Edit: Điềm Điềm
***********************
Là trung tâm kinh tế và chính trị của Trung Quốc, có thể thấy được mức độ thịnh vượng của thành phố B. Kiếp trước Trác Duyên cũng học đại học ở thành phố B, coi như quen thuộc với thành phố B. Cậu dẫn theo ba người đi dạo một ngày trong quần thể cung điện cố cung mà Hàn Xương muốn đi, sau đó tìm một con phố ăn vặt cực kỳ xưa cũ, bốn người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi ăn cơm.
“Yến Tử, ngày mai chúng ta đi đâu chơi vậy?” Hàn Xương ngày hôm nay phơi nắng càng đen, nhếch miệng cười rộ lên lộ ra hai hàm răng trắng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Ngày mai đi bào tàng Khoa học kỹ thuật đi, bên trong còn có điều hòa, không cần phơi nắng như vậy.”
“Được.”
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, bọn họ ăn cơm xong trời còn chưa tối hẳn, Trác Duyên vác túi xách đứng dậy: “Đi, chúng ta tản bộ trở về, thuận tiện thưởng thức cảnh đêm của thành phố B một chút.”
Bốn người chậm rãi đi bộ, sắc trời tối dần, ánh đèn thành phố từ từ sáng lên. Đèn neon các loại lấp lánh, trên đường xe cộ ùn ùn kéo đến, sự ồn ào của thành phố cũng không bởi vì màn đêm buông xuống mà rút lui, ngược lại so với ban ngày càng thêm náo nhiệt.
Con đường dưới chân kỳ thật Trác Duyên đã đi qua rất nhiều lần. Lúc trước khi cậu làm việc đêm ở đây, đã sớm quen thuộc với sự náo nhiệt và cô độc của thành phố này, náo nhiệt chính là thành phố này, cô độc chính là người trong thành phố này.
“Yến Tử, nhìn bên kia thật là náo nhiệt!” Hàn Xương nắm chặt cánh tay của Trác Duyên, chỉ vào đám đông ở phía bên kia đường.
Một chuỗi tiếng guitar êm tai chậm rãi vang lên, giọng nam thuần hậu trữ tình bắt đầu hát, giống như đối diện hắn là người con gái hắn yêu, người chung quanh đều vỗ tay, có người sẽ đặt ở trong hộp phía trước một tờ hai tờ.
“Anh ta hát rất hay.” Hàn Xương say sưa trong giọng hát của chàng trai.
Nhà cao tầng tráng lệ, ánh đèn neon rực rỡ, đám người náo nhiệt, tiếng hát nhẹ nhàng, cảnh tượng như vậy mỗi ngày đều diễn ra, Trác Duyên trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
“Đi thôi.”
Sau khi trở về chỗ ở, lúc Trác Duyên tắm rửa xong nằm trên giường đã mười giờ tối. Một ngày trôi qua, thân thể có chút mệt mỏi, nhưng cậu lại không buồn ngủ. Nhắm mắt lại nghĩ đến kiếp trước bản thân là khách xa quê cô đơn kia, trong lòng cậu cũng có chút khó chịu, cũng không phải nhìn thân thương phận, chỉ là cậu muốn có người ở bên cạnh mình thôi.
Đột nhiên, chuông điện thoại kéo cậu trở lại hiện thực, cậu mở mắt ra, nhìn tên người gọi, trong lòng có chút chua xót: “Alo.”
Lục Kinh đối diện nghe ra giọng của cậu không thích hợp: “Làm sao vậy?”
“Không có gì cả.” Trác Duyên giấu đầu buồn bực vào trong gối đầu: “Chỉ là đi chơi một ngày có chút mệt mỏi.”
Lục Kinh bên kia thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng xe ồn ào, Trác Duyên không khỏi hỏi: “Anh ở bên ngoài? Anh vẫn chưa về nhà à?”
Lục Kinh dừng xe ở cửa tiểu khu Kim Hoa: “Trác Duyên, em xuống dưới lầu đi, anh muốn gặp em.”
Trác Duyên “vèo” một cái từ trên giường ngồi dậy, cổ họng có chút khô khốc: “Anh nói cái gì vậy?”
“Anh muốn gặp em.”
Trác Duyên sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng mang dép lê lấy chìa khóa đi đến cửa chính, chuẩn bị đổi giày ra ngoài.
