DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn
Chương 7: 7: Tôi Là Của Cậu


Nhìn hai dòng tin nhắn song song với nhau, Thịnh Gia Nam: "..."
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Trì đang nhìn mình, khóe miệng là nụ cười nhợt nhạt, không khó khiến người khác nhận ra hắn đang sung sướng.
"Tự nguyện làm con dâu nuôi từ bé của tôi à?" Giang Trì chậm rãi lặp lại như thưởng thức, trong giọng nói tràn ra ý cười, "Có chuyện tốt vậy sao?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Lúc nhỏ vì Giang Trì đi đâu cũng dắt theo cậu, khi đó Thịnh Gia Nam còn bé, khuôn mặt vừa đẹp vừa đáng yêu, bởi vậy hai người đến chỗ nào cũng bị trêu vài câu, Giang Trì lại dẫn cô dâu nhỏ đến rồi.
Nhưng hồi ấy Giang Trì chỉ là một đứa bé, căn bản không hiểu nó có ý gì, gần như không còn nhớ rõ những chuyện ấy nữa.
Sau khi lớn lên hiếm khi nghe thấy kiểu đùa này, lần duy nhất bị nói như vậy là vào năm cấp ba.
Nhưng độ chú ý của bọn họ luôn rất cao, có người nói hươu nói vượn là chuyện bình thường, Thịnh Gia Nam không để trong lòng.
Thấy cậu trả lời vậy Cố Phán Ngữ cũng không nói nữa, rất nhanh đã kết thúc đối thoại.

Nhưng Lăng Mạc lại nhắn vào nhóm ba người.
【 Lăng Mạc: Có ai không? 】
【 Lăng Mạc: [ lặng lẽ thăm dò.jpg]】
【 Giang Trì: Có việc mau nói 】
【 Lăng Mạc:...】
【 Lăng Mạc: Cậu không sao chứ? 】
【 Giang Trì: Tôi thì có chuyện gì được? 】
Lăng Mạc thấy Giang Trì nhắn vậy liền biết Thịnh Gia Nam đã dỗ hắn được tám phần rồi, vì thế thanh thản gửi đi một tấm ảnh.
Thịnh Gia Nam ấn xem ——
【 Tường tường, tin tức mới nhất! Chuyện Thịnh Gia Nam hẹn hò, Giang Trì hoàn toàn không biết! Nhưng hiện giờ cậu ấy đã đi tìm Thịnh Gia Nam rồi! Nghe nói Giang Trì cực kỳ tức giận, sắc mặt xanh mét, các bạn học gần đó mau báo cho nữ sinh kia chạy mau!!! 】
Thịnh Gia Nam: "..."
Thì ra là như vậy.
【 Lăng Mạc: @Giang Trì xem tin nhắn rồi nói, cậu chạy đến ăn đồ thừa như vậy thật đáng thương, muốn anh đây mời một bữa căn tin không? 】
【 Giang Trì: Cút xa một chút 】
【 Thịnh Gia Nam: Được rồi, cậu ấy không ăn, đang ở căn tin nào vậy? 】
Tin nhắn hai người hiện lên một trước một sau, Giang Trì dừng lại nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam.

Đợi người kia cảm nhận được ánh mắt của mình, Giang Trì giơ tay véo nhẹ gương mặt trắng nõn của cậu: "Thịnh Nam Nam, đừng tưởng tôi không biết cậu cố ý."
Thịnh Gia Nam: "...!Tớ đã gõ xong chữ rồi."
"...!Được." Giang Trì cười nắm tay cậy, "Có lý, vất vả gõ nhiều như vậy thì không thể lãng phí."
Điện thoại vang lên, tin nhắn Lăng Mạc lại gửi đến ——
【 Lăng Mạc: Tớ đang ở căn tin trường, Nam Nam qua đây đi, chúng ta cùng ăn 】
【 Lăng Mạc: @Giang Trì đừng tới, không mời ông 】
-
Thời gian này căn tin không còn gì nhiều, cũng may Thịnh Gia Nam dùng bữa rồi, một mình Giang Trì có thể tùy tiện ăn hai miếng đối phó.

Nếu Thịnh Gia Nam chưa ăn, cho dù có làm to chuyện hắn cũng không để cậu động vào đồ thừa ở đây.

