DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò
Chương 46-48

Chương 46:


Hà Gia day huyệt Thái Dương, mở mắt ra.
Sau đó sửng sốt.
Đây là một căn phòng ngủ rộng mười mấy mét vuông, một chiếc giường sắt đơn đặt cạnh cửa sổ, chiếc chăn Snoopy được trải lộn xộn trên giường; cạnh giường là một cái bàn gỗ cũ kĩ, trên đó rải rác mấy chai bia xanh lè, tất cả đều phủ đầy bụi; tủ quần áo được đặt ở góc khác trong phòng, mặt tủ có dán chữ "phúc", thoạt nhìn vừa có không khí ngày Tết lại vừa kì lạ.
Hà Gia tự véo mạnh đùi trong, đau đến nỗi suýt khóc, sau đó sung sướng nhảy cẫng lên: "Ông đây về rồi!".
Chẳng phải đây là ổ chó của anh sao!
Di động trong túi quần Hà Gia rung lên bần bật, Hà Gia lấy ra nhìn thì thấy là một đàn em đang gọi.

Anh nhấc máy, đối phương do dự hỏi: "Đại, đại ca?".
Hà Gia cười ha hả: "Sao?".
Đầu dây bên kia rú lên, vô số giọng nói vọng lại...
"Đúng là đại ca hả?"
"Đại ca!! Anh đã đi đâu thế!"
"Đại ca, chúng em nhớ anh!"

Nghe thấy sự quan tâm của bọn họ, Hà Gia có hơi xúc động: "Không thể nói rõ qua điện thoại được, nửa tiếng sau gặp nhau ở quán nướng mà mình hay ăn nhé!".
Anh chạy thẳng đến điểm hẹn, đám đàn em đều đã chờ sẵn ở đó, thấy Hà Gia tới, kích động đến nỗi nhảy tung người lên, Hà Gia dang tay chạy tới: "Ê lũ giặc, đại ca về rồi!".
Ai ngờ, vừa thốt lên, đám đàn em lập tức ngồi xuống, ngó nghiêng qua lại, giả vờ không quen Hà Gia.
Hà Gia tức giận đến nỗi suýt tăng xông.
Một đàn em khá thân thiết với anh tiến lên vỗ lồng ngực giúp anh: "Đại ca, không phải do các anh em không nhớ anh, mà vấn đề là mỗi lần nói chuyện với anh nơi công cộng đều phải chịu đựng cái nhìn của thế tục".
Hà Gia phì cười, đấm đối phương một phát.
Bọn họ túm tụm hỏi han ân cần, một lúc sau, chủ quán bước ra từ bếp: "Mấy anh có định gọi món không?".
"...!Có chứ! Cứ mang hết bò xiên que với cừu xiên que lên đi!"
Chủ quán vâng dạ, hớn hở trở lại bếp chuẩn bị.
Hà Gia nhìn bóng lưng của chủ quán, khịt mũi: "Gian thương".
Chủ quán còn chẳng thèm quay đầu lại, lạnh lùng giơ ngón giữa với Hà Gia.
Hà Gia chán nản: "Đi có một chuyến mà mất cả uy danh".
Đám đàn em tươi cười kéo Hà Gia ngồi xuống, một đàn em đánh giá: "Đại ca, hình như anh thay đổi".

"Như thế nào?"
Đàn em đó chớp mắt: "Trắng hơn một chút, cũng đẹp trai hơn".
Hà Gia dùng đũa chỉ vào mũi mình: "Đại ca của chú luôn bảnh trai nhé".
Mọi người đồng loạt ra vẻ khinh bỉ.
"Thế đại ca vừa đi đâu về thế ạ?"
Nghe vậy, Hà Gia thở dài: "Anh bị xách đến phòng lấp hố".
"Phòng lấp hố!".

