DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Nhà Giàu Số Một, Tôi Thà Gãy Không Cong
Chương 30: 30: Cậu Thật Tâm Tôi Cũng Biết


Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
"...!Ký chủ!" α gào khóc một tiếng, làm Chu Ký Tình đang súc miệng giật mình, bọt trắng phau hương bạc hà trong miệng cũng nuốt vào khí quản không ít, làm hắn kịch liệt ho khan.
Nhiếp Miểu bên ngoài nghe được, vội vàng chạy vào vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Nhiếp Miểu hỏi: "Làm sao lại bị sặc?"
Chu Ký Tình khụ nửa ngày mới bình phục, sau khi hắn súc miệng xong, vừa rửa mặt vừa nói: "α đột nhiên kêu, tôi giật mình."
α: "..." Tôi, tôi chỉ là muốn bán cái thảm.
Trong tiếng cười khẽ của bạo quân Nhiếp Miểu, α run bần bật.
"Nói đến α." Nhiếp Miểu dựa vào bồn rửa tay, "Ngày hôm qua cũng nhờ có α, nó đánh thức tôi, nói cậu bị nhốt trong mơ, nó làm hệ thống lại bị hệ thống đầu tiên 001 chặn bên ngoài, căn bản không thể cứu cậu.

Nó cho tôi vay nặng lãi, cho tôi hai đạo cụ, buộc tên biến thái kia ra khỏi mộng cảnh."
Vẻ mặt của Chu Ký Tình lập tức lạnh đi: "Vay nặng lãi?!"
α: "!"
Đây không phải nồi của ngộ!
α có ý giải thích, nhưng đã bị β, thứ đã trở thành cấp dưới trung thành của bạo quân ấn xuống.
Nhiếp Miểu tiếp tục nói: "Nó bảo tôi về sau hoàn thành nhiệm vụ, thu thập tích phân, trả nợ cho nó.

À, cái hệ thống chính của bọn nó còn phân phối cho tôi một hệ thống, chuyên môn cho tôi biết phải làm cái gì mới có thể thu thập tích phân."
Lúc này Chu Ký Tình thật sự tức giận, hắn không cảm thấy có hệ thống là một chuyện thật tốt, càng không cảm thấy có hệ thống chính là đứa con trời chọn.
Theo hắn, hệ thống chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, đưa tới vô tận phiền toái cùng đủ thứ nguy hiểm.
Hắn khi trước chính là vì bị hệ thống lựa chọn, chú ý mới bị thợ săn kia giết chết.
"Đây vốn là do tôi, cho dù vay nặng lãi, cũng là tôi trả, Tiểu Miêu, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải chịu tội." Chu Ký Tình mới vừa rửa mặt xong, bọt nước trên lông mi theo hắn mở mắt mà chảy xuống theo đuôi mắt hắn, nếu không có biểu cảm kiên nghị của hắn, đứng đắn lại ngay ngắn, sợ là phải ngộ nhận thành hắn khóc.
"Nhưng tôi đã đáp ứng." Nhiếp Miểu không muốn bị Chu Ký Tình đẩy ra, này không đúng với mong muốn của y, "Chu Chu, tôi đã đang ở trong vũng lầy, trên thực tế tôi có hệ thống càng tốt, ít nhất khi cậu không ở bên cạnh, tôi gặp gỡ nguy hiểm gì, còn có thể dùng tích phân mua đạo cụ gì đó, đảm bảo an toàn cho bản thân."
Chu Ký Tình dừng một chút.
Bắt đầu từ khi bọn họ trao đổi thân thể, không, chuẩn xác mà nói bắt đầu từ khi α luôn bảo hắn thu thập tích phân trên người Nhiếp Miểu, Nhiếp Miểu cũng đã bị liên lụy vào.
Tội lỗi trong lòng lập tức bao phủ Chu Ký Tình, nếu từ lúc bắt đầu hắn kiên định một chút, không kiếm tích phân từ trên người Nhiếp Miểu, Nhiếp Miểu sẽ không bị mình liên lụy.
Nhiếp Miểu liếc mắt cái đã nhìn ra bé con nhà mình áy náy, bản tính vô thương bất lợi khiến y phản xạ có điều kiện giả bộ buồn rầu nói: "Chính là nó có chút phiền toái, ầy, nếu kiếm tích phân, khả năng yêu cầu kiếm từ trên người Chu Chu cậu."
"Chu Chu, rất nhiều nhiệm vụ đều có liên quan đến cậu, để khiến thợ săn đền tội, cậu có thể cho phép tôi kiếm tích phân từ trên người cậu được không?".


