DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
Chương 18: Chương 18


Đại lao phủ Nha.
"Sao? Cháu trai còn dám đánh ông sao? Ông đây nói cho các ngươi biết, lãnh đạo Tri phủ của các ngươi đến đây cũng phải dập đầu nhận tội thôi! Hai phủ ba ty sáu bộ bao nhiêu kinh quan còn phải biếu quà cho ông, ở chỗ Triệu tế chấp ông cũng có mấy phần mặt mũi đấy biết chưa hả!"
Triệu Bạch Ngư vừa đi vào liền nghe thấy mấy tên tù nhân phách lối khiêu khích, đứng yên tại chỗ nghe một lúc rồi hỏi người đi cùng: "Mấy kẻ này là ai?"
"Là thương nhân từ vùng khác tới."
"Kiêu căng phách lối, đằng sau bọn họ là ai thế?"
"Không biết, nghe như cả kinh quan đều là người phía sau bọn họ vậy.

Đại nhân, ngài đừng tin lời bọn họ nói, nghe là biết nói nhảm rồi, ta làm quan nhiều năm hạng người nào mà chưa từng thấy? Còn có kẻ kia tự xưng là thân thích của Vương gia gì đó, cuối cùng chỉ là nô bộc nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp ở hậu viện của Vương gia mà thôi!"
"Không nói đến người làm đó, mà chính cha mẹ ruột của tiếu thiếp kia trong Kinh Đô này cũng chỉ là một tên ất ơ nhỏ bé không tên tuổi.

Đại nhân, chi bằng dạy dỗ bọn họ một chút! Làm theo luật đánh tám mươi roi, dù cho có kéo ra đường lớn, cũng không thể nói chúng ta làm quan ác đánh phạm nhân."
"Mạnh miệng thôi mà, tội gì phải so đo với bọn họ." Triệu Bạch Ngư khoát tay: "Theo lệ thẩm vấn và viết trạng chấp thuận là được."
Lính canh ngục chỉ đành nghe theo lời y, lên giọng tức giận mỉa mai mấy tên tội phạm, không hề dùng roi ngược đãi.

Mấy thương nhân trong lao thấy dù có khiêu khích đến mức nào cũng không khiến mình bị đánh thì rất ngạc nhiên, theo lẽ thường, chỉ cần bị bắt vào đại lao phủ Nha, không cần để ý có tội hay không tội cũng sẽ lệnh đánh một trận, cái này gọi là gậy giảm uy*.
(*) Gậy giảm uy - 杀威棒: trong xã hội phong kiến, phạm nhân bị đưa đi sung quân hoặc đi đày khi vừa đến biên trấn, để khiến họ bỏ đi hoặc giảm bớt vẻ kiêu căng/kiêu ngạo, đều sẽ bị đánh trước 120 gậy vào mông hoặc chân, vì thế gọi là "sát uy bổng", sát là giết, là làm giảm hay làm yếu đi, uy là oai, ở đây là kiêu ngạo hoặc tương tự vậy (Baidu)
Mấy kẻ đó cứ mắng chửi ồn ào, nhưng thậm chí chẳng có hình phạt nào được đưa ra, nếu nói là sợ hãi thế lực đứng sau trong miệng bọn họ, thì sao mấy chục dân thường cũng không bị đánh.

Thương nhân nghĩ mãi mà không ra bèn thảo luận lại một chút, xì ra ít bạc mua chuộc một tên lính canh, để cho hắn xách một người trong số bọn họ ra ngoài đánh tám mươi roi, tạo ra vết thương ngoài da không được đụng đến gân cốt, chỉ cần máu thịt lẫn lộn, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu là được.
Lính canh không hiểu, nhưng dưới sự sai khiến của bạc trắng chói lóa liền làm theo ngay.
***
Hoắc Kinh Đường đã xem xong chiết tử mà Kỷ tri phủ trình lên.
"Ý tưởng hay đấy, có thể thử nghiệm xem sao."
Phó quan: "Không ngờ Kỷ tri phủ còn có thể giỏi đến độ này, trước kia ông ấy cũng đề cập nhiều phương án cải cách khác, tất cả đều được tiếp nhận, lại đem tới hiệu quả nhanh chóng, quả là một vị quan có năng lực."
"Ngươi cảm thấy cái này là do Kỷ Hưng Bang nghĩ ra?"
"Chứ không phải ạ?" Phó quan sửng sốt, hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ là người khác? Không phải đâu, đề nghị đẩy mạnh bãi bỏ cấm đêm ở Kinh Đô nếu thật sự thực hiện được thì chính là kiếm được thành tựu để đời, người nào lại đẩy công lao ra xa mình như thế?"
"Sức nặng cửa Kỷ Hưng Bang không đủ để thuyết phục Thánh thượng đẩy mạnh bãi bỏ cấm đêm, ông ta cần tìm người ở trên.

So với ta chẳng có giao tình gì với ông ấy, thì chẳng phải ân sư của ông là Thập thúc sẽ thích hợp hơn sao?"
"Ý ngài là?"
"Có người khác bảo ông ấy tiến cử ta, người đó mới là người viết phần chiết tử này."
"Nhưng sao hắn lại tiến cử ngài?"
Hoắc Kinh Đường nhét chiết tử vào trong tay áo quan rộng, chống cằm nheo mắt nhìn phó quan nói: "Đáp lễ."
Sao cảm giác như còn có chút tự hào nhỉ? Phó quan nghĩ hoài không ra, tò mò truy hỏi: "Đáp lễ gì ạ? Quà cảm ơn? Nào phải đâu, tướng quân ngài lòng dạ hẹp hòi, cũng có lúc bố thí ân huệ cho người ta à —— "
Phó quan im dần trước ánh mắt lạnh thấu xương của Hoắc Kinh Đường, vùi đầu đến ngực như con đà điểu, rất lâu mới nghe thấy tiếng hắn cười khẽ: "Cái tên lỗ m ãng nhà ngươi thì biết cái gì gọi là đầu mộc báo quỳnh*! Về sao chép Tứ thư** bốn lần đi!"
(*) Theo mình tìm hiểu thì đầu mộc báo quỳnh xuất hiện trong 2 câu đầu bài thơ Mộc qua 2 của Khổng Tử: Đầu ngã dĩ mộc đào / Báo chi dĩ quỳnh dao.

Dịch nghĩa (sương sương):
Người ném tặng ta trái mộc đào / Ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
(**) Tứ thư: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử
Phó quan: "..."
Hoắc Kinh Đường không có thực quyền gì, trừ phi được triệu kiến, hoặc được ủy nhiệm chức vụ tạm thời mới cần vào triều sớm tấu bẩm công vụ, thời gian còn lại không nhất định phải đến điểm danh làm việc.

Trước mắt đã bị thu lại chức Đại lý tự khanh, Hoắc Kinh Đường chỉ có thể chủ động vào cung trình đề án hủy bỏ giới nghiêm mở chợ đêm này.
Một khi bãi bỏ cấm đêm thì không phải chỉ là chuyện của Kinh Đô, mà là cả nước 18 tỉnh, 38 phủ, 254 châu cũng đều phải bỏ, đều phải bố trí chuyên khu và sở công sự phù hợp, cùng với đơn vị chữa cháy vân vân, quy mô có thể nói là quá lớn.
Bên cạnh đó, môi trường mở cửa buôn bán cũng có thể mang lại lợi nhuận cực kì to lớn.
Tiền triều hồ đồ vô đạo, bổn triều khai quốc đến nay chưa tới trăm năm, trải qua ba triều đại, Thiên tử ba triều đều ngày đêm chuyên cần cẩn thận không dám ngơi nghỉ, nhưng ngân khố quốc gia và nội khố vẫn luôn trong tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên nếu Hoắc Kinh Đường mang đề án chứa đựng món hời hết sức to lớn kia, chắc chắn sẽ hấp dẫn tâm tư của Nguyên Thú đế.
Nguyên Thú đế triệu tập làm việc ở đại nội vào giữa đêm, quan viên từ tam phẩm trở lên cùng nghiên cứu phần đề án này xem có được hay không.
***
Trên đường tảo triều, Hoắc Kinh Đường cố tình đi chậm lại sau trăm quan, chờ Trần Sư Đạo chủ động đi tới chắp tay nói cảm ơn.
Trần Sư Đạo: "Hạ quan còn chưa bái tạ quận vương tình chiếu cố khi còn trong lao ngục, miễn cho hạ quan nhận thêm hình phạt."
Hoắc Kinh Đường: "Đại nhân phụng sự ba triều, huống chi vốn chẳng có chứng cứ nào chứng minh đại nhân tham gia gian lận khoa cử, bổn vương chỉ xử lý theo lẽ công bằng thôi."
Trần Sư Đạo ngẩng đầu nhìn Hoắc Kinh Đường, sau khi rời khỏi Đại lý tự liền hỏi thăm ngọn nguồn án gian lận khoa cử, biết được Lâm An quận vương một tay tra được Tần vương cấu kết với quan chủ khảo Giang Nam, vén lên tấm màn đen ở trường thi Giang Nam, tức cười ông trước đây còn tưởng tiểu quận vương chỉ biết đánh giặc không thể làm quan.
Thấy cả quá trình từ lúc nhận án đến lúc kết án hắn đều xử lí vô cùng mượt mà, vốn nên đắc tội trăm quan nhưng lại ẩn mình một cách hoàn mỹ, còn có thể mượn tay Triệu Bạch Ngư kéo ông ra ngoài, thủ đoạn lão luyện có lẽ người thấm nhuần hai mươi năm quan trường như ông cũng chẳng bì nổi.

"Ân tình của quận vương như núi cao biển sâu, hạ quan không thể trả nổi, nhưng chỉ cần không phải khi quân nghịch tổ, không gây họa cho bách tính, Trần Sư Đạo dù tan xương nát thịt cũng sẽ dũng cảm quên mình! Nhưng Triệu thị Tứ lang Triệu Bạch Ngư tính tình chất phác lại ngây thơ, thành tâm thành ý, vốn là long câu phượng sô, đáng tiếc thằng bé quá ngoan ngoãn nhưng số lại không thuận lợi, long đong trắc trở, dù vậy, hạ quan vẫn muốn liều cái mạng già yếu ớt này che chở cho nó.

Mong rằng tiểu quận vương thương xót mạng già của lão, để cho Triệu tứ lang một đường thoát.

Nếu không lấy chồng vào quận vương phủ, mai kia Triệu Bạch Ngư sẽ trở thành trọng thần đắc lực của Đại Cảnh ta! Hy vọng tiểu quận vương thương tài tiếc hiền, đừng hủy hoại Triệu Bạch Ngư!"
Trần Sư Đạo nói đến đây đã muốn quỳ xuống, Hoắc Kinh Đường đỡ người dậy, liếc thấy tấu chương và thẻ ngà voi trong áo quan của Trần Sư Đạo, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, biết ông đang muốn làm gì.
"Ta hiểu tiên sinh thành khẩn, yêu mến học sinh.

Nhưng tiên sinh có nghĩ đến hậu quả của việc kháng chỉ không tuân hay không? Tiên sinh nghĩ lời nói khuôn vàng thước ngọc của Thiên Tử là lời bông đùa sao? Dù ông có đụng đầu chết trên triều hôm nay, thì có thể ép bệ hạ thu hồi ý chí đã ban xuống ư, rồi để về sau có nguyên lão ba triều lại đập đầu chết trên triều, cũng có thể ép buộc bệ hạ thu lại mệnh lệnh đã ban ra, lợi dụng điểm yếu uy hiếp bệ hạ đưa ra chỉ ý có hại cho xã tắc sao? Người trên đời này đều biết lấy cái chết cưỡng ép người khác sẽ khiến cho triều đình thay đối xoành xoạch, Thiên tử có còn uy nghiêm hay không?"
Từ xưa đến nay không có ví dụ nào cho việc thu hồi ý chỉ, Thiên tử không thể sai sót.

Cho dù có sai lầm đi nữa thì cũng là khi triều đình đang lúc nguy nan, cần phải làm yên lòng người, chứ không phải là Thiên tử phạm sai.
"Tiên sinh vì tình thế cấp bách mà hồ đồ rồi." Hoắc Kinh Đường thấp giọng an ủi Trần Sư Đạo: "Có điều một mối hôn sự mà thôi, triều ta không có luật phò mã* không được làm quan, huống chi chỉ là một quận vương phi.

Vào quận vương phủ, Triệu Bạch Ngư vẫn có thể làm quan, nếu ông lo lắng tương lai của y, đợi sau khi thành hôn mấy năm thì hai người hòa li —— đâu có ai nói rõ quy định Thánh thượng ban hôn là không thể hòa li, chẳng phải tiền triều cũng có chuyện công chúa hưu phò mã hay sao?"
(*) Phò mã: con rể của vua
"Thật sự có thể hòa li à?"
"Dĩ nhiên."
Trần Sư Đạo gật đầu không ngừng, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hoắc Kinh Đường, người đổ mồ hôi lạnh, đế vương uy nghiêm, quân không nói đùa, cũng không thể nói lời sáo rỗng, đầu óc của ông đúng là bị giam đến hồ đồ rồi, những năm này ở Quốc tử giám dạy học cũng hồ đồ nốt, suýt chút nữa thì quên mất đạo làm quan cơ bản nhất:
Quân vương luôn đúng, có sai đi chăng nữa thì cả thiên hạ cũng không thể bắt lỗi.

Dù có chết trên triều đình cũng chẳng thể ép bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban xuống, làm trái sẽ chọc giận quân vương, dính líu đến cả Trần phủ và Triệu Bạch Ngư.
Trần Sư Đạo không nhịn được vỗ đầu mình một cái: "Hồ đồ, hồ đồ rồi.

Đa tạ quận vương nhắc nhở." Trong lòng cảm động, tiểu quận vương đúng là ôn hòa lương thiện.
Trong triều hội, theo lệ tấu bẩm các sự việc, đến khi sắp kết thúc, Giám sát ngự sử bước ra khỏi hàng ngũ nói: "Thần xin tố Thiếu doãn Kinh Đô Triệu Bạch Ngư không hỏi nguyên do, đánh oan phạm nhân!"
Vừa nghe đến Triệu Bạch Ngư, Nguyên Thú đế đã liếc mắt đến Hoắc Kinh Đường vừa mới báo án gian lận thi cử trở về chỗ, vô cùng hào hứng nói: "Tấu rõ đi."
Giám sát ngự sử: "Nhân sĩ Lý Đống, làm việc sữa chữa và chế tạo ở Hộ bộ, ngày hôm trước vì vi phạm cấm đêm nên đã bị quân tuần cửa hàng bắt vào đại lao Nha môn, phải chịu đòn tám mươi roi."
Nguyên Thú đế: "Phải làm theo luật, xử phạt rất thích đáng."
Giám sát ngự sử: "Bệ hạ chỉ biết một không biết hai, Lý Đống phạm luật cấm đêm là vì mẹ ruột vừa qua đời, ban đêm vội về chịu tang, theo luật thì có nguyên nhân, phạt không thích đáng.

Thiếu doãn Kinh Đô có trách nhiệm duy trì trật tự, Triệu Bạch Ngư chưa hỏi tội đã cho đánh người thừa sống thiếu chết, đúng là xem mạng người như cỏ rác!"
Thái tử quay đầu ra, thấy trên mặt Ngũ hoàng tử chứa đầy ý cười, lập tức sáng tỏ Ngũ đệ đây là đang chỉnh Triệu Bạch Ngư, thay hắn trừng trị kẻ mình ghét bỏ, lúc này bước ra khỏi hàng bẩm lên: "Phụ hoàng, Thiếu doãn trợ giúp Tri phủ trông coi trị an ở kinh kỳ, thẩm tra vụ án lớn nhỏ, cảnh cáo trước, truy xét sau, còn người dân trong sạch, không hỏi nguyên do đã hành hình đánh người vi phạm là không làm tròn nhiệm vụ.

Nhi thần đảm nhiệm Phủ doãn Kinh đô, người dưới trướng không làm tròn chức trách, nhi thần cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, vì vậy nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng hãy để nhi thần xử lý chuyện này."
Nguyên Thú đế: "Ngươi là Thượng quan của Triệu Bạch Ngư, tự mình xử lí chuyện này cũng hợp tình hợp lý." Ông vỗ đùi một cái, nhìn vòng quanh điện, ánh mắt rơi xuống trên người Hoắc Kinh Đường hai ba giây rồi tự nhiên dời đi, đứng dậy nói: "Không còn gì nữa thì bãi triều."
==
Tác giả muốn nói:
"Đầu mộc báo quỳnh." Lão Hoắc hất cằm: "Rất khó nói đây có phải là đáp lễ nạp chinh hay không."
Nạp chinh: Đàn trai đưa thư mời, lễ thư, sính kim, tiền mừng đến nhà đàn gái, lúc này, nhà bên nữ cần đáp lễ..


Đọc truyện chữ Full