DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò
Chương 10: 10: Nam Chính Truyện Hường Phấn Hóa Ra Là Tôi 10


Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:...!#.- /.....--.- / --.--.-
Sở Đường bị Hà Gia lắc qua lắc lại, cố gắng ổn định thân thể.

Hai mắt anh ta khẽ mở lớn, kinh ngạc nhìn anh.
Anh ta nói: "Thật hả? Nhưng không hay lắm đâu? Tôi thấy không sao cả, nhưng mà anh có chắc là anh muốn trở thành người yêu của tôi không?".
Hà Gia nhíu mày nhìn anh ta: "Anh nói nhảm gì vậy? Ông đây hàng to xài tốt, nếu chúng ta yêu nhau thì đâu có bị thiệt?".
Sở Đường chớp mắt, tựa như vô cùng miễn cưỡng, đáp: "Được rồi, làm đối tượng yêu đương cũng được".
Sau khi rời khỏi nhà Sở Đường, Hà Gia càng nghĩ càng thấy khó chịu, đến lúc xuống tầng mới vỡ lẽ.
Mẹ kiếp, thằng nhóc này giở trò ép anh chủ động mở lời, đã được lợi còn ra vẻ, bực cả mình.
Từ khi yêu đương với Sở Đường, Hà Gia phát hiện bọn họ...
Chẳng khác gì trước kia.


Tra????g gì mà hay hay thế || TRU????TR U????Ệ????.v???? ||
Vẫn ngày ngày tâm sự, chém gió, uống rượu, ăn thịt.
Có khi anh chạy qua nhà Sở Đường, có lúc ngược lại, đi đi lại lại đến nỗi Hà Gia mệt mỏi, hỏi Sở Đường: "Lượng tin nhắn WeChat còn không nhiều bằng số bước chân của chúng ta, người anh em, hai ta sống chung đi".
Sở Đường khẽ ngước lên nhìn anh: "Em chắc chứ?".
Có gì đâu mà chắc với chả không chắc?
Sở Đường nói: "Sự kết thúc của một mối quan hệ thường bắt đầu từ việc đôi bên ngày càng thân mật, hai người càng hiểu nhau thì càng thấy rõ khuyết điểm của đối phương".
Hà Gia băn khoăn: "Ơ, chẳng lẽ anh không biết khuyết điểm của em à? Em biểu hiện rất rõ ràng mà".
"...".

Sở Đường đáp: "Vậy ở chung đi".
Nhà của Sở Đường sáng sủa và thoáng đãng hơn, vì thế Hà Gia không chút do dự dọn đồ từ ổ chó nhà mình đến nhà anh ta.

Sau khi chuyển qua, anh thấy Sở Đường lấy chăn, bàn chải đánh răng, khăn và các vật dụng cần thiết khác từ trong tủ.

Sau đó, anh chú ý tới hóa đơn ở bên cạnh, thời gian là một tuần trước.
Hà Gia giơ ngón tay cái với anh ta: "Thiết lập trong ngoài bất nhất của người anh em vẫn không đổi".
Từ lúc sống cùng với Hà Gia, ngày nào Sở Đường cũng làm đĩa thịt kho tàu to ụ cho anh, Hà Gia ăn uống no nê, đến nỗi mà nhân viên đoàn phim kéo anh ra một góc, khẽ nói: "Anh Hà chú ý chút, có mỡ bụng rồi đó".
Hà Gia: "...".
"Đúng rồi", nhân viên đoàn phim nói: "Còn một chuyện nữa, tiểu thuyết này chỉ còn vài chương nữa là kết thúc, ôi, sắp được giải phóng rồi".
Hà Gia sửng sốt, quay đầu lại nhìn Sở Đường, Sở Đường chú ý tới ánh mắt anh, cười hỏi: "Sao vậy?".
Hà Gia đáp: "Hai ta chuẩn bị phải xa nhau một thời gian".
Anh kể cho Sở Đường nghe về tiến độ kịch bản.
Thực ra hai người đều biết rõ là quay xong thì sẽ phải chia ly, khả năng gặp lại ở một tiểu thuyết khác không quá cao.