Đám đàn em lập tức ồ lên: "Thảo nào chúng em tìm mãi cũng không thấy anh đâu, chắc anh vất vả lắm nhỉ? Anh có gặp được chuyện gì thú vị không?".
Hà Gia ngửa mặt lên trời hồi tưởng: "...!Ờm, không nhớ rõ".
Một đàn em lại hiểu rõ: "Làm gì có chuyện đó, do họ khóa lại kí ức của anh thôi, đại ca phải đến Tổng cục Xuyên nhanh khôi phục ký ức thì mới nhớ lại được".
Hà Gia cười: "Để hôm nào rảnh thì đi".
Đàn em ngồi cạnh Hà Gia siết chặt nắm tay, đỏ bừng mặt, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Hà Gia hỏi: "Sao đấy?".
Đàn em đó căm phẫn: "Đại ca! May mà hồi đó anh không đến với Tạ Khởi Tinh! Tên đó quả thật chả ra gì!"..

Chương 47:


Tạ Khởi Tinh.


Dường như đã lâu rồi không có người nhắc tới cái tên này trước mặt Hà Gia. Anh ngẩn ra, sau đó quay sang hỏi đàn em đó: "Anh ta làm sao?".


Đàn em tức giận: "Trước đó thì suốt ngày quấn lấy đại ca, nhưng từ khi anh rời đi, anh ta cũng mất tích luôn. Lúc bọn em không thấy anh đâu, cũng cuống hết cả lên, còn đến tận nhà anh ta để hỏi han, ai ngờ ngay cả cửa cũng không chịu mở! Đúng là tên nhỏ nhen!".


Hà Gia cười khẩy.


Tất nhiên Tạ Khởi Tinh sẽ không mở cửa cho họ, cũng như giúp đám đàn em tìm anh, vì chính thằng nhóc đó đẩy anh tới phòng lấp hố. Có khi anh càng khổ, Tạ Khởi Tinh lại càng vui ấy chứ!


Nếu Hà Gia có thể gặp lại Tạ Khởi Tinh, chắc chắn phải chào hỏi anh ấy bằng nắm đấm mới hả giận!


Hà Gia và đám đàn em có hơi quá chén, Hà Gia chuếnh choáng về nhà, nằm vật ra ngủ. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, anh nghĩ đến chuyện khôi phục ký ức mà đàn em đã nói, tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến Cục Xuyên nhanh.


Anh cảm thấy hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng.


Nhưng vừa tới cổng Cục Xuyên nhanh, anh chợt bị ai đó túm chặt.


Một nhân viên đoàn phim vui vẻ hỏi: "Hà Gia?".


"Là tôi, sao?"





Nhân viên đoàn phim lôi xềnh xệch anh đi: "May quá! Anh Hà mau qua đây, chỗ chúng tôi đang thiếu người, anh qua hỗ trợ chút đi!".


Hà Gia nhận ra người này, đây là một nhân viên đoàn phim mà anh từng làm việc chung hồi còn làm trong phòng lấp hố. Thấy đối phương thật sự sốt ruột, anh lập tức nói thẳng: "Xin tiền thưởng cho tôi thì tôi đi".


"...". Nhân viên đoàn phim lườm anh: "Tôi sẽ xin giúp anh!".


Hà Gia bị nhân viên đoàn phim kéo vào trong xe. Xe chạy vào đường cao tốc, cuối cùng thấy một cái cột mốc lớn trên đường... "Chào mừng tới diễn đàn văn học Hải Đường!".


Sau khi tiến vào, Hà Gia nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Dọc theo đường đi, cứ năm mét lại có ba cặp nam nam tiến hành hoạt động bị cấm trên Tấn Giang xanh lè.


Hà Gia lập tức ngồi thẳng lưng, cùi gằm mặt xuống.


Nhân viên đoàn phim vừa lái xe vừa nhìn lướt qua Hà Gia thông qua kính chiếu hậu, thấy phản ứng của anh, phì cười: "Anh Hà thẹn thùng cái gì vậy, có phải chưa từng tới đây đâu".