Truyện Phương Tây
Y muốn đem loại chuyện như kiếm tích phân, đặt ở mặt tích cực, để Chu Ký Tình phối hợp.
Như vậy về sau, quan minh chính đại thân mật với Chu Ký Tình.
Chu Ký Tình vốn áy náy, mà Nhiếp Miểu lại nói mục đích là khiến thợ săn đền tội, hắn tự nhiên là nguyện ý.
"Đương nhiên có thể."
"Cảm ơn, có qua có lại, tôi nghe nói cậu cũng có thể kiếm tích phân từ trên người tôi, hai người cùng nhau kiếm tích phân, sẽ nhanh hơn so với một người." Nhiếp Miểu lại bắt đầu kích động Chu Ký Tình, để Chu Ký Tình không còn cố thủ nguyên tắc, "α nói cậu không muốn kiếm tích phân trên người tôi, tôi hiểu ý của cậu, Chu Chu, tất cả nhiệm vụ của tôi đều có liên quan đến cậu, chẳng lẽ tôi vì hoàn thành nhiệm vụ mới đối tốt với cậu sao?"
Chu Ký Tình phản bác: "Đương nhiên không phải."
Nhiếp Miểu đối tốt với hắn, Chu Ký Tình có thể cảm nhận được, từ sau khi anh cảnh sát rời đi khi còn nhỏ, Nhiếp Miểu là người duy nhất đối tốt với hắn.
Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình vì bọt nước nơi khóe mắt đuôi mày mà chớp mắt, y cầm khăn lông đưa cho Chu Ký Tình, cười nói: "Cho nên, cậu thật tâm, tôi cũng biết."
*
Đạo cụ trao đổi thân thể này, quả nhiên chỉ duy trì ba ngày.
Trong vòng ba ngày này, Nhiếp Miểu trong thân xác Chu Ký Tình bàn không ít chuyện hợp tác, đem toàn bộ hạng mục nguy ngập nguy cơ ổn định lại.
Sau khi đổi lại thân thể Chu Ký Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, về sau tắm rửa thay quần áo, cuối cùng cũng không cần Nhiếp Miểu tới hỗ trợ.
"Sếp, cậu lại đây một chút."
Chu Ký Tình ngồi trong văn phòng sáng ngời, trước mặt bày một bức tranh thủy mặc đã hoàn chỉnh, mới vừa thở dài, muốn thu bức họa này, liền nghe thấy giọng Nhiếp Miểu truyền tới từ cửa văn phòng.
Chu Ký tình không biết chuyện gì, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra ngoài.
Khi cửa văn phòng khép lại, một luồng gió mạnh nổi lên, ập vào từ khung cửa sổ hé mở, giống cường đạo cuốn bức tranh kia, mang ra văn phòng.
Chu Ký Tình ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Nhiếp Miểu, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhiếp Miểu không nói chuyện, đưa hắn tới phòng khách tầng hai mươi ba.
Phòng khách, một ông lão tuổi khá lớn đang ngồi, râu đã hoa râm, đặt trước mặt, cầm trong tay toàn là tranh.
Thị lực của Chu Ký Tình không tồi, liếc mắt nhìn một cái, liền phát hiện những bức họa kia rất quen thuộc, hình như đều là tranh của hắn.
Hắn ngẩn ra, quay đầu nhìn Nhiếp Miểu.
"Đây là đại gia tranh thủy mặc, Thiệu Thư Tân Thiệu lão tiên sinh." Nhiếp Miểu giới thiệu với Chu Ký Tình.
Vị lão tiên sinh này cũng đứng lên, ông rất là hiền hành, nhưng cũng không khom lưng uốn gối, rất tự nhiên nói: "Chu tiên sinh, chào cậu."
Chu Ký Tình có hơi bối rối, hắn rất thích tranh thủy mặc, cũng thích xem tranh của người khác, là tồn tại đỉnh cao của tranh thủy mặc thế giới này, Chu Ký Tình tự nhiên biết đến, nhưng giờ hắn có thể nhìn thấy bị lão tiên sinh này.
Tuy là Chu Ký Tình cũng có chút khẩn trương cùng kích động, nhưng cũng không hoảng loạn đến mức vứt bỏ mọi quy củ lễ phép.
Sau khi trộm hít sâu một hơi, hắn bắt tay với Thiệu lão tiên sinh, tiếp đó tự giới thiệu.
Ngay ngắn như em học sinh nộp bài tập.