Trong khoảng thời gian này, hai người đã có dự cảm, chỉ là không nói thẳng ra.
Sở Đường hỏi: "Vậy em định làm gì?".
Hà Gia không nghĩ nhiều: "Chả có dự định gì cả, tới lúc hai ta rời khỏi đây lại tiếp tục duy trì mối quan hệ thôi".
Sở Đường cười: "Được".
Cuối cùng cũng nói ra.
Hà Gia cảm thấy nhẹ nhõm, lúc đi ngủ, khi Sở Đường ôm sau lưng Hà Gia, nhẹ nhàng hôn lên vai anh, anh ta nói: "Hà Gia, em nhớ không, em từng nói với anh một câu".
"Nói gì?"
"Em nói đợi đến lúc chúng ta rời khỏi đây, em sẽ dẫn anh đi tranh giành thiên hạ ở Tiểu thuyết dành cho nam."
Hà Gia bật cười: "Ông đây khoác lác thôi, giang sơn đều là của nam chính, người ta có hào quang của nhân vật chính, hai ta đánh không lại đâu".
Sở Đường: "...".
"Nhưng mà", Hà Gia nói: "Cho anh đi kéo bè kéo cánh tẩn nhau ở Tiểu thuyết dành cho nam thì được".
Sở Đường nói: "Vậy em đồng ý rồi nhé".
Mấy ngày cuối cùng, ban ngày họ đóng phim, buổi tối lại "tập thể dục".

Mỗi buổi sáng sớm, Hà Gia vừa "tập đánh vần" vừa xem mặt trời mọc, tính ra cũng có nét độc đáo.
Cảnh cuối là cảnh công thụ nắm tay nhau, để lại bóng người kéo dài trên mặt đường.

Hà Gia và Sở Đường dắt tay nhau đi dưới ánh đèn đường, nhân viên đoàn phim bực mình: "Đèn đường kiểu gì vậy! Sao cái bóng không dài ra?!".
Hai người mừng rỡ vì thiết bị trục trặc, tay nắm tay đi dạo hết lần này đến lần khác dưới ánh đèn.
Rốt cuộc nhân viên đoàn phim cũng nói: "Cut! Hoàn mỹ! Đóng máy!".
Vừa nghe thấy, Hà Gia đã cảm thấy cơ thể lơ lửng, anh biết đây là dấu hiệu khi tiểu thuyết kết thúc, anh sẽ xuyên vào quyển sách khác.
Đột nhiên Hà Gia bị một sức mạnh kéo lại, thân thể nghiêng ngả, bị Sở Đường ôm vào lòng.
Anh ta nói: "Hà Gia, hẹn gặp em ở ngoài kia".
Sở Đường không dùng nụ cười để che giấu cảm xúc như mọi khi, cũng không diễn dáng vẻ trong ngoài bất nhất, Hà Gia thấy anh ta buồn đến mức mắt đỏ lên.
Anh đập huỳnh huỵch vào lưng Sở Đường, Sở Đường bị đánh, kêu đau: "Vãi, em có nhớ cảnh diễn đầu tiên của chúng ta không, cảnh em đấm ngực anh làm nũng ấy".
Anh ta nói: "Khi đó anh không dám nói là em đấm rất đau".
Hà Gia sửng sốt rồi bắt đầu cười phá lên, cười chưa đủ đã bị Sở Đường giữ gáy, ôm hôn mãnh liệt.

Vì phải xuyên không, mắt Hà Gia tối sầm lại, nhưng thính lực vẫn còn tốt, anh nghe thấy Sở Đường bảo: "Hà Gia, nhớ cho kỹ, anh rất thích em"..


Đọc truyện chữ Full