DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt
Chương 56: Chương 56


Sau khi người hầu thu dọn xong xuôi ngay lập tức lui ra bên ngoài, Mộng Dao đăm chiêu nhìn hai người, rồi lập tức khép cửa.

Căn phòng mau chóng chỉ còn Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn, xác định không còn ai khác, lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới không giả vờ nữa, tức khắc nôn ra một bãi máu tươi.
"Cục bông!" Đường Văn cả kinh lao nhanh tới, ôm lấy thân thể Tư Đồ Vân Sơ, lúc này người nọ đang không ngừng co giật, máu từ miệng tuôn ra ngày càng nhiều: "Đừng dọa ta, ngươi không khỏe chỗ nào?"
Đừng hỏi chỗ nào… Tư Đồ Vân Sơ chỉ biết lúc này cơ thể hắn như bị hàng vạn con kiến bu nhau cắn xé, chỗ nào cũng phát đau, đầu óc đã có hơi mơ hồ, ánh sáng phía trước chợt nhòa đi rồi ngất lịm.
"Cục bông!" Đường Văn vội vã đem Tư Đồ Vân Sơ đến bên giường, dùng chăn bọc kín chỉ chừa một lỗ nhỏ cho hắn hô hấp, thoắt ẩn thoắt hiện biến mất khỏi vương phủ.
Triệu Tinh được Cao Thiên Triệt phân phó theo dõi bên người Tư Đồ Vân Sơ, vốn cho rằng chủ tử lo lắng thái quá, dù là con trai Đại tướng quân cũng không đến mức có thể xoay chuyển trời đất.

Mấy ngày gần đây, Triệu Tinh luôn đứng từ xa quan sát nhất cử nhất động của người kia, hắn phát hiện Tư Đồ Vân Sơ một ngày ngoại trừ cùng cận vệ nhốt mình tại Tây Uyển, thỉnh thoảng vài vị trưởng quầy tìm đến bàn việc làm ăn, tuyệt đối không rời đi nửa bước.
Vốn cảm thấy nhiệm vụ này nhàm chán đến cực điểm, Triệu Tinh cũng chả tha thiết gì, còn chẳng bằng lẽo đẽo đi theo Trương Di làm trò hề, dù đối phương luôn mặt ghét bỏ vẫn vui hơn ở đây nhiều.

Sau bao ngày, Triệu Tinh cũng phát giác ra động thái khác thường của người kia, chỉ thấy cận vệ của Tư Đồ Vân Sơ ôm lấy một bọc kín, lén lút chạy ra bên ngoài, hắn chỉ lơ là một chút, tận lúc kịp phản ứng đuổi theo, đến ngã rẽ hoa viên liền mất dấu đối phương.

"Chết tiệt! Làm sao ăn nói với điện hạ bây giờ?" Triệu Tinh cảm thấy lần này bản thân chết chắc rồi, thế nhưng hắn cũng phát hiện ra một bí mật động trời, tên cận vệ kia thật sự là cao thủ.
…..
Trên giang hồ lưu truyền một câu chuyện rất thú vị, nếu một người sắp sửa đi đến cửa Môn Quan, chỉ cần Dược Thánh ra tay, người trong tay Diêm Vương La cũng có thể đoạt về.
Trước khi thành thân một ngày, Tư Đồ Vân Sơ mang theo Đường Văn đi đến cửa hiệu bàn giao lại công việc cho Tự Hoan, lúc trở về không may va phải một lão nhân kỳ quái, ông ta nhìn lướt qua Tư Đồ Vân Sơ liền nói: "Hắn trúng cổ trùng."
Đường Văn kinh ngạc, chưa kịp nhìn rõ, lão nhân đã biến mất trong biển người.

Sau khi hồi phủ Đường Văn tìm đến sư phụ, kể cho Trương đại gia nghe về người nọ, quả nhiên thông qua lời kể của y, ông đã nhanh chóng xác định được thân phận của lão nhân.
Nơi ở của Dược Thánh cách đồi mộ không xa, nghe đâu là do sở thích kì lạ của lão, muốn lấy xương người chết để làm vật thí nghiệm.