Cửa phòng Đỗ Dần mở ra: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”
Trác Duyên quay người lại: “Ừm, anh Lục đến đây, tôi đi chút về, cậu ngủ trước đi.” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Đỗ Dần nhìn cửa phòng không chút do dự bị đóng lại, thu hồi lời còn chưa kịp nói ra miệng, một lần nữa trở về phòng.
Trác Duyên không cúp điện thoại, cậu đợi ở cửa thang máy, nhưng thang máy vẫn chưa xuống được, cậu liền chuyển sang thang bộ, bước nhanh chạy xuống cho đến cửa tiểu khu.
Một chiếc xe quen thuộc đậu ở cửa, cậu cúp máy và đi qua.
Lục Kinh ấn cửa sổ xe, nhìn về phía thiếu niên mặc đồ ngủ dưới ánh đèn đường, ánh mắt dịu dàng như nước: “Lên xe.”
Trác Duyên ngồi lên ghế phụ, đôi mắt không chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Kinh khởi động xe: “Đến bên này nói chuyện hợp tác, đàm phán xong liền tới tìm em, hôm nay chơi có vui không?”
“Ừm, vui lắm.”
Lục Kinh nhìn cậu một cái, không nói gì.
“Công việc đã đàm phán xong chưa?” Trác Duyên nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt dừng lại ở kiến trúc ven đường phi nước đại đi qua.
“Đàm phán xong rồi.”
“Khi nào trở về?”
“Sáng mai.”
“Bây giờ đi đâu?”
“Chỗ anh ở.”
Trác Duyên lập tức nhảy dựng lên, cậu nhìn Lục Kinh lái xe đến trước cửa một khách sạn, sau đó dẫn cậu xuống xe.
Trong thang máy, Lục Kinh thấp giọng hỏi: “Cơm tối đã ăn no chưa?”
Trác Duyên gật đầu, hiện tại trong lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi, trái tim sắp đập đến cổ họng rồi.
Thang máy đến, Lục Kinh nắm lấy tay cậu, bước chân vẫn ổn định như cũ, nhưng sức tay lại rất lớn, nhiệt độ trong lòng bàn tay bao lấy toàn bộ bàn tay Trác Duyên. Trác Duyên dường như có thể cảm nhận được tâm mạch của Lục Kinh. Anh mang Trác Duyên đi tới một căn phòng, lấy thẻ phòng ra, mở cửa, Trác Duyên theo anh đi vào.
Lục Kinh đóng cửa lại, buông tay Trác Duyên ra, cười nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi tắm rửa đã.”
Trác Duyên ngơ ngác đứng ở huyền quan nhìn bóng lưng anh không nói gì.
Lục Kinh đi vài bước rồi lại dừng lại, anh thấp giọng thở dài một hơi, đột nhiên xoay người lại, sải bước tiến lên ôm Trác Duyên vào trong ngực, hai tay siết chặt.
Trong lòng Trác Duyên nhất thời được lấp đầy, cái gì khẩn trương, cái gì thấp thỏm, cái gì trống rỗng vào giờ phút này tất cả tan thành mây khói, cậu đặt cằm lên bờ vai rắn rỏi của Lục Kinh, đưa tay ôm lấy anh.
Hơi thở bá đạo vững vàng của Lục Kinh ổn định vây quanh cậu. Một thành phố lớn như vậy, giống như chỉ cần có người này ở bên cạnh, cậu liền cảm thấy rất thỏa mãn.
Vài phút sau, hô hấp của hai người bình ổn lại, Lục Kinh thả lỏng tay ôm Trác Duyên, cúi đầu hôn l3n đỉnh đầu Trác Duyên một cái. Trong con ngươi thâm thúy giống như có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động: “Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, anh đi tắm rửa một chút.”
Trác Duyên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lục Kinh vào phòng tắm, cậu mới đi đến bên giường ngồi xuống yên lặng cầm điện thoại di động chờ. Điều hòa không khí bật hơi thấp, cậu cảm thấy có chút lạnh, liền chui vào trong chăn mềm mại.
Lục Kinh tắm rửa xong đi ra liền thấy trên giường nhô lên, anh ngồi xuống bên giường nhìn thiếu niên nhắm chặt hai mắt dưới ánh đèn màu vàng dịu. Cảm thấy trái tim trống rỗng hai ngày nay được lấp đầy, đường cong lạnh lùng cứng rắn trên mặt cũng hóa thành nước, sinh ra nồng đậm yêu thương.
Anh nằm xuống bên cạnh Trác Duyên, duỗi tay ôm Trác Duyên vào lòng mình, lại phát hiện trên tay Trác Duyên còn nắm chặt điện thoại di động, cơ bắp hình như còn khẩn trương cứng ngắc.
