DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xin Lỗi, Theo Đuôi Nhầm Người Rồi
Chương 7: 7: Chia Tay


Cơn mưa nặng hạt không kéo dài quá lâu, khi về khuya chỉ còn nhẹ nhàng lất phất.

Những giọt nước va vào tấm kính cửa sổ, tiếng tí tách vang lên không ngừng nghỉ trở thành tiếng ồn trắng của tự nhiên.

Đây đúng là thời điểm thích hợp nhất để nằm trùm chăn ngủ trong tiếng mưa rơi.
Nhưng đêm nay, định mệnh để hai con người trằn trọc không ngơi nghỉ.
Trần Tự mở to mắt trong bóng tối, rõ ràng hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng hiện giờ, ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng cậu lại là đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước của Quý Thuần Tiêu.
Trái tim nhói lên cơn đau quen thuộc, cậu quá dễ mềm lòng, nhất là đối với người mình thích, Trần Tự luôn dễ dàng nhân nhượng.

Cậu nhìn Quý Thuần Tiêu khổ sở sẽ không kiềm được mà đau lòng.
Nhưng Trần Tự cũng không hối hận.
Lúc đó cậu nói với Quý Thuần Tiêu mình có dự định từ trước cũng không phải thuận miệng nói lung tung.

Từ trước khi có sự kiện hồi sinh này, cậu đã từng do dự không biết có nên tạm chia tay một thời gian hay không, giữa bọn họ có vấn đề, chẳng qua Quý Thuần Tiêu chưa hề nhận thức được mà thôi.
Cũng không thể tính toán chi li ai đúng ai sai, Trần Tự nghĩ, chỉ là bởi vì tính cách họ không hợp nhau lắm mà thôi.

Điều kiện gia đình Quý Thuần Tiêu rất tốt, cậu ấm nằm không tiêu mười đời cũng không hết số tiền bố mẹ để lại cho hắn.

Huống hồ bố mẹ hắn chỉ có một cậu quý tử độc nhất này, cho đến bây giờ vẫn luôn yêu chiều vô điều kiện, khiến cho Quý Thuần Tiêu mắc bệnh công tử, cái tôi rất lớn không chịu được một chút thiệt thòi, chỉ có sai bảo người khác là quen tay hay việc mà thôi.
Nhưng Trần Tự thì khác, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, là đứa trẻ hiểu chuyện biết điều nhất trong miệng mọi người.
Trước kia bố mẹ bận rộn làm ăn nên gửi nuôi cậu tại nhà họ hàng, trong hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu ấy, Trần Tự lớn lên dưới tình thế buộc phải hiểu chuyện.


Cậu đã quen từ lâu với việc chiều theo ý mọi người, quen với việc bị xem nhẹ, nhịn nhục làm vui lòng người khác.
Trước đây Hứa Khả từng nói khéo rằng cậu ta cảm thấy Trần Tự hơi có tính nịnh nọt bợ đỡ.
Trần Tự ngẫm nghĩ rồi gật đầu, đúng là như thế.
Từ lúc biết ghi nhớ, tất cả những tiếng nói xung quanh đều trực tiếp hoặc khéo léo bảo cậu rằng, chỉ có bé ngoan nghe lời và biết điều mới được yêu thương.

Thế nên trước mặt người mình thích, Trần Tự luôn vô thức đặt bản thân trong tâm thế cúi mình.
Ở nhà cậu sẽ ôm đồm toàn bộ việc nhà, sẽ chịu đói tiết kiệm tiền cho bố mẹ.
Sau này khi thích Quý Thuần Tiêu, Trần Tự cam tâm tình nguyện theo sau lấy lòng cậu ấm này, như thể đây là cách duy nhất để cậu được người khác yêu thích.
Nhưng bên nhau năm năm, tình cảm ngày một sâu đậm, cậu cũng sẽ không kiềm được muốn nhiều hơn từ người yêu của mình.

Đôi lúc Trần Tự hi vọng rằng trước mặt Quý Thuần Tiêu, cậu không cần phải tốn công nhường nhịn và chiều ý đối phương.
Bởi vì đây là người cậu thích, người cậu yêu.
Cậu mơ mộng rằng ngay cả khi mình không ngoan hiền như vậy, cậu vẫn có thể có được tình yêu của Quý Thuần Tiêu.
Nhưng cúi mình đã trở thành bệnh trầm kha của Trần Tự, cậu không thể lập tức thuyết phục bản thân sửa đổi.

