DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò
Chương 54-55: 54: Ngoại Truyện 1

54: Ngoại Truyện 1


Hà Gia ngồi khoanh chân trên giường, vừa xem phim hoạt hình vừa cười phớ lớ.
Cửa phòng ngủ chợt bị mở ra, Tạ Khởi Tinh xị mặt đứng ở cửa: "Hà Gia, anh là người hầu của em đấy à? Sao anh nấu cơm mà em không qua giúp?".
Hà Gia kinh ngạc nhìn thằng nhóc này.
Làm ơn, hôm qua ai bảo anh vướng víu ở phòng bếp, sút anh thẳng cẳng ra ngoài?
Tạ Khởi Tinh né tránh ánh mắt chất vấn Hà Gia, hừ: "Lại đây bóc tỏi giúp anh".
Hà Gia lườm ông tướng này, nhưng vẫn nghe lời bò xuống giường.

Anh theo Tạ Khởi Tinh ra phòng bếp, bỗng nghe thấy đối phương lẩm bẩm: "Rõ ràng là em luôn xuống bếp phụ Sở Đường".
Hà Gia sửng sốt, mỉm cười.
Tạ Khởi Tinh từng thực sự trải qua cuộc đời của những người đó, do đó, dù đã hơn một tháng trôi qua, thỉnh thoảng Tạ Khởi Tinh vẫn không phân biệt được bản thân mình với họ...!Đôi khi anh ấy coi họ là chính mình, cũng có đôi khi anh ấy coi là kiếp trước của mình.
Tình huống hiện tại thuộc về vế sau: Tạ Khởi Tinh đang ghen tị với bản thân khi còn là Sở Đường.
Hà Gia nhét hành trên thớt vào miệng đối phương: "Lúc là Giản Thu, anh còn ăn vụng hành đấy, em không nhắc lại thì thôi".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Tạ Khởi Tinh mặc Âu phục, bàn tay thon dài cần dao, cúi đầu cẩn thận cắt thịt thành từng miếng vuông.
Nhìn một Tạ Khởi Tinh bình dân như vậy, Hà Gia bóc tỏi đến ngẩn ngơ.

Tạ Khởi Tinh liếc Hà Gia, rồi giả vờ thản nhiên rời mắt: "Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi em".
"Cái gì?"
"Vì sao em lại từ chối lời tỏ tình của anh nhưng lại chấp nhận trở thành người yêu của Sở Đường?"
Hà Gia chần chờ nhìn Tạ Khởi Tinh: "Đây là câu hỏi phụ? Hay là câu hỏi trí mạng?".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Tạ Khởi Tinh thở dài: "Anh chỉ tò mò thôi".
Hà Gia lúng túng: "Sở Đường trông có vẻ trong ngoài bất nhất, khá hợp gu của em".
Tạ Khởi Tinh cầm dao, bình tĩnh hỏi Hà Gia: "Những người khác thì sao?".
"Bọn họ cũng thế."
Tạ Khởi Tinh nổi giận: "Nhưng gộp tất cả lại thành anh thì không phải gu của em đúng không?".
Hà Gia cười hì hì dí sát người vào Tạ Khởi Tinh, đặt tay lên vai anh ấy: "Thực ra em rất thích anh, chỉ là ban đầu không hiểu rõ tình cảm của bản thân nên hơi sợ hãi thôi".
Tạ Khởi Tinh vội vàng bỏ con dao xuống, để mặc Hà Gia đu trên người mình, lặng lẽ mỉm cười.
Ôi đàn ông!.

truyen bac chien

Tên của anh ấy là Hư Vinh.
Hà Gia tưởng đã giải quyết xong, ai ngờ lúc đi ngủ, Tạ Khởi Tinh ôm lấy Hà Gia từ đằng sau, nhẹ nhàng hôn lên vai anh.

Hà Gia vừa mơ màng vừa nắng, thả lỏng cơ thể theo ý Tạ Khởi Tinh.
Thời điểm lên đỉnh, Tạ Khởi Tinh đột nhiên dừng động tác, hỏi Hà Gia: "Anh với...!bọn họ, ai giỏi nhất?".
Hà Gia lập tức tỉnh táo, trợn tròn mắt, sau đó phá lên cười.
Tạ Khởi Tinh không vui hỏi: "Em cười cái gì?".
Hà Gia cười: "Em đã nghĩ xem rốt cuộc anh có thể nín nhịn chuyện này được bao lâu".
"Thế đáp án là gì?"
Hà Gia vòng tay lên cổ Tạ Khởi Tinh: "Tạ Khởi Tinh, người em thích luôn là anh".
Nói thẳng là linh hồn của họ đều là người trước mặt anh đây, mỗi người đều là một phần của Tạ Khởi Tinh, và Hà Gia rất thích anh ấy.
Tạ Khởi Tinh mỉm cười.
Nhưng anh ấy vẫn không buông tha Hà Gia: "Em hứa với Sở Đường rằng sẽ tới Tiểu thuyết dành cho nam để tranh giành thiên hạ, hứa với Giản Thu rằng sẽ quất ba nháy, hứa với Cố Vinh rằng sẽ trả năm đồng, hứa với Kỷ Hoài rằng cùng nhau hút thuốc lá...".
Anh ấy lại gần Hà Gia, tựa như thân mật, cũng như thể cầu xin: "Em cũng hứa với anh một điều đi".
Hà Gia ngẫm nghĩ, cuối cùng xoa đầu chó của thằng nhóc này: "Vậy anh hứa là sẽ nấu thịt kho tàu cho em cả đời đi".
"...".