Không khỏi thấp giọng cười ra, anh đưa tay lấy điện thoại di động của Trác Duyên đi, Trác Duyên mở mắt ra, nghiêng người ôm lấy Lục Kinh, trên mặt dần dần bốc lên hơi nóng.
“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh đưa em về trước.” Lục Kinh nói xong tắt đèn đầu giường, trước mắt Trác Duyên nhất thời tối sầm.
Cậu thật hoài nghi Lục Kinh rốt cuộc có thích cậu hay không.
Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, cơ bản không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Trác Duyên yên ổn nằm trong vòng tay vững chãi của Lục Kinh, nghe nhịp tim và tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, trong lòng rất yên bình, cũng có chút xao động.
Cậu nhẹ nhàng sờ cằm Lục Kinh, sau đó cảm thấy cánh tay ôm lấy thắt lưng cậu siết chặt một chút, trong lòng cười thầm một tiếng, quả nhiên là đang giả bộ ngủ.
Cậu lại vươn móng vuốt muốn từ dưới áo ngủ của Lục Kinh dò xét vào, Lục Kinh một phen bắt lấy cậu, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng: “Em còn nhỏ.”
Trác Duyên bất động.
Người thích ở trong lòng mình, Lục Kinh sao có thể không có bất kỳ ý nghĩ gì? Chỉ là bận tâm đến tuổi của Trác Duyên, sợ lau súng cướp cò, một khi bắt đầu, thu lại cũng khó, chi bằng cứ lẳng lặng ôm như vậy, cái gì cũng không làm.
Một lát sau, Trác Duyên lại bắt đầu động đậy. Cậu đặt đôi chân vừa mảnh khảnh vừa dài trên người Lục Kinh, tay lại bắt đầu không thành thật.
Hô hấp Lục Kinh hơi nặng một chút, bắt lấy bàn tay làm loạn của cậu: “Đừng quậy.”
Trác Duyên dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía Lục Kinh, cách anh rất xa, giống như đang giận dỗi.
Phòng tuyến tâm lý Lục Kinh xây cho mình đã trải qua sự trêu chọc của Trác Duyên đã không còn bao nhiêu. Hiện tại thấy Trác Duyên như thế, anh chỉ cảm thấy tâm tính thiếu niên thẳng thắn như vậy vừa đáng yêu vừa tra tấn người khác.
Tay phải đặt lên vai thiếu niên, hơi dùng sức lật cậu trở về: “Trác Duyên, anh sợ anh nhịn không được sẽ làm tổn thương em.”
Trong bóng tối, Trác Duyên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở khô nóng trên người Lục Kinh, cậu nhếch môi, giọng nói đầy chắc chắn: “Em tin tưởng anh.”
Lục Kinh trong nháy mắt giữ chặt cổ tay cậu, xoay người đặt cậu dưới thân, nụ hôn nóng rực đồng thời rơi xuống trán Trác Duyên, nhưng chỉ dừng lại trên trán, động tác dư thừa cũng không phát triển như Trác Duyên dự đoán. Lục Kinh gần như đã dùng hết tất cả sự tự chủ của mình, mới ép buộc mình không nhìn môi Trác Duyên. Anh mạnh mẽ ôm lấy Trác Duyên, vùi đầu vào tóc Trác Duyên, trên tóc mang theo mùi thơm nhàn nhạt, tim Lục Kinh đập như trống, hô hấp nặng nề, Trác Duyên cảm nhận được sự giãy giụa của anh, an tĩnh không nói một lời.
Qua một lúc lâu, cậu đưa tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của Lục Kinh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.” Biết rõ người đàn ông tôn trọng cậu không muốn bước ra một bước kia, cậu còn muốn cố ý giày vò anh, hôm nay nhìn Lục Kinh như thế, chỉ cảm thấy áy náy khó chịu.
Lục Kinh chậm rãi bình ổn sự xao động trong lòng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đôi mất khổ sở cùng áy náy của Trác Duyên, dịu dàng nói: “Anh còn lo lắng mình sẽ dọa em.” Dứt lời, lại lẳng lặng nhìn cậu thật lâu, mới khàn giọng nói: “Chờ em trưởng thành…” Lời sau không nói ra miệng.
Trác Duyên vốn không phải là vị thành niên chân chính, cậu từ góc độ người lớn tự hỏi, cảm thấy Lục Kinh thật sự để mình ở trong lòng. Mặc dù đã đến nước này, anh cũng cẩn thận giữ vững điểm mấu chốt, không muốn làm tổn thương chính mình.
