DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt
Chương 66: Chương 66


Trong phòng một mảnh hoan ái.

Đường Văn đem người trong lòng đặt xuống giường, Tư Đồ Vân Sơ gắt gao ôm cổ y không buông, cố thoát ra mấy lần đều không thành, y chỉ có thể lên tiếng: "Cục bông, buông ra trước đã!"
"Không muốn!" Tư Đồ Vân Sơ hai tay siết mạnh, ương bướng không chịu thỏa hiệp: "Ta muốn Văn.

"
"Được được, nhưng buông ra đã.

" Đường Văn nhẹ giọng dỗ dành, từng chữ đều mang theo sủng nịch cưng chiều.

"Sẽ không đi.

" Tư Đồ Vân Sơ nghi vấn hỏi lại.

"Ân, không đi.


" Đường Văn trả lời.

Lúc này hai tay Tư Đồ Vân Sơ mới chịu nới lỏng, gương mặt hắn bởi dược tính của thuốc mà đỏ bừng bừng, toàn thân mồ hôi ướt sũng, đường cong cơ thể sau lớp vải mỏng được phô ra từng đường nét quyến rũ, da dẻ màu phấn hồng nhàn nhạt như được quét lên một tầng mật ong óng ả.

Trái tim đập mạnh liên hồi, đầu óc Đường Văn "hoành" một tiếng sắp nổ tung, bộ dạng Tư Đồ Vân Sơ nửa tỉnh nửa mơ, đôi mắt ngấn lệ vì khó chịu, giống một chú cún nhỏ đáng thương, môi mỏng mở ra rồi khép lại, tiếng rên nhẹ phát ra từ kẽ răng, mơ hồ chỉ như tiếng muỗi vo ve.

Đường Văn thất thần nhìn khuôn mặt phiếm hồng của hắn, lại không biết ra làm sao? Từ nhỏ đã theo Trương đại gia học võ, mười sáu tuổi trở thành cận vệ của cục bông, tay nữ nhân còn chưa một lần sờ tới, chuyện phòng the giữa nam nhân với nam nhân lại càng không có kinh nghiệm.

"Ưm ưm.

" Tư Đồ Vân Sơ khó chịu hừ nhẹ, đầu gỗ đích thật là đầu gỗ mà, hắn gượng dậy thân mình, vươn tay ghì chặt cổ Đường Văn, bá đạo hôn tới.

Đường Văn bất ngờ bị tập kích, hai mắt mở to, đầu óc rối như tơ.

Trước mặt là một gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết, dưới đôi hàng mày lá liễu là đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi dài mảnh khẽ run rẩy, hắt bóng mờ tinh tế xuống dưới mắt.

Một thứ gì đó thật mềm mịn dính lấy đôi môi Đường Văn, khi thở ra có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt như kẹo sữa, miệng vừa hơi há ra liền bị xúc cảm mềm mại linh hoạt xâm chiếm, cuốn lấy đầu lưỡi.

Vào lúc này, tia lý trí cuối cùng của Đường Văn cũng tiêu tan trong sự tiếp xúc môi lưỡi, những ngón tay mảnh khảnh dùng lực, tấm áo đơn bạc ngay lập tức bị xé thành từng mảnh, phần thân trên trắng hồng của Tư Đồ Vân Sơ lộ ra hoàn toàn.

Một tay vuốt ve bờ ngực bằng phẳng, một tay nhẹ nhàng giật dây đai quần của hắn, kéo một cái, quần của Tư Đồ Vân Sơ đã bị vứt xuống sàn.

Hai cánh môi tách rời nhau, chỉ vươn lại một sợi chỉ bạc, nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, Tư Đồ Vân Sơ không nghĩ được gì, thuận tay kéo dây buộc tóc của y, tóc dài đen nhánh buông xõa, Đường Văn lại như kinh diễm động lòng người.

"Văn…"
"Suỵt, đừng nhúc nhích.


"
Cả người Tư Đồ Vân Sơ tỏa ra hương thơm ngào ngạt của cây cỏ tươi mát, Đường Văn từ trán y một đường hôn xuống.

Mi tâm, chóp mũi, hai gò má, bờ môi, cằm, yết hầu, xương quai xanh, ngực,!
Mỗi nơi y hôn qua đều nhẹ như chuồn chuồn lướt gió, y đặt hắn trong tim, trân quý lại vô cùng thành kính.

Hôn đến gần bụng, tiếp tục đi xuống, tại bộ vị nguy hiểm mà trêu chọc vuốt ve.

Tư Đồ Vân Sơ không chịu nổi khiêu khích, vặn vẹo thân mình tránh đi: "Văn a…"
"Ngoan.

" Đường Văn nhìn vật nhỏ trắng trắng mềm mềm trong tay, thích thú không buông, đầu óc lưu chuyển, y vươn lưỡi ra liếm nhẹ, cơ thể Tư Đồ Vân Sơ run nhè nhẹ, thấy thế y liền nhẹ nhàng hàm trụ tiểu Vân Sơ.

Đường Văn ngậm vật nhỏ trong miệng, tránh làm tiểu Vân Sơ bị thương, y chuyên chú nuốt sâu đến cùng, đến khi chạm vào yết hầu mới khẽ nhăn mày dừng lại.

"Văn… đừng… bẩn…" Tư Đồ Vân Sơ có hơi nghẹn ngào, hắn cảm thấy nơi đó của mình rất bẩn, không muốn Đường Văn miễn cưỡng chính mình, ủy khuất bản thân.

Đường Văn bỏ ngoài tai lời của hắn, trực tiếp phun ra nuốt vào.


Tư Đồ Vân Sơ: "Văn, đừng mà…"
Đường Văn cảm nhận được hơi thở của đối phương ngày càng dồn dập, bèn đẩy nhanh tốc độ, gò má và cố y bắt đầu nóng lên, cuối cùng một cỗ dịch nhiệt nóng bỏng rót vào yết hầu.

"A\~" Tư Đồ Vân Sơ thét lên một tiếng, phóng ra.

Đồng thời đầu óc hắn cũng tỉnh táo hơn chút, tay chân luống cuống vỗ vỗ lưng y: "Ta xin lỗi, mau nhả ra.

"
Đường Văn khẽ cười, môi đỏ bừng, khóe miệng còn vương chút bạch trọc, hàm chứa tiếu ý.

Vậy là nuốt rồi… Tư Đồ Vân Sơ ngơ ngác nhìn hành động của y, hoàn toàn không nói nên lời.

.


Đọc truyện chữ Full