DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
Chương 97: Chương 97


Ngạc Đạt Mộc đã ghi hận, Mông Thiên Túng không muốn bị kiếm cớ trả thù nên vội vàng đến thăm hỏi Ngạc Khắc Thiện, báo cáo sự thật bản án của ni cô và suy đoán của ông ta ra.
Ngạc Khắc Thiện mặc thường phục, vạt áo bị sương sớm thấm ướt có lẽ vì mới đi đâu đó về.
"Ngươi nói ni cô không hoàn tục có thể được chuộc lại sao?"
Điều mà Triệu Bạch Ngư quan tâm hơn cả Kinh lược sử quả nhiên là có liên quan đến Phật.
Mông Thiên Túng nuốt nước bọt, cẩn thận đối đáp hơn nữa: "Đúng là có tiền lệ thật, theo lý không thành vấn đề.

Nhưng, nhưng mà Lương Vũ đế xuất gia vốn là chuyện hoang đường, còn Hoàng phi tiền triều xuất gia được chuộc lại để phục vụ chuyện gối chăn bẩn thỉu, làm nhục thần phật, nếu như các thủ lĩnh phiên tộc không chấp nhận thì có thể cãi lẽ khéo léo một chút, yêu cầu tách ni cô và tình lang kia ra, sau đó xử phạt."
Ngạc Khắc Thiện vỗ tay cười to: "Chà, đây đúng là chuyện tốt mà, hà tất phải gây khó dễ cho người có tình? Tính về nguồn gốc, Phật giáo Trung Nguyên chính là tổ tông của Phật giáo phiên tộc chúng ta, bọn họ có thể chuộc người xuất gia thì đương nhiên chúng ta cũng làm được.

Ha ha, ha ha ha...!Thú vị thật, sao ta lại không biết điển cố Lương Vũ đế xuất gia bốn lần được chuộc lại nhỉ? Làm sao không nhớ chuyện Hoàng phi tiền triều nhỉ? Những chuyện tình lãng mạn của anh hùng mỹ nhân này cần phải được ca tụng mới đúng!"
Mông Thiên Túng bối rối.
Phản ứng này kì lạ thật.
Ai ở Tây Bắc cũng biết Ngạc Khắc Thiện sùng kính Phật nhất, khi cháu gái của ông ta xuất gia làm ni cô còn có lòng xây một cái am ni cô cho nàng, sao bây giờ lại ca tụng việc chuộc ni cô cơ chứ?
Thôi kệ, dù sao cũng không tức giận, không truy cứu, không có án mạng nào đã là chuyện tốt lắm rồi.
"Nhưng mà triều đình phái Kinh lược sứ, lại còn là thanh thiên nổi tiếng đến vùng Kinh Nguyên này, ngoại trừ hoài nghi trận chiến Thiên Đô Trại ra thì không còn nguyên nhân nào khác, có phải là vì chuyện mờ ám trong trận khi ấy đã được tiết lộ ra ngoài rồi bị kẻ nào mật báo hay không?"
Nhắc đến trận chiến Thiên Đô Trại, Mông Thiên Túng bèn hối hận với quyết định ban đầu.
Khi chiến báo Thiên Đô Trại được truyền đến, không phải Mông Thiên Túng không điều binh đến giúp, chỉ là trong lúc chỉ huy có sai sót.
Lúc đó ông ta nghĩ Thiên Đô Trại sẽ nhanh chóng bị đánh chiếm, không bằng đến Ninh An Trại mai phục trước, kết quả là nhẹ dạ cả tin vào lời cầu đàm phán hòa bình của Thác Bạt Minh Châu mà đầu hàng.
Cũng vì Đại Hạ thường xuyên xâm phạm vào biên giới với quy mô nhỏ, đến cuối cùng đều lấy cớ hòa đàm để đạt được thứ tốt hơn, bản chất của hành vi này là tống tiền.
Nếu như không quá đáng mà còn được triều đình đồng ý, bọn họ còn có thể nhân cơ hội mua thêm ngựa tốt từ Đại Hạ vào.
Mông Thiên Túng đinh ninh rằng lần này chúng vẫn đến tống tiền cho nên đồng ý hòa đàm ngay, nhưng tướng Ninh An Trại ở lại thủ trại khi ấy là một người chính trực, không chỉ từ chối mà còn xông xáo nhào vào trận chiến đẫm máu, mãi đến khi binh mã Đại Hạ phá tan Ninh An Trại tràn xuống Kinh Châu, ông ta mới biết bên địch có chuẩn bị rồi mới đến, không phải là chỉ đánh chơi chơi.
Sau đó chiến tranh được phát động, nhưng Ngạc Khắc Thiện cho rằng người ngựa trong thành chưa đủ, binh mã Đại Hạ cũng đã mệt mỏi sau hai trận Thiên Đô Trại và Ninh An Trại rồi, hơn nữa nội bộ nước Hạ đang hỗn loạn cho nên sẽ gửi lý do đầu hàng và hòa đàm đến sớm thôi, thuyết phục được Mông Thiên Túng khóa thành không đánh.
Tuy rằng phủ Kinh Châu không bị tổn hại gì nhưng đổi lại đã mất mười ngàn tướng sĩ Thiên Đô Trại và Ninh An Trại, còn báo cáo sai tình hình chiến tranh, Mông Thiên Túng thật sự không hề an tâm chút nào, ông ta càng sợ Triệu Bạch Ngư sẽ đến đây hơn.
"Triệu Bạch Ngư? Là cái người chém đầu ba trăm quan Lưỡng Giang hồi ba năm trước ấy à?" Mông Thiên Túng gật đầu, Ngạc Khắc Thiện cười cười phất tay: "Y có thể làm thanh quan, có thể làm lương thần danh tướng nhưng không chắc sẽ là một tướng lĩnh tốt.

Từ quan trường kia chạy tới Tây Bắc, không dùng được, tuy có thể xử án luận ngục nhưng không thể chỉ huy binh mã ra chiến trường.