Hốc mắt cậu hơi nóng lên, không khỏi đưa tay ôm lấy Lục Kinh, chân thành nói: “Cám ơn anh.”
Lục Kinh cười: “Anh cũng cảm ơn em.”
“Em có muốn đi nhà vệ sinh giải quyết một chút không?” Lục Kinh vừa rồi đã động t1nh, phát giác Trác Duyên cũng vậy, bảo cậu đi xử lý trước.
Trác Duyên cảm nhận được đồ vật nóng bỏng kia của Lục Kinh, không khỏi vui sướng khi người gặp họa: “Hay là anh đi trước đi, nếu làm bẩn quần thì làm sao bây giờ?”
Lục Kinh cười khẽ gõ đầu cậu một cái: “Bé xấu xa.” Sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trác Duyên thở dài lấy tay sờ phía dưới mình, nằm trong chăn ấm áp nghĩ đến bộ dáng chật vật vừa rồi của Lục Kinh, nhịn không được cười ra tiếng.
Sáng hôm sau, Lục Kinh đưa cậu về tiểu khu Kim Hoa rồi lái xe rời khỏi thành phố B.
Sau khi Trác Duyên vào cửa, bọn Hàn Xương đã dậy: “Yến Tử, ăn sáng chưa?”
Ánh mắt Đỗ Dần lướt qua môi Trác Duyên, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
“Tớ đã ăn rồi.” Hôm nay tâm tình Trác Duyên rất vui sướng, ngay cả tươi cười cũng xán lạn: “Tớ đi thay quần áo đây, chờ các cậu ăn xong thì cùng nhau đi bảo tàng Khoa học kỹ thuật.”
Hàn Xương chỉ coi tối hôm qua cậu tìm Lục Kinh có việc không trở về, không nghĩ đến chuyện khác: “Được, chúng tớ lập tức ăn xong đây.”
Bốn người mất mấy ngày ăn tươi nuốt sống hết điểm tham quan nổi tiếng của thành phố B. Buổi tối tranh thủ thời gian còn đi dạo một vòng đại học Thanh Mộc cùng Công nghệ Kinh Đô, chơi đã rồi, nhưng chuyện chính của Trác Duyên và Đỗ Dần còn chưa làm.
Họ đang có kế hoạch tìm hiểu về tình hình thị trường công nghệ môi trường và nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Điện thoại là Trì Bân gọi tới. Trì Bân năm nay vừa vặn tốt nghiệp đại học, anh ta dự định ở lại thành phố B tìm một công việc có thể sống qua ngày, tăng thêm chút kinh nghiệm. Thừa dịp nghỉ hè trở về thành phố C nghỉ ngơi vài ngày, đến võ quán tìm Trì Dần chơi, lúc này mới biết mấy đứa nhỏ kết bạn năm ngoái thế nhưng đều thi được thành tích tốt. Nghĩ nếu đã trở lại thành phố C thì đi tìm bọn họ chơi, nhưng bọn Trác Duyên đã có một thời gian dài không tới võ quán, Trì Bân ngồi xổm ở đây cũng không ngồi xổm được, nên tìm ra số điện thoại trước kia để lại gọi cho Trác Duyên.
“Bây giờ các cậu đang ở thành phố B hả?” Trì Bân có chút giật mình, sau khi giật mình thì có chút kinh hỉ: “Đúng rồi, các cậu là lần đầu tiên đến đúng không? Chờ nửa cuối năm các cậu đi học, rảnh rỗi ra ngoài chơi đi. Anh coi như quen thuộc với thành phố B, có anh dẫn các cậu sẽ không lạc đường đâu, ha ha.”
“Cám ơn anh Trì.” Trác Duyên tựa vào ghế uống một ngụm nước vừa trả lời anh: “Anh Trì tìm chúng tôi có phải có chuyện gì không?”
Trì Bân nở nụ cười: “Không có chuyện gì, chỉ là sau khi trở về có chút nhàm chán, muốn tìm các cậu chơi.”
Trác Diên kỳ thật không quen thân Trì Bân lắm, đành phải hỏi thăm: “Sau khi tốt nghiệp anh Trì tìm được việc làm chưa?”