Có đôi khi Trần Tự lấy can đảm định tùy ý một chút, nhưng chỉ cần Quý Thuần Tiêu hỏi một câu, "Trần Tự, có phải em không thích anh nữa không?", cậu sẽ lại giống con chó của Pavlov, ngoan ngoãn vẫy đuôi xin tha thứ.
*Chú chó "phản xạ có điều kiện" là một trong những thí nghiệm nổi tiếng nhất trong tâm lý học của nhà sinh lý học người Nhắn Ivan Petróvich Pávlov.

Từ thí nghiệm tiết dịch vị của chú chó thông qua tiếng bước chân người chủ thường cho ăn, qua tiếng lắc chuông trước khi cho ăn, Pavlov cho rằng đây là một loại phản ứng đối với sự kích thích từ bên ngoài, ông gọi nó là "phản xạ có điều kiện" của động vật.
Rõ ràng là xuất phát từ tình yêu nên Trần Tự mới sẵn lòng chăm sóc Quý Thuần Tiêu, nhường nhịn Quý Thuần Tiêu, nuông chiều Quý Thuần Tiêu.

Nhưng dường như chỉ có thể bằng cách làm mọi thứ như thế này, cậu mới xứng đáng được Quý Thuần Tiêu thích.

Trần Tự khi đó đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn sẽ hâm mộ một đứa trẻ nũng nịu được bố cõng về nhà, ghen tỵ với cô bé có thể cáu kỉnh cãi nhau với người yêu mà không cần e dè điều gì.
Cậu cũng muốn có một tình yêu không cần đánh đổi bằng tư thế lấy lòng.
Nhưng Quý Thuần Tiêu hoàn toàn không hiểu.

Quý công tử trong tháp ngà trước giờ đâu để ý tới suy nghĩ của người khác, hắn sẽ chỉ nói, "Trần Tự, anh muốn ăn cá giấm Tây Hồ, em nấu cho anh đi" hoặc "Trần Tự, thắt cà vạt cho anh với, anh lười tự làm lắm."
Trần Tự vẫn rất thích Quý Thuần Tiêu, nhưng cậu hơi mệt rồi.

Cậu cảm thấy mình đã chán cảnh phải chạy theo và dễ dàng bao dung, cậu nghĩ rằng vấn đề cần phải được giải quyết, nếu không thì cậu phải nói rõ ràng rồi chia tay một thời gian.
Chỉ là chưa kịp nói ra, Trần Tự đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn rồi trở lại thời trung học.

Dường như ông trời cũng đang giúp cậu sửa chữa sai lầm.
Trong đêm mưa, ở một góc thành phố, biệt thự nhà họ Quý vẫn sáng ánh đèn.

Cậu ấm nhà này không biết lại tức giận chuyện gì mà không ăn cơm tối, sau khi sập cửa phòng tới giờ vẫn chưa ló mặt ra ngoài.
Ánh đèn vàng ấm áp trên bàn tỏa một vầng sáng dịu dàng, Quý Thuần Tiêu buồn bực trong lòng, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu, hắn nghĩ đi nghĩ lại đến câu "theo đuôi nhầm người" Trần Tự đã nói với mình.
Tống Minh là người đưa cơm cho Trần Tự.
Tống Minh là người Trần Tự muốn đeo đuổi.
Tống Minh mới là người thực sự Trần Tự nên yêu.
Quý Thuần Tiêu chỉ nghĩ một chút đã không chịu được, hắn hít một hơi, cảm thấy tim mình nhức nhối.
Ý nghĩ Trần Tự có thể yêu người khác khiến hắn chẳng thể chịu đựng được.
Nhận lầm người, thế nên?
Thế nên năm năm của hắn và Trần Tự là gì?

Thế nên Trần Tự bỏ rơi hắn một cách nhẹ nhàng dứt khoát như vậy sao!
Nỗi đau xót ngỡ ngàng đến mức không thể tin nổi khiến trái tim như chết lặng, Quý Thuần Tiêu thậm chí không kiềm được mà ảo tưởng, nếu hộp cơm kia thật sự là do hắn tặng thì thật tốt biết bao.

Hoặc là u ám hơn một chút, nếu Trần Tự cả đời đều không phát hiện ra sự thực thì thật tốt biết bao.
Nếu vậy Trần Tự sẽ bên hắn đến đầu bạc răng long sao?
Ngoài cửa lại có người tới gõ cửa, mẹ Quý lên tiếng, "Thuần Tiêu ơi, con bỏ cơm thì thôi nhưng ít ra cũng xuống ăn ngụm canh đi."
"Dì Vương tự tay nấu đấy, đến giờ này rồi còn chưa được nghỉ ngơi.