Tạ Khởi Tinh thở dài: "Sớm muộn gì anh cũng bị em chọc tức đến chết".
Nhưng anh ấy vẫn nói: "Thôi được rồi, hứa với nhau như vậy cũng được"..

Chương 52: Ngoại truyện 2


Hà Gia về nhà, nằm vật thành hình chữ Đại (大) trên giường, kêu ca mệt mỏi.


Tạ Khởi Tinh mặc sơmi đen, tay bưng một tách hồng trà, bước ra khỏi phòng làm việc để nhìn anh.


Lần này Hà Gia đóng vai boss phản diện của một cuốn tiểu thuyết về đề tài quyền anh. Để bảo đảm chất lượng, Cục Xuyên nhanh yêu cầu Hà Gia phải tập luyện bốn tiếng mỗi ngày. Mỗi lần về nhà, toàn thân Hà Gia đều rã rời.


Nghe thấy tiếng bước chân, Hà Gia quay lại nhìn Tạ Khởi Tinh, cười hì hì vỗ lên vai mình: "Xoa bóp giúp em nhé? Năm đồng một giờ".


Tạ Khởi Tinh: "... Chưa từng thấy ai keo kiệt như em".


Dù vậy, Tạ Khởi Tinh vẫn đặt tách trà lên bàn, sau đó ngồi lên lưng Hà Gia, kéo áo anh lên, để lộ phần lưng.


Trên làn da trắng nõn toàn là vết bầm tím.


Tạ Khởi Tinh thực sự đau lòng muốn chết.


Thậm chí anh ấy còn muốn thở ra một câu đậm chất sếp tổng độc đoán "Đừng đi làm nữa, anh có tiền, anh sẽ nuôi em".


Nhưng anh ấy không thể.


Hà Gia thích đi làm, thích náo nhiệt, thích tự do, cho dù anh ấy có muốn giữ anh kè kè bên người cũng không được.


Không thể cho người ta tự do thì không thể gọi đó là tình yêu.





Tạ Khởi Tinh cúi đầu, hôn lên vết bầm trên lưng Hà Gia.


Hà Gia cười: "Làm gì đấy?".


Tạ Khởi Tinh không trả lời, môi lướt qua những vết bầm tím đó.


Tạ Khởi Tinh dần động tình, anh ấy bắt đầu hôn sâu hơn, chợt nghe thấy tiếng thở dài của Hà Gia.


Tạ Khởi Tinh sửng sốt, ngẩng đầu: "Sao thế?".


Đầu Hà Gia gối lên cánh tay, quay đầu nhìn Tạ Khởi Tinh: "Em văn võ song toàn, dí dỏm, hài hước, đẹp tựa thiên tiên, học một biết mười, nhưng anh lại không quan tâm những điều đó".


Tạ Khởi Tinh bối rối, Hà Gia tiếp tục nói: "Anh chỉ để ý □□ của em, anh chỉ thèm muốn cơ thể của em thôi".


Tạ Khởi Tinh: "...".


Cảm giác đau lòng của Tạ Khởi Tinh tức khắc bay biến, anh ấy cứng lưỡi nhìn Hà Gia, rồi lại thấy hơi buồn cười.


Hà Gia vỗ chiếc gối bên cạnh: "Lại đây, có chuyện muốn nói với anh".


Tạ Khởi Tinh nằm xuống: "Chuyện gì?".


Hà Gia: "Em đã nói với đám đàn em về chuyện của chúng ta".





Tạ Khởi Tinh khựng lại, có hơi lo lắng: "Bọn họ có chấp nhận không?".


"Có cái gì mà chấp nhận hay không, bọn họ còn lo là từng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng anh nên sợ anh không thích họ."


Hà Gia: "Hôm nào rảnh thì đi ăn xiên nướng với nhau nhé?".


Tạ Khởi Tinh gật đầu.


Hà Gia hỏi: "Anh đồng ý hả?".


Tạ Khởi Tinh không hiểu tại sao Hà Gia lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.


Hà Gia cười tủm tỉm: "Vậy lúc gặp thì không được dỗi".


"Sao anh lại dỗi?"


Nói xong, Tạ Khởi Tinh liền cảm thấy hơi sai sai... đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Hà Gia cười híp mắt như cún.


Anh ấy nhìn chằm chằm vào Hà Gia: "Có phải em lại làm cái gì rồi đúng không?".




Hà Gia vỗ về anh ấy, cười trừ: "Nào có, em có làm gì đâu... Thật ra em chỉ muốn nói là khi gặp đám đàn em vào mấy hôm nữa, nếu nghe thấy bọn họ gọi anh là anh dâu thì cũng đừng quá ngạc nhiên...".


Tạ Khởi Tinh: "...".


Đọc truyện chữ Full