Thiệu lão tiên sinh nhìn bộ dạng này của Chu Ký Tình, cũng không nhịn được cười: "Tiểu Chu à, cậu không cần khẩn trương, tôi cố ý đến đây, chính là muốn hỏi cậu một chút, cậu có tình nguyện làm đệ tử của tôi không."
Trời giáng kinh hỉ.
Khi Chu Ký Tình nhìn Thiệu lão tiên sinh, trong con ngươi đen nhánh đều là không thể tưởng tượng, hắn khó có thể tưởng tượng được mình có thể được đại gia tranh thủy mặc thu làm đồ đệ, hắn cảm thấy mình không đủ tư cách.
Vấn đề này, lúc Nhiếp Miếu tiếp đãi Thiệu lão tiên sinh, sau khi biết ý đồ của ông, đã cố ý nói với Thiệu lão tiên sinh.
Thiệu lão tiên sinh cũng thật sự nổi lên tâm ái tài, tuổi lại lớn, Chu Ký Tình thiên phú tốt, trông cũng đẹp, ông thương yêu rất nhiều.
"Không tình nguyện sao?" Thiệu lão tiên sinh sống nhiều năm như vậy, đều có cách đối nhân xử thế của riêng mình, làm thế nào khiến một đứa trẻ cao hứng, ông sẽ hết sức, "Tôi đã một đống tuổi, còn không có một đồ đệ tốt khiến tôi vừa lòng, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là dạy dỗ được một đồ đệ tốt, nhưng vòng đi vòng lại tìm nhiều năm như vậy, chỉ có Tiểu Chu cậu có thiên phú đó, khiến tôi thấy được hy vọng."
Nói, Thiệu lão tiên sinh còn tỏ vẻ đáng thương, lau nước mắt chua xót: "Tiểu Chu à, thiên phú của cậu thật sự rất tốt, lại có linh khí, tôi hiểu không có lão già thúi này, theo thời gian cậu cũng sẽ vượt qua tôi, nhưng...!Tiểu Chu, tôi vẫn muốn hỏi một chút, cậu có thể làm đệ tử cuối cùng của lão già này không?"
Chu Ký Tình là điển hình của ăn mềm không ăn cứng.
Hắn chỗ nào chịu nổi bị một người lớn tuổi cầu xin, đặc biệt là người lớn tuổi này còn là đối tượng Chu Ký Tình đặc biệt tôn kính.
Chu Ký Tình liền nói ngay: "Lão tiên sinh, có thể trở thành đệ tử của ông, là may mắn của tôi..."
Dưới sự nhắc nhở của Nhiếp Miểu và trợ lý bên cạnh Thiệu lão tiên sinh, Chu Ký Tình làm lễ bái sư chính thức.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Trong lúc đó, Chu Ký Tình liền ở phòng khách, nhận được sự chỉ đạo của Thiệu lão tiên sinh ngay tại chỗ.
Chỉ đạo này, vẫn lấy khích lệ làm chủ, khích lệ rất có tính chuyên nghiệp, làm Chu Ký Tình có chút phiêu.
Hắn không tự tin, vừa mới bắt đầu Thiệu lão tiên sinh còn tưởng rằng Chu Ký Tình khiêm tốn, sau lại phát hiện Chu Ký Tình thật sự cảm thấy mình kém cỏi, liền nói: "Mấy bức tranh này, không phải cậu vẽ?"
Chu Ký Tình dừng một chút: "Là con...!Không nghĩ tới đều là sư phụ ngài mua, nếu biết sư phụ ngài muốn, con tất nhiên sẽ không lấy tiền."
Thiệu lão tiên sinh cười, bảy tám bức tranh mỗi cái chỉ một lần, mỗi bức tranh đều được các đại lão có danh tiếng mua, nói với Chu Ký Tình rằng ông ỷ vào tư lịch, từ nhân thủ tranh thủ mua tranh về.
"Mua giá gốc, con có thể yên tâm." Thiệu lão tiên sinh ha ha giải thích, "Cũng lo con biết rồi, sau này kéo họ vào blacklist nữa."
Sau khi Thiệu lão tiên sinh lấy không ít danh gia ra làm chứng, Chu Ký Tình rốt cuộc có chút tin tưởng với bản thân.
Nhiếp Miểu vẫn luôn chú ý ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lưu Hằng bên cạnh thấy, nghĩ thầm: Nhiếp đặc bí này, không phải muốn sếp trầm mê với vẽ tranh, ủy quyền tất cả sự vật của tập đoàn Chu thị, sau đó lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu đi?
Lưu Hằng hơi tự hỏi, quyết định mắt nhìn mũi miệng nhìn tim, cái gì cũng không biết.
Sếp vui, Chu lão biết tin cũng mặc kệ, một thư ký như gã có thể quản cái gì?
*
Thiệu lão tiên sinh đi rồi, để lại địa chỉ, số điện thoại, còn để lại tác nghiệp.
Chu Ký tình tự mình tiễn người lên xe, đợi người đi rồi, hắn trở lại văn phòng, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Nhiếp Miểu đang làm việc, rất kích động rất hưng phấn nói: "Tiểu Miêu, tôi, tôi...!Thiệu lão tiên sinh đó, ông ấy nói tranh của tôi, đặc biệt tốt, tôi, tôi thật sự không ngờ tới."
Hắn nói năng lộn xộn.