Dù y có tra ra được chuyện mờ ám của Thiên Đô Trại thì Hoàng đế Đại Cảnh có thể làm gì được ta chứ, bọn họ không thể trấn áp một trăm ngàn binh mã phiên tộc Tây Bắc."
Mông Thiên Túng: "Nguyên soái đừng quên, Triệu Bạch Ngư còn là Lâm An quận vương phi nữa đấy."
Vua cõi Tây Bắc có thể không sợ Nguyên Thú đế, nhưng chắc chắn sẽ sợ Hoắc Kinh Đường.
Ngạc Khắc Thiện nghe vậy, quả nhiên đã thu bớt sự kiêu ngạo lại, lão nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ngươi nói còn có một người đàn ông đi theo y, đó đúng là Thôi tiểu tướng quân sao?"
Mông Thiên Túng: "Hạ quan đã nhìn thấy con dấu của hắn rồi, chắc chắn là Thôi tiểu tướng quân."
Ngạc Khắc Thiện: "Hoắc Kinh Đường không đi cùng quận vương phi của hắn đến Tây Bắc à?"
Mông Thiên Túng: "Hoắc Kinh Đường công cao át chủ*, Nguyên Thú đế rất kiêng kị hắn, Tây Bắc đang không có chiến sự, sao có thể thả hắn đến đây đơn giản như vậy được? Hạ quan khiêm tốn nghĩ, hẳn là Thôi gia quân và quân Phu Diên đều đã nhận được mật lệnh của Hoắc Kinh Đường, phái Thôi tiểu tướng quân đến đây bảo vệ Triệu Bạch Ngư." Ông ta nuốt nước bọt, khó nén sợ hãi: "Năm nhánh binh mã Tây Bắc bọn họ đã chiếm hết hai, trong tay Lâm An quận vương còn có một đội binh quỷ thần khó lường, bọn họ đều bảo vệ cho Triệu Bạch Ngu.

Dù Triệu Bạch Ngư không hiểu đánh chiến thì vẫn có thể dễ dàng chỉnh đốn Tây Bắc mà."
(*) 功高盖主 Công cao át chủ: Ẩn dụ cho việc một cận thần có công lao quá lớn nhưng không biết che giấu mũi nhọn của mình khiến cho đế vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.
Thấy Ngạc Khắc Thiện vẫn còn lơ đễnh, Mông Thiên Túng cắn răng nói thật: "Nguyên soái, chẳng lẽ không có ai ngấp nghé vị trí đứng đầu phiên tộc của ngài sao?"
Cuối cùng Ngạc Khắc Thiện cũng phản ứng cấp tốc, nhanh chóng hiểu ra được ý trong lời của Mông Thiên Túng.
Triều đình có thể phế bỏ lão bất cứ lúc nào để đưa kẻ khác lên vị trí này, không nói đâu xa, bên dưới còn có Ngạc Đan, Ngạc Đạt Mộc và biết bao nhiêu đứa con nối dõi đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của lão kia kìa.
Trong phiên tộc không có quy củ cha hiền con thảo, kẻ mạnh là vua, và còn rất nhiều ví dụ về việc lão sư vương bị tân sư vương mưu hại nữa.

"Ta hiểu." Ngạc Khắc Thiện đang tính toán trong lòng, giương mắt nói: "Đa tạ Mông đại nhân đã nhắc nhở.

Ngươi cứ yên tâm, sư vương vẫn còn là một người thân thể cường tráng và giàu kinh nghiệm, không ai có thể làm lung lay ngôi vương của hắn cả."
Nghe như đã có cách đối phó rồi vậy.

Mông Thiên Túng có hơi yên tâm: "Thế thì tốt."
***
Mông Thiên Túng vừa đi, tin ông ta đến đã truyền đến chỗ Ngạc Đạt Mộc, Ngạc Đạt Mộc lạnh lùng đánh giá: "Quả nhiên là con chó ngoan."
Gã hỏi thêm: "Bọn họ còn nói những gì nữa?"
Con cờ mà Ngạc Đạt Mộc sắp xếp vào bên người Ngạc Khắc Thiện thành thật trả lời, nghe đến chỗ nói Kinh lược sứ là Triệu Bạch Ngư, sắc mặt của hắn lập tức trở nên phức tạp, vui buồn lẫn lộn.
Vui là vì đối phương đã đến rồi thì có thể mượn Thiên Đô Trại để lật đổ Ngạc Đan, người có khả năng kế vị cao hơn gã, thay đổi Ngạc Khắc Thiện lì lợm kia đi.
Buồn bực là vì thân phận của Triệu Bạch Ngư nổi bật nên hắn không có cách nào trả thù được, hơn nữa giờ này mà đắc tội đối phương, khả năng được chọn làm đối tượng nâng đỡ sẽ giảm mạnh.
Ngạc Đạt Mộc lại hỏi: "Cha có ý kiến gì với việc ni cô kia được chuộc lại không?"
Nhận được đáp án rằng là Ngạc Khắc Thiện thoải mái cười to, Ngạc Đạt Mộc vừa sợ vừa hận, ngạc nhiên không hiểu vì sao thái độ của cha gã lại khác thường như vậy, còn hận vì gã nghi ngờ hành động lần này của cha là đang nhằm vào gã, không buồn quản thúc gã nữa.
Ở đâu ra có người cha cứ đối đầu với con mình như vậy chứ?
Thái độ thân thiết mà Ngạc Khắc Thiện dành cho Ngạc Đan có thể thấy được bằng mắt thường, ông ta bỏ công bỏ sức bồi dưỡng, xây dựng thanh danh Thiết Bích tướng quân cho hắn, chuyện Thiên Đô Trại tày trời vẫn có thể dìm xuống giúp Ngạc Đan, lừa gạt triều đình, đừng tưởng gã không biết nếu như ngày đó mở thành nghênh chiến, hành vi bỏ thành mà chạy của một Ngạc Đan tự cao tự đại bị sẽ phơi ra cho thiên hạ xem, tuy tạm giữ được tính mạng nhưng tương lai thì sẽ bị hủy sạch.
"Chỉ vì Ngạc Đan mà phụ thân không màng để ý đến tính mạng của một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc cùng với gia thần và người nhà, ông ấy không sợ triều đình biết được sự thật sẽ nghi ngờ lòng trung thành của phiên tộc hay sao?"
Ngạc Đạt Mộc đã không còn hy vọng vào tình thương của cha từ lâu rồi nhưng vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Gia thần hiến kế: "Chi bằng đi nhờ vả Triệu Bạch Ngư để cho y chỉnh đốn Ngạc Đan và Ngạc nguyên soái đi?"
Ngạc Đạt Mộc: "Ta đã đắc tội Triệu Bạch Ngư rồi, bây giờ đi nhờ vả một là sẽ bị từ chối, hai là sẽ bị lợi dụng ngược lại, đến cuối cùng vị trí đứng đầu phiên tộc vẫn không phải do ta đảm đương như cũ.