Giang Trì dạo quanh các quầy một vòng, cuối cùng chọn một phần lẩu niêu.
Nhận được lẩu niêu hai người ngồi vào chỗ, Giang Trì múc canh cho Thịnh Gia Nam, còn Lăng Mạc đã không chờ nổi bắt đầu tán phét: "Nam Nam, nữ sinh ăn cơm với cậu hôm nay là ai vậy?"
Cái hay không nói, nói cái dở*.
(P/s: nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích)
Quả nhiên Giang Trì lập tức nhíu mày: "Cậu có phiền không hả."
Thịnh Gia Nam uống sạch canh trên tay Giang Trì, cảm giác ấm áp tràn vào dạ dày: "Đàn chị thôi."
"Tớ đang quan tâm Nam Nam mà?" Lăng Mạc nói, "Rốt cuộc tớ cũng nhìn cậu ấy lớn lên."
Giang Trì như nghe thấy cái gì đang cười lắm, lạnh lùng xuy một tiếng: "Cậu nhìn lớn lên?"
Lăng Mạc: "Sao lại không tính tớ nhìn lớn lên?"
Giang Trì nhìn hắn, biểu cảm hơi không thể tưởng tượng: "Có chuyện gì của cậu đâu? Đừng tự dát vàng lên mặt."
Lăng Mạc: "..."
Lăng Mạc biết Giang Trì thuộc loại đức hạnh gì, cũng chỉ cố ý nói vậy thôi.

Rốt cuộc từ bé đến lớn chỉ cần có người dám đánh chủ ý lên Thịnh Gia Nam, đều sẽ bị con chó nhỏ hung ác này cắn cho chạy té khói.

Bây giờ chó nhỏ trưởng thành rồi, hung ác hơn, căn bản không để người khác có cơ hội đến gần Thịnh Gia Nam.
Lăng Mạc hết nhìn Giang Trì đút từng ngụm canh cho Thịnh Gia Nam, lại nhìn sang Thịnh Gia Nam nói: "Giang Trì, lòng chiếm hữu của ông mạnh quá rồi đấy.

Bây giờ chú dì cũng không tranh nổi, cuộc sống nuôi dưỡng con cái cực khổ cứ thế bị cướp đi rồi."
Thịnh Gia Nam: "..."
Giang Trì lười phản ứng, gắp thịt trong chén cho Thịnh Gia Nam.
Nhìn khung cảnh này, Lăng Mạc không khỏi nhớ đến hồi nhỏ.

Mải mê tưởng tượng, y đột nhiên phát hiện sự chiếm hữu biến thái của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam đã lộ ra từ bé rồi.
Hồi nhỏ sức khỏe Thịnh Gia Nam không ổn định, nhưng tính cách rất tốt, người lớn lên cũng đẹp, là đứa trẻ mềm mại khiến người lớn cực kỳ yêu thích.
Khi đó bạn bè bên cạnh đều hoạt bát, Lăng Mạc cũng thích vị Thịnh Gia Nam luôn an tĩnh này, muốn làm bạn với cậu.
Nhưng lúc ấy trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy Thịnh Gia Nam hiền lành lại có sức khỏe cậu không tốt, đâm ra rất thích nhào vào bắt nạt.

Vì thế mỗi ngày Giang Trì đều sắm vai vệ sĩ nhỏ không cho ai đến gần Thịnh Gia Nam.
Có lần đám trẻ con kéo bè kéo cánh chạy đến cười nhạo Thịnh Gia Nam là ma ốm, trong lúc tức giận Giang Trì chạy theo bọn họ lao vào đánh nhau.

Tuy Giang Trì chiếm thượng phong nhưng đối phương đông, có người thấy đánh không lại liền chạy đến muốn đẩy Thịnh Gia Nam.

Trùng hợp lúc ấy Lăng Mạc đứng cạnh cậu, lập tức đứng ra che phía trước rồi bị đẩy ngã.

Y cũng rất nhanh nhẹn bò dậy đánh với tên kia một trận.
Tuy lần đó đánh nhau bị phụ huynh mắng một trận, nhưng thái độ của Giang Trì đối với y đã có nhiều thay đổi, thi thoảng đến tìm hai người chơi không bị từ chối nữa.

Khoảng thời gian ấy bọn họ chơi rất vui, tận đến khi sắp bước vào giai đoạn tiểu học.

Một lần Giang Trì đột nhiên không cho Lăng Mạc gọi Thịnh Gia Nam là Nam Nam nữa.

Mà Lăng Mạc cũng là thằng cứng đầu, nghe hắn nói vậy cứ cố chấp kêu, vì thế hai người liền động tay động chân.

Đó là lần đầu tiên bọn họ đánh nhau.
Sau đấy Thịnh Gia Nam phải gọi mẹ Giang Trì đến khuyên can.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, dì Giang rất nghiêm túc phê bình Giang Trì.

