này, con chim được nuôi rất tốt, màu lông mượt mà, thân hình mập thêm một vòng.

Nó đứng trên giá, cái đuôi xinh đẹp vểnh lên, lười biếng ríu ra ríu rít, giống như đang tắm nắng.
Sơ Trường Dụ cau mày.

"Có chìa khóa giá đỡ không?" y hỏi Không Thanh.
"Có, thiếu gia." Không Thanh vội đáp.
Sơ Trường Dụ hất cằm, nhìn giá đỡ ra hiệu "Thả con chim này đi."
"Hả...?" Không Thanh ngẩn ra, kế đó có hơi không nỡ, khuyên nhủ "Thiếu gia, con chim này bình thường đáng yêu lắm, bộ dạng cũng đẹp nữa.

Ban đêm không hót bậy, còn rất nghe lời..."
Sơ Trường Dụ nghe Không Thanh khen con chim, trong lòng thấy khó chịu, giống như Không Thanh đang lải nhải khen Cảnh Mục trước mặt y vậy.

Y không kiên nhẫn nhíu mày, cắt ngang "Thả đi."
Nói xong, y đứng đó, bày dáng vẻ nhất quyết giám sát Không Thanh thả chim đi rồi mới thôi.
Không Thanh đành chịu, mang chìa khóa đến, mở xích trên chân của con chim.
Nào ngờ con chim béo dang đôi cánh, lười biếng duỗi người một cái rồi thu cánh vào trong đám lông tơ, vẫn cứ đứng đó.
Không Thanh bật cười khúc khích, nói với Sơ Trường Dụ "Thiếu gia nhìn đi, con chim này không nỡ xa người đó!"
Sơ Trường Dụ nhìn bộ dáng ở mãi không đi của nó, nhất thời vô cùng giống Cảnh Mục.
Y sa sầm sắc mặt đi về phía trước, giơ tay xua đuổi con chim.
Con chim uất ức ríu rít hai tiếng, nhảy bịch bịch mấy cái, sau đó đáp xuống bàn của Sơ Trường Dụ, không nhúc nhích nữa.
Nó lười bay, thậm chí còn không muốn bay, ngồi xổm xuống nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen vô tội sáng ngời nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ cau mày càng chặt.
Quả đúng là ai bắt được thì tính nết y chang.

Bộ dạng của tiểu lưu manh đuổi mãi không đi này chính là bản sao của Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ lườm nó một cái rồi mặc kệ, đi thẳng về phòng ngủ.
Thấy y không so đo với con chim nữa, Không Thanh vui mừng khôn xiết, vội nhặt con chim đang nằm trên bàn, đặt lên giá dưới hiên.

"Thiếu gia chẳng phải không thích con chim này à?" một nha hoàn thấy Không Thanh làm như vậy liền nhắc nhở "Ngươi còn đặt nó lên giá, há chẳng phải lại chọc thiếu gia không vui?"
"Ngươi chỉ thấy thiếu gia lúc này không thích, nhưng lại không nhớ trước kia thiếu gia thích nó thế nào à?" Không Thanh nghe vậy tự tin cười nói "Cả ngày cho ăn cho uống, xem như bảo bối.

Ngươi chờ đi, chỉ là nhất thời thôi, sau này thiếu gia vẫn sẽ thích nó."
Chiều nay, Đới Văn Lương tan ca lẻn vào phủ tướng quân.
"Ta đã nói mà, đệ không phải loại người nhận hối lộ!" Đới Văn Lương vỗ ngực thề nói "Đệ thấy chưa, chính là lão già chết tiệt kia hại đệ!"
"Vậy đệ phải cảm ơn huynh đã tin tưởng đệ." Sơ Trường Dụ cười nói.
"Nếu không phải sức khỏe đệ không tốt, không thể làm quan võ, ta nhất định bảo đệ từ cái chức quan này đi, theo ca ca đệ cầm binh đánh trận!" Đới Văn Lương lại nói "Đám quan văn ở đây, tên nào tên nấy là thứ gì vậy chứ..."
Sơ Trường Dụ nhắc nhở "Không được phiến diện như vậy."
"Hừ! Đệ còn nói thay bọn họ!" Đới Văn Lương tức giận nói.
"Chuyện nào ra chuyện đó." Sơ Trường Dụ không tán thành nói "Huynh nói như vậy, chẳng phải hàm oan người tốt rồi sao?"
Đới Văn Lương bĩu môi, không nói chuyện này với y nữa.
"Vốn hôm nay ta muốn mang cho đệ một bình rượu Phần của lầu Vọng Nguyệt, chúc mừng đệ tai qua nạn khỏi." Đới Văn Lương đổi chủ đề nói "Nhưng mà hai ngày trước, ta nhờ mấy huynh đệ dẫn ta đến thanh lâu ở ngõ Xuân Thủy.