Nhiếp Miểu có chút chua, lúc trước y từng không ít lần khen Chu Ký Tình, những bức tranh đó, Nhiếp Miểu thấy một lần khen một lần, nhưng Chu Ký Tình chưa bao giờ tự tin như vậy.
"Trước kia tôi đã nói rồi." Nhiếp Miểu lại chua, cũng sẽ không trong loại thời điểm này nói cái gì khiến Chu Ký Tình không cao hứng nói, "Tranh của cậu phi thường đẹp, có linh khí, nền tảng cũng đặc biệt tốt."
Chu Ký Tình có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Nó không giống."
Nhiếp Miểu nhướng mày hỏi lại: "Không giống chỗ nào? Tôi không hiểu lắm, vì sao cậu giỏi như vậy, còn cảm thấy mình không quá tốt?"
Kích động cùng hưng phấn chậm rãi tan đi.
Nhiếp Miểu đại khái có thể đoán được, đây đại khái không phải chuyện tốt gì.
Y không vội, Chu Ký Tình nguyện ý nói, y liền làm người nghe đủ tư cách, không muốn nói, y liền chờ, một ngày nào đó, bé con nhà y cũng sẽ nói cho y.
Nhiếp Miểu biết, sau khi đổi thân thể, Chu Ký Tình đã lùi lại một chút.

Lúc trước thân mật không khoảng cách, chỉ là bởi vì có lý do hợp lý.

Hiện tại lý do không còn, Chu Ký Tình liền rời khỏi khoảng cách an toàn đó, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc.
Trước đó ngủ cùng giường cũng vậy, hỗ trợ lẫn nhau cũng thế, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước.
Dù vậy tuy không có thân mật khác người kiểu đó, nhưng nếu so với trước khi trao đổi thân thể, vẫn gần một ít.
Ít nhất Chu Ký Tình hiện giờ đã quen gọi nhũ danh của y, cũng không bài xích tiếp xúc giữa họ.
Hơn nữa chuyện y có được hệ thống cũng trở nên hợp lý hóa, vì kiếm tích phân, vì cùng chung kẻ địch, Chu Ký Tình nguyện ý phối hợp lấy tích phân.
Tuy nói không yêu đương với hắn, nhưng con đường yêu đương kia có thể xuất hiện, không giống trước kia, tiếp cận Chu Ký Tình chỉ có mỗi con đường anh em bạn bè.
Đang lúc Nhiếp Miểu chuẩn bị dỗ người rằng không muốn nói thì không nói, Chu Ký Tình đột nhiên nói: "Lúc trước tôi có nói với cậu, tôi sống ở một khu nhà đại học nghệ thuật, vẽ tranh cho người ta kiếm sống ấy?"
Nhiếp Miểu lập tức buông bút trên tay, nghiêng đầu nhìn Chu Ký Tình: "Tôi biết, cậu từ nói với tôi."
Y tới nắm tay Chu Ký Tình, giả mô giả dạng khuyên nhủ: "Chu Chu, nếu không muốn nói, vậy không nói, chuyện quá khứ đều đã qua."
"Đều đã qua." Bộ dạng Chu Ký Tình nói chuyện với Nhiếp Miểu đặc biệt ngoan, "Cũng không có gì không nói được.