Trì Bân thở dài: “Chuyên ngành này của anh không dễ tìm, anh đã nộp sơ yếu lý lịch, có hay không thì phải xem ông trời có cho cơm ăn hay không thôi. Anh nói cho cậu biết, anh có một đàn anh trước đó thi đậu nghiên cứu sinh của Viện Bảo vệ môi trường Thanh Mộc, đi theo đề tài nghiên cứu của thầy, nhưng cũng không có tác dụng gì. Chờ tốt nghiệp vẫn không tìm được đối tác, anh ta dự định cùng mấy bạn học cùng chí hướng làm nghiên cứu và phát triển, nhưng không có tiền, cũng không ai nguyện ý tài trợ, cậu nói xem, ai có thể kiên trì? Chao ôi!”
Trác Duyên cười: “Làm nghiên cứu và phát triển cái gì?”
Trì Bân không muốn nói nhiều: “Nói cậu cũng không biết, nghe anh ta nói, hẳn là có liên quan đến việc thanh lọc formaldehyde gì đó, ai da, không nói cái này nữa, đại học các cậu nhất định phải chọn chuyên ngành có việc làm tốt, đúng rồi, anh còn chưa hỏi cậu chọn chuyên ngành nào.”
“Chuyên ngành bảo vệ môi trường.”
Trì Bân cười ha hả: “Nói giỡn đúng không? Cậu một thủ khoa tỉnh học cái gì không mà không được lại học cái này? Nói đi, chuyên ngành gì vậy?”
“Tôi không có lừa anh.”
Giọng điệu Trác Duyên quá mức nghiêm túc và chắc chắn, Trì Bân không thể không tin, anh ta hoàn toàn không nghĩ ra phương thức tư duy của học thần, chỉ có thể than thở một tiếng: “Phí phạm của trời!”
Trác Duyên cũng không nghĩ tới muốn thuyết phục anh ta, dù sao lúc trước Lý Như biết nguyện vọng của cậu đã khuyên cậu rất lâu, cậu cũng không có chút dao động nào, hơn nữa cũng không có ý định để cho người khác hiểu mình.
“Ai, nếu cậu đã học chuyên ngành này, tên cặn bã như anh cũng không giúp được cậu cái gì, không bằng anh hỏi đàn anh kia của anh một chút, nếu cậu có vấn đề gì về phương diện chuyên môn có thể hỏi anh ta nha!”
“Được, cám ơn anh.”
Sau khi trò chuyện với Trì Bân xong, Trác Duyên có một ý tưởng mới, cậu quay đầu nói với Đỗ Dần: “Vừa rồi Trì Bân nói đại khái cậu đều nghe thấy chứ?”
“Ừm.”
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên bàn, mặt mày tinh xảo của Trác Duyên mơ hồ lộ ra vẻ kiên định cùng tự tin: “Sinh viên tài năng của Thanh Mộc bởi vì vấn đề tài chính không thể tiếp tục nghiên cứu, như vậy chúng ta có thể cung cấp cho bọn họ cái nền tảng này, để cho bọn họ có thể tận tình phát huy tài hoa của mình nhỉ?”
Phía sau kính Đỗ Dần xẹt qua một tí ánh sáng mờ: “Nhưng cũng phải xem bọn họ có thật sự có tài hoa hay không.”
Trác Duyên tựa vào ghế cười khẽ, mặt mày như tranh vẽ giãn ra giống như câu công tử như ngọc: “Không có việc gì, dù sao cũng cùng học viện ở Thanh Mộc, sẽ gặp được thôi.”
Hai người trước đây đã tra cứu các công nghệ bảo vệ môi trường có liên quan và các doanh nghiệp bảo vệ môi trường trên mạng. Thị trường bảo vệ môi trường ngày nay tương đối ảm đạm, nhưng không thể phủ nhận, nó đang dần tăng lên. Chờ đến lúc chính sách quốc gia được ban hành, sẽ có ngày càng nhiều doanh nghiệp bảo vệ môi trường mọc lên như măng mọc sau mưa. Đến lúc đó, người đầu tiên đi tiên phong sẽ chiếm ưu thế đầu tiên.
“Đỗ Dần, tháng tám cậu sẽ tròn mười tám tuổi đúng không?” Từ mười tám tuổi trở lên có thể đăng ký công ty, tuổi tác hiện tại của cậu là một vấn đề.
“Cậu muốn đăng ký công ty?” Đỗ Dần lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu.
Trác Duyên đứng dậy, nhìn về phía tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ: “Chẳng lẽ cậu không muốn có chỗ đứng của chúng ta ở nơi tấc đất tấc vàng này sao?”