Rượu Phần ở đó ngon hơn lầu Vọng Nguyệt nhiều!"
"Huynh đến thanh lâu?" Sơ Trường Dụ bật cười nói "Sao hả, huynh không sợ Tạ nhị tiểu thư tính tình hay ghen không vui à?"
"Xí!" Đới Văn Lương đập vai y một cái "Đến thanh lâu đâu phải chỉ làm mỗi chuyện đó! Mấy người chúng ta chỉ uống rượu nghe hát thôi, chả khác gì đi tửu lâu."
Sơ Trường Dụ ồ một tiếng, nói "Đới công tử cũng học được mấy chuyện phong nhã rồi, lợi hại."
Đới Văn Lương tức giận giơ tay chỉ y "Đệ còn cười ta! Muốn ăn đấm phải không!"
Sơ Trường Dụ cứ cười, mặc kệ uy hiếp của Đới Văn Lương.
Hồi lâu sau, Sơ Trường Dụ thấy tâm trạng thoải mái, hỏi lại "Chắc mấy ngày qua thanh lâu khá náo nhiệt nhỉ? Nghe nói sĩ tử trong kỳ thi hương ở Hồ Châu được triệu lên kinh để thi lại."
Nói ra thì thanh lâu cũng là một nơi thần kỳ.

Nơi thô tục này lại là nơi văn nhân sĩ tử thích tìm kiếm phong nhã.

Ở đâu nhiều văn nhân, thanh lâu nơi đó phát triển mạnh.
"Chứ sao nữa, lần trước chúng ta đến nghe hát, nghe thấy phòng bên cạnh đối thơ." nói đến đây, Đới Văn Lương nhíu mày, dường như rất khó chịu "Đệ nói xem, bọn họ muốn tụ tập thì tụ tập, sao lại phải tụ tập trong thanh lâu chứ?"
Nói đến đây, Đới Văn Lương chợt nhớ đến gì đó, nói "À đúng rồi, lần trước ta gặp gì mà đệ nhất tài tử Hồ Châu đó! Bản thân hắn không nói nhiều, nhưng mọi người xung quanh lại khen ngợi hắn quá chừng."
"Đệ nhất tài tử Hồ Châu?" Sơ Trường Dụ lặp lại.

"Ừ." Đới Văn Lương gật đầu "Không biết đệ nhất tài tử này gặp được đệ, có thể phân cao thấp với đệ không."
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, dĩ nhiên có thể.
Kiếp trước, chính vị đệ nhất tài tử Hồ Châu này, lúc tham gia kỳ thi hương ở quê nhà, hạ bút thành văn, đạt được thủ khoa.

Kết quả khi vào kinh thi lại, trên điện hắn run rẩy hồi hộp, trên giấy viết lung tung bậy bạ, là người đầu tiên bị phán gian lận, rồi bị xử trảm.
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ may mắn đọc được bài thi đầu tiên của hắn, đáp án sâu sắc tuyệt vời, hoàn toàn xứng danh đệ nhất tài tử Hồ Châu.
Tiếc thay, tài tử này quá nhát gan, vừa gặp phải chuyện như vậy đã mất đầu.
Suy nghĩ một hồi, Sơ Trường Dụ cười nói "Đới huynh, huynh nói như vậy, đệ đột nhiên cũng muốn thử rượu Phần ở ngõ Xuân Thủy đó.

Lúc này đệ đang rảnh, vừa hay ở nhà nghỉ ngơi, hay là cùng nhau đi uống rượu, sao hả?"
Văn nhân tài tử phương nam này dĩ nhiên có phong thái riêng.

Khi đến sống ở nơi khác, họ thường không muốn sống trong quán trọ sặc mùi tiền, mà thích chợp mắt trong thanh lâu, thể hiện khí chất phong lưu tao nhã của mình.

Xu hướng này bắt đầu từ tài tử Liễu Vĩnh ở tiền triều, bây giờ lan rộng khắp nơi.
Bây giờ xem ra, chuyện này cũng không xấu.

Sơ Trường Dụ vừa nghe nói đệ nhất tài tử Hồ Châu xuất hiện trong thanh lâu, biết chắc người này sẽ sống ở đó.

Tài tử cùng tụ tập nơi phong lưu, hóng gió thưởng trăng, vẽ tranh ngâm thơ, nên rất dễ tìm.
Nếu Sơ Trường Dụ kiếp này có cơ hội, y nhất định phải gặp tài tử đó, nói không chừng có thể cứu hắn một mạng, giữ một nhân tài cho quốc gia.
Nhưng Sơ Trường Dụ lại không biết, chiều hôm nay, Đại Lý Tự Khanh Cảnh Mục cũng dẫn người ra ngoài tra án.

Thanh lâu mà quan viên tham ô tự ý kinh doanh, nằm ở ngõ Xuân Thủy.
- --------
Rượu Phần còn gọi là rượu Hạnh Hoa, có tên như vậy vì nó được sản xuất tại thôn Hạnh Hoa.
Liễu Vĩnh (chữ Hán: 柳永, 1004-1054), trước có tên là Tam Biến, tự: Kỳ Khanh; là quan nhà Bắc Tống, và là nhà làm từ nổi tiếng ở Trung Quốc..


Đọc truyện chữ Full