Nhưng khi ấy Giang Trì còn cứng hơn Lăng Mạc, cực kỳ kiên định cho rằng Thịnh Gia Nam thuộc về mình, người khác không thể đoạt của hắn, càng không thể gọi Nam Nam.
Dì Giang đau đầu đành phải nói lý, đồng thời giải thích Thịnh Gia Nam chỉ thuộc về chính cậu ấy và gia đình, tuyệt đối không phải của hắn.

Đạo lý lớn rơi xuống làm Giang Trì từ lúc sinh ra không khóc được mấy lần vành mắt đỏ bừng.
Thấy nói không thông, dì Giang đành phải để Thịnh Gia Nam qua an ủi.

Vì thế bạn nhỏ Thịnh Gia Nam ôm lấy bạn nhỏ Giang Trì, vỗ lưng dỗ hắn từng cái một.
Lúc đó bạn Giang Trì thật tủi thân, ôm Thịnh Gia Nam nghẹn ngào: "Mẹ tôi nói, nói, cậu không phải của tôi, a oa ——"
Lần đầu tiên dì Giang thấy Giang Trì khóc thương tâm đến vậy, nói gì cũng không dừng được, cuối cùng vẫn nhờ một câu "của cậu" của Thịnh Gia Nam, Giang Trì mới dần hết khóc.
Khi ấy bà nghĩ bọn họ còn nhỏ, Thịnh Gia Nam lại được thằng bé bảo vệ hết mực thế kia, trẻ con khó tránh khỏi kiểu hành vi này nên không để ý nhiều nữa, kết quả để nó phát triển đến giờ.
-
Lúc cả nhóm sắp ăn xong thì có tiếng chân đi vào nhà ăn, dì phát cơm trả lời quầy hết thức ăn rồi, bước chân kia mới rời khỏi căn tin ở cửa khác.
Lăng Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy Sầm Tấn đang nhìn chằm chằm Thịnh Gia Nam, sau khi nhận ra ánh mắt của y thì liếc sang.
Khóe miệng Lăng Mạc trùng xuống, huých huých Giang Trì bên cạnh.
Giang Trì không kiên nhẫn nhíu mày, theo ánh mắt y liếc Sầm Tấn một cái, biểu tình khinh miệt như không thích nhìn người khác.
Nhưng lần này Sầm Tấn khá biết điều, rất nhanh đã rời đi.
Chờ người ra khỏi cửa, Lăng Mạc bừng bừng hứng thú nói: "Này, hai người thấy không? Trên cổ Sầm Tấn toàn là dấu hôn đấy."
Thịnh Gia Nam khựng lại, theo bản năng nhìn lên liền đụng phải ánh mắt Giang Trì.
"Tớ thấy nhiều lần rồi, lần nào đến chơi bóng trên cổ cũng toàn vết dâu tây." Lăng Mạc tám chuyện, "Nghe nói cậu ta ăn cả nam lẫn nữ."
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì chán ghét bĩu môi, rõ ràng không có hứng thú với mấy việc này.
-
Cơm nước xong xuôi Lăng Mạc không còn việc gì làm, bèn theo Thịnh Gia Nam và Giang Trì về ký túc xá chơi một lát.
Tối qua hai người bạn cùng phòng của họ một tên đi hẹn hò, tên còn lại ở quán net cả đêm, hiện giờ đều đã về.

Trước kia Lăng Mạc cũng từng qua đây kiếm Giang Trì và Thịnh Gia Nam, đôi bên khá quen thuộc, thi thoảng còn rủ nhau chơi game.

Lần gần đây nhất cũng theo chân bọn họ chuẩn bị chơi.
"Năm người vừa khéo đấu Vương Giả được." Tam Tam nói, "Giang Trì, Gia Nam, hai cậu vào không?"
Thịnh Gia Nam uống miếng nước: "Không, tớ phải đi tắm, mọi người cứ chơi đi."
"Vậy Giang Trì thì sao?" Lăng Mạc hỏi.
Giang Trì: "Không."
Câu trả lời nằm trong dự kiến.

Vì Thịnh Gia Nam không thích chơi nên Giang Trì gần như không động vào thú vui này.