Hà Gia sửng sốt: "Hả? Tôi từng đến đây à?".


Nhân viên đoàn phim khó hiểu nhìn anh: "Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn chưa đi khôi phục ký ức?".


Thấy Hà Gia mù mờ, liền biết là anh chưa nhớ ra, chuyển chủ đề: "Tôi kể kịch bản cho anh nghe ha".


Theo như lời của đối phương, Hà Gia sắp tham gia một truyện ngắn có yếu tố NTR.





*NTR (Netorare) bắt nguồn từ Nhật Bản, có nghĩa là ngoại tình.


Hà Gia sắm vai nhân vật thụ cắm sừng công, kết quả bị công bắt gian tại trận.


Câu chuyện bắt đầu từ đây, công phẫn nộ mang thụ về nhà, khởi động kịch bản.


Hà Gia không ngờ lại gặp phải loại mạch truyện này, anh lau mồ hôi trên trán: "Ủa, diễn đàn văn học Hải Đường có không ít nhân viên mà, sao phải tìm đến tôi?".




Nhân viên đoàn phim nói: "Công hơi khó tiếp cận, không ai chịu hợp tác với anh ta, có lẽ chỉ có anh mới trị được anh ta".


Nhân viên đoàn phim trấn an Hà Gia: "Anh Hà đừng căng thẳng quá, chúng ta đều sẽ căn chỉnh góc quay để tạo hiệu ứng, không làm thật đâu".


Hà Gia gật đầu.


Ở hậu trường, Hà Gia cởi hết quần áo theo yêu cầu của nhân viên đoàn phim, sau đó còng tay bản thân vào đầu giường. Hai phút sau, ngoài cửa có tiếng bước chân.


Cửa bị đẩy ra, một người chậm rãi đi tới.


Người nọ mặc Âu phục màu sẫm tôn lên eo thon chân dài, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, trái lại với Hà Gia đang trần truồng nằm trên giường.


Nhưng Hà Gia lại cười mỉa, huýt sáo: "Ái chà, Tạ Khởi Tinh đấy à? Mới mấy ngày không gặp, sao lại mất giá thế này?".


Chương 48:


Người tới chính là Tạ Khởi Tinh!


Tạ Khởi Tinh lạnh lùng nhìn Hà Gia, sau đó rời mắt, như thể đang gặp một người xa lạ. Anh ấy bình tĩnh gật đầu với nhân viên đoàn phim ở bên cạnh: "Bắt đầu đi".


Tạ Khởi Tinh đóng cửa lại, đi về phía Hà Gia.


Anh ấy vừa đi vừa tháo cà vạt, sau đó dùng chân kẹp chặt Hà Gia, cúi đầu hôn Hà Gia theo cốt truyện. Bị khuôn mặt lạnh như băng của Tạ Khởi Tinh áp sát, anh bắt đầu gào lên: "Yamete (đừng mà) yamete (đừng mà)!".


Tạ Khởi Tinh: "...".


Anh ấy nghiến răng: "Hà Gia, câm miệng".


Hà Gia nhếch miệng: "Sao? Không cửng được nên định đổ lỗi cho giọng của tôi hả? Anh... Ưm...".


Tạ Khởi Tinh nhíu mày, tựa hồ không muốn nghe Hà Gia nói xàm, hôn lên môi anh.


Khác hẳn với thái độ lạnh nhạt, nụ hôn của anh ấy nóng bỏng hơn nhiều. Anh ấy hút lấy không khí trong miệng Hà Gia, kể cả anh có giãy giụa cũng không có ý định buông tha. Tạ Khởi Tinh có vẻ hơi oán hận, cứ liên tục hôn Hà Gia, cuối cùng còn cắn môi anh một cái.


Môi Hà Gia tê rần, anh cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy dọc khóe miệng, định lấy giơ tay lên sờ, lại bởi vì đôi tay bị khóa nên chỉ có tiếng còng tay va vào thành giường.


"Tạ Khởi Tinh, anh là chó à?!"