Khi tôi mới vừa đến đại học Giang Truyền, trên tay không có bao nhiêu tiền, sau khi thuê phòng ở, đến cả sinh hoạt một tháng cũng không thể duy trì được, chẳng qua khi còn ở quê nhà chỗ cũ, tôi có bán tranh trên mạng, số lượng tranh vẽ rất lớn, nhưng có thể nuôi sống bản thân tôi, bên kia là trường nghệ thuật, có đôi khi cũng sẽ nhận được công việc vẽ tranh bích họa, tôi có thể vừa làm việc vừa đến trường học bàng thính."
"Thời điểm vừa mới bắt đầu, bởi vì không có khóa trình của bọn họ, cho nên thường xuyên nghe một số khóa học lặp lại, sau lại có một nam sinh, sinh viên Giang Truyền, tìm tới tôi, hắn bảo tôi đi học thay hắn, trả cho tôi khóa trình, nếu có tác nghiệp gì, bảo tôi làm thay hắn, hắn cho tôi tiền."
"Tôi luôn cảm thấy mình vẽ không tốt, có rất nhiều nguyên nhân, khi tôi vẽ bích họa cho người ta, bọn họ nói tôi chỉ đáng giá nhiêu đó, khi bán tranh trên mạng, những người mua tranh đó cũng nói như vậy, còn cậu nam sinh kia, sau mỗi lần hắn giao tác nghiệp tôi làm cho hắn, đều nói với tôi, hắn bị giáo viên phê bình, bị mắng một trận, nói tranh vẽ rất xấu."
Nghe Chu Ký Tình kể câu chuyện quá khứ, Nhiếp Miểu tức đến mức muốn quay về thế giới ban đầu đập mấy tên khốn đó một lần.
A, nếu rất xấu, vậy còn làm khách hàng lâu dài của Chu Ký Tình làm gì?
Đơn giản là ép giá, không muốn mất tay súng lâu năm Chu Ký Tình này.
Nhìn mặt mày Nhiếp Miểu âm trầm, Chu Ký Tình trở tay nhéo nhéo y, nói: "Đều đã qua đi, đúng là bởi vì hắn nói tôi vẽ không tốt, tôi mới có thể càng thêm chăm chỉ vẽ hơn, trở thành tôi hiện giờ."
Trong mắt Nhiếp Miểu một mảnh hung ác nham hiểm, y thậm chí nghĩ đến β, muốn biết có biện pháp làm thằng khốn ở thế giới kia đẹp mặt không.
"Nhưng hắn tạo thành sự thiếu tự tin của cậu hiện giờ, đáng lẽ cậu phải có càng nhiều lời khen."
Chu Ký Tình không ngại cái này, hội họa với hắn là lý tưởng, khi đó dù nghèo, cũng có thể đủ nuôi sống chính mình, nuôi sống lý tưởng.
So với những đứa trẻ khác ở cô nhi viện mà nói, hắn cũng đã đủ may mắn.
Ít nhất, cả đời đều đang làm chuyện mình thích.

Hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, có hoặc không, trên thực tế cũng không quan trọng đến thế, hắn muốn chính là những điều này, học được hắn muốn học, vẽ được hắn muốn đến cực hạn.
Chu Ký Tình nói: "Nhưng tôi có được càng nhiều cơ sở, Thiệu lão tiên sinh nói, nền tảng của tôi rất tốt, vừa nhìn đã biết trải qua mài giũa lâu dài.