Từ lâu đã nghe nói Triệu Bạch Ngư ngay thẳng không a dua, không để lọt một hạt cát vào mắt, y gai mắt ta."
Thỉnh thoảng gã cũng hiểu rất rõ về bản thân mình.
Gia thần: "Ngài có thể giả vờ để bị lợi dụng, thật ra là xem Triệu Bạch Ngư như vũ khí để sai sử.

Trong tám thị tộc Tây Bắc chỉ có ba tộc ủng hộ ngài, các thị tộc còn lại đều có ý đồ khác, còn đâu các tộc ví như tộc Giả Long mạnh mẽ nhất thì đã hoàn toàn nghe lệnh Ngạc nguyên soái, nếu phiên binh tộc Giả Long, Ngạc gia quân và phiên binh Ngạc thị đều nâng đỡ Ngạc Đan, thì trong lòng các thị tộc không hẳn sẽ ủng hộ, nhưng chắc chắn sẽ không giúp đỡ ngài, phần thắng của ngài không cao lắm.

Trái lại, Triệu Bạch Ngư đến Tây Bắc là trời đang giúp ngài, y đứng ở phía trước ra tay, đến lúc đó ngài sửa mái nhà dột kịp thời chẳng phải là xong rồi hay sao?"
Ngạc Đạt Mộc như đang suy nghĩ điều gì đó: "Cũng có lý.

Vậy ngày mai ta sẽ đến gặp Triệu Bạch Ngư."
"Không," Gia thần nói, "Cứ chờ trước đã, chờ một chút, chờ đến thời cơ tốt nhất rồi hãy xuất hiện."
***
Sau khi Thiên Đô Trại được trả về, dù sao Ngạc Đan vẫn còn là tướng thủ trại, nhưng hắn không muốn đến đó nên vẫn còn ở lại Ngạc phủ tại Kinh Châu.
Đương nhiên là hắn đã sắp xếp tai mắt trong phủ, cho nên chuyện xảy ra tại công đường Nha môn Kinh Châu, cùng với việc Mông Thiên Túng đến Ngạc phủ và phản ứng của Ngạc Khắc Thiện hắn đều đã biết rõ.
Ngạc Đan: "Kinh lược sứ? Triệu thanh thiên nổi tiếng gần xa? Ta nhớ y còn là Lâm An quận vương phi...!Hoắc Kinh Đường!" Sắc mặt của hắn tối sầm lại, nói thật, hắn rất sợ tên Nhân đồ Tây Bắc Hoắc Kinh Đường này, "Có phải sự việc ở Thiên Đô Trại đã bị phát hiện rồi không? Y đến điều tra ta à? Tới bắt ta sao?"
Gia thần của hắn vội vàng nói: "Tướng quân tỉnh táo lại trước đã, nếu như có chứng cứ thì đã phải phái binh đến bắt ngài từ lâu rồi chứ? Ta thấy rằng trong tay Triệu Bạch Ngư này chẳng có chứng cứ nào, hơn nữa y đang ở Kinh Châu địa bàn của chúng ta, lỡ mà có bị địch gi3t chết thì cũng là chuyện thường xảy ra thôi mà?"
Ngạc Đan trừng mắt: "Có đệ tử Thôi thị bảo vệ bên cạnh y, đủ để chứng minh Lâm An quận vương coi trọng y rồi, lỡ như có chuyện gì xảy ra, ta không cần biết địch giết người rồi có tìm được lý do để thuyết phục chúng dân trong thiên hạ hay không, nhưng ta thừa biết Hoắc Kinh Đường nhất định sẽ chặt đầu ta đấy!"
Gia thần: "..." Gã thật sự không hiểu vì sao Ngạc Đan lại sợ Lâm An quận vương như vậy.
Một giây sau Ngạc Đan đã giải đáp cho gã: "Ngươi không biết đâu, trước đây ta có cơ hội nhìn Lâm An quận vương ra trận giết địch, vì khi ấy hắn chôn sống binh mã Đại Hạ nên mới được gọi là Nhân đồ, ta ở trong đội phiên binh phía sau, đứng nhìn ở đằng xa, thấy hắn ra lệnh một tiếng thì ai nấy đều bị chôn sống hết, kêu là kẻ ác cũng còn chưa đủ."
Thế là về sau này, Lâm An quận vương mặc áo giáp đen đưa lưng về phía ánh nắng, không nhớ rõ mặt chỉ nhớ được một chấm đen thui đã biến thành cơn ác mộng kéo dài đằng đẵng của hắn.
Gia thần: "Không thể hành động, không giết được, chẳng lẽ ngồi đợi triều đình hỏi tội sao?"
Ngạc Đan bày vẻ mặt đương nhiên ra: "Ta lên làm đại thủ lĩnh phiên tộc là ổn rồi."
Gia thần: "..." Đang nghiêm túc đấy à?
Ngạc Đan cũng biết mình rất tệ, nhưng không thể không lý do lý trấu: "Ngươi nên biết rằng trận chiến Thiên Đô Trại không có viện binh, cha vẫn thu nhận giúp đỡ kẻ bỏ thành mà chạy là ta đây, giúp ta giấu giếm tình hình chiến trận, nếu như ta gặp chuyện không may thì cha cũng không thoát nổi.