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Trác Duyên, cậu nghiêng đầu nhìn Đỗ Dần lộ ra một nụ cười tự tin mà thong dong, Đỗ Dần ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm một luồng hào khí trong nháy mắt phun ra.
“Được.”
Bọn họ ở thành phố B hơn một tuần liền lên đường về nhà.
Trác Duyên mang về cho Hoắc Quân một chiếc váy vải trơn thoải mái ở thành phố B, Hoắc Quân rất vui vẻ, lập tức mặc vào thử. Không thể không nói, ánh mắt Trác Duyên cũng không tệ, Hoắc Quân sau khi mặc vào trông cực kỳ thanh lịch trí thức.
Buổi tối khi Lục Kinh trở về, Hoắc Quân còn cố ý khoe khoang với anh một phen. Lục Kinh toàn bộ quá trình mặt không chút thay đổi, tỏ vẻ hoàn toàn không thèm để ý, nhưng sau khi Hoắc Quân đi nghỉ ngơi, anh lại đi tới phòng Trác Duyên, chỉ nhìn Trác Duyên không nói lời nào, trong ánh mắt còn có chút ấm ức.
Trác Duyên đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn thấy bộ dáng này của anh, trong lòng buồn cười, trên mặt lại ra vẻ không biết: “Anh Lục, tìm em có việc gì?”
Lục Kinh dời ánh mắt: “Em mua quà cho mẹ.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Trác Duyên nhướng mày nhìn anh, lông mày thon dài giống như một yêu tinh nhỏ nghịch ngợm, làm trái tim Lục Kinh giống như có một cái móng vuốt nhỏ đang gãi ngứa.
“Không có của anh?”
Trác Duyên khép sách lại, trong mắt đào hoa có ánh sáng, cánh môi màu đỏ nhạt cong thành một đường cong xinh đẹp: “Vậy anh ngược lại nói thử xem, tổng giám đốc Lục thiếu cái gì? Hay là anh muốn gì?”
Lục Kinh giật môi, sau đó cất bước đi đến bên giường, cúi người xuống, hai tay chống lên hai bên cơ thể Trác Duyên, bao phủ cả người cậu, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở giao hòa.
Tính ra, họ cũng đã không gặp nhau một tuần rồi.
Hai người ôm nhau, đầu và cổ quấn lấy nhau, tiếng tim đập ở ngực một trước một sau thình thịch, không bao lâu sau, liền đập cùng nhịp. Lục Kinh hôn l3n đỉnh đầu cậu, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
Cái ôm kéo dài vài phút, Lục Kinh buông Trác Duyên ra, ngồi cùng cậu, nhìn cậu nói: “Anh định chuyển trọng tâm sang thành phố B.”
Trác Duyên nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được. Kiếp trước trọng tâm của tập đoàn Kinh Cức vẫn luôn ở thành phố C. Lục Kinh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới thành phố B, nhưng hiện tại anh lại nói ra quyết định như vậy với mình, điều này không thể không khiến Trác Duyên suy nghĩ nhiều.
“Đừng nghĩ nhiều, cơ hội thành phố B nhiều hơn, thị trường mở rộng cửa ngõ cũng nhiều hơn.” Lục Kinh sờ tóc cậu giải thích.
Đã như vậy, vậy kiếp trước anh vì sao không đến thành phố B phát triển? Trác Duyên rất muốn hỏi anh như vậy, cậu cũng không cho rằng Lục Kinh hiện tại càng có ánh mắt hơn so với kiếp trước.
“Nhưng mà, anh đã đặt nền móng ở chỗ này, đến thành phố B bây giờ có thể có ảnh hưởng nhất định đến công ty.” Trác Duyên tuy rằng cũng muốn có thể thường xuyên gặp mặt Lục Kinh, nhưng điều kiện tiên quyết này cũng không phải hy sinh sự nghiệp của Lục Kinh.
Lục Kinh cười, ngay cả má lúm đồng tiền cũng tràn ngập mị lực nam tính: “Lúc trước anh tới nơi này cũng là hai bàn tay trắng, sự nghiệp đều là thử mà ra, vẫn ở chỗ này có lẽ sẽ kìm hãm Kinh Cức phát triển hơn nữa, nói không chừng thành phố B cũng là một cơ hội.”
Nếu Trác Duyên chưa từng trải qua kiếp trước, cậu có lẽ đã tin lời giải thích của Lục Kinh, thế nhưng, cậu hết lần này tới lần khác biết quỹ đạo của kiếp trước. Quyết định này của Lục Kinh, biến cố duy nhất chính là mình.