Đường Văn nhớ không lầm, ở cùng ngoại ô phía Bắc kinh thành có một bãi tha ma chuyên dùng vứt xác chết, y không nghĩ gì nhiều, ôm lấy cục bông trong lòng, dùng lực vận khinh công lướt qua cánh rừng mà đi.
Băng qua một rừng xác chết, mùi thối hôi hám bủa vây tứ phía, vài thi thể vẫn còn mới, dòi bọ bò lúc nha lúc nhúc khiến người ta nhìn vào đã muốn ói, từng cái xác chất chồng lên nhau ước ngần thành mấy cái núi to, có nhiều cỗ thi thể đã hóa khô nhìn không ra hình dạng.

Đi được một lúc, Đường Văn phát hiện bọn họ đã đi đến một cánh đồng bạch cốt, khắp nơi toàn xương người, vài con linh cẩu còn mải mê gặm nhấm, thấy người lạ xuất hiện, bọn chúng nhe nanh gầm rừ, đăm đăm nhìn vào y, như sợ có kẻ tranh giành mồi.

Đường Văn lạnh lùng nhìn tới khiến đám linh cẩu e dè lùi bước, bọn chúng tách ra hai bên chừa một lối nhỏ, y thong thả bước về trước.

Chẳng qua bao lâu, hai người đã ra khỏi nơi tràn ngập tử khí vừa rồi, đến một nơi hoàn toàn khác biệt, thật sự là chốn thế đạo đào nguyên.

Hoa lê nở trắng một sân nhà, hàng liễu phất phơ cạnh bờ ao, không hề thua kém cảnh sắc sông nước ở Tương Nguyệt.

Bọn họ đứng giữa rừng hoa lê, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách, mệt nhọc hay phiền muộn trong người đều trở thành hư không.
Đến cuối rừng lê nhìn thấy một bóng người, Đường Văn dừng chân đứng lại.
"Các ngươi đến rồi!" Một lão nhân râu tóc bạc trắng phi thân xuống ngay trước mặt bọn họ, nhìn đến ấn đường đen kịt của người trong chăn, ông liền hiểu ra: "Muộn rồi!"
"Phịch!" Đường Văn ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ quỳ xuống trước mặt lão nhân: "Cầu người, ta biết Dược Thánh có thể cứu chữa được, chỉ cần… chỉ cần cứu được cục bông, ngài muốn ta làm gì cũng được!"
"....." Lão nhân mỉm cười nhìn nam nhân đầy tính toán.
…..

"Bắt lấy nó!" Âm thanh của lão nhân vang rộng khắp hang động.
Một con rắn màu đỏ bò nhanh đến chỗ Đường Văn, y đột ngột xoay người lại, hai tay chuẩn xác nắm được con rắn, thừa lúc nó vươn lên, Đường Văn ném mạnh xuống đất.