Dì đã vất vả như thế rồi, dù gì con cũng ăn một chút đi."
Đến giờ này rồi?
Quý Thuần Tiêu nhìn về phía đồng hồ, kim đồng hồ vừa bước qua số mười hai.
Đã khuya lắm rồi sao? Trước kia khi hắn muốn ăn khuya, Trần Tự sẽ không một lời phàn nàn xuống giường đi nấu, cho dù là mười hai giờ hay rạng sáng hai giờ cũng đồng ý.
Hắn bị chiều hư nên luôn đưa ra các loại yêu cầu với Trần Tự như một lẽ tất nhiên.

Quý Thuần Tiêu thích Trần Tự bận rộn vì mình, bởi điều này sẽ khiến hắn biết rằng cậu yêu hắn rất nhiều.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Quý Thuần Tiêu đều cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Vợ yêu mình quá, vợ tốt với mình quá, chuyện gì vợ cũng sẵn lòng làm cho mình.
Trước giờ Trần Tự đã như vậy và xem chừng cũng rất cam tâm tình nguyện, đến nỗi Quý Thuần Tiêu thậm chí chưa từng nghĩ xem thực ra cậu có mệt mỏi hay không.
Ra ngoài nhận lấy bát canh kia, Quý Thuần Tiêu có thể nhận thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi của dì Vương.
Lòng hắn bất chợt như rơi sụp xuống hầm băng.
Có phải là chỉ có một mình hắn đang bám riết không buông mối quan hệ này không?
Trần Tự bỏ hắn dứt khoát như vậy, có phải bởi vì từ lâu cậu đã không thể chịu đựng được hắn rồi?
Ý nghĩ này mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng Quý Thuần Tiêu, cành lá vươn dài sum suê, vây ép Quý Thuần Tiêu đến mức không thở nổi.
Đèn trên bàn vẫn sáng như cũ, bên trên là một quyển nhật ký.
Quý Thuần Tiêu luôn có thói quen viết nhật ký, mặc dù cũng không thể tính là nhật ký bởi trong đó mỗi ngày nhiều lắm chỉ có đôi ba câu viết vội.


Quyển sổ này còn rất nhiều trang trống vì vẫn còn khá mới, nhưng thật ra ở kiếp trước nó đã được viết kín gần hết.
Trong nhật ký của Quý Thuần Tiêu, chín mươi phần trăm nội dung đều liên quan tới Trần Tự.

Hắn nhắm mắt nhớ lại những điều mình từng viết kiếp trước, nhưng phần lớn đại khái đều là mấy câu kiểu như:
"21.10 Vợ đan cho mình một chiếc khăn quàng cổ."
"14.2 Lễ Tình nhân, vợ dày công chuẩn bị một niềm vui bất ngờ, mình thích lắm."
"17.5 Vợ chuẩn bị hành lý cho mình đi công tác, có vợ thật là tốt."
...
Đây là tâm tình lảm nhảm của riêng Quý Thuần Tiêu, cảm xúc chân thật thực sự trong nội tâm của hắn.

Hắn thực sự thích ghi chép những chuyện nhỏ nhặt này, mỗi lần trông thấy Trần Tự làm gì cho mình sẽ không kiềm được niềm vui sướng.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, Quý Thuần Tiêu mới giật mình sửng sốt, Trần Tự luôn là người cho đi, còn hắn luôn coi đó là chuyện đương nhiên chỉ cần ngồi không ăn sẵn.
Ngay từ đầu hai người đã xác định vị trí của bản thân một cách vô cùng ngoan cố bảo thủ, đến mức Quý Thuần Tiêu không hề biết thay đổi, không nhận ra rằng Trần Tự không phải cái đuôi bám riết hắn, Trần Tự chính là vợ hắn.
Đài cao xây nên nhờ sự yêu chiều của Trần Tự sụp đổ, cậu ấm Quý Thuần Tiêu đến giờ rốt cuộc ý thức được mình đã luôn làm sai chuyện gì đó, nhưng Trần Tự đã không còn muốn tiếp tục ở lại bên hắn nữa rồi.
Hôm nay là ngày 20 tháng 5, phố phường ngập tràn hoa hồng.

Ngày này năm trước, Trần Tự tự tay làm bánh gato cho Quý Thuần Tiêu.
Nhưng hôm nay chỉ có mưa đêm lạnh ngắt.
Quý Thuần Tiêu mở nhật ký rồi viết.
"20.5
Ba định luật lớn của Trần Tự là thứ định lý dối trá.

Em không yêu mình, thế giới của mình mất đi quy luật cơ bản rồi, làm sao có thể tiếp tục vận hành nữa đây?".


Đọc truyện chữ Full