“Lục Kinh.” Cậu tựa đầu vào vai Lục Kinh, đưa tay vòng quanh eo Lục Kinh: “Anh so với tưởng tượng của em còn tốt hơn.” Còn đáng để yêu.
Lục Kinh lắc đầu bật cười, anh sớm nên biết với sự thông minh của Trác Duyên làm sao có thể đoán không ra, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng này của Trác Duyên, trong lòng anh không khỏi sinh ra một chút ngọt ngào.
“Nhưng mà chuyển đến thành phố B còn cần thời gian, có thể năm nay có thể dời đi, có thể sang năm mới có thể.”
“Vậy em ở thành phố B chờ anh.” Trác Duyên ngước mắt lẳng lặng nhìn Lục Kinh, đôi con ngươi giống như bị nước rửa sạch, trong suốt cực kỳ sáng dạ.
Trong lòng Lục Kinh khẽ động, không khỏi cúi đầu hạ xuống một nụ hôn khẽ trên đôi mắt này: “Được.”
Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, đến cuối tháng tám, Trác Duyên đã bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi học ở thành phố B, Hoắc Quân cũng theo cậu trở về thành phố B.
Lục Kinh dành thời gian lái xe đưa hai người đến thành phố B, trước tiên anh đưa Hoắc Quân về biệt thự nhà họ Lục, sau đó chậm rãi lái xe đưa Trác Duyên đến cổng trường Đại học Thanh Mộc.
Lục Kinh cũng là sinh viên tốt nghiệp Thanh Mộc, rất quen thuộc với Thanh Mộc, đầu tiên anh tìm một chỗ đậu xe, sau đó kéo vali của Trác Duyên dẫn Trác Duyên đến địa điểm tân sinh viên viện Bảo vệ môi trường báo danh.
Chuyên ngành bảo vệ môi trường ở Thanh Mộc thật sự không tính là chuyên ngành hot gì, sinh viên đến đưa tin cũng không nhiều, Trác Duyên đến sớm, hoàn toàn không cần xếp hàng.
Các cán bộ hội sinh viên viện Bảo vệ môi trường đang buồn chán ngồi ở chỗ đó tán gẫu trên trời dưới đất không biên giới, đột nhiên, hai anh đẹp trai xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ là hỏi đường, liền nói: “Bạn học, có vấn đề gì không?”
Đẹp trai quá! Hai em gái gào thét trong lòng, hai nam sinh còn lại thì k3u rên anh đẹp trai không thuộc về viện bọn họ.
Trác Duyên mỉm cười, nhìn hai em gái đỏ mặt: “Tôi tới báo danh, đây là thư mời trúng tuyển của tôi.”
Bàn tay cực kỳ đẹp mắt đưa tới một tờ thông báo, tim các em gái đập loạn như nai con, đây là thật sao? Đẹp trai cấp bậc này vậy mà là viện của bọn họ? Hai nam sinh bên cạnh cũng kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Bọn họ nhìn thoáng qua tên trên thông báo – Trác Duyên.
Mẹ nó! Đây không phải là thủ khoa tỉnh kỳ lạ điền vào chuyên ngành Bảo vệ môi trường sao! Có thủ khoa đẹp trai như vậy sao!
Không chỉ có mấy vị đàn anh đàn chị của viện Bảo vệ môi trường, ngay cả đàn anh đàn chị ở viện bên cạnh cũng nhịn không được nhìn sang bên này. Không còn cách nào, Trác Duyên cùng Lục Kinh hai người thật sự là quá xuất sắc!
Lục Kinh cao 1m92, đứng trong đám người vốn đã là hạc đứng giữa bầy gà, hơn nữa anh vốn đã đẹp trai, người đi trên đường quay đầu lại tỷ lệ trăm phần trăm. Diện mạo Trác Duyên không cần phải nói, tùy ý nở một nụ cười là có thể mê hoặc một mảng lớn, cậu qua một năm, chiều cao đã đạt tới một tám sáu, hơn nữa khí chất tuyệt vời, rất nhiều học sinh đều nhìn trộm lại bên này.
“Xin chào, đàn em, hoan nghênh cậu gia nhập học viện Bảo vệ môi trường của chúng ta!” Hai nam sinh kia phản ứng trước, trong lòng đã vui vẻ nở hoa, lần này viện Bảo vệ môi trường sắp nổi danh rồi!
“Sau khi cậu điền đầy đủ thông tin là được rồi, chúng tôi sẽ dẫn cậu đến ký túc xá.”