Dù có là vì một sợi huyết mạch hay vì nể tình mẹ ta đã chết, hoặc là bảo vệ chính ông ấy, thì ông ấy đều sẽ nghĩ cách ngăn cản Triệu Bạch Ngư tra ra mọi chuyện."
Cũng không phải không có lý.
"Vì thế đó, vả lại Ngạc Đạt Mộc đã đắc tội Triệu Bạch Ngư rồi, có lẽ là hắn đã làm chuyện gì tồi tệ lắm đây, để xem coi hắn sẽ làm thế nào, chúng ta đợi xem tình hình rồi hành động là được."
Ngạc Đan vô tư cầm vò rượu lên uống hơn nữa, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ngày hôm qua cha vẫn đến am ni cô gặp Thiên Châu tỷ sao?"
Gia thần gật đầu.

"Chẳng biết am ni cô và phật tổ bồ tát có gì hay ho không nữa, tỷ ấy đã gõ mõ suốt hai mươi năm rồi mà chẳng chán."
Gia thần tin Phật, dù có trả lời như thế nào cũng không phải nên đành ngậm miệng, để cho Ngạc Đan không ngừng tự than thở.
***
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường trở về nhà trọ, ngày hôm sau thì hai vợ chồng Nhã Thiện và Sách Tang Cát đến tặng bánh cưới để cảm ơn, trò chuyện một lát mới tiễn hai người đi, vài ngày sau đó bọn họ đều đi dạo bốn phía trong thành, chủ yếu là đến các phiên chợ.
Chợ là nơi thể hiện rõ nhất bản sắc của một vùng, bình thường họ dùng các loài vật như dê, ngựa, lạc đà để trao đổi trà, gạo lương và tơ lụa phổ biến ở phía nam, nói chuyện bằng đủ thứ ngôn ngữ lộn xộn không đồng nhất, nghe được rất ít tiếng phổ thông, Triệu Bạch Ngư có thể nghe hiểu được một chút còn Hoắc Kinh Đường thì hiểu được toàn bộ, dù sao thì hắn cũng đã sống ở Tây Bắc hết nửa đời người rồi.
Trong chợ đông nghịt người, mùi bánh bao và các loại đồ ăn khác bốc lên nghi ngút, lúc này trời đã bắt đầu vào đông, thời tiết cũng lạnh, nghe ông chủ nhà trọ nói tầm mười ngày nữa là tuyết sẽ rơi.
Triệu Bạch Ngư uống một chén trà sữa đậm vị thơm lừng, khác với mùi vị và hình thức của các chế phẩm từ sữa bò ở Kinh Đô, trà sữa từ bò ở nơi này mịn và đậm đà hơn, có cả vị ngọt và vị mặn, mùi cũng không khó ngửi, cho nên y đã gọi cả hai loại.
Mỗi vị nếm thử một nửa rồi đưa cho Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường vừa cầm lấy chén trà sữa mà y đẩy đến vừa nói: "Quanh chúng ta có ba nhóm người đang theo dõi."
"À." Triệu Bạch Ngư vẫn tỉnh bơ, nghe vậy cũng không có hứng thú mấy, "Đã bốn ngày rồi mà chẳng ai tới hết.

Mấy người đó không hiểu cái gì gọi là binh quý thần tốc cả, ta rất thất vọng."
Hoắc Kinh Đường không muốn đáp lại, chẳng ai thèm tới nhưng vẫn luôn cho người theo dõi, còn Triệu Bạch Ngư thì cứ thế mà hết ăn tới uống để trêu đùa bọn họ, đối phương càng mơ hồ thì y càng vui vẻ, rõ ràng là thích thú lắm.
Mà lúc này có một cô nương cột hai chùm tóc bưng một chén trà sữa mặn đến ngồi đối diện hai người rồi nói: "Bên cạnh không có chỗ, hai vị tiên sinh có thể cho ta ghép bàn được không?"
Ngồi xuống rồi mà còn hỏi?
Triệu Bạch Ngư cười, cảm thấy nàng ta rất thú vị, thế là gật đầu.
Cô nương kia uống trà sữa xong thì lấy một nhánh hoa lan dại đã héo rũ từ trong giỏ ra đưa cho bọn họ: "Thấy hai người khôi ngô, hoa này ta tặng đấy, không đáng tiền đâu."
Triệu Bạch Ngư vô thức từ chối nhưng cô nương đã để lại đồng tiền và cành hoa lan dại rồi đi mất, trong chớp mắt chui vào trong dòng người, y chỉ đành bất đắc dĩ cầm lấy hoa lan dại lên xem thử, sau đó đặt cạnh góc bàn.
Một lát sau, có người đi ngang qua đụng rớt cành hoa lan dại, vội vàng nhặt cành hoa lên trước Triệu Bạch Ngư một bước rồi kiểm tra xem hoa có bị hư hỏng gì hay không, miệng liên tục nói lời xin lỗi.
"Không sao đâu, để đó là được."
Đưa mắt nhìn người qua đường đi mất, Triệu Bạch Ngư làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Mấy ngày trước nghe Nhã Thiện cô nương nói ở Kinh Châu có một am ni cô hương khói hưng thịnh, tên là am Đại Bi thì phải? Cũng không xa nơi này lắm, đến xem thử nhé?"
Từ trước đến nay Hoắc Kinh Đường chưa bao giờ có ý kiến gì, "Ừ."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng cho mấy con chuột đi theo."
Hoắc Kinh Đường: "Được."
Thế là khi chủ quán vừa bưng năm tầng lồ ng hấp đi ngang qua che khuất bóng dáng của hai người, Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường liền biến mất khỏi tầm mắt của những kẻ theo dõi.
Đám người kia kéo nhau chạy tới nhưng làm mọi cách cũng chắng thấy người đâu,
Một người trong số đó hỏi thăm kẻ ban nãy đã giả làm người qua đường đụng rớt cành hoa lan dại rằng có thật là gã không phát hiện ra vấn đề gì hay không thì nhận được câu trả lời chắc nịch, thật sự là không có vấn đề gì.
***
Ra khỏi chợ đến một con hẻm ít người qua lại, Triệu Bạch Ngư mới mở nắm tay ra để lộ tờ giấy mà vừa rồi cô nương tặng hoa thuận tiện nhét vào lòng bàn tay y khi đi đến.
Trên giấy viết ba chữ: Am Đại Bi.
Am Đại Bi cũng khá là nổi tiếng, chính là nơi mà Nhã Thiện cô nương đã nhắc đến, nàng nói đây là am ni cô lớn nhất phủ Kinh Châu, do Ngạc Khắc Thiện bỏ tiền xây nên cho cháu gái của ông ta, nàng ta là con gái của người chị kế có quan hệ tình cảm với Ngạc Khắc Thiện rồi châu thai ám kết sinh ra Ngạc Đan trong lời đồn.
Đến trước cổng am Đại Bi, mặc dù am nằm giữa phố xá sầm uất nhưng lại có hơi yên tĩnh, mờ mờ ảo ảo cứ như là danh sơn cổ tháp vậy.
Hai người Triệu Bạch Ngư bước vào trong am, ngăn một ni cô lại nói bọn họ muốn gặp cháu gái của Ngạc Khắc Thiện.
Ni cô nọ chớp mắt, chợt nhận ra: "Các ngươi chính là người có duyên mà sư phụ nói sao!"
Triệu Bạch Ngư: "Sư phụ của các cô đã từng nhắc đến bọn ta ư?"
Ni cô đi trước dẫn đường: "Đương nhiên rồi.