Được đến cái gì, cũng phải mất đi cái gì."
Nhiếp Miểu nghĩ, không, Nhiếp Miểu y làm cái gì cũng phải đẹp cả đôi đường.
Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn, muốn tất!
"Có cách nào không, để trừng phạt thằng chó bắt nạt Chu Chu kia?" Nhiếp Miểu ngoài mặt gật đầu với lời của Chu Ký Tình, âm thầm nảy sinh độc ác, phải phun lời ác thay Chu Ký Tình.
"Sau khi Chu tiên sinh chết, cảnh sát đến đó, tranh của cậu ấy, cuộc đời của cậu ấy toàn bộ đều đăng báo, tên nhà giàu kia cũng bị gọi là kẻ trộm ti tiện, đã bị ngành sản xuất tẩy chay, vĩnh viễn không thể có mặt trong nghề." β biết được tình huống sau đó từ chỗ α, đúng sự thật hội báo cho Nhiếp Miểu.
Nhưng Nhiếp Miểu không vì thế mà hả giận: "Nói đi, bao nhiêu tích phân, tao muốn gã không thể có mặt không bất cứ ngành nào."
β nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "...!Ký chủ, ngài quên, ngài còn đang thiếu hệ thống chính 11110 tích phân sao? Hơn nữa hai ngày trước, tốn mất 4999 tích phân, mua đạo cụ phòng ngự dùng một lần, còn mua tỏa linh trùy dùng một lần.

Tích phân của ngài chỉ còn 1112.

Trừ phi xảy ra tình huống đặc thù như lần trước, hệ thống chính sẽ không chấp nhận tín dụng."
* Tỏa linh trùy: tỏa: khóa; linh: linh hồn; trùy: vật hình dùi.
Nhiếp Miểu chỉ phải tạm thời từ bỏ.
"Thiệu lão tiên sinh bảo tôi cuối tuần đến bái phỏng, đến vẽ một bộ họa, về ý cảnh tình yêu." Khi âm cuối rơi xuống, Chu Ký Tình đột nhiên mỉm cười.
Chu Ký Tình trước nay đều ngay ngắn, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không phải nói hắn không thích cười, mà là cười rất nhẹ, nếu không có quan sát kỹ càng như Nhiếp Miểu, đều sẽ cho rằng hắn không cười.
Người có bộ dạng này, túi da lớn lên đẹp, ít tươi cười, dẫn tới người ta cảm thấy hắn cười lên đặc biệt đẹp.
Lúc thư ký Anna gõ cửa mở ra, giương mắt thấy Chu Ký Tình mặt mày tựa trăng non, đồng tử đen nhánh lập lòe ánh sáng, má trái còn ẩn ẩn có viên má lúm, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Anna biết sếp của họ lớn lên đẹp, nói chính xác thì toàn bộ ba mươi hai tầng, diện mạo đều rất đoan chính, thậm chí có không ít người mặt còn đẹp hơn minh tinh trên TV, làm việc lâu dài dưới môi trường có giá trị nhan cao này, Anna rất có sức chống cự với mỹ mạo.
Nhưng mà hiện tại thấy nụ cười rõ ràng của Chu Ký Tình, Anna nghe thấy nhịp tim của mình.
Đáng tiếc, nhịp đập này không duy trì bao lâu, Nhiếp Miểu gõ gõ khớp ngón trỏ trên bàn, ánh mắt âm lãnh nhìn Anna, hỏi: "Chuyện gì?"
Anna bừng tỉnh khỏi mỹ sắc, đối diện ánh mắt của Nhiếp Miểu, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi dồn từ xương cụt đến đỉnh đầu, cô đổ một thân mồ hôi lạnh, bản năng sinh tồn khiến cô cúi đầu né tránh tầm mắt của Nhiếp Miểu.
Chờ đến khi ngẩng đầu, lại phát hiện Nhiếp Miểu đã không nhìn cô từ lâu, đang nói chuyện với Chu Ký Tình: "Đừng nhúc nhích, chỗ này có mực, tôi lau cho cậu."
Chu Ký Tình bắt lấy tay Nhiếp Miểu, có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Có người, đợi chút lại lau."
Anna: "..."
Nếu không phải có kháng áp lực mạnh, Anna đã bị ánh mắt của Nhiếp Miểu đè đến la toáng mình không phải người.
Anna ho khan một tiếng, cúi đầu nói: "Sếp, từ quầy lễ tân dưới lầu gọi đến, nói Hà tiên sinh muốn gặp anh."
Sắc mặt Chu Ký Tình khẽ biến, Hà tiên sinh? Anh ta lại tới làm cái gì?!
======
Lời editor: Nhắc đến đệ tử quan môn lại nhớ đến ông Thẩm cũng đi làm đệ tử quan môn nhưng ở phiên bản lạ lắm..


Đọc truyện chữ Full