Lão nhân tóc trắng bị dọa cho kinh hách, con rắn màu sắc rực rỡ chỉ nhìn là biết rất độc, nó chính là nguyên liệu ông đang cần.
Dược Thánh lão nhân mang theo Đường Văn trèo đèo lội suối, y bị hành hạ cả một ngày, nào là lên núi hái thuốc, xuống vực sâu tìm thảo mộc, lặn xuống nước tìm vảy cá rồng,...!Đem toàn bộ nguyên liệu nấu lại với nhau thành một bồn tắm lớn, mùi dược liệu nồng nặc lan tỏa khắp khu rừng, ngay cả động vật ngửi vào cũng bị dọa cho chết khiếp.
"Thả hắn vào trong." Lão nhân nhìn thành quả của mình, vô cùng hài lòng, lại nhìn thằng nhãi mặt than vẫn còn đứng đực mặt ra đó, ông hơi tức giận nói: "Ngươi muốn hắn chết?"
"....." Nghe vậy Đường Văn vội vàng ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ chạy đến, cẩn thận đặt người nọ vào dục thùng, khuôn mặt đối phương lúc này đã hoàn toàn biến đen: "Cục bông làm sao vậy chứ?
"Hắn trúng phải Lãnh Cổ Trùng." Dược Thánh tức giận nói, tiếp tục giã thuốc: "Người trúng phải loại độc này sẽ không chết ngay lập tức, mà trứng của trùng cổ sẽ kí sinh trong cơ thể vật chủ, chỉ khi vật chủ tiếp xúc lâu dài với tiết trời lạnh, cổ trùng sẽ tự động nở ra và giày vò vật chủ cho đến chết."
"....." Đường Văn nghe xong liền kinh hãi tột độ, tự trách bản thân khinh suất, rõ ràng đi theo bên cạnh người nọ không rời, lại để đối phương rơi vào tình thế nguy hiểm, liệu y có còn xứng với cục bông?
"Á á á á á á á á!" Tư Đồ Vân Sơ nửa tỉnh nửa mơ vùng vẫy trong nước, hắn đau… Hắn đau quá!
"Giữ chặt hắn lại." Lão nhân ra lệnh cho Đường Văn, động tác giã thuốc ngày càng lẹ, rất nhanh đã đem chúng giã nhuyễn, ông đem toàn bộ bã thuốc nhét hết vào miệng Tư Đồ Vân Sơ, ép hắn ngậm lấy không cho nhả ra.
Đường Văn cắn răng giữ chặt hai vai Tư Đồ Vân Sơ, nhìn đối phương đau đớn, y trong lòng cũng không mấy dễ chịu: "Cục bông ráng lên, ta ở đây."
Buồn nôn! Trong đầu óc Tư Đồ Vân Sơ chỉ cảm giác toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều muốn trào ngược ra khỏi thân thể, hắn mơ hồ cảm thấy ba hồn bảy vía đều sắp bay đi mất.

"Ọe", rốt cuộc vẫn không khống chế được, Tư Đồ Vân Sơ phun hết toàn bộ bã thuốc lẫn máu ra ngoài, nhưng lần này toàn bộ đều là dịch thể màu đen.

"Cái này…" Đường Văn đỡ lấy cục bông đã bất tỉnh, vô thức hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nếu y uống nhầm thuốc bổ thì sao?"
"....." Dược Thánh nhìn y phục đã dính lốm đốm màu đen, thở dài một hơi mới nói: "Độc bùng phát, cổ trùng tức khắc chui ra ngoài, không cần cứu nữa."
Đường Văn: "....."
*****
Phủ Nhị hoàng tử, Đông Uyển.
Nằm trên giường, Cao Thiên Triệt choàng mở mắt, phát hiện người bên cạnh đã ngủ say, hắn mới nhẹ nhàng khoác thêm ngoại bào đi ra ban công.
Bên ngoài, Trương Di và Triệu Tinh đã chờ sẵn từ trước, thấy hắn đi đến liền vội vàng hành lễ.
Cao Thiên Triệt nhìn Triệu Tinh nhíu mày, hầu như mấy ngày nay hắn đã phân phó cho Triệu Tinh theo sát Tư Đồ Vân Sơ, lúc này hẳn là không có sự cho phép của hắn, chắc chắn sẽ không một mình chạy đến đây, tuyệt đối đã xảy ra chuyện: "Hắn lẻn ra ngoài?"
"....." Triệu Tinh quan sát thái độ của chủ tử, phát hiện đối phương không có biểu hiện gì khác thường, mới dám lên tiếng: "Thưa điện hạ, lúc chiều nô tài phát hiện cận vệ của Hoàng phi lén lút trốn đi, nô tài vội đuổi theo nhưng mất dấu đối phương, quay trở lại Tây Uyển mới nhận ra người nọ cũng đã biến mất.

Là nô tài sơ xuất, xin điện hạ xử phạt!"
Cao Thiên Triệt suy tư hồi lâu vẫn là không trách phạt, phẩy tay kêu bọn họ rời đi, Trương Di thấy vậy vội kéo Triệu Tinh mau chóng biến mất.
“Tư Đồ Vân Sơ, ngươi lại giở trò quỷ gì?” Cao Thiên Triệt cười lạnh..


Đọc truyện chữ Full