Đôi khi Lăng Mạc rất tò mò, hai người họ suốt ngày dính lấy nhau nhưng lại không game, vậy thời gian trống kia để làm gì.
Uống nước xong Thịnh Gia Nam cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm, Giang Trì nhìn bóng dáng cậu, có điều suy nghĩ.
Một cảnh này vừa vặn bị Tam Tam đứng dậy đổ nước bắt được, không khỏi trêu ghẹo nói: "Ôi không đến mức đó chứ, anh Trì không thể tách khỏi Gia Nam vài phút sao."
Giang Trì cười, lười biếng dựa lưng vào ghế đáp: "Đúng vậy, một phút một giây cũng không muốn."
"Giờ chú mới phát hiện à, anh đây nhận ra lâu rồi." Lục Du ấn vào giao diện trò chơi cười nói, "Gia Nam đi đâu thì ánh mắt anh Trì sẽ theo đó."
Lăng Mạc quay đầu nhìn thoáng qua Giang Trì, chỉ thấy hắn hình như rất vui khi bị mọi người trêu chọc.

Trạng thái thay đổi hoàn toàn.
Khi đánh game được một nửa, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Giang Trì đứng dậy đi đến trước tủ quần áo của Thịnh Gia Nam tìm một lát, sau đó cầm theo bộ đồ ngủ gõ cửa.
"Ai vậy?" Bên trong truyền ra giọng Thịnh Gia Nam.
"Tôi đây." Giang Trì cười, "Cậu nghĩ xem còn ai gõ cửa được?"
Qua hai giây, "cạch" một tiếng cử phòng tắm mở ra, Giang Trì đi vào, lại "bịch" một phát đóng cửa lại.
Ba người ở ngoài yên lặng nghe những lời này, đợi Giang Trì đi vào Tam Tam mới liếc liếc phòng tắm, vừa chơi vừa hỏi: "Nãy thấy Giang Trì cầm hai bộ đồ ngủ của Gia Nam, cậu ấy mặc quần áo của Gia Nam sao?"
"Hai người họ không thường xuyên mặc đồ nhau." Lục Du nói, "Quần áo Gia Nam tương đối rộng nhỉ."
Tam Tam: "Ý là áo ngủ kìa, áo ngủ có mặc được đâu."
Lục Du: "Thế chịu."
Dứt lời, sau khi trầm mặc một lát, Tam Tam đột nhiên nhớ ra gì đó: "À, không phải hôm nay Gia Nam ăn cơm với nữ sinh sao, mấy chú đoán xem lúc ăn dưa anh đây thấy gì nào."
"Thấy gì?" Lăng Mạc thuận miệng hỏi.
"Thấy có người nói Gia Nam là con dâu nuôi từ bé của Giang Trì." Tam Tam không nhịn được cười, "Lúc ấy cười đến chết luôn, kể y như thật ấy.

Nếu không phải là bạn cùng phòng của họ chắc anh tin luôn rồi."
Lông mày Lăng Mạc hơi nhíu lại.
Tam Tam tiếp tục nói: "Mấy chú nói xem, anh Trì mà nghe thấy có phải vui muốn chết không."
Lăng Mạc im lặng hai giây đáp: "Đúng là cậu ấy từng nghe mấy câu như vậy rồi."
Tam Tam theo bản năng "Hả?" một tiếng.
"Hồi cấp ba có tên biến thái hay làm phiền Nam Nam, lúc nào cũng bảo Nam Nam là con dâu nuôi từ bé của Giang Trì, ghen ghét muốn điên luôn." Lăng Mạc nói, "Đừng kể chuyện hôm nay cho họ, tránh nhắc lại việc không thoải mái đó."
Yên lặng hơn một cái chớp mắt, Tam Tam hỏi: "Tên kia biến thái thế nào?"
Lăng Mạc không đáp, Lục Du đá Tam Tam một cái.
Tam Tam thức thời không hỏi nhiều nữa, Lăng Mạc lại chủ động mở miệng: "Thật ra vẫn tạm chấp nhận được, chẳng qua hành vi hơi biến thái chút thôi.

Nhưng thế nào đi nữa có thể biến thái hơn Giang Trì sao? Cậu ấy theo sát Nam Nam 24 tiếng, WC cũng đòi vào."
Nói đến đây Lăng Mạc nở nụ cười bất đắc dĩ: "Mấy ông không tưởng tượng được đâu, vì Giang Trì, gia đình bọn họ sau khi thương lượng đã thông cửa sổ phòng Giang Trì với Nam Nam."
Tam Tam trợn to mắt kinh ngạc rồi cười đáp: "Nếu là anh Trì, tôi đây không thấy ngoài ý muốn chút nào.


Thế bây giờ xem như một phòng sao?"
"Không biết, trên ban công có cửa, nhưng với Giang Trì chắc vô dụng." Lăng Mạc cười, "Thế nên mới nói, còn ai biến thái hơn Giang Trì nữa?"
-
Nghe thấy giọng Giang Trì, Thịnh Gia Nam mở cửa phòng tắm, khí nóng lập tức xông ra ngoài, bên trong thoáng hơn không ít.
Thịnh Gia Nam xoa tóc, thấy Giang Trì cầm quần áo ngủ màu đen bình thường cậu hay mặc bước vào.
Thịnh Gia Nam tưởng hắn muốn mặc nên nhắc một câu: "Bộ này nhỏ quá, không vừa đâu."
"Ừ." Giang Trì ôm lấy cậu từ phía sau, ngửi mùi hương đặc trưng ở cái cổ kia, "Cậu mặc."
Thịnh Gia Nam hơi tránh về phía trước: "Tớ mang theo quần áo rồi."
Giang Trì nhìn xuống, cậu mặc quần đùi tối qua chỉ che được phần mông, hoàn toàn để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
"...!Dạo này tối hơi lạnh, mặc thế này quá ít." Giang Trì nói.
Cách đây không lâu vì mở điều hòa, Thịnh Gia Nam toàn mặc bộ đồ ngủ dài màu đen trên tay Giang Trì.

Dạo này nhiệt độ hơi hạ xuống, không mở điều hòa còn đắp chăn, đâm ra Thịnh Gia Nam cảm thấy quần đùi như vậy là đủ rồi.
"Tớ có chăn." Thịnh Gia Nam đáp.
Giang Trì nhìn cậu, một lát sau mới cười trả lời: "Nhỡ tối ngủ đá chăn thì sao? Cậu lại không cho tôi ngủ cùng, không thể kéo cho cậu được."
Cậu ngủ rất nghiêm chỉnh, điểm này Giang Trì rất rõ ràng.

Thịnh Gia Nam xoa tóc đối diện với Giang Trì trong gương vài giây, đoán được đại khái tên này muốn gì.
Đơn giản là quần đùi quá lộ.
"...!Biết rồi." Thịnh Gia Nam liếc sang một bên, "Cậu mau buông ra."
"Buông cái gì?" Giang Trì không biết xấu hổ thò lại gần, một bàn tay phóng đến vạt áo cậu, "Để tôi thay hộ cho."
Thịnh Gia Nam lập tức bắt lấy tay hắn: "Không cần, tự tớ thay được, cậu ra ngoài đi."
Giang Trì ôm lấy Thịnh Gia Nam từ phía sau.

Có vẻ hôm nay hắn hơi mệt, trên mặt lộ ra vài phần lười biếng, nhìn Thịnh Gia Nam trong gương nhàn tản cười: "Từ nhỏ chúng ta đã ngồi chung một cái bồn tắm phao, cậu cũng thấy cơ thể tôi bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn muốn đuổi tôi đi ư?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Lại bắt đầu.
Khí nóng trong phòng đã tiêu tán, lúc Thịnh Gia Nam nghĩ hắn vẫn cứ lười nhác bám lên mình như vậy, Giang Trì đột nhiên thả lỏng tay: "Không náo loạn nữa, mau mặc đi, đừng để cảm lạnh."
Thịnh Gia Nam tưởng hắn sắp ra ngoài mà thở ra, kết quả chỉ thấy Giang Trì an nhàn dựa vào bồn rửa mặt, hình như chuẩn bị nhìn mình thay đồ.
Tuy bây giờ cậu có chút tâm tư với Giang Trì, dẫn đến việc thay đồ trước mặt nhau hơi e lệ.

Nhưng đúng theo lời hắn, từ nhỏ đến lớn bọn họ nhìn cơ thể đối phương không biết bao nhiêu lần, căn bản không cần chú ý nhiều như vậy.

Huống hồ trước nay Giang Trì đều rất nghiêm chỉnh, vốn chẳng mảy may để ý.
Thịnh Gia Nam nghĩ rồi đặt khăn lau tóc xuống, quay lưng với Giang Trì, giơ tay cởi áo thun.
Giang Trì hạ mi, xuyên qua không khí ướt át bình thản nhìn tấm lưng rắn rỏi nhỏ gọn, dưới ánh đèn trắng đến lóa mắt.
Cởi áo xong, tay Thịnh Gia Nam di chuyển xuống dưới, tầm mắt của Giang Chi cũng theo đó mà di chuyển đến vòng eo mảnh mai.
Tuy dáng người Thịnh Gia Nam mảnh khảnh nhưng chỗ nên có thịt đều có thịt.

Eo mềm thon thon một tay là ôm được hết, hơi lùi xuống dưới là đường cong đầy đặn quyến rũ.
Ngay sau đó cậu cúi người cong lưng, nâng hông lên cởi qu4n đùi bên ngoài ra, để lộ cánh mông trơn bóng mượt mà..


Đọc truyện chữ Full