Tạ Khởi Tinh đứng dậy, nhìn xuống Hà Gia: "Em đã biết mình sai ở đâu chưa?".


Hà Gia tức tối cãi lại: "Sai cái gì mà sai!".


Mắng xong, anh mới nhận ra câu đó vốn nằm trong kịch bản, Tạ Khởi Tinh chỉ đang đọc lời thoại thôi.


Ánh mắt Tạ Khởi Tinh tối sầm lại, anh ta mở Hà Gia ra, lặp lại câu hỏi: "Em đã biết mình sai ở đâu chưa?".


Hà Gia trợn mắt với đối phương.


Tạ Khởi Tinh quay đầu lại nhìn camera, đột nhiên thay đổi góc độ, dùng lưng che camera, sau đó chợt đâm vào.


Hà Gia cuộn mình lại.


Đau!!


Bị dị vật đâm vào cơ thể, Hà Gia đau đến nỗi toát mồ hôi, anh thở hổn hển hồi lâu mới thấy đỡ hơn, sau đó nhìn Tạ Khởi Tinh với vẻ không thể tin nổi.


Anh bực bội mắng Tạ Khởi Tinh: "Tạ Khởi Tinh, anh quá đáng vừa thôi!".


Tạ Khởi Tinh vô cảm nhìn Hà Gia, tiếp tục hỏi: "Hà Gia, em biết lỗi của mình chưa?".


Hà Gia trừng trộ, gằn giọng: "Ông đây không sai!".





Tạ Khởi Tinh hơi nhếch mép, đột nhiên cúi đầu, thì thầm bên tai Hà Gia: "Hà Gia, tôi nói cho em biết, em có trốn đi đâu đi chăng nữa, em vẫn là của tôi".


Nói xong, anh ấy rút ra.


Hà Gia lại cuộn tròn, không phải vì đau, mà là vì một khoái cảm kì lạ. Nhưng nó diễn ra quá nhanh, anh chưa kịp cảm nhận rõ ràng, Tạ Khởi Tinh đã đứng dậy, vỗ nhẹ lên bộ Âu phục trên người, đi ra ngoài.


Hà Gia nghe thấy Tạ Khởi Tinh nói với nhân viên đoàn phim: "Hôm nay diễn đến đây thôi".


Hà Gia lườm nguýt sau lưng anh ấy, cầm lấy chìa khóa, mặc quần áo rồi chống tay lên đầu gối một hồi, mãi đến khi hết đau mới rời khỏi phòng, nhân viên đoàn phim hài lòng: "Anh Hà diễn tốt ghê, trông cứ như là thực sự bị cưỡng hiếp ấy".


Ánh mắt sắc lẹm của Hà Gia bắn về nhân viên đoàn phim.




Nhân viên đoàn phim bị anh nhìn mà sợ toát mồ hôi lạnh, dặn dò: "Anh Hà cứ về trước đi, giờ này ngày mai nhớ qua đây đóng phim đấy".


Hà Gia ôm eo rời khỏi diễn đàn văn học Hải Đường, vẫn chưa quên mục đích chính của hôm nay. Anh quay lại Cục Xuyên nhanh, tìm người để hỏi han, được biết phải đi xếp hàng ở quầy dịch vụ trên tầng 14 để được khôi phục ký ức.


Hà Gia lên tầng 14, phát hiện có không ít người đang chờ đến lượt, anh phải xếp hàng suốt ba tiếng mới tới lượt mình.


Nhân viên quầy dịch vụ đưa cho Hà Gia một viên nhỏ màu xanh lá, nghiêm túc nói: "Có lẽ ký ức mà anh đã mất đi rất đau khổ, vui lòng suy nghĩ kĩ trước khi sử dụng".


Hà Gia nhìn viên thuốc, lập tức cho vào miệng, dù có thế nào thì đó cũng là kí ức của anh, anh không muốn sống trong mơ màng.

Đọc truyện chữ Full