Sư phụ của ta thông minh lắm đấy, nàng thông thạo tiếng Đại Hạ, tiếng phổ thông và các ngôn ngữ bản địa khác, nàng còn có thể giải thích rất nhiều kinh văn mà người khác xem không hiểu gì nữa...!Đến rồi đấy!" Cô ta đứng cạnh cổng của một cái sân, chỉ vào bên trong căn phòng không đóng cửa rồi nói: "Sư phụ ở trong đó, các ngươi đi vào là thấy nàng thôi."
Nói xong bèn chạy đi.
Trong sân có mấy khóm trúc xanh, mùi đàn hương nồng nặc đến lạ kì, không khí vô cùng thanh tịnh, đối diện với cửa phòng là một cái bàn thờ và một đệm cói, bên trái có hai cái ghế tựa, một cái giường đất, trên tường được khắc một chữ "Thiền", một ni cô mặc áo Thanh Hải đang ngồi xếp bằng trên giường đất, da dẻ rất trắng, mặt mũi xinh đẹp dịu dàng, dù tuổi tác không còn nhỏ và cách ăn mặc cũng mộc mạc nhưng vẫn không thể che lấp được sự đoan trang trời sinh.
"Cháu gái của Ngạc Khắc Thiện?"
Ni cô gật đầu: "Tên nhà tục của bần ni là Giả Long Thiên Châu."
"Người tộc Giả Long?" Hoắc Kinh Đường giương mắt quan sát Thiên Châu, "Ngươi là con gái của thủ lĩnh tiền nhiệm tộc Giả Long sao?"
Ni cô: "Không ngờ vẫn có người nhớ đến cha ta." Dừng một chút, nàng nhìn sang rồi chắp tay trước ngực nói: "Bần ni tham kiến Lâm An quận vương, tham kiến Triệu đại nhân, mời hai vị ngồi."

Trước khi ngồi xuống, Triệu Bạch Ngư nói: "Ta đã đoán rất nhiều người, chỉ không ngờ là cô sẽ gặp ta trước."
"Bởi vì người ngoài không biết ta còn sống." Giả Long Thiên Châu: "Triệu đại nhân, nghe nói ngài làm quan thanh chính, dân có oan sẽ được giải oan, bần ni xuất thân thế gia vọng tộc Tây Bắc, từ thời dựng nước đã quy thuận Đại Cảnh cho nên cũng là con dân Đại Cảnh.

Ta có oan, đại nhân có thể giải oan cho ta không?"
Triệu Bạch Ngư: "Nói đi."
Giả Long Thiên Châu: "Tổ mẫu của ta là người Đại Cảnh, bà ấy vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, tổ phụ là binh trong tay lão Ngạc nguyên soái, trước khi chết trận nhờ vả ông ấy chăm sóc vợ mình.

Lão Ngạc nguyên soái vừa thấy tổ mẫu của ta đã yêu nên nạp bà ấy làm thiếp, coi mẹ ta như con gái ruột, chăm sóc mẹ ta đàng hoàng giống như những đứa con khác.

Mẹ ta cũng xinh đẹp giống như tổ mẫu vậy, tính tình hiền dịu lương thiện, vì không đành lòng nên đã chăm lo cho Ngạc Khắc Thiện ngày nhỏ có hoàn cảnh không tốt, sau khi lớn lên thì bà ấy đã được gả cho thủ lĩnh tộc Giả Long ở Nguyên Châu với tư cách là con gái Ngạc thị thông gia."
Nàng bóp hổ khẩu rồi nói tiếp: "Mẹ sinh ra ta trước, sau đó sinh thêm hai em trai nữa.

Cha rất yêu mẹ cho nên không muốn bà bị lạnh nhạt, về sau từ chối thông gia lần nữa...!Phiên tộc vốn dựa vào việc thông gia để duy trì mối quan hệ bền chặt, kiếm chỗ cắm dùi ở Tây Bắc này, cho nên thủ lĩnh của tộc không thể tránh né việc thông gia.

Cha từ chối thông gia, chỉ yêu mình mẹ, hiển nhiên là đã chôn mầm họa xuống rồi."
"Khi ta mười tuổi, Ngạc Khắc Thiện đến chơi, tình cảm giữa ông ta và mẹ rất tốt, cho nên cha mẹ mới tổ chức gia yến vì ông ta, không ngờ ông ta và những người khác thuộc tộc Giả Long lại đánh chết cha và các lão tướng đã uống say, nhanh chóng khống chế binh mã tộc Giả Long, ém nhẹm việc này rồi nói với bên ngoài rằng họ chết bất đắc kỳ tử, ta không biết có bao nhiêu người tin nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng đều đã kết thúc cả rồi, sẽ không ai quay đầu lại nhìn kẻ thua cuộc.