“Cám ơn.” Trác Duyên khom lưng điền thông tin, hai em gái lại điên cuồng hô trong lòng, chữ tay này cũng vô cùng vô cùng đẹp!
Nam thần! Từ giờ trở đi, Trác Duyên chính là nam thần của viện Bảo vệ môi trường của bọn họ!
Trác Duyên cũng không biết ý nghĩ trong lòng hai đàn chị vẻ mặt đứng đắn, cậu và Lục Kinh dưới sự dẫn dắt của một đàn anh, đến ký túc xá của mình.
Điều kiện ký túc xá của Đại học Thanh Mộc khá tốt, phòng bốn người, có nhà vệ sinh riêng biệt, môi trường cũng tốt.
“Đàn em Trác Duyên, xem ra cậu là người đầu tiên tới.” Đàn anh mở phòng ký túc xá ra, trong phòng ký túc xá trống rỗng.
“Giường của cậu là chỗ này.” Đàn anh chỉ một cái giường gần ban công: “Đàn em, có nhu cầu gì thì nói với chúng tôi, trên sổ tay tân sinh có số của chúng tôi, tôi còn phải qua bên kia tiếp đón, đi trước nhé.”
Trác Duyên gật đầu cảm ơn anh.
Sau khi đàn anh rời đi, ký túc xá chỉ còn lại hai người Trác Diên và Lục Kinh.
Ký túc xá một kỳ nghỉ hè không có người ở, trên bàn và giường có không ít bụi bặm, Lục Kinh lấy một chậu nước từ toilet tới giúp Trác Duyên lau chùi. Trác Duyên nhắn tin cho Đỗ Dần xong nói với Lục Kinh: “Em tự mình làm, anh còn phải về, đừng làm trễ nãi.”
Lục Kinh nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm, nhưng mà, anh muốn ở lại với Trác Duyên thêm một lát.
“Được rồi, anh trở về trước đi, em tự làm được, anh đã lãng phí một ngày rồi.” Trác Duyên đoạt giẻ lau từ trong tay anh, ra vẻ thoải mái nói.
Lục Kinh cúi đầu hôn lên trán cậu: “Không lãng phí. Gọi cho anh bất cứ khi nào và nhớ chú ý an toàn khi ở bên ngoài.”
Trác Duyên cong mắt: “Ừm, em vẫn nên đưa anh đến cổng trường nhé.”
Lục Kinh lại lắc đầu: “Em thu dọn đồ đạc trước, thu dọn xong sớm thì nghỉ ngơi sớm một chút. Tối nay anh sẽ gọi cho em.”
Trác Duyên tiến lên một bước ôm anh một cái: “Gọi điện thoại chỉ có thể nghe thấy giọng nói, nếu có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi. Lúc nào chúng ta cũng có thể thông qua điện thoại di động nhìn thấy mặt nhau là tốt rồi.”
Trong lòng Lục Kinh khẽ động: “Sẽ có một ngày như vậy.”
Trác Duyên sau khi Lục Kinh rời đi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, nhìn thấy Đỗ Dần nhắn tin cho cậu, cậu ta đã đến địa điểm báo danh.
Trác Duyên nghỉ ngơi trong ký túc xá một lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, hẳn là bạn cùng phòng tới.
Cậu đi qua mở cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đàn anh vừa đưa mình tới đây, bên cạnh đàn anh còn có một nam sinh cao lớn. Nam sinh này cắt một kiểu tóc mát mẻ gọn gàng, ánh mắt là mí mắt một mí, hơi có chút hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, bộ dạng cực kỳ đẹp mắt. Khác với vẻ đẹp của Trác Duyên, cậu ta trông rất lạnh lùng, dùng một từ có thể hình dung, đó chính là “cấm dục”.
Trác Duyên nhìn cậu ta vài giây, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt này giống như đã từng quen biết.
“Trác Duyên, chúng ta ở cùng một ký túc xá.” Nam sinh nhìn thấy cậu, mặt mày vốn lạnh lùng giống như nhuộm một tầng ấm áp.
“Đỗ Dần?!” Trác Duyên kinh ngạc nhìn bạn cùng bàn ở chung một năm trước mắt, cậu nghe thấy cậu ta mở miệng mới phản ứng lại, nam sinh cực đẹp trai này lại chính là Đỗ Dần!
Đỗ Dần cong khóe môi, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu: “Ừm, là tôi.”
***********************
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn
Chương 52
Chương 52