Đây chính là phiên tộc kẻ mạnh làm vua."
Giả Long Thiên Châu nhíu chặt mày: "Ngạc Khắc Thiện giết cha ta vốn chỉ để đoạt lấy được sự ủng hộ từ một thị tộc mạnh mẽ như tộc Giả Long! Nhưng ông ta bạo ngược mẹ ta, luôn miệng nói vì bà ấy, bày ra dáng vẻ yêu đến điên cuồng mụ mị, sau khi mẹ ta chết vì sinh khó, ông ta say rượu suốt ngày, không có chí tiến thủ, mê hoặc tất cả mọi người bao gồm cả lão Ngạc nguyên soái..."
"Tám năm! Đau đớn thay mẹ ta, ông ấy vờ làm kẻ vô dụng suốt tám năm trời! Đến lúc người khác tranh nhau chết đi sống lại mới đột nhiên làm loạn, chiếm lấy vị trí đại thủ lĩnh phiên tộc mà không cần phải ra tay."
Bỗng nhiên Giả Long Thiên Châu nở nụ cười.
"Nhưng mà các ngươi biết không? Hóa ra Ngạc Khắc Thiện làm hết mọi chuyện ác đó cũng biết đuối lý, hóa ra trong ác mộng của ông ta đều là dáng vẻ lúc chết đi của mẹ.

Có biết mẹ ta đã chết như thế nào không?" Ánh mắt của Giả Long Thiên Châu hung ác như mắt sói, không hề phù hợp với vẻ ngoài dịu dàng của nàng chút nào, "Mẹ ta tự lấy dao rạch bụng móc Ngạc Đan ra, để máu tươi chảy thành vũng, mặc kệ nội tạng rơi vãi ra ngoài, bởi vì bà ấy muốn hù dọa Ngạc Khắc Thiện! Bà ấy muốn dùng dáng vẻ đó để nguyền rủa Ngạc Khắc Thiện xuống địa ngục!"
"Không có mẹ ta, Ngạc Khắc Thiện đã chết từ lâu rồi."
"Thế nhưng Ngạc Khắc Thiện lại lấy oán trả ơn, hại chết ân nhân duy nhất đối xử tốt với ông ta.

Lòng dạ của ông ta tàn ác như vậy nhưng hóa ra vẫn là lòng dạ con người, ta còn tưởng là do ác quỷ sinh ra cơ đấy."
Giả Long Thiên Châu nhìn Triệu Bạch Ngư: "Có lẽ các ngươi sẽ thấy rằng mẹ ta rất ngu ngốc, nhưng nếu như lời nguyền có thể giết người thì người trong thiên hạ này đã chết hết từ thuở nào rồi."
Triệu Bạch Ngư vẫn dịu dàng nhìn lại: "Có lẽ mẹ cô làm vậy vì cứu người."
Sắc mặt Giả Long Thiên Châu cứng đờ rồi lập tức thả lỏng bả vai căng thẳng, cười khổi nói: "Tâm hồn của ngài đúng là tinh tế.

Ta nhớ khi cha bị giết, ta đã trốn trong góc phòng thấy tận mắt toàn bộ sự việc, sau đó Ngạc Khắc Thiện phát hiện ra và muốn giết ta.

Tuy đã bị mẹ ta ngăn lại nhưng ta biết rõ ông ta vẫn luôn tìm cách trừ khử ta.

Trạng thái chết của mẹ giống hệt như ác quỷ, bà ấy nguyền rủa Ngạc Khắc Thiện thảm thiết để tấn công tinh thần của ông ta, đủ xóa bỏ hình tượng dịu dàng xinh đẹp của ngày trước.

Mà khi đó, ta càng lớn lên càng giống mẹ, càng lúc càng giống với "tỷ tỷ" trong suy nghĩ của Ngạc Khắc Thiện, vì vậy nên ông ta mới chuyển tất cả những ý nghĩ xằng bậy và cố chấp đối với mẹ sang ta."
"Ông ta vừa mê mẩn cô gái dần lớn lên là ta, vừa sợ hãi vì ta lớn lên giống như mẹ, nhìn thấy ta, ông ta sẽ nhớ đến cái chết như ác quỷ và lời nguyền rủa kia.

Về sau ông ta giết nhiều người hơn, làm nhiều chuyện trái lương tâm hơn nên vô cùng sợ hãi, muốn cầu giải thoát nên bắt đầu tin Phật...!Đây chính là một vòng tuần hoàn, càng lệ thuộc vào Phật pháp thì sẽ càng tin vào lục đạo luân hồi, thiện ác có báo, vậy nên sẽ càng sợ hãi lời nguyền của mẹ ta.

Về sau nữa, chẳng biết tại sao mà ông ta luôn tin rằng ta là mẹ đầu thai thành, chỉ cần cưới ta, cho ta vị trí vợ cả thì có thể trả lại món nợ giết cha ta năm xưa đồng thời hóa giải lời nguyền của mẹ, đê bảo vệ mình ta mới lựa chọn xuống tóc làm ni cô."
Giả Long Thiên Châu vỗ vỗ lên giường gạch: "Năm đó nơi này không phải là am ni cô mà là biệt viện được sắp xếp cho mẹ, mẹ ta cũng chết ngay vị trí của giường gạch này, Ngạc Khắc Thiện chịu đựng suốt hai mươi năm nên vô cùng yêu thương chiều chuộng Ngạc Đan.

Ông ta cho rằng mẹ khó sinh, thà mổ bụng cũng phải để Ngạc Đan sống là vì yêu đứa bé này, thật ra không biết mẹ rất ghét bỏ nó...!Dù vậy, tâm ma của Ngạc Khắc Thiện vẫn không giảm mà còn tăng lên, ông ta vẫn rắp tâm với ta, lưỡng lự khi ngăn cản ta thề tuyệt không hoàn tục trước Phật nhưng đến cùng vẫn không dám sỉ nhục Phật, nhưng bây giờ thì ông ta đã có được lý do để phá vỡ nó rồi."
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư ngiêm lại: "Là chuộc người?"
Giả Long Thiên Chân gật dầu: "Triệu đại nhân đừng lo lắng, ta không trách ngài mà là muốn bắt tay với hai người để lật đổ vị trí đại thủ lĩnh phiên tộc Tây Bắc mà Ngạc Khắc Thiện đã chiếm đoạt bao năm qua, giúp hai người nâng đỡ thủ lĩnh mới mà triều đình lựa chọn."
Hoắc Kinh Đường lên tiếng: "Vậy ra cô đã nhìn rõ tình hình rồi à."
Giả Long Thiên Châu: "Cảm tạ Bồ Tát đã chỉ ra cho ta một con đường sáng trong tăm tối."
Nàng chắp tay trước ngực, không giấu được niềm hưng phấn và dã tâm trong mắt.
"Ngạc Khắc Thiện có thể lập hai vợ cả, ông ta sẽ cho ta một vị trí trong đó, còn ta thì sẽ yêu cầu ông ta nhận lại Ngạc Đan.


Vợ hiện tại của Ngạc Khắc Thiện và Ngạc Đạt Mộc đều cho rằng mục đích ông ta lấy ta là để thuận lợi đấy Ngạc Đan lên đứng đầu, chắc chắn ba thị tộc cùng kiếm lợi có liên hệ chặt chẽ với bọn họ sẽ không đồng ý."
Hoắc Kinh Đường: "Những ké đó sẽ phát động binh biến vào ngày đại hôn, nhưng cô và bọn họ có thể nghĩ đến đó thì Ngạc Khắc Thiện cũng có thể nghĩ đến." Khựng lại một chút, hắn nói tiếp: "Vậy nên cô muốn chúng ta điều binh giúp cô sao?"
Giả Long Thiên Châu: "Chẳng lẽ trở thành ngư ông không tốt ư?"
Hoắc Kinh Đường đan hai tay lại, nghiêng người tựa vào ghế, trái ngược rõ ràng với Triệu Bạch Ngư eo lưng thẳng tắp ở bên cạnh: "Là ngư ông hay là bàn đạp thì vẫn còn cần bàn lại...!Cô định sắp xếp cho Ngạc Đan như thế nào?"
"Không cần ta sắp xếp, Ngạc Đan mất đi tâm ma có tác dụng trấn an, Ngạc Khắc Thiện sẽ xử lý hắn." Giả Long Thiên Châu cười giễu: "Vẫn cần có người của Thiên Đô Trại đứng ra nhận lỗi chịu tội mà đúng chứ?"
Triệu Bạch Ngư: "Cô đã bày mưu bao nhiêu năm rồi."
Giả Long Thiên Châu im lặng một lát rồi thở dài: "Nếu như ý ngươi là âm mưu giết Ngạc Khắc Thiện thì từ khi ta tận mắt nhìn thấy cha chết đã bắt đầu.

Nhưng nếu như ngươi hỏi về toàn cục...!Có người nói cho ta biết, phải học được sự kiên nhẫn giống như chim ưng săn mồi trên vách đá, kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi thời cơ có thể tung một cú làm Ngạc Khắc Thiện bỏ mạng, đợi cho ông ta cảm thấy lòng hổ thẹn, sợ hãi đạt tới đỉnh điểm, kéo cả phiên tộc Tây Bắc này vào tình thế đối lập với triều định Đại Cảnh, ta có thể lợi dụng sự kiêng dè của phiên tộc trước triều đình mà ra tay giết ông ta."
Triệu Bạch Ngư để lộ ra sự cẩn thận: "Người đó là ai?"
Giả Long Thiên Châu: "Ta chưa từng gặp hắn, nhưng hắn cho ta tiền, cho ta người, cũng chỉ gửi cho ta đúng ba bức thư."
Triệu Bạch Ngư: "Ngoại trừ mạng của Ngạc Khắc Thiện cô còn muốn gì nữa?"
Giả Long Thiên Châu nghiêng đầu nhìn y: "Ngươi nghĩ ta muốn gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Vị trí thủ lĩnh tộc Giả Long."
Giả Long Thiên Châu nhìn y không nói, một lúc lâu sau mới bật cười, "Ngài đúng là không hề coi thường dã tâm của phụ nữ chút nào."
Triệu Bạch Ngư: "Hoắc Kinh Đường nói phụ nữ Tây Bắc giống như Hồ Dương nghìn năm không chết dù chết cũng bất hủ, ta vô cùng đồng cảm."
Giả Long Thiên Châu nhìn cặp đôi trước mặt, nụ cười càng tươi hơn, rồi đột nhiên nàng cúi đầu xuống, có một giọt nước mắt thấm vào áo Thanh Hải.
"Cảm ơn."
Sự cảm động của Giả Long Thiên Châu chỉ lộ ra một lát rồi biến mất, nói với bọn họ: "Sau khi Ngạc Khắc Thiện ngồi lên vị trí thủ lĩnh phiên tộc thì có quan hệ mờ ám với Đại Hạ, ông ta từng qua lại với Quốc sư Đại Hạ vài lần, có điều ba năm trước đột nhiên phái ít thám tử đi Lương Châu hơn, trong trận Thiên Đô Trại, tình thế của Đại Hạ cũng hết sức nguy cấp, Ngạc Khắc Thiện bí mật cho sứ giả đi cầu hòa trước, cũng không biết đã nói gì mà Thác Bạt Minh Châu lại quang minh chính đại đưa Lai sứ đến hòa đàm, hai người đã làm một vài giao dịch, năm mươi ngàn lượng bạc trắng cũng là một phần trong số đó.

Giao dịch xong, Thác Bạt Minh Châu lập tức thắng trận về triều, thậm chí không tính toán việc Ngạc Khắc Thiện tung lời đồn ra ngoài..."
Nàng nói tiếp: "Ta nghi ngờ rằng Ngạc Khắc Thiện đã cho Thác Bạt Minh Châu con át chủ bài để có thể chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vương." Giả Long Thiên Châu cúi đầu sửa tay áo rồi bật cười: "Đây là suy đoán của ta, tin hay không tin tùy các ngươi, coi như đây là lòng thành để hợp tác giữa đôi bên nhé."
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường nhìn nhau một cái rồi hỏi nàng: "Ngày kết hôn là ngày nào?"
Giả Long Thiên Châu siết chặt lấy cạnh bàn trà, không nén nổi sự hả hê: "Giữa tháng sau! Đủ thời gian để các ngươi điều quân Phu Diên đến đây!" Dường như nhận ra được mình phấn khích quá, nàng thoáng thu cảm xúc lại: "Một lời đã định?"
Triệu Bạch Ngư: "Ngàn vàng không đổi."
***
Ra khỏi am Đại Bi.
Triệu Bạch Ngư hỏi: "Lời nàng ta nói có thể tin được bao nhiêu?"
Hoắc Kinh Đường: "Nhắc đến cái chết thảm của cha mẹ.

cảm xúc xao động không giống giả vờ.

Nhưng Ngạc Khắc Thiện là một kẻ trí dũng kiệt xuất như vậy sao có thể chưa từng nhìn thấy tử trạng thê thảm đến thế được?"
Triệu Bạch Ngư: "Trong lòng ta cũng nghi ngờ kẻ này, chàng nghĩ xem có khi nào bao năm qua Ngạc Khắc Thiện đã hít phải một loại thuốc gây ảo giác nào đó khiến cho ông ta lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh như vậy không, nếu như bây giờ có người bên cạnh tỉ tê liên tục dẫn dắt ông ta nhớ lại cảnh tượng làm ông ta áy náy trong lòng nhất, chẳng phải dần dà sẽ biến thành tâm ma của ông ta hay sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Lúc trước từng đánh Nam Cương, ta nhớ mang máng có một loại thuốc giống như vậy."
Triệu Bạch Ngư chợt cười nói: "Hẳn là nàng ta đã nghiền thuốc thành bột pha vào trong đàn hương, Ngạc Khắc Thiện sẽ đến gặp nàng cố định mỗi tháng một lần nhưng không dám vào phòng mà chỉ ngồi trong sân, trong phòng đốt một loại hương khác, nhưng vì mùi đàn hương trong sân nồng quá đã che lấp được mùi trong phòng, lại thêm tật giật mình, tâm ma của Ngạc Khắc Thiện càng ngày càng nặng nên sẽ không hoài nghi Giả Long Thiên Châu."
Y cảm thán: "Tâm trí của cô gái này thật sự rất cao minh."
Hoắc Kinh Đường liếc mắt nhìn xuống Triệu Bạch Ngư, rất muốn nói y còn nhỏ hơn Giả Long Thiên Châu mười mấy tuổi, đừng có mà nói chuyện bằng giọng bề trên như thế nữa.
"Thật ra trước kia ta hơi không hiểu vì sao Ngạc Khắc Thiện lại nghĩ rằng ép cưới ni cô lại là chuyện làm nhục thần phật."
Triệu Bạch Ngư không hề xem thường phụ nữ, mà là trong mắt tín đồ Phật giáo, hòa thượng và ni cô đều là người tu hành, tỏ ra tôn kính họ chính là nể mặt Phật, nhưng muốn nói làm nhục bọn họ chẳng khác nào làm nhục Phật...! Thì không cần phải tâng bốc mà đó thật sự là làm nhục Phật.
"Bây giờ đã hiểu rõ rồi, đó là vì lòng người đầy rẫy những điều mờ ám."
Triệu Bạch Ngư vươn tay đón lấy ánh nắng mỏng manh, tựa như suy nghĩ điều gì đó: "Nhưng điều ta quan tâm nhất chính là kẻ đã cho cho tiền, người và thư mà Giả Long Thiên Châu nhắc tới là ai, vì sao hắn lại giúp đỡ Giả Long Thiên Châu, cả giao dịch giữa Ngạc Khắc Thiện và Thác Bạt Minh Châu là gì nữa, ta có cảm giác giữa hai người có gì đó liên quan, mà còn là thứ rất quan trọng nữa."
Hoắc Kinh Đường im lặng một lúc rồi nói: "Đại Hạ tử bằng mẫu quý, trong khi đó mẹ ruột của Thác Bạt Minh Châu có địa vị thấp, tệ hơn nữa là hắn không được Quốc sư Tang Lương Ngọc chào đón, ngay thời khắc đoạt đích mấu chốt đã bị trục xuất khỏi thủ đô...! Cũng chỉ vì bảo vệ tính mạng mà thôi, nếu như không chạy được đến biên giới thì có thể đã bị Tang Lương Ngọc tìm đại cớ nào đó mà giết rồi.

Thác Bạt Minh Châu gần như không có khả năng đăng cơ, đương lúc vương tử say sưa tranh vị và triều thần tấn công lẫn nhau, không biết vì sao lại chĩa mũi nhọn vào Thác Bạt Minh Châu, đả kích hắn dốc hết binh lực gây chiến với ý đồ chèn ép sự kiêu căng kia, đảm bảo rằng hắn không dám về thủ đô nữa, không ngờ Thác Bạt Minh Châu thuận nước đẩy thuyền* rồi thắng trận về triều..."
(*) Nguyên văn là 顺坡下驴 - thuận pha hạ lư: thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa.

Trích trong hồi 17 "Phong Vân Sơ Ký" của Tôn Lê.
"Có phải vì Ngạc Khắc Thiện đã cho Thác Bạt Minh Châu biết về nhược điểm chí mạng của Tang Lương Ngọc hay không?" Triệu Bạch Ngư nghĩ: "Khi gặp Cao Di Sơn hồi ba năm trước, ta đã biết gã không cam lòng thất bại trước Tang Lương Ngọc rồi, ở Đại Hạ, kẻ vừa đồng cảnh ngộ với gã vừa có khả năng trợ giúp gã công thành danh toại chỉ có Thác Bạt Minh Châu thôi."
Hoắc Kinh Đường hiểu ra: "Cho nên khi ấy em nhắc đến việc Xương Bình thông đồng với nước địch nhiều lần...!À, ta cũng không để ý lắm khi Cao Di Sơn lỡ miệng nói ra trước mặt, nhưng cho dù mục đích của Xương Bình là tốt hay xấu, thật hay giả thì tóm lại, lén lút thông đồng với trưởng công chúa Đại Cảnh chỉ cần làm đại mấy bài văn là đủ để tịch biên diệt tộc rồi.

Kẻ được chọn làm người thông đồng tất nhiên sẽ là Tang Lương Ngọc vốn là người Đại Cảnh, đây mới là tận dụng cơ hội tốt mà ông trời ban cho.".


Đọc